Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 :Cửa Hang Dưới Gốc Sâm - Cánh Cửa Bị Quên Lãng


Triệu An cẩn thận gói gốc nhân sâm trong tấm vải lụa được xé từ áo lót trong – một thói quen cha cậu từng dạy: "Dược liệu quý phải được giữ bằng thứ vải từng gắn với hơi người, mới không lẫn tạp khí rừng núi."

Khi cậu chuẩn bị lấp đất lại quanh gốc cây vừa đào, A Tiêu đột ngột cau mày:

"Chỗ này... cứng lắm. Không phải đá. Nghe như trống rỗng."

A Tiêu dùng sống dao gõ nhẹ xuống phần đất sát gốc cây. Tiếng vang phát ra không phải tiếng nén của đất đặc – mà là một âm rỗng như gõ lên gỗ mục. Triệu An nheo mắt, lập tức dùng dao nhỏ gạt lớp đất mặt. Chỉ vài nhát, một thứ gì đó tựa như phiến đá phẳng hiện ra, phủ rêu xanh và cát mịn.

Họ hì hục đào tiếp. Rồi một phiến đá hình tròn, có khắc một vòng tròn đồng tâm với ba chữ Hán cổ xóa nhòa theo năm tháng. Triệu An nghiêng đầu nhìn kỹ.

"Chữ Hán ... Hình như là 'Tàng – Linh – Khẩu'."

A Tiêu nhíu mày:
"Tàng linh khẩu? Miệng cất linh khí?"

Triệu An lặng đi. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy da gà nổi dọc sống lưng.

Một khe hở nhỏ hiện ra bên mép đá. Không phải tự nhiên – mà giống như lối dẫn xuống đã bị thời gian che lấp.

Cả hai trao đổi ánh nhìn. Triệu An lấy cây sắt mài thảo dược, cẩn trọng nạy phiến đá. Với tiếng "cạch" trầm đục, tấm đá bật ra – để lộ một cầu thang đá nhỏ dẫn xuống sâu trong lòng đất, tối om và ẩm ướt, phảng phất mùi đất cổ và... thứ gì đó như hương đàn hương cháy dở.

Bên trong, ánh sáng chỉ đủ từ ngọn đuốc tạm cháy bằng dầu thông. Những bức tường đá khắc chi chít ký hiệu lạ mắt, không phải chữ Hán – mà tựa như phù văn cổ đại.

Trên nền đá phủ đầy tro bụi, họ thấy một giá gỗ mục nát, trên đó đặt một vật bằng đồng xanh hình hồ ly ba đuôi, nhỏ như nắm tay, mắt gắn đá đỏ, lấp lánh khi ánh lửa chiếu vào.

A Tiêu rùng mình:
"An... cái này... cái này bức tượng trông thật quỷ quái ."

Triệu An không đáp. Tim cậu đập nhanh. Trong đầu cậu vang lên tiếng xào xạc mơ hồ như giọng trẻ con thì thầm – dù miệng cậu không cử động.

"Đã đến lúc. Chủ nhân của lịch sử, ngươi đã bước vào."

Cậu siết chặt tay cầm đuốc. Trong hang, không khí ngưng tụ lại, như thời gian cũng đang nín thở.

Mùi rêu ẩm và đá lạnh bốc lên nồng nặc trong hang động tối om. Những giọt nước nhỏ tí tách từ trên trần nhỏ xuống, xen lẫn tiếng bước chân nhẹ của Triệu An và A Tiêu vang vọng trong lòng đá. Trên tay Triệu An là bó đuốc, ánh sáng vàng hắt lên bức tượng cổ hình hồ ly ba đuôi đang nằm nghiêng trên một bệ đá phủ rong rêu, màu đồng xanh đã xỉn lại theo năm tháng.

Triệu An cau mày, mắt vẫn ánh lên vẻ cảnh giác. Một phần ký ức từ thế giới thật vẫn còn, như một mảnh kính vỡ còn găm trong trí óc. Cậu nhớ... mình là Trần Anh. Cậu từng ngủ ở phòng mình. Nhớ cả tiếng mẹ gọi dậy ăn sáng. Nhớ rõ đêm mưa sao băng – và... ánh sáng xanh ấy.

"Chẳng phải mình chỉ đang chơi thử một game mô phỏng sao? Sao mình vẫn còn nhớ được..."

Bàn tay cậu bất giác chạm vào tượng hồ ly.

Ngay lập tức — một lực hút lạnh toát kéo cả cánh tay cậu về phía trước. Tượng hồ ly bừng sáng, ba chiếc đuôi chuyển động như sinh vật sống. Một quầng sáng lam bạc hình tròn xuất hiện quanh chân cậu.

A Tiêu lùi lại, kêu lên:
"An! Có gì đó sai sai! Đèn sáng lên rồi kìa!"

Toàn thân Triệu An bị bao phủ bởi mạng lưới ánh sáng. Đồng thời, hệ thống HUD trong suốt hiện lên trước mắt cậu như phản xạ có điều kiện:

[HỆ THỐNG MÔ PHỎNG HÀNH TINH AS-300]

Phiên bản thử nghiệm: Bắc Tống thực tế mô phỏng
Ký chủ: Trần Anh (Tên tạm: Triệu An)
Trạng thái: Nhập cảnh chưa hoàn tất
Tình trạng: Niêm phong ký ức bị trì hoãn – 18 phút còn lại

Lỗi hệ thống [mã 0710] – Nhớ tạm thời vẫn hoạt động.

Cùng lúc đó, một loạt thông báo khác tràn lên màn hình:

Sự kiện lịch sử ẩn phát hiện: "Đại Dịch Thanh Lư"
Sự kiện này chưa từng mở khóa trong các phiên bản thử nghiệm trước.

Điều kiện kích hoạt:
– Chạm vào tượng Hồ Ly (Vật phẩm tinh linh thử nghiệm)
– Ký chủ có ký ức chưa niêm phong hoàn toàn

Tình trạng: Mầm bệnh đã phát tán qua nguồn nước suối phía Nam
– Thời gian ủ bệnh: 3 ngày
– Triệu chứng: sốt cao, nổi ban tím, ho ra máu

Cảnh báo: Không có thuốc chữa thông thường trong thế giới này.

Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến [Sinh Tử Dịch]:
Mục tiêu: Phòng ngừa lây lan, chế thuốc giải
Giới hạn thời gian: 72 giờ
Phần thưởng: +15 điểm Văn Minh, mở khóa "Y Quán cổ", kỹ năng "Tầm nhìn Dược học"

Triệu An giật mình. Tim đập mạnh. Những câu chữ đang hiện ra kia — rõ ràng như lúc chơi game, nhưng... mùi máu tanh, lạnh ẩm của đá, và cả ánh mắt hoang mang của A Tiêu đều chân thực đến từng chi tiết.

"Chết tiệt... đây không phải giả lập bình thường nữa. Đây là một thế giới đang vận hành theo logic riêng, và mình... bị mắc kẹt bên trong."

Bên ngoài hang, gió hú lên từng đợt như tiếng hú xa xăm của dã thú báo hiệu điềm chẳng lành.

Cậu quay sang A Tiêu, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Chúng ta phải rời khỏi đây. Và... cậu có nhớ giếng nước trong làng không? Đừng để ai uống nước đó nữa."

"An? Cậu đang nói gì vậy?"

Triệu An không trả lời, ánh mắt sắc lại. Trong đầu, hệ thống bật lên một dòng cuối cùng:

Ký ức người chơi sẽ bị phong ấn sau 16 phút.
– Bạn có thể lưu tối đa 5 dòng Ghi chú.
"Ghi chú ngay bây giờ?"

Cậu siết chặt nắm tay, thì thầm:

"Nhớ... nhớ lấy điều này..."

Dịch bệnh bắt đầu từ nước suối sau núi

Cần tìm nhân sâm, ngưu tất đen

Dược viên sẽ là chìa khóa sống còn

A Tiêu – đáng tin

Đừng tin bất kỳ người ngoài nào xuất hiện sau ba ngày nữa

Cảnh tượng khép lại khi ánh sáng hệ thống tắt đi từng chút một, để lại một Triệu An với tâm trí vừa mang ký ức hiện đại, vừa bị cuốn sâu vào vòng xoáy của một thế giới sống động đầy hiểm họa cổ xưa.

"Nếu đây là trò chơi – vậy thì tôi sẽ phá luật của nó. Nếu đây là thực tại – tôi sẽ thay đổi lịch sử bằng chính tay mình."

Rạng sáng. Gió thổi se lạnh từ hướng núi cao, cuốn theo sương mù loãng phủ quanh mái làng thấp tè. Mặt trời chưa kịp lên hẳn, chỉ le lói tia sáng mỏng như kim chỉ khâu ngang tầng cây lá.

Triệu An và A Tiêu, mang theo giỏ mây chứa đầy thuốc đã hái, một con dao rừng cùn, vài sợi dây mây, ống tre đựng nước và một cuốn sổ tay thô ráp – chính tay mẹ Triệu An từng viết những bài thuốc dân gian từ thời sống trong vùng rừng Quảng Tây.

[HỆ THỐNG: CẬP NHẬT NHIỆM VỤ CHÍNH TUYẾN]

Tên nhiệm vụ: CHẾ THUỐC GIẢI DỊCH
Thời hạn: 72 giờ (trong game)
Yêu cầu: Tự thu thập 5 vị dược thảo

Nhân sâm núi

Ngưu tất đen

Hoắc hương sơn thảo

Bạch chỉ hoang

Liên kiều hạt đen

Không hỗ trợ định vị hoặc dẫn đường.
"Tri thức là tài nguyên sống còn."

Triệu An đứng lặng giữa rừng, hít sâu. Tấm bảng nhiệm vụ trong đầu khẽ mờ đi, thay vào đó là ký ức những buổi theo cha vào rừng khi còn nhỏ.

"Sâm thường mọc nơi khe núi lạnh, đất mềm có mùn dày, bóng râm...
Ngưu tất ưa vùng đất ẩm, hay nằm gần gốc cây đa cổ thụ...
Liên kiều – thứ này khó, chỉ thấy một lần ở gần ruộng đá bỏ hoang cách làng nửa ngày đi bộ..."

Ánh nắng ban trưa chiếu xiên qua tán rừng dày, tạo thành những vệt sáng đứt đoạn trên mặt đất phủ đầy lá mục. Triệu An khom người, tay nâng nhẹ một chùm cây nhỏ mọc sát gốc lim già. A Tiêu đứng gần đó, tay cầm gùi mây, dáng cảnh giác, mắt đảo quanh tán rừng.

"Giống cây bạch chỉ phải không?" A Tiêu cúi xuống, hỏi khẽ.
Triệu An gật, đưa tay nhổ nhẹ gốc cây lên. Mùi thơm nồng, rễ trắng ngà có vân xoắn.
"Ừ. Bạch chỉ hoang. Loại này thường mọc ở đất ẩm cạnh rễ cây cổ. Cha ta từng bảo, ngửi mùi hăng là biết... nhưng phải cẩn thận với cây lá giống – ăn nhầm là ngộ độc."

Cậu dùng dao gọt nhẹ lớp ngoài củ – mủ trắng chảy ra như sữa, mùi tê đầu lưỡi. Đúng loại. Cậu gói kỹ lại bằng lá chuối rồi cho vào gùi của A Tiêu.

Hai người ngồi tựa lưng vào gốc cây đổ, vừa nghỉ vừa uống nước tre.

A Tiêu nhấp ngụm nước rồi quay sang, giọng trầm:

"An, dạo này ngươi hay lặng lẽ. Không giống trước kia. Từ lúc mẹ ngươi mất, như thể ngươi không còn ở chốn này nữa."

Triệu An nhìn xa xăm, ánh mắt như xuyên qua rừng rậm.

"Có những thứ... mình phải làm. Nếu không làm, người khác sẽ chết."

A Tiêu im lặng, rồi gật đầu.

"Ta không hỏi. Nhưng nếu ngươi đi rừng, ta sẽ đi cùng. Như trước kia."

Triệu An khẽ cười. Không nói gì nữa.

Cả hai tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng, khu vực ít ai lui tới. Những gốc cây phủ rêu, những ổ kiến vàng lớn, những đoạn dây leo quấn lấy nhau như rắn... Mỗi bước chân đều phải cẩn thận.

Triệu An bất chợt dừng lại, mắt nhìn vào một bụi cây lạ ven khe nước cạn. Cậu cúi xuống – cây có lá răng cưa, thân đỏ tía, gốc mọc thấp.

"Tiêu, ngươi còn nhớ cây hoắc hương ta từng chỉ không?"

A Tiêu gật: "Loại có mùi hăng, làm thuốc trị cảm mạo?"

"Phải. Nhưng phải chọn đúng giống mọc nơi ẩm thấp, tránh nhầm loại gây mê."

Cậu vò nát lá, đưa lên mũi ngửi – mùi thơm hắc bốc lên. Xác nhận đúng.

Tìm được Hoắc hương sơn thảo
Thu hoạch: 4 nhánh

Ngay khi cả hai chuẩn bị đứng dậy, bụi cây phía sau bất chợt rung mạnh. Cả hai khựng lại – Triệu An rút dao rừng, A Tiêu thủ sẵn cây gậy tre.

Một con chồn đá to bằng con chó mực, lông xù, mắt sáng rực nhảy ra, gầm gừ vài tiếng rồi bỏ chạy về phía rừng sâu. Dù không bị tấn công, hai người vẫn siết chặt tay cầm, tim đập mạnh.

A Tiêu thở hắt ra:

"Ta quên mất, mùa này bọn thú đói hơn. Cẩn thận là vừa."

Triệu An nhìn theo hướng con chồn bỏ đi, khẽ cau mày:

"Không có dấu máu... nhưng sao lại chạy ra từ bụi dược?"

Một dấu hỏi lớn hình thành trong đầu cậu – liệu mảnh rừng này có đang che giấu thứ gì lớn hơn?

Trước khi trời tắt nắng, hai người dựng lều tạm bên một mô đất khô, hun khói xua muỗi. Trong ánh lửa lấp lánh, Triệu An mở cuốn sổ nhỏ, ghi chép bằng than củi:

Dược liệu thu được:

Bạch chỉ hoang: 4 củ

Hoắc hương: 4 nhánh

Cần tìm: nhân sâm, ngưu tất, liên kiều.

A Tiêu nhìn cuốn sổ, rồi hỏi:

"Ngươi tính đi xa tới đâu?"

Triệu An khép sổ lại, mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao:

"Tới khi tìm được thứ có thể cứu cả làng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổđại