
Chương 1 : vật thể lạ
Giữa trưa hè, khi mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh trời như một đồng xu vàng rực rỡ, làn sóng Thái Bình Dương lặng lẽ vỗ vào bãi cát trắng của hòn đảo nhỏ không tên. Hàng dừa cong mình trong gió biển, rì rào kể những câu chuyện xa xưa về những linh hồn đã từng ngủ yên nơi đây. Nhưng hôm nay, đảo không còn yên bình nữa.
Từ phía chân trời xanh thẳm, một vệt đen xuất hiện, chậm rãi lớn dần như một bóng ma trồi lên từ địa ngục. Đó là một đội thuyền cướp biển – những con quái vật bằng gỗ sẫm màu, phủ đầy vết tích của muối biển, đạn pháo và thời gian. Lá cờ đầu lâu phấp phới trên cột buồm cao nhất, như cái nhếch mép dữ tợn của tử thần.
Gió chuyển mình. Chim biển kêu lên lo lắng rồi bay vút về phía đất liền, bỏ lại bầu trời vắng vẻ như để nhường chỗ cho cơn bão sắp tới. Khi mũi thuyền chạm nhẹ vào bờ cát, những bàn chân trần khô ráp nhảy xuống như bóng những con thú hoang. Họ – lũ cướp biển – mang trên người mùi của thuốc súng, mồ hôi và rượu . Mắt họ ánh lên tia hung hãn, hoang dã như loài sói giữa rừng già.
Một kẻ to lớn với chiếc mũ ba góc rách nát và bộ râu đỏ rối bù bước lên đầu tiên. Trên vai hắn là một con vẹt xanh lục, cánh rũ xuống như biết rõ nơi này sắp nhuộm mùi máu. Kẻ đó cắm thanh gươm vào cát, cười khàn khàn như tiếng dây xích gỉ sét.
"Chào mừng đến thiên đường, hòn đảo gia vị trong truyền thuyết" hắn nói, giọng như lửa cháy qua tàn tro.
Phía sau hắn, những tên đồng bọn tản ra như lũ kiến đỏ đổ vào tổ mới. Họ xông vào rừng dừa, tìm nước, tìm lương thực, vác bao đi khắp nơi thu lượm gia vị— kho báu của hòn đảo. Những tiếng hò reo, tiếng rìu bổ vào thân gỗ vang lên chan chát giữa không gian yên ả như một bản nhạc chiến tranh thô bạo.
Hòn đảo, từng là một dấu chấm yên bình giữa trùng dương, nay trở thành sân khấu cho vở bi kịch mang tên chinh phạt. Và gió, gió vẫn thổi – nhưng không còn làn gió của tự do, mà là hơi thở nặng nề của sự hỗn loạn đang lan rộng.
Từng bước, từng bước tên thuyền trưởng Trần Anh này đi lên hòn đảo như một vị vua, với nụ cười đầy vẻ đắc trí.
Bỗng trong đầu hắn vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ bên ngoài căn phòng nhỏ, cùng một giọng phụ nữ quen thuộc
Con dậy chưa? Sáng rồi đấy.
Tên thuyền trưởng đứng gây ra phỗng, rồi như hiểu chuyện gì đang xảy ra không gian xung quanh đột ngột xoay chuyển, hắn tự nghĩ
Tất cả chỉ là mơ thôi sao, haizz thật tiếc quá đi.
Trong phòng, Trần Anh trở mình, mặt vẫn úp vào gối, mắt nhắm hờ như đang cố níu kéo những giây phút cuối cùng của giấc ngủ. Tiếng bước chân mẹ tiến lại gần, khe cửa mở ra, và bàn tay quen thuộc nhẹ chạm vào vai anh.
"Dậy đi, có trứng ốp la nóng với bánh mì mẹ mới làm xong. Ăn rồi còn chuẩn bị cho buổi ngắm sao băng tối nay chứ?"
Nghe nhắc đến mưa sao băng, anh khẽ nhướn mày, rồi lật người nằm ngửa, tay che mắt vì ánh sáng ban mai đang len vào khắp gian phòng. Mái tóc rối bời, giọng vẫn khàn khàn, anh đáp lại bằng một cái ngáp dài và câu lẩm bẩm, "Vâng... con dậy ngay..."
Vài phút sau, anh lê bước xuống nhà bếp, vẫn còn mặc chiếc áo phông cũ nhàu và quần ngủ. Mùi cà phê hòa lẫn với hương bơ nóng từ bánh mì làm bụng anh cồn cào. Mẹ đã ngồi đó, gấp khăn, tay còn vương bột mì, ánh mắt không nói nhiều nhưng tràn đầy sự chăm sóc.
Anh ngồi xuống bàn, nhai chậm rãi chiếc bánh mì được mẹ cắt sẵn. Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót vang vọng trong buổi sáng yên tĩnh.
"Hôm nay con định đi đâu ngắm sao?" mẹ hỏi, đặt thêm một lát cam vào đĩa của anh.
"Chắc con với tụi nó sẽ lên đồi phía sau làng. Ít đèn, trời quang, chắc sẽ thấy rõ," anh đáp, ánh mắt thoáng hiện vẻ háo hức.
Mẹ gật đầu, mỉm cười. "Mẹ nhớ hồi bằng tuổi con, cũng từng trèo lên mái nhà ngắm sao với bạn. Nhưng hồi đó chẳng ai biết có mưa sao băng lúc nào, chỉ nhìn lên trời mà đoán thôi."
Anh bật cười. Có điều gì đó thật gần gũi trong giọng kể ấy – một chút hoài niệm, một chút đồng cảm, và rất nhiều tình yêu.
Ăn xong, anh rửa mặt, thay đồ, bắt đầu lục tìm balo, pin dự phòng, áo khoác mỏng, vài túi snack và chiếc máy ảnh cũ – thứ anh luôn mang theo mỗi khi có dịp ghi lại vẻ đẹp của bầu trời đêm.
Ngoài kia, bầu trời trong vắt. Nắng lên dần, rọi ánh sáng lên vòm cây xanh biếc. Dường như cả thế giới cũng đang chuẩn bị chờ đến đêm – khi những ngôi sao băng sẽ xé ngang trời như những điều ước bay vụt qua trong chớp mắt.
Và trong căn nhà nhỏ ấy, có một người mẹ đang tiễn con trai bằng ánh nhìn trìu mến – lặng lẽ dõi theo hành trình lớn khôn, và cả những giấc mơ bay xa của con mình.
Đêm buông xuống chậm rãi, kéo theo làn sương mỏng lặng lẽ phủ lên đồi cỏ sau làng. Cả nhóm bạn đã tụ tập từ sớm, mỗi người mang theo một tấm trải, ít đồ ăn nhẹ, cả ba người ngồi trên một tấm thảm trải giữa đồi, xung quanh là tiếng côn trùng đêm và bầu không khí dịu mát của vùng ngoại ô sau cơn gió chiều. Trần Anh tựa lưng vào balo, ánh mắt dõi lên bầu trời đầy sao, thi thoảng liếc nhìn màn hình máy ảnh đang đặt chế độ phơi sáng.
Thảo Mai đang cột lại tóc, gương mặt ánh lên vẻ háo hức. Cô cười nói:
"Lần đầu tiên tụi mình đi ngắm sao với nhau đấy. Năm ngoái tui định rủ mà ông bận thi học kỳ."
Trần Anh gật đầu: "Ừ, tiếc thật. Nhưng hôm nay trời quang đẹp thế này, chắc đáng lắm."
Tuấn Kiệt nằm vật ra, tay cầm một túi bánh snack, nhai nhóp nhép. "Cậu biết không, nếu thấy 7 ngôi sao băng và kịp ước điều gì đó trong vòng 30 giây thì điều ước sẽ thành thật đấy."
Thảo Mai liếc qua, nhướng mày: "Lại bịa nữa rồi. Tui mà ước kiểu đó chắc chưa kịp nhớ ra điều gì đã qua mất tiêu."
"Thì cứ ước kiểu đại đi: trúng vé số, được nghỉ học, có người yêu..." – Tuấn Kiệt nói rồi liếc nhanh sang Trần Anh, cười đầy ẩn ý.
Thảo Mai hơi đỏ mặt, liếc đi chỗ khác. Trần Anh chỉ cười nhẹ, tay vẫn chỉnh máy ảnh. Nhưng sự im lặng ngắn ngủi sau câu nói đó có một dư âm lạ – lửng lơ, không rõ là vui hay ngại.
Một vệt sáng vụt ngang bầu trời.
"Có rồi kìa! Một!" – Thảo Mai reo lên, chỉ tay.
"Nhanh! Ước đi!" – Tuấn Kiệt bật dậy, làm rơi cả bánh.
Trần Anh nhắm mắt một giây. Không ai biết cậu ước gì, chỉ thấy khi mở mắt ra, ánh nhìn của cậu chạm nhẹ qua phía Thảo Mai – đủ để ai tinh ý nhận ra một điều gì đó không nói thành lời.
Cơn mưa sao băng kéo dài gần một giờ, cứ vài phút lại có một vệt sáng lóe lên giữa nền trời thăm thẳm. Cả ba người bạn đều nằm dài trên tấm thảm trải giữa đồi, mắt hướng lên cao, miệng không ngừng trầm trồ, reo lên mỗi khi một vệt sáng xé ngang bầu trời.
"Năm nay nhiều thật đấy." – Thảo Mai thì thầm, tay vẫn ôm sát chiếc gối nhỏ mang theo.
"Đếm được mười mấy vệt rồi đó. Ước gì ước luôn đi, đừng để uổng phí." – Tuấn Kiệt bật cười, kéo áo khoác lại vì hơi lạnh đang dần thấm vào đêm.
Trần Anh không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn lên bầu trời, ánh mắt như đang tìm kiếm điều gì đó xa xăm hơn những ngôi sao đang rơi. Bên tai cậu là tiếng cười của bạn bè, tiếng lá xào xạc trong gió và nhịp đập thầm lặng của chính mình.
Đến khi bầu trời lặng dần, không còn những vệt sáng lóe lên, nhóm ba người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thảo Mai đứng dậy, phủi váy:
"Thôi, mưa sao băng hết rồi. Về thôi, mai còn đi làm đấy nhé."
"Về thì về, chứ tui vẫn tiếc ghê. Cứ như mới tới mà đã kết thúc vậy." – Tuấn Kiệt than thở.
Hai người rảo bước xuống con đường mòn dẫn về làng. Chỉ còn Trần Anh nấn ná lại vài giây, ngoái nhìn lên bầu trời đêm, giờ đã tĩnh lặng, chỉ còn lấp lánh những vì sao thường nhật.
Và rồi...
Ngay lúc ấy, bầu trời lóe lên lần nữa – không phải một vệt sao băng bình thường, mà là một tia sáng rực rỡ, đơn độc, xé toạc không trung như một ngọn lửa trắng.
Nó lao xuống với tốc độ kỳ lạ, không tạo tiếng động lớn, không có tiếng nổ, chỉ là một vệt sáng tinh khiết, mỏng như sợi chỉ, kéo theo ánh bạc nhàn nhạt giữa đêm đen.
Trần Anh đứng sững lại. Cậu không kịp gọi ai. Cũng không chắc bản thân đang tỉnh hay đang nằm mơ.
Vệt sáng ấy rơi xuống phía bìa rừng, ngay dưới chân đồi – nơi ánh đèn từ làng không chạm tới, một khoảng tối mờ và im lặng tuyệt đối. Không ai xung quanh dường như để ý – Thảo Mai và Tuấn Kiệt vẫn đang trò chuyện phía xa, không một ai dừng bước, không một ai ngẩng lên trời như cậu.
Không kịp suy nghĩ, Trần Anh băng qua đám cỏ, lao nhanh về phía rừng, nơi vệt sáng đã rơi xuống.
Giữa khoảng đất lõm ẩm ướt, được bao quanh bởi những bụi cây thấp, một vật thể nhỏ nằm giữa đám cỏ bị cháy sém nhè nhẹ – lấp lánh như được đúc từ ánh trăng.
Trần Anh tiến lại gần. Tim cậu đập nhanh.
Đó không phải là đá. Cũng không phải thiên thạch như trong sách khoa học.
Nó là một bức tượng nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay, hình một con hồ ly đang cuộn tròn như ngủ yên, đuôi uốn quanh thân, đầu nghiêng sang một bên, gương mặt thanh thản như được tạc từ gió.
Làn sáng nhè nhẹ tỏa ra từ trong tượng – thứ ánh sáng không chói lóa, mà âm ấm như ánh lửa nhỏ giữa đêm đông. Khi cậu đưa tay chạm vào, bề mặt lạnh như thủy tinh nhưng lại mềm như đá được mài qua thời gian.
Trần Anh đứng lặng. Không một tiếng động, không một hơi thở gấp. Cậu biết – thứ này không bình thường.
Không ai khác thấy nó. Cậu quay đầu nhìn lại – phía xa kia, Thảo Mai đang cười nói gì đó với Tuấn Kiệt, đèn pin loang loáng, nhưng chẳng ai nhìn về phía cậu.
Cậu cẩn thận nhặt lấy bức tượng hồ ly. Dù không hiểu điều gì vừa xảy ra, cậu cảm thấy... từ đây, có lẽ mọi thứ sẽ khác.
Trần Anh đứng lặng trong bóng tối thêm vài phút, tay vẫn cầm bức tượng nhỏ. Từ trong lòng bàn tay cậu, vật thể phát ra thứ ánh sáng dịu như nhịp đập âm thầm – không nóng, không lạnh, chỉ có cảm giác lạ lùng như hơi thở của một sinh vật đang ngủ say.
Cậu quấn nó vào chiếc khăn nhỏ mang theo trong túi balo, giấu kỹ rồi mới quay trở lại con đường mòn nối lên đồi. Vừa rảo bước vừa ngoái lại, cậu không khỏi cảm thấy thứ gì đó mơ hồ đang dõi theo sau gáy mình.
Lúc Trần Anh nhập lại với nhóm bạn, Thảo Mai đang ngồi nghỉ trên một tảng đá, gác cằm lên gối, Tuấn Kiệt đang làm động tác bắt sóng ngoài hành tinh bằng hai cái que phát sáng nhặt được từ đám trẻ con trong làng.
"Ông đi đâu vậy? Mất hút luôn. Tui tưởng ông gặp ma rừng rồi chứ." – Tuấn Kiệt trêu.
"Không có gì. Chỉ... thấy một con cú mèo lượn ngang. Tớ đi theo xem thôi." – Trần Anh trả lời, cố giữ giọng bình thường. Cậu cảm thấy rõ nhịp tim mình vẫn còn chưa ổn định.
Chưa kịp để cả nhóm nói gì thêm, từ phía xa trong rừng – nơi ngôi sao đã rơi xuống – vọng lại ánh sáng loang loáng của đèn pin. Không chỉ một, mà là nhiều. Bước chân rậm rịch dẫm lên thảm lá khô, và những giọng nói trầm thấp vang lên – lạ, dứt khoát, không phải của người làng.
"Chỗ này."
"Khoanh vùng 20 mét xung quanh điểm cháy."
"Cẩn thận không làm xáo trộn dấu vết."
Thảo Mai nhướng mày, nhìn về phía đó:
"Ủa, ai vậy? Cảnh sát à? Giờ này?"
Tuấn Kiệt nheo mắt: "Không giống đâu. Nhìn cái áo khoác đồng phục kìa, đèn pin loại quân dụng. Có vẻ chuyên nghiệp dữ dằn."
Trần Anh im lặng. Cậu cảm thấy một cơn lạnh trườn dọc sống lưng. Tay cậu bất giác siết chặt chiếc balo.
Từ xa, ánh đèn quét qua khu vực cậu vừa đứng không lâu trước đó. Một người cúi xuống nhặt lên một cọng cỏ cháy sém, người khác quét tia hồng ngoại quanh đất. Họ không hề nói lớn tiếng, không giải thích, không ra hiệu gì với người ngoài. Như thể... họ biết chính xác họ đang tìm gì – và nó đã từng hiện diện ở đây.
Trần Anh nuốt nước bọt. Cậu xoay người, khẽ nói:
"Về thôi. Trễ rồi."
"Cậu không tò mò à?" – Tuấn Kiệt hỏi, vẫn chưa rời mắt khỏi cảnh tượng phía dưới.
"Không." – Trần Anh đáp gọn, rồi quay lưng bước trước. Dưới chân, lá rừng kêu lạo xạo như một tiếng cảnh báo xa xôi.
Trong túi balo của cậu, bức tượng hồ ly vẫn nằm im lặng, nhưng dường như... ấm lên từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro