
Q.10 - Chương 25+26
Q.10 - Chương 25: Giết người diệt khẩu
Khi Thân Liễu Chân tỉnh dậy đã là buổi chiều. Ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ hệt như vầng trăng tỏa sáng dịu dàng. Cô mở mắt nhìn quanh, lúc này mới biết mình đã rời khỏi phòng phẫu thuật.
Trong phòng bệnh hết sức yên lặng, chỉ có tiếng máy theo dõi vang lên tiết tấu đều đặn, tô điểm thêm nỗi buồn man mác vào một buổi chiều như thế này. Thân Liễu Chân cảm thấy đầu mình nặng trịch. Cô hoang mang đưa mắt nhìn xung quanh, hình như cô đang ở phòng săn sóc đặc biệt.
Một nỗi buồn miên man và tủi thân vô cớ trỗi dậy trong lòng Thân Liễu Chân. Dù phải nằm ở đây, cô cũng chỉ một thân một mình, không có người nhà bên cạnh.
Trong lúc Thân Liễu Chân buồn bã, cửa phòng bệnh bị mở ra, một dáng người cao lớn đi vào, cô quay đầu, liền trông thấy Khương Đại Thành.
"Bác sĩ Khương..." Thân Liễu Chân yếu ớt gọi anh. Đầu cô đau như búa bổ, lông mày cũng vô thức nhíu chặt.
Khương Đại Thành tiến lại ra hiệu cô đừng nhúc nhích, anh nói khẽ, "Để tôi khám cho cô."
Thân Liễu Chân nằm im, dùng ánh mắt biểu thị đồng ý.
Khương Đại Thành nhìn lên máy theo dõi, rồi kiểm tra vết thương cho cô. Anh hỏi cô có khó chịu ở đâu hay không, căn dặn cô tỉ mỉ mọi thứ, sau đó anh lại nói, "Lần này giải phẫu rất thành công. Có điều cô cần nằm viện theo dõi một thời gian."
Thân Liễu Chân liếm môi, "Cám ơn bác sĩ Khương. Nếu không phải anh thì không ai dám mổ cho tôi." Do khối u nằm ở vị trí nguy hiểm, nhiều bác sĩ không dám mạo hiểm tiền đồ của bản thân.
Khương Đại Thành mỉm cười, "Đây là trách nhiệm của tôi."
"Bác sĩ Khương, tôi phải nằm viện lâu lắm không?"
Tựa hồ nhìn ra nỗi buồn của cô, anh suy tư chốc lát, "Cô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, tạm thời cô sẽ nằm viện theo dõi một tuần để bác sĩ chúng tôi kiểm tra bất cứ lúc nào, sau đó mới tính tiếp. Thời gian nằm viện, cô có thể tiếp tục công việc nhưng phải hạn chế, không được để quá sức."
Thân Liễu Chân thở dài, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn, "Tôi sợ cảm giác lạnh lùng ở đây."
Trái tim Khương Đại Thành rung mạnh. Vẻ mờ mịt trong mắt cô đột nhiên gợi anh nhớ đến Phác Thái Anh. Hồi trước Phác Thái Anh theo anh đi Pháp, cô cũng ngơ ngác như vậy, "Tôi sẽ ở cùng cô."
Một câu nói bất ngờ của Khương Đại Thành khiến Thân Liễu Chân hoàn toàn hóa đá.
Khương Đại Thành cũng định thần, ý thức bản thân vừa nói gì, anh bèn đằng hắng, lúng túng giải thích với cô, "Tôi là bác sĩ chính của cô. Tôi sẽ ở cạnh cô. Nếu có vấn đề gì, cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Thân Liễu Chân đưa mắt nhìn anh, đôi má cô bỗng nóng ran.
Vào lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một cái đầu bé xíu thò vào trong. Khương Đại Thành nhìn thấy ngay Cách Lạc Băng.
"Băng Tâm, sao con lại tới đây?" Khương Đại Thành thấy bảo mẫu đi sau cô bé.
Băng Tâm bước vô phòng. Cô bé nhõng nhẽo ùa vào lòng Khương Đại Thành, rồi mở to mắt, cười ngượng ngùng nhìn Thân Liễu Chân nằm trên giường.
Bảo mẫu sợ Khương Đại Thành trách cứ, cô ta lật đật giải thích, "Cô bé đòi tới, tôi không cản được."
Khương Đại Thành cúi nhìn Cách Lạc Băng, anh thở dài, "Con không nghe lời phải không?"
Băng Tâm bĩu môi, cô bé chẳng nói chẳng rằng nhìn chằm chằm Thân Liễu Chân.
Thân Liễu Chân vẫn luôn tươi cười nhìn Băng Tâm. Thấy cô bé nhìn mình, lòng cô bỗng ấm áp khôn xiết, cô nhẹ nhàng gọi cô bé, "Con là Băng Tâm?"
Thân Liễu Chân nhớ đây là cô bé đã gặp ngoài sân bay. Cô thích cô bé ngay từ ánh mắt đầu tiên. Tuy khi ấy cô bé khóc nức nở nhưng cô bé nhìn xinh xắn hệt búp bê, đôi mắt cô bé to tròn trong vắt như dòng suối.
Thấy Thân Liễu Chân hỏi mình, Băng Tâm vui vẻ nhoài người tới gần, cô bé gật mạnh đầu, cất giọng ngọt ngào, "Đầu cô có đau không?"
Thân Liễu Chân cảm thấy giọng cô bé nghe rất dễ thương. Loáng cái, nỗi buồn của cô tan biến hết, cô bé như ánh mặt trời sưởi ấm lòng cô, "Nhờ ba con, cô bớt đau rồi."
"Ba con là giỏi nhất." Cách Lạc Băng cất giọng tự hào.
"Ừ." Thân Liễu Chân thẹn thùng nhìn Khương Đại Thành. Không biết tại sao, mỗi lần thấy anh, tim cô lại đập loạn nhịp.
Cách Lạc Băng lấy một món đồ trong ba lô ra đưa cho Thân Liễu Chân. Thân Liễu Chân nhìn thấy một cây kẹo thật to, cô mỉm cười, "Đây là gì?"
"Là kẹo mà con thích ăn nhất. Con tặng cho cô, cô ăn kẹo xong sẽ không bệnh nữa." Cách Lạc Băng nói trịnh trọng.
Khương Đại Thành sửng sốt. Cây kẹo này là đồ mà cô bé thích nhất. Trước khi họ đi, Phác Thái Anh đã mua nó cho Băng Tâm. Băng Tâm không nỡ ăn cây kẹo này. Mỗi lần thấy cô bé thừ người nhìn cây kẹo, anh liền biết cô bé nhớ tới Phác Thái Anh. Không ngờ hôm nay cô bé lại đưa đồ mình thích nhất cho Thân Liễu Chân. Lẽ nào cô bé có cảm giác thân thiết với Thân Liễu Chân? Hay vì từ Thân Liễu Chân có thể thấy hình bóng của Phác Thái Anh?
Thân Liễu Chân nhận lấy cây kẹo, cô hỏi Cách Lạc Băng, "Băng Tâm, con cố tình đến bệnh viện thăm cô?"
"Dạ." Băng Tâm gật đầu.
Điều này làm Khương Đại Thành thêm ngạc nhiên.
"Cám ơn con, Băng Tâm." Thân Liễu Chân nở nụ cười, cô chưa bao giờ thấy hạnh phúc như lúc này.
"Cô, cô có thể làm thật nhiều thật nhiều quần áo đẹp ư?"
"Ừ, đợi cô khỏe, cô làm cho con chịu không?"
"Dạ!" Cách Lạc Băng sung sướng nói.
"Băng Tâm..." Khương Đại Thành kéo lấy cô bé, anh nhìn Thân Liễu Chân, "Cô đừng chiều con nít như vậy."
Băng Tâm chu miệng khó chịu.
"Băng Tâm còn rất nhỏ, hơn nữa tôi cũng rất thích cô bé." Giọng Thân Liễu Chân nhỏ xíu nhưng chứa đầy niềm vui, "Tôi thấy anh cũng rất thương cô bé nhưng con nít không phải cứ mặc hàng hiệu là được. Có nhiều chất vải không thích hợp với con nít. Chẳng hạn như chiếc áo cô bé đang mặc, đẹp và đắt tiền nhưng lớp ren bên trên sẽ làm cô bé không thoải mái."
Khương Đại Thành quan sát Băng Tâm. Anh không khỏi thở dài buồn phiền. Đàn ông nuôi con nít đúng là không sao chu đáo được. Anh tưởng chỉ cần mua quần áo hàng hiệu, ít nhất chất lượng cũng được đảm bảo. Dù gì đi nữa anh cũng không có nhiều thời gian dẫn cô bé ra trung tâm mua sắm chọn lựa.
Băng Tâm rất thông minh, cô bé ngửa mặt làm nũng với Khương Đại Thành, "Cô nói đúng lắm. Con không thích quần áo này chút nào đâu ba."
"Băng Tâm, người lớn đang nói chuyện, con không được chen vào." Khương Đại Thành lắc đầu ngao ngán.
"Con rất thích cô." Băng Tâm chạy lại chỗ Thân Liễu Chân.
Khương Đại Thành dở khóc dở cười dõi mắt theo cô bé.
"Cô, mỗi ngày con đều đến thăm cô được không?"
Thân Liễu Chân dĩ nhiên yêu mến cô bé, cô nói, "Được, con đến cô vui lắm."
"Con cũng vậy." Băng Tâm cười sung sướng.
Chứng kiến cảnh này, trái tim anh bất giác nhói đau. Thân Liễu Chân lại nhìn anh, đôi mắt cô phớt vẻ yêu thương đến cả cô cũng không nhận ra. Người đàn ông này luôn khiến cô thấy ấm áp. Có lẽ do nghề nghiệp của anh, trên người anh luôn tỏa ra cảm giác bình yên.
***
Khi Phác Thái Anh nhận được tin chạy tới bệnh viện, Đoàn Nghi Ân vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Phác Thái Anh vội hỏi bác sĩ tình trạng của anh, bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói với cô, "Xương chân của anh Đoàn bị vỡ, cột sống cũng chịu ảnh hưởng nhưng may là tổn thương không quá nghiêm trọng, nếu không anh ấy sẽ bị liệt. Ngoài ra, lồng ngực anh ấy còn có hiện tượng xuất huyết, trước mắt chúng tôi đã kiểm soát được tình trạng này. Anh ấy cũng bị rất nhiều vết thương ngoài da. Thời gian này, anh ấy phải ở lại bệnh viện theo dõi."
"Cám ơn bác sĩ." Hai chân Phác Thái Anh mềm nhũn. Sao Nghi Ân lại ra nông nỗi này? Sao Nghi Ân lại vào bệnh viện?
Phác Thái Anh định vào thăm Đoàn Nghi Ân thì thấy có hai người đàn ông đi lại. Hai người đàn ông giơ thẻ lên với cô, "Cảnh sát, cô là người nhà của anh Đoàn?"
"Hai anh..."
"Bệnh viện báo tin cho chúng tôi, khi anh Đoàn được đưa vào viện đã ở trong tình trạng hấp hối, có vẻ như anh ấy đánh nhau với ai đó, chúng tôi đến để tìm hiểu."
"Đánh nhau?" Phác Thái Anh trợn to mắt. Cô rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Bác sĩ đứng bên cạnh nghe thấy, "Anh Đoàn đang hôn mê chưa tỉnh, hai anh cũng không hỏi được gì."
Cảnh sát chần chừ, họ lại quay qua nhìn Phác Thái Anh. Nhìn vẻ mặt của cô, họ cũng tin cô không biết chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này một giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên...
"Tôi nghĩ chuyện này chỉ do bệnh viện hiểu lầm. Anh Đoàn bất cẩn té từ trên cao, không liên quan đến ai khác."
Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa, anh cũng tới bệnh viện.
Cảnh sát nhíu mày, "Bộ trưởng Lạp?" Thời gian trước nhờ cánh báo chí "săn sóc tận tình", bây giờ không muốn nhận ra Lạp Lệ Sa cũng khó.
"Nếu hai anh không tin thì chờ anh Đoàn tỉnh dậy rồi hỏi cũng không muộn. Có điều tôi thấy hai anh tiếp tục đợi ở đây là lãng phí thời gian." Lạp Lệ Sa nói nhàn nhạt.
Cảnh sát cũng biết lúc này không hỏi được gì. Họ dặn dò vài câu rồi ra về.
Đợi bác sĩ rời đi, Phác Thái Anh hỏi anh, "Lệ Sa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lạp Lệ Sa đặt tay lên vai cô, trông anh rất nghiêm túc, "Điền Chính Quốc sai người giết Đoàn Nghi Ân. May mắn cậu ta phước lớn mạng lớn, không thôi hôm nay chúng ta đã đến nhà xác gặp cậu ấy."
"Sao cơ?" Tim Phác Thái Anh đập dồn dập, "Vậy phải tính sao đây? Nếu ông ta biết Nghi Ân chưa chết..."
"Em đừng lo. Anh sẽ phái người bảo vệ cậu ta. Chuyện này rất nghiêm trọng. Anh chỉ có chứng cứ sơ sài, chưa đến lúc để cảnh sát tham dự vào. Mọi chuyện cứ chờ cậu ta tỉnh rồi nói tiếp." Lạp Lệ Sa an ủi cô, mắt anh hiện vẻ suy tư.
Phác Thái Anh gật đầu, cô mệt mỏi dựa vào người anh.
Bệnh viện về khuya im ắng lạ thường, thỉnh thoảng chỉ nghe loáng thoáng tiếng xe cấp cứu. Cả hành lang dài chìm trong ánh sáng trắng toát, xung quanh vắng lặng không một bóng người, trông càng đáng sợ.
Đoàn Nghi Ân tỉnh dậy đã là đêm khuya. Anh mở choàng mắt, thấy một người đàn ông đang ngồi đọc báo chăm chú, áo khoác của anh ta để sang một bên. Thấy anh tỉnh, người đàn ông đặt báo xuống, nhưng anh ta không bước lại chỗ Đoàn Nghi Ân, anh ta ngồi im nhìn anh.
Đoàn Nghi Ân cố gắng trở mình, rồi cười bất lực nằm lại tại chỗ. Đoàn Nghi Ân nhìn chằm chằm anh ta, "Không ngờ người đầu tiên tôi gặp sau khi tỉnh lại là anh."
Lạp Lệ Sa ngồi bắt chéo chân, anh nói từ tốn, "Cậu muốn gặp ai nào? Dù gì gặp tôi cũng tốt hơn là Điền Chính Quốc, đúng không?"
Đoàn Nghi Ân ngớ người, "Anh biết ư?"
"Tôi là đối thủ một mất một còn của Điền Chính Quốc. Nhất cử nhất động của ông ta đều là mối lo của tôi."
Đoàn Nghi Ân mỉm cười.
"Hình như Điền Chính Quốc muốn loại trừ cậu."
"Anh không báo án chứ?" Đoàn Nghi Ân điều chỉnh tư thế, anh cử động rất khó khăn.
"Cậu nghĩ thế nào?" Lạp Lệ Sa nhếch mép, anh bấm điều khiển nâng giường lên vị trí dễ chịu hơn cho Đoàn Nghi Ân.
Đoàn Nghi Ân hít sâu, thấy mình bị thương rất nặng, anh tự giễu, "Có lẽ anh cũng đuổi cảnh sát đi rồi, nhưng tại sao họ lại tin anh nói nhỉ? Vết thương của tôi đâu có nhẹ."
"Việc này tùy vào con người."
Đoàn Nghi Ân nhìn lướt bản thân, "Tình trạng của tôi thế nào?"
"Coi như con người cậu được làm từ sắt. Cậu bị gãy xương, máu bầm trong ngực đã được rút hết, nói chung không sao." Lạp Lệ Sa dựa lưng vào ghế sô pha, anh nhìn Đoàn Nghi Ân, "Đối phương có bao nhiêu người?"
Một tia tàn nhẫn lướt qua mắt Đoàn Nghi Ân, "Ông ta muốn giết tôi chết, anh nghĩ ông ta sẽ dùng ít người à?"
"Ông ta biết cậu có thể đánh đấm nhưng rõ ràng ông ta vẫn coi thường bản lĩnh của cậu."
Đoàn Nghi Ân dừng một chút, tựa hồ vết thương làm anh đau, anh cau mày, "Còn ai biết không?"
"Cậu chưa chết nên tôi không báo cho người nhà của cậu. Ngoài tôi ra, cũng chỉ có một mình Phác Thái Anh biết chuyện."
"Vậy thì tốt." Đoàn Nghi Ân nhẹ nhọm hẵng, "Nếu không phải tôi liều mạng nhảy xuống từ trên cao, có lẽ tôi đã chết trong tay họ."
"Cậu nghe câu 'đại nạn không chết ắt có hậu phúc' chưa?" Lạp Lệ Sa mỉm cười.
Đoàn Nghi Ân lườm anh, "Tôi tưởng anh sẽ nói 'hại người nhưng cuối cùng lại hại mình', sao nào? Anh không hận tôi à?"
"Hận cậu?" Lạp Lệ Sa buồn cười, "Tôi chỉ biết kẻ thù của địch chính là bạn bè của mình."
"Anh nghĩ tôi và anh có thể làm bạn?" Đoàn Nghi Ân cười nhạt.
Miệng Lạp Lệ Sa xếch lên, "Không thành bạn cũng có thể làm đồng minh. Ít nhất tại thời điểm này, người có thế lực ngang bằng Điền Chính Quốc cũng chỉ có một mình tôi."
"Anh muốn tôi làm gì?"
"Đoàn Nghi Ân, cậu là người thông minh, cậu không thể không nghĩ ra việc này, hẳn cậu đã chuẩn bị từ trước." Lạp Lệ Sa nở nụ cười tự tin với anh.
Đoàn Nghi Ân nhìn anh chăm chú, anh đột nhiên bật cười, "Lạp Lệ Sa, người ta hay bảo con mắt của anh rất tinh. Coi như hôm nay tôi đã lĩnh giáo, khó trách Điền Chính Quốc lại muốn giết chết anh. Chắc đối thủ nào của anh cũng chỉ mong anh chết phải không?"
"Nếu cậu đang khen tôi thì tôi nhận vậy."
Đoàn Nghi Ân lặng thinh. Chốc lát sau anh nói, "Áo khoác của tôi đâu?"
Lạp Lệ Sa thoáng đăm chiêu. Anh bước tới tủ quần áo lấy ra một chiếc áo comple dính đầy máu.
"Măng - séc." Đoàn Nghi Ân thốt ra hai chữ.
Lạp Lệ Sa lia ánh nhìn qua áo comple, mắt anh hơi híp lại, anh cẩn thận tháo một cái măng séc nhìn khá khác thường, anh lập tức hiểu ý Đoàn Nghi Ân. Anh mỉm cười, "Không bị nát chứ?"
"Nếu đã chuẩn bị sẵn, thì tôi phải đảm bảo chứng cứ nguyên vẹn."
Lạp Lệ Sa ngắm nghía một lúc, anh nhìn Đoàn Nghi Ân, "Cậu có tiềm chất làm mật vụ đấy."
"Hiếm khi tôi được nghe anh nói đùa." Đoàn Nghi Ân nói bình thản, "Camera này là mẫu mới nhất hiện nay. Hình ảnh xuất ra từ nó rất chất lượng. Cần tôi dạy anh dùng không?"
Lạp Lệ Sa nói đúng, sức lực của anh không chống lại được Điền Chính Quốc. Anh cần mượn sức để thoát khỏi Điền Chính Quốc.
"Cậu yên tâm dưỡng bệnh, sẽ có người bảo vệ cậu." Lạp Lệ Sa cất áo vào chỗ cũ. Anh lại hạ đầu giường xuống như lúc đầu, cầm măng - séc rời đi.
"Này..." Đoàn Nghi Ân gọi với theo Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa dừng chân, xoay đầu nhìn Đoàn Nghi Ân.
"Tôi không phải giúp anh mà là giúp Phác Thái Anh." Đoàn Nghi Ân nhấn mạnh.
Lạp Lệ Sa cười cười, "Tôi biết." Anh đóng cửa, đi khỏi phòng bệnh.
♈
Lạp Lệ Sa về đến khu Hoa Phủ đã là rạng sáng. Mở cửa bước vào nhà, anh thấy Phác Thái Anh vẫn còn thức đợi anh về.
Phác Thái Anh cầm lấy áo khoác và cặp xách của anh, cô lo lắng hỏi, "Nghi Ân sao rồi anh?"
"Cậu ta tỉnh rồi, không sao." Anh nới lỏng cravat rồi tháo xuống, cô nhận lấy để sang bên.
"Cậu ấy nói do Điền Chính Quốc gây ra ư?"
Lạp Lệ Sa cũng không che giấu, "Ừ."
Phác Thái Anh vừa bất an vừa tức giận, "Điền Chính Quốc quá đáng lắm! Quan chức chính phủ mà làm vậy được ư? Giết người, ông ta dám giết người!"
"Ông ta còn làm những chuyện quá quắt hơn thế này nhiều." Lạp Lệ Sa cười phản bác. Anh nắm tay cô đi lên lầu hai. Vào đến phòng ngủ, anh mệt mỏi ngồi xuống, gục đầu lên ghế sô pha.
"Em đã chuẩn bị nước tắm cho anh." Phác Thái Anh biết anh rất mệt. Cô cũng không muốn chuyện này tiếp tục quấy rầy anh. Nhưng cô tin nếu anh đã đến bệnh viện, chứng minh anh sẽ xen vào việc này. Như vậy cô còn lo lắng làm gì?
Lạp Lệ Sa không đi tắm ngay như thường lệ, anh kéo tay cô, "Cho anh ôm em một lát."
Phác Thái Anh cười ngồi xuống cạnh anh. Cô tựa vào ngực Lạp Lệ Sa, anh hạnh phúc ôm siết lấy cô.
"Anh sao thế?" Cô ngước đầu lên. Cô cảm thấy đêm nay anh hơi là lạ.
Lạp Lệ Sa cúi xuống hôn cô, anh cười nói, "Không có gì! Anh cảm thấy có em thật tuyệt."
Phác Thái Anh cười rạng rỡ, cô im lặng dựa vào người anh.
Cảm giác thỏa mãn này tạo nên một niềm hạnh phúc khó tả trong lòng anh. Trên đời này, không người đàn ông nào chịu được việc có người đàn ông khác dòm ngó đến người phụ nữ của mình. Đoàn Nghi Ân làm mọi thứ chỉ vì Phác Thái Anh. Anh cảm thấy khó chịu nhưng anh rõ Phác Thái Anh không biết điều này. Suốt đường về nhà, anh luôn cảm thấy sợ hãi không yên. Nếu một ngày nào đó Phác Thái Anh biết được tình cảm của Đoàn Nghi Ân thì sẽ như thế nào? Đoàn Nghi Ân là một chàng trai trẻ tuổi, tràn ngập sức sống, còn anh thì sao? Mỗi lần nhìn Phác Thái Anh cười rạng rỡ, anh lại thấy mình già. Anh sợ anh và cô sẽ có khoảng cách.
"Thái Anh..." Anh gọi tên cô.
Phác Thái Anh biếng nhác nhìn anh.
Lạp Lệ Sa cũng nhìn cô. Rất nhiều chuyện cứ đọng mãi trong miệng anh. Anh muốn hỏi cô có thấy anh già hay không? Anh muốn hỏi cô có biết Đoàn Nghi Ân yêu cô hay không? Anh càng muốn hỏi cô có thể sống bên anh trọn đời hay không...
Tuy nhiên anh không thể thốt bất cứ câu nào ra khỏi miệng mình. Bàn tay anh mơn trớn gương mặt cô, anh nói rõ ràng từng chữ, "Cả đời này em không được phép bỏ anh."
Chờ đợi cả buổi mà chỉ nghe anh nói một câu như vậy, Phác Thái Anh bật cười thành tiếng. Nhưng trái tim cô lại ấm áp vô ngần, "Ai muốn bỏ anh? Suốt ngày, anh cứ nghi thần nghi quỷ. Anh không muốn ngủ nhưng em buồn ngủ. Bộn rộn nguyên một ngày, em mệt chết rồi đây!"
Nỗi lo của Lạp Lệ Sa đột nhiên tiêu tan. Tại anh lo nghĩ nhiều ư? Nghĩ thế, tâm trạng của anh tốt lên bất ngờ. Lạp Lệ Sa đứng dậy, anh bồng cô đi về phía phòng tắm.
"Làm gì đấy?"
"Đi tắm với anh." Lạp Lệ Sa phì cười, bế cô bước thẳng vào phòng tắm.
📃
Bầu không khí lạnh buốt bao phủ khắp thành phố. Mùa đông năm nay tựa hồ lạnh hơn mọi năm.
Bạch Lan xuống xe, bà ta đeo kính râm, bàn tay ghì chặt áo khoác trên người. Bà ta cảnh giác nhìn khắp bốn phía, sau đó bà ta đi vào một căn nhà.
Căn nhà này cao sáu tầng, không sử dụng thang máy, chỉ có cầu thang theo kiểu truyền thống. Bạch Lan đi vào hành lang, leo tầng bậc thang lên lầu sáu. Bà ta đã quen ăn sung mặc sướng nên cứ đi được vài bước, bà ta lại nghỉ một chút. Cuối cùng lên đến được tầng sáu, bà ta thở nhọc khó khăn.
Trên tầng sáu chỉ có duy nhất một căn phòng. Bà ta đứng ngoài cửa một lát, rồi mới giơ tay gõ ba tiếng lên tiếng. Sau ba tiếng gõ cửa của bà ta, cả không gian rộng lớn lại chìm vào tĩnh mịch. Một lúc sau, cửa phòng mở ra, bà ta nhanh chóng chui vào trong, cửa phòng liền đóng lại tức khắc.
"Có đồ chưa?" Bên trong căn phòng chỉ có một mình Điền Chính Quốc. Đóng xửa xong, ông ta sốt ruột hỏi Bạch Lan.
"Không ngờ anh lại cẩn thận đến vậy." Bạch Lan châm chọc ông ta. Bà ta không ngờ Điền Chính Quốc lại đích thân đến lấy công thức điều chế Đào Túy, có vẻ như ông ta không tin tưởng bất kỳ người nào.
Điền Chính Quốc nghe thấy vẻ châm biếm trong câu nói của bà ta, ông ta cũng không màng nổi giận, "Anh không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp mà em."
Bạch Lan không đưa đồ ngay, bà ta nhìn ông ta đăm đăm, "Anh hãy nói thật cho tôi biết, tại sao Bạch Lâm lại chết?"
Mắt Điền Chính Quốc lóe vẻ cáu kỉnh, thái độ của Bạch Lan khiến ông ta chán ghét, nhưng vì cách điều chế Đào Túy, ông ta phải duy trì gương mặt tươi cười. Ông ta tiến lại ôm chầm bà ta, "Bảo bối à, không phải anh đã nói em biết rồi sao? Sau khi anh đánh đổ Lạp Lệ Sa, anh sẽ giúp em điều tra rõ ràng chuyện này."
"Anh đừng gạt tôi!" Bạch Lan xô ông ta ra, bà ta nheo mắt, "Ông giết Bạch Lâm đúng không?"
"Mấy việc không có chứng cứ như thế này, em không nên nói bậy." Thần sắc Điền Chính Quốc thay đổi. Ông ta ngồi xuống, chìa tay ra với bà ta, "Đưa cách pha chế cho tôi."
Bạch Lan lặng người, bà ta nhìn Điền Chính Quốc đăm đăm.
"Hay là..." Mặt Điền Chính Quốc lạnh như băng, "Cô vốn không tìm được cách pha chế Đào Túy?"
Q.10 - Chương 26: Thất bại chồng chất
Bạch Lan rút một tập hồ sơ ra khỏi giỏ xách, bà ta phe phẩy nó trước mặt Điền Chính Quốc, "Cách pha chế ở đây, tôi trộm nó từ két sắt của Phác Thái Anh. Một khi chuyện này bại lộ, anh xong việc thì không sao, nhưng tôi sẽ không sống yên ở nhà họ Hoàng."
Thấy tập hồ sơ trong tay bà ta, mắt ông ta bỗng dưng sáng rực. Với cách điều chế này, ông ta sẽ khiến Lạp Lệ Sa không thể trở mình. Điền Chính Quốc nghiền ngẫm, ông ta nheo mắt, "Em khờ quá. Chúng ta trộm cách thức pha chế để sản xuất nước hoa, gắn cho nó cái tên mới, tung ra thị trường trước tiên. Tới lúc đó Đào Túy tự sụp đổ, em còn lo sợ làm gì?"
Bạch Lan cân nhắc, cuối cùng bà ta vẫn ném tập tài liệu cho Điền Chính Quốc, "Chỉ mong là anh làm được."
Điền Chính Quốc không rảnh hứa hẹn với bà ta, ông ta lật đật mở tài liệu ra xem, quả nhiên là cách làm nước hoa Đào Túy. Ông ta không hề nghi ngờ tính chân thật của công thức này bởi vì nó được Phác Thái Anh cất giữ trong két sắt, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ chứng minh đây là tài liệu cơ mật. Trái tim ông ta rộn ràng cảm giác hưng phấn sắp chạm đến thành công. Cảm giác như vậy thường xuyên xuất hiện với ông ta, có điều lần này nó mãnh liệt hơn bao giờ hết, bởi rằng người ông ta đối phó là Lạp Lệ Sa.
Ông ta không biết Lạp Lệ Sa đã dùng thủ đoạn gì khiến tổ điều tra không tìm ra manh mối, khiến cảnh sát không giống trống khua chiêng vụ án Hoàng Tấn Bằng nhảy lầu. Tin tức Đào Túy ra mắt lần nữa khiến mọi người đều tập trung vào Hoàng thị. Như vậy càng tạo thêm thời gian cho Lạp Lệ Sa phản kích. Ông ta không thể ngồi yên chờ chết, chuyện này càng kéo dài, nguy hiểm càng đe dọa ông ta.
Còn một điều quan trọng nữa là Đoàn Nghi Ân chưa chết!
Mỗi khi Điền Chính Quốc nghĩ đến điều này, ông ta luôn cảm thấy bứt rứt không yên. Sự tồn tại của Đoàn Nghi Ân là mối uy hiếp với ông ta. Ông ta không ngờ Đoàn Nghi Ân có thể thoát khỏi lính của ông ta. Dựa theo tình hình hiện tại, muốn giết Đoàn Nghi Ân lần nữa không phải dễ dàng. Vì vậy, cách duy nhất để chiến thắng lúc này là tài liệu trong tay ông ta, chỉ cần đưa nước hoa pha chế theo công thức này ra mắt ngoài thị trường trước Hoàng thị, ngày diệt vong của Hoàng thị sẽ đến. Lạp Lệ Sa và Hoàng thị có mối quan hệ mập mờ. Thời điểm này lại gần đến tuyển cử, nếu ông ta thành công thì Lạp Lệ Sa thần thông quảng đại tới mấy cũng không thoát được ông ta.
Bạch Lan lặng người nhìn đôi mắt sáng kích động của ông ta. Bà ta thầm cầu nguyện Điền Chính Quốc giành được quyền lực của Hoàng thị. Tin tức Đào Túy phát hành ngoài thị trường càng lan rộng, bà ta càng lo lắng bồn chồn. Đào Túy thành công có nghĩa Hoàng Mỹ Anh và Phác Thái Anh giành hoàn toàn quyền quản lý Hoàng thị, lại có thêm Lạp Lệ Sa, con trai bà ta Hoàng Trí Tú sẽ không thể làm chủ tịch Hoàng thị. Bà ta không lo kế hoạch của Điền Chính Quốc thành công khiến Hoàng thị bị tổn thất. Bà ta nghĩ chỉ cần có tiền, Hoàng thị sẽ được cứu. Tới khi ấy, người ngồi trên ghế chủ tịch Hoàng thị sẽ là con trai bà ta - Hoàng Trí Tú, chứ không phải hai đứa con gái của Hoàng Tấn Bằng!
Hai người đều lâm vào mưu tính xấu xa riêng cho bản thân. Nhưng đúng lúc này tiếng đập cửa lại dội lên dồn dập.
Bạch Lan và Điền Chính Quốc giật mình, đưa mắt nhìn nhau.
Tiếng đập cửa liên hồi chứng tỏ người bên ngoài biết chắc trong phòng có người.
Điền Chính Quốc đi mở cửa. Nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa, sống lưng ông ta lạnh toát.
"Bộ trưởng Điền, chúng tôi là người bên tổ điều tra thương nghiệp. Chúng tôi tình nghi ông dính líu nhiều cuộc giao dịch bí mật. Mời ông theo chúng tôi về làm rõ vụ việc này." Một người trong đó nói với ông ta.
Điền Chính Quốc run bắn người, ông ta nhíu mày, "Mấy người nói lung tung gì thế..."
"Bà Bạch Lan cũng phiền bà theo chúng tôi." Người đàn ông không để Điền Chính Quốc nói hết câu, anh ta nhìn thẳng Bạch Lan.
"Cái gì?" Bạch Lan thảng thốt, bàn tay run rẩy của bà ta vô tình va trúng tập tài liệu trên bàn. Tập tài liệu rơi xuống thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Trong tích tắc, mặt mày Điền Chính Quốc tái mét, còn thần sắc của Bạch Lan nhợt nhạt như tro tàn.
Người của tổ điều tra đi lại cầm tập tài liệu lên xem. Anh ta nhìn Bạch Lan và Điền Chính Quốc với vẻ khinh thường, "Mời hai người đi theo chúng tôi." Anh ta đưa tập tài liệu cho cấp dưới.
Hai chân Bạch Lan mềm nhũn, bà ta xụi lơ xuống đất...
🔮
Trong lúc Phác Thái Anh và Hoàng Mỹ Anh đang họp với các cổ đông, Hoàng Trí Tú bất chợt xông vào. Phác Thái Anh khựng người nhìn vẻ mặt bối rối của anh, còn Hoàng Mỹ Anh thì nhíu mày, "Trí Tú, cậu cũng là cổ đông, tại sao lại đến muộn?"
Hoàng Trí Tú dừng bước, anh điều chỉnh hơi thở loạn nhịp của mình, "Xin lỗi, em có chuyện tìm chị ba."
Thần sắc Phác Thái Anh lộ vẻ hoài nghi.
Hoàng Mỹ Anh nhìn Phác Thái Anh rồi nhìn Hoàng Trí Tú, "Ngồi xuống họp, có gì quan trọng để họp xong rồi nói."
"Không, chuyện này quan trọng hơn." Hoàng Trí Tú cố chấp, anh nhìn Phác Thái Anh, nói giọng nghiêm túc, "Chị ba cho em vài phút được không?"
Hoàng Mỹ Anh định nổi giận nhưng Phác Thái Anh đứng dậy, lắc đầu với Hoàng Mỹ Anh. Cô nhìn Hoàng Trí Tú, "Đến phòng làm việc, chị ra ngay."
Hoàng Trí Tú gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.
Hoàng Mỹ Anh cáu kỉnh, "Thái Anh, em đừng dung túng Trí Tú như vậy. Nó đâu còn là trẻ con. Sáng nay cổ đông đợi nó suốt nửa tiếng, cuối cùng thì sao? Nó chưa nói được một câu xin lỗi thì đã vội vội vàng vàng bỏ đi."
"Em đi coi nó, tìm hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người cứ tiếp tục họp." Phác Thái Anh xoa dịu Hoàng Mỹ Anh, cô cũng ra khỏi phòng họp.
Trong phòng làm việc, Hoàng Trí Tú lo lắng đi tới đi lui. Thấy Phác Thái Anh mở cửa đi vào, anh nói ngay tức khắc, "Chị ba, mẹ em bị người của tổ điều tra giải đi rồi."
Phác Thái Anh sững sờ, cô đặt tập tài liệu lên bàn làm việc, không biết nói gì cho phải.
Hoàng Trí Tú thấy cô im thin thít, anh sốt ruột lên tiếng, "Em không nhờ được chị hai, em chỉ còn trông vào chị ba giúp em. Tại sao người của tổ điều tra lại đưa mẹ em đi? Họ dẫn mẹ em đi làm gì?"
Phác Thái Anh thở dài thườn thượt. Việc gì nên tới cuối cùng vẫn tới, cô nhìn Hoàng Trí Tú, "Em đến tìm chị vì chuyện này?"
Hoàng Trí Tú chần chừ nhìn cô, "Chị biết trước chuyện này ư?"
Phác Thái Anh cụp mi, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng Trí Tú, "Phải."
Hoàng Trí Tú nhìn Phác Thái Anh với vẻ khó tin.
"Trí Tú..." Cô khó khăn gọi tên anh, "Dì Lan trộm cách pha chế Đào Túy cho Điền Chính Quốc."
Hoàng Trí Tú trợn tròn mắt, anh đột nhiên hiểu hết mọi việc, cũng hiểu tại sao người của tổ điều tra đưa mẹ đi. Anh giận dữ và thất vọng siết chặt tay. Năm phút sau, anh xoay người đi thẳng một mạch khỏi phòng làm việc.
Phác Thái Anh không gọi anh lại, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Cô biết ngày hôm nay sẽ tới! Khi cô để Bạch Lan nhìn thấy két sắt, cô đã biết ngày hôm nay sẽ tới! Thực ra ngày đó cô đã cho Bạch Lan cơ hội. Cô tỏ rõ quan điểm rằng vị trí của Trí Tú ở nhà họ Hoàng là không ai có thể thay thế. Đáng tiếc Bạch Lan không chịu tin cô. À không, phải nói là bà ta không tin người của nhà họ Hoàng, vì vậy bà ta mới ăn cắp cách pha chế Đào Túy.
Cô không nhìn ra được tâm tư của Bạch Lan, ít nhất là trước khi Lạp Lệ Sa nói với cô. Cô không ngờ bụng dạ của bà ta lại xấu xa đến vậy. Khi Lạp Lệ Sa nhắc nhở cô cẩn thận Bạch Lan, cô mới biết bà ta thật sự có dã tâm.
Tổ điều tra là do Lạp Lệ Sa gọi tới. Ngay sáng sớm Bạch Lan ra ngoài, người của tổ điều tra đã theo dõi bà ta.
Không cần tưởng tượng cũng biết bà ta bị bắt ngay tại trận!
Phác Thái Anh giơ tay xoa thái dương, cô không muốn nghĩ đến mối quan hệ của Bạch Lan và Điền Chính Quốc, cũng không muốn nghĩ mối quan hệ giữa họ đã kéo dài bao lâu, cô chỉ cảm thấy thất vọng và đau lòng. Ba cưới bà ta ngần ấy năm qua, nhưng tới lúc này bà ta vẫn thà tin người ngoài hơn tin người nhà họ Hoàng.
***
Khi Hoàng Trí Tú chạy tới văn phòng của tổ điều tra thương nghiệp, Bạch Lan vẫn chưa đi ra. Khoảng nửa tiếng sau, anh mới thấy Bạch Lan bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Bà ta trông có vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như giấy. Hoàng Trí Tú vội đi lại đỡ lấy cơ thể run rẩy của bà ta.
Một nhân viên trong tổ điều tra bước ra, anh ta nói lạnh lùng, "Vụ án này đang được điều tra. Bà về chờ tin tức của chúng tôi nhưng thời gian này, chúng tôi sẽ tịch thu mọi giấy tờ cá nhân của bà."
Bạch Lan hoảng hốt, không thốt nên lời.
Hoàng Trí Tú dìu bà ta ra xe. Anh không chạy xe ngay, mà đưa bà ta một chai nước, "Mẹ, mẹ uống nước đi."
Bạch Lan cầm chai nước lên uống. Hồi lâu sau, bà ta mới bình tĩnh nhìn Hoàng Trí Tú, "Trí Tú, mẹ xin lỗi đã khiến con bận tâm."
Hoàng Trí Tú không nói chuyện, anh ngồi bất động trên ghế lái.
Bạch Lan thấy vẻ mặt anh khó coi, bà ta không dám nói tiếng nào.
Hoàng Trí Tú nói, "Mẹ thật sự lấy cách pha chế Đào Túy cho Điền Chính Quốc?"
Bạch Lan biết chuyện này không gạt được anh nhưng bà ta không có dũng khí nói ra sự thật, bà ta cúi đầu, "Trí Tú, mẹ hết cách..."
Hoàng Trí Tú ngoảnh nhìn bà ta bằng ánh mắt chứa đầy đau đớn và chua xót, "Mẹ hết cách nên muốn hợp tác với Điền Chính Quốc? Con hỏi mẹ, rốt cục mẹ và Điền Chính Quốc có quan hệ gì với nhau?"
Bạch Lan trợn tròn mắt ngỡ ngàng. Bà ta thở dốc nhìn Hoàng Trí Tú, rồi lật đật né tránh ánh mắt của anh, "Mẹ mệt rồi, chở mẹ về nghỉ ngơi."
"Mẹ..."
"Mau, mau, ông ta ra rồi. Bên kia kìa..."
Giữa lúc Hoàng Trí Tú đang muốn hỏi tiếp bà ta, một đám phóng viên ùa tới chặn cửa ra vào, do cửa sổ xe đang mở nên họ có thể chứng kiến rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Phóng viên đến rất đông, dường như họ đã được báo tin từ trước.
Hoàng Trí Tú định đóng cửa sổ lại nghe Bạch Lan nói, "Khoan đã."
Anh đưa mắt nhìn theo bà ta...
Lúc này Điền Chính Quốc đang bước ra đại sảnh. Ông ta dường như đợi cấp dưới chạy xe qua đón nhưng không ngờ lại gặp phóng viên đứng chờ bên ngoài. Điền Chính Quốc sững người ra nhìn, phóng viên thấy thế bèn nhào lên, cấp dưới của ông ta lât đật ngăn cản.
Hoàng Trí Tú thấy chỉ mới vài tiếng ngắn ngủi, Điền Chính Quốc tựa hồ già đi cả chục tuổi. Khuôn mặt ông ta tiều tụy, khác hẳn dáng vẻ hùng hồn trên ti vi.
Cánh phóng viên còn chưa kịp tiếp cận ông ta thì ba chiếc xe cảnh sát bất ngờ chạy về hướng này. Cánh phóng viên trông thấy bèn lui ra, nhưng vẫn tiếp tục giơ máy ảnh chụp lại cảnh này.
"Tại sao lại nhiều cảnh sát đến vậy?" Bạch Lan buột miệng, bà ta sợ họ tới bắt bà ta.
Người trên xe cảnh sát đi xuống, dẫn đầu là thanh tra cao cấp của tổ trọng án - Vưu Kim, theo sau anh ta là nhiều cấp dưới.
Tất cả họ đều bước đến chỗ Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đứng trên bậc thang nhìn Vưu Kim một cách cảnh giác.
Vưu Kim lên trước, vài người đi theo anh ta giơ thẻ cảnh sát lên, anh ta nói, "Bộ trưởng Điền Chính Quốc, chúng tôi nghi ngờ ông liên quan đến cái chết của thanh tra cao cấp tiền nhiệm tổ trọng án Đinh Minh Khải, quản gia nhà họ Hoàng - Trần Trung, Bạch Lâm, âm mưu giết Đoàn Nghi Ân cùng nhiều vụ án khác có dính líu trực tiếp và gián tiếp tới ông. Mời ông theo chúng tôi đến sở cảnh sát hỗ trợ điều tra."
Điền Chính Quốc cứng đờ người.
Vưu Kim vừa dứt lời, cánh phóng viên không nhịn nổi nữa, họ cố gắng xông lên trước, máy ảnh chớp đèn liên tục, nhiều phóng viên nêu ra hàng loạt câu hỏi...
"Cảnh sát Vưu, có phải cảnh sát ra lệnh bắt hay không?"
"Xin hỏi bộ trưởng Điền liên quan đến những vụ án này có bằng chứng chính xác không?"
"Nếu có chứng cứ xác thực, bộ trưởng Điền sẽ bị xử phạt như thế nào với những tội danh này? Quan tòa sẽ phán xét ra sao?"
"Bộ trưởng Điền, gần đến nhiệm kỳ mới của ông, vụ việc lần này hết sức bất lợi với ông, ông có muốn nói gì không?"
Mọi người đều tranh nhau nói, Điền Chính Quốc cảm thấy trước mắt ông ta toàn là màu đen ảm đạm. Ông ta chếnh choáng, đứng không vững, may là có cấp dưới đỡ ông ta, không thôi ông ta đã ngã nhào trước mặt mọi người. Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vưu Kim, ông ta kiên trì nói, "Tôi phải chờ luật sư của tôi tới, tìm luật sư của tôi!"
"Xin lỗi, bộ trưởng Điền, do tính chất nghiêm trọng của vụ án, dù luật sư tới ông cũng phải đến sở cảnh sát. Mời ông đi theo chúng tôi." Vưu Kim không hề nể mặt ông ta.
Điền Chính Quốc giận đến run người.
Đúng lúc này...
"Điền Chính Quốc, anh là cầm thú! Đúng là anh giết chết Bạch Lâm, tôi muốn giết anh!" Bạch Lan gào lên thê lương. Bà ta nhào tới kéo áo Điền Chính Quốc, ánh mắt căm hận của bà ta tựa hồ có thể giết chết người.
Ban nãy ngồi trong xe nghe thấy hết mọi việc, Bạch Lan liền chạy ào ra ngoài, Hoàng Trí Tú cũng đuổi theo sau bà ta.
Trông thấy tình cảnh hỗn loạn, cánh phóng viên càng hưng phấn, họ nhốn nháo nhào lên trước.
"Mẹ..." Hoàng Trí Tú bị phóng viên gạt sang bên, anh không thể tiến đến chỗ Bạch Lan nên đành lo lắng gọi bà ta.
Điền Chính Quốc không ngờ Bạch Lan lại hành xử như vậy, ông ta nóng nảy vung tay, Bạch Lan ngã vào đám đông. Ông ta tức giận liếc xéo bà ta, rồi gầm lên bực dọc, "Đồ đàn bà chanh chua xông từ đâu ra vậy hả?"
"Điền Chính Quốc, ông sẽ không chết tử tế!" Bạch Lan mặc kệ đau đớn, bà ta chỉ vào mặt ông ta.
"Mẹ..." Rốt cục Hoàng Trí Tú cũng chen được vào trong, thấy bà ta té dưới đất, anh vội vã đỡ bà ta dậy, phẫn nộ nhìn Điền Chính Quốc.
Vưu Kim cười lạnh, "Bộ trưởng Điền, nói thế nào cũng phải chú ý đến hình tượng gần gũi dân chúng của ông chứ! Đi thôi!" Anh ta ra hiệu cho cấp dưới, cấp dưới của anh ta chắn đường, dành lối đi cho Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đành bị giải lên xe cảnh sát.
Cánh phóng viên bám theo nhưng không đuổi kịp xe cảnh sát. Họ hết cách, định quay lại chú ý đến Bạch Lan. Hoàng Trí Tú thấy họ bước về chỗ mình, anh đỡ nhanh Bạch Lan vào xe. Trước khi cánh phóng viên theo kịp, anh đã lái xe chạy đi.
🐕
Ban ngày ồn ào rốt cuộc cũng lắng xuống về đêm.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa đang dựa đầu giường xem báo, cô đến ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu đọc tin tức.
Lạp Lệ Sa buông báo xuống, anh mỉm cười, "Muốn xem cái gì?"
"Biết rõ còn cố hỏi." Cô lầm bầm trong miệng.
"Tin dài như vậy phải ngày mai mới có. Em đừng nóng ruột." Lạp Lệ Sa dĩ nhiên biết cô quan tâm chuyện gì, anh đặt báo sang bên, giang tay ôm cô.
"Điền Chính Quốc tiêu thật không anh?" Phác Thái Anh hỏi anh.
Lạp Lệ Sa cầm ly rượu đặt trên đầu giường lên uống, mắt anh lóe vẻ kiên định, "Vài vụ án giết người cộng thêm rửa tiền ra nước ngoài đủ để xử bắn ông ta mười lần."
"Cảnh sát Đinh bị giết thật ư?" Tuy Phác Thái Anh luôn ngờ vực nhưng đến lúc sự thật vỡ lẽ, cô vẫn rất kinh ngạc.
"Đã có bằng chứng chứng minh ông ta sai người bơm hơi men vào thức ăn của Đinh Minh Khải. Anh Hoàng Phủ cũng đưa ra hàng loạt nhận định xác thực Đinh Minh Khải không phải chết trong tay ba." Nói đến đây, nỗi lo của anh mới hoàn toàn tiêu tan. Hành động của ba nuôi tuy cực đoan nhưng nếu mở mắt nhìn ông ngồi tù, anh sẽ có lỗi với ba ruột. Hơn nữa vì bảo vệ anh, ba nuôi mới chủ động tự thú. Nếu không cứu ba nuôi, anh mới là bất hiếu.
Phác Thái Anh không khỏi băn khoăn, "Bộ trưởng mà gây ra loại chuyện này đúng là không thể tha thứ."
Lạp Lệ Sa mỉm cười, ôm chầm lấy cô.
"Nhưng ngư ông đắc lợi lại chính là anh." Cô lườm anh.
"Người ta không đụng đến anh, anh cũng không đụng đến người ta. Nếu ông ta coi anh là cái gai trong mắt thì đấu một trận cũng không sao." Lạp Lệ Sa vừa cười vừa nói.
"Anh tính toán lâu như vậy, đâu chỉ là đấu một trận?" Phác Thái Anh làm sao không hiểu những điều này? Kể từ thời điểm Hứa Khiêm không ở cạnh anh, cô đã biết anh đang bắt đầu kế hoạch. Đây là cọng dây dài do anh thả ra, không câu được cá lớn, sao anh chịu buông tay?
Lạp Lệ Sa phản bác, "Ví dụ của Điền Chính Quốc cho chúng ta biết rằng đối phó với kẻ thù phải nhắm trúng điểm yếu, nếu không kẻ thù trở mình sẽ rất phiền phức."
Cô thở dài, "Em không biết đối mặt với Trí Tú như thế nào."
Từ lúc Bạch Lan ăn cắp cách pha chế cho đến khi tiếp nhận điều tra, cô biết để đối phó với Điền Chính Quốc, Bạch Lan cũng trở thành quân cờ của anh. Tuy bà ta đáng bị trừng phạt nhưng bà ta cũng là mẹ của Trí Tú. Cô không có lỗi với Bạch Lan, nhưng phải đối mặt với Trí Tú như thế nào đây?
Lạp Lệ Sa hiểu rõ nỗi lo trong lòng Phác Thái Anh, anh ôm chặt cô, "Trí Tú rất hiểu chuyện. Bạch Lan làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, bây giờ chỉ mong bà ta khai ra chuyện của Điền Chính Quốc để lấy công chuộc tội, vậy bà ta sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, Trí Tú cũng không trách em."
Phác Thái Anh cắn môi, cô gật đầu, chỉ mong là vậy.
"Giáng sinh sắp tới, anh sẽ tặng em một món quà lớn." Lạp Lệ Sa cúi đầu hôn cô, anh nhoẻn miệng cười.
Phác Thái Anh ngẩng lên nhìn anh, "Giáng sinh là ngày anh tuyển cử, em biết rồi, anh nhất định liên nhiệm thành công phải không?"
"Không phải chuyện này."
"Vậy là gì?"
Lạp Lệ Sa trầm mặc, anh nhìn Phác Thái Anh chăm chú, rồi cúi xuống hôn cô chân thành...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro