Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Game Over

Game Over 

Chapter 1~~~Để cậu chú ý đến tớ

Demi có thể cảm nhận trái tim mình nhảy dựng lên khi cô bé bật dậy khỏi giường.Tấm chăn đã tuột đến ngang chân.Cô bé rùng mình;không khí buổi sáng đã làm dịu mát đi căn phòng.Demi có thể thấy mặt trời đang cố xuyên qua bầu trời,khoe ánh sáng chói lọi với cô bé.Cô bé đặt một bàn tay lên ngực mình,như thể muốn nói 'bình tĩnh đi' với nó.Giấc mơ Demi vừa mơ lại là một giấc mơ đáng sợ khác.

Demi hất phần còn lại của cái chăn ra,để lộ chiếc quần pajama in hình Stich và cái áo phông dính chặt vào người.Mái tóc màu mật ong dài ngang lưng cũng bết chặt vào cổ và mặt.Demi lấy tay quệt ngang trán,cười thầm.Cô bé vừa vã mồ hôi...mùa thu năm nay nhiệt độ giảm mạnh,khiến Demi thấy sợ mùa đông.Cô bé biết nó sẽ đến trong vài tháng nữa thôi,và nó không giúp gì cho việc cô bé vẫn đang vã mồ hôi nhễ nhại.

Demi hắt xì.Đồng hồ chỉ 5h30 sáng.Nghĩ lại thì,mình còn chẳng nhớ được giấc mơ đã khiến mình tỉnh giấc nữa.Cô bé thường dành cho mình 30 phút để thay đồ,nhưng vì đằng nào cũng đã dậy,Demi nghĩ mình nên đi tắm trước khi Cara tranh mất nước nóng và,Demi sẽ chỉ có 5 phút đồng hồ để tắm trong nước lạnh.Rồi sau đó thì sẽ để quên bài tập về nhà lần thứ 4 trong tuần.

Demi thả chân xuống sàn,nhận ra chúng lạnh cóng như thế nào.Xoa hai cánh tay vào nhau,cô bé mở cửa,cố gắng tránh tiếng ken két khi tay nắm cửa được xoay.Tiếng 'keeeeẹt' kêu lên khi Demi đẩy cánh cửa chầm chậm.Cô bé lướt qua hành lang được trải thảm,giật thót mình khi nhìn thấy ô cửa sổ mở toang.Cara! Demi nghĩ và khúc khích cười,đúng là có một vài người trong chúng ta không lớn lên ở LA.Cô bé kéo cánh cửa xuống,khóa nó lại trước khi run rẩy bước đến phòng tắm nằm giữa phòng cô bé và phòng Cara.

Demi mở cửa bước vào phòng tắm và bật đèn lên.Cô bé nheo mắt lại,chưa quen với ánh sáng bất ngờ.Chớp mắt vài lần,Demi quay mặt khỏi bóng đèn để mắt điều chỉnh với ánh sáng chói lòa.Và khi đã cảm thấy thoải mái với ánh sáng,cô bé nhìn vào chính mình trong tấm gương lớn,đưa tay vuốt mái tóc nâu dài.Demi mỉm cười lúng túng với hình ảnh phản chiếu trong gương.

Demi Jeanclaude có một mái tóc màu nâu-vàng của mật ong dài ngang lưng,mái tóc óng ả và gợn sóng một cách tự nhiên.Đôi mắt là điều đặc biệt nhất trên khuôn mặt Demi.Mắt của cô bé sâu và có hình quả hạnh.Màu mắt khiến đôi mắt càng đẹp và thu hút đến kỳ lạ.Đó là một màu xanh lơ-xám trong vắt như màu của biển vào mùa đông.Màu xanh ấy càng ấn tượng hơn dưới hàng mi dày nâu sẫm,dài và cong vút.Chiếc mũi thẳng và nhỏ xinh cân xứng với khuôn mặt trái tim.

Nụ cười của Demi làm cả khuôn mặt ấy bừng lên rạng rỡ,đôi môi như cánh hoa đào nhẹ tách ra khi cô bé cười.Demi cười lần nữa,lớn hơn một chút. 

Mình có cười nhiều quá không?-Demi tự hỏi,suy nghĩ về cái cách kỳ cục mà người ta nhìn cô bé khi cô bé cười với họ.Đương nhiên là không rồi,Demi tiếp tục nói với chính mình,thế giới này đâu cần thêm những cái cau mày đâu.

Demi rời mắt khỏi tấm gương,đi đến cái bồn tắm trắng muốt cuối phòng.Phải nhanh lên trước khi Cara dậy-cô bé nghĩ vu vơ.

Demi ngáp một cái rõ dài trong khi vặn vòi để nước nóng tràn vào trong bồn.Cô bé ngồi lên thành bồn tắm,chờ cho nước đầy lên trước khi ngáp tiếp một cái nữa.Ngả đầu lên hai cánh tay khoanh lại sau gáy,cô bé lại nghĩ tiếp về giấc mơ của mình.Cô bé đã sợ hãi sao? Cái gì....đã khiến cô bé sợ? Demi cảm thấy một sự khó chịu khi nhắm mắt lại,cố gắng nén cơn buồn nôn đi.Một cảm giác yên bình nhấn chìm cô bé.

-Demi!

Để rồi thấy sự yên bình ấy bị phá vỡ bởi Cara.

Mắt của Demi bừng mở ra,hấp tấp khóa vòi nước lại.Cô bé quay mặt lại nhìn đứa em họ đang đứng đó với cái bàn chải răng trong miệng,nhìn Demi lo lắng.

-Mấy giờ rồi Cara?-Cô bé lúng búng một cách uể oải.

-Giờ để chị dậy và thay đồ đấy!

Demi cười yếu ớt,và nhìn thấy Cara lắc đầu,trước khi rên rỉ-7 giờ 30 phút rồi,Demi.Chị có chắc là vẫn đủ thời gian để tắm không đó?

-Còn những một tiếng nữa mà!

-Tận một tiếng cơ á?-Cara nhìn choáng váng,nhưng rồi cười lớn.Demi cũng cười theo.

-Thế thì chị sẽ để lúc khác tráng người sau vậy!

Cara xuất hiện trở lại ở cửa phòng tắm trong vài phút sau đó để nhặt lại cái lược nó để quên,và không ngạc nhiên lắm khi thấy Demi đã ngủ trở lại.Vòi nước vẫn đang mở.

Gần một tiếng sau,Demi lại choàng tỉnh.Quấn một chiếc khăn bông xung quanh người và một chiếc trên đầu,cô bé chạy vụt vào trong phòng,nghi ngờ rằng có thể lông mày của mình đã đóng băng cũng nên. 

-Hắt xì!

Demi lau khô người bằng một chiếc khăn khác và sấy mái tóc giờ thơm mùi dừa của dầu gội.Cô bé mặc vào bộ đồng phục của trường Malibu,với tay lấy chiếc lược trên bàn trang điểm và đưa mấy cái sơ sài lên mái tóc vốn đã óng mượt.

-Thế là vừa phải-Demi lầm bầm và liếc nhìn đồng hồ.Chỉ còn chưa đầy 10 phút để bắt taxi và lao như bay đến trường.

Demi nhảy hai bậc một xuống cầu thang và thấy Cara đã giải quyết gần xong bát ngũ cốc,vị ưa thích của nó,Bùa May Mắn.Cara cười lớn và chỉ vào cô bé:

-Chị lại xuống trễ rồi nhé!-Cara ôm bát ngũ cốc một cách tự vệ-Đây là hộp cuối cùng rồi!

Demi phá ra cười và chạy đến cái tủ lạnh,lấy ra bình nước cam ép và rót đầy cốc.Cara đưa cô bé một lát bánh mì nướng.Demi ngấu nghiến nhai tống nó xuống bằng một ngụm đầy nước cam trước khi bị sặc vì kim chỉ phút của chiếc đồng hồ treo tường.

-Đi thôi Mimi!Em không muốn ngày đầu tiên của năm học mới lại ra thế này đâu!

Làn sương buổi sớm tràn vào Demi khi cô bé đẩy cửa bước ra ngoài,gần như đứng giữa đường để bắt taxi trong khi Cara khóa cửa.Một chiếc xe taxi dừng lại và Demi nhảy tót vào trong,Cara tiếp theo sau,thở hổn hển.

Malibu Highschool

-Kịp rồi!-Cara gần như hét lên,Demi thở phù ra nhẹ nhõm.

Trường học đông đúc quá.Từng nhóm người tụ họp lại đi cùng với nhau.Họ la hét,nói chuyện,hát hò.Tất cả những âm thanh đó khiến Demi đau đầu.Cô bé bước những bước đầy quyết tâm đến hội trường của Hollywood Senior,nơi thầy hiệu trưởng sẽ có bài diễn văn đầu tiên của năm học mới.

Demi hoảng hốt tìm một chỗ ngồi trong cái khán đài chật ních.Thầy Hiệu trưởng đã bước ra từ phía cánh gà.

-Mimi! Ngồi ở đây này !

Demi nhìn theo ngón tay của Cara với một chỗ ngồi trống bên cạnh một người nào đó,cậu ta đang quay sang nói chuyện sôi nổi với một gã tóc đỏ khác.Gã đó có giọng địa phương đặc sệt của dân miền Tây.Demi đảo mắt lo lắng tìm một chiếc ghế trống khác,nhưng...

-Xin lỗi! -Cara quát lên với cậu ta để át đi ầm thanh ồn ào trong hội trường.Cậu ta hiển nhiên là không nghe thấy Cara.-XIN LỖI!-Cara gào thét lên mất hết cả kiên nhẫn.Cậu ta dừng nói với gã tóc đỏ và quay sang nhìn Cara chờ đợi,và Demi có thể cảm nhận cả người mình đang chín nhừ vì ngượng.

-Cô ấy có thể ngồi cạnh anh không?

-Được chứ-cậu ta nói,thoáng cười với Demi trước khi tiếp tục quay sang với cậu bạn tóc đỏ.Cara nhảy qua cái ghế của anh chàng đầu đỏ,và anh ta ré lên một tiếng kêu bực bội.

-AAAAaaaa-anh chàng tóc đỏ hét-Cara,cậu đã từng hỏi khi bước qua mặt người khác bao giờ chưa?-Demi nhận ra có lẽ họ biết nhau từ trước...

-Im đi thưa ngài Hasting.Không có ai khác ngoài QUÝ NGÀI đang phàn nàn đâu!

Demi thấy anh chàng tóc đỏ được gọi là ngài Hasting kia lắc đầu ngán ngẩm,quay lại với cậu bạn mà anh ta đang nói chuyện dở...

David.

Demi không thể nào không cảm thấy ngượng ngùng xung quanh cậu ta,bởi vì cậu ta...ừm,nổi tiếng và...cậu ta không phải là kẻ hợm hĩnh.Cô bé bước tới phía David,và cố gắng đi len qua chân của cậu ta.Tim cô bé đang đập rất mạnh.

-Ồ xin lỗi-Cậu ta nói với một nụ cười đẹp mê mẩn.

-Cảm ơn.

Demi nhìn cậu ta thu chân lại rồi ngồi xuống bên cạnh,và...cô bé không thể quay mắt đi khỏi cậu ta.Tại sao Devid lại tử tế như vậy với cô bé? Cô bé không hề...nổi tiếng...Nếu Demi mà ngồi cạnh Nichole,cô bé rất có thể đã bị một lon soda 'tình cờ' đổ ụp xuống đầu rồi.

Demi vẫn nhìn cậu ta chăm chú,miệng hơi há ra.Tên của cậu ta là David...cô bé bắt mình phải ngậm chặt miệng lại,và liếc những cái nhìn trộm về phía đó.David có mái tóc màu vàng bạch kim với những lọn tóc mềm mại,một làn da rám nắng kết hợp một cách hoàn hảo với màu vàng kim của tóc.Chiếc mũi cao và thẳng tắp trên khuôn mặt thon gọn khiến David có một vẻ xinh trai rất non nớt,trái ngược hẳn với thân hình cơ bắp của cậu ta.Cậu ta là cầu thủ bóng đã,và hẳn bạn có thể đoán được việc tập luyện cật lực đã giúp cậu ta có được thân hình như thế.

Demi hướng mắt lên sân khấu.Cô bé chắt lưỡi,lông mày nhăn lại,một cử chỉ khác thể hiện sự lo lắng trong tâm trạng.Cô bé đã không được nhìn vào mắt của David cũng khá lâu rồi.Và cô bé cũng không có ý định sẽ nhìn nó đâu.Demi biết màu mắt hợp với cậu ta nhất sẽ là màu xanh biếc,và...

-Này! Cậu!

Đầu của Demi quay phắt sang bên của David khi cậu ta gõ nhẹ lên vai cô bé,và chỉ một cách hào hứng vào Tom Hasting.

-H-hả?

Cậu ta đang cười với tay kia đưa ngang trán.

-Trông Tom với Kyle không hợp nhau lắm sao?

-Kyle?-Cô bé trả lời và nhận ra cái tên của một trong những người bạn thân nhất thời bé.Demi có mối quan hệ khá tốt với cô gái đầy trách nhiệm,cáu kỉnh,dễ nổi nóng,chu đáo,vị tha và biết cảm thông này.Người luôn đưa tay ra giúp đỡ mỗi khi cô bé gặp rắc rối.

-Cậu không cần phải hỏi cô ấy đâu,cảm ơn nhá! -Giọng của Tom Hasting-anh chàng đầu đỏ vang lên và đấm một nắm đấm vào vai David,cái kiểu đấm tôi-ghét-cậu-nhưng-chưa-đủ-để-đấm-cậu-một-cái-thật-mạnh-đâu.

David lại gõ nhẹ vào vai cô bé,trong khi tiếp tục làm cô bé choáng váng bằng tiếng cười của mình,mắt vẫn ứa nước vì cười nhiều.

-Không đâu!-Demi đáp trả lại Tom.Cô bé lắc đầu hào hứng.-Bất cứ cái gì cũng đáng thử cả! Em chắc chắn nếu cậu cố gắng đủ sức,chị ấy sẽ đồng ý thôi!

-Hừm-Tom phản đối-Cô ấy đã là hàng xóm của anh từ khi bọn anh còn bé tí xíu cơ mà-Anh chàng lắc đầu,gãi sau gáy-Nếu những gì anh đã làm mà còn chưa là cố gắng hết sức,thì không thể có chuyện cô gắng hơn được nữa đâu...-Tom nói,dựa lưng vào ghế,và Demi thấy Cara đang ngủ gật rất thoải mái ở bên cạnh.

Demi cười với Tom dù anh chàng không nhìn thấy,nhưng cố bé hy vọng gửi được cho anh chàng một chút may mắn nào đó.Đột nhiên Demi ngồi thẳng lưng dậy,mặt đỏ bừng.Nãy giờ cô bé đã dựa người vào David! Cô bé liếc nhìn gã tóc vàng,nhưng cậu ta dường như chẳng để ý thấy điều đó.

Demi quay lại với bài diễn văn dài lê thê của thấy hiệu trưởng,vẻ mặt rất nghiêm túc.Hơn 3 phút trôi qua mà cô bé vẫn chưa nghe ra một câu nào của thầy.Tất cả mọi thứ đều lùng bùng và rối rắm khi David đang ở ngay bên cạnh.

-Ừm...Tom?

Anh chàng ảo não quay sang nhìn Demi.David cũng đang nhìn cô bé,và cô bé bắt đầu thấy nóng ran ở xung quanh mặt,cổ rồi cả tai nữa.

-Sao chị Kyle không đến trường hôm nay?

-Hẳn là đang ngồi trong thư viện rồi.Kyle vốn ghét chỗ đông người mà.

Demi nghĩ rằng mình sẽ đến thư viện và nói chuyện lại với Kyle.Có lẽ.

David đứng bật dậy khỏi ghế khi bài diễn thuyết cuối cùng cũng đã kết thúc,nhưng lại nhường cho Demi ra trước và tụt lại phía sau cùng Tom,khiến cô bé nhớ ra...

-Tom,anh đánh thức Cara dậy hộ em được không?

-Cô bé ngủ gật hả?-Tom cười,lôi ra một quả bóng dưới gầm ghế và ném vào mặt Cara.Anh chàng lặng người khi thấy quả bóng bật ngược trở lại khỏi đầu Cara và Demi cắn môi khi đứa em họ vẫn ngủ say sưa.

-Bánh quy...ai đang làm bánh quy?...Không...KHÔNG!-Tiếng hét cao choe chóe của Cara khiến dòng người đổ ra khỏi hội trưởng phải khựng lại.Demi nghe tiếng David cười khụt khịt.Cara ngồi thẳng dậy và chớp mắt như thể vừa nhận ra hiện thực rồi chen lấn qua Tom và Demi,lầm bầm những thứ nghe như 'Em có giấc mơ tồi tệ nhất' và 'Nghe giống chị quá Mimi'.Dòng người đi nhanh hơn và Demi bước ra khỏi hội trường mà không một lời tạm biệt với David.Có thể an toàn mà nói rằng David đã hoàn toàn quên mất cô bé rồi.

Demi nhìn xuống bàn chân mình,và Cara theo sau trong dòng nười đông đúc những học sinh.Cô bé chỉ có thể nhìn thấy một chút cái đầu đỏ rực của Tom bên cạnh mái tóc vàng bạch kim của David nhấp nhô trong đội bóng của trường,để rồi bị phá ngang bởi cô nàng Nichole phiền phức.

Cara và Demi đi qua một nhóm học sinh mà Cara gọi là 'hội bảnh chọe'.Tom đang phá ra cười với một thằng bạn trong đội bóng,và bị oanh tạc tới tấp bởi những lời tán tỉnh của những cô nàng mà Tom còn chẳng biết tên.Hẳn là Tom đã vượt qua được tình trạng suy sụp ban nãy rồi.Demi lén nhìn David một cái.Nichole đang đeo dính lấy cánh tay của cậu ta,hôn nhẹ lên má cậu.David đang cười nói với những người khác trong nhóm...Demi quay mặt đi.Hẳn nhiên là cậu ấy rất nổi tiếng rồi,hẳn nhiên là cậu ấy không thuộc về tầng lớp của cô bé...Demi lại bị xô đẩy bởi đám đông học sinh của Santa Monica,trường cấp III Malibu,một ngôi trường tư nhân của quận Malibu,nằm giữa những đường đồi thoai thoải Merrit Drive và phố Via Cabrillo.

Tủ đựng đồ của Demi nằm tương đối gần cánh cửa dẫn ra căng-tin,phía bên phải của phòng nhạc.Cô bé là một học sinh ngoan trong mắt các thầy cô giáo,nhưng giữa những người bạn đồng trang lứa,Demi chỉ là một cô gái 'buồn tẻ'.Thật sự thì Demi đã khá quen với cái danh hiệu đó khi David lần đầu tiên nói chuyện với cô bé ở trường Malibu High rồi.

Cậu ta lần đầu tiên nói chuyện với Demi vào ngày cuối cùng của năm học trước,năm lớp 10,khi ký cuốn vào cuốn kỷ yếu học sinh của Demi một cách lơ đãng.

-Mắt cậu nhìn lạ thật đấy!

Demi đã,phải nói là,rất đau lòng.

Đó là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau trong một thời gian dài,chứ không phải là lần đầu tiên trong đời.David và Demi cũng từng có thời giống như Tom và Kyle bây giờ vậy.Không chỉ là hàng xóm,mà còn là bạn thân nhất nữa.Sau khi chuyển đi New York sống,cậu ta đã dành hơn 5 năm đó để quên đi những người bạn thuở bé,và xây dựng những ký ức khác với những người bạn mới,những người cùng đẳng cấp với cậu ta.

Demi cười.Cô bé đã vượt qua chuyện đó rồi.Giờ thì cậu ta đã quá lớn,khiến cô bé nhận ra họ không còn là hai đứa con nít lúc nào cũng dính lấy nhau xưa kia nữa...và nhìn cậu ấy bây giờ thật...

Demi lắc đầu-Cậu ấy không thuộc cùng tầng lớp với mày đâu.

Demi đi dọc hành lang sau khi chào tạm biệt Cara ở tủ đựng đồ,tiến đến lớp Xã hội học.Cô bé ngồi vào chỗ ngồi đã được chỉ định trước,nhìn chăm chăm lên bảng,chờ thầy giáo đến và bắt đầu tiết học.Giáo sư Weiss là một người thường xuyên đến trễ,dành ra rất nhiều thời gian cho những rắc rối tai hại và Demi có xu hướng bị dính líu đến.Ví dụ bao gồm những thứ như bị Nichole,đội trưởng đội cổ vũ của trường phi máy bay giấy vào đầu.Dù rằng đó chỉ là 'tình cờ' vì mấy cái máy bay đó là thư gửi cho David.Là kẻ phi máy bay giấy dở nhất toàn trường,cô ta luôn ném chúng cho David để rồi chúng hạ cánh ngay trên bàn giáo viên.Với một tiếng cười khúc khích,cậu ta sẽ lên đó và nhặt chúng lên,khiến Demi luôn phải cau mày.

Xã hội học là lớp được ưa thích của đội bóng và đội cổ vũ,những người thờ ơ với tất cả các môn học và thích trêu chọc những người không được như họ.

Không phải là Demi ghét những người đó.Đúng hơn thì cô bé thấy ghen tị với họ,những người luôn được công nhận bởi những người khác.Sao điều đó lại là vấn đề cơ chứ? Tại sao David lại đẹp trai và giỏi chơi bóng như thế? Tại sao Nichole lại là một hoạt náo viên bốc lửa như thế? Ừm,đúng thế đấy,trường trung học là như thế mà.-Demi cay đắng nghĩ.Hoặc là bị lãng quên,hoặc là được tôn thờ.

Cara là em họ nhưng bằng tuổi Demi,một cô nàng nổi tiếng-lưng-chừng trong trường vì là dân Do Thái.Có lẽ điều này đã khiến cho Demi vô hình một cách hoàn toàn trong trường,giống như anh trai của Cara,người 'may mắn' được vô hình trong suốt cuộc đời của anh ta.

Otto 'đầu trái dưa',anh trai Cara tốt nghiệp khi nó bước vào năm đầu tiên của trung học.Cara đã quen với việc bị chế giễu và bị xô ra khỏi dòng người xếp hàng mua đồ ăn trưa.Một vài lần Demi cũng đã đứng ra để bảo vệ đứa em họ nhưng kết cục là hai đứa càng bị đẩy xuống sâu hơn,đến lượt để mua thì giờ ăn trưa cũng đã gần hết mất rồi.

Demi thụp đầu xuống khi Nichole phi một chiếc may bay cô ta vừa gập cho David,dù nó vẫn rơi ở đúng bàn Demi.Ném máy bay là một trong số ít những thứ mà Nichole không giỏi.Cô gái da màu cười ngọt xớt với Demi,và,sau một cái cau mày,cô bé nhặt nó lên đưa cho David.Cô bé thấy trái tim mình chùng xuống khi David nhe răng cười với mẩu tin nhắn của Nichole.

Demi cố gắng nhìn lén một cái xem trong đó viết gì,nhưng David đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi,nhẹ nhàng chen qua Demi với một cậu 'Cho đi nhờ' lơ đãng.

Cô bé ngoái lại phía sau theo bước chân của David.Cậu ta hỏi Nichole,miệng vẫn đang cười.

-Gì thế này?

-Em sẽ có mặt trong trận giao hữu tới của anh...

Và Demi nhìn thấy Nichole đang ôm lấy khuôn mặt David,kéo nó lại gần hơn...

Demi quay mặt đi không muốn nhìn thêm nữa,một cảm giác nặng trĩu đè lên người cô bé,và rồi trái tim lại vọt lên khi thấy giáo sư Weiss đang đứng áng ngay trước mặt mình.

-Bắt quả tang nhé ! Thôi ngay cái việc ăn mặt của Nichole đi ! Quý cô quý cậu biết luật rồi cơ mà.Nghiêm cấm trao đổi nước bọt/nước dãi trong giờ của tôi!

David đi qua Demi để về chỗ ngồi của mình.Cô bé chỉ nhận ra nãy giờ mình cứ nhìn trân trân vào David khi cậu ta nhìn lại cô bé và nói 'Chào' với một nụ cười khe khẽ.Mặt Demi đỏ bừng và cô bé khoanh tay,mắt hướng lên bảng,nghe từng lời của giáo sư Weiss với một sự tập trung phải nói là mãnh liệt.

-...À quên,Nichole-Giáo sư môn Xã hội học nói ra vẻ mệt mỏi-Phạt cấm túc sau giờ học.Không được phép cử xử như thế nữa.Thứ 4 tuần này nhé.

-Không đời nào!!!

-Xin lỗi,cái gì cơ?-Giáo sư Weiss nhướn một bên lông mày lên thách đố.

-Đó là...-Nichole nói thêm vào không một chút ngập ngừng-Đó là trận giao hữu! Em phải đến xem ! Tất cả những anh chàng hot nhất sẽ tập trung ở đó!

Giáo sư thể hiện vẻ tự mãn một cách lộ liễu.Ông cười điệu đà và đáp đơn giản-Đó là cái giá phải trả cho việc phạm luật.Tôi tin là em sẽ không dám thế nữa trong giờ của tôi?

David chen vào.

-Luật sinh ra là để lách mà thầy!

-David,đừng nói những điều ngu ngốc nữa-Giáo sư Weiss nói uể oải.

Demi bỗng cảm thấy thương hại cho Nichole,hơn cả cho chính mình.Cô bé nẩy ra một ý tưởng.

-Cậu có thể nhờ ai đó ghi lại trận đấu mà.

Nichole định mở miệng để nói gì đó nhưng giáo sư Weiss đã xen vào.

-Em thật tử tế Demi.Có lẽ em sẽ quay lại trận bóng ấy cho Nichole chứ?

Demi cúi mặt xuống nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay mình,không muốn nhìn thấy phản ứng của những người khác.Cô bé thật sự muốn giúp người luôn phi máy bay giấy vào đầu mình và thậm chí,chưa từng để ý đến sự tồn tại của cô bé ư?

-Được rồi cả lớp,chúng ta có một bài thực hành nhóm đặc biệt hôm nay.Tôi sẽ tặng cho mọi người ở đây,những người luôn thi trượt một cơ hội để có một con B!-Giáo sư nói một cách khoa trương,và thêm vào-Đương nhiên,nếu các cô cậu trượt,mọi người sẽ ở lại với tôi trong năm tới thôi,bởi vì có rất nhiều khả năng là các cô,cậu đây cũng đã trượt tất cả các lớp khác rồi.

Cả lớp nhìn thầy giáo đo lường,hiển nhiên rằng ông thầy này sẽ rất thích một cơ hội để tra tấn học sinh.

-Lập thành nhóm 4 người.Có thể sẽ có một nhóm ít hơn 4,tùy thuộc vào số người trong phòng,mà tôi thì lại không muốn đếm đâu...không cho phép nhóm 5 người.Nào,nhấc mấy cái mông lên đi!

Demi chưa bao giờ biết nhiều người trong những lớp học của mình,vì vậy cô bé đứng vẩn vơ không thực sự gần ai cả,và cuối cùng thì những người không tìm được partner cũng đi ra chỗ cô bé.Timothy biệt danh 'chuột lắt' lê thê bước đến cạnh Demi.Cô bé nghĩ rằng Timothy trông khá buồn rầu và ủ ê,nhưng quyết định không nói với cậu ta điều này,vì nó cũng sẽ không khiến cậu ta thấy khá hơn.

Các nhóm được hình thành y như những gì Demi đã đoán.Nhóm các cầu thủ của trường, 'hot girl' và 'hot guy',nhóm thiên tài,nhóm chậm hiểu,và nhóm của những người bị bỏ quên.Cô bé là một trong những người bị bỏ quên ấy.Demi không thuộc nhóm nổi tiếng,cô bé cũng không phải thiên tài,và cũng không bị chậm hiểu.Có thể nói là một đứa tàng tàng,trôi nổi lênh đênh giữa những băng nhóm khác.

Demi liếc nhìn David một cái trước khi giáo sư Weiss lại hét tướng lên.

-Không! Không! Thế thì làm ăn được gì! Courtney đổi vị trí cho Mike,hừm,Richard đấy là nhóm 5 người mà.Đổi sang nhóm mới của Mike đi.Demi.Demi,đổi cho Annabel...tốt hơn rồi.Nichole ! Không,Monique không phải ở đó với Nichole đâu,tuyệt đối không được! May đảo vị trí với Nichole đi....Wow,nền giáo dục của các cô cậu đang thực sự nằm trong tay tôi đấy! Timothy,cậu không tìm được bạn cùng nhóm nào sao? Qua đây với Demi đi.Không,Tom qua đây cùng Timothy đi.À không,nghĩ lại thì,David vào nhóm này nhé?

Tim của Demi đang đập quá ầm ĩ.Cô bé thề là David có thể nghe thấy tiếng động ấy. 

Thump!Thump!Thump!

Nó đang hét lên trong tai cô bé.Demi nhắm mắt vào,bỗng cảm thấy buồn nôn,cố gắng giữ lại một chút tự trọng còn sót lại.

-Cậu ổn chứ? Nhìn cậu không được khỏe lắm.-Giọng nói của Timothy vang lên.Demi thấy tai và cổ mình nóng ran khi David và Pete cũng đang nhìn mình lo lắng.

Cô bé thấy khuôn mặt của người bạn thưở nhỏ dần mờ đi,và trong cõi mông lung,cô bé nghe David nói một từ,mà cô bé đã tưởng mình sẽ không bao giờ được nghe cậu ta nói nữa.

-Demi?

Cô bé muốn nuốt xuống cái cảm giác này,nhưng cô bé đang thấy đau đầu quá.

-Demi!-Là giọng nói của cậu ấy-Demi !

Cô bé cảm nhận được vòng tay của David xung quanh mình và...

Bóng tối.

Chaper 2: Trở lại

Part 1

Demi mở mắt nhìn thấy một căn phòng trắng toát.Có vài người đang ngồi ở đó.Y tá của trường,bố của Cara,bác Cyrus,và David.Cậu ta đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất,dường như lo lắng.Demi chớp mắt,nghĩ lại xem chuyện gì đã xảy ra.Có phải cô bé đã ngất đi trong tình trạng bị bẽ mặt? Demi rên khe khẽ.Cô bé chẳng buồn hỏi chuyện gì đã xảy ra nữa,nhưng bác Cyrus đã làm điều đó hộ cô bé.

-Demi,cháu lại bị sốt nữa rồi.

-Thật ạ?-Demi hỏi,không quan tâm cho lắm-Chờ đã…cái gì cơ ạ?

-Nhiệt độ của cháu còn cao hơn cả nhiệt độ tối đa của cái nhiệt kế đấy.-Bác Cyrus cau mày nói,tay khoanh chặt trước ngực.-Cháu bị ngất,lần nữa.

Trái tim của Demi xao xuyến.Vậy là,cô bé không ngất trước mặt David? Đương nhiên rồi…vậy là hợp lý.Cô bé thở phào nhẹ nhõm và nghe bác Cyrus kết thúc câu nói.

-Và cô y tá nói cháu cần phải mổ cắt amidan.Bác đã nói cháu mãi rồi,giờ là lúc cháu phải cắt nó đi thôi!

5 phút sau bác Cyrus rời khỏi phòng để về công ty,dường như có chuyện gì rất gấp.

Demi không sợ mổ.Chỉ là cái cảm giác không an toàn,yếu ớt sau đó thôi.Tuy nhiên cô bé cũng gật đầu,như thể đã quyết tâm sẽ đi cắt amdan.

Đừng lố bịch như thế.Bình tĩnh lại đi.-Demi nói với chính mình,đặt một bàn tay lên trán.Thực sự nóng thật!

Demi chăm chú nhìn David,người vẫn tiếp tục cúi gằm mặt xuống đất.Sự dũng cảm nổi dậy khiến cô bé quyết định sẽ bắt chuyện với cậu ta.Dù sao thì cái cổ họng ê buốt này cũng sẽ khiến cô bé gặp khó khăn khi cất tiếng nói trong 1 thời gian dài nữa.

-Ừm.Vậy,đó là chuyện đã xảy ra à?-Demi hỏi.

-Ừ,đó là chuyện đã xảy ra...-giọng nói thiếu hăng hái của David cất lên.

-Thế,sao cậu lại ở đây ?-Demi nuốt xuống,cổ họng đau rát như bị bỏng.David nhìn lên,cười khẽ.Demi có thể cảm nhận được một chút lo lắng trong tiếng cười đó.Cậu ta lại nhìn xuống sàn,như thể những viên gạch trắng phau kia còn thú vị hơn cô bé vậy.

-Thầy bảo ở lại với cậu.

-Ừ.Được thôi-Cô bé thất vọng nói.

-Được thôi.-David hắng giọng,đưa tay vuốt mái tóc vàng bạch kim đầy ấn tượng.

-Ừm,cậu có thể nói với ông ấy rằng tôi cho phép cậu đi,nếu cậu muốn.

-Không cần đâu.

Tâm trí Demi đang vô cùng phấn khởi với câu nói này của David,nhưng cô bé che giấu niềm vui ấy kỹ càng,như thể là cô bé đang buồn vậy.Demi chỉ cười.Cô bé rất giỏi trong lĩnh vực này.Che giấu nỗi đau khi bố mẹ cô bé chết.Nỗi mất mát đó cùng với sự ra đi của David đã gây bao biến động lên những năm tháng trưởng thành của Demitria Jeanclaude.Demi đã tiếp nhận Cara,bác Cyrus và anh Otto như gia đình thực sự của mình.Cara đã dọn đến ở hẳn với cô bé trong căn biệt thự ông bà Jeanclaude-bố mẹ của Demi để lại...

-Điều này nhắc tớ nhớ đến cái lần bọn mình đá bóng với nhau,và cậu bị ngã,và đập đầu rất mạnh xuống đất,suýt thì bị chấn thương sọ não,tớ đã thấy rất tồi tệ...

Cậu ta dừng lại đột ngột,nhưng nét mặt vẫn không thay đổi,dường như có một suy nghĩ nào đó vừa bật ra bên trong.Demi thắc mắc không biết đó là điều gì.

-Thế,cậu thương hại tôi sao David ?-Cô bé hỏi,khẽ cười.

-Có chứ-David bắt đầu nói-Đầu tiên,tớ đã nghĩ mình đã làm điều gì sai,để khiến cậu ghét tớ,làm ngơ tớ,nhưng trong suốt thời gian đó...Tớ xin lỗi,Demi...-Cậu ta cười bối rối.Demi cảm thấy một cảm xúc gì đó như biết ơn trong lòng,biết ơn vì cậu ta đã nhớ ra được một chút gì đó trong quá khứ của hai đứa.

-Cảm ơn.

-Tớ...Ừ.-David nhún vai,đút tay vào túi quần-Tớ đi đây.Giáo sư sẽ muốn tớ tường thuật tình trạng của cậu,và Nichole cũng thế.Cô ấy rất biết ơn chuyện cậu ghi lại trận đấu...Cậu...Cậu sẽ đến đó chứ ? Tớ đã giỏi hơn rất nhiều so với cái lần cuối cùng cậu xem tớ chơi đấy.

Demi biết,David không hề để ý rằng cô bé đều đến xem tất cả mọi trận đấu của cậu ta.

-Tôi sẽ cố gắng...vì Nichole.

-Tuyệt lắm-David nở một nụ cười khiến tim cô bé chững lại.Nụ cười rực rỡ như ánh nắng vậy,rạng ngời và làm lóa mắt người khác.David vẫy tay chào trước khi đóng cánh cửa phòng y tế sau lưng.

-Tôi đã rất nhớ cậu...-Demi thì thầm nói.

Part 2

Demi được về nhà nghỉ đến hết ngày.Cô bé dành hết thì giờ còn lại để ngủ,và bị đánh thức hai lần bởi Cara cứ nhảy loi choi trên giường.

-Mimi ! Chị vẫn ổn chứ ?

-Thôi nào Cara,đi ra để Demi ngủ.

-Nhưng papa à,Mimi bị ốm !

Demi cười uể oải với Cara.Bác Cyrus giải thích với nó rằng Demi cần phải cắt amidan vào sáng mai,phản ứng của Cara khá là đoán trước được.

-Có đau không ? Đau không vậy ? Em có cần phải cắt amidan không ?

-Thôi Cara,chị đang mệt lắm...

-Cara,đừng nhảy nhót trên giường của chị thế !

-Nhưng con không muốn mất amidan của con !

-Cara!

-Cara!

-Nhưng mà papa!

-Bác Cyrus!

-CARA!

Trước tiếng hét đồng thanh của Demi và bố,Cara im lặng.Bác Cyrus nhẹ nhàng bảo nó giữ trật tự,Demi đảm bảo với nó là cô bé sẽ ổn cả thôi.Cara không nói gì nữa và bước ra ngoài,và bác Cyrus gật đầu,đóng cánh cửa lại sau khi đã bật lò sưởi lên cho Demi.

Demi lún mình nằm xuống chiếc gối bông mềm mại,dần dần chìm vào giấc ngủ,hy vọng sẽ không mơ thấy một giấc mơ đáng sợ nào nữa.

Vài tiếng đồng hồ sau,Demi tỉnh giấc.Trời đã tối mịt và gió lành lạnh thổi vào phòng một mùi thơm ngát của hoa.

Cái tên ‘David’ lại trôi nổi lên trong đầu óc lơ mơ của cô bé.Demi sẽ bỏ lỡ trận đấu ngày mai,liệu cậu ta có thất vọng không? Có lẽ cô bé phải nhờ ai đó ghi lại thay mình thôi.

Demi cau mày,với tay lấy điện thoại và ấn số của Kyle,họ đã không liên lạc suốt cả mùa hè vì Kyle đi du lịch.Nhưng cô bé vẫn chưa kịp nhấn nút gọi thì chuông điện thoại đã vang lên.

-Demi? Chị Kyle đây.Sáng nay chị nghe mọi người kể em bị sốt cao và ngất đi.Em làm chị lo quá,giờ sao rồi?

-Ngày mai em đi cắt amidan rồi sẽ…khỏe thôi.Ừm…Kyle…chị tạt qua nhà em một chút được không?

……………………………………………………………………………………………………………

Kyle vừa mới đi khỏi phòng,cô nàng quyết định sẽ ngủ lại cùng Demi và Cara tối nay.Demi cảm thấy mình còn mệt hơn cả lúc nãy nữa,sau khi bị Kyle mắng té tát,rồi bị tra khảo đủ mọi loại câu hỏi.Nhưng dù sao thì-Demi lạc quan nghĩ-Chị ấy cũng đã đồng ý thu lại trận đấu của David cho mình rồi.

Demi lại chìm sâu vào một giấc ngủ mê man khác.

-Dừng lại đi! Gió thổi mạnh từng cơn lốc xoáy,và khi chàng trai nhìn cô gái,thời gian như ngừng trôi.Chàng trai chạy đến bên cô gái,ôm chặt cô vào lòng.Cô gái khóc ướt vai chàng trai.Mọi thứ dường như cùng một lúc biến mất,ngay cả mặt trăng kia…Một trận động đất nổ ra,nước mặt của cô gái rơi xuống kẽ nứt trên mặt đất.Và rồi chàng trai rơi xuống khe nứt ấy.Câu nói cuối cùng mà chàng trai ấy hét lên là

-D-E-E-E-E-…

-Mi! Demi ! Dậy đi !

Demi ngồi bật dậy,cảm nhận được những giọt nước mắt và sự ẩm ướt trên mặt và trên cổ.Một bàn tay trắng xanh đưa cho cô bé chiếc khăn giấy.

Lại quên mất mình vừa mơ thấy cái gì rồi-Demi nghĩ và nhận lấy cái khăn giấy,ngước lên mỉm cười với Kyle.

7 giờ sáng rồi.Ngày hôm nay trời nắng đẹp tuyệt,một ngày mùa thu với đúng ý nghĩa của nó.Demi lại thấy khổ sở.

-Mimi,nhìn chị như vừa gặp ác mộng ấy-Cara đi đến bên giường.

-Hẳn rồi.-Kyle đáp đầy tự tin,tay đưa lên trán Demi.Lông mày của Kyle chau lại khi cô nhận thấy sức nóng trên phần da đó.

-Em có nhớ ra được giấc mơ ấy không?

-Không-Demi đáp chân thành-Nhưng mỗi giấc mơ đều khiến em hoảng sợ,hoặc là,cực kỳ u buồn.Chúng đều giày vò em cả…Em đã không mơ thấy một giấc mơ đẹp nào hàng năm trời rồi…hay là một giấc mơ nào đó mà em có thể nhớ được…

Kyle vỗ nhẹ lên lưng Demi một cách an ủi,cố gắng làm cô bé thấy thoải mái hơn càng nhiều càng tốt,và nó có tác dụng…dù chỉ một chút.Demi vẫn thấy khó chịu với nhiều thứ.Cô bé không sợ trường học,nhưng David,Nichole,bè lũ của cô ta…cả một đống người mà cô bé gặp rắc rối với.

-Demi,có điều gì đang khiến em bận tâm sao?-Giọng nói của Kyle đầy lo lắng và quan tâm,không thể nhận ra một Kyle khó tính và dễ nổi nóng hằng ngày.Demi cười và vo chiếc khăn giấy trong tay,ném nó vào cái thùng rác nhưng trượt.Cô bé nhún vai,cười khẽ.

-Không có gì bất thường cả,Kyle à-Demi cười tươi rói với Kyle.Cô bé tưởng việc gặp lại người bạn thơ ấu đã khiến mình bị mất kiểm soát,nhưng không phải vậy.Sự thật là cô bé chỉ bị cảm lạnh thôi.

Demi đang rất trung thực với chính bản thân mình,và với những người bạn thân nhất,nhưng cô bé có thể thấy rằng họ chưa bị thuyết phục như thế đâu.Họ không ép cô bé nói gì nữa,cũng không tò mò dò hỏi,nhưng Demi muốn nhấn mạnh điều này.

-Em biết,điều đấy nghe không đáng tin,nhưng đó là sự thật.Nếu có một điều gì bất thường thật,thì em cũng không biết nhiều hơn là chị biết đâu.

Demi có thể thấy hai người bạn thân đã hoàn toàn tin cậy cô bé,cũng như cô bé tin họ bằng cả tính mạng mình.

-Vậy là…Carter đã mời em đi chơi.Hôm nay.

-Cái gì ?

-Thật á ?

Demi và Kyle trao nhau những cái liếc đầy ý nghĩa rồi quay lại nhìn Cara.

-Được đấy Cara...

-Mọi người nghĩ thế sao.Nhưng em từ chối rồi.

-Cái gì ?

-Thật á ?

Demi ho khan.Kyle vuốt tóc,cũng như Demi,che giấu sự nhẹ nhõm của mình.Cara chẳng mảy may để ý.

-Thật ra...có lẽ Carter cũng là một gã tốt tính...

Cara và Kyle quay sang nhìn Demi cùng lúc.Kyle nhướn một bên chân mày lên ngờ vực.

-Carter ư ? Cái tên ẻo lả vô tích sự ấy sao ?

Demi cười,từ bỏ luôn ý định đính chính lời nói dối quá hiển nhiên ban nãy.Carter,một gã hay giao du với kẻ xấu để được thơm lây,thích hống hách trong trường nhưng chẳng ai thèm sợ.Sau đợt nghỉ Đông năm ngoái Demi có nói chuyện với gã một lần,và từ hôm đó cho đến ngày nghỉ hè,không một ngày nào là gã không bám theo cô bé.Thật sự Demi không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm gì từ Carter,chỉ tại gã dai như đỉa mà thôi.Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè,gã đã nói với Demi một câu đầy tâm huyết,có vẻ như tận đáy lòng.

-Demi...cậu không hề ‘quái đản’ hay... ‘buồn tẻ’ như người ta vẫn nói về cậu.Họ xấu tính với cậu chỉ vì...vì cậu quá xinh đẹp và...ừm..đặc biệt thôi.Rất tiếc là cậu đã...đã hiểu sai về mình...không cho mình cơ hội để...ở bên c-cậu...

-Carter,tôi đâu có ý đó.Tôi không hề nghĩ cậu vô tích sự.-Demi ngạc nhiên nói.

-Không sao...mình...Thôi,chúc may mắn nhé Demi,hãy nhớ đừng làm gì khiến bọn con gái trong trường....th-thêm ghen ghét cậu.-Carter chân thành nói,hai bàn tay đan chặt vào nhau.

-Nghỉ hè vui vẻ,Demi...-Carter lúng túng nói trước khi bỏ chạy.

Demi trở về với hiện tại,cô bé ngắm nhìn Kyle.Dường như cũng đang có chuyện gì đó khiến Kyle phải bận tâm.

-Kyle ? Kyle !

-Hả ?

-Chị đang nghĩ gì vậy ?-Kyle nhìn Demi,rồi lại nhìn Cara như thể đang lựa lời.

-Không có gì.Chị chỉ đang nghĩ đến Tom thôi.

Part 3

Demi thấy mình run lên khe khẽ.Kyle hấp dẫn Tom theo cách đó sao ? Kyle là một cô gái khá xinh nhưng đậm chất gothic.Cô kẻ mặt rất đậm và mặc toàn tông màu đen,mái tóc đen dày khiến Kyle nhìn dữ dằn hơn nhưng cũng rất cá tính.Demi quyết định hỏi,câu trả lời của Kyle sẽ giúp cô bé phán đoán được,liệu có nên nói cho Kyle về tình cảm của Tom...

-Chị có thích Tom không ?-Demi hỏi đầy hy vọng,tay kéo lấy cái chăn.Ít nhất thì hôm nay cô bé cũng phải thành công trong việc gì đó chứ.

-Không,Demi,đương nhiên là không rồi !-Kyle lừ mắt với cô bé –Đừng có nói nhảm như vậy !

Demi thở dài ra thất vọng.

-Ý chị là,chị thích anh ấy như một người bạn,nhưng bọn chị cùng lớn lên bên nhau.Chị không thể tưởng tượng những thứ như...-Kyle nhìn Demi lơ đễnh.-Dù sao,thật không bình thường khi nghĩ về chuyện đấy bây giờ.Nhưng tại sao em lại hỏi,Demi ? Em không biết anh ấy đúng không ?

-Chẳng có lý do gì đâu.-Demi đáp gọn lỏn,bỗng nhiên thấy mặt nóng ran khi nói với Kyle một lời nói dối trắng trợn như thế.

-Em thích anh ấy sao ?-Kyle cười trêu trọc.

-Không!

Sự thật thì Demi chẳng để tâm một chút nào đến Tom cả.Cô bé chỉ để ý đến…Demi lắc đầu quầy quậy.Mình chỉ nhớ cậu ấy thôi! Đúng thế! Cô bé nói đi nói lại điều này với chính mình.Nhưng Kyle không để ý đến Demi nữa.Cô nàng đang nhìn chiếc đồng hồ trên bàn Demi với một vẻ khinh ghét cực độ.

-Chị phải đi chuẩn bị luôn đây-Kyle giải thích khi Demi và Cara nhìn cái đồng hồ đầy thận trọng rồi quay sang Kyle.Cô vẫn đang lừ mắt với cái đồng hồ vô tội.

-Ừ.Chị đã hứa sẽ đến xem trận bóng ngu ngốc của Tom…-Kyle thở dài não nuột-Chị chẳng hiểu một TÝ nào về bóng đá…nhưng đến đó sẽ cho cậu ta may mắn…-Kyle cắn môi-…hay hy vọng gì đó,cậu ta đã nói vậy…

Sau một hồi chìm trong suy nghĩ của riêng mình,Kyle nhìn lên Demi,vỗ nhẹ lên cánh tay cô bé.

-Mau khỏe nhé…nếu không vì em,thì…hãy vì chị mà khỏe lên nhé…

Kyle khụt khịt mũi rồi đứng lên.Cara thì thầm với Demi

-Em mặc gì đi xem trận đấu bây giờ?

Cara bật cười khẽ rồi đi ra ngoài,Demi cũng cười theo.Cô bé túm chặt lấy chăn để nén xuống cơn ho.

-Kyle!-Demi thở hắt ra,khàn khàn gọi.Cô bé lấy tay bịt chặt miệng để giảm bớt tiếng ho.Sẽ chỉ làm Kyle thêm lo lắng thôi.

-Ừ.Demi?

Demi miễn cưỡng nhìn vào mắt của Kyle.Cô bé không muốn nhờ vả thêm điều gì từ Kyle nữa.Sự có mặt của Kyle khi cô bé ốm đã là đủ lắm rồi.Nhưng…

-Em muốn ghi hình trận đấu đó lại.

Cô bé nhìn thấy đôi mắt Kyle lóe sáng lên vì tò mò,nhưng rồi Kyle cũng đi đến bàn học của Demi và lấy ra chiếc máy quay còn mới nguyên.

-Giờ em mê xem bóng đá thế sao?

-Để cho Nichole.

Vẻ mặt của Kyle chuyển sang chua cay.

-Cho Nichole? Nichole Clayman?-Kyle như muốn nhảy chồm lên-Sao em lại phải làm thế?

Demi cười.

-Nichole bị phạt cấm túc nên không thể đến xem David…thi đấu được-Demi ngừng lại,cô bé lấy hai ngón trỏ xoa nhẹ vào thái dương,cố làm dịu cơn đau đầu bất chợt ập đến.

-ĐƯỢC.-Kyle tạo nên một hiệu ứng vô cùng khó chịu trên khuôn mặt-Chị sẽ đảm bảo chiếc máy quay này được đặt ở vị trí tồi nhất,cho Nichole.

Demi khúc khích cười,và Kyle quay lưng bước đi.

-Kyle…Chị có thể copy nó ra một bản cho em không?

Nhướn chân mày lên là phản ứng đầu tiên của Kyle.

-Em chưa từng thấy Tom chơi bao giờ! Và,em chỉ muốn xem…

-Em quen Tom hả? Chị nhớ là chưa từng giới thiệu…-Kyle có vẻ ngạc nhiên.

-À thì…anh ấy bị học lại môn Xã hội học,cùng lớp em.-Má Demi đỏ ửng lên,cô bé không quen giấu diếm Kyle chuyện gì cả.

Kyle khúc khích cười,vén mái tóc đen ra sau trước khi mở ngăn kéo tủ đầu giường của Demi,lấy ra một chiếc máy quay khác.

-Cái này thì cho em-Kyle cười thâm hiểm.-Còn chuyện gì nữa không em gái?

-Cảm ơn chị…vì tất cả mọi thứ.-Demi cảm nhận được sự biết ơn đang trào lên trong lòng.Suốt bao năm qua…thậm chí cả ngay lúc này…Kyle luốn ở bên cô bé.Đen đủi thay là họ không học chung một lớp nào.

-Em xứng đáng được giúp đỡ mà.Chị phải đến đó sớm để thảo luận mấy cái chiến thuật cùng Tom-Kyle nhăn mặt trước khi đóng cánh cửa lại sau lưng.

Demi nhìn trân trân vào cánh cửa Kyle vừa đóng lại.Tom và Kyle chơi thân với nhau lâu lắm rồi.Còn lâu hơn cả Demi và David.Những hơn mười sáu năm! Vậy mà tính cách họ lại quá khác biệt…không thể tương phản hơn được nữa.Tom vui tính,lạc quan,trung thành.Kyle lạnh lùng,đa nghi,dễ nổi cáu.

Demi tốc chăn ra và đi về phía chiếc tủ lớn trong góc tường.Cô bé mở ra một ngăn kéo,bên trong là vài chiếc máy ảnh cũ,một đống đĩa nhạc và mấy cuộn phim video đã cũ lắm rồi.

Demi buộc gọn mái tóc lại và mang chúng xuống phòng đọc sách.Cô bé muốn xem lại những hồi ức đó…những ký ức đẹp đẽ…sẽ được lưu giữ mãi mãi.Cô bé muốn mình tràn ngập tiếng cười và hy vọng như xưa kia.

Màn hình phát lên cuộn phim đầu tiên mà Demi chọn bừa.

-Chúc mừng sinh nhật,Demi!-một thằng bé tóc vàng trắng như ánh kim chĩa máy ảnh vào một đứa bé gái.

-Biến đi David!-Đứa bé gái vùng vằng nói.

Demi đã từng không trân trọng tình bạn ấy,coi việc David ở bên mình là điều-đương-nhiên-phải-thế.

Thằng bé mười hai tuổi nhìn thẳng vào ống kính,cười tươi rói.

-David! Cậu đang làm tớ ngượng đấy !-Demi khúc khích cười,mặt đỏ bừng nhìn chiếc camera đang dí vào mặt cô bé.Tiếng cười trong vắt của David vang lên.

-Thôi nào! Hôm nay là sinh nhật cậu mà! Phải ngượng là đúng rồi !

Cô bé Demi mười hai tuổi cũng cười theo,mắt vẫn nhìn vào ống kính/David.

-Cậu nói giống mẹ tớ quá đấy !

-Này ! Tớ chỉ hơn cậu có 1 tuổi thôi,và cậu bảo tớ già như mẹ cậu sao !!

-Này ! Mẹ tớ đâu có già !

Hình ảnh bị rung lắc dữ dội,tiếng cười của hai đứa vẫn không ngớt.Rồi sau đó lại xuất hiện Demi,đang bị David khoác vai rất chặt.Cậu đang giơ cao một chiếc máy ảnh khác lên trên đầu hai đứa.

-Rồi,nhìn lên Demi.Nói Cheeeeese đi !

-Cheese !

Màn hình đen kịt và cuốn phim cũng kết thúc.

Demi cố kìm lại tiếng khóc.Cô bé đưa một cuốn khác vào.

Hiển nhiên cuốn băng này cũng được thu cùng ngày với cuốn trước.Demi cũng vẫn với bộ quần áo đó,cùng một khung cảnh đó.

-Nhảy với con bé đi ! Ra nhảy với em ấy đi ! Con không biết nhảy hả nhóc ? Nhìn đây,để bổ dạy cho...

Máy quay được đặt xuống mặt đất.Sau đó là hình ảnh bố David,bác Henry đang trìu mến nhảy với vợ trong nền nhạc Valse.Màn hình bỗng tối đen,rồi lại hiện ra.Vẫn là bài Valse đó,nhưng khung cảnh này là ở sân sau nhà Demi.Cô bé nhận ra ngay cái nhà tắm xông hơi bằng gỗ đấy.

-Ông ấy đúng là một kẻ hám sự chú ý...-thằng bé David mười hai tuổi lầm bầm.Bực mình với màn ‘phô trương’ của bố.

Hình ảnh lại rung.Góc của máy quay cho Demi nhìn thấy chính cô bé đang bỏ đi.Chiếc camera có lẽ vùa bị vứt vào một xó nào đó.David vẫn đang tiếp tục lầm bầm.

-...Hôm nay là ngay sinh nhật của Demi.Cô ấy xứng đáng...

-DAVID ! Nhóc con vô tích sự kia !

-Ugh !!! Shit !

Demi vẫn lặng yên không nói gì khi cuộn phim kêu lạch xạch rồi đen kịt.Nó không có ý nghĩa gì cho bất cứ ai cả,ngoại trừ Demi.Đoạn phim không ghi lại ký ức nào cụ thể...nhưng nó nhắc cho cô bé đến cái thế giới..một thế giới mà David và Demi ở bên nhau.

Part 4

Demi nhét vào một cuộn phim khác nữa.Đó là nước Pháp,kỳ nghỉ hè của Demi năm 10 tuổi.Ở bất cứ đâu Demi cũng vẫn sẽ nhận ra đường phố

Paris.Trái tim Demi đập mạnh và thổn thức.

Đó là một đôi vợ chồng,họ đang đi dạo tay trong tay.Chim bồ câu vụt bay đi khi bước chân của họ đến gần chúng.Những con bồ câu xinh đẹp của ????

Người phụ nữ nhìn chồng trìu mến.

-Anh yêu em-Người chồng nói với vợ của mình.Tình yêu được gửi gắm trong một cậu nói 3 từ,8 chữ cái.

-Em yêu anh hơn bất cứ điều gì,Martin-Người phụ nữ xinh đẹp ngân nga nói.

Đầu của cô dựa vào vai chồng.

-Và con yêu bố ! Bố của con !-một giọng nói ngây thơ cất lên.Cô bé chạy đến vòng lấy cổ bố mình.

-Bố cũng yêu con,hơn bất cứ điều gì trên thế giới này.Demi...

Tiếng cười của cả gia đinh vang lên,màn hình lại đen kịt.Họ đều đã rất hạnh phúc mà.Tại sao ông ấy lại rời bỏ Demi trước khi ông qua đời ? Rồi sau đó là mẹ Demi ? Bà đã chết trong cô độc.Những hình ảnh này khiến trái tim Demi nở lớn,đón nhận nỗi đau.

Demi lôi ra cuốn phim mới nhất trong đống đó.Rất dễ để nhận ra đây là cuốn phim cô bé không hề xem lại một lần trong hơn 6 năm qua.Bởi hình ảnh ấy vẫn rõ nét như in trong đầu Demi.

-Cái máy quay này để làm gì ?

David vẫn là một cậu bé mười hai tuổi trong đoạn phim này,nhưng đây là một ngày đầu đông chứ không phải mùa xuân ấm áp,khoảng thời gian bữa tiệc sinh nhật được tổ chức nữa.

Cậu bé nhún vai,nhìn vào ống kính vài giây trước khi nói

-Tớ muốn ghi nhớ câu...cái này...-David đưa tay lên chỉ vào nhà Demi,và căn nhà cũng hoành tráng không kém bên cạnh.-Chúng mình sẽ gặp lại nhau mà.Demi,đừng khóc.Chúng mình sẽ gặp lại.Tớ hứa ! Bạn thân nhất của tớ...

-David,ôm Demi một cái tạm biệt đi,và mau lên.Chúng ta phải rời đi ngay !

-Được rồi bố... !

David nhìn bố của mình,người đang đứng nói chuyện với mẹ Demi lần cuối cùng.Bà có vẻ như đang không cầm nổi nước mắt.Cậu bé quay lại nhìn khuôn mặt cũng ướt đẫm của bạn mình,trước khi ôm lấy khuôn mặt Demi,cúi xuống thật gần.Một nụ hôn thật nhẹ trên má.Demi vòng tay ôm lấy cổ David như muốn giữ chân cậu lại.Bác Henry nhẹ nhàng gỡ tay cô bé ra.David tiến đến gần chiếc máy quay...

-Cầm lấy nó đi.

-Không.Cậu cầm đi !

-Demi-cậu bé nói vỗ về.-Tớ hứa là sẽ không quên cậu.Cầm đi.Xin cậu đấy...vì tớ,nhé ?

-David,nhanh lên !

Demi chỉ nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ trước khi máy quay được tắt.

-Đừng khóc,Demi.

Lần này Demi không nén nổi nước mắt nữa.Cô bé không thể chịu đựng được việc xem thêm cuốn phim nào khác nữa.Demi khóc cho bao nhiêu năm trời dồn nén lại.Cô bé thấy cổ họng mình lại bỏng rát và thân nhiệt đang tăng vọt lên.Úp mặt xuống gối,Demi hét tên của cậu ta trong im lặng.Mọi người đều đã bỏ rơi cô bé.

-David,chuyện gì đã xảy ra với chúng ta vậy ?-Cô bé tự nói với chính mình,giọng khản đặc.

-Cậu đã nói dối.Cậu đã quên mất tớ rồi David...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: