
Q.2 - Chương 4: Viên Lãng, rốt cuộc anh là người thế nào?
Ngoài tòa nhà số ba ở Bắc Kinh, tôi dò xét thì thấy vắng vẻ không người. Bụi trên bàn cũng không nhiều. Điều này nói rõ Viên Lãng vừa trở về nhà cách đây không lâu, còn rất chịu khó quét dọn vệ sinh. Viên Lãng, nếu em ở nhà, cần gì phải khiến anh vất vả.
Trong tủ lạnh trống trơn, chỉ còn mấy hộp phô mai ăn nhanh và tương cà chua Merlin. Viên Lãng, anh sống mấy ngày ở nhà thế nào?
Trong phòng rửa tay, khăn lông rửa mặt của tôi còn trên ở chỗ cũ, sờ lên thì thấy khô khốc, không có chút nước nào.
Viên Lãng, em đã trở về.
Quét dọn vệ sinh xong, nhét đầy thức ăn vào tủ lạnh. Tôi ăn lung tung một chút, tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.
Đang lúc lau tóc ướt thì nghe thấy bên ngoài có tiếng lửa cháy rừng rực. Tôi đứng trên ban công nhìn ra, thấp thoáng có ánh lửa cháy ở góc đông nam. Chẳng phải đó là một khu độc lập à?
Tôi cởi áo choàng ra, dùng khăn trùm lên mái tóc, cầm chìa khóa, khóa cửa, đi xem náo nhiệt. Cho nên Viên Lãng thường dạy tôi, tôi là người thiếu năng lực tự bảo vệ mình, gặp chuyện gì thì tốt nhất là nên tránh xa một chút. Nhưng thói quen khó bỏ, mỗi lần gặp chuyện tôi vẫn không nhịn được mà tới gần. Phụ nữ luôn có tật xấu thích nghe ngóng chuyện mới lạ, tôi đã thể hiện đức tính này vô cùng nhuần nhuyễn.
Thì ra là một căn nhà ba lầu độc lập bắt lửa. Thấy thế lửa rất lớn, phụ nữ và trẻ con dán sát vào lan can ban công. Có người xông lên lầu, nói lửa lớn đã bịt chặt lối vào, không vào được. Hội phụ nữ ở nơi cư trú gọi 119. Các hộ gia đình ở lầu ba trở lên đã chạy xuống hết. Các hộ gia đình ở lầu hai nhận uống nước, đi lên lầu bốn. Nhìn một chút thì thấy khói đen bốc ra từ trong phòng, sau đó ánh lửa lan ra, ngọn lửa sắp cháy tới ban công rồi.
119 còn chưa tới, dưới lầu đã loạn thành một cục.
Một bóng người đẩy đám người ra, đạp vài bước, nhảy lên ban công lầu ba, chân đặt ở khe bằng sắt, hai tay kéo mấy cái, gắng sức vươn ra xa hơi. Cửa sổ chống trộm bị kéo ra tạo thành một cái lỗ lớn, đủ để người chui qua.
Người đó nhận lấy đứa bé trước, nhảy thẳng xuống, trong tiếng kêu, lộn người một cái, triệt tiêu lực rơi xuống, đứng lên, đứa bé được ôm trong ngực không tổn hao một sợi tóc nào.
Sớm có người có lòng tốt đón lấy đứa bé, người nọ trở lại, kéo phụ nữ ra từ lỗ hổng, trở tay đặt lên lưng người đó, thả xuống đất. Ngọn lửa lớn đã đốt tới vài thứ linh tinh ở ban công, liếm vào thanh sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro