Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gả cho Lâm An Thâm-full

p/s: truyện đc lấy từ (http://littlejumbo93.wordpress.com/g%E1%BA%A3-cho-lam-an-tham/)


Chương 1:


Buổi tối, hơn 9 giờ là lúc phim truyền hình trên ti vi đến đoạn cao trào. Giản Lộ đang thấy mỗ nữ vì mỗ nam vô tình mà nhảy lầu, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lâm An Thâm.

Chạy tới tỉnh Y.

Giản Lộ vội vàng đi trên con đường nhỏ trong bệnh viện. Hai bên đường cũng chỉ toàn cây với thảm cỏ. Mặc dù có đèn đường nhưng nhìn qua màu xanh biếc đó thì cũng chỉ thấy sắc đen của màn đêm.

Đi một lúc, Giản Lộ cũng đến được quầy chỉ dẫn ở tầng 5, mang theo tiếng thở, cô hỏi số phòng bệnh của Lâm An Thâm. Phòng bệnh này là phòng bệnh cao cấp ở trong bệnh viện chất lượng quốc tế, ngay cả y tá cũng rất chuyên nghiệp, vậy nên Giản Lộ cũng rất nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Lâm An Thâm.

Gõ cửa hai cái, Giản Lộ đẩy cửa đi vào. Mặt sàn trải loại thảm thật dày, bước trên cũng không phát ra tiếng. Qua hành lang nhỏ, Giản Lộ thấy Lâm An Thâm đang nằm trên giường bệnh.

Tay trái đang truyền nước, tay phải cầm bút vẽ nốt bản thiết kế.

“Anh Lâm, dụng cụ anh muốn đã mang tới.”

Tay phải vẫn không dừng, tay phải Lâm An Thâm chỉ chỉ.

Giản Lộ hiểu ý, cất kĩ dụng cụ vẽ cho anh.

Lâm An Thâm vùi đầu vào bản vẽ, tiếng bút chì chạy trên giấy vẽ vang rõ trong phòng bệnh yên tĩnh. Giản Lộ vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, đợi một lúc lâu cũng không thấy có dặn dò gì nữa.

Giản Lộ đứng ngây ngốc.

Làm trợ lý của anh 2 năm, nhưng cô cũng không đoán được suy nghĩ của anh. Cũng như bây giờ vậy. Ở cạnh anh giữa đêm khuya, trong lòng cũng không khỏi cảnh giác.

Nhớ ngày đó, Giản Lộ bỏ lại công việc kia đã làm cho cô có tâm lý sợ hãi.

Mới đi làm phiên dịch viên, chưa có nhiều kinh nghiệm, cô đi theo ông chủ đến tiệc rượu đãi khách,lão ta bắt cô đỡ rượu cô cũng thuận theo. Lão Hồ Li béo hé ra một nụ cười trộm, cô vẫn còn rung mình vì cái đống thịt béo đó. Hành động ngốc nghếch của cô đã khơi lên dục vọng xấu xa của lão, khi lão bắt đầu động thủ cô mới chợt hiểu ra vấn đề.

May là còn có Đỗ Trung, ngay sau khi anh biết chuyện không nói hai lời đã xông đến công ty đánh cho lão một trận tơi bời. Ra bên ngoài xử lí công việc trở về, cô đã nhìn thấy lão bị đánh tơi bời thành cái đầu heo, bên cạnh là Đỗ Trung vẫn còn đang tức sủi bọt mép. Tất cả mọi người trong công ty đều bị dọa cho sợ hãi mà cô lại vô cùng tỉnh táo quay trở về phòng làm việc của mình, đơn giản thu dọn đồ đạc, vẫn còn nhớ rõ đi đến phòng làm việc của lão hồ ly rút lại hồ sơ của mình, sau đó còn rất biết điều theo sát đoàn người của Đỗ Trung đi ra khỏi công ty.

Sau đó, Đỗ Trung rời khỏi cái thành phố .

Về sau, Giản Lộ lại bận rộn một lần nữa đi tìm việc làm. Mỗi ngày cô đều gửi đi đến mười mấy bộ hồ sơ nhưng đều ra đi không lời nhắn lại. Có một lần nhận được lời mời phỏng vấn nhưng đi rồi lại vẫn không thấy có hồi âm lại. Đại khái có lẽ là lão hồ li kia giở trò, dù sao lão vốn là người làm ăn lớn muốn dẫm chết một con kiến nhỏ cũng chẳng có gì là khó.

Sau vụ đó một thời gian, cuộc sống vốn là có nhiều thứ vụn vặt phải lo lắng đến: nào tiền điện, tiền nước, tiền gas, tiền Internet,… Cô cố gắng tiết kiệm từng ngày để giảm bớt chi phí mặc dù Đỗ Trung trước khi đi có để lại cho cô một khoản tiền nhưng cô vẫn không muốn dùng tới.

Cuộc sống vô cùng túng quẫn, cạnh tranh lại vô cùng khốc liệt, lòng tự tôn của cô bị tổn thương rất nặng.

Giản Lộ  trong khoảng thời gian đó đã khắc cốt ghi tâm hiểu được: con người trong thế giới này thực nhỏ bé.

Cuối cùng cô nhận được điện thoại từ công ty Trọng Mộc.

Lâm An Thâm ngẩng đầu lên từ trang giấy thấy Giản Lộ đứng ngây ngốc một bên, nghĩ: rất tốt, thực im lặng.

Hai tiếng gõ cửa.

Giản Lộ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lâm An Thâm mà Lâm An Thâm đã sớm thu hồi ánh mắt đặt trên người cô từ lúc nào.

Một cô y tá bước vào với nụ cười ôn hòa mà chuyên nghiệp, cô đi tới chỗ Lâm An Thâm chỉnh lại lọ truyền dịch rồi lại đi ra ngoài.

Từ trước đến nay Lâm An Thâm đều sống trong thế giời của một mình anh, không vì bất kì điều gì mà thay đổi.

Giản Lộ cảm thấy Lâm An Thâm rất thần bí, thật ra thì không chỉ một mình cô cảm nhận thấy điều này .

Công ty Trọng Mộc là một trong những công ty nhà nước được cổ phần hóa, do nước ngoài góp cổ phần, quyền sở hữu thuộc về bên nước ngoài. Trong năm trăm công ty Kiến trúc đứng đầu thế giời, Đặng Mộc là một trong những công ty chiếm vị trí đầu bảng, trong giới kiến trúc là một cây đại thụ, cái gì gọi là kỳ tích kinh tế cũng có lẽ chỉ đến vậy mà thôi.

Mà thân là người đứng đầu công ty, chịu trách nhiệm lên ý tưởng thiết kế lại chính là Lâm An Thâm, danh tiếng trong làng thiết kế của anh càng ngày càng lớn. Tuy nhiên mọi thông tin về anh cũng chỉ dừng ở trong công việc thiết kế, về phần đời tư một tấm ảnh sợ cũng thật khó mà tìm thấy.

Thâm trầm, thần bí, tài hoa, phi phàm.

Đây chính là toàn bộ những gì mọi người biết về anh.

Thân làm trợ lí của anh Giản Lộ cũng chỉ biết nhiều hơn hai điều:

Một, Lâm An Thâm không trao đổi với bất kì ai vô luận bằng lời nói, ánh mắt hay cử chỉ.

Hai, Lâm An Thâm ghét tất cả các loại âm thanh vô luận là giọng nói hay tiếng hát bất kể hay hay dở.

Ở công ty, những thứ anh dùng đến toàn bộ đều là đồ chuyên dụng, lúc mới đến công ty Giản Lộ thực sự bị “những đồ chuyên dụng của anh” dọa cho sợ hãi, có thể thấy anh như đang ở giữa phố xá đông đúc mà sống cuộc sống ẩn dật trong thâm sơn.

Buổi sáng, anh đi tới bằng xe chuyên dụng của mình, đi lên phòng làm việc  bằng cầu thang chuyên dụng, mà phòng làm việc cũng đặt trên một tầng riêng. Bởi vì anh thích yên tĩnh nên công ty đặc biệt tách phòng làm việc của anh ở riêng một tầng, tách khỏi những nhân viên của công ty, tránh triệt để sự ầm ỹ. Phạm vi làm việc của anh cũng chỉ nằm nguyên trong không gian một cái gian phòng ấy. Giản Lộ xử lí tất cả các công việc của cô trong một phòng khác phòng làm việc rộng lớn, lạnh lùng của anh, cũng may cô từ sớm đã có thói quen một người thanh tịnh.

Giản Lộ đứng mệt mỏi, Lâm An Thâm vẫn còn đang cầm bút sửa bản vẽ.

Sau hai năm kinh nghiệm làm việc chung cùng Giản Lộ, làm việc cùng với anh duy nhất có một vấn đề cần phải hiểu đó là: Tuyệt đối không nói chuyện.

Để nhớ được điều này là nhờ một sự việc phát sinh không lâu sau khi cô đến công ty làm việc.

Ngày đó, Giản Lộ vừa mới ăn xong bữa trưa quay trở lạị, thấy một người Tây Ban Nha có vẻ rất có khí thế đang chạy đi chạy lại gấp đến độ như kiến bò trong chảo nóng ở đại sảnh. Bên cạnh có mấy nhân viên cao cấp của công ty cũng với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Phương tổng nhìn thấy Giản Lộ giống như thấy chúa cứu thế nắm lấy tay cô, bảo cô đi thông báo cho Lâm An Thâm có Tổng giám đốc tập đoàn SOPIE từ Tây Ban Nha muốn cùng nhà thiết kế của Trọng Mộc nói chuyện. Giản Lộ nhớ rõ SOPIE là khách hàng lớn nhất của công ty trong năm nay, không thể đắc tội được. Nhưng ai cũng biết là Lâm An Thâm không dễ chọc vào, anh không bao giờ tiếp bất kì vị khách nào. Bây giờ đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng khác nào muốn nhổ lông hổ sống. Nhân viên cao cấp đương nhiên không dám đi nên bảo Giản Lộ thế chân, cô đương nhiên trở thành con dê thế mạng.

Giản Lộ vừa mới ăn no quay lại, nhưng mỗi bước tiến lại gần phòng làm việc của Lâm An Thâm lại khiến cô đổ mồ hôi không ngừng, gõ cửa phòng Lâm An Thâm như là để thông báo. Bên trong thật lâu không có tiếng đáp lại, Giản Lộ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi, quay đầu lại phía sau mấy nhân viên cao cấp cũng nín thở không thôi.

Rất lâu sau, mọi người cũng không biết phải làm như thế nào thì cửa từ bên trong bỗng nhiên mở ra.

Thân ảnh cao lớn đi ra làm Giản Lộ đứng bên cạnh không kịp phản ứng. Đó là lần đầu tiên Giản Lộ sâu sắc cảm nhận được sự thâm trầm của Lâm An Thâm tuy nhiên đây là bổn phận của anh. Cô ý thức được rõ ràng sự xuất hiện của Lâm An Thâm làm cho mọi người vô cùng hứng thú cùng bất ngờ.

Chỉ thấy Lâm An Thâm ngồi ở một vị trí trung tâm của bàn họp đem hai tay hơi nâng lên chào khách, sau cúi đầu bảo cô đi pha nước trà. Giản Lộ bưng trà quay lại thì cũng đã thấy mọi người ngồi nay ngắn trên bàn hội nghị.

Yên lặng như tờ.

Tổng giám đốc ương ngạnh người Tây Ban Nha muốn gặp Lâm An Thâm cũng đã không giữ được cái khí thế như lúc ban đầu, nhìn Lâm An Thâm trầm mặc mà an tĩnh.  Mà Lâm An Thâm lẳng lặng ngồi thẳng vẻ mặt toát lên sự bình thản. Anh ở trong im lặng toát ra một loại khí thế, Giản Lộ không biết miêu tả loại khí thế này làm sao cho phải, không phải khí phách trầm ấm bao trùm thiên hạ cũng không phải loại cao cao tại thượng ngông nghênh, tóm lại Lâm An Thâm trên người có một loại từ trường mà người bên ngoài nhìn vào khiến họ tự động nín thở.

Lâm An Thâm bắt đầu thảo luận về phương án thiết kế cho SOPIE, có thể nhìn thấy được các cán bộ cấp của của công ty thở ra nhẹ nhõm. Tổng giám đốc của SOPIE đưa ra một số yêu cầu, Lâm An Thâm rất chân thành lắng nghe sau đó đưa ra những câu trả lời vô cùng chuyên nghiệp, tại sao không được và như thế nào để thực hiện được. Rất nhiều từ chuyên ngành từ trong câu trả lời của anh tự nhiên đi ra thỉnh thoảng còn kết hợp với một số các động tác tay.

Giản Lộ như thế mới biết được giọng nói của anh lúc bình thường có bao nhiêu chậm rãi hơn nữa lại vô cùng rõ ràng khúc chiết. Cô thầm nghĩ, Lâm An Thâm băng giá trong lòng mình có lẽ đã bị phá vỡ.

Lúc này tổng giám đốc của SOPIE tỏ vẻ vô cùng hài lòng với thiết kế của Lâm An Thâm, chấp nhận trả ra gấp đôi thù lao. Ông ta đưa tay ra muốn bắt ra để chứng tỏ việc thảo luận vô cùng thành công nhưng là Lâm An Thâm không nắm lấy tay ông ta.

Tất cả mọi người bị lời nói của anh dọa đến.

Anh nói: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không hợp tác cùng với ông. Nếu như hợp tác mà ngay cả thói quen của tôi cũng không được tôn trọng thì tôi không có hứng thú làm ăn.”

Tất cả mọi người trừ cái người vừa mới nói kia đều trợn mắt há mồm.

“Vừa rồi là những kiến nghị của tôi với thiết kế của ông, vì vậy ông không cần tìm hiểu gì hơn.”

Sau đó cái người vừa mới nói xong đó ưu nhã quay trở về phòng làm việc của mình.

Trước khi đóng cửa không quên nhắc nhở Giản Lộ: “Thay toàn bộ những ghế đã bị ngồi qua trong bàn hội nghị, những cốc đã dùng cũng đem đổi hết. Những việc khác để lại cho nhân viên quét dọn lúc 7 giờ tối.”

Cửa được đóng lại không để lại bất kì một tiếng động dư thừa nào.

Tất cả mọi người đứng hình tại chỗ.

Giản Lộ sửng sốt một lúc lâu, nghĩ tới sao anh không cho người đem đổi luôn cánh cửa đó đi vì vừa rồi cô cũng đã chạm qua vài cái.

Kể từ đó, từ trong đến ngoài công ty không ai dám trái với yêu cầu của Lâm An Thâm. Từ đó, trong mắt của Giản Lộ, khó có ai có thể đem so sánh được với hình tượng của Lâm An Thâm.

Lâm An Thâm làm xong mô hình rồi mới ngửa cổ. Một mảnh đau nhức. Quay đầu nhìn về phía bên kia sô pha, cô đang dựa vào thành ghế ngủ thiếp đi, mỗi một lần hít thở đều rất có quy luật. Anh rung chuông để y tá vào rút kim truyền. Sau đó đi tới gần, đến trước mặt cô tinh tế đem khuôn mặt lúc ngủ của cô đánh giá một lượt. Lông mày nhàn nhạt hòa cùng đôi mắt có thần, đôi môi cùng chiếc mũi. Một khuộn mặt vốn đơn giản lại cũng chẳng phải là một mỹ nữ, cũng không có khí chất hơn người nhưng lại làm cho anh không thể rời mắt được.

Giản Lộ ngủ không yên ổn, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn vào mình. Mở mắt khẽ giật mình, Lâm An Thâm cứ như vậy đang nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt anh làm cô không tự chủ cảm thấy nóng lên mà anh lại không hề e dè.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Giản Lộ hoài nghi trong cuộc chiến bằng ánh mắt này mắt cô có thể bị nội thương, nếu không tại sao lại nhìn thấy trên gương mặt của đầu gỗ Lâm An Thâm vẽ ra một nụ cười trên mép. Đang khẳng định chính mình bị nội thương, Lâm An Thâm ngồi xuống bên cạnh .

A! Giản Lộ trong lòng thầm hô to.

Thời khắc này cô chỉ muốn nhanh chân bỏ chạy nhưng Giản Lộ khẳng định là do từ trường của Lâm An Thâm tác động khiến cô lại không thể tự khống chế thân thể mình, chỉ đành ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ. Tâm cô chợt nổ lớn, Lâm An Thâm thế mà lại có lúc chủ động ngồi cạnh người khác.

Tim Giản Lộ đập dồn dập, sớm biết anh không bình thường nhưng hành động của anh hôm nay thật sự rất quái dị. Đầu óc vốn đã đại loạn không nghĩ ra được bất cứ điều gì.

“Giản Lộ”

Lâm An Thâm gọi cô giống như lần đầu tiên anh phỏng vấn cô, anh cũng gọi cô như vậy. Khi đó cô với anh vẫn chưa có hiểu biết gì đáp: “Tôi là…”, khẩn trương chờ đợi câu hỏi của anh, ai biết được anh gọi cô xong lại không có nói gì nữa, nhìn sơ yếu lí lịch của cô một lúc lâu, sau đó cứ như vậy rời đi, không nói một lời nào. Khi đó cô ngoài cảm giác khó hiểu còn cảm thấy anh thật bí hiểm. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn biết anh có phải hay không bị bệnh nặng cần đi kiểm tra.

“Giản Lộ.” Lâm An Thâm gọi cô một lần nữa, ánh mắt của anh cũng dừng lại trên khuôn mặt cô.

Giản Lộ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng hận vì sao mình không phải làm từ vật cách điện.

Lâm An Thâm vẫn nhìn vẻ mặt biểu lộ phong phú của Giản Lộ, cơn nhức ở bả vai giảm đi không ít: “Ở cùng một chỗ với anh, làm bạn gái của anh.”

Cả người Giản Lộ nhất thời đóng băng.

Cô tin tưởng chính mình nghe nhầm. Đúng, nghe nhầm, nghe nhầm, nghe nhầm…

Lâm An Thâm cũng hiểu rõ hết thảy. Nụ cười trên miệng chợt héo.

“Anh không nói đùa. Em hãy cân nhắc kĩ.” Nói xong, anh một lần nữa đứng lên quay trở lại giường bệnh, thu dọn lại dụng cụ vẽ.

Đêm xuống, nói nhiều hơn một câu.

Lâm An Thâm nói: Hôm nay là một đêm đầy sao.
Chương 2:
 
Sáng sớm, Giản Lộ ngồi bên giường lắng nghe tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa nhỏ. Cô có thói quen như vậy, tỉnh dậy việc đầu tiên làm là ngồi nghe nhạc trong mười phút. Hơn nữa cô chỉ nghe Can’t take my eyes off you mà lại nghe ở mức lớn nhất, nhạc của Muse phải nghe như vậy.

Từ khi còn ở với Đỗ Trung, anh cũng đã nhiều lần cằn nhằn, nào là đau nửa đầu, nào là mất ngủ nhưng cô đều lờ đi. Đỗ Trung kháng nghị không có hiệu quả đành bất lực, nhưng sau cũng thành thói quen, dù giọng Rock and roll có gào khản cả giọng anh vẫn ngủ đều.

Giờ phút này vẫn là âm nhạc như thế nhưng đầu óc cô khó có thể tập trung theo giai điệu được.

“Ở cùng một chỗ với anh, làm bạn gái anh…”

Giọng nói kia quả thực là ma âm, ong ong không dừng trong đầu cô.

Nhanh chóng đến công ty.

Mới ngồi vào chỗ, Giản Lộ liền nhận được điện thoại của Joey. Joey vốn là thư ký của tổng giám đốc, thường xuyên phải qua lại chỗ Lâm An Thâm nên hay cùng Giản Lộ nói chuyện. Trong điện thoại tiếng Joey đầy hưng phấn: “Jane! Hôm nay mình… mình nhìn thấy Anson!! Anh ấy còn đi cùng thang máy với mình!”

Giản Lộ kinh ngạc. Nhìn về căn phòng phía xa xa, cửa phòng vẫn đóng chặt, không có gì khác thường. Anh thế mà lại không đi thang máy chuyên dụng.

Joey không chờ Giản Lộ trả lời mà lại bồi thêm một cú nữa: “Trời ạ, anh ấy đến canteen,…”

Thì ra là đi ăn, không dùng thang máy chuyên dụng, chẳng trách lại đi thang máy công cộng.

“Trời ạ, mình không nghĩ Anson cũng ăn thức ăn giống phàm nhân tụi mình. Chưa từng thấy anh ý đến canteen mua hay ăn cái gì. Hôm nay đúng là kì tích…”

Giản Lộ thấp giọng: “Cậu… cậu theo dõi anh ấy?!”

Joey khinh thường đáp lại cô: “Không nắm lấy cơ hội theo dõi anh ấy chắc chỉ có ngốc mà thôi. Cơ hội ngàn năm có một. Thực đáng hận lúc ấy không chụp lại một bức ảnh! Thì ra anh xuống muốn ăn bánh bao và uống sữa đậu nành. Không biết buổi trưa anh ấy còn xuống nữa không nhỉ…”

Giản Lộ trợn trắng mặt, bởi vì trên mặt bàn cô có một ly sữa đậu nành cùng một cái bánh bao.

Joey còn lải nhải cái gì đó về quần áo và đầu tóc, mãi vẫn chưa gác máy. Cuối cùng còn buông lại một câu làm Giản Lộ không sống yên ổn: “Jane à. Cậu giúp mình theo dõi anh ấy được không? Có tin gì phải bảo lại cho tổ chức nghe chưa!”

Mới gác mày, Giản Lộ còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán, lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Nghe máy, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy âm thanh trong trẻo: “Giản Lộ.”

Nhất thời, tất cả các tế bào trong người Giản Lộ đều lên tiếng cảnh giác. Ma âm, ma âm lại tới nữa rồi.

“Ăn sáng đi.”

“Dạ…” Đang muốn  cầm cốc sữa đậu nành lên uống cho tỉnh táo đầu óc.

Ma âm lại nói: “Sữa đậu nành không thể uống lúc bụng đói. Ăn bánh bao trước đi.”

Giản Lộ sợ đến mức lập tức nhìn đại sảnh không một bóng người, lại quét lại từng góc nhỏ. Xác định không có ai đang nhìn lén mới thở ra một hơi. Nhưng mà lại không có khẩu vị ăn sáng. Đặt bánh bao cùng sữa để một bên, ma âm trong điện thoại lại vang lên: “Không ăn bữa sáng sẽ không có sức.”

Giản Lộ thiếu chút nữa bị sặc khí. Cô phản xạ có điều kiện nhìn lại căn phòng phía xa xa. Vừa vặn nhìn thấy Lâm An Thâm đứng dậy, một tay cầm di động, một tay đút túi quần lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn cô. Ánh dương buổi sáng chiếu vào qua khung cửa kính, rọi sáng nụ cười của anh.

Giây phút này, cô như nghe thấy tiếng nhạc Muse: “Oh! Pretty baby!”

Hai tai Giản Lộ nóng lên, cái này chắc chắn là do từ trường của Lâm An Thâm. Cô đành quay lưng ngồi xuống, nghe lời anh ăn bánh bao thịt.

Ở đầu phòng bên kia, Lâm An Thâm nhìn Giản Lộ như con thỏ đang gặm củ cải trắng, trong lòng ấm áp như có mặt trời chiếu vào. Anh thật muốn tiến lên từng bước, từng bước bảo vệ cô.

Một lúc sau, sau khi uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng. Thế này là quá nhanh rồi, cô sẽ không chịu thua sớm như vậy đâu.

Ô, thật chẳng biết là cái vị gì nữa.

Vừa ngẩng đầu lên lại thấy Lâm An Thâm đứng ngay trước mặt mình.

Trước từ trường của anh, Giản Lộ đã không còn sức chống cự. “Có… có chuyện gì ạ?” Lại còn lắp bắp!

“Đi thôi.”

Lâm An Thâm biết rõ cô đang trong trạng thái bấn loạn, cẩn thận cầm áo khoác ở ghế đưa cho cô, sau đó tự nhiên lấy túi xách của cô đi nhanh đến thang máy.

Giản Lộ không hiểu mình đang làm gì, chỉ ngây ngốc đi theo anh.

Ngồi vào trong xe, chuyển bánh, cuối cùng chạy nhanh trên đường quốc lộ. Lâm An Thâm chăm chú lái xe, giống như không phát ra thứ từ trường kia nữa, Giản Lộ mới hơn tỉnh táo lại một chút.

“Chúng ta… đang đi đâu vậy?” Nói lắp, chết tiệt, từ trường chết tiệt.

“Thành phố S đang xây dựng. Hôm nay chúng ta vừa nhận một dự án xây dựng một quảng trường ven biển ở đó. Phải đến xem xét địa thế một chút.” Lâm An Thâm điều chỉnh điều hòa trong xe: “Em ngủ một chút đi, đến nơi anh sẽ gọi dậy.”

Giản Lộ nói thầm trong lòng. Cô không ngủ đấy, không thể để từ trường tĩnh của anh đánh lừa, cô phải cẩn thận với con người này. Trước kia đã ăn nhầm thịt lừa, cô tuyệt đối sẽ không phạm một lỗi hai lần.

Nhưng đây là loại xe cao cấp gì vậy? Xe chạy nhanh như vậy vẫn thật êm, một chút tiếng ồn cũng không có, nhiệt độ thật thoải mái, ghế cũng rất mềm… Hôm qua, rời bệnh viện cũng đã 2 giờ sáng, như thế nào sáng nay tinh thần người này vẫn sảng khoái như vậy…

Lâm An Thâm nhìn thẳng phía trước, bên miệng không tự giác mỉm cười. Hôm nay trời rất đẹp…

Giản Lộ ngủ một giấc thật ngon, lại thấy trong không khí có vị mằn mặn của gió biển, nhịn không được vặn mình một cái. Áo gió ở trên người rơi xuống. Thật là một giấc ngủ ngon!

Mở mắt ra lại nhìn thấy trước mắt là trời xanh mây trắng, thể xác cùng tinh thần sảng khoái.

Người ngồi bên cạnh đang đứng cách đó không xa. Gió biển làm tóc và quần áo anh thổi toán loạn nhưng anh vẫn đứng lặng yên ở đó. Thân hình anh ở giữa biển trời xanh thẳm nhưng một chút cũng không cảm thấy nhỏ bé. Trái lại, khí thế mãnh liệt của anh dường như làm cho trời càng xanh thêm, sóng biển lại càng quyến rũ!

Tầm mắt anh không biết dừng ở nơi nào, làm Giản Lộ nhớ tới đôi mắt thâm thúy như biển cả của anh.

Tay cầm áo gió đi đến phía sau anh, cùng anh sóng vai. Lòng cô chợt bất an, do dự. Anh luôn lạnh nhạt, không ai hiểu được thế giới của anh rộng lớn thế nào, cũng chẳng ai có thể đi vào thế giới đó.

“Em tỉnh rồi à?”

Giản Lộ ngẩng đầu, đang do dự thì anh đã bước lại, đứng bên cạnh cô.

“Uhm.”

Cầm áo khoác, trên áo khoác còn lưu lại mùi hương của cô, Lâm An Thâm thỏa mãn mặc vào người.

“Đói bụng chưa?”

Giản Lộ không dám nhìn anh, người này lại bắt đầu phát ra từ trường rồi. Khóe miệng anh nở một nụ cười nhợt nhạt, nhưng cũng đủ so với độ sáng của mặt trời.

“Hải sản ở đây rất ngon.” Dứt lời, Lâm An Thâm liền đi trước.

Hai người ăn ở trên một chiếc du thuyền hạng sang. Trên boong chỉ có một vài nhân viên đang phục vụ, một quản lý với một đầu bếp cũng là người phục vụ. Đợi đồ ăn, Giản Lộ không khỏi ngờ vực đây cũng có phải là một phương tiện “chuyên dụng” của anh nữa hay không. Nhìn anh ở phía đối diện đang cầm ly thủy tinh uống nước hay uống champagne không biết!

Ăn xong một lúc, Giản Lộ đã no, nằm ở ghế phơi nắng. Gió biển thổi vào mặt, ánh dương ấm áp phủ lên người, him híp mắt, nhịn không được, miệng còn ngân nga giai điệu yêu thích.

Lâm An Thâm ở sau cô nhìn một hồi lâu, nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô, lúc vui còn vừa gắp thức ăn vừa ngân nga. Anh bật cười, cô đến giờ vẫn không thay đổi. Đi đến, đưa cho cô tuýp kem chống nắng: “Tia tử ngoai không tốt, thoa một chút đi.”

Giản Lộ giương mắt nhìn Lâm An Thâm. Anh đứng đó cao lớn, che mất vầng dương phía sau làm cho cô mất một lúc mới thích ứng được nên không thấy rõ mặt anh. Nhưng lại nhìn rõ vầng hào quang xung quanh anh tựa như mặt trời lúc hừng đông vậy, chiếu sáng địa cầu cũng chiếu ấm lòng người.

Giản Lộ không khỏi giật mình.

Lâm An Thâm ngồi xổm xuống, ánh mắt song song với cô: “Tìm được chút cảm hứng, anh trở lại khoang vẽ tiếp đây. Đừng có phơi nắng lâu quá, không tốt cho da. Mệt thì vào phòng mà ngủ trưa.”

Cô cầm tuýp kem chống nắng, nhìn anh bước đi, anh ta sao quan tâm cô như cô là tri kỷ của anh ta rồi vậy, anh ta dịu dàng với cô sao có thể tự nhiên như vậy. Cảm giác quen thuộc ấy làm sao có thể giải thích? Nếu là họ đã quen biết từ lâu thì sao trí nhớ của cô cứ mơ hồ.

Khi Giản Lộ tỉnh lại, vầng dương đã chậm rãi đi về chân trời.

Giản Lộ trong lòng thầm kêu, đều là do “phương tiện chuyên dụng” của Lâm An Thâm thật thoải mái. Cô cũng chưa bao giờ giống trư như vậy. Hôm nay lại ngay trước mặt anh là ra cái bộ mặt giống trư ăn rồi lại ngủ, ăn rồi lại ngủ.

Lâm An Thâm im lặng ngồi ở đối diện uống nước. Giản Lộ khinh bỉ nhìn anh, sao uống nước mà cũng phải làm cái bộ dáng tao nhã như vậy, uống đến miệng thì còn vị gì nữa?

Lâm An Thâm thảm nhiên nhận ánh mắt thô lỗ của cô. Cô ấy lúc rời giường thường dễ cáu bẳn, nhưng anh cũng rất biết cách đánh lạc hướng cô: “Em làm thịt con cá này phải làm rất nhiều công đoạn, Dư sư phó chỉ mang lên rán, cũng không cần thêm gia vị gì cả. Nhưng ăn vào rất ngọt.”

Giản Lộ chu miệng. Làm cả ngay cả muối cũng không cho chẳng phải sẽ rất tanh?

Anh nở nụ cười nhẹ: “Sẽ không tanh.”

Giản Lộ xác định người ngồi đối diện quả thực không phải người bình thường. Có lẽ là một con đại hồ ly, chắc chắn có phép thuật. Cũng có thể là một loại giống nòi chưa được chứng thực, ví dụ như Edward trong Twilight, có khả năng đọc suy nghĩ của người khác. Nhất thời, Giản Lộ cảm thấy mình cùng người đàn ông này không cùng thế giới.

“Đừng ngẩn người như vậy.” Lâm An Thâm lên tiếng kéo cô từ nơi nào quay lại: “Thịt bò lạnh ăn không ngon. Nếm thử đi.”

“Uhm.” Giản Lộ nghe lời thử một miếng, mắt liền sáng lên. Quả thực rất ngon, mềm mềm, ăn ở trong không lưu lại mùi tanh.

Lâm An Thâm nhìn bộ dáng của cô, vui vẻ nhếch khóe miệng.

Bữa tối, Giản Lộ lại tiếp tục một bữa no nê.

Lúc Giản Lộ thỏa mãn tựa lưng vào ghế thì trời đã tối, khi hai người ăn tối thì sao cũng đã lên. Hiện tại đã lên đầy trời, so với sao trong thành phố thì ở đây thực nhiều. Xa có, gần có, lấp lánh sáng người. Gió biển về đêm cũng mạnh hơn ban ngày, từng cơn, từng cơn táp vào người mang theo cảm giác mát mẻ. Sóng biển rì rào có tiết tấu như giai điệu nhẹ nhàng khiến người ta an tâm thư thái.

Lâm An Thâm nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô, tuy rằng ở công ty vẫn còn một đống bản vẽ đang chờ, nhưng với anh không gì quan trọng bằng niềm vui của cô. Anh đề nghị: “Hôm nay ở lại đây đi.”

Toàn bộ lỗ chân lông của Giản Lộ ngay lập tức dựng đứng lên trong tư thế cảnh giác: “Vì sao muốn ở lại? Anh không phải có xe à? Xe chạy cũng rất nhanh. Bây giờ quay về cũng không phải là quá khuya!”

Anh bất chợt bị cô hỏi dồn không khỏi cười thầm trong lòng. Nhìn lại đồng hồ, bậy giờ quay về cũng chưa phải là muộn: “Được rồi, về bây giờ.” Sau đó anh quay đầu, dặn dò ông chủ quay về.

Giản Lộ thừa lúc anh không để ý, hướng anh trừng mắt lớn mắt nhỏ. Hứ, đại hồ ly! Tưởng muốn ăn thịt cô sao? Không có cửa đâu!

Lâm An Thâm: Giản Lộ chúng ta đi.
Chương 3: 
 
Thành phố S là một thành phố cảng nhỏ, trước kia mọi người đều theo nghiệp đánh cá mà sống. Vài năm gần đây, chính phủ có chính sách cải tạo thành phố này thành thành phố du lịch, không quá vài năm nữa, nơi đây nhất định phát triển thành một thành phố xinh đep. Tuy nhiên, hiện tại nó vẫn chỉ là một thành phố nhỏ, hẻo lánh.

Xe chạy trên đường quốc lộ.

Giản Lộ nhìn bầu trời tối như mực phía ngoài, ngay cả đèn đường cũng chỉ là những đốm sáng mờ mờ. Xe chạy nhanh, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng không nhìn rõ, chỉ có cái bóng đen này nối tiếp cái bóng đen khác trôi qua, có vẻ là cây cối hay bụi cỏ lớn. Xe chạy một lúc lâu cũng không có gặp xe khác. Giản Lộ thu hồi tầm mắt, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió tạt qua vù vù. Mắt trộm liếc Lâm An Thâm, cô không dám nói lời nào, sợ anh phân tâm khi lái xe.

Không ngờ Lâm An Thâm lại mở miệng: “Thả lỏng một chút. Ngủ đi, rất nhanh sẽ về đến nơi.”

Giản Lộ hoài nghi Lâm An Thâm có phải là nhà khoa học nào đó, vụng trộm lợi dụng khoa học quái dị, đặt máy nghe trộm vào trong não cô.

Lâm An Thâm lại nói: “Có lạnh không? Có cần mở điều hòa không?”

Tiếng “Sao” vừa nói ra khỏi miệng thì anh bỗng phanh gấp.

‘Oành’

Một tiếng nổ lớn phá tan sự yên tĩnh của con đường, tựa hồ còn nghe được tiếng vang từ sườn núi bên kia dội lại.

Giản Lộ đổ một tầng mồ hôi lạnh. Hoàn hảo là xe cao cấp, phanh gấp cũng chỉ khiến cô đập vào thiết bị an toàn, không có gì đáng ngại nhưng cũng đủ khiến đầu váng mắt hoa.

Còn chưa hoàn hồn, Lâm An Thâm đã lên tiếng: “Giản Lộ, em có sao không?”

Đó là lần đầu tiên Giản Lộ thấy Lâm An Thâm thất thố. Đầu anh hẳn đã đụng vào chỗ nào đó. Nhưng mà, nhờ có thiết bị bảo vệ nên vết thương cũng không lớn dù cũng có máu chảy ra. Lạ là người bị thương là anh mà phản ứng đầu tiên lại muốn biết tình trạng của cô ra sao. Nhưng cô cũng bị choáng, không thể không nhắm mắt lại.

“Giản Lộ –!” Lâm An Thâm sợ tới mức giọng nói gấp gáp. Anh nhanh tay tìm hơi thở của cô, ấn huyệt nhân trung. Đang muốn cởi hai cúc áo của cô cho thông khí thì thấy cô chậm rãi mở mắt. Thời khắc đó có lẽ chỉ dài một hai giây, nhưng lại khiến Lâm An Thâm hiểu thế nào là địa ngục đáng sợ.

Giản Lộ xoa xoa cái trán ngồi dậy, tuy là ngất đi trong nháy mắt nhưng thanh âm hoảng loạn của Lâm An Thâm lại khắc sâu vào lòng cô hóa thành vô hạn nhu tình cùng mật ý. Lâm An Thâm ngày thường bình tĩnh như vậy cũng có thể hoảng loạn, thì ra ở trước mặt cô, anh cũng có thể chân thật như vậy.

Giản Lộ chỉ vào trán Lâm An Thâm, mới có vài giây mà nơi đó cũng đã xuất huyết nhè nhẹ. Nhưng không đợi cô nói tiếp, bên ngoài xe chợt có tiếng gậy gỗ đập vào cửa.

Lâm An Thâm cùng Giản Lộ nhìn nhau một cái. Giản Lộ thầm kêu không ổn, Lâm An Thâm cầm tay cô trấn an. Cô lại thấy anh khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh mở cửa xe.

Người bên ngoại mở toang cửa xe, một khuôn mặt đáng khinh ngó vào: “Ai~, xe tốt quá nhỉ! Đâm vào xe tao rồi. Tính sao đây? Hay là kẻ có tiền khinh người ta nghèo? Xe tốt là tưởng có thể làm loạn à?!”

Giản Lộ thấy người này lưu manh, miệng đầy mùi hôi, nói chuyện mà nước bọt văng ra bốn phía. Làm khó cho Lâm An Thâm phải nói chuyện với một người như vậy, hắn nói lắm như vậy mà anh cũng có thể trấn tĩnh được.

Đây lại là chiêu cũ, lừa đảo kiếm tiền đây mà. Nhưng mà, mãnh hổ cũng không bì được với rắn (Mãnh hổ không kịp địa đầu xà: người ngay thẳng cũng không so được với tiểu nhân) người hắn động tới đúng là mỏ tiền. Hiện tại kêu trời trời không ứng, gọi đất đất không linh, chỉ mong hắn cần tiền thì tốt rồi, bằng không… Giản Lộ khẩn trương nắm lấy góc áo của Lâm An Thâm.

Chỉ thấy Lâm An Thâm lấy toàn bộ tiền mặt trên người, lại thêm chiếc đồng hồ của anh đưa cho hắn.

Tên kia thấy ví tiền liền sáng mắt, liền mượn luôn ánh sáng của ô tô đếm đếm. Giản Lộ nhìn khuôn mặt tham lam của hắn nở nụ cười thỏa mãn. Nhưng là có nói lòng tham không đáy chính là chỉ những kẻ như hắn. Hắn chỉ vào Giản Lộ: “Con kia, đem cả tiền của mày ra đây!”

Nói liền nhanh tay hướng túi xách của Giản Lộ nhưng bị Lâm An Thâm chặn lại: “Để tôi đưa cho anh.” Biểu tình vẫn là bình tĩnh nhưng Giản Lộ lại nghe được trong giọng anh thanh sắc đã lạnh đi vài phần.

Tên kia hẳn cũng nghe ra giọng Lâm An Thâm thay đổi, lập tức khó chịu đứng lên, mở túi sau lưng, lấy gậy gỗ hướng Lâm An Thâm. Gậy gỗ còn chưa kịp vung lên, Lâm An Thâm đã một tay chặn lại.

Giản Lộ sợ tới mức toàn thân căng thẳng.

Gậy thứ hai đang vung tới thì xa xa có ánh sáng chiếu tới, tiếng xe máy nối rầm rầm càng gần.

Lại một tên côn đồ nữa.

Lâm An Thâm hiển nhiên biết tình huống của họ ngày càng nguy hiểm, biểu tình càng thêm lạnh. Dưới ánh đèn, anh tự hỏi làm thế nào cho Giản Lộ bình an vô sự.

Chiếc xe máy thứ hai tiến tới, tên này đứng bên cạnh tên đầu tiên. Giản Lộ cũng thấy lại là một tên đàn ông tục tằng, miệng vẫn ngậm cây tăm, vung tay lớn giọng: “Ai u! Thì ra là Tiểu Xuân Tử! Tiệc của anh Trung đã bắt đầu rồi! Sinh nhật anh ấy ai không dám đến! Mày ngại mạng mày dài à?”

Thì ra tên đó tên là Tiểu Xuân Tử. Hắn trừng mắt nhìn Lâm An Thâm một cái, thu hồi gậy gỗ, nhổ một bãi nước bọt: “Tao chỉ là kiếm tiền để đi thôi! Con mẹ nó, hôm qua không cẩn thận động phải Hà Văn San, tao sợ nó thổi gió bên gối với anh Trung! Bây giờ nghĩ kiếm tiền mua chai rượu ngon đến!” Nói xong tức giận đập một lần gậy gỗ lên xe: “Con kia, mang hết tiền ra đây! Lão Tử không muốn tốn nhiều thời gian!”

Lâm An Thâm cầm tay Giản Lộ bảo cô không cần lo lắng, ai ngờ cô lại đẩy cửa xe ra ngoài. Anh muốn ngăn cũng không kịp, chỉ thấy cô vòng qua đầu xe mà đi đến trước mặt hai tên lưu manh. Lâm An Thâm đổ một tầng mồ hôi lạnh, nhanh chân chạy ra khỏi xe.

“Thôi a?!” Hiển nhiên tên Tiểu Xuân Tử kia cũng lắp bắp kinh hãi.

Lâm An Thâm đang định tiến tới kéo Giản Lộ lại, tên đàn ông tục tằng đã anh chặn lại.

Giản Lộ tiến tới không chút sợ hãi, hôm nay chính là sinh nhật Đỗ Trung: “Anh Trung kia có phải tên đầy đủ là Đỗ Trung không?”

Tiểu Xuân Tử nhìn, đánh giá lại Giản Lộ, chẳng lẽ đây cũng là bạn gái của anh Trung. Nhưng mà, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Hắn buông gậy gỗ: “Phải… Cô là gì của anh Trung?!”

Giản Lộ nghe xong, thanh âm cũng có lực hơn: “Anh quản được tôi là ai! Đưa tôi đến gặp anh ta ngay lập tức!”

Tiểu Xuân Tử bị quát lớn cũng khó chịu: “Cô không nói cô là ai, thượng vàng hạ cám gì làm sao tôi có thể đưa cô đi gặp anh ấy!”

Giản Lộ kích động lớn tiếng: “Tôi là mẹ anh ta!”

Tiểu Xuân Tử chân cũng hơi run: “Cô… cô nói ma nó tin!” Cô ta bất quá hơn hai mươi tuổi, anh Trung cũng tầm đó, người nào hơn hai mươi tuồi lại có thể có con cũng hơn hai mươi được. Vương Mẫu nương nương cũng chưa đến cảnh giới đó được!

Giản Lộ cũng hết kiên nhẫn với hắn, nghĩ đến miệng vết thương của Lâm An Thâm vẫn còn rỉ máu liền quát lớn: “Cảnh cáo anh, nếu còn dám trì hoãn của tôi một phút, làm Đỗ Trung tức giận liền cắt một ngón tay của anh!”

Tiểu Xuân Tử bị ngữ khí của Giản Lộ dọa, không dám dây dưa nửa khắc, chạy xe đưa hai người này đến chỗ anh Trung, vừa lái vừa thấp giọng mắng: “Mẹ nó, lái xe như vậy đến đàn bà của Tỷ Can (Trụ Vương) còn thích!” Mới nói xong đã bị người ở đằng sau hung hăng trừng mắt. Tiểu Xuân Tử giật mình, ngoan ngoãn câm miệng lái xe.

Xe chạy đến trước cửa một vũ trường, xa xa đã nghe thấy những âm thanh inh tai nhức óc bên trong. Giản Lộ vốn định thẳng bước tiến vào trong, nhưng nhìn lại vết thương của Lâm An Thâm, vừa rồi còn tưởng chỉ trầy da một chút, ai biết miệng vết thương máu càng nhiều, dùng khăn tay bịt lại, khăn cũng nhanh chóng nhiễm một tầng máu.

Giản Lộ hướng Tiểu Xuân Tử gấp gáp: “Đi! Đi vào nói với Đỗ Trung có Giản Lộ đến! Bảo anh ta ra đây gặp tôi ngay!”

Tiểu Xuân Tử không dám chậm trễ, chạy vào vũ trường thông báo.

Giản Lộ ở ngoài đi tới đi lui, bất an. Cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại Đỗ Trung sau 2 năm, một bên lại nghĩ nếu Lâm An Thâm có chuyện gì, cô sẽ không bỏ qua cho tên đàn em của anh! Giản Lộ không dám vào trong xe xem Lâm An Thâm, những âm thanh ồn ào này làm anh nhăn mày, mất máu cũng khiến khuôn mặt anh trắng bệch, cả người hư hư thực thực dựa vào ghế.

Lúc này từ trong vũ trường bước ra một đám người, đi đầu đúng là Đỗ Trung. Anh vẫn hăng hái như vậy, vô luận là trước kia hay hiện tại, đi đến đâu đều có một đám người vây quanh như sao vây quanh mặt trăng vậy. Đỗ Trung vừa nhìn thấy Giản Lộ hai mắt liền sáng lên, bước nhanh đến trước mặt cô, tặng cô một cái ôm thật chặt, miệng ha ha cười lớn: “Giản Lộ, thật là em rồi! Hôm nay anh thật vui, em đến để cho anh một bất ngờ sao!!”

Tiểu Xuân Tử bên cạnh nhìn run như cầy sấy. Hắn lần này động phải thứ dữ rồi…

Hai năm chia lìa lại tựa hồ như hôm qua mới gặp. Giản Lộ bị Đỗ Trung ôm gọn trong lòng, ép cô không nói nổi nửa câu. Thật vất vả đẩy anh ra, hếch đầu mắng: “Anh thế nào sức như trâu thế? Ăn cỏ gì mà khỏe vậy?” Nhìn anh bị cô mằng mà vẫn vui vẻ, hai năm sau anh vẫn là Đỗ Trung như vậy. Di chuyển tầm mắt không muốn nhớ lại chuyện cũ, Giản Lộ không còn đùa cợt: “Em vừa vặn đi ngang qua thôi. Anh… anh giúp em tìm người băng bó cho anh ấy!”

Đỗ Trung hơi chột dạ, nhìn theo hướng Giản Lộ chỉ. Bên trong xe có một người đàn ông, áo quần sang trọng, tuấn tú phi phàm. Nhìn lại chiếc xe, đây cũng không phải là một người đơn giản. Chẳng qua tầm mắt của anh ta thủy chung không rời khỏi bàn tay đang nắm tay Giản Lộ của anh, cho anh hiểu anh ta cũng chỉ làm một người đàn ông bình thường (như anh? =.= ) mà thôi.

Đỗ Trung lăn lội xã hội nhiều năm, cũng là nhân vật lớn, cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ quay đầu liếc Tiểu Xuân Tử một cái sắc lẻm, liền quay đầu lưu manh đùa cùng Giản Lộ: “Băng cái gì mà băng? Anh không nghĩ sẽ giúp tình địch của mình đâu! Giản Lộ, sau 2 năm chỉ số thông minh của em giảm bớt rồi, Đỗ Trung anh rộng lượng như vậy sao?”

“Đỗ Trung, em mặc kệ anh là người như thế nào, bây giờ cứ coi em thiếu anh một cái ân tình.”

“Xem em nói kìa, em với anh còn muốn nói nợ ân tình?!”

“Tốt, tìm người băng bó cho anh ấy giúp em.”

“Nếu hắn là phụ nữ anh sẽ giúp, nhưng hắn là đàn ông. Hơn nữa lại có ý tranh giành em với anh, cho nên anh không giúp.”

Giản Lộ bị anh nói không khỏi tức giận, mắt cũng đỏ lên, đấm mạnh một cái vào ngực anh: “Đỗ Trung anh là cái trứng thối không biết xấu hổ! Anh ta là người đàn ông của em! Tìm người băng bó cho anh ấy ngay! Anh ấy có chuyện gì thì anh cũng đừng nghĩ giữ lại cái mạng anh!”

“Ôi chao! Ôi chao! Đau!” Đỗ Trung vất vả mới nắm được đôi tay đang đánh loạn kia, nhìn đến đôi mắt đã hoe đỏ như con thỏ kia, anh liền đầu hàng. Liếc mắt nhìn người đằng sau, một em gái bốc lửa nhận lệnh liền chạy tới trước xe. Đỗ Trung còn không quên hướng Giản Lộ lầu bầu: “Người đó là thật à?”

Giản Lộ không nói gì nữa, đuổi kịp em gái kia. Nhưng mới đến bên cạnh xe, chỉ thấy em gái kia bước ra, đem băng gạc thả lại vào túi, bất đắc dĩ nhún vai: “Miệng vết thương chảy nhiều máu nhưng anh ta không cho đụng vào.”

Giản Lộ tiến nhanh vào trong xe, thấy Lâm An Thâm thở gấp, có phần khó khăn nhưng vẫn nhắm mắt, Giản Lộ cũng không nhìn ra biểu hiện gì của anh. Mặt anh trắng bệch, khăn tay bịt vết thương cũng hơi buông lỏng, trên mặt có một dòng máu chảy xuống. Chỉ nghe anh nói: “Em chắc là có bằng lái, chúng ta đi thôi.”

Giản Lộ kiềm chế lo lắng, dỗ dành: “Em biết anh không thích chỗ này ồn ào, không thích người ở đây, nhưng là vết thương rất sâu, không băng bó là không được. Chúng ta đơn giản cầm máu trước đi.”

“Giản Lộ, chúng ta đi.” Lâm An Thâm rốt cục mở mắt, nhưng ánh mắt cũng mất hết bình tĩnh.

Giản Lộ không biết ứng phó với tính cố chấp của anh như thế nào, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Bây giờ lái xe về, nhanh nhất cũng phải mất 2 tiếng, máu anh ta có đủ để chảy trong 2 tiếng không đây? Chảy nhiều máu như vậy liệu có chết không? Hẳn là anh không định để cô chở một cái xác về chứ? Nghĩ vậy, nước mắt cô lại càng rơi nhiều.

Lâm An Thâm nhíu mày, ai ngờ nhíu mày lại động đến miệng vết thương, máu lại rỉ ra. Anh cảm giác khí lực ngày càng yếu, nhưng khẩu khí lại càng mạnh, cầm tay Giản Lộ: “Đừng lo lắng, anh không sao đâu. Bây giờ về, lập tức đến bệnh viện.”

Người đâu mà cứng đầu như vậy, thời điểm này còn lấy tính mạng của mình ra đùa! Giản Lộ tức giận: “Phải về thì anh tự về, tôi không về!”

Lâm An Thâm trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Được, anh về trước.” Nhưng tay lại không bởi vậy mà buông tay cô ra, ngược lại còn giữ chặt hơn.

Giản Lộ nhìn anh vì nói mấy câu này mà kích động, máu chảy càng nhiều, theo kẽ ngón tay đi ra. Giản Lộ mất hết bình tĩnh thét chói tai: “Anh muốn mất máu mà chết à! Còn quản những chuyện đó nữa!! Anh không thích họ vậy thì em cũng đã bị Đỗ Trung ôm rồi, anh có phải cũng không cần em!” Dứt lời khóc lớn, vùng tay ra.

Nhưng mà tay anh rất nhanh bắt lại tay cô. Lâm An Thâm không muốn buông tay. Đúng vậy, không thể như trước kia, anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm cô. Thật mong có một ngày được giải phóng tình yêu thầm lặng này. Cô cũng phải biết, khi anh nhìn thấy cô ở trong lòng Đỗ Trung, lòng anh có bao nhiêu đau khổ, so với chết còn giày vò hơn.

Trong xe nhất thời yên tĩnh, chỉ có âm thanh ngẹn ngào của Giản Lộ.

Cuối cùng vẫn là Lâm An Thâm thỏa hiệp, nhẹ nhàng nắm mắt nói: “Đừng rời bỏ anh.”

Giản Lộ nghe giọng anh có vô vàn mỏi mệt, lại không đếm được bao nhiêu sự ghen tuông. Cô chỉ vì anh mà thấy đau lòng, đến tột cùng là từ khi nào anh dành cho cô thứ tình cảm nhu tình sâu đâm như vậy.

Ở ngoài xe, trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình của Đỗ Trung.

Em gái lấy hộp thuốc rỉ vào tai anh: “Lão đại, so với anh thì thật thâm tình…” Dứt lời, không để ý đến phản ứng của Đỗ Trung, liền thướt tha đi về phía xe.

Lâm An Thâm nói: Em là bạn gái anh.
Chương 4: 
 
Lúc Lâm An Thâm mở mắt, anh liền biết mình đã nằm trong bệnh viện.

Phòng bệnh đúng là phòng bệnh chuyên dùng, tất cả mọi đồ dùng đều là chuẩn bị cho anh. Thảm dày, rèm cửa đóng kín, ngay đến cả đồng hồ treo trên tường cũng là loại không phát ra chút tiếng ồn.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đóa hướng dương đã héo rũ, anh hít một hơi thật sâu, cố dùng sức để không đụng đến miệng vết thương nhưng cũng không tìm được một chút mùi hương của cô. Chỉ có sự tĩnh lặng vậy quanh, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự đáng sợ của im lặng.

Hồi tưởng lại hình ảnh cô khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem lo lắng cho anh. Thật là khờ. Ngốc như vậy cũng thật đáng yêu. Ngốc như vậy lại khiến anh thích. Ngốc như vậy cũng khiến anh tình nguyện sa vào. Lâm An Thâm nghĩ vậy vẻ mặt cũng liền tươi tỉnh, mở mắt ra không thấy cô bên cạnh lại cảm thấy không hài lòng.

Có tiếng mở cửa rồi sau đó lại nhẹ nhàng khép vào. Tuy rằng thảm rất dày, nhưng  đi vào bước chân vẫn cẩn thận nhón từng bước, sợ phát ra nửa tiếng ồn.

Lâm An Thâm nhắm mắt lại, không cần nhìn anh cũng biết người đến là ai. Mùi này, bước chân này, anh đã đếm không biết bao nhiêu lần trong mộng.

Giản Lộ đến gần giường bệnh của Lâm An Thâm. Anh vẫn còn ngủ, anh đến ngủ cũng thực yên lặng. Giản Lộ không kiêng nể gì xem xét gương mặt anh, còn có chút trắng, nhưng ít nhất đã khôi phục chút huyết sắc. Cô cũng chưa từng ngắm kĩ gương mặt anh, cô nhớ tới Joey đã từng nói: “Không nắm chắc cơ hội thì chỉ có kẻ ngốc.” Giản Lộ không khỏi bật cười, đúng vậy, anh đẹp trai như vậy, công việc cũng rất tốt, nhưng thế nào mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ để ý đến.

Thành thật mà nói, những ưu điểm kia của anh chưa bao giờ khiến cô quan tâm, dù sao cô cũng không định gả cho người có tiền. Cô chỉ là người bình thường, cũng chỉ muốn có một cuộc sống bình thường an an ổn ổn là đã thấy mỹ mãn. Nhưng từ khi thấy được bộ dáng ngốc nghếch, cứng đầu như trẻ con của anh, từ khi anh dịu dàng che chở cho cô giấu sau vẻ lạnh nhạt, cô đã không thể xem nhẹ anh nữa rồi. Kẻ không nắm chắc cơ hội là kẻ ngốc!

Giản Lộ đang cười trộm, thì không báo trước người nào đó liền mở mắt.

Nha!

Giản Lộ phản xạ có điều kiện kêu lên. Không nghĩ anh dọa người đến vậy… Cô đang muốn lùi lại từng bước thì mới phát hiện tay cô đã bị anh giữ lấy. Lực đạo vừa phải, đủ cho cô biết anh sẽ không buông tay.

Gương mặt người nằm trên giường thoáng ý cười.

Giản Lộ không tự chủ đỏ mặt. Người này nằm viện rồi mà sao vẫn khỏe như vậy… Sức như vậy cũng có thể so với cột chống trời được. (kình thiên trụ!!)

“Anh… anh đói rồi à?” A…a, dừng lại, không được nói lắp.

“Ừ.”

Giản Lộ giúp anh chỉnh lại gối giúp anh thoải mái: “Cái kia… Y tá nói anh không chịu ăn đồ ăn bệnh viện. Em mới về nhà nấu chút cháo,… anh, … anh nếm thử đi.” Nói xong, Giản Lộ đưa bình thủy đặt trước mặt Lâm An Thâm. Mở ra, mùi cháo thơm thơm, thịt băm nhỏ, rau xanh, cũng thật hấp dẫn. Giản Lộ tràn đầy tin tưởng múc đầy một bát cho anh.

Chỉ thấy Lâm An Thâm cầm thìa, múc từng thìa cho vào miệng, tinh tế nhấm nháp. Lại múc một thìa, tiếp tục nhấm nháp. Ba miếng… Bốn miếng… Sau đó, anh ngẩng đầu.

Giản Lộ đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe anh khen. Lần này cô nấu cháo rất cẩn thận, mục đích là để mị lực của cô, cùng chén cháo đi hết vào miệng anh, cho anh biết…

Lâm An Thâm: “Cháo rất thơm…”

Trong lòng Giản Lộ đã nở hoa nhưng mà ngoài miệng vẫn làm bộ vân đạm phong khinh: “Uhm.”

Lâm An Thâm tiếp tục khen:

“Chỉnh lửa rất tốt…”

Giản Lộ lâng lâng, khóe miệng không nhịn được cũng muốn nhếch lên, nhưng cô vẫn cố nhịn: “Uhm.”

“Cũng ngon…”

“Uhm.”

Lâm An Thâm tiếp tục: “Trông cũng rất đẹp…”

Giản Lộ rốt cục không nhịn được.

Lâm An Thâm lại tiếp lời: “Nhưng quái, như thế nào lại không có một chút vị?”

Miệng Giản Lộ nhất thờ cứng đờ, chạy nhanh lại, cầm thìa múc một miếng cho vào miệng.

A! Vừa rồi vội, quên không cho muối. Cũng may trong những tình huống như vậy Giản Lộ cũng rất nhanh trí.

Buông thìa, biểu tình cũng nghiêm nghị hơn, nhìn anh nói: “Anh bị mất máu nhiều, ảnh hưởng tới thần kinh vị giác. Không cần lo lắng. Vài ngày nữa, chờ máu lại lưu thông tốt, lại cảm giác được vị giác thôi. Đến lúc đó tôi lại nấu đồ ăn ngon cho anh. Bây giờ anh cứ ăn một chút cho đỡ đói.”

Lâm An Thâm dễ dàng bị lừa: “Ừ.”

Giản Lộ lại làm bộ suy tư: “Muốn bổ máu… Nên ăn rau chân vịt, ngày mai em sẽ nấu canh rau chân vịt cho anh, rất nhanh sẽ khôi phục được vị giác.”

Sau đó liếc mắt len lén nhìn anh, chỉ thấy anh múc từng thìa, từng thìa, ăn còn có vẻ rất thỏa mãn.

Giản Lộ vui vẻ, thật giống một đứa trẻ ngoan.

Nhìn bát cháo rất nhanh thấy đáy, nhưng dường như có cái gì lóe lên trong đầu cô: “A.”

Ngước mắt lên, Lâm An Thâm liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Giản Lộ nhìn thìa trên tay anh rồi đỏ mặt, nhìn đi hướng khác: “Không… không có gì!” Chẳng qua anh đang ăn thìa tôi vừa ăn qua mà thôi.

Thật khó tưởng tượng, một người thích sạch sẽ như anh mà biết chuyện này thì sẽ như thế nào. Trộm nhìn anh, miếng cháo cuối cùng cũng được anh đưa vào miệng, cả thìa cũng cho vào rồi.

Lau mồ môi. Bọn họ… hôn gián tiếp…

Nghĩ đến đó, mỗ nữ đỏ mặt tỏa ra làn khói nhẹ, nhanh chóng thu dọn bát tìm cơ hội chuồn ra khỏi phòng bệnh.

Cửa đóng rồi, Lâm An Thâm mới thu hồi tầm mắt. Tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại, anh vẫn có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn xót lại của cô, cả hương vị kia nữa. Anh cười nhẹ nhàng tựa như cậu bé ngốc ngếch.

Thì ra anh cũng có thể hạnh phúc như vậy…

Hạnh phúc của anh thực sự vẫn tồn tại.

Vết thương của Lâm An Thâm còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Giản Lộ. Bác sĩ nói miệng vết thương của anh là do mảnh kính vỡ gây ra, hơn nữa lại rất sâu, chỉ chút xíu nữa là ảnh hưởng tới vỏ não. Khâu lại rồi, nhưng thời gian này rất quan trọng để cho vết thương khép miệng hẳn. Anh vẫn phải nằm viện một thời gian nữa để theo dõi tình hình vết thương mà điều trị.

Giản Lộ nghe được không khỏi run. Không dám nghĩ lại vết thương lúc đó của anh, máu từ kẽ tay bịt vết thương chảy ra bao nhiêu. Vậy mà anh còn muốn cầm lái 2 tiếng đồng hồ về thành phố. Giản Lộ tức giận, tính tình anh ta sao còn lì hơn trâu! Chẳng ai lấy chính mạng mình ra đùa như vậy! Cô phải nghĩ biện pháp chỉnh anh mới được!

Nhưng mà Lâm An Thâm dưỡng bệnh rất biết nghe lời. Cô nấu canh rau chân vịt, anh ăn, chưng gan lợn cũng ăn, đến cả óc heo anh cũng không phản đối. Công ty có hối một đống bản vẽ nhưng bác sĩ có dặn dò trong thời gian này anh không nên làm việc quá sức, Giản Lộ chỉ thị: anh làm việc 1 tiếng phải nghỉ 2 tiếng, anh cũng ngoan ngoãn làm theo.

Duy chỉ có một việc anh nhất quyết không chịu đáp ứng. Bác sĩ nói anh phải thường xuyên đi dạo, phơi nắng mới hỗ trợ sát trùng vết thương, không nên suốt ngày ở phòng bệnh đối với vết thương là không có lợi. Nhưng anh vừa nghe liền từ chối, anh không thể chịu được những nơi đông người ầm ĩ. Giản Lộ biết vậy, nhưng bây giờ lại liên quan đến việc phục hồi vết thương, không thể chịu được cũng phải chịu.

Lúc đầu cô còn có thể kiên nhẫn dỗ dành anh, nhưng Lâm An Thâm một mực không chịu. Hơn nữa, người này còn trầm mặc, ít nói còn có từ trường cực mạnh của anh nữa, cho dù Giản Lộ có nói gì chăng nữa thì con người đó vẵn duy trì trạng thái trầm mặc không sứt mẻ, có thể so với pho tượng được rồi. Giản Lộ nhíu mày nhìn anh, cô chỉ có thể ra đòn sát thủ cuối cùng.

“Lâm An Thâm. Anh không hợp tác trị liệu như vậy, anh muốn nằm viện bao lâu?”

“…”

“Vườn hoa rất rộng, có rất nhiều chỗ yên tĩnh, không người.”

“…”

“Em chán mùi khử trùng ở đây rồi.”

“…”

“Em không chịu được phòng bệnh này nữa rồi. Anh tìm người khác đến chăm anh đi.”

“…không được.”

“Sao không? Em cũng không phải hộ lý của anh!”

“Em là trợ lý của anh.”

“Em từ chức.”

“Anh từ chối.”

“Hợp đồng của em hết hạn hôm nay.”

“Anh với em ký tiếp.”

“Anh dựa vào cái gì thay em làm chủ?”

“Em là bạn gái anh.”

“Em cùng anh chưa hẹn hò bao giờ.”

“Khi nào? Địa điểm?”

“Hôm nay, vườn hoa dưới lầu.”

“… nhất định?”

“Tùy anh.”

“Anh có thể nắm tay em?”

“…uhm.”

“Ôm em?”

“… vườn hoa rất đông.”

“Lúc nào cũng có chỗ không người.”

“…”

“Có thể hôn em không?”

“… có người.”

“Tìm chỗ không người.”

“…”

“Bây giờ có thể đi được chưa? Anh chuẩn bị xong rồi.”

“…”

Cuối cùng, đòn sát thủ của Giản Lộ bị phản về thân.

Cứ như vậy, Giản Lộ tiểu thư cùng Lâm An Thâm tiên sinh chính thức xác định quan hệ yêu đương ngọt ngào.

Lâm An Thâm nói: …
Chương 5: 
 
Nhờ Giản Lộ “toàn tâm, toàn thân” chiếu cố, Lâm An Thâm phục hồi nhanh chóng. Anh lại có thể xuất viện về công ty tiếp tục làm vệc. Giản Lộ tự nhiên cũng “xuất viện” theo, tiếp tục trở về công ty như đã hứa.

Công việc chồng chất như núi.

Giản Lộ bận sứt đầu mẻ trán mà Lâm An Thâm lại có thể ứng phó tự nhiên. Hơn nữa, anh còn có thời gian chuẩn bị cơm trưa cho cô, tự tay làm.

Đến bây giờ Giản Lộ mới có thể thỏa mãn sự nghi ngờ lâu nay, cô chưa bao giờ thấy anh ra khỏi phòng vào giờ ăn trưa, cô cứ tưởng anh thực sự chỉ cần quang hợp mà sống. Nhưng mà anh cũng tự chuẩn bị cho mình một phần cơm trưa. Chẳng qua anh có thói quen ăn ở trong phòng làm việc mà thôi

Nhanh đến bữa trưa, Giản Lộ nhận được điện thoại của Joey: “Jane! Cuối cùng cậu cũng về! Trưa nay xuống ăn cơm cùng mình!”

Giản Lộ không nhịn được liếc mắt một cái: “Rất nhiều tài liệu đọng lại, ngay cả nước còn không uống kịp, không đi ăn đâu. Phí thông tin của case kia chuyển sang JMI đi, nhớ rõ nhất định phải dùng giấy Obscure cỡ A4 của công ty mình. Còn thời gian vấn đáp vẫn là 15 phút.”

“Ok!”

“Hỏi đi.”

“Mình thích cậu thẳng thắn như vậy! Jane! Tình trạng của Anson thế nào rồi? Tất cả mọi người đều lo lắng!”

“Bị cướp! Yên tâm không ảnh hưởng đến mặt tiền.”

“Nha! Cũng nhờ thượng đế phù hộ. Lúc cậu ở cùng anh ấy lúc nằm viện à? Có ở cùng phòng với anh ấy không?”

“Mình ở phòng khách.” Chẳng qua là phòng khách ở trong phòng bệnh của anh.

“A, nếu là cậu thì chắc sẽ không cháy nhà hôi của đâu!”

“Đương nhiên…” Chẳng qua là lấy thôi…

“Kia, ở với anh ấy lâu như vậy có biết thêm gì không?”

“Vẫn vậy.” Vẫn là cái bộ dáng hiền lành mà giấu đuôi đại hồ ly như vậy.

“Hai người không xảy ra phản ứng hóa học sinh ra chất gì mới à?”

“Không có.” Tính chất hóa học thì vẫn là sếp lớn và nhân viên. Tính chất vật lý thì anh vẫn là nam, cô vẫn là nữ. Chẳng qua, nam sếp lớn cùng nữ nhân viên đã có quan hệ luyến ái.

“Có người phụ nữ nào đến thăm anh không? Aiz~, công ty cũng không cho biết tên bệnh viện!”

“Không có.” Hẳn là chỉ có một mình cô.

Joey vẫn còn tiếp tục hỏi N vấn đề, 15 phút ép cung, 1 phút cũng không lãng phí. Kết thúc ép cung mỹ mãn, Giản Lộ tự nghĩ thật may mắn khi cô luôn nghiêm túc đọc sách, học ngữ văn, có trời mới biết nghệ thuật ngôn ngữ lại có thể bác đại tinh thâm đến như vậy.

Vừa gác máy, Giản Lộ còn chưa kịp uống miếng nước, chuông điện thoại lại kêu.

“Giản Lộ, vào ăn cơm đi.” Quả là đại hồ ly, thời gian chuẩn từng giây.

“A, anh cứ ăn đi. Em chưa ăn được.” Đống văn kiện trước mặt khác nào núi Võ Di đâu.

“Anh ra đó cùng ăn với em.” Đại hồ ly cũng biết cô đang nghĩ gì.

“No!” Nếu đột nhiên có người khác lên đây thì biết làm sao? “Em vào đây.”

Giản Lộ đành phải rời Võ Di sơn. Mới đi đến trước cửa, Lâm An Thâm đã mở cửa chờ sẵn cô.

Giản Lộ làm việc ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô tiến vào phòng này. Há hốc miệng. Trước mắt quả thực chính là một cái thư viện. Không gian rộng lớn nhưng bị một loạt giá sách làm cho co hẹp lại. Đến gần, lấy một hai cuốn xuống xem, thì ra tất cả đều là các loại tập tranh. Nói là văn phòng nhưng bàn làm việc lại được đặt ở mọi nơi.

“Giản Lộ.”

Tiếng Lâm An Thâm gọi truyền đến. Giản Lộ theo tiếng gọi đi tìm, thì ra ở tận trong cùng còn có một phòng nhỏ. Trong phòng còn có một bàn ăn nhỏ vừa đủ cho hai người, mà bên cạnh còn kê một chiếc tủ lạnh cỡ đại. Bên cạnh lại cũng là một loại máy gì mà Giản Lộ cũng không đoán được công dụng, có thể là lò nướng cũng có thể là máy rửa bát. Anh dùng cái gì… vì sao cũng không phải là loại máy móc bình thường.

Trong khi Giản Lộ còn tò mò quan sát, Lâm An Thâm đã dọn xong đồ ăn. Ba mặn một canh, anh với cô mỗi người một hộp cơm. Đồ ăn cũng không phải thịt cá gì, chỉ là một ít đồ xào nhưng mùi thơm tỏa ra rất hấp dẫn, màu sắc cũng rất hài hòa, xanh có hồng có. Anh đưa cô một đôi đũa, Giản Lộ cười ngây ngốc cầm đũa.

Người ngồi trước mặt nhìn cô khó hiểu một chút rồi không nói gì, tự mình gắp thức ăn ăn. Ăn hay ngủ cũng không nói một lời.

Giản Lộ nghĩ, người đàn ông trước mặt này là viên kim cương chói lòa trong mắt phụ nữ, nhưng có mấy ai biết anh lại bỏ qua cái vẻ bề ngoài hoa mỹ đó mà thỏa mãn với bữa cơm ba món mặn một món canh.

Cho đến bây giờ, thế giới của anh luôn chỉ có một người. Một mình đi đường, một mình ăn cơm, một mình đi ngủ. Không bao giờ tiến ra ngoài thế giới, cũng không để ai tiến vào thế giới của mình.

Vậy mà một ngày, cô mơ hồ tiến vào thế giới biệt lập đó, nhưng nơi này không có lạnh lẽo như băng mà chỉ thấy bầu trời không có ấm áp cùng hạnh phúc mà thôi.

“Lại ngẩn người rồi. Canh lạnh rồi kìa, vừa nãy nói chuyện điện thoại lâu như vậy không khát nước à?”

“Anh cài máy nghe trộm à?”

“Không.”

“Em có tìm rồi nhưng không thấy.”

“…”

“A! Đây là canh gì?!”

“Canh rau thơm.”

“Em không ăn!”

“…”

“Uh! Đây là cái gì?
“Rau cần.”

“Em không ăn!”

“…”

“Phốc! Đây là cái gì nữa!”

“Cà rốt.”

“Lâm An Thâm! Anh trả thù em phải không?” Trả thù anh nằm viện em cho anh ăn gan heo với óc heo cùng rau chân vịt.

“…”

“Lâm An Thâm anh là quỷ hẹp hòi!”

“…”

“Lâm An Thâm anh đàn bà quá vậy!”

“…”

“Lâm An Thâm… Em cũng không thể không ăn gì được…”

“Không ăn được ngày mai tiếp tục.” Dứt lời, mỗ nam đặt đũa, anh cũng ăn xong, nhàn nhã uống nước.

Giản Lộ nhìn chằm chằm mặt phật trước mắt, khóc cũng không ra nước mắt.

Lâm An Thâm nói: Có rảnh lại đến.
Chương 6: 
 Người khác hẹn hò như thế nào, Giản Lộ cùng Lâm An Thâm hẹn hò như thế nào? Ăn cơm, xem phim, đi dạo phố.

Năm phút trước khi tan sở, Giản Lộ thu dọn lại mặt bàn.

Điện thoại chợt kêu, Giản Lộ gác phone lên vai, ghé đầu xuống nghe điện, tay vẫn không ngừng dọn đồ.

“Giản Lộ. Hôm nay ăn gì?”

“Ăn đồ Nhật đi!”

“Loại nào?”

“Sashimi cá hồi!”

“Có vi khuẩn.”

“…Tempura!”

“Không tốt.”

“Vậy ăn cái gì?”

“Mỳ Odon đi.”

“Lâm An Thâm! Sao anh độc tài quá vậy!”

“Cho cả cá vào ăn cùng mỳ Odon?”

“Không! Ăn chẳng ra vị gì cả!”

“Tempura và Odon sao lên cùng nhau?”

“Phối hợp quái dị…”

“Giản Lộ…”

“Em độc tài.”

“…vậy ăn Odon đi.”

Gác máy, vừa vặn năm phút. Giản Lộ nhanh chóng xuống dưới lầu, nhìn lại mình, xoay người lại quay lên trên. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm An Thâm đang đứng ở trước cửa thang máy chuyên dụng của anh, trong tay cầm túi cùng áo khoác của cô.

Giản Lộ cười hì hì, đi qua kéo anh vào cùng thang máy. Sau đó ngồi trên xe anh, một loáng đã ra khỏi bãi đỗ. Cũng vì thế nên đồng nghiệp chỉ nhìn thấy khuốn mặt tươi cười rạng rỡ của cô nhưng lại chưa từng ai thấy cô cùng một khuôn mặt tươi cười với người khác.

Buổi tối, trên bàn ăn nhà Lâm An Thâm, Giản Lộ cười cười chờ anh bưng mỳ Odon đi ra.

Trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một thử, Lâm An Thâm của cô tất nhiên thạo từ phòng khách vào phòng bếp. Rất nhiều đồ ăn đã được chuẩn bị, hơn nữa hương vị cũng rất tuyệt. Cô một chút cũng không để ý bản thân lại không có biện pháp thể hiện tay nghề bản thân trước mặt anh, phụ nữ tân thời đằng sau đương nhiêu phải có một người đàn ông chăm lo cho tốt.

Chỉ một lúc sau, Lâm An Thâm liền bưng ra một bát mỳ Odon lớn vẫn còn tỏa khói trắng đi ra, mang theo cả một thứ mùi hương quyến rũ.

Bát mỳ vừa đặt xuống. Giản Lộ vội vàng cầm đũa thử một miếng.

Lâm An Thâm nhanh tay giữ tay cô lại: “Nóng.” Rồi lại đưa cho con mèo nhỏ tham ăn của anh một chiếc bát con. Anh cởi tạp dề, ngồi đối diện cô nhìn cô ăn, không tự chủ mỉm cười.

Trên tạp dề có in hình một con mèo lông xù đang chơi cùng cuộn len, mặt thỏa mãn. Quả thực nó chính là phiên bản của cô bây giờ. Mà chiếc tạp dề này không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đã mua nó về.

Giản Lộ lần đầu tiên nhìn thấy anh lộ ra ánh mắt hèn mọn như vậy.

“Lâm An Thâm, ánh mắt của anh rất…!”

“Ừm.” Bởi yêu thương cô…

“Không nghĩ tới a…”

“…” Anh cũng nghĩ là không bao giờ có. Nhưng yêu chính là yêu, không nghĩ ra mình một ngày cũng vui vẻ chịu đựng.

“Làm sau anh có bộ dạng hồ ly đó vậy!” Chỉ biết anh là hồ ly hóa thân! Lão hồ ly cố tình khoác áo tiểu hồ ly!

“…” Là mèo được không…

A! Giản Lộ phát ra tiếng thỏa mãn, nước mỳ rất ngon, sợi mỳ dai dai trong miệng.

Cô ăn đến trương bụng lên mới buông đũa, tựa mình vào lưng ghế thở dài, cái bụng đó có thể so với bà bầu cũng được.

Chờ Lâm An Thâm cũng ăn xong, Giản Lộ giành lấy phần rửa bát. Vừa làm đồ ăn, vừa rửa chén, cô sợ anh mệt. Rửa xong toàn bộ bát, đi ra khỏi phòng bếp, Giản Lộ đã nhìn thấy anh đang ở phòng khách gọt táo. Năm ngón tay thon dài cầm quả táo, tay còn lại gọt, vỏ táo rơi xuống thật dài mà không đứt đoạn. Anh để cô ngồi bên cạnh, nhìn tóc cô còn vương chút mồ hôi, nâng tay giúp cô lau đi. Giản Lộ ngửi được hương táo còn lưu lại trên tay Lâm An Thâm, cô cười cười, chạm nhẹ vào chỗ anh vừa mới  lau qua.

Lâm An Thâm cắt táo, dùng dĩa, đưa miếng táo lên miệng cô, chính mình cũng tự lấy một miếng cho vào miệng.

“Em thích xem phim gì?”

“Xem… phim hài đi.” Giản Lộ miệng cắn táo, miệng nói mơ hồ không rõ.

Trái lại, Lâm An Thâm lại có thể hiểu được: “Có phòng chiếu riêng.” Nói xong liền dẫn Giản Lộ đến xem.

Nói đến phòng chiếu này còn phải nói đến nhà của Lâm An Thâm.

Bởi vì ảnh hưởng của “phong cách” trong văn phòng của anh, Giản Lộ nghĩ “phong cách” nhà của anh cũng không khác. Nhưng lần đầu tiên đến nhà anh, miệng cô cũng mở thành một chữ O tròn trĩnh.

Không gian trống giải không có một giá sách, Lâm An Thâm nói anh không thích làm việc ở nhà.

Cửa ra vào rất rộng, không gian thoáng đãng, không phân phòng khách hay phòng ăn. Nhưng nghĩ lại thì với tính cách của anh thì phỏng chừng cũng chẳng có khách. Đại sảnh là một khoảng không gian vuông vắn, một chiếc sô pha thật lớn dựa vào bên tường, loại sô pha mà ngồi lên hay có lăn lộn lên cũng thực thoải mái.

Trong những căn nhà bình thường khác thì đối diện sô pha thì hẳn phải có ti vi hay dàn âm thanh gì đó, nhưng nhà anh thì đối diện sô pha chỉ có một chiếc giá vẽ cùng giấy và dụng cụ vẽ. Anh có giải thích, anh cơm nước xong thì nghỉ ngơi ở trên sô pha suy nghĩ, nghĩ được gì liền vẽ luôn cái đó.

Giản Lộ đổ mồ hôi. Thói quen của anh cũng thật… nghệ thuật.

Lấy phòng này làm trung tâm mà nói, bên phải thông thẳng sang phòng bếp, bên trái là một đống phòng chuyên dùng khác. Một phòng ngủ, hai phòng vẽ, một phòng tắm, một thư phòng. Với năm phòng này, Giản Lộ lòng tràn đầy nghi vấn.

“Lâm An Thâm, sao phòng ngủ của anh chẳng có gì ngoài cái giường?”

“Bởi vì nó là phòng ngủ.”

“Sao lại có tận hai phòng vẽ?”

“Vẽ nhiều.”

“Đều là anh vẽ?”

“Ừ.”

“Vẽ rất nhiều tranh khỏa thân đúng không?”

“Không có người mẫu là em không vẽ được.”

“Lâm An Thâm–! Sao anh lại nhìn em chằm chằm như vậy!!”

“…” Không phải do em khiến anh liên tưởng hay sao…

“Sao em không được vào xem?”

“Anh định sửa một phòng thành phòng của em.” Người nào đó giọng không đổi nói sang chuyện khác.

“…em chưa nói muốn ở đây cùng với anh… Em ở nhà của em.”

“Em ở nhà em, anh sửa nhà anh.”

“…”

Giản Lộ tiếp tục tham quan phòng tắm: “A! Sao bồn tắm nhà anh lớn như cái hồ bơi vậy!?”

“…”

“Phòng tắm nhà anh đựng vừa cả nhà em!”

“Phải không? Hôm nào anh đến.”

“Cái hồ bơi nhà anh nhà em không chứa nổi.”

“…”

Phòng cuối cùng Giản Lộ thăm là thư phòng, giữa là một bàn làm việc bằng gỗ, trên đặt một chiếc laptop. Bên kia phòng là một tủ sách, bên cạnh là một chiếc sô pha nhỏ, đối diện sô pha là cả mảng tường lớn lắp kính từ sàn nhà lên trần. Nhà Lâm An Thâm ở cao ốc, nhìn ra ngoài lớp thủy tinh là một mảng đất trời rộng lớn.

Nhìn sách trong tủ, tất cả đều là sách giải trí cùng tạp chí, nhưng cũng đủ nhìn ra sở học của anh rất rộng. Giản Lộ rút ra một quyển tạp chí du lịch: “Anh rất thích đi du lịch? Không phải anh không thích ầm ĩ à?”

“Bên trong tạp chí không ầm ĩ.”

“A! Có cả ‘Doraemon’!”

“Cũng hay.”

“Nhưng sao ngay cả ‘Tâm sự con gái’ cũng có?!”

“Nhìn xem em có tâm sự gì.”

“Còn có ‘Phụ nữ trung niên’?!”

“Một ngày nào đó em cũng là phụ nữ trung niên.”

“Làm sao không có ‘Sức khỏe người cao tuổi’?”

“Uhm. Lát nữa đi mua.”

“…”

Phòng chiếu cũng thông với phòng này.

Giờ phút này, Giản Lộ ngồi trong lòng Lâm An Thâm, xem phim hài Hongkong. Mà Lâm An Thâm, một tay giúp Giản Lộ mát xa bả vai, tay kia đang ở trên đùi dở tạp chí ‘Tâm sự con gái’.

Phim hài làm Giản Lộ cười đến rung cả người, theo nguyên lý thì Lâm An Thâm cũng phải bị ảnh hưởng. Nhưng nhìn Lâm An Thâm thì anh vẫn tiếp tục đọc sách, bất vi sở động.

Nhìn như vậy có thể hiểu được hành vi của nữ hài tử.

“Làm con gái khi đã thể hiện những góc khuất này với người đàn ông cũng như thể hiện trước mặt bạn bè, đồng nghiệp, đã nói lên người con gái đó đã để ý người đàn ông đó.”

…uhm. Cô cũng thường xuyên cùng anh chuyện trò to nhỏ, giống như nói chuyện với thư ký của anh.

“Con gái khi đồng ý hôn môi với anh ta cũng không thể nói cô ấy thích anh ta đến mức nào. Nhưng nếu cô ấy chủ động hôn hay đồng ý hôn trong lời nói, vậy có thể khẳng định cô ấy đã ngầm nhìn nhận người đàn ông này.”

… A. Ở vườn hoa bệnh viện, cô có đáp trả anh, răng nanh anh không cẩn thận đụng môi cô, cô còn mắng anh có biết hôn hay không… Là không biết lắm, phải dành chút thời gian mua cuốn lý thuyết kỹ thật hôn, cũng phải tăng cường thực hành mới được.

“Con gái khi đồng ý cùng một người đàn ông dùng chung đồ dùng như mặc cùng quần áo, ăn cùng thìa. Chứng minh trong lòng cô gái đã có anh ta, có thể là hữu tình (tình bằng hữu), tình yêu, thân tình.”

Ăn! Lần nằm viện đó anh cùng cô đã ăn chung thìa!

Lâm An Thâm kích động, với một người sùng bái sách vở như anh thì khó có thể bình tĩnh lại được.

Vừa hết phim, Giản Lộ vẫn chưa hết cười, quay đầu nhìn Lâm An Thâm.

“Anh cũng xem phim à?”

“Ừ.”

“Gạt người, vừa rồi anh vẫn ngồi đọc báo mà.”

“Lâm Tử Thông rất hài hước.”

“Lâm Tử Thông nào?”

“Nhân vật phụ.”

“…” Rõ ràng không thấy anh xem phim, thực không phục: “Anh thấy phim đó buồn cười lắm hay sao?”

“Không thấy.”

“Vậy sao anh cười trông còn ngốc hơn em!”

“…”

Ăn cơm, xem phim, Giản Lộ cùng Lâm An Thâm đều đã làm. Kế tiếp là đi dạo phố. Lâm An Thâm lái xe rất nhanh đến tiểu khu nhà Giản Lộ. Nhà cô ở cuối khu nhưng bãi đỗ xe lại ở đầu đường. Anh gửi xe xong xuôi thì hai người tay trong tay xuống phố.

Lúc này đã không còn sớm, đường phố cũng chưa có mấy người, cửa hàng cũng chỉ còn thưa thớt.

Hai người họ mỗi ngày đi dạo phố đều như vậy.

Giản Lộ bước chân nhẹ nhàng. Tuy rằng mỗi lần hẹn đều bắt đầu ở nhà anh nhưng Giản Lộ cũng thực vui vẻ, đêm nào về ngủ cũng có mộng đẹp.

Gió đêm thổi qua, Giản Lộ hít đầy một hơi hương vị ngọt ngào.

“Có lạnh không?”

Giản Lộ cảm thấy thanh âm của anh so với gió còn có phần dịu dàng hơn. Cô dùng khuôn mặt cọ cọ vào cánh tay Lâm An Thâm: “Không, ấm lắm!” (Anh chị hẹn hò thật ngọt ngào. Bạn thật ngưỡng mộ!)

“Lâm An Thâm, trước kia em còn nghĩ anh bị tự kỷ.”

“…” Tự kỷ, cả cách suy nghĩ đến dùng từ đều không hợp…

“Sao anh lại cảm thấy không giống. Anh lại muốn xem [Chàng trai tàu điện] rồi.”

“…”  Chàng trai tàu điện? Ai đến đó… người máy à?

“Chẳng phải anh thích sạch sẽ ngăn nắp à? Có vẻ không hợp với chàng trai tàu điện lắm!”

“…”

“Nhưng em nghĩ anh rất giống một thứ.”

“Cái gì?”

“Con chó quảng cáo ở bức tường đối diện. Cao lớn, uy mãnh lại vừa sạch sẽ vừa đáng yêu. Em rất thích nó!”

“…” Lâm An Thâm mặt đầy hắc tuyến. Anh thế này mà giống một…

“Giản Lộ.”

“Uhm?”

“Dắt chó dạo trên đường phải có giấy phép…”

“…!”

Một cơn gió lạnh thổi tới mà nụ cười của Lâm An Thâm còn lạnh hơn. Hô… lá cây rơi xào xạc, Giản Lộ nổi da gà…

Đi hết con phố rồi rẽ hai lần là đến nhà Giản Lộ. Cô đứng ở dưới lầu cùng Lâm An Thâm còn muốn lưu luyến: “Muộn rồi, anh về đi.” Buông tay đang nắm tay anh để cầm lại áo khoác cùng túi xách nhưng thế nào mà không buông được?

“Ngoan, khuya rồi.” Giản Lộ thẹn thùng dỗ dành.

“Anh còn muốn ở lại với em thêm một lát.”

“Không, mai còn phải đi làm. Đi làm rồi lại gặp!” Thật sự là dai, nhưng mà… cũng tốt!

“Mai còn phải làm việc, không rảnh.”

“Lúc ăn cơm trưa…”

“Lúc đó phải ăn cơm, không có thời gian.”

“Kiến trúc sư Lâm, em bây giờ cũng không có thời gian rảnh!” Nói rồi Giản Lộ cầm lấy túi xách vẫn còn trong tay anh.

“Sao em còn thời gian đi hẹn hò với anh?”

“Anh… anh muốn thế nào?” Lâm… An Thâm thế mà lại chơi xấu cô?!

“Anh muốn lên xem một chút, xem phòng tắm nhà anh có rộng hơn không.”

“Anh bị bệnh thích nơi rộng rãi, không được!”

“Nhà em không phải cái ao, có thể vào được.”

“Không được! Nửa đêm nửa hôm anh có thể vào nhà một cô gái như em sao?” Cô giật lại cái túi: “Ngày mai mang áo khoác đến công ty cho em!” Dứt lời, Giản Lộ liền vội vàng chạy lên lầu. Nói đùa, nhà còn chưa dọn, còn chưa muốn anh nhìn thấy mà phát điên đâu.

Nhưng là, chạy đến cửa nhà, nhìn cửa vẫn đóng im ỉm thì không cười được nữa rồi.

Chìa khóa nhà của cô ở trong túi áo… lại phải chạy xuống lầu rồi!

Lâm An Thâm đại nhân vẫn đứng tại chỗ chờ cô.

Thanh phong lãng nguyệt, tay áo phiêu diêu. (Trăng thanh gió mát)

Giản Lộ trong lòng thầm kêu to, đồ hồ ly! Hồ ly thối! Đại hồ ly!

Cuối cùng, Lâm An Thâm cũng lãnh hội thế nào là nhà của cô gái Giản Lộ để từ đó về sau không bất ngờ.

“Nhà của tiểu nhân rất nhỏ.” Giản Lộ nhìn Lâm An Thâm bất ngờ đành phải cười gượng pha trò.

“…” Nhà của người bình thường thì cũng là loại này thôi: một phòng chính, một nhà vệ sinh. Vẫn có thể sống tốt. Vừa vào cửa là sô pha, ba người ngối hẳn vẫn thoải mái. Nhưng là…

“Ha ha, đây… đây là quần áo em mới giặt xong…” Nói xong, Giản Lộ xấu hổ ôm hết quần áo trên sô pha.

“…” Lời nói dối ngu ngốc, quần áo đều đã nhăn vậy rồi.

“Uhm… cái này là do buổi sáng vội cho nên đặt tùy tiện ở đây.” Tai bắt đầu nóng, Giản Lộ nhanh chóng cầm nốt chiếc tất còn lại.

“…” Vứt bừa bãi.

“Em… em buổi sáng thường rất vội, bát đũa ăn sáng cũng chưa kịp dọn…” Lửa nóng bắt đầu lan đến mặt, Giản Lộ đổ hết chỗ mỳ ăn dở vào túi rác.

“…” Bữa sáng sao lại ăn thứ đồ ăn không dinh dưỡng như vậy!

Giản Lộ nhìn đĩa tôm trên mặt bàn cười: “Hì hì… nhà của em như vậy thôi. Cũng chẳng có gì, bây giờ khuya rồi, anh về đi. Lái xe cẩn thận!”

Nhưng Lâm An Thâm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Giản Lộ nhìn về phía anh đang nhìn.

Hức! Sôi máu! Trên mặt bàn–!

Đêm vắng, tiếng Giản Lộ hét: “Lâm An Thâm! Anh nhìn chằm chằm vào nội y của em làm cái gì!!” (ha ha ha~~)

Mặt Lâm An Thâm đỏ bừng, gãi đầu.

“Mai anh đến giúp em dọn nhà… Em đi nghỉ sớm đi.” Sau đó người bỏ chạy không thấy bóng.

Giản Lộ cứng người tại chỗ.

Trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng. Ánh sáng soi xuống đĩa tôm trên bàn, ánh trăng như bạc!

Lâm An Thâm nói: Anh kiếm được rất nhiều tiền có thể nuôi em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: