Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.2.

Ngày khai giảng, Kai lần đầu tiên chịu khó đến trường thật sớm, cốt yếu vì cậu không muốn phải chen lấn xô đẩy trên tàu. Cậu không mặc đồng phục của trường, chỉ mặc áo sơ mi cùng quần tây, cài lên trên đầu cái cái kẹp tóc màu vàng, khoác thêm cái cardigan màu be, thế là xong chuyện. Tiết trời buổi mùa xuân ấp áp dễ chịu, không hề lạnh cắt da như khi đêm về. Cậu đeo trên tay chiếc đồng hồ da màu đen hôm trước được trường tặng, hiên ngang bước vào trong hội trường. Trường chuyên nên hội trường cũng lớn, nói không ngoa thì cũng xấp xỉ cái sân vận động cỡ vừa, em đến sớm nên xung quanh cũng không đông cho lắm, chỉ việc ngồi xuống đợi bắt đầu thôi.

Chỉ là, em có một thắc mắc.

Kai để ý rằng từ lúc đến gần cổng trường, cậu nhận được một sự chú ý kỳ lạ, đi đến đâu kiểu gì cũng sẽ có người liếc nhìn. Em không rõ đoán ý của người khác cho lắm, em tự hỏi bộ con trai mang kẹp tóc họa tiết hoa hướng dương kỳ lạ lắm sao, hay là tại em không mặc đồng phục? Em xoa xoa phần tóc gáy rồi ngửa mặt lên nhìn trần nhà thầm nghĩ, may mà đợt nghỉ xuân đã kịp nhuộm lại tóc đen, chứ không vác cái đầu tím lên trường còn bị nhìn đến cỡ nào nữa.

Em không ghét ánh nhìn của mọi người, em chỉ ghét cái cách họ nhìn em mà không có lý do thôi.

Buổi lễ nói thẳng ra thì chán chết đi được, kiên nhẫn ngồi nghe được một nửa Kai lại chớp lấy thời cơ trốn đi đâu mất. Ban đầu cậu tính chạy vào trong phòng thể chất để ngủ một giấc, nhưng nghĩ lại sợ có người trong đó nên thôi. Đi lang thang một lúc lại quyết định đi lên lớp, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất mà, nhỉ?

Lọ mọ một lúc thì cũng mò lên được tới lớp, lớp học khỉ gió gì mà lại ở tít trên tầng 4, lớp chuyên nên được đặc cách ở tầng cao nhất đấy à. Đẩy cửa bước vào thì bên trong đã có người, không chỉ một mà là hai, hai mái đầu một đen một trắng, trông lạ mắt vô cùng. Hai bạn học ấy ngồi cạnh nhau ngủ úp mặt trên bàn, lúc em đẩy cửa bước vào cũng không buồn ngước mặt lên nhìn, vẫn cứ chuyên tâm nắm tay nhau mà ngủ. Vậy cũng tốt, đôi bên đỡ phải chào hỏi làm quen. Kai lựa đại một bàn học sát cửa sổ rồi ngồi vào, nắng chiếu nhè nhẹ, ấm áp vô cùng. Cậu tựa đầu vào cửa sổ rồi phóng tầm mắt nhìn loanh quanh, ở vị trí này có thể nhìn thấy được sân thượng, và dường như trên đó cũng có người, thậm chí còn đang ngồi dựa lưng hút thuốc. Cậu cười thầm, coi bộ có nhiều người trốn khai giảng dữ.

Chỉ là, em thấy bóng lưng đang dựa vào tấm lưới chắn ấy, nhìn có chút quen mắt. Nhưng em cũng không thèm nghĩ ngợi nhiều làm gì cho mệt não, trực tiếp nhắm mắt ngủ mất.

...

Một tuần sau khai giảng, Kai vẫn luôn đóng vai một người bạn học vô cùng hòa đồng và năng nổ, bạn cùng lớp rủ đi đâu thì đi đó, đã vậy còn vui chơi vô cùng nhiệt tình. Gì thì gì, quẩy banh nóc vẫn là nghề của cậu, không tận hưởng thì cũng hơi phí. Cậu la cà làm quen gần như cả khối, chỉ sau gần nửa tháng không ai là không nhớ mặt. Làm như vậy sở dĩ vì từ ngày bé ba mẹ đã dạy rằng, quan hệ rộng một chút làm gì cũng dễ dàng, cứ như vậy mà làm theo thôi. Đến cả giáo viên cũng rất có thiện cảm với Kai, một nửa là vì học lực, một nửa vì sự năng nổ đáng ngưỡng mộ của bản thân cậu.

Trong một buổi chiều thứ sáu, em xuống phòng giáo viên giúp thầy chủ nhiệm soạn lại bài kiểm tra. Trong phòng vốn dĩ chỉ toàn là tiếng xếp giấy cùng máy in, bây giờ lại lẫn vào một cuộc hội thoại của hai cô giáo chủ nhiệm năm hai, và có vẻ như là họ đang bực tức lắm.

" Thật tình, cái thằng nhóc Kyoshi đó định gây rắc rối đến bao giờ không biết."

"Nghe đồn hôm qua cô phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh nó nhỉ, sao vậy, đánh nhau à."

"Chính nó, thằng nhóc ấy đánh 3 đứa du côn toét cả đầu suýt phải vào viện. Nếu nó không phải con của họ hàng thì tôi đã đá đít nó ra khỏi lớp chuyên rồi."

"À ừ, thằng nhóc Kyoshi ngoại trừ học lực ra thì có vẻ không còn gì tốt hết."

Kai không hề có ý định nghe lén, lỗi tại hai cô giáo này nói chuyện lớn quá đi mất, khéo đến cả tòa nhà kia vẫn còn nghe được. Tuy rằng khối năm hai cậu chưa kịp làm quen với ai, nhưng cậu nghe qua tên Kyoshi này rồi, thủ khoa thi tuyển sinh đầu vào năm ngoái, thành tích không đứng nhất thì cũng nhì, chỉ có cái tật thích đi gây gổ đánh nhau, mà đã đánh thì chỉ có nước đổ máu mới chịu dừng. Vì chưa gặp tận mặt nên em cũng không dám nhận xét quá nhiều, lỡ đâu lại hiểu nhầm người ta, em không muốn bản thân trở thành kiểu người mà em luôn ghét.

Anh Subaru đã dạy, đánh nhau với du côn thì chưa chắc đã là du côn, mà du côn cũng chưa chắc thật sự du côn.

Ai cũng có nhiều bộ mặt mà nhỉ, và em cũng không phải là ngoại lệ.

Thu dọn xấp bài kiểm tra rồi xếp lại cặp sách, chuẩn bị đi lên trên sân thượng. Chả là sáng hôm nay không hiểu sao trong hộc tủ của Kai có một lá thư, hẹn sau tiết cuối cùng buổi chiều gặp ở trên đấy.

Cầu trời phật, làm ơn không phải là hẹn đánh nhau nhé.

...

Ngay lúc này đây, cậu lại ước rằng chủ nhân bức thư ban nãy hẹn cậu ra để đánh nhau, ít nhất còn tốt hơn tình huống hiện tại.

"Mình thích cậu."

"À ừ...cậu có thể làm bạn trai của mình không."

Kai đứng trân ra ngay tại chỗ, tình huống này lúc còn học cấp hai cậu đã gặp nhiều rồi, chỉ là không ngờ lên cấp ba nó lại đến gặp cậu nhanh đến thế. Vừa nhập học được chưa đầy nửa tháng, đã có bạn học tỏ tình rồi?

Đừng đùa nữa mà bạn trẻ, chúng ta thậm chí mới nói chuyện với nhau được có ba câu, đến mặt cậu tôi còn nhớ không rõ, cậu thích tôi kiểu gì kỳ lạ vậy chứ.

Nếu như bây giờ còn nghỉ hè thì Kai sẽ đồng ý ngay lắp tự, nhưng bây giờ thì không. Cậu bắt đầu thấy hơi ngán việc phải bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, bắt cậu tuân theo mấy quy tắc kiểu "không được nhìn con khác ngoài em" với cả "không được nhắn tin cộc lốc" nghe thấy đã đủ mệt, làm theo á, nằm mơ đi.

Tuy rằng nội tâm gào thét là thế, nhưng ngoài mặt trông Kai vẫn cứ điềm tĩnh vô cùng. Cậu đưa tay vào trong túi áo khoác, lấy ra hai ba cái kẹp tóc đủ màu rồi dúi vào trong nắm tay của bạn nữ kia, cười một nụ cười vô cùng dịu dàng và đầy thiện chí. Từ chối nhưng phải từ chối thật dịu dàng, bởi vì cậu tuyệt đối không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.

" Thôi thì tụi mình cứ làm bạn đã nhé, tớ không thích hợp đi bên cạnh cậu đâu."

Người con gái đáng thương kia nghe vậy cũng chỉ biết ngại ngùng gật đầu rồi cúi mặt đi về, đến khi xoay lưng bước xuống cầu thang mới len lén dùng tay gạt đi mấy giọt nước mắt. Kai thở dài, may cho cậu vì tôi không đồng ý, chứ không cậu sẽ phải khóc dài dài mất.

Nghĩ đoạn, em xoay lưng dựa vào lưới chắn, trong tay móc ra một bao thuốc lá dở, nhìn đi nhìn lại rút cuộc lại quăng nó sang một bên. Thay vào đó em lấy từ trong cặp gói kẹo dẻo hình con sâu dài thòng, vừa ăn vừa xé như thể là đang trút giận.

Nhưng em không biết rằng, từ đầu đến cuối, luôn có người ngồi ở trên cao nhàn nhã quan sát em. Đến khi Kai phủi mông chuẩn bị đi về, thì người trên kia mới bắt đầu lên tiếng.

"Ngầu ghê, mới nhập học được 2 tuần đã có người tỏ tình rồi đó hen."

Khoảnh khắc giọng nói kia cất lên, Kai triệt để không tin vào tai mình, cũng không dám tìn vào bất cứ sự trùng hợp trên thế giới này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro