Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Clairvoyance


" Có phải chúng ta đã...thắng?" [Julis]

Julis lẩm bẩm, cô ấy ngã quỵ xuống trong sự hoài nghi.

Khi Gel bảo vệ xung quanh sân khấu đã bị vô hiệu hóa, một tiếng reo hò điếc tai vang lên gần Ayato và những người khác, theo sau là những giọng nói đầy phấn khích của người thông báo và bình luận viên.

"Ch—Chính là nó! Đó là một kết luận từ hệ thống! Người chiến thắng là Seidoukan Academy's Team <Enfield>!" [MC]

"Đây chắc chắn là một chiến thắng đầy bất ngờ. Thành thật mà nói thì, đáng lẽ đã có một sự khác biệt đáng kể về kĩ năng giữa thí sinh Toudou và đối thủ của cô là Wu, và chưa kể..." [MC]

" ...Đại sư huynh..." [Hufeng]

Hufeng, người đang đứng đối diện với Ayato, trông như thể cậu không thể tin vào những gì vừa xảy ra.

"..."

Mặc dù vậy, đánh giá qua sự biểu hiện của cậu ta, chính Xiaofei mới là người ngạc nhiên nhất trong tất cả mọi người.

" Tôi...Tôi đã thua...Tôi hiểu rồi..." [Xiaofei]

Nhìn anh ta đang lẩm bẩm những lời ngắn gọn đó với chính mình, Ayato cảm thấy rằng đó là lần đầu tiên anh thấy Xiaofei biểu hiện ra một thứ gì đó giống với cảm xúc trung thực của mình. Đó là một sự biến đổi hiếm hoi, ít được thấy, nhưng không thể có sự nhầm lẫn nào về một điều khác lạ của anh ta lúc bây giờ so với khi anh ta lần đầu tiên khi bước vào trận chiến.

Ngay lúc đó, Kirin đã loạng choạng đầy yếu ớt và mất thăng bằng.

"Kirin!" [Ayato]

Ayato lập tức chạy tới để đón lấy cô ngay trước khi cô có thể ngã xuống đất.

Cô ấy dường như hoàn toàn cạn hết năng lượng, nhưng dù vậy, cô vẫn nở một nụ cười đầy dũng cảm.

"C-Cảm ơn anh, Ayato-senpai... Có phải chúng ta..? Chúng ta đã thắng?" [Kirin]

"Cảm ơn em nhiều!" [Ayato] Ayato cười rạng rỡ.

"Em thật tuyệt vời, Kirin-chan!" [Ayato]

Nhưng sau đó, cậu nhận thấy có gì đó không ổn.

Đôi mắt của cô đã trở nên mờ ảo, giọng nói yếu ớt tới khủng khiếp.

"E-Em vui lắm... Cảm ơn chúa... Nhưng mà hơn nữa... Tại sao mọi thứ lại...tươi sáng rực rở...như vậy" [Kirin]

"Kirin! Kirin!" [Ayato]

Ngay lúc đó, cô đã mất đi ý thức.

"Oh-ho, đừng quá lo lắng" [...]

Giọng nói trầm thấp không đủ lớn để chôn vùi tiếng gầm hét của đám đông.

Trái lại, nó mềm mại và đầy tính trẻ con, như chiếc chuông reo với sự nhẹ nhàng, êm dịu.

Ayato quay về hướng âm thanh đó theo phản xạ, thấy được một khoảng trống ở trung tâm của sân khấu, như thể không khí đã bị xé toạc ra. Từ chỗ đó xuất hiện hình dáng của một cô gái.

"Xinglou...!" [Ayato]

"...Huh? Huh? C-Cái gì? Cái gì thế này? Một đứa trẻ đã xuất hiện ở giữa sân khấu...!" [MC]

"Oh... Đó là <Ban'yuu Tenra>..." [MC]

So với giọng nói bối rối của Mico, giọng của Hiiragi là sự pha trộn kỳ lạ của sự chịu đựng và tò mò.

*P/s: kiểu như chịu đựng k muốn cắt ngang ấy, <Ban'yuu Tenra> là bí danh (Wiki).

" <Ban'yuu Tenra>?! Cậu đề cập đến nó bây giờ, có phải cô gái đó hình như là người đứng Hạng một của học việnJie Long, <Fan Xinglou>! T-Tại sao một người ẩn thân nhìn như bình thường lại có thể bước vào sân trong giai đoạn bây giờ? Không, không đúng, trước đó cô ấy đã bước vào sân khấu như thế nào?" [MC]

Mico thốt lên, đưa ra hết câu hỏi này tới một câu hỏi khác.

Hơn nữa, một sự hỗn loạn đã bắt đầu nổi lên giữa các khán giả.

Tuy nhiên, Xinglou đã đáp trả lại rằng cô không hề chú ý tới tất cả bọn họ.

"Cô đã nhìn vào được tĩnh mạch của sự sống" [Xinglou]

Cô gái —Xinglou — đã giải thích với một chút ngưỡng mộ khi cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất động của Kirin.

"Những cảnh tượng sẽ bị đốt cháy trong mắt cô ấy. Cô ấy sẽ trở lại bình thường trong vòng hai hoặc ba ngày." [Xinglou]

"Tĩnh mạch của sự sống?" [Ayato] Ayato lặp lại.

"Clairvoyance—Có khả năng đọc được một ý định của người khác, chỉ có thể thấy rõ thông qua prana của họ. Không nghi ngờ gì khi cố ấy đọc được mỗi bước di chuyển của Xiaofei." [Xinglou] Xinglou giải thích.

*P/s: Clairvoyance : nhìn xuyên thấu Ayato vẫn chưa hiểu.

"Ý cô là...nó nhìn trước được giống như「Pan-Dora's 」?" [Ayato]

"Không." [Xinglou] Xinglou lắc đầu.

"Nó là「Orga Lux」tiết lộ tương lai của thế giới. Đó là những thứ mà làm cho nó như là một vũ khí mạnh mẽ để thu thập thông tin. Không đúng, những gì cô ấy đã thấy không phải là tương lai của thế giới, mà chỉ là một ý định riêng khác. Cậu có thể nghĩ nó xa hơn nữa, giống như là đang đọc tâm trí vậy." [Xinglou]

"Vậy nên, cô ấy đã biết anh ta sẽ dự định làm gì bởi vì đó là cái anh ta muốn? [Ayato]

"Chính xác. Cô ấy biết anh ta muốn hành động như thế nào" [Xinglou] Xinglou nói với sự tán thành , đôi môi cô mím lại.

"Nó là một tài năng thiên bẩm đáng gờm. Hãy nghĩ rằng, cô ấy có thể làm được điều này khá nhiều mà không cần tập luyện đúng cách... Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không ngờ cô ấy sẽ đi xa đến thế này. Nếu ai đó giống tôi liều lĩnh tiếp xúc với người như cô ấy, tài năng đã được làm sáng bóng thông qua nỗ lực của chính cô ấy, tôi có thể sẽ phá vỡ và nó sẽ xuất hiện. Tôi dự định để cô ấy một mình cho đến khi cô ấy xong xuôi hoàn toàn, nhưng bây giờ cô ấy ở đây, tôi khó có thể cưỡng lại được mùi thơm của buổi tiệc như vậy" [Xinglou]

"Tôi nghĩ tôi có thể thay mặt cô ấy để nói rằng cô ấy không quan tâm." [Ayato] Ayato dũi tay ôm chặt Kirin, nheo mắt lại và nhìn Xinglou.

"Tôi không dại dột đến mức để hái một bông hoa vừa chớm nở trước khi nó nở rộ." [Xinglou]

"Quan trọng hơn, cô ấy sẽ ổn chứ?" [Ayato]

Kirin đã không nhúc nhích một inch kể từ khi bất tỉnh. Hơi thở của cô ấy dường như đã được kiểm soát, nhưng da mặt của cô ấy thì không được tốt, và cô ấy dường như hoàn toàn đau đớn.

"Ngay cả khi được rèn luyện, nhìn vào dòng chảy của sự sống đòi hỏi sự nỗ lực rất lớn. Đây là những gì đã xảy ra khi cậu làm quá sức, như cô ấy đã làm vậy. Hãy nghĩ về nó như thể nó làm cạn kiệt prana của cậu. Cuộc sống của cô ấy không gặp nguy hiểm, nhưng nó không kém phần nghiêm trọng. Cậu nên đưa cô ấy đến một nơi nào đó để hồi phục." [Xinglou]

"...Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô, Xinglou." [Ayato]

Trong trường hợp đó, tốt hơn là nên đợi nhân viên sơ cứu đến với họ thay vì cố gắng tự di chuyển.

Saya có vẻ như cũng đã mất ý thức và được nhìn thấy bởi Claudia.

"...Sư phụ..." [...]

Năm thành viên của đội Kim Long đã tập hợp phía sau Xinglou và đang quỳ gối cung kính.

"Con chân thành xin lỗi vì thất bại lần này" [Xiaofei]

Xiaofei nói với tư cách là đại diện của đội, cúi đầu.

"Oh-ho, ta không nhớ mình lại chỉ thị cho con để giành chiến thắng. Những gì ta muốn để đổi lấy việc dạy con là để con thỏa mãn ta. Con phải biết điều đó." [Xinglou]

"Mặc dù vậy..." [Xiaofei]

Xiaofei bắt đầu nói, giọng và khuôn mặt của anh ta cứng đờ.

Xinglou nhìn xuống anh ta với một nụ cười vui vẻ.

"Oh-ho! Nghe này, Xiaofei! Đây là lần đầu tiên ta thấy biểu hiện đó ở con. Đúng vậy, đó không phải là chiến thắng mà ta muốn, nhưng điều đó khác với việc con không hề theo đuổi chiến thắng." [Xinglou]

Khi nói xong, cô ấy nheo mắt lại, một cơn lạnh lẽo truyền vào giọng nói.

"Con có một trí tuệ thật tuyệt vời, Xiaofei. Cho dù đó là võ thuật hay seisenjutsu, con luôn tiếp thu mọi thứ theo cách của con. Con rất trung thành với lời dạy của ta và con không bao giờ chống lại ta. Phải, con là một đệ tử thực sự xuất sắc. Nhưng thật không may, ta không hứng thú đến việc nhúng tay vào những con rối đơn thuần." [Xinglou]

*P/s: nghĩa là chỉ biết làm theo lời

"..."

Xiaofei lắng nghe trong im lặng, ánh mắt hướng xuống đất.

"Các kỹ thuật của con sử dụng chính là của ta— được sao chép một cách trung thực (nguyên bản), nhưng lại không tiến triển thêm chút nào nữa, không tạo ra được nét của riêng con. Ta cho rằng bây giờ con còn không quan tâm đến việc vượt ra khỏi giới hạn đó. Con chỉ đang cố gắng để thỏa mãn ta, cố gắng đáp ứng mong đợi của ta. Con không làm điều đó cho chính mình. Không có một sự hài lòng nào được tìm thấy khi luyện tập với một người như thế, một người không thể được tôi luyện trở thành một cái gì đó lớn hơn nữa" [Xinglou]

"Sư phụ..." [Xiaofei]

Vào lúc này, Xiaofei mới di chuyển, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Xinglou.

Khuôn mặt anh ấy giống như một đứa trẻ đang nhìn sự xa cách mẹ của mình.

"Con có hiểu tại sao ta lại thích trà của con không? Bởi vì đó là điều duy nhất mà con đã thành thạo cho chính bản thân, điều mà con đã tự mình nghiên cứu, đã trau dồi cho chính mình." [Xinglou]

Nghe những lời này, ánh mắt Xiaofei mở to.

"Tuy nhiên, thất bại là nhục nhã. Đó là điều tốt nhất cho thấy. Bây giờ, con đã có một lý do để muốn giải phóng bản thân khỏi những điều ràng buộc con." [Xinglou]

"Nhưng, sư phụ! Con—" [Xiaofei]

"Ta đánh giá cao lòng trung thành của con, nhưng con nên là một con người đúng nghĩa, không phải là con búp bê." [Xinglou] Xinglou ngắt lời với cái lắc đầu nhẹ nhàng.

"Nếu con không thay đổi điều đó, con sẽ không bao giờ làm ta hài lòng." [Xinglou]

"... Vâng, thưa sự phụ." [Xiaofei]

"Mm-hm." Xinglou gật đầu trước khi quay lại nhìn Ayato.

"Bây giờ ta phải bày tỏ lòng biết ơn của mình với cô gái đó— Toudou Kirin. Cô ấy có được lời cảm ơn của ta vì đã mang đến điều này ở đây. Cô ấy đã chiến đấu tuyệt vời." [Xinglou]

"Tôi sẽ cho cô ấy biết khi cô ấy tỉnh dậy." [Ayato]

"Tốt. Trên thực tế, nếu có ai định đánh bại anh ta, tôi cho rằng đó sẽ là cậu. Có lẽ tôi cần đợi thêm một chút nữa?" [Xinglou]

Xinglou nói với một nụ cười đầy gợi ý, và vỗ vai anh.

"Huh?" [Ayato]

"Tôi đang mong chờ chức vô địch. Hãy làm cho nó thêm thú vị." [Xinglou] Nói xong, cô khẽ cười, rồi dẫn đội <Kim Long> rời đi.

Ayato thở phào nhẹ nhõm, ở vị trí của họ, các nhân viên sơ cứu đã tiến lên sân khấu.

*

Trong phòng Hội học sinh tại học viện「Saint Gallardworth—」

" Vậy Team <Enfield> đã đứng đầu. Rất ấn tượng, thực sự rất ấn tượng." [Ernest] Ernest Fairclough bắt đầu xem bình luận sau trận đấu trên cửa sổ trên không.

"Tôi cho rằng chúng ta nên gọi đây là sự thức tỉnh của quý cô Toudou? Mặc dù, tôi phải thừa nhận, có một chút bất ngờ... Vậy thì, tất cả các cậu muốn nói gì?" [Ernest]

Anh ta quay lại liếc nhìn bốn thành viên khác của Team <Lancelot>, tất cả đang tập trung trong phòng.

"Heh-heh! Nó giống như tôi đã nói, phải không? Tôi đã nói với cậu rằng họ sẽ lọt vào trận chung kết!" [Laetitia]

Laetitia tuyên bố khi cô chải lại tóc trở lại với một sự khởi sắc mới.

Không còn nghi ngờ gì nữa khi cô vui mừng vì cuối cùng đã có cơ hội đối đầu với đối thủ của mình, Claudia. Cô đã rõ ràng đang cố hành động bình tĩnh và hồn nhiên, nhưng cô không thể che giấu sự phấn khích mơ hồ đã tăng lên má cô. "Chúng ta nên hoan nghênh kết quả này. Nó là việc đầy lợi thế của chúng ta.

Thành thật mà nói, tôi vui mừng khi không phải đối đầu với chính <Hagun Seikun>" [Lionel]

Lionel nói khẽ khi anh vuốt cằm.

Lionel, kỵ sĩ có kỹ năng cao nhất của「Gallardworth」, đã giành được danh hiệu

<Rhongomiant>, tuy nhiên, dường như ngay cả anh ta cũng không muốn đối đầu trực tiếp với Wu Xiaofei.

Bản thân Ernest không thể phủ nhận rằng Xiaofei có sức mạnh và khả năng tuyệt đối, nói cách khác là xuất sắc.

Ngay cả với những sức mạnh độc nhất của 「Orga Lux」,「Lei-Glems」, cũng không thể giúp đỡ được Ernest nhưng anh tự hỏi liệu anh ta có thể đánh bại mình hay không.

"Thật không may, có lẽ họ sẽ không thể vào sân với một đội đầy đủ, mà không ở trong tình trạng đó( ý là kiệt sức ấy). Cô gái đó, đặc biệt là — Toudou Kirin, phải không? — Cô ấy nhìn không được tốt lắm. Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ lo lắng hơn về việc phục hồi hoàn toàn." [Kevin]

Kevin, dựa lưng vào ghế sofa với hai tay ra sau đầu, dường như mối quan tâm chính đáng chính hạnh phúc của cô. Chừng nào anh ta còn chưa ở trên chiến trường, anh sẽ luôn đứng về phía một người phụ nữ.

"Trong trạng thái hiện giờ của cô ấy, tôi nghi ngờ cô ấy sẽ có thể tham gia trận chung kết." [Percival]

Percival trả lời, khuôn mặt cô không thể đọc được.

Trong khi ba thành viên khác đang ngồi trên ghế sofa, cô ấy đứng một mình dựa vào tường trong sự im lặng.

"Hmm ... Có lẽ cậu đúng về điều đó." [Ernest] Ernest gật đầu.

"Nó có vẻ hơi khác một chút, nhưng tôi nghi ngờ cô ấy có con mắt tương tự về sự tỉ mỉ như tôi. Cô ấy dường như đã sử dụng nó quá mức, vì vậy cô ấy có lẽ sẽ không thể sử dụng nó lần nữa trong một thời gian. Chưa kể những vết thương nghiêm trọng khác của cô." [Percival]

Percival có một khả năng quan sát nhạy bén khác thường, một thứ cho phép cô nhìn thấu bản chất thực sự của những người mà cô gặp phải— và là một người khiến tất cả không thể lén lút nói dối cô.

Theo quan điểm của Ernest, chính vì đôi mắt nhìn vào sự thật và cảm giác tội lỗi không nguôi mà cô ấy thừa hưởng, cô ấy đã được chọn để cầm「Holy Grail」.「 Holy Grail」thậm chí còn chọn lọc kĩ hơn cả 「Orga Lux」của mình, và như 「 Runesword」, nó không thể bị đánh lừa.

*P/s: Runesword là tên gọi chung của mườimạnh mẽ thuộc sở hữu của Tổ chức Doanh nghiệp Tích hợp

"Có nghĩa nó sẽ là bốn so với năm, tôi cho rằng. Không thể phủ nhận lợi thế của chúng ta. Tất cả họ đều kiệt sức từ trận đấu cuối cùng của họ, trong khi chúng ta về cơ bản đã lọt vào trận chung kết từ trước. Chưa kể, sự luyện tập của chúng ta tốt hơn." [Lionel]

"Hãy chờ một phút, Lionel" [Laetitia] Laetitia trả lời.

"Đúng là có thể như vậy, vẫn tốt hơn cậu là đừng để mất cảnh giác của mình." [Laetitia]

"Tôi chỉ đơn giản là nêu một thực tế khách quan." [Lionel]

Lionel cau mày, thất vọng nhiều hơn bất cứ điều gì khác.

"Không có nghĩa là tôi làm đèn soi sáng cho họ, cũng không dễ dàng với họ." [Lionel]

*P/s: ý câu là "tôi sẽ k mắc sai lầm và k nhẹ tay với team Ayato"

Lionel luôn cố gắng đánh giá mọi thứ một cách công bằng. Điều đó thường khiến anh ta bất hòa với Kevin và cũng dẫn đến việc anh ta cãi nhau với Laetitia, người có xu hướng thể hiện bản thân trực tiếp hơn.

"Phải, không ai trong chúng ta ở đây sẽ đối xử với một đối thủ theo cách đó, Letty." [Kevin]

Kevin nói nhẹ nhàng, như thể là trò đùa, nhưng đôi mắt anh nghiêm túc.

Họ không bao giờ đối xử với đối thủ một cách khinh bỉ, không bao giờ chịu khuất phục trước những ảo tưởng, luôn chiến đấu hết mình để mở ra con đường chiến thắng— đó là cách Team <Lancelot> làm mọi việc. Công lý và trật tự, sự thật và trung thực— là những biểu tượng của Học viện「Saint Gallardworth」.

Chưa hết—

"Tôi nhận thức được điều đó. Tôi là một phần của đội này, cậu biết đấy. Nó chỉ..." [Ernest]

Quay lưng lại với Laetitia một lúc, Ernest liếc nhìn lại cửa sổ trên không, một lần nữa thấy được Ayato ở giữa sân khấu.

Amagiri Ayato... Cậu ấy thực sự rất tuyệt vời. Tôi rất mong chờ—

Nhưng anh dừng lại ở đó, lắc đầu với một nụ cười cay đắng.

Đừng. Đừng kết thúc suy nghĩ đó.

Anh ta đứng dậy, khẽ thở dài, anh cố gắng nén lại tòa nhà đau đớn trong ngực.

"Bây giờ thì... Tôi đi ra ngoài một chút. Tôi sẽ để lại mọi thứ cho cậu." [Ernest]

"Huh? Đợi một chút, Ernest!" [Laetitia] Laetitia gọi anh ta ở phía sau.

"Ý cậu là gì khi cậu bước ra ngoài? Chúng ta cần phải kế hoạch cho trận đấu!" [Laetitia]

Ernest, tuy nhiên, chỉ đơn giản là nở nụ cười dịu dàng trước khi rời khỏi phòng. *

Trong phòng Hội học sinh học viện 「Le Wolfe」...

"Tch! Thế là「Seidoukan」đã bơi xuyên qua được à...! [Dirk]

Dirk Eberwein thực tế nhổ những lời đó ra khi ông ngồi ở bàn làm việc. Ông đập tay xuống nút để đóng cửa sổ trên không mà ông đang theo dõi trận đấu.

Cả bản thân 「Le Wolfe」và Dirk đã đều không bỏ ra nhiều sự chú ý cho「Gryps

」năm nay. Họ đã thuê một đội lính đánh thuê để chiến đấu thay mặt cho học viện nhưng cách đó là một thước đo tiết kiệm hơn bất kỳ thứ gì khác, và nó ít nhiều đã phục vụ được mục đích vào thời điểm thực hiện mục tiêu đầu tiên.

Về việc「Jie Long」 hay 「Seidoukan」 có được chức vô địch hoặc là người cuối cùng đã chiến thắng trận đấu đó, Dirk đặc biệt không quan tâm.

Điều khiến ông bực mình là đội Ayato đã giành chiến thắng.

Amagiri Ayato—em trai của Amagiri Haruka, người đang cầm thanh 「Ser Veresta」.

Dirk chỉ gặp anh ta một lần (mặc dù nói đúng ra, họ cũng đã gặp nhau tại các nghi lễ và tương tự vậy), nhưng điều đó đủ để biết rằng anh ta sẽ là một vấn đề.

Đối với Dirk, người đã xem những người khác còn ít hơn xem những quân cờ, Ayato là loại rắc rối tồi tệ nhất có thể tưởng tượng. Anh ta dễ dàng bị thao túng hầu hết thời gian, nhưng anh ta sẽ luôn xoay sở để lật bảng vào thời điểm không thuận lợi nhất.

"Tôi muốn loại bỏ anh ta hoàn toàn và còn nữa...Huh?" [Dirk]

Điện thoại của ông đã bắt đầu reo. Ông đặt nó ở chế độ chỉ có giọng nói trước khi mở một cửa sổ trống trên không.

"...Ác quỷ và thần giả dạng đang di chuyển" [...] Một giọng nói ảm đạm báo cáo.

"Hmm, đúng như tôi nghĩ." [Dirk]

Dirk nhíu mày. Với tình hình này, đây không phải là một sự phát triển như mong chờ.

"Ngài muốn tôi làm gì?" [...]

"Hãy tiếp tục theo dõi họ. Nhưng hãy giữ khoảng cách. Họ sẽ biết nếu anh đến quá gần." [Dirk]

"Đã rõ." [...]

Cùng với đó, cửa sổ trên không bị đóng lại.

Người đặc vụ không phải là một trong những con mèo của「Le Wolfe」, mà là một trong những đặc vụ riêng của Dirk.

Nếu ông ta liên quan đến 「Grimalkin」, thông tin chắc chắn sẽ bị rò rỉ đến IEF của học viện, 「Solnage」. Ông ta phải chọn lọc với người mà ông ta giao cho mỗi nhiệm vụ.

Hầu hết càng nhiều hơn khi nhiệm vụ liên quan đến Liên minh「Golden Bough」.

"Ông đang nghĩ cái quái gì vậy, Madiath Mesa...? Nếu ông muốn thử một cái gì đó, tôi sẽ không định ngồi yên đây đâu." [Dirk] Ông lẩm bẩm trước khi mở năm cửa sổ nhỏ.

Ông lần lượt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của từng thành viên của học viện 「 Saint Gallardworth Academy」Team <Lancelot>. Có một lượng chi tiết đáng ngạc nhiên về mỗi thông tin.

Dirk đã có <Gold Eyes> làm một số trinh sát vài ngày trước đó. Chẳng có gì bất thường về việc thu thập thông tin về một đối thủ tiềm năng của nhóm trong Festa, do đó nó sẽ không thu hút sự chú ý khi sử dụng 「Grimalkin」cho một nhiệm vụ như vậy. Không phải là ông có ý định sử dụng thông tin đó theo cách mà bất cứ ai cũng có thể tưởng tượng được.

Ông đã xem nó nhiều lần rồi, và ở đó không có nhiều điều mới mẻ. Với số lượng chi tiết họ đã thu thập được, có lẽ không còn nhiều thứ khác để đào lên nữa. Cũng không có khả năng có bất cứ điều gì đặc biệt hữu ích để ông có thể sử dụng để lợi thế của mình.

Do đó, bỏ qua một trong số họ sang một bên.

Dirk đóng từng cái cửa sổ trên không còn lại.

Ernest Fairclough, Laetitia Blanchard, Lionel Karsch, Kevin Holst... đến khi cuối cùng chỉ có một người vẫn mở trước mặt ông.

"Percival Gardner..." [Dirk]

Dirk chỉ quan tâm đến điều này—một người của 「Holy Grail」 và là thành viên mới nhất của Team「Lancelot」. Thực sự cô là một người mới, ông đã hy vọng sẽ có một cái gì đó để khai thác về cô ấy, và hơn nữa...

Nhìn vào lịch sử cá nhân của cô, ông không thể kìm nén sự ngạc nhiên của mình.

Nó đã vượt xa những gì ông mong đợi.

Khi ông bắt đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong cửa sổ trên không đó, một dòng ký ức khó chịu dường như sống lại. Ngón tay ông gần như cố gắng đóng cửa sổ trên không thông qua phản xạ tự nhiên, nhưng ông vẫn giữ tay mình , chặc lưỡi trong sự chán ghét.

"Tôi không thích nó...nhưng điều này sẽ cải thiện bàn tay của tôi." [Dirk]

*P/s : nguyên văn Eng nha

Ông ta đã nắm giữ một quân bài , Orphelia Landlufen, nhưng một mình nó sẽ không đủ để giành chiến thắng.

Nếu bạn định chống lại với Madiath Mesa, bạn cần mọi lợi thế bạn có thể có.

Ngay sau đó—

"Ngài chủ tịch, anh có muốn uống cà phê không?" [...]

Một khuôn mặt lờ mờ hỏi trong một cửa sổ trên không mới mở.

"Argh..." [Dirk]

Ông thấy mình thất vọng đến nỗi ông thậm chí không thể quay lại hét lên với cô, chỉ đơn thuần là mở cửa văn phòng của ông với một cái nhìn khó chịu.

"Vào trong đi." [Dirk]

"Hee-hee, Priscilla đã làm một số bánh quy. Trông chúng ngon quá, anh nghĩ sao?"

[...]

"Ah..." [Dirk]

Dirk đặt đầu vào trong tay của mình, cố gắng tìm lời nói một cách đơn giản để chỉ rõ hướng dẫn của ông.

"Này, Korona. Tôi đã có một công việc cho cô." [Dirk] 

"Huh?" [Korona]

"Hãy cùng tôi đến trận chung kết「Gryps」vào ngày mai." [Dirk]

"Huh?! Có thật không?!" [Korona] Cô kêu lên, vỗ tay vui vẻ.

Không cần phải nói cũng biết rằng vé cho trận đấu vô địch của một「Festa」là cho đến nay được tìm kiếm nhiều nhất. Là thư ký riêng của ông, tất nhiên, cô ấy được phép tham gia cùng ở vị trí riêng của ông ấy, tức là ai cũng mong đợi để được như vậy. Trong khi ông không có nhiều sự lựa chọn khi đến lễ khai mạc và bế mạc, và ông hầu như không bao giờ tham dự các trận đấu, và vì vậy đây sẽ là lần đầu tiên cô ấy tham dự.

"Vâng! Xin cảm ơn anh, ngài chủ tịch! Tôi đã luôn muốn xem trực tiếp một 「 Festa」!" [Korona]

Cô la lên vui sướng.

Dirk thở dài mệt mỏi trước khi tiếp tục nhẹ nhàng: "Đưa thứ này, trước khi nó bắt đầu. Đó là công việc." [Dirk]

Ông rút một thẻ ra khỏi ngăn kéo bàn của mình, viết nguệch ngoạc một cái gì đó ở mặt trước trước khi ném nó về phía cô.

"Huh? Đưa cho ai?" [Korona]

"Tôi có cần phải trả lời không? Team <Lancelot> của 「Gallardworth」." [Dirk]

"Oh...?" [Korona]

Korona nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi hiểu rồi... Tôi chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Anh biết họ sao, ngài chủ tịch? [Korona]

"Im đi. Đó không phải là việc của cô." [Dirk] Dirk trừng mắt lại nhìn cô.

Korona lùi mình lại trước lời nói.

"Tôi chỉ nói điều này một lần, vì vậy hãy nghe kĩ. Đừng đến đó trong bộ đồng phục ngu ngốc đó. Và đừng đưa nó cho họ trực tiếp. Chỉ cần để nó tại phòng của họ." [Dirk]

Ở 「Asterisk」 mỗi trường trong số sáu trường, duy trì một văn phòng đặc biệt tại 「Sirius Dome」trong suốt kì lễ của「Festa」, công việc của họ là nhận quà và thư của người hâm mộ thay mặt cho các thí sinh của họ.

"N-Nhưng trong trường hợp đó, sẽ không mất một thời gian để tiếp cận họ?" [Korona]

"Đó không phải là mối quan tâm của cô. Đừng lo lắng về nó. Chỉ cần nói với họ rằng nó đến từ học viện." [Dirk]

"Học viện?" [Korona]

Korona lặp lại. Cô rõ ràng không biết ông đang nói về cái gì, nhưng dĩ nhiên, không cần phải cho cô ấy biết ngay từ đầu.

Dirk vẫy tay ra hiệu cho cuộc trò chuyện của họ kết thúc, đuổi cô ra khỏi phòng.

"... Chết tiệt, ai có thể nghĩ rằng nó sẽ đến như thế này chứ?" [Dirk] Ông lẩm bẩm với một cú chặc lưỡi giận dữ.

==== Trans + edit : Sylvia ==== 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro