Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TRỐN (Eren x Historia)

Cứ mỗi lần gặp anh bầu trời lại đổ mưa.

............................


Bên ngoài bầu trời xám xịt như ai đó đánh đổ lọ màu đen trắng, vẽ nguệch ngoạc thành bức tranh giông bão.

Tại một phòng chăm sóc đặc biệt, cô gái hơi nghiêng người tựa lưng vào thành giường, đôi mắt cô phủ một lớp vải băng trắng. Ngồi cạnh cô gái là một chàng trai trẻ tuổi, Historia khoác áo blouse đứng bên cạnh để chàng trai tự tay tháo lớp vải băng cho cô gái của mình.

Chàng trai ấy tên Armin Arlert, học trò của vị Giáo sư Hans Zoe, vị Giáo sư quái dị mà ngài Erwin Smith tốn rất nhiều công sức để "mời" về. Khác với sự lập dị của Giáo sư Hans, Armin có vẻ thân thiện và dễ gần hơn rất nhiều, khó mà nghĩ được rằng anh ấy lại là học trò của Giáo sư Hans.

Cách đây nửa tháng, Armin mang Annie vốn đang bị mất tích đến đây trước sự bất ngờ của nhiều người. Hóa ra sau vụ tai nạn, Annie đã được anh cứu và chăm sóc nhưng sau đó Annie lại không muốn quay về nên anh đành giữ cô ấy ở lại bên mình.

Historia cảm thấy cuộc đời là những cuộc hội ngộ và trùng phùng bất ngờ. Annie mất tích và được học trò của giáo sư Hans chăm sóc, ngài Erwin mời được Giáo sư Hans đến, Armin lại được Giáo sư Hans bảo mang Annie đến căn cứ 104. Cứ như có một sợi dây vô hình gắn kết họ lại với nhau.

Historia vẫn lặng lẽ đứng quan sát Armin nhẹ nhàng và cẩn trọng tháo lớp vải băng quanh mắt Annie. Historia có thể trông thấy sự căng thẳng của Annie qua việc bàn tay cô ấy nắm chặt tấm ga trải giường.

Không còn lớp vải băng, Annie từ từ mở mắt, cảm nhận thứ ánh sáng chói mắt bên ngoài, thứ mà đã lâu rồi cô không cảm thấy, cô cảm nhận một nỗi hồi hộp len lỏi ngày càng tăng trong trái tim mình. Bàn tay nắm chặt ga giường đột nhiên được một bàn tay to lớn khác nắm lấy, tựa như một lời động viên đối với cô. Annie mang theo sự căng thẳng chậm rãi khẽ động hàng mi, đôi mắt dần mở ra bị ánh sáng của ánh đèn phòng chói lòa khiến mắt cô chưa kịp thích ứng mà nhanh chóng cụp lại. Nhưng rất nhanh sau đó cô lại tiếp tục mở mắt ra lần nữa dần thích nghi với ánh sáng hơn, một niềm hy vọng chầm chậm cảm lớn dần lên. Trước mắt cô một gương mặt mờ mờ như bị phủ sương dần dần được ánh sáng xua tan lớp sương ấy.

Chàng trai với mái tóc ngắn vàng và đôi mắt xanh như đại dương, niềm vui trong mắt chàng trai ấy như ánh nắng chiếu rọi xuống khiến cho mặt biển lấp lánh. Anh nở một nụ cười mà không hề che giấu sự vui mừng của mình nơi đáy mắt trí tuệ ấy. Annie đưa bàn tay lên chạm vào gương mặt của chàng trai, chạm qua từng đường nét từ vầng trán đến hàng lông mày rồi đáp xuống đôi mắt, từ sống mũi đến bờ môi rồi đi qua chiếc cằm trơn nhẵn, cô vuốt ve gương mặt mà cô đã tự vẽ lên trong tâm trí không biết bao nhiêu lần.

Armin giữ lấy bàn tay vẫn nằm trên gò má mình, đối diện mới đôi mắt xinh đẹp mà dịu dàng của Annie bằng một niềm vui khó tả. Lần đầu tiên Historia trông thấy một Annie dịu dàng như vậy, một Annie mà cô chưa từng được biết.

"Armin, đúng thật là anh rồi." Cứ như một giấc mơ vậy, đôi mắt cứ ngỡ đã vô vọng nay lại có thể tìm thấy ánh sáng một lần nữa, để cô có thể ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này, một thế giới có anh.

"Đúng vậy, là anh." Armin mấp máy môi đủ để Annie hiểu rồi kéo cô vào lòng như xác định với cô rằng đây không phải là giấc mơ. Đôi mắt cô tựa như một bầu trời hy vọng che phủ cả bầu trời âm u ngoài kia. Quá trình điều trị có lẽ sẽ còn mất một thời gian nữa nhưng với kết quả điều trị hiện tại đây quả là một khởi đầu đầy hy vọng.

Historia im lặng mỉm cười, cô biết giây phút này không cần cô lên tiếng, tất cả những gì cô nói đều sẽ trở nên vô nghĩa mà thôi. Chứng kiến cảnh này cô liền biết ý mà lui ra, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, để lại không gian cho đôi bạn trẻ. Ở đây xem như đã hết việc của cô, cô sẽ báo cáo lại kết quả cho Giáo sư Hans.

Ánh mắt phức tạp của Historia lướt qua hình ảnh của Annie khi cánh cửa phòng dần khép lại. Annie, chúc mừng cô.

Historia xem qua giờ giấc, đã đến giờ giao ca. Cô sắp xếp và mang hồ sơ đi cất đồng thời giao ca cho Hitch vừa mới đến, theo thường lệ cô trở về nhà của mình sau khi làm xong việc.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa tí tách thi nhau đổ xuống. Historia mang theo chiếc ô màu lam đã chuẩn bị trước đó, gần đây dự báo thời tiết thường xuyên có mưa nên cô luôn mang một chiếc ô bên mình để phòng hờ, đúng lúc hôm nay cô lại có dịp sử dụng.

Chiếc ô được bung ra che tái tóc và bờ vai cô khỏi những hạt mưa đang rơi, cô chợt nhớ về ngày đó.

Ngày hôm đó, trời cũng đổ mưa...

Dưới tán ô màu lam dường như khung cảnh quá khứ hiện về trước mắt cô.





"Đám "bạn" của cậu chỉ đang lợi dụng cậu mà thôi. Cậu không biết hay giả vờ không biết đấy?" Một cậu nhóc khoác chiếc áo khoác bóng chày màu đen lên tiếng bằng chất giọng bất mãn khi bầu trời nổi gió và mây trở nên xám xịt.

Cô nhìn cậu nhóc trạc tuổi cô trên tay còn cầm một chiếc ô màu lam đang tiến tới vị trí của cô và bước lên che mái đầu cô khỏi ướt, đôi mắt màu lục ấy nhìn cô như muốn nói với cô rằng "Cậu bị ngốc à?"

Nụ cười trước đó của cô liền tắt ngúm, cô không biết cậu nhóc này nhưng vẫn mím chặt môi, lí nhí đáp: "Tớ biết chứ nhưng ít ra họ vẫn chơi với tớ."

Chẳng hiểu sao cậu nhóc ấy lại có thể nghe thấy giọng nói lí nhí như muỗi kêu của cô như thế nữa.

"Một ngày nào đó khi cậu chẳng cho chúng được lợi ích gì nữa chúng sẽ trở mặt với cậu thôi. Cậu có thể chấp nhận thứ tình bạn tạm bợ như thế này sao?"

"Tớ... tớ không biết nữa."

"Tại sao cậu lại phải phụ thuộc vào thứ tạm bợ như chúng chứ? Cậu cũng không thích cách chúng đối xử với cậu như thế mà đúng không? Thậm chí cậu cũng không thích bọn chúng."

Historia nhỏ bé chỉ biết gật đầu trước những câu hỏi dồn dập của cậu nhóc xa lạ.

"Thế nên cậu hãy sống theo cách mà mình muốn và làm điều mà mình thích như thế cậu mới có thể tự do và vui vẻ sống một cuộc sống của chính mình."

Đó là lần đâu tiên cô cảm thấy dường như có một thứ gì đó đập mạnh vào lồng ngực và trượt dài đi thẳng vào trái tim cô len qua mọi ngóc ngách của tế bào. "Là...như thế nào?"

"Giống như cách tớ che cậu dưới chiếc ô này, dù tớ chẳng biết cậu là ai. Thực tế, tớ không cần phải làm điều này với một người xa lạ như cậu nhưng vì đây là điều tớ muốn làm nên tớ vẫn che ô cho cậu nếu cậu cần một lý do thì chỉ đơn giản là vì tớ không muốn cậu bị ướt." Giọng cậu hòa theo tiếng mưa nhưng từng câu từng chữ cô đều nghe rõ ràng không sót chữ nào.

Historia chậm chạp tiêu hóa lời cậu nói, lần đầu tiên có người thẳng thắn nói với cô những lời đó. Nhìn vào đôi mắt màu lục ấy  tựa như những cơn sóng ngầm có thể nhấn chìm tất cả mọi thứ, một đôi mắt ánh lên ngọn lửa giữa rừng xanh. 

Còn cậu nói xong liền nhét chiếc ô màu lam vào tay Historia trong khi cô vẫn còn ngẩn người. Đến khi cô bừng tỉnh thì cậu đã đi trong làn mưa, chỉ thấy cánh tay cậu vẫy chào tạm biệt rồi dùng chiếc áo khoác thể thao che mái đầu rồi chạy thật nhanh, khuất bóng trong làn mưa tí tách.

Cô vẫn còn chưa hỏi tên cậu vậy mà...và cảm ơn cậu ấy nữa.

Siết chặt chiếc ô trong tay đầy tiếc nuối, chỉ trách bản thân chậm chạp cô đã không kịp biết tên cậu nhóc ấy. Nhìn chiếc ô trên tay, lúc này cô mới để ý một thẻ tên được gắn ở tay cầm, một dòng chữ ngay ngắn trên tấm thẻ nhỏ hiện ra rõ ràng ngay ngắn đập vào mắt cô.

Eren Yeager.




Dòng hồi tưởng được khép lại khi Historia dường như vừa nghe được phía sau cô có tiếng bước chân vô tình đạp mạnh vào vũng nước mưa, tựa như có một con sói đang âm thầm bám theo cô và có thể vồ lấy cô bất cứ lúc nào.

Historia khẽ khựng lại, cô quay đầu xác nhận người phía sau lưng nhưng lại không phát hiện bất cứ ai khả nghi, chỉ có một vài người vội vã chạy đi trú mưa.

Cô đã đi một đoạn đường cách khá xa nơi làm việc, hiện tại xung quanh cô lại vắng vẻ vô cùng chỉ có màn mưa bao trùm lấy cô, tim cô chợt lạnh lẽo. Trực giác của cô luôn rất tốt chẳng hiểu sao một cảm giác bất an dâng lên như một màn sương ma quái trong bóng tối lặng lẽ phủ lên làn da nhợt nhạt vào buổi chiều giông gió.

Kéo cao chiếc áo khoác lại, cô bước đi thật nhanh, bàn tay run rẩy siết chặt chiếc ô trên tay kèm theo nỗi sợ hãi mơ hồ, cô vội vàng muốn rời khỏi đoạn đường vắng này và nhanh chóng đến khu phố đông người cách hai con đường ở phía trước. Nhưng người phía sau tựa hồ cũng đang đuổi theo bước chân cô, tiếng bước chân bì bõm trong làn mưa ngày càng rõ ràng hơn.

Đầu óc cô lúc này lại như bị úng nước, chẳng nghĩ ra được gì trong hoàn cảnh này, chỉ nghe thấy nhịp tim đập thình thịch theo bước chân tăng dần.

Rất gần.

Hắn đang đến rất gần.

Hắn là ai?

Mình phải làm gì đây?

Phải làm sao đây?

Ngay trước khi hắn bắt kịp cô, một ý tưởng táo bạo được nảy ra.

Mặc cho cơn mưa nặng hạt, Historia gấp lại chiếc ô, cả người xoay lại, vung ô đánh mạnh vào người hắn khiến hắn trở tay không kịp. Cú đánh của cô không nhẹ, theo phán đoán của cô là như thế, với sức lực mà cô cho rằng đã dùng hết sức mạnh dồn vào đòn đánh đầy sơ hở đó đối với người đàn ông cao lớn thì nó có vẻ nó chả là gì. Cô vừa định bỏ chạy ngay sau đó thì đã bị hắn túm lấy cánh tay.

Hai bên trong thế giằng co, một tia chớp vang lên đầy cảnh báo, mưa lại ngày càng to khiến cô muốn hét cũng vô dụng. Chẳng mấy chốc cô bị hắn khống chế hai tay, chỉ thoáng thấy một gương mặt xa lạ ẩn dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen đầy khả nghi khiến cô dấy lên nỗi sợ hãi.

Tâm trạng hoảng loạn và sợ hãi lúc này của cô quả là cơ hội lý tưởng để kẻ thù khống chế cô dễ dàng hơn.

Với sức trói gà còn không chặt như cô thì lần này tiêu thật rồi. Quyết định tiên hạ thủ vi cường vừa rồi của cô đúng thật là một sai lầm ngu ngốc.

Ngay khi cô nghĩ mình xong rồi thì đúng lúc này có một cánh tay khác xuất hiện nắm lấy cánh tay của gã đàn ông đang khống chế cô bẻ quặp về phía sau, cho cô kẽ hở để thoát khỏi cánh tay hắn, cú đá sau đó của "vị cứu tinh" khiến hắn ta ngã lăn ra, gã đàn ông lạ mặt cảm thấy không phải là đối thủ của người đó liền hoảng hốt bỏ chạy như kẻ thua cuộc.

Khi cô định hình lại sự việc chỉ thấy một chàng trai quen thuộc nắm lấy tay cô kéo cô đi trong màn mưa tầm tã. Bàn tay cứng cáp ấy khiến cô cảm thấy không còn sợ hãi nữa chỉ còn lại sự vững tâm đến lạ kỳ. Người ấy đưa cô lên chiếc xe hơi gần đó rồi nhanh chóng nổ máy chạy đi.

Bên ngoài mưa trắng xóa chiếc xe rẽ mưa phóng đi, chạy được một đoạn, bên trong xe vẫn im lặng lạ thường. Và điều bất ngờ chính là sự xuất hiện của người đang ngồi bên cạnh cô. Cô bình tĩnh lại sau chuỗi sự việc vừa xảy, cố rặn ra một nụ cười khiên cưỡng rồi mới lên tiếng.

"Cảm ơn anh, Eren." Ngập ngừng giây lát cô nói tiếp "Nhưng vì sao anh lại ở đây? Lại còn xuất hiện kịp thời như thế?"

Cô và anh chỉ là một mối quan bạn bè mặc dù cô biết rằng cô nghĩ về anh nhiều hơn anh nghĩ đến cô. Quả thật sự xuất hiện của anh khiến nỗi sợ hãi trong cô tan biến. Cảm giác này thường xuất phát từ người khiến chúng ta tin tưởng. Có lẽ đây là cảm giác an toàn mà người ta vẫn thường hay nhắc đến.

"Em thật sự phản ứng quá chậm chạp, kẻ lạ mặt đã theo dõi em kể từ lúc em rời khỏi trung tâm quân y. Tôi đã phát hiện và đi theo em và hắn."

Historia ngẩn người, thì ra cô bị hắn theo đuôi từ lúc rời khỏi khu vực làm việc mà không hề hay biết. Hắn đã theo dõi cô bao lâu rồi?

"Cũng may có anh xuất hiện..."

"Dĩ nhiên có tôi đi theo tôi sẽ không để em xảy ra chuyện." Eren đánh ánh mắt nhìn sang cô, mái tóc anh ướt đẫm nhỏ giọt theo từng đường nét của gương mặt nhưng vẫn không che giấu ý cười nơi đáy mắt nhưng dường như vẫn có chút tức giận. "Kể ra thì em cũng gan dạ lắm dám ra tay với kẻ lạ mặt dù chẳng có chút kỹ năng chiến đấu. Xem ra em cần phải rèn luyện thể lực, tốc độ phản ứng và kỹ năng phòng thân mới được."

Eren được huấn luyện từ quân đội, lại nằm trong đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất, đối với anh việc hạ tên bắt cóc vừa rồi chỉ là chuyện vặt. Còn Historia chỉ là một bác sĩ, kỹ năng chiến đấu của cô chỉ bằng không, anh vốn nghĩ cô sẽ bỏ chạy sau đó anh sẽ ra tay thu dọn kẻ bám đuôi thay cô nhưng không ngờ cô gái nhỏ nhắn này lại dám trực tiếp đối đầu với hắn.

Historia đưa tay vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt của mình, quần áo trên người ướt sũng khiến cô hơi lạnh. Cô xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của mình: "Anh nói cũng đúng. Khi nào Annie khỏi bệnh tôi sẽ nhờ cô ấy luyện tập giúp."

"Annie nằm trong đội đặc nhiệm tinh nhuệ nếu để cô ấy luyện tập cho em đúng là sự lựa chọn rất tốt nhưng có lẽ cũng phải mất một thời gian dài nữa Annie mới có thể hồi phục sức khỏe. Em vẫn còn một sự lựa chọn khác." Anh đưa cho cô một lời gợi ý đầy ám chỉ.

Cô mờ mịt nhìn Eren, dè dặt hỏi: "Ý anh là... anh sẽ giúp tôi luyện tập ư?"

"Đúng vậy, tôi không biết bọn chúng khi nào quay lại để nhắm vào em lần nữa vì thế tôi muốn em có thể tự bảo vệ bản thân những lúc không có tôi bên cạnh."

Historia không ngờ Eren lại nói như thế, nhất thời cô không biết phải nói gì. Cô có nên hiểu là anh đang quan tâm cô không? Không, đối với bạn bè anh đều tốt với họ như vậy, cô không nên suy nghĩ linh tinh. Còn lời đề nghị của anh cô thật sự không nghĩ tới, cứ như là ai đó tặng cô một viên kẹo ngọt ngào vậy. Cô điều chỉnh tâm tư đang dao động của chính mình rồi mới đáp lời.

"Nếu được vậy thì tốt quá nhưng thế thì có làm phiền anh không?"

"Không phiền." Eren trả lời một cách dứt khoát.

Cô nhìn sang gương mặt nghiêng nghiêng của anh, anh vẫn tập trung lái xe, mắt anh vẫn chăm chú nhìn về phía trước, thần sắc phức tạp hiển hiện trên gương mặt. Mùi bạc hà trên người anh hòa vẫn mùi nước mưa vấn vít trong xe như sợi dây đan xen lại với nhau rút ngắn khoảng cách của anh và cô. Chí ít đó là điều cô cảm thấy ngay lúc này. Anh không còn là cậu nhóc năm nào với ánh nhìn như muốn hủy diệt cả thế giới, anh giờ đã trở thành người đàn ông nội liễm hơn, trưởng thành và chín chắn hơn xưa rất nhiều nhưng trong anh vẫn còn tim nhiệt thành của năm nào.

Eren bật điều hòa điều chỉnh độ ấm trên xe khiến cô cảm thấy đỡ lạnh hơn một chút. Nhưng lúc này đây cô mới phát hiện một điều kỳ lạ.

"Hình như nhà tôi không phải hướng đó." Cô nhìn ra ngoài cửa xe.

"Thế mới nói em phản ứng chậm chạp. Chúng ta bị bọn chúng theo đuôi, tôi vừa cắt đuôi bọn chúng." Eren khẽ nhướn mày, khóe môi lại hơi cong lên, một nụ cười như có như không.

Historia lại một lần nữa kinh ngạc. Thật sự là cô không nghĩ đến việc bị bám đuôi ngay sau đó. Nhưng kế tiếp còn khiến cô ngạc nhiên hơn khi Eren đỗ xe trước một ngôi nhà xa lạ.

"Đây không phải nhà tôi." Cô vội nói.

"Tất nhiên không phải nhà em rồi vì đây là nhà tôi. Em nghĩ rằng em sẽ an toàn khi trở về nhà ư?" Eren chỉ thản nhiên bỏ lại một câu rồi mở cửa xuống xe.

Historia không còn cách nào đành theo anh vào nhà. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, ngôi nhà không quá lớn nhưng không gian lại vô cùng ấm áp và bày trí rất ngăn nắp. Eren đưa cô một bộ quần áo sạch sẽ để thay để tránh bị cảm lạnh.

Bên ngoài mưa to gió lớn, thỉnh thoảng một vài tia sét hiện ra giữa trời đen. Khi cô bước ra ngoài phòng khách liền trông thấy Eren đã ngồi đợi cô trên ghế sofa, trên bàn cũng đã chuẩn bị một ly trà gừng cho cô làm ấm bụng.

Chiếc áo sơ mi của anh lại thoảng mùi bạc hà mát lạnh dễ chịu, khi khoác lên người cô trông nó rộng thùng thình, có thể nhét thêm một Historia nữa. Cô ngồi xuống đối diện Eren, anh đã thay một bộ quần áo khác thoải mái hơn với chiếc áo phông tối màu, chạm vào ánh mắt màu lục ấy cô có chút ngại ngùng bèn nhấp ly trà gừng trên tay nhưng anh vẫn nhìn cô chăm chú. Cô cảm thấy sự nghiêm túc ánh lên đôi mắt anh, anh có chuyện muốn nói với cô chăng?

"Em cứ tự nhiên ở lại đây. Hôm nay, anh trai tôi không có ở nhà." Eren bình thản mở lời trước.

Cô ngước mắt nhìn anh, gò má nóng rang. Anh có biết câu nói vừa rồi của anh có nghĩa gì không?

Eren không nghĩ đến câu nói vừa rồi có gì bất thường nhưng khi nhìn gương mặt ngượng ngùng mất tự nhiên của cô cũng lờ mờ đoán ra được cô hiểu lầm điều gì. Anh hắng giọng: "Ý tôi là em cứ ở lại đêm nay, hiện tại trở lại nhà em có lẽ không an toàn. Và tôi cũng muốn hỏi em một vài thứ, em biết gì về kẻ tấn công em hôm nay?"

"Tôi thật sự không biết hắn." Lòng bàn tay cô áp vào ly trà ấm áp, hơi trà ấm nóng xông thẳng vào mũi cô. Tuy cô có chút lờ mờ về chuyện này nhưng vẫn không muốn nhắc đến vì cô vẫn không chắc chắn.

Eren nhìn cô thật sâu như muốn xác nhận lại câu trả lời của cô, đột nhiên anh đặt một quyển sách lên bàn bên trong lấy ra một bức ảnh đẩy đến trước mặt cô, đôi mắt kiên định nhìn cô không để cô trốn tránh.

"Historia, tôi muốn nghe câu chuyện của em."

End chapter, 07/07/2019.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro