CHIỀU BUÔNG
Thấy cảnh chiều buông bỗng chạnh lòng
Thu vàng đổ bóng nặng bờ sông
Ai hoài tủi phận thuyền xuôi hướng
Kẻ mãi sầu đau nước ngược dòng
Chỉ đứt đôi đường, sao vẫn đợi?
Tình tan mấy ngả, lại còn trông?
Hàng cây lặng lẽ chờ đêm xuống
Cõi mộng mờ sương chẳng sắc hồng
_Cỏ Dại, 1/9/2014_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro