Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Sói Đêm và Mùi Máu Rừng


Khi mặt trời lặn sau dãy núi phía tây, bóng tối như thác mực đổ xuống khu rừng Cổ Lĩnh. Màn sương mỏng lan ra từ lòng đất, bám trên lá cây và đá rêu, lạnh buốt da thịt.

Triệu An và A Tiêu lúc này đã lạc sâu hơn dự kiến. Họ quyết định dừng chân bên một mỏm đá thấp gần khe nước cạn. Hai người chất ít cành khô, dùng đá đánh lửa nhóm một đống nhỏ. Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên vách đá và đôi mắt căng thẳng của cả hai.

"An... cậu nghe không?" – A Tiêu thì thầm, nắm chặt con dao tre gọt.

Triệu An ngẩng đầu, gió lùa qua các khe đá mang theo mùi tanh nhè nhẹ, pha với mùi lông thú, ngai ngái và quen thuộc.

"Có mùi máu cũ... và lông ướt."

Rồi tiếng động vang lên – không phải gió, mà là tiếng chân giẫm lên cành khô. Nhẹ, nhưng nhanh và đều. Một... rồi hai... rồi ba nhịp.

"Lùi lại. Tắt lửa." – Triệu An ra hiệu, mắt dán vào rừng đen.

Chỉ vài giây sau, bốn đốm sáng vàng lờ mờ hiện lên giữa bụi rậm. Đôi mắt – dẹt, dài, rực lên dưới ánh trăng như hai hòn than cháy âm ỉ. Chó sói rừng.

"Không phải một con." – A Tiêu nuốt nước bọt.

"Ba con. Một bên trái, một bên phải, một đang vòng ra sau. Bầy nhỏ, đi săn theo kiểu ép vòng."

Triệu An nhìn quanh. Gió ngược chiều. Nghĩa là mùi người chưa bị phát hiện rõ. Nhưng chỉ cần thêm vài bước...

"Chạy là chết. Bọn này đuổi nhanh hơn thỏ."

Cậu cúi xuống, rút một túi nhỏ trong giỏ thuốc, lẩm nhẩm:

"Phấn hồi tiêu, ngưu tất sống, chút vỏ quế khô... còn rễ ngải đây..."

A Tiêu nhìn, ngạc nhiên:

"Cậu định làm gì?"

"Đốt mùi cay hăng – sói rất ghét ngải và quế. Không làm chúng sợ, nhưng đủ để làm loạn khứu giác."

Cậu gói tất cả lại bằng lá khô, rồi nhét vào giữa đống than tàn, bốc khói khét lẹt. Mùi cay lan ra, gắt nơi sống mũi, làm cả A Tiêu cũng ho khụ khụ.

Ngay sau đó, tiếng sói gầm nhẹ, rồi là tiếng móng cào trên đá. Đám sói bắt đầu phân vân.

Không để mất thời gian, Triệu An kéo A Tiêu:

"Chạy về hướng ngược gió! Có khe đá nhỏ lúc nãy chúng ta đi qua, chỉ một người lọt được mỗi lần. Sói to không chui qua kịp."

Hai người men theo lối mòn, chân luồn qua dây leo, đá trơn và rễ cây rối như mạng nhện. Sau lưng, tiếng sói tru dài vang lên rền rĩ, vọng cả cánh rừng. Chúng đã phát hiện.

"A Tiêu! Trượt dốc bên phải! Nhảy!"

Hai người lao xuống con dốc lầy, trượt trên đất sét ẩm, bùn bắn lên tận mặt. Phía trước là khe đá hẹp – chính là nơi Triệu An nói.

Cậu đẩy A Tiêu vào trước, rồi chui theo sau. Ngay sau lưng, tiếng chân sói gấp gáp, tiếng thở khè khè sát bên tai.

Một cú cào sượt qua lưng Triệu An. Cậu nghiến răng, lách qua khe đá, vừa lúc móng vuốt sói đập vào vách, tóe tia lửa.

Bên kia khe, cả hai lăn ra thở dốc. Tim đập thình thịch. Tiếng sói gầm gừ vẫn vọng lại, nhưng chúng không thể chui qua.

A Tiêu nằm vật ra, cười ngắt quãng:

"An... Mẹ nó... Cậu học mấy thứ này ở đâu vậy hả?!"

Triệu An chống tay, vẫn thở gấp, nhưng mắt sáng lên lạ kỳ:

"Tôi đã từng học nó... bằng cả tuổi thơ trong rừng, với cha tôi. Và... hôm nay, may là còn nhớ."

Gió đêm thổi qua khe đá lạnh buốt, nhưng giữa cái lạnh ấy, cả hai đều hiểu: lần này họ đã vượt qua một kiếp nạn – không phải bằng sức mạnh, mà bằng trí tuệ và kinh nghiệm.

Sau khi thoát khỏi bầy sói, hai người dừng lại trong một khe đá hẹp hình chữ V, chỉ vừa đủ cho một người nằm co người. Gió đêm luồn qua khe, mang theo hơi lạnh len lỏi tận xương. Dù mệt rã rời, nhưng bản năng sinh tồn buộc họ phải cẩn trọng từng bước.

Triệu An bẻ vài nhánh cây thông khô chèn vào các khe gió, lót thêm lá dương xỉ dưới đất làm chỗ nằm. A Tiêu thì đốt lửa nhỏ, dùng đá tạo tia lửa bén vào bùi nhùi vỏ cây.

Tia lửa bừng lên. Ánh sáng ấm áp đầu tiên giữa rừng sâu phủ sương đêm khiến cả hai thở phào.

"Còn gì ăn không?" – A Tiêu ôm bụng hỏi.

Triệu An lôi ra ít gạo rang, nhưng rồi nhìn quanh. Bên ngoài khe đá là một con suối nhỏ. Cá thì chắc chắn có.

"Cậu canh lửa, tôi xuống bắt ít cá."

Dưới ánh trăng mờ, Triệu An men theo bờ đá, tay đẽo nhanh một cái nơm nhỏ bằng dây mây, rồi lội nhẹ xuống suối. Đặt nơm, dùng đá đập nhẹ vào nước xua cá. Một lát sau, tiếng nước bắn lên – hai con cá suối màu bạc bị kẹt lại, vẩy lấp lánh như ánh sao.

Trở về, cậu xiên cá bằng que tre, nướng trên than hồng. Mùi cá chín thơm lừng lan ra, trộn lẫn với mùi khói củi và nhựa thông cháy. Hai người ăn trong im lặng, đôi mắt nhìn ánh lửa lập lòe, tai vẫn căng ra nghe động tĩnh quanh rừng.

Sáng sớm hôm sau, sương vẫn chưa tan. Triệu An dậy sớm hơn, ra sau khe đá đặt bẫy thỏ bằng sợi dây rừng và nhánh tre. Sau đó, cả hai tiếp tục men theo triền núi thấp, tìm thêm thảo dược.

Trên một vách đá rêu phong phủ kín, giữa những gốc cỏ hoang rối rắm, Triệu An đột ngột dừng lại. Mắt cậu lấp lánh.

"Khoan... A Tiêu, đưa tôi cái dao nhỏ."

A Tiêu tò mò bước tới. Nơi cậu bạn đang chỉ – là một bụi cây thấp, rễ chồi hẳn lên mặt đất, thân màu đỏ nhạt, lá hình chân chim, hoa nhỏ trắng nhạt, nhưng điều đặc biệt là:

Trên gốc có ba nhánh rễ chĩa về ba hướng, một dấu hiệu lạ nhưng quen thuộc.

Triệu An khẽ rùng mình:

"Là... nhân sâm rừng."

"Thật sao?!"

"Không phải loại thường. Thân rễ xoắn ba, màu sậm... Có thể là loại ba mươi năm tuổi, hiếm lắm."
Cậu ngồi xuống, lấy bọc vải mềm, rồi bắt đầu cẩn thận đào từng lớp đất. Động tác nhẹ như người nâng đồ cổ, từng nhát đều có khoảng cách, tránh làm đứt rễ.

Sau hơn mười phút, một gốc nhân sâm to bằng ngón tay cái, hình dáng như người thu nhỏ hiện ra – đầy đủ đầu, thân, chân rễ, thậm chí còn có một nhánh nhỏ như... tay ôm vào ngực.

A Tiêu thốt lên:
"Giống... một người đang ôm ngực ngủ ấy nhỉ?"

Triệu An im lặng nhìn. Trong đầu cậu, bỗng có một tia cảm giác lạ kỳ – như thể gốc sâm này không chỉ là dược liệu... mà còn là vật dẫn khí linh nào đó.

Cậu lẩm bẩm: "Có lẽ... đêm nay nên đốt chút nhang cúng núi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổđại