
Chương 3: Tên ta là Triệu An
Thôn Cổ Lĩnh – một ngôn làng nhỏ nép mình trên triền núi đá cheo leo thuộc vùng rẻo cao phía tây Quảng Tây Trung Quốc ngày nay, gần sát biên giới nơi cộng đồng người Miêu sinh sống thưa thớt qua nhiều thế hệ.
Nằm biệt lập giữa núi rừng trập trùng, làng chỉ có một con đường đất duy nhất dẫn xuống chợ phiên dưới chân núi – con đường quanh co, đá lở lút lầy mỗi khi trời mưa, mùa khô thì bụi tung mù mịt.
Nhà cửa trong làng phần lớn là nhà gỗ lợp ngói âm dương, tường chèn đất trộn rơm rạ đã nứt vỡ theo năm tháng. Mái ngói đen sì vì khói bếp, nhiều mái đã mục, để lộ những thanh xà bằng tre cong vẹo như lưng người già gùi củi.
Ở giữa làng là một giếng đá cạn nước, chỉ còn lại ít vũng bùn đọng đầy rong rêu. Trẻ con chạy chân đất, mặt mũi lem luốc, chân tay trầy xước vì trèo cây, đu dây, mò cá ở những suối cạn quanh làng. Người lớn thì cúi mặt ít nói, bận bịu với ruộng bậc thang bạc màu, sống nhờ lúa cạn, sắn đá và rau rừng.
Mùa đông về, sương mù phủ kín sườn núi, lạnh tê đầu ngón tay, còn mùa hè thì ẩm ướt đến mức chăn chiếu, áo quần không bao giờ khô hẳn. Trong gió thường vẳng lại tiếng khèn, tiếng hát lảnh lót bằng tiếng Miêu từ những bản làng xa hơn – âm điệu tha thiết như gọi về một thế giới đã dần bị quên lãng.
Người trong làng đa phần là người Hán nghèo và vài hộ người Miêu chuyển cư. Họ nói thổ ngữ pha lẫn tiếng Miêu, chậm rãi và đầy âm rung, như tiếng suối chảy qua đá cũ. Cả làng không có thầy thuốc, không có thợ rèn, càng không có quan phủ ngó ngàng đến.
Mỗi năm, khi có người trong làng qua đời, họ phải mượn thầy cúng từ bản Miêu về hành lễ, dùng cây lá rừng xua tà, dựng cây nêu cao đầu làng, mong linh hồn không lạc lối giữa núi sâu mù mịt.
Thôn Cổ Lĩnh là nơi mà thời gian như đã bỏ quên. Không ai nhắc đến triều đại đang cai trị, không ai biết gì về những biến động lớn lao ngoài kia. Với họ, mỗi ngày sống yên lành, có cơm ăn và củi đốt đã là đủ. Dù vậy, trong ánh mắt già nua mờ đục, hay đôi vai gầy của những đứa trẻ, vẫn phảng phất nỗi mệt mỏi của một cuộc sống cạn kiệt hy vọng.
Trần Anh mở mắt.
Không còn ánh đèn phòng ngủ, không còn tiếng xe máy chạy ngoài phố hay quạt máy kêu vo vo trong góc tường. Thay vào đó là mùi rơm mục, khói củi, và mùi đất ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Trần Anh bật dậy, đầu đập vào xà gỗ thấp khiến cậu choáng váng.
Căn phòng nhỏ, tối và chật chội. Vách tường là đất trộn rơm, vài vết nứt ngoằn ngoèo như rễ cây khô. Trên mái có một lỗ thủng, ánh sáng nhạt buổi sớm len vào thành một vệt mờ trên nền đất lổn nhổn tro và đá vụn.
Cậu không còn mặc áo phông hay quần thể thao – trên người là bộ áo vải thô xám bẩn, cổ áo sờn mép, chân trần, tay lấm lem đất.
Một dòng thông báo hiện lơ lửng trước mắt:
XÁC NHẬN NHẬP THỂ HOÀN TẤT
Tên hiện tại: Triệu An
Giới tính: Nam – 17 tuổi
Tộc: Hán
Cha: Triệu Phúc (đã mất, 2 năm trước – bệnh phổi)
Mẹ: Trương thị (đã mất, 1 năm trước – sốt rét)
Tài sản: Không
Quan hệ xã hội: Thấp
Đánh giá: "Mồ côi, ít nói, ai cũng tránh"
Trần Anh sững người. Từng ký ức xa lạ của thân xác này hiện lên như mảnh ghép vụn: người cha gầy còm ho sù sụ trên giường tre, người mẹ ủ rũ bên nồi cháo trắng loãng, ánh mắt lặng lẽ của những đứa trẻ hàng xóm nhìn Triệu An như thể nhìn một con dơi gãy cánh.
Cậu chống tay đứng dậy, bước ra ngoài.
Thôn Cổ Lĩnh hiện ra dưới làn sương sáng sớm, nghèo nàn đến đau lòng. Dăm ba đứa trẻ đang hơ tay bên đống lửa lót bằng củi rừng ẩm, một bà cụ gùi cỏ lặng lẽ đi qua, không ai dừng lại chào hay hỏi han gì.
Trần Anh cảm thấy rõ rệt – sự cô lập.
Một người đàn ông trung niên xách gùi đi qua, dừng lại nhìn cậu một thoáng rồi lẩm bẩm:
"Thằng Triệu nhà kia lại còn sống à? Cũng dai như cỏ dại..."
Rồi ông ta đi thẳng, để lại Trần Anh đứng lặng giữa sân đất.
Cậu cười gượng. Không phải vì buồn, mà vì cảm giác... quá thật. Thế giới này không phải chỉ là bản đồ, không phải số liệu trên màn hình – mỗi ánh nhìn, mỗi câu nói đều có sức nặng như đời thật.
Đúng lúc đó, một khung hệ thống hiện lên, trong suốt và lặng lẽ như một câu hỏi của vận mệnh:
Lộ trình khởi đầu: Xây dựng cơ sở sống
Bước 1: Khám phá nhà cũ
Bước 2: Kiểm kê tài sản còn lại
Bước 3: Dọn sạch lều rách, dựng lại bếp
Bước 4: Kiếm đủ lương thực sống 7 ngày
Bước 5: Giao tiếp với ít nhất 1 hộ gia đình trong thôn
Bước 6: Tăng tín nhiệm cá nhân lên mức "Trung tính"
Gợi ý: Sử dụng điểm văn minh để nhận vật phẩm khởi đầu.
Trần Anh nhìn lại căn nhà cũ – vách sập, bếp gãy, chỉ còn một cái rương gỗ mối mọt bên góc tường. Cậu thở dài, quay vào, mở chiếc rương...
Bên trong là một con dao cùn, một ống tre đựng muối, và một miếng vải liệm đã cũ – có lẽ dùng để bọc xác mẹ khi bà mất năm ngoái.
Trần Anh cắn môi.
"Được. Bắt đầu từ đây vậy, Triệu An."
Không còn là sinh viên Trần Anh. Không còn game. Không còn lựa chọn. Chỉ còn một thân xác sống dở chết dở trong một thế giới nghèo đến tê liệt.
Nhưng cậu có... một hệ thống.
Và một ý chí chưa từng được thử thách đến tận cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro