ONESHORT
NOTE: Đây là truyện cùng tên của tác giả ( CaptainMJ ). Truyện dịch chưa có sự đồng ý của tác giả nên mình mong các bạn đừng đem đi lung tung. Đồng thời các bạn hãy ủng hộ tác giả trên AO3. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
--------------------------------
Horangi vẽ các biểu tượng xuống sàn, quỳ xuống giữa vòng tròn. Anh chụm hai lòng bàn tay lại với nhau và từ từ nâng chúng lên. Không giống như những kẻ cầu khấn khác, anh không nói lời nào, chỉ im lặng cầu nguyện trước khi cắt tay mình. Máu nhỏ giọt vào các kí hiệu và lan dần. Máu của anh sẫm lại trước khi sáng lên, tạo nên một màu sắc sặc sỡ.
" Tôi triệu hồi người, sinh vật từ vực sâu tăm tối. Tôi muốn tiến hành một cuộc giao kèo ". Horangi cất tiếng, anh cảm nhận được sự hiện diện mờ ảo. Anh không cần một ác ma to lớn. Bất cứ ai cũng được chỉ cần giúp anh thoát khỏi đống nợ.
" Xin chào hẳn ngươi là kẻ triệu hồi ta ". Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên. Một áp lực vô hình đè nặng lên Horangi.
" Tôi có một thỉnh cầu. Nhưng trước tiên liệu tôi có thể được biết tên của ngài không? "
" Konig ". Sinh vật gầm gừ, giọng nói làm rung chuyển các bức tường.
Oh.
Oh. Không.
Horangi cố đè nén cảm giác sợ hãi, nhưng áp lực vô hình vẫn đè nặng lên anh. Mặc dù Konig không phải là một sinh vật tàn bạo hay yêu thích bạo lực, nhưng gã người là một sinh vật mạnh mẽ. Một vị vua đúng như tên gọi của mình. Horangi thật ngu ngốc khi không chỉ đích danh người mình muốn triệu hồi, nhưng anh thực sự không nghĩ Vua vực sâu sẽ là người đáp lại lời triệu hồi của một người thấp kém như anh.
" Hong-jin, đúng chứ? "
" Tôi thích được gọi là Horangi hơn ". Anh ít khi nói tên thật của mình cho người lạ vậy mà sinh vậy này vẫn biết một cách dễ dàng... Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến anh lo lắng.
Konig tiến lại gần , rõ ràng là đang đứng ngay phía sau anh. " Horangi ". Giọng gã làm thứ gì đó trong Horangi mềm yếu đi. Thứ gì đó, có lẽ là nỗi sợ hãi, bảo anh hãy chạy đi, nhưng anh biết rõ. Việc bỏ chạy chỉ khiến anh trở thành con mồi và anh không muốn biết Nhà vua sẽ làm gì với con mồi.
Hơi thở phả lên cổ anh - anh khá chắc đó là do anh tưởng tượng vì những sinh vật này không cần thở. " Nói cho ta biết, Horangi. Ngươi muốn gì? "
" Tôi... đang mắc nợ. Tôi muốn có đủ tiền để thoát khỏi nợ nần ". Horangi rùng mình khi Konig bắt đầu tiến gần hơn. Rõ ràng gã đã biết trước mọi thứ.
" Ngươi muốn thoát khỏi cảnh nợ nần ". Konig lặp lại.
" Đúng vậy. Tôi sẽ phụng sự ngài hoặc hiến máu của mình nếu ngài muốn. Tôi sẽ làm bề tôi của ngài ".
Konig ngân nga và những bức tường rung chuyển. Dạ dày Horangi quặn lên. Anh đưa tay lên bịt tai lại nhưng chợt khựng lại vì không muốn tỏ ra xúc phạm đức vua.
" Ta không muốn bất cứ điều gì trong số những thứ ngươi vừa nói ".
" Vậy ngài muốn gì? Tôi sẽ cố gắng đáp ứng ". Horangi chẳng còn gì khác ngoài những thứ đó để hiến dâng.
" Điều đơn giản. Cơ thể ngươi ".
Horangi do dự. " Tôi thật sự rất vinh hạnh vì sự xuất hiện của ngài. Nhưng tôi không muốn bị nuốt chửng vào lúc này, cảm ơn ". Anh di chuyển chuẩn bị dọn dẹp buổi lễ.
Konig tóm lấy anh. Bàn tay gã to lớn, dễ dàng quấn quanh eo anh bằng những ngón tay. Horangi ngạc nhiên vì cái chạm rất nhẹ nhàng, không hề đau đớn. Gã cười và một cảm giác ấm áp tràn ngập huyết quản anh.
" Chú hổ của ta, triệu hồi sư bé nhỏ của ta. Ta chắc chắn rằng ngươi sẽ có vị rất ngọt, nhưng ta không có hứng thú nếm thử ngươi kiểu như thế. Đã lâu rồi ta mới..." Bàn tay gã nhẹ nhàng trượt vào dưới áo Horangi. Cách gã nói chuyện có vẻ... ngượng ngùng?
Vị vua vĩ đại của vực sâu. Xấu hổ. Trước anh?
Anh chợt nhận ra thứ gã đang ám chỉ. " Ngài muốn..."
" Những thú vui xác thịt, đúng vậy ".
Horangi cười, gần như điên cuồng. Konig rụt tay lại dự định rời đi. " Đợi đã, không. Tôi...có. Tôi đồng ý. Nếu ngài hứa sẽ trả nợ cho tôi, ngài có thể... dùng tôi. Tôi chỉ yêu cầu một điều là đừng khiến tôi phát điên hay giết tôi ".
Đôi tay siết chặt lấy anh một cái trước khi nhẹ nhàng cởi áo Horangi ra. " Ta sẽ cố ".
Horangi định phản đối nhưng Konig đã tóm lấy anh trước khi anh kịp làm bất cứ điều gì. Anh được nhấc lên xoay người lại, hai chân đặt lên một thứ gì đó dường như...là vai. Điều đó có nghĩa là anh đang ở gần miệng Nhà vua và vấn đề càng cấp bách hơn.
Hình dáng của gã khiến Horangi choáng váng. Một khối xúc tu chuyển động tập hợp lại thành hình dạng trông như con người. Trông như sự nhạo báng với chúa. Miệng gã quá to cùng với khuôn miệng đầy răng. Lưỡi gã rê dọc theo đùi trong Horangi. Cảm giác vừa lạnh vừa nóng. Chúng cọ vào da anh như những lưỡi dao cạo và nước bọt chảy từ lưỡi gã khiến vùng da quanh đó càng nhạy cảm hơn.
Horangi không thể không vùng vẫy. Anh đang ở quá xa mặt đất và điều đó thật đáng sợ. Những chiếc xúc tu ngay lập tức quấn quanh anh, giữ anh thôi vùng vẫy. Hai tay anh bị ép đưa lên trên đầu và hai chân dang rộng hết mức có thể. Chất nhờn từ những chiếc xúc tu cũng có tác dụng tương tự, khiến da anh trở nên nhạy cảm. Niềm vui bắt đầu làm căng thẳng thần kinh anh và Horangi thấy mình đang dần thả lỏng. Anh bắt đầu thư giãn và thấy thích thú với việc này.
Máu bắt đầu chảy từ nơi Konig liếm anh. Gã nhẹ nhàng hôn lên vết thương, môi gã mềm hơn rất nhiều. Một chiếc xúc tu nhỏ nhẹ nhàng xin vào miệng anh nên anh mở hé miệng để chiếc xúc tu đi xuống cổ họng mình. Anh cố gắng không rùng mình và cố không nghĩ về những gì Konig dự định làm với anh sắp tới.
Có thứ gì đó như một bàn tay tóm lấy anh, bắt đầu nhẹ nhàng xoa vào lỗ phía sau. Anh rên rỉ và một trong những xúc tu quấn quanh dương vật anh. Ôm chặt vuốt ve, làm tăng thêm khoái cảm trước đó đã mãnh liệt. Một phần phụ đi vào bên trong anh, mở rộng. Kéo căng đến mức anh tưởng mình sắp tan vỡ. Anh không biết nó đã đi sâu đến đâu nhưng mỗi lần kéo hay đẩy đều khiến mắt anh trợn ngược.
Nhiều chất nhờn hơn lấp đầy anh, chảy xuống đùi. Dây thần kinh anh như bùng cháy. Bất cứ thứ gì ngấm vào da anh đều khiến...anh rạo rực. Mỗi cái chạm, bất kể ở đâu, đều khiến anh cảm thấy khoái cảm chạy dọc sống lưng. Chỉ một cú chạm nhẹ vào cột sống cũng khiến lưng anh cong lên và chân run rẩy. Mọi thứ đang quá nhiều, quá choáng ngợp nhưng anh vẫn không cảm thấy mình sắp đạt cực khoái. Nhưng như thế cũng tốt, vì anh không biết khi nào thì Konig mới xong việc với anh.
Răng anh ấn vào xúc tu trong miệng và nó ngay lập tức bị rút ra khỏi miệng anh.
Một đôi mắt mở to dí sát mặt anh. " Không cắn!"
" Ngài đang... Ngài đang làm gì vậy..."
" Ừm hửm, ta đang thao túng ngươi. Loại bỏ phản xạ bịt miệng khó chịu đó, loại bỏ phần lớn nỗi đau, khiến ngươi mẫn cảm hơn. Ta là Thần và ngươi là đồ chơi ". Konig nói với vẻ thích thú. Horangi không cho điều đó là vui. " Ta sẽ trả ngươi lại như trước sau khi xong việc ". Các xúc tu lại đẩy vào anh lần nữa. " Bây giờ thì há miệng ra, không cắn nữa nhé ".
Horangi miễn cưỡng chấp nhận lại cảm giác bị xâm lấn đó. Xúc tu di chuyển chậm rãi đến mức nhức nhối, một lúc sau khi đã quen dần, khoái cảm bắt đầu che mờ tâm trí anh. Anh ấn lưỡi vào chiếc xúc tu trong miệng khiến nó càng trượt vào trong sâu hơn, anh không thể nén lại tiếng rên rỉ, nước dãi tràn ra ngoài. Một cái khác bắt đầu chọc vào lỗ của anh và anh ngay lập tức vùng vẫy, sợ hãi.
Anh la hét trong suốt thời gian thứ đó di chuyển vào trong vì Konig không loại bỏ cơn đau này, nhưng cơn đau cũng không làm gã chùng bước. Cả hai chiếc xúc tu ở trên và dưới di chuyển cùng lúc, rõ ràng đang cố chuẩn bị cho anh. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh khi chất nhờn ngày càng chảy nhiều xuống giữa hai chân. Một phần trong anh hy vọng chúng không tìm thấy tuyến tiền liệt vì anh không chắc liệu mình có thể chịu đựng được thêm bất kỳ sự kích thích nào nữa. Một chiếc xúc tu khác - may mắn thay không hề có gai, lướt dọc theo vết sẹo trên mặt anh.
" Bọn chủ nợ đó đã gây ra những vết sẹo này à, chú hổ nhỏ của ta? " Miệng gã di chuyển dọc xương hàm, mềm mại một cách tội lỗi nhưng cũng cứng rắn đến đau lòng. Sự mâu thuẫn trong chính con người anh khiến anh vừa muốn lùi lại vừa muốn nhích gần hơn vào cái chạm. Xúc tu hút những dấu hôn vào da anh, liếm thô bạo trên ngực anh. Lẽ ra anh nên hưng phấn, anh biết mình nên vậy, nhưng anh không. Có quá nhiều tác động và anh không biết cách xử lý tất cả chúng.
Và rồi tất cả đồng loạt rời đi. Tất cả các xúc tu lui ra xa để lại cho anh sự trống rỗng. Ngay cả người đang vuốt ve anh cũng biến mất.
" Không, làm ơn ". Horangi chưa bao giờ thấy tuyệt vọng hay suy sụp đến thế. Cảm giác trống rỗng bao phủ phía dưới anh và anh chắc chắn rằng nếu Konig đặt anh xuống và rời đi, anh sẽ không bao giờ trở lại như trước được.
Konig kéo anh lại gần nhưng che mắt anh lại. " Em đã yêu cầu ta không làm em phát điên. Ta tin rằng tốt nhất là em không nên nhìn thấy ta lúc này. Em... ta không thể tập trung đủ năng lượng để khiến bản thân trở nên giống con người như em. Ta xin lỗi ".
Horangi chỉ lắc đầu. " Làm ơn, làm ơn..."
" Trật tự. Cứ thả lỏng cơ thể, hiểu chứ? "
Horangi không hiểu nhưng anh gật đầu một cách tuyệt vọng. Da thịt trên người gã lạnh như băng nhưng khi gã áp vào người anh lại khiến vùng da xung quanh đó ấm áp. Gã ép chặt vào anh để giữ anh cố định. Có thứ gì đó ép vào người anh và anh hiểu ra ý của Konig khi nói thả lỏng cơ thể.
Nó quá lớn. Rất, rất lớn. Đm thả lỏng thế đéo nào với cái thứ quái dị đó trong người, chắc chắn sẽ không vừa.
Horangi đột nhiên thấy đầu óc mình trống rỗng như một tấm bảng trắng, và anh khá chắc Konig là người đã lau sạch chữ trên đó. Nhẹ nhàng, Konig kéo người anh xuống, gã thực sự không muốn làm đau anh.
Anh rên rỉ. Nỗi đau và khoái cảm không thể tả chạy xuyên người anh nhưng không cảm giác nào là rõ ràng. Thứ duy nhất anh cảm thấy rõ là áp lực do dương vật Konig gây ra như thể nó đang xé nát anh. Ngoài ra còn có một bàn tay xoa dọc sống lưng, cũng như làn da mát lạnh áp sát vào lưng, và cái nắm tay siết chặt. Horangi đổ gục vào Konig, bàn tay vô lực buông thỏng.
Lúc lâu sau anh cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến cơn cực khoái. Mỗi khi anh cố gắng nghĩ đến điều gì khác ngoài cảm giác bị xé nát này, Konig sẽ nhẹ nhàng kéo suy nghĩ của anh trở lại. Nếu gã nghĩ rằng điều này sẽ giúp giữ sự tỉnh táo của Horangi thì gã đã nhầm to. Mỗi khi bị kéo trở lại chỉ khiến Horangi khóc nức nở và rên rỉ to hơn, chẳng có khác ngoài nước mắt.
Konig đẩy đầu anh ra khỏi ngực và hôn anh một cách ngọt ngào. Gã để Horangi thả lỏng nhưng vẫn kiểm soát tâm trí anh, buộc anh phải ở trạng thái cực khoái cho đến khi Konig kết thúc.
Horangi siết chặt lấy gã, sự tỉnh táo của anh bắt đầu rạn nứt dần. Đúng lúc anh sắp chìm vào cơn điên loạn thì Konig ra và buông tha tâm trí anh.
Cảm giác chỉ đơn giản là ấm áp, và chỉ thế. Sau đó, Horangi lại trống rỗng, được nhẹ nhàng đặt xuống. Có thứ gì đó ấn vào miệng anh và anh từ từ mở miệng ra, thứ đó được đẩy vào trong.
" Ăn đi. Là thức ăn của con người, đừng lo ".
Horangi làm như được bảo, từ từ nhai. Là nho. Anh nuốt nước bọt, dự đoán rằng cổ họng sẽ đau. Nhưng không có cảm giác đau đớn gì cả. Anh cẩn thận cử động chân rồi căng cơ bụng. Không hề đau nhức. Không có dấu hiệu đau đớn. Thậm chí không có cảm giác ẩm ướt từ chất nhờn và tinh dịch.
" Như đã nói, ta đã trả cơ thể em lại như cũ. Những bàn tay rất con người và một cơ thể rất con người tiếp tục ôm lấy anh.
" Tôi mở mắt được không? "
" Được ".
Horangi mở mắt, đôi mắt vẫn giống như lúc trước, chỉ khác là kích thước con người. Một màu xanh tuyệt đẹp. Gã đội một chiếc mũ trùm đầu che mặt và gã vẫn khá to lớn nhưng vừa đúng với kích thước con người. Nếu không phải có tất cả trải nghiệm vừa rồi anh đã nghĩ gã thật sự là con người.
" Cảm ơn ".
" Điều bình thường thôi ". Konig vỗ nhẹ lên người anh và gật đầu. " Em đã trở lại bình thường. Ta đã giữ đúng thỏa thuận của chúng ta và cũng sẽ xóa nợ cho em ".
Gã nắm lấy tay Horangi, anh không thấy môi gã chạm vào, nhưng Horangi vẫn cảm nhận được từng nụ hôn lên mỗi đốt ngón tay.
" Nếu em có ước muốn nào khác, hãy nhớ điều kiện vẫn tương tự ".
" Nếu tôi chỉ muốn làm tình thì sao? " Horangi nhìn chằm chằm vào gã.
Konig lại có vẻ ngượng ngùng lần nữa. " Gemahlin. Con người các ngươi không bao giờ học được bài học ". Gã biến mất hoàn toàn, để lại Horangi nằm trên sàn.
Anh chợt nhớ đến cái tên mà gã gọi anh. Gemahlin. Nghe có vẻ quen thuộc nhưng Horangi không thể nhớ ra.
Anh vẫy tay và một trong những cuốn sách xuất hiện trước mặt anh. Phải mất vài phút anh mới tìm thấy thứ mình cần.
Gemahlin: Phối ngẫu hoặc vợ. Thường được các nữ tu cấp cao sử dụng để nói về sự dâng hiến của họ cho sinh vật thấp kém hơn.
Oh.
Oh không.
-------------------------------
Ban đầu Horangi không nhận thấy điều gì khác biệt. Anh mơ thấy bản thân trong một vùng nước sâu, những ngôi sao vây xung quanh, được sắp đặt bởi một thế lực khổng lồ nào đó. Cảm giác như có một bàn tay ôm lấy anh, hơi ấm bao bọc anh vô cùng lạ lẫm. Một cảm giác ngứa ran xuyên qua da anh, không thoải mái nhưng cũng không khó chịu.
Những triệu chứng này là điều bình thường đối với các triệu hồi sư. Đôi khi bạn triệu hồi một thực thể nào đó và tâm trí bạn gặp khó khăn hậu triệu hồi. Đó không phải vấn đề to tát. Anh phớt lờ nó ra khỏi tâm trí mình.
Horangi đang trải qua một cuộc họp nhàm chán. Tất cả triệu hồi sư trong khu vực thỉnh thoảng họp mặt nhau, chỉ để cảnh báo nhau về những vấn đề trong triệu hồi. Anh nhận thấy chủ nợ của mình vắng mặt.
Là Konig làm...
" Thật không may ", Calisto bước đến đứng bên cạnh anh, " Bọn họ bỗng nhiên sùi bọt mép, phát điên ".
" Oh..." Yep. Chắc chắn là do Konig. Anh rùng mình.
" Horangi ". Người chủ trì cuộc họp gọi tên anh. " Có gì cần báo cáo không? "
Horangi do dự. " Có lẽ..." Anh nén cơn xấu hơn dâng trào trong mình lại.
"...có lẽ? " Gương mặt bà đầy vẻ bối rối.
" Ừm... tôi đã cố triệu hồi thức thần của mình. Và có thể tôi đã gọi lên... Konig ".
Bà cười. " Cái gì?? Cậu nói Konig á? "
Horangi chớp mắt, không biết mình có nên cảm thấy bị xúc phạm không.
" Oh, cậu thật sự nghiêm túc ". Bà trông có vẻ ngạc nhiên. " Một cách ngẫu nhiên?? Cậu vô tình triệu hồi Vua vực sâu?? "
" Ý tôi là... Lần cuối cùng có người cố gắng triệu hồi ông ta là khi nào? "
" Không đời nào! Cậu có chắc là cậu không nhầm ông ta với một thực thể nào khác không? "
Horangi liếc nhìn những chiếc ghế giờ đã trống không. " Ừm bà thấy đấy... tôi đã lập một thỏa thuận... tôi chỉ muốn tiền, nhưng..."
Bà nhìn chằm chằm vào anh, một khoảng lặng bao trùm lên mọi người. " Cậu không nói CỤ THỂ LÀ BAO NHIÊU??? "
" Tôi có!! Tôi chỉ... hình như... tôi nói chưa đủ rõ ".
Bà lắc đầu. " Tôi thề Horangi, cậu là tên tội đồ..."
Stiletto xen vào. " Và cậu vẫn... ổn chứ? "
" Tôi đã kiểm tra. Không có dấu hiệu phát điên, kí ức kì lạ hay dấu ấn quỷ nào cả. Không có gì khác thường ".
" Cậu đã trao đổi gì với ông ta ".
" Ông ta thực hiện điều ước miễn phí. Chắc do tôi hài hước ". Horangi nói dối. Không ai tin điều đó.
" Cái giá là gì linh hồn của họ? Linh hồn của cậu? "
" Các Eldritch không quan tâm đến linh hồn ".
" Fuck, cậu nói đúng. Thế ông ta biến cơ thể cậu thành một vật chứa cho linh hồn ông ta à? " Calisto hỏi.
Horangi thở dài. " Tôi đã làm tình với ông ta ".
Khoảng lặng chết chóc lại bao trùm cho đến khi ai đó thốt ra một câu " cái đéo gì " rất nhỏ.
" Ông ta đụ tôi. Tôi không biết nữa. Cũng tuyệt. Ông ta biến mất ngay sau đó ".
" Cậu..." Stiletto xoa xoa thái dương. " Kế hoạch của cậu là thế à? "
" Không! Không phải! Ông ta là người yêu cầu! "
" Cái... l*n gì thế này...."
Horangi nhún vai.
" Vậy nó lớn cỡ nào? " Declan hỏi.
Horangi im lặng suy nghĩ, tất cả mọi người tập trung đợi anh. " Tôi không chắc nữa. Ý tôi là... Nó rất lớn nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì nhiều vì bị điều khiển tâm trí. Nhưng khá chắc là ông ta đã thu nhỏ lại vì tôi. Ông ta thật sự rất tử tế. Nếu không tôi hẳn sẽ chẳng đi lại bình thường được nếu ông ta không chửa trị cho tôi sau khi xong việc ".
" Chúa ơi... Và cậu vẫn sống sót sau mọi chuyện... Thật điên rồ ".
Horangi ậm ừ. " Chúng ta kết thúc chủ đề này được chưa? "
" Kết thúc?? Cậu đã làm tình với Vua vực sâu đấy, đó là chuyện lớn. Thế sau đó thì sao? "
" Ông ta biến mất! Tôi chả biết! "
" Chán thế ".
Horangi nhún vai. Anh không muốn nhắc đến việc Konig gọi anh là Gemahlin. Việc đó là... quá... nhiều. Quá thân mật.
Vì thế Horangi tìm cớ chuồn khỏi họ rồi về nhà.
" Em gọi ta à? "
Horangi giật mình, quay người lại.
Konig, may mắn thay, không giữ hình dáng nguyên thuỷ mà xuất hiện ở dạng con người - tuy có hơi to lớn hơn bình thường. Những xúc tu và bóng tối bò dọc theo các bức tường. " Gemahlin của ta ".
" Nghe này... tôi nghĩ chúng ta nên... ừm..."
Konig di chuyển đến trước mặt anh, đôi mắt khổng lồ đó như nuốt trọn lấy mọi thứ. Anh ôm mặt, da hơi nóng nhưng Horangi quyết định phớt lờ điều đó. " Em đã gọi tên ta ".
" Tôi không nghĩ là ngài để ý. Tôi..."
" Tất nhiên là ta để ý vì đó là em ". Konig gầm gừ, tay đặt lên hông Horangi.
Horangi nhận ra ngay vấn đề. " Nghe này... tôi chưa sẵn sàng cho việc kết hôn ".
Konig nhìn chằm chằm vào anh.
" Ý tôi là... Ngài gọi tôi là vợ, đương nhiên tôi đánh giá cao điều đó, mặc dù tôi thích làm chồng hơn, nhưng tôi không thực sự mong đợi một cam kết lớn lao như vậy ".
Konig tiếp tục nhìn chằm chằm và giờ Horangi mới nhận ra rằng việc nói không với một sinh vật có khả năng phá hủy toàn bộ vũ trụ anh đang sống có thể là một ý tưởng tồi.
" Tôi... sẽ sẵn sàng... cho..." Horangi run rẩy nói. Fuck. Fuck. Ôi không. Anh vừa khiến cả thế giới bị huỷ hoại theo mình-
" Oh! " Konig vui vẻ nói. " Em muốn được tán tỉnh trước? "
" Yep! Đó là ý tôi! " Horangi cười ngượng nghịu. " Tôi muốn được tán tỉnh trước. Ngài là một... sinh vật nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi nên tôi không nghĩ ngài sẽ làm điều đó vì một thứ... tầm thường như tôi ".
Konig mỉm cười và ôm lấy anh. " Ta sẽ tán tỉnh em ".
Oh. Không.
" Ah cảm ơn ".
Konig che mắt Horangi rồi tháo mặt nạ ra. Horangi nhăn mặt khi không khí lạnh ập vào mặt mình nhưng trước khi anh kịp nói gì thì một đôi môi mềm mại bất thường áp vào môi anh. Chúng lạnh cóng nhưng cũng nóng bỏng, và cũng thật... dễ chịu.
" Gemahlin của ta ".
Horangi nuốt lấy những lời nói chực chờ trên lưỡi. Những từ ngữ đang muốn thoát ra ngoài, anh có thể cảm thấy áp lực trong cổ họng như có thứ gì đó thực sự đang cố gắng cào cấu để thoát ra khỏi miệng anh. Sự sợ hãi và tò mò bùng lên cùng một lúc.
Anh khẽ mở miệng, Konig ngay lập tức đẩy lưỡi vào. Horangi gần như khuỵu xuống, hoàn toàn không chuẩn bị cho việc có thứ được đưa vào miệng. Ambrosia? Mật hoa? Anh lùi bước, Konig tiến tới liếm môi xin được vào. Bàn tay Horangi run rẩy đặt lên vai gã và một thứ mà anh cho là bàn tay Konig nắm chặt lấy hông anh.
Anh không dám mở mắt, lo lắng về những gì mình sẽ nhìn thấy. Khi Konig rời ra, suy nghĩ của anh tan biến ngay khi anh cảm nhận được một nụ hôn lên má mình. Kế đến là hàm. Rồi đi dần xuống cổ.
" Ngài đang làm gì vậy? "
" Em đã gọi tên ta ".
" Lúc đó tôi đang kể cho bạn bè tôi chuyện đã xảy ra ".
Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt. Anh gần như có thể cảm nhận được không khí xung quanh anh bắt đầu đặc lại như mật ong.
" Tại sao? "
" Ngài đã giết vài người. Đó là lí do ".
" Bọn chúng dám đe dọa em ".
" Konig, tôi chỉ cầu xin tiền thôi ". Horangi nhẹ nhàng nói, những xúc tu bắt đầu ngọ nguậy dưới lớp quần áo anh. Chúng sờ soạng da anh, để lại những vết bầm tím cỡ dấu hôn.
" Em... không hài lòng về ta à? " Sao giọng gã lại nghe có vẻ lo lắng? Như thể suy nghĩ của Horangi rất quan trọng với gã? Nếu Konig muốn, gã có thể dễ dàng tiếp cận và xáo trộn những suy nghĩ đó. Hoặc thậm chí đạp chúng ra và nghiền nát.
Horangi siết chặt xúc tu mình đang cầm, không bận tâm đến việc nó quằn quại trong tay anh. Thay vào đó, anh để sự tò mò lấn át. " Không. Tôi không quan tâm đến việc bọn chúng sống hay chết. Tuy nhiên, tôi... hơi không vui ".
Lại là nó. Bầu không khí đặc quánh đó.
" Tại sao? " Konig thì thầm dịu dàng.
" Bởi vì ngài đã làm cho tôi quá nhiều thứ, tôi lại chẳng làm được gì cho ngài ". Horangi đưa tay về phía gã, chạm vào từng bộ phận.
" Vậy em muốn làm gì cho ta? " Giọng Konig pha lẫn cảm xúc gì đó lạ kỳ. Nó trầm hơn, như vang dội qua những bức tường. Khiến anh phải thở gấp.
Horangi nắm lấy một trong những xúc tu và ấn nhẹ, Konig gầm gừ. " Ngài phải là con người nếu không ngài sẽ làm thủng màng nhĩ của tôi mất ". Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Konig hơi dịu đi và anh có thể cảm thấy gã dường như đang gật đầu. Horangi tiếp tục kéo và nhéo các xúc tu, tìm xem cái nào khiến gã cảm thấy tốt và cái nào không. Rất khó để tìm ra vì Konig cố kìm tiếng gầm gừ của bản thân.
Âm thanh đột nhiên biến mất và Horangi giật mình, lo lắng mình đã bị điếc. Trước khi anh kịp hoảng loạng giọng nói Konig một lần nữa vang lên. " Ta đang đảm bảo em tỉnh táo. Ta sẽ dừng lại nếu có gì đó khác lạ ".
Horangi gật đầu và tiếp tục cuộc khám phá chậm rãi của mình. Anh có thể cảm thấy Konig cong người và vặn vẹo, dựa vào cái chạm của anh và đồng thời cũng cố gắng thoát khỏi nó. Hai giác quan của anh bị suy giảm, tuy điều đó hơi gây khó khăn nhưng anh chợt nảy ra một ý tưởng. Anh cố gắng xem Konig nhạy cảm nhất ở đâu, tìm kiếm, đưa tay xuống sâu hơn. Cuối cùng, Horangi đã có được thứ mình muốn, một mảnh xúc tu nhỏ hơn hẳn những cái còn lại. Konig run rẩy, không khí rung chuyển xung quanh họ chỉ bởi một cái chạm nhẹ của bàn tay Horangi.
Một vị thần lại dễ dàng sụp đổ như vậy.
Horangi cúi xuống dùng miệng. Chúng có vị như miệng Konig, rất phù hợp với Horangi. Konig gần như run rẩy. Anh liên tục xoay chiếc xúc tu quanh miệng và phải nắm chặt lấy gã để giữ gã không di chuyển đi.
Trong đầu anh, giọng nói Konig vang vọng khắp nơi. " Horangi, Horangi, Horangi ". Anh bắt đầu xoa bóp, vuốt ve những cái xúc tu khác mà anh không cho vào miệng được.
Horangi từ từ nhả ra, cảm nhận những sợi nước bọt như đang kéo anh trở lại.
" Đừng trêu chọc ta, Gemahlin ". Giọng gã như ra lệnh, vẫn chỉ là những lời nói vang vọng trong đầu anh. Như thể anh đang tự nói với bản thân hơn là một âm thanh thật sự.
" Ngài sẽ làm gì nếu tôi cứ tiếp tục trêu chọc ngài? Tôi cảm thấy mình xứng đáng được trêu chọc ngài một chút ".
Konig không có cơ hội đáp lời khi Horangi mút mạnh một trong những xúc tu. Chúng thật mềm mại. Thứ hương vị thần thánh.
" Ta... ta sắp..." Konig túm tóc anh, cố gắng nhẹ nhàng kéo anh ra, nhưng Horangi không từ bỏ. Anh cảm thấy gã rùng mình nhưng không có tinh dịch thoát ra như con người. Chỉ là một cảm giác ấm áp dễ chịu trên lưỡi. Horangi lùi ra và thính giác của anh quay trở lại.
Giọng nói Konig cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. " Ta chưa bao giờ... làm điều này trước đây. Cảm giác rất dễ chịu ".
Horangi ậm ừ và đứng dậy, định phớt lờ sự cương cứng của chính mình. Tuy nhiên, Konig thì không định làm vậy. Gã cởi bỏ quần áo của Horangi, rút dương vật anh ra khỏi quần.
" Ta có quá nhiều răng nên không thể lặp lại những gì em vừa làm ". Thay vào đó, có thứ gì khác trơn bóng quấn quanh, vuốt ve anh. Horangi rên rỉ lớn tiếng và ngay lập tức bắt đầu ngọ nguậy. Cảm giác thật tuyệt vời. Niềm vui sướng gần như bùng nổ.
Konig hôn khắp người anh. Dọc theo đùi trong, cổ họng và sống lưng, dù cho anh liên tục ngọ nguậy.
Horangi ra nhanh hơn anh nghĩ. Konig ậm ừ. " Em có vị... ngon đấy ".
Horangi đỏ mặt và cố gắng đẩy gã ra nhưng gã vẫn bế anh lên. Konig đưa anh lên giường, đặt anh nằm xuống. " Ta sẽ tán tỉnh em vào sáng mai ".
" Sao ngài lại thích tôi đến vậy? "
" Ta không biết. Em không khác biệt lắm với những con người khác. Nhưng có điều gì đó ở em... thu hút ta "
--------------------------
Horangi có nhiều giấc mơ hơn. Chúng luôn khó hiểu và lộn xộn, nhưng điểm chung đó là anh luôn có cảm giác như bị tách ra từng phần. Có thứ gì đó lướt qua suy nghĩ của anh, nhìn vào mọi thứ anh đã từng trải qua, xâm lấn vào từng kí ức một. Và cuối cùng là một đôi bàn tay dịu dàng ôm lấy anh.
Horangi thức dậy, vẫn còn nửa mơ màng. Một phần trong anh nhận ra rằng cái ôm đó chắc chắn đến từ Konig. Đó là điều duy nhất anh còn nhớ. Cái ôm thật nhẹ nhàng.
Horangi cố gắng ngồi dậy, nhưng chiếc giường hôm nay không giống chiếc giường bình thường của anh. Konig vẫn đang ôm lấy anh.
Anh vùng dậy, trườn đi, ngã khỏi lòng gã và rơi vào thứ khác. Một sự trống rỗng vô tận của bóng tối. Chẳng thể nhìn thấy gì. Chẳng có âm thanh nào vọng lại. Chẳng có thứ gì để chạm vào. Ngay cả mùi cũng biến mất, anh cố gắng hét lên nhưng đổi lại chỉ là sự tĩnh lặng. Anh thậm chí còn không thể cảm nhận được cổ họng mình có phát ra âm thanh hay không.
Cơn hoảng loạn ập đến với anh. Liệu anh có phải chết ở đây? Anh đã bị bỏ lại đây bao lâu rồi? Làm ơn, Koenig
" Bé hổ nhỏ của ta. Cẩn thận. Sẽ thật xấu hổ nếu em bị lạc ở đây ".
Horangi vẫn cảm thấy hoảng sợ. Tim anh đập thình thịch nhưng anh chợt nhận ra mình vẫn có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Nhẹ nhàng, Konig đặt anh xuống một thứ gì đó mềm mại rồi gã bước lùi ra. Khi anh quay người lại, gã đã biến thành hình dạng con người. Well. Vẫn không khác biệt lắm. Gã vẫn lớn hơn Horangi rất nhiều.
" Darling, em ổn chứ? Ta không có ý làm em giật mình ".
" Tôi đang..." Horangi thở gấp. " Tôi đang ở đâu? "
" Nhà của ta ".
" Ah ". Anh ĐKM đang ở vực sâu. Konig đã đưa anh vào không gian vô tận này. Tuy chỉ tồn tại một màu đen kịt nhưng nơi đây vẫn tạo cảm giác thoải mái đến kinh ngạc.
" Đừng lo. Em không... hề bị theo dõi. Không có gì khác có thể nhìn thấy em ở đây. Chẳng có thứ gì tồn tại ở đây cả. Chỉ có ta ".
" Ừ, em có thể mở mắt ra. Ta đảm bảo mọi thứ đều an toàn ". Konig bước tới bên cạnh anh.
Horangi từ từ mở mắt. Anh đang ở trong một căn phòng. Một căn phòng rất đẹp. Ga trải giường mềm mại. Một chiếc giường khổng lồ với hoạ tiết những cánh hoa hồng trải rộng. Được phủ xung quanh bởi mái che bằng vải xanh đậm, nhưng vẫn đủ mỏng để Horangi thấy xung quanh.
" Ngài làm tất cả thứ này vì tôi á? "
" Đúng vậy. Ta muốn có một nơi mà chúng ta có thể ở một mình. Đây là nơi gần nhà ta nhất mà tôi có thể tạo ra cho em ". Konig kéo anh lại gần và Horangi hơi ngạc nhiên vì gã có thể dịu dàng đến vậy.
" Tôi hiểu rồi ". Horangi từ tốn trả lời. Konig nhẹ nhàng ôm lấy anh, như thể anh rất quý giá. Hoặc có thể đó chỉ là do não anh chưa tỉnh hẳn sau giấc ngủ dài và do ảnh hưởng của khoảng trống kỳ lạ mà anh đang ở.
Horangi dựa vào cái ôm. Konig hôn dọc theo cổ anh, sự đụng chạm của gã khiến làn da anh nóng bừng và ngứa ran.
Horangi nhích gần và để lộ cổ cho gã. Konig cắn mạnh vào gáy, và anh bất giác cong lưng vì cơn đau. " Chú hổ của ta. Em thật ấm áp. Một con người ". Gã rê lưỡi dọc vết cắn.
Horangi khẽ rên rỉ. " Konig..." Lời nói đọng lại nơi đầu lưỡi anh. Một nhu cầu tuyệt vọng mong muốn bản thân được liên kết với Konig. " Tại sao lại là tôi? Ngài nói do tôi triệu hồi ngài nhưng không thể chỉ đơn giản như vậy được ".
" Gemahlin bé nhỏ của ta. Ta muốn làm hài lòng em. Chỉ vậy thôi ". Có thứ gì đó dang rộng chân Horangi và chạm vào anh qua chiếc quần ngủ. " Không lí do gì cả. Ta chỉ đang tán tỉnh em thôi ".
" Tán tỉnh? "
" Làm người mình yêu vui đã là lãng mạn rồi đúng không? " Konig hôn phớt lên môi Horangi. " Ta cũng có rượu. Em có muốn một ly không? "
Uống rượu vào buổi sớm có thể không phải là ý tưởng hay, nhưng Horangi luôn là nô lệ cho những quy tắc và ngay lúc này anh muốn nhượng bộ bản thân một chút. Anh gật đầu và Konig rót cho anh một ly.
" Em đói không darling? " Konig đưa ly rượu cho anh và Horangi nhấp một ngụm. Anh biết ngay thứ này không dành cho con người. Cảm giác gần nhất mà anh có thể so sánh là tắm mình trong ánh nắng thoang thoảng hương vị anh đào. Tuy nhiên, phần cồn có vẻ không mạnh lắm. Ít nhất thì anh cũng sẽ không say ngay lập tức như trước kia khi ai đó thay rượu hiến tế bằng thứ nước mà một vị thần ban cho họ. Cũng hợp lí thôi, những vị thần cần thứ gì đó mạnh hơn của con người, nhưng Konig hẳn đã gia giảm để phù hợp với anh.
" Một chút ". Horangi đáp.
Konig gật đầu và lấy cho anh một ít đồ ăn. Chủ yếu là trái cây, nhưng cũng có vài thứ khác. Trông mơ hồ như bánh kếp, nhưng Horanig đang giữ tâm lý " Đừng suy nghĩ quá nhiều ". Vì vậy anh bắt đầu ăn, rên rỉ khe khẽ vì vị ngọt.
Konig nhìn anh một cách trìu mến và có thứ gì đó lướt qua cằm anh lau đi phần nước trái cây đang chảy xuống. Trong khi anh ăn, Konig bắt đầu hôn lên khắp cơ thể và cẩn thận cởi bỏ quần áo anh.
" Cẩn thận răng ", Horangi cảnh báo, lo lắng Konig sẽ cố blowjob cho anh... Blowjob, bữa sáng trên giường và rượu. Ok, có lẽ vị thần này biết khá rõ về anh. Hoặc ít nhất là biết rõ về lãng mạn.
Konig gật đầu, hôn lên đùi anh với vẻ tôn kính. Ánh mắt như thể gã tôn thờ anh.
Gã rê lưỡi khắp người anh một cách chậm rãi, nhưng nó không hề dễ chịu chút nào. Chúng quá sắc bén và lạnh. Konig dường như nhận thức được điều đó, lưỡi gã lập tức trở nên mềm mại và ấm áp. Gã đè lên người anh bắt đầu liếm dần xuống dưới. Chậm rãi, đẩy vào trong, dùng lưỡi tách anh ra. Horangi giật mình nhưng Konig ngay lập tức giữ yên anh. Anh tiếp tục ăn trong khi tận hưởng cảm giác thâm nhập. Đùi anh thỉnh thoảng co giật nhưng Konig luôn giữ chúng mở rộng và liếm ngày càng sâu hơn vào bên trong. Horangi uống nhiều hơn, tận hưởng cơn say trong niềm vui và men rượu.
Konig đợi cho đến khi anh ăn xong để thêm một chiếc xúc tu nữa vào, từ từ lắp đầy anh. Horangi há hốc miệng, nước bọt nhỏ giọt và gần như sắp đạt cực khoái.
Horangi khẽ rên rỉ. Cong lưng cầu xin thêm. " Làm ơn, hãy làm tình với tôi như ngày hôm đó ".
" Háo hức à, Gemahlin. Ta sẽ làm bất cứ điều gì em yêu cầu ". Konig kéo anh lại gần và rót một ít rượu lên ngực Horangi. Gã nhanh chóng cúi xuống và bắt đầu liếm trong khi mở anh bằng một xúc tu khác. Quá trình chuẩn bị diễn ra chậm chạp, gần như đau đớn. Gã biết dù thế nào đi nữa, Horangi cũng sẽ cảm thấy đau. Nhưng gã muốn giảm thiểu nó càng nhiều càng tốt. Gã sử dụng chất nhờn từ các xúc tu của mình làm chất bôi trơn. Một xúc tu khác quấn quanh dương vật anh để giữ cho anh luôn được kích thích. Konig biết cơ chế làm việc của thứ này. Nếu không chạm vào chúng trong vòng năm phút, chúng sẽ mềm xuống.
Horangi rên rỉ, vùng vẫy. Một điều mới nữa mà Konig học được. Ngay cả khi con người vùng vẫy, không có nghĩa là họ không thích. Chỉ là sự kích thích đang có quá lớn với não họ.
Một phần trong gã muốn xâm nhập vào tâm trí Horangi. Thay đổi anh.
Horangi mở mắt ra và nhìn gã. Nhìn sâu vào đôi mắt gã. Ngay lúc đó Konig biết rằng gã sẵn sàng chết vì Horangi. Gã nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, dang rộng chân Horangi để vừa với hông gã. Hình dạng này... khiến gã khó chịu. Cảm giác châm chít dưới da, nhưng đây là hình dạng tốt nhất để Horangi có thể quan sát gã. Nó thân thuộc với anh. Và gã cũng không thích làm Horangi chói mắt hay điếc tai trong suốt quá trình.
Horangi rên rỉ khi gã đẩy vào trong, đôi mắt anh đẫm lệ. " Tuyệt quá. Tuyệt quá ". Anh ôm chặt lấy gã, những ngón tay bấu mạnh vào vai.
Konig hôn anh, đẩy lưỡi gã vào miệng anh. Horangi ngon quá. Thật ngọt ngào, không chỉ do rượu và trái cây.
Gã lắc hông và Horangi rên rỉ. Áp lực chặt chẽ của cơ thể anh gần như khiến Konig phát điên. Dù vậy, gã sẵn sàng khiến bản thân phát điên nếu có thể tận hưởng cảm giác này thêm lần nữa. Chỉ cần Horangi bước ra ngoài bình an vô sự và hài lòng thì gã sẵn sàng hủy hoại bản thân vì anh.
Horangi cầu xin gã nhanh hơn và Konig làm theo. Gã ấn lòng bàn tay vào chỗ phình ra ở bụng Horangi khiến cả hai cùng rên lên sung sướng.
Bàn tay Horangi lần mò tìm kiếm trong vô vọng. " Muốn chạm vào chúng lần nữa ".
" Ta không thể giữ được hình dạng này nếu để em tiếp cận những... phần nhạy cảm như thế ". Konig quyết định không nói với Horangi rằng việc để anh chạm vào chúng là lựa chọn không khôn ngoan. Những Eldritch, mặc dù vẫn có giao phối nhưng không thường đi xa đến mức đó. Cũng như bày tỏ sự quan tâm lẫn nhau. Những xúc tu đại diện cho cả sự thân mật và sự dễ bị tổn thương, nhất là với Horangi, gã nghi ngờ anh có thể sẽ biết và lợi dụng điều đó.
" Bịt mắt tôi ".
Konig ngay lập tức làm mờ mắt anh. Tất nhiên vì đây là yêu cầu của Horangi và gã luôn thực hiện mọi điều anh muốn. Gã để bản thân rơi vào lưới tình của Horangi. Bàn tay Horangi cực kỳ thành thạo trong việc chơi đùa với những chiếc xúc tu nhỏ trong khi đó Konig rúc vào người anh, cố gắng không khóc. Làm thế nào mà con người này lại có thể tuyệt vời đến thế? Với mỗi cái chạm và siết chặt của Horangi, gã phải cố gắng hết sức để không khiến bản thân tan thành nhớt theo đúng nghĩa đen.
Horangi đã làm gì đó. Ngón tay anh di chuyển liên tục khiến Konig ra trước, gã cắn vào vai anh trong khi ấn sâu anh vào giường. Tuy vậy, hông gã vẫn không dừng lại, một lúc sau Horangi cũng đến, ôm chặt lấy gã. Cả hai lại chìm đắm vào nụ hôn.
Horangi đổ gục xuống giường theo sau là Konig. Gã không muốn trở lại hình dáng con người lúc này và Horangi cũng không hỏi, nên gã giữ hình dạng gốc.
Một lúc sau, Horangi đẩy nhẹ gã ra khỏi người anh, gã quan sát các cơ trên cơ thể anh căng ra khi anh di chuyển. Konig có thể tái tạo lại anh. Từng mảnh một. Từng phân tử. Nhưng gã biết không gì tốt bằng đồ thật.
" Liệu tôi có thể..."
Horangi đã làm gì đó với gã nhưng gã không nhận ra được. Nó có cảm giác thật đến kì lạ, nhưng nếu đúng là như vậy thì Konig hẳn phải biết điều đó là gì. Điều điều hiển nhiên nhưng cũng rất xa lạ.
Gã chỉ đang làm quá vấn đề. Đó chỉ là một sự thật hiển nhiên như việc trọng lực giữ cho mọi vật còn chạm đất. Như proton hút electron. Ánh sáng khúc xạ khi gặp nước. Còn Konig thì yêu Horangi.
Gã không phải là một kẻ ngốc. Phòng khi mọi người quên thì gã là một sinh vật ngoài vũ trụ. Gã biết rõ về sự do dự của Horangi. Dù đã cố gắng hết sức để không đọc suy nghĩ của anh, gã chỉ muốn nhìn thoáng qua ký ức để hiểu anh hơn nhưng qua đó gã biết Horangi đã nói dối về việc tán tỉnh. Gã có thể ngửi thấy mùi sợ hãi trong người anh khi anh nhận ra rằng việc từ chối Konig là bất khả thi.
Nhưng mọi chuyện không như vậy. Konig sẽ không bao giờ làm tổn thương Horangi. Không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến chú hổ nhỏ của gã ghét gã. Nhưng ngay cả khi không được chào đón, gã cũng sẽ không thực sự rời đi. Gã chỉ đơn giản hy vọng gã sẽ không bao giờ phải thay đổi tâm trí Horangi. Well, gã biết làm vậy là không đúng. Vì vậy gã hy vọng gã có thể tán tỉnh anh và chú hổ nhỏ của gã sẽ bắt đầu yêu gã.
Thật ra nếu gã muốn gã vẫn có thể sử dụng phép thuật của mình thay đổi suy nghĩ của Horangi cho đến khi anh yêu gã. Đó là nếu không còn cách nào khác. Nhưng Konig không muốn làm điều tầm thường như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro