
Q.6 - Chương 7: Như hình với bóng
"Tiểu Thái Anh?" Kim Trân Ni đặt dĩa trái cây lên bàn, thấy Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm tivi đến mất hồn, không kìm được gọi cô.
Phác Thái Anh bỗng bừng tỉnh, bắt gặp Kim Trân Ni cười gian trá, cô vội cầm một miếng táo, gò má lẳng lặng ửng đỏ.
"Ơ? Đỏ mặt, cậu nghĩ gì vậy?" Kim Trân Ni cười trêu chọc.
Phác Thái Anh gượng gạo cắn táo, khẽ nói, "Không có gì. Chẳng phải mình đang xem tivi à?"
"À..." Kim Trân Ni cố tình kéo dài giọng, ngó qua tivi một cái, cười cười, "Trông thấy ông xã của mình trên tivi, cảm giác rất tuyệt phải không?"
Lúc này, Phác Thái Anh mới nhận ra tivi đang phát sóng trực tiếp Lạp Lệ Sa đọc báo cáo của chính phủ. Anh ăn vận âu phục, vẻ mặt trầm tĩnh, giọng anh âm vang hùng hồn, giống hệt như lần đầu cô gặp anh, nhưng bây giờ lòng cô rất khó bình thường trở lại.
Nhìn gương mặt anh nghiêm túc, nhìn phong thái anh quyết đoán, cô bất giác nhớ đến anh của buổi tối, nhất là trải qua tối hôm qua và sáng nay, sự dịu dàng của anh, sự triền miên của anh, sự săn sóc sau đó của anh...tất cả chỉ như vừa kết thúc, bên tai cô còn vương vấn hơi thở và giọng nói của anh.
"Đừng nói linh tinh." Cô lật đật thoát khỏi suy nghĩ hoang đường này, nhìn Kim Trân Ni, cất giọng quan tâm, "Cậu chuẩn bị thi cử thế nào rồi?" Ngày hôm nay, Kim Trân Ni nghỉ ngơi ở nhà, sắp đến ngày thi chuyển khoa, Kim Trân Ni gần như phát điên, nằng nặc kéo Phác Thái Anh qua đây.
"Chuyện nhỏ! Cậu nhìn nè, đây đều là võ công bí kiếp của mình." Kim Trân Ni đứng dậy, vụt chạy vào phòng sách, loáng cái cô ôm một chồng sách chạy ra, đặt trên bàn, "Có chúng, chắc chắn mình sẽ thi đậu."
Phác Thái Anh hiếu kỳ, lật ra xem, "Đây là... chữ viết của Khương Đại Thành?"
Kim Trân Ni gật đầu lia lịa, cô mặc áo ở nhà thật to, tóc búi tuỳ tiện, có chút lười biếng và đáng yêu. "Khương Đại Thành nói đây là bùa để thi đậu. Hơn nữa, muốn làm một bác sĩ khoa ngoại thần kinh ưu tú, trước hết phải tìm một người thầy thích hợp."
"Khương Đại Thành chính là một người thầy tốt." Phác Thái Anh hiểu lầm tâm tư của cô.
Kim Trân Ni cười che miệng, cẩn thẩn quan sát Phác Thái Anh, thăm dò cô lần nữa, "Tiểu Thái Anh, cậu nói thật với mình đi, cậu không yêu Khương Đại Thành thật ư?"
Phác Thái Anh nở nụ cười, nâng mặt cô lên, nhìn cô nghiêm túc, đáp lời: "Mình không yêu Khương Đại Thành. Khương Đại Thành giống Kim Trân Ni, đều là bạn tốt nhất trên cuộc đời này của mình. Con người có thể làm bất cứ chuyện gì vì bạn tốt, nhưng điều duy nhất không cách nào dành cho là tình yêu, cậu hiểu không?"
"Hiểu rồi!" Kim Trân Ni cười, giơ tay chào, "Đã vậy mình cứ yên tâm, dũng cảm theo đuổi anh ấy."
Phác Thái Anh thở dài, "Trân Ni, Khương Đại Thành không dễ theo đuổi." Cô lại nhớ tới lời Khương Đại Thành nói với cô ngày đó, đáy lòng cô bất giác nặng trĩu.
"Mình biết, điều kiện của anh ấy rất tốt, các đồng nghiệp nữ độc thân trong bệnh viện mình đều thích anh ấy, nhưng trái tim anh ấy chỉ có một mình cậu." Kim Trân Ni thoáng buồn hiu, nhưng mau chóng mỉm cười, "Có điều mình suy nghĩ kỹ rồi, chỉ cần anh ấy chưa tìm được hạnh phúc, mình vẫn theo đuổi anh ấy. Mình từng nói yêu anh ấy chỉ là chuyện của mình, không liên quan bất kỳ ai. Nếu ngày nào đó anh ấy tìm thấy hạnh phúc thật sự, mình cũng sẽ cười chúc phúc cho anh ấy."
"Trân Ni..." Phác Thái Anh cảm động, trầm ngâm, "Nếu cậu muốn thành công, vậy cậu nhất định phải tập trung vào Băng Tâm. Khương Đại Thành yêu thương nhất chính là Băng Tâm, cậu hiểu ý mình không?"
Kim Trân Ni gật đầu liên tục, "Mình hiểu, mình thích Băng Tâm lắm. Mấy hôm nay cứ đúng lúc mình chơi đùa cùng Băng Tâm, thì mẹ ruột con bé lại ầm ĩ, cả ngày đều muốn tranh giành Băng Tâm. Thực ra có ai không hiểu tâm tư cửa cô ta cơ chứ? Tranh giành con là giả, muốn phục hôn với Khương Đại Thành mới là thật. Cô ta biết Khương Đại Thành không thể sống xa con, một khi cô ta giành được quyền nuôi nấng Băng Tâm, vậy chắc chắn Khương Đại Thành sẽ vì Băng Tâm phục hôn với cô ta."
"Dù sao Quý Tử Du cũng là mẹ ruột Băng Tâm, không ai có tư cách ngăn cấm mẹ gặp mặt con. Tuy chuyện Quý Tử Du làm khi xưa rất quá đáng, nhưng không cách nào lãng quên quan hệ huyết thống." Phác Thái Anh phân tích lý trí, "Cậu không cần lo lắng chuyện phục hôn, Khương Đại Thành tuyệt đối không phải mẫu đàn ông sống đối phó, anh ấy là người đàn ông có nguyên tắc. Đối với anh ấy mà nói kết hôn với Quý Tử Du chính là một chọn lựa sai lầm, anh ấy sao còn có thể đã sai thì cứ làm liều?"
"Haizz..." Kim Trân Ni đột nhiên thở dài, dựa vào người Phác Thái Anh, "Vẫn là cậu hiểu Khương Đại Thành nhất."
Phác Thái Anh khẽ cười, vỗ vỗ Kim Trân Ni, "Mình hiểu anh ấy vì anh ấy là bạn tốt nhất của mình. Vật hợp theo loài, con người thấu hiểu lẫn nhau mới có thể thành tri kỷ. Dễ hiểu nhất chính là bạn bè, khó hiểu nhất chính là vợ chồng..."
Giọng điệu cô mềm nhẹ, nhìn Lạp Lệ Sa trên tivi, lòng cô trào dâng chua xót.
Lúc này là giờ làm việc, nên quảng trường không đông người lắm, Phác Thái Anh bước ra từ ngân hàng, bèn ngồi trên ghế nghỉ ngơi, ngắm nhìn dòng người qua lại, có thanh niên, có nam, có nữ, có bạn bè, có người yêu, lòng cô không khỏi cảm thán. Một người có thể phân chia, sắm thành nhiều kiểu khác nhau, nếu không như vậy thì làm sao mỗi ngày đều than mệt?
Cô lấy laptop ra đặt trên chân, dựa người vào ghế bắt đầu sáng tác. Tuy thời tiết hanh khô, nhưng ngồi dưới bóng râm, cô vẫn cảm thấy mát mẻ vui sướng khác thường. Phác Thái Anh thích ngồi ở nơi thoáng đãng tìm kiếm linh cảm, thích sáng tác hình ảnh tràn ngập sắc thái xã hội. Điều này sẽ giúp ý tưởng của cô mở rộng, linh cảm không ngừng phát triển.
🐖
Âm thanh truyền ra từ màn hình lớn trên quảng trường.
Phác Thái Anh vô thức ngước đầu nhìn, trên màn hình lại là tin tức liên quan đến chính phủ, có thể do sắp bỏ phiếu bầu cử vòng một, hai đảng phái bắt đầu vận động đủ kiểu.
Trên màn hình, ký giả đang phỏng vấn Lạp Lệ Sa, phía sau là văn phòng của anh, vấn đề các kỷ giả đặt ra rất sắc bén, mỗi vấn đề đều xoay quanh việc phát triển đời sống người dân, chính trị, kinh tế. Anh trả lời lưu loát, từng vấn đề đều đưa ra đáp án hùng hồn nhắm đúng trọng tâm.
Bóng dáng anh khuếch đại trên màn hình, ngồi ngay ngắn ở đó càng giống như thánh sống, vai anh dày rộng, tác phong trầm tĩnh lộ vẻ điềm nhiên và khí phách của một chính trị gia. Nhất thời, Phác Thái Anh sững người, trầm tư nhìn người đàn ông trên màn hình.
Cuộc sống như phim ảnh, phim ảnh lại như cuộc sống.
Người đàn ông trên màn hình, bốn năm trước và bốn năm sau đều quấn quýt cùng cô. Mãi đến sáng nay, anh và cô vẫn triền miên say đắm. Đối với người đàn ông này, rốt cuộc cô nghĩ như thế nào?
Khi thông suốt một việc. Phác Thái Anh thường thấy sống vui vẻ là quan trọng nhất. Đã từng tổn thương cũng được, vui sướng cũng được, quá khứ là quá khứ, cô không thích sống oán trời trách đất, cứ sống bình thản là thật nhất. Nhưng bốn năm sau, người từng tổn thương cô lại dùng thư thái hoàn toàn mới can dự vào cuộc sống của cô, đồng thời đẩy mối quan hệ phức tạp đến nỗi cô không cách nào xác định đáp án.
Là ông chủ của cô, vì anh đầu tư Midi.
Là anh rể của cô, vì anh cưới Hoàng Mỹ Anh.
Là chồng của cô, cái này do anh tự xưng.
Thành phố này rất nhộp nhịp, nhộn nhịp đến mức khiến không ai có đủ thời gian suy nghĩ xem bản thân muốn gì. Vậy cô muốn gì? Cuộc sống vui vẻ cũng được, bi thương cũng được, tất cả đều như nhau, chẳng qua cuộc sống cô trải qua cùng anh sẽ kết thúc trong vòng chín ngày.
Cô còn yêu anh?
Hoặc là...
Có phải cô vẫn không quên chuyện bốn năm trước, hận anh?
Cô không biết, chỉ biết một đoạn tình cảm từng có cứ mãi vướng mắc, vướng mắc theo thời gian, tới khi gặp lại đôi bên đã thay đổi.
Yêu và không yêu thì sao?
Trước mặt một người đàn ông không tài nào nắm bắt, phụ nữ luôn cảm thấy thất bại. Cô không còn tin tưởng tình yêu, cũng không còn tin tưởng Lạp Lệ Sa. Sự dịu dàng ấm áp của anh, vẻ trầm tĩnh của anh, thậm chí sự săn sóc của anh đều có thể là mặt nạ anh quen dùng mê hoặc người khác, nhưng vĩnh viễn không thuộc về cô.
Cô không muốn đón nhận thất bại nữa.
Phác Thái Anh khẽ thở dài, điều chỉnh tư thế ngồi, không ngờ lại đối diện với một đôi mắt đàn ông quen thuộc.
"A..." Người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt doạ Phác Thái Anh giật mình, cô bật ra một tiếng sợ hãi, trợn to mắt ngửa đầu nhìn anh, như nhìn người hành tinh từ trên trời rớt xuống.
Thân hình anh cao lớn che khuất ánh sáng mặt trời, bao trọn cô dưới bóng anh.
Thấy tròng mắt cô sắp rớt ra ngoài, Lạp Lệ Sa không kìm được cong môi, đôi mắt từ trên cao. Phác Thái Anh bất giác ngoảnh đầu đưa mắt qua màn hình lớn, rồi nhìn người thật trước mặt, phảng phất như cách cả thế hệ.
"Không ngờ em có thói quen sáng tác nơi náo nhiệt." Anh mở miệng, giọng anh trầm thấp hứng thú.
Phác Thái Anh biết bản thân viết không được nữa, gập laptop lại, thản nhiên hỏi. "Sao anh ở đây?"
"Tìm em." Anh bất ngờ trả lời, bèn ngồi xuống, có lẽ thời tiết nóng bức, anh cởi cúc áo trước ngực màu đồng gợi cảm lộ ra khiến cô suy nghĩ miên man khôn nguôi.
Một câu nói làm Phác Thái Anh cảm thấy kỳ lạ, cô cau mày hồ nghi.
Lạp Lệ Sa chống hai tay trên đùi, nghiêng đầu nhìn cô, hồi lâu vẫn không thấy lên tiếng. Phác Thái Anh bị anh nhìn đến phát hoảng, hắng giọng hỏi: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Anh bất giác bật cười, giọng điệu hơi chế nhạo, "Khi em khắc hoạ nhân vật có thể cân nhắc nguyên mẫu từ em một chút, nữ chính có thói quen xấu thì chân thật hơn."
Phác Thái Anh khó hiểu, liếm môi nói, "Anh tìm tôi để nói mấy lời này?"
"Ừ." Anh đáp ngắn gọn, dán mắt vào cô, "Điện thoại em lại tắt."
Phác Thái Anh thảng thốt, vội vàng cầm điện thoại từ giỏ xách ra nhìn, cất giọng bối rối, "Tôi quên sạc pin."
Lạp Lệ Sa cười bất đắc dĩ, "Xem ra sau này anh lại có thêm một việc để làm."
Phác Thái Anh không giải thích được.
"Mỗi ngày phải kiểm tra xem điện thoại em còn pin hay không." Anh nhẹ giọng.
"Không cần..." Câu trả lời thốt ra theo phản xạ có điều kiện, thấy anh nhìn bản thân chằm chặp, ngực cô nghẹn ngào, hai mắt anh như tia X làm cô bất an. Sau một lúc, cô cất giọng nhàn nhạt, "Lần này tôi chỉ quên thôi."
Ngày chia ly đã gần kề, anh vừa nhắc tới "Mỗi ngày" khiến tim cô đập loạn nhịp. Hẹn ước chín ngày do anh đề ra, anh hoàn toàn không cần chỉnh sửa quy tắc trò chơi.
Dường như xem thấu suy nghĩ của cô, môi Lạp Lệ Sa mím chặt, cằm anh cứng ngắc, lát sau anh mới lên tiếng, "Không sao, dù tắt máy, anh vẫn tìm được em."
Phác Thái Anh cảm thấy là lạ, nghe như có ngụ ý.
Chốc lát, cả hai đều lặng thinh, chỉ còn thanh âm của anh trên màn hình lớn rung động không gian.
"Hôm nay, anh không cần đi làm à?" Cô mất tự nhiên hỏi anh, không khí vốn đang chuyển động bởi vì sự hiện diện của anh mà trở nên gượng gạo, im lặng như lúc này cô không biết phải đối mặt thế nào.
Lạp Lệ Sa nhìn cô, "Hôm nay em phải đi tái khám. Bác sĩ đều chờ hết rồi, đi thôi em."
Tái khám?
Cô suýt quên chuyện con mắt, nhờ anh nhắc cô mới sực nhớ hôm nay cô ra ngoài lại không đeo kính.
Lạp Lệ Sa đứng lên trước với dáng vẻ không cho phép cự tuyệt.
"Việc đó..." Phác Thái Anh cất laptop xong xuôi, đột nhiên nhớ tới một việc.
Anh dừng chân, nhìn cô.
"Nhất định phải tái khám ư?"
Anh gật đầu.
Phác Thái Anh nướt nước bọt, lát sau cô mới thốt ra được một câu, "Tái khám có đau lắm không?"
Hoá ra là lo lắng chuyện này. Lạp Lệ Sa buồn cười, môi hơi nhếch lên, đi tới cạnh cô, khẽ nói: "Không có cảm giác gì hết. Em yên tâm." Nói xong, anh cầm giỏ xách từ tay cô, "Đi thôi."
"Ờ." Phác Thái Anh nhìn anh xách giỏ đi trước, không biết tại sao cô đột nhiên muốn cười. Nói thật, đàn ông xách giỏ giúp phụ nữ trên đường không ít, nhưng hành động này áp dụng vào người anh dù sao vẫn rất kỳ lạ.
Thấy cô hồi lâu cũng không đi theo, anh xoay đầu, Phác Thái Anh lật đật bước theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro