Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Game Over- Tập 1: Anh sẽ nhuộm đỏ tình yêu bằng máu

Lời tác giả:

Cô sinh ra trong một gia đình khá hạnh phúc nhưng một tai nạn bất ngờ ập đến làm cô phải vào sống trong trại trẻ mồ côi rồi may mắn được người của một tổ chức mật nhận vào. Từ đây cuộc sống của cô bị cuốn theo một vòng xoáy tìm không ra lối thoát.

Cậu là nhiệm vụ đầu tiên của cô nhưng liệu cậu có phải là tình yêu của cô?

Cậu đem cả trái im mình để yêu cô nhưng cô lại luôn đeo một lớp mặt nạ để che giấu.

Cậu sẵn sàng chết vì cô nhưng cô có thể làm điều ngược lại?

"Anh có biết tại sao tình yêu lại màu đỏ không?"

...

"Cuối cùng thì anh cũng...Tình yêu phải được nhuộm từ máu và nước mắt. Vậy thì anh sẽ lấy máu của mình để nhuộm đỏ tình yêu của anh với em..." 

Chương 1: Địa Ngục

Trại trẻ mồ côi, kí túc xá nữ nữ

"Mày có đưa đây không con khốn?"

Một đứa con gái khoảng 15-16 tuổi, một tay chống hông, tay con lại kéo nắm tóc rối tung của một cô bé 10 tuổi ra sau gáy, khuôn mặt đầy vẻ tức giận. Hàng lông mày của cô bé nhăn lại vì đau nhưng vẫn nhất quyết nắm chặt bàn tay.

" Mày cũng được lắm nhất quyết không chịu đưa chứ gì?"- Nó cao giọng hỏi lại một lần nữa. Bàn tay cô bé siết chặt cái vật trong tay, mồ hôi đã rịn ra trên trán, có lẽ vì đau nhưng đôi mắt sáng đầy vẻ thách thức như muốn nói "tôi cứ không đưa đấy dù chị đánh chết tôi cũng không đưa"

"Chúng mày đâu đánh nó cho tao"- Nó đẩy cô bé chúi đầu về phía trước, cô bé mất đà, ngã lăn ra đất, ngay lập tức mấy đứa con gái xung quanh nhảy vào đánh đập cô bé. Trán cô bé chảy máu, cả người đầy những vết bầm tím, nằm xấp trên mặt đất thở dốc nhưng chưa hề phát ra dù chỉ một tiếng kêu đau. Đứa con gái kia thích thú đứng một bên nhìn cô bé chịu đau đớn, nó nhếch mép cười rồi tiến lại, đưa chân dẫm lên bàn tay đang nắm chặt đến chảy máu của cô bé. Những ngón tay gầy gò, nhỏ bé dần duỗi ra, một sợi dây chuyền bằng bạch kim có gắn một ngôi sao màu tím hiện ra lấp lánh trong tay cô bé. Cô bé bất lực nhìn sợi dây bị đứa con gái kia lấy đi.

" Thứ mà Diệu Anh tao đã muốn lấy thì mày đừng hy vọng giữ, lần sau nên biết điều một chút"- Nó thỏa mãn xoay người đi, hất mái tóc dài ra đằng sau, để lộ trên vai một hình xăm con bướm bắt mắt.

* * *

Mấy hôm sau trong nhà ăn

Cũng vẫn cô bé đấy, đôi mắt sáng, lạnh như băng làm cho người đối diện không nhận ra cảm xúc của cô bé. Cô đưa tay nhận khay thức ăn của mình. Thực ra cô phát ngán với thức ăn ở nơi này, gọi là thức ăn cũng hơi quá, nó là một bát súp đặc sệt không nhìn ra nguyên liệu và một mẩu bánh mì khô cứng. Nhưn để tồn tại cô bắt buộc phải ăn. Chọn một góc khuất nhất để ngồi, cô chỉ muốn yên bình để ăn bữa ăn của mình. Nhưng mọi thứ dường như không như cô muốn, lũ con gái lần trước bắt ạt cô lại kéo đến, cầm đầu là Diệu Anh- khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo, đôi mắt sáng lên như đang âm mưu gì đó. Cô ta vẫy tay ra hiệu cho đàn em đặt một cái hộp vào trong tay cô ta. Liếc mắt nhìn khay đồ ăn của cô bé kia cô ta chép miệng vẻ đáng tiếc

" Tao nghĩ là đồ ăn này không phù hợp với mày đâu, để tao đổi món cho mày nhé!"- Nói rồi cô ta mở chiếc hộp ra đổ xuống khay đồ ăn của cô bé. Bây giờ trong khay đồ ăn một đám côn trùng gồm giun, rết còn có cả gián bò lổm ngổm trông rất đáng sợ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn

Diệu Anh cười HAHA đầy thỏa mãn " Loại xúc vật như mày chỉ đáng ăn những thứ này thôi". Nạn nhân là cô bé vẫn ngồi im, ánh mắt lạnh lùng không bộc lộ cảm xúc. Ai cũng nghĩ là cô bé sợ không dám làm gì, nhưng không, cô bé đứng lên cầm khay đồ ăn hất thẳng vào mặt Diệu Anh trước con mắt ngạc nhiên và sợ hãi của nhiều người trong nhà ăn.

Diệu Anh rú lên đầy kinh hãi, những con côn trùng lúc nãy bò trong khay thức ăn của cô  bé kia giờ đây đang vặn vẹo, uốn éo thân mình trên đầu Diệu Anh, Diệu Anh run run chỉ vào mặt cô bé thét lên:

" Con khốn...! Chúng mày... đánh chết nó cho tao"

Nói rồi, Diệu Anh mang khuôn mặt đầy côn trùng chạy như bay ra khỏi nhà ăn, đám đàn em cũng nghe lệnh nhảy vào đánh cô bé. Cô bé vẫn bình tĩnh, không chạy đi cũng không đánh lại. Một số người trong nhà ăn lắc đầu, thương thay cho cô bé nhưng cũng chẳng ai dám đứng lên chống lại Diệu Anh. Phải chăng cô bé này mắc bệnh vô cảm rồi sao? Một số người ngán ngẩm nghĩ, Diệu Anh là một con sói vô cùng độc ác, luôn lấy việc hành hạ người khác làm trò vui, đắc tội với cô ta chỉ có chết, mà cô bé đó đã đắc tội với Diệu Anh rất nhiều lần rồi.

Chương 2: Gia Nhập

Tất cả những cảnh trên đều được camera quay lại rất chi tiết, một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi khuôn mặt xinh đẹp đến mê người, dường như những bước đi của thời gian chẳng để lại dấu ấn gì trên kuôn mặt cô, mặc bộ quân phục màu đen càng làm tôn lên vẻ mạnh mẽ của cô, ngồi xem và đánh giá cô bé một cách rất thích thú. 

"Chỉ huy, có phải cô đã chọn cô bé này?"- Một người lính mặc quân phục đứng bên cạnh lên tiếng hỏi

Người phụ nữ gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình:"Cô bé kia có nét gì đó rất đặc biệt .Được rồi! Có lẽ cô bé đó đã chịu đủ rồi, mang cô bé đến gặp tôi"- Giong nói lạnh lùng và quyết đoán của cô khiến cho người lính kia hơi hoang mang:" Nhưng…nhưng cô bé đó là con gái, liệu cô ta có…". 

" Con gái thì sao chứ tôi không phải là con gái hay sao?”- Người phụ nữ hơi tức giận ngắt lời

Người lính kia tái mặt cúi đầu:” Dạ em không dám có ý đó”

Nói rồi làm tư thế chào trong quân đội rồi xoay người ra ngoài

Một lúc sau, cô bé được người lính kia dẫn lên, cả người nhếch nhác, rất nhiều mảng trên chiếc áo sơ mi đã bị nhuộm đỏ bởi máu. Người phụ nữ nở một nụ cười xinh đẹp lên tiếng chào:" Cô bé có thể nói cho ta biết tên cô là gì?"

Cô bé lạnh lùng liếc nhìn bà ta đánh giá rồi đề phòng hỏi:" Bà là ai? Nếu đã cho gọi tôi đến đây thì chắc hẳn đã biết tên tôi là gì, cần gì phải làm bộ hỏi"- Giong nói cô bé nhẹ nhàng nhưng đầy sắc sảo, làm cho người ta kinh ngạc: Cô bé này thực sự 10 tuổi sao.

Người phụ nữ có vẻ hài lòng, duy trì nụ cười trên môi :" Tốt! Ta rất thích, rất thẳng thắn. Ta muốn gặp con không phải mang ý xấu ta muốn đưa con ra khỏi đây."

"Được"- Cô bé trả lời không cần suy nghĩ làm cho người phị nữ kia hơi ngạc nhiên " Con không muốn biết ta đưa con đi đâu sao?"

" Tôi tin bà!Nếu bà muốn nói thì tự khắc sẽ nói, được thoát khỏi nơi này tôi mơ còn không được bây giờ có cơ hội chẳng lẽ lại bỏ lỡ" Cuộc sống ở cô nhi viện thự sự đáng sợ hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Ai cũng nghĩ, cô nhi viện là thiên đường cho trẻ mồ côi nhưng thực chất bị đưa vào đây không khác nào bị đẩy vào địa ngục. Trong này hoàn toàn không có tình người, những người quản lí thì vô tâm, họ chỉ trưng ra cái bộ mặt đạo đức giả mỗi khi có người đến kiểm tra. Sống ở đây là phải biết đấu tranh, phải biết dẫm đạp lên người khác giống như những gì mà Diệu Anh đã làm. Nếu không phải do hoàn cảnh thì đừng nói là vào ngay cả liếc mắt cô cũng chẳng thèm.

" Được vậy để cậu ấy đưa con đi chuẩn bị, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ"- Người phụ nữ nói rồi chỉ vào người lính bên cạnh

Tôi chẳng có gì cần chuẩn bị cả nhưng có một thứ tôi nhất định phải lấy lại- cô bé thầm nghĩ rồi gật đầu chào người phụ nữ kia, theo người lính đi ra.

Khuôn viên trại trẻ mồ côi vào buổi tối thật là tĩnh mịch, còn có thể nghe thấy tiếng dế kêu văng vẳng trong những bụi cỏ. Từng làn gió lùa vào thân thể cô bé làm cho cô bé hơi cảm thấy lạnh, co mình trong chiếc áo sơ mi mỏng, bước đi vì thế cũng trở nên gượng gạo. Người lính kia thấy thế liền lấy chiếc áo khoác của mình khoác lên người cô bé. Một cảm giác ấm áp từ cơ thể truyền thẳng vào tim, cô bé ngước đôi mắt long lanh nhìn người lính như muốn cảm ơn.

Trong phòng, Diệu Anh và những người khác đang ngồi nói chuyện nhìn thấy cô bé, cô ta như một con thú hoang nhìn thấy mồi định lao vào chuẩn bị cắn xé thì bị người lính kia ngăn lại. Cô ta quắc mắt liếc nhìn anh:” Anh là ai, đây không phải việc của anh, tránh ra”.

“Vậy sao? Tôi lại nghĩ đây là việc của tôi đấy”- Anh ta nhếc mép cười đầy mỉa mai, chỉ với một động tác xoay người, anh nắm lấy hai tay của Diệu Anh bẻ quặt ra đằng sau vô cùng điệu nghệ. Diệu Anh tức tối giãy giụa nhưng vô ích, bèn liếc mắt cầu cứu bọn đàn em nhưng vô ích, bọn nó sợ sệt, ngồi im tại giường.

Cô bé chứng kiến một màn, cảm thấy thích thú, cô vươn người lên đưa tay giật lấy sợi dây chuyền. Cô bé mỉm cười hài lòng, nụ cười như một cơn gió mùa hạ dịu mát. Cô gật đầu với anh lính để ra hiệu mọi chuyện đã xong, chúng ta có thể đi được rồi. Anh lính hiểu ý, buông bàn tay Diệu Anh ra cùng cô bé bước ra khỏi phòng. Trước khi đi cô bé quay lại nhìn Diệu Anh đang xoa cổ tay bị nắm đến tím lại :” Quên không nói cho chị biết tôi là Dương Mặc Cầm, đồ thuộc về tôi thì chị đừng hòng lấy được. Từ nay về sau tốt nhất là đừng để tôi nhìn thấy chị”- Giong nói của cô bé nhẹ nhàng không hề có kiểu lên giọng đe dọa nhưng nó cũng làm cho người đối diện sợ đến run người.

Chương 3: Huấn luyện

 Ra khỏi cổng trại trẻ mồ côi, một chiếc xe Jeep kiểu quân đội đã chờ xẵn. Mặc Cầm ngồi lên vị trí đối diện người phụ nữ.

“ Xong rồi chứ!”

 Mặc Cầm gật đầu, đưa chiếc vòng đeo lên trên cổ. Chiếc xe chạy trên con đường vắng vẻ, trại trẻ mồ côi xa dần.

“Ta là Kate”- Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng giới thiệu, Mặc Cầm đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng cô bé không để lọt ra khỏi tai một lời nào. “ Ta là chỉ huy trưởng của đội điệp viên mật trong quân sự. Ta chọn con ra nhập vào đội, hy vọng con đồng ý”

 Cô bé cười lạnh:” Tôi còn có lựa chọn sao?”

 Có lẽ Kate hiểu tâm trạng của cô bé, bởi vì chính cô đã từng có một tuổi thơ bất hạnh, bế tắc, phải đi làm thuê cho người ta, chiụ biết bao đau khổ.

Chiếc xe chạy một đoạn đường khá xa, lúc đền nơi thì trời đã tờ mờ sáng. Địa điểm dừng xe là một bìa rừng, cây cối khá dày nên chiếc xe không thể tiến vào sâu hơn. Mặc Cầm cùng chỉ huy Kate và anh lính kia phải đi bộ vào thêm một đoạn nữa. Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm len lỏi trên từng kẽ lá, chiếu vào khuôn mặt tái xanh, đầy những vết thương cuả cô của doanh trại cao đến 2m, bên trên còn có rất nhiều dây thép gai. Cổng doanh trại được mở ra, bên trong từng tốp lính đang thực hiện bài rèn luyện thể lực buổi sáng, thấy Kate đi đến, họ dừng lại, đưa tay lên đầu chào kiểu quân ngũ rất nghiêm chỉnh, Kate cũng gật đầu đáp lại rồi bước đi tiếp. Dừng lại trước một tòa nhà lớn Kate quay lại nói với cô bé:

“ Được rồi! đến lúc ta phải đi, giờ con đi theo cậu ấy, cậu ấy sẽ bố trí chỗ ở cho con. Chúng ta sẽ sớm gặp lại”

 Nói rồi cô mỉm cười, đưa tay lên đầu chào rồi bước vòa tòa nhà. Nhưng Mặc Cầm đâu biết được sớm của cô ấy là rất lâu, rất lâu về sau.

 Theo chân người lính kia đi tiếp, Mặc Cầm mới cảm nhận thấy sự rộng lớn của doanh trại này, nó còn rộng gấp mấy lần cái trại trẻ mồ côi của cô. Đang mải mê ngắm nhìn doanh trại uy nghiêm thì người lính kia lên tiếng:

“ Em đói chưa?”

 Câu hỏi của người lính làm Mặc Cầm hơi giật mình. Từ hôm qua đến giờ cô chưa có cái gì bỏ vào bụng, bữa ăn tối cũng bị Diệu Anh phá hoại rồi lại theo Kate đến đây làm cô quên hết ăn uống. Bây giờ cô cũng cảm thấy rất đói, nghe

Người lính mỉm cười lắc đầu:” Nhìn em kìa! Nghe đến ăn là mắt sáng lên như sao”

 Mặc Cầm giật mình, ngượng ngùng, khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc

 Cuối cùng thì trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, dù có muốn che giấu bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ là trẻ con mà thôi, người lính thông cảm nghĩ.

“ Được rồi, được rồi không đùa em nữa, bây giờ anh đưa em đi xử lý vết thương rồi sẽ lấy đồ ăn cho em”

 Người lính dẫn Mặc Cầm vào phòng khám trong doanh trại. Một cô y tá đi ra cất giọng hỏi lạnh lùng:” Có việc gì?”

“ Cô bé này cần xử lý vết thương, nhân tiện thì chị giúp cô bé thay một bộ quần áo sạch nhé!”

 Cô y tá ghi ghi chép chép vào một quyển sổ trên tay rồi chỉ Mặc Cầm ra hàng ghế kia ngồi đợi. Anh lính cũng chào cô rồi đi ra ngoài lấy đồ ăn.

 Cô ngồi xuống chiếc ghế, nhìn ngắm cả phòng khám. Tuy đây chỉ là một phòng khám trong doanh trại nhưng trang thiết bị lại chẳng thua kém gì với bệnh viện, thậm chí còn có phần hiện đại hơn.

 Ngồi bên cạnh Mặc Cầm là một người con trai, nhìn dáng vẻ cậu ta chắc cũng không lớn hơn Mặc Cầm bao nhiêu. Cậu ta mặc một chiếc áo phông đen, quần bò màu đen đã bạc. Cậu ta khoanh tay ngồi ung dung, chiếc mũ lưỡi trai được kéo xuống, che hết mặt. Hình như cậu ta đang ngủ, tiếng thở nhẹ nhàng phát ra. Mặc Cầm đang tò mò nhìn cậu ta thì cô y tá lúc nãy bước vào gọi

“ Cậu kia! Đến lượt cậu rồi đấy”

 Cậu ta kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống, quay xang bên cạnh làm Mặc Cầm chưa kịp thu hồi lại cái nhìn của mình, vẫn đang chằm chằm nhìn vào mặt cậu ta một cách khá vô duyên. Cậu ta lạnh lùng liếc Mặc Cầm một cái rồi theo chân cô y tá đi ra. Mặc Cầm giật mình khi nhìn thấy người con trai ấy bởi cậu ta đẹp đến hoàn hảo. Nước da trắng, khuôn mặt góc cạnh, chiếc mũi cao thẳng. Khuôn mặt cậu ta dường như được tạc ra từ một bức tưọng thạch cao. Thật đẹp…! Đặc biệt là ánh mắt cậu ta lúc liếc nhìn cô, sắc lạnh như một con sói.

 Một lúc sau, dưới sự chăm sóc của cô y tá. Mặc Cầm được thay một bộ quần áo thể thao màu đen khá vừa vặn, mái tóc cũng được buộc cao lên để lộ khuôn mặt trẻ con đáng yêu nhưng đôi mắt lại làm cho cô trở nên già hơn so với tuổi. Được lấp đầy cái bụng trống rỗng bằng đồ ăn anh lính đưa tới Mặc Cầm cảm thấy rất thỏa mãn. Đã lâu cô không được ăn ngon như vậy. Tuy đồ ăn chỉ là mộ hộp cơm với canh thịt băm và đùi gà bình thường nhưng so với đồ ăn ở cô nhi viện thì đây chẳng khác nào sơn hào hải vị rồi.

 Theo chân anh lính cô được dẫn đến một phòng tập đặc biệt,cách biệt với bên ngoài, anh lính giao cô cho một nữ huấn luyện viên trẻ rồi chào từ biệt cô.

 Cuộc sống từ đây của Mặc Cầm rất vất vả.

 Cô phải luyện tập thể lực hằng ngày. Phải tập bắn súng , trèo tường, sử dụng các thiết bị đặc biệt dành cho điệp viên.

 Không kể ngày, đêm, mưa hay nắng cô đều phải luyện tập. Đã có lúc cô mệt mỏi đến ngất đi trong mưa khi đang oằn mình bò dưới hàng rào dây thép gai. Đã có lúc cô bị rơi xuống khi đang trèo lên ngọn núi giả. Nhưng chưa bao giờ cô kêu than một tiếng vì cô muốn thực hiện nguyện vọng của người cha quá cố và muốn đi tìm câu trả lời cho cái chết của gia đình.

Chương 4: Gặp mặt

5 Năm trôi qua, Mặc Cầm từ một cô bé giờ đã trở thành một thiếu nữ

Khuôn mặt trẻ con ngày xưa theo thời gian giờ đây trông đã có vẻ trưởng thành lên rất nhiều. Mặc Cầm không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ở cô có một nét gì đầy khiến cho người đối diện cứ muốn nhìn chằm chằm không dứt ra. Có lẽ cô có một đôi mắt đặc biệt, trong và sâu thẳm như hồ nước nhưng lại không mang một gợn sóng.

6h sáng tại phòng huấn luyện đặc biệt của Mặc Cầm.

Cô nằm nghiêng mình trên giường, đôi mắt nhắm nghiền để lộ hàng mi dài.

“ Ba ba…!”

Mặc Cầm 9 tuổi thét lên đầy kinh hãi lao vào ôm người đàn ông trung niên đang đau đớn ôm vết thương chảy máu ở ngực. Cô bé luống cuống, mặt tái xanh, nước mắt lăn dài trên gò má,cô run run đưa đôi tay nhỏ của mình cố gắng bịt vết thương bị đạn bắn đang chảy máu của ba ba. Lúc này, cô chỉ tâm niệm trong đầu một điều rằng, nếu vết thương của ba không chảy máu, ba sẽ không chết, nhất định ba sẽ không chết. Nhưng mọi cố gắng của cô bé là vô vọng bởi máu chảy từ vết thương của ba ba đang ngày một nhiều, thấm đẫm cả một mảng áo của cô bé.

Người cha dịu dàng nhìn con gái an ủi:” Con gái ngoan… đừng khóc…ba ba không sao…thật sự không sao mà…” . Ông đưa bàn tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô bé nghẹn ngào nói tiếp:” Con nhất định phải trở thành một người tốt, nghe lời ba, nhất định…”. Giong nói của ông cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.

Trong công viên, người ta nhìn thấy cảnh một cô bé ôm thân thể người cha đầy máu nhưng không hề chảy ra một giọt nước mắt. Đôi mắt cô bé trống rỗng, bàn chỉ biết ôm lấy người cha của mình. Thật chặt. Thật chặt.”

Mặc Cầm giật mình tỉnh dậy, đôi mắt đen láy đầy hoang mang. Cô nắm chặt lòng bàn tay đang rịn mồ hôi. Đã bao lần cô mơ lại cảnh này. Tại sao những thứ cô không muốn nhớ đến nhất lại luôn tồn tại trong trí óc, để đến một ngày chúng hiện ra dằn vặt cô đến khổ sở. Nếu con người có thể xóa đi kí ức thì cô sẽ là người đầu tiên thực hiện.

Mặc lên mình một chiếc áo khoác thể thao màu đen, một chiếc quần da bó sát, Mặc Cầm nhìn mình trong gương rồi buộc mái tóc lên cao, chuẩn bị sẵn sằng cho một ngày luyện tập mới.

Một người phụ nữ đẩy của bước vào. Là Kate dường như 5 năm trôi qua mà bà ấy vẫn đẹp như xưa.

“Xin chào! Lâu không gặp”- Kate nhẹ nhàng lên tiếng chào

Mặc Cầm hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Kate. Cô đưa tay lên trán, đứng thẳng người chào kiểu quân đội. 5 năm cô đã được học không ít điều nên phép tắc tối thiểu này chắc chắn cô phải biết.

Kate gật đầu hài lòng:” Tốt! Các huấn luyện viên đều nói con tiếp thu rất nhanh, nhưng còn bài tập bắn súng thì hình như chưa được tốt lắm. Sau này cần luyện tập nhiều hơn.”

Mặc Cầm gật đầu tiếp thu, thực ra không phải cô không cố gắng tập súng mà là không thể. Mỗi lần cầm khẩu súng trên tay thì hình ảnh người cha nằm trong vũng máu lại hiện ra khiến cô không thể nào tập trung, lần nào cũng bắn lệch bia.

“Thực ra hôm nay ta đến đây là muốn dẫn con đi gặp mấy người”

Chương 5: Chàng trai tên Đêm

 Theo chân Kate đi ra khỏi phòng tập, Mặc Cầm cảm thấy khá thoải mái. Đã lâu cô không được ra ngoài. Nội quy của doanh trại không cho phép bất kì thực tập sinh nào trong quá trình huấn luyện được tiếp xúc với người lạ, tất nhiên là không kể đến huấn luyện viên.

Kate dẫn Mặc Cầm đến một căn phòng nằm sâu dưới lòng đất. Cầu thang dẫn xuống căn phòng khá dài và vắng vẻ, trừ hai người lính đứng canh ở cửa thì trên đường đi cô không nhìn thấy ai. Có lẽ đây là một căn cứ mật. Căn phòng tuy nằm sâu dưới lòng đất nhưng bố trí thiết bị khá hiện đại. Có một vài người đã đến đây từ trước, khi thấy Kate mở cửa bước vào, mọi ánh mắt trong phòng đều di chuyển lên người Mặc Cầm. Một cô gái cắt tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn đáng yêu chạy lại ngay bên cạnh Mặc Cầm nắm lấy cánh tay cô kéo lại vẻ rất thân thiết

“Hi! Chắc hẳn bạn là Mặc Cầm hả?” Cô gái lùi ra một chút nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt:” Đúng là Mặc Cầm rồi. Xin tự giới thiệu mình là Dạ Thảo”

Mặc Cầm chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, sao cô ta lại biết tên mình trong khi cô thì chẳng biết gì về cô bạn này. Như hiểu được ý của cô Dạ Thảo chậc lưỡi, ngại ngùng trả lời

“Thực ra thì mình cũng không định xem trộm tư liệu của bạn đâu. Tất cả là tại tên kia”- Dạ Thảo bất mãn chỉ vào một người con trai đang chúi mặt vào chiếc laptop “ Chính hắn rủ mình đột nhập vào máy tính của doanh trại xem trộm tư liệu của người thứ 5”

“ Cái gì?”- Cậu con trai kia trừng mắt nhìn Dạ Thảo tức giận. Lúc này Mặc Cầm mới để ý đến khuôn mặt cậu ta. Không thể gọi là đẹp trai nhưng khá tuấn tú, mái tóc đen hơi xoăn, cặp kính đen trên sống mũi làm cho cậu ta nhìn rất trí thức:” Ai mới là người tò mò trước. Ai mới là người bảo tôi lấy hồ sơ của cô ấy cho xem”

“ Thôi thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa”- Cô gái còn lại lên tiếng. Khác hẳn cái vẻ đáng yêu, nhí nhảnh của Dạ Thảo, cô gái này mang một kiểu xinh đẹp dịu dàng như những người phụ nữ xưa:” Chào em chị là Phan Linh! Rất vui được gặp em”

 Phan Linh đưa tay trước mặt Mặc Cầm, cất giọng tự giới thiệu

Mặc Cầm bắt tay cùng Phan Linh, cô cũng cảm thấy mình nên giới thiệu một chút cho lịch sự chứ chắc hẳn mấy người này đã biết hết về cô rồi:” Chào chị, cứ gọi em là Cầm được rồi”

Cạch!

Cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. Một cậu con trai bước vào, cả người mặc toàn đồ đen, đội chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt. Mặc Cầm cảm thấy cậu ta có nét gì đó quen quen dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng không nhớ ra. Dạ Thảo nhìn thấy cậu ta thì mắt sáng lên, quên luôn cả việc cãi nhau với cậu bạn kia chạy ngay đến bên cạnh chào đón nồng nhiệt

“ WOA! Anh là Đêm phải không”- Chàng trai bất ngờ khi bị Dạ Thảo túm tay, đứng đơ tại chỗ trong khi Dạ Thảo vẫn dùng con mắt “chan chứa tình yêu” nhìn cậu ta.

Thì ra anh ta tên là Đêm, Mặc Cầm thầm nghĩ.

Đêm đưa tay bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống, đưa mắt nhìn về phía Mặc Cầm. Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng, đúng là tiêu chuẩn của một người con trai đẹp. Mặc Cầm nhận ra ngay anh ta là người cô đã gặp 5 năm trước trong lần đầu tiên đến đây nên cô gật đầu chào lịch sự.

Khi mọi người trong phòng đã ổn định vị trí, Kate lên tiếng:

“ Đây là Đêm, cậu ấy sẽ giữ vị trí trưởng nhóm. Phan Linh, con học chuyên về Y nên con sẽ giúp các thành viên trong nhóm chăm sóc sức khỏe và sử lý vết thương. Dạ Thảo con đảm nhiệm phần hóa trang cho mọi người. Quốc Minh chuyên về máy tính. Mặc Cầm con giữ vai trò lấy thông tin”

Từ giờ bọn họ sẽ là điệp viên chuyên nghiệp của tổ chức. Mỗi người trong nhóm đều có sở trường riêng của mình nhưng để cả nhóm hoạt động tốt thì các thành viên phải đoàn kết với nhau.

Nhiệm vụ đầu tiên Kate đưa ra là lấy bằng chứng phạm tội của công ty Hoàng thị. Trên màn hình là một số thong tin về công ty này. Đây là một công ty chuyên kinh doanh đá quý nhưng  thực chất là xã hội đen trá hình. Bọn họ luôn cho đấu giá các sản phẩm của công ty nhằm mục đích rửa tiền.

3 ngày nữa công ty họ sẽ cho đấu giá một viên ngọc mắt mèo, đây là thời điểm thuận lợi cho nhóm hoạt động.

Để không bị lộ ra sơ hở gì, các thành viên trong nhóm ngoài việc làm tốt nhiệm vụ của mình thì có thể đến trường học văn hóa bình thường. Mặc Cầm, Dạ Thảo và Quốc Minh đều 15 tuổi nên 3 người bọn học được bố trí cho học cùng một lớp trong một trường trung học. Đêm và Phan Linh học trên họ 2 lớp.

Nhiệm vụ của mọi người được phân công xong nên có thể ra về. Khi Mặc Cầm ra đến cửa, Kate kéo cô lại và đưa cho cô một bức ảnh.

Trong ảnh là một chàng trai với mái tóc màu vàng, nở nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời. Khác với vẻ lạnh lùng của Đêm, chàng trai này mang một vẻ ấm áp khiến người đối diện rất dễ chịu. Mặc Cầm đang tò mò tại sao Kate lại đưa cho cô bức ảnh này thì Kate đã giải thích ngay

‘ Cậu ta là Hoàng Nhật, 21 tuổi, con trai của đại cổ đông Hoàng thị hiện tại đang giữ chức vụ Giam Đốc. Ta muốn con tìm cách tiếp cận cậu ta để lấy thêm thông tin. Nhớ điều này chỉ có con và ta biết, không thể có người thứ 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: