Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3.1

Tướng sĩ bên cạnh Tiêu Vô Hành nghe lời này trên mặt có chút ngẩn ngơ.

Bọn họ một đường từ biên thùy trở về một trạm dừng chân cũng không nghỉ lại, cửa thành cũng sắp đến giờ đóng, bệ hạ còn đang ở trong cung chờ vương gia diện kiến, như thế nào lại cho bọn họ đi trước. Phủ Thành Quốc công tuy là một gia tộc lớn trong Trường An, nhưng cho dù là Thành Quốc công đứng trước mặt thì Vương gia cũng không có phản ứn gì, thì tại sao hôm nay Vương gia lại làm như vậy?

Nghi ngờ trong lòng hắn không giảm, lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể vâng dạ chắp tay lại.

Đứng một bên dân chúng thấy đoàn người Tề Vương đột nhiên dừng lại còn hướng lại đó, khuôn mặt các bá tánh đều nhịn không được tái nhợt, ngay cả mười hộ vệ đang đứng vây quanh xe ngựa của Vương gia đều không nhịn được nhíu mi. Không khí tại đây mười phần khẩn trương. Tướng sĩ truyền lời thấy bộ dạng mọi người như vậy cũng không trách, hắn chỉ cưỡi ngựa dừng trước xe ngựa một khoảng rồi nói:" Vương gia nhà ta mời quý nhân đi trước."

Hắn nói lời này ra--

Ánh mắt mọi người đều không được mà liếc nhìn chiếc xe ngựa kia, có thể làm cho vị sát thần có phản ứng như vậy, người ngồi trên xe ngựa này đến tột cùng là ai?

Mà hai mẹ con Thôi Nhu đang ngồi trong xe ngựa nghe lời này cũng hơi giật mình, lời nói của tướng sĩ lúc nãy các nàng tự nhiên nghe được. Nếu là các vị Vương gia , hoàng tử khác hành động như vậy các nàng sẽ không có gì nghi hoặc, ở Trường An người của Vương gia có quan hệ thân cận với hoàng gia, dù là con cháu hoàng thất cũng có lễ độ tốt với họ.

Nhưng vị Tề Vương điện hạ này từ khi 15 tuổi đã xin đi biên thùy, nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngày tết mới về một lần, nên quan hệ với bọn họ cũng không thân quen.

Nhưng hắn đã lên tiếng rồi thì bọn họ cũng không thể từ chối. Nên Thôi Nhu chỉ nhìn Minh Hòa rồi gật đầu.

Minh Hòa hiểu ý, xốc một góc màn che đi ra, rồi hành lễ đối với vị tướng sĩ kia, khách khí nói:" Đa tạ vương gia." Nói xong nàng liền lên xe ngựa, chiếc xe ngựa nhanh chóng đi về phía trước.

Chờ xe ngựa đã đi xa, Vương Quân nhìn Thôi Nhu vẫn còn nhăn mày liền nắm tay nàng ôn nhu nói:" Đây chỉ là một chuyện nhỏ, mẫu thân hà cớ gì phải để trong lòng."

Nàng biết trong lòng mẫu thân đang suy nghĩ gì, bất quá kiếp trước Tề Vương không có nữa điểm tâm đối với ngôi vị hoàng đế, huống chi với cái tính tình kia của hắn tuyệt sẽ không lấy lòng người khác, bởi vậy nên nàng chưa từng suy nghĩ nhiều.

Thôi Nhu quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt nhâm nhi hoạt bát động lòng người liền thở dài. Nếu là trước đây, nàng tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng chuyện Đông Cung xảy ra hôm nay nếu Thái tử không có gì liền tốt, nếu không may....

Nàng sợ sau này kiều nhi của nàng sẽ nhắc lên quan hệ với hoàng gia.

Cố tình vị Tề Vương gia bây giờ lại hành động như vậy, lại không thể làm người ta không suy nghĩ nhiều, nhưng lời này không cần đề cập đến bây giờ.

Kiều Kiều bây giờ vẫn chưa cập kê, cho dù muốn thành hôn cũng phải xem ngày tháng, huống chi việc này, có lẽ việc này không xong như nàng nghĩ đến. Bởi vậy Thôi Nhu chỉ nắm tay nàng cười không nói gì.

.....

Tướng sĩ đi tới bên người Tiêu Vô Hành, hắn có điều ngờ vực trong lòng, ở săn bắt Thái tử bị ngã ngựa dù bên ngoài bá tánh không biết nhưng bọn họ rõ ràng là cặp chân của Thái tử sợ là không giữ được nữa.

Như vậy vị trí trữ quân này cũng muốn thay đổi người.

Lúc này vương gia hướng tới Vương gia chẳng lẽ là muốn vị trí kia? Chỉ là hắn ta đi theo vương gia nhiều năm như vậy, lại chưa thấy ngài ấy để ý tới vị trí kia.

Tiêu Vô Hành nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh cũng không nói gì, hắn chỉ nhìn đội ngũ xe ngựa rời đi của Vương gia, mắt thấy bọn họ đã đi xa, bàn tay to đặt lên vòng Phật châu Tì Hưu suy nghĩ. Đã nhiều năm không gặp, không biết lớn lên nha đầu có bộ dáng gì? Nghĩ tới trong trí nhớ tiểu cô nương, cặp mắt phượng xưa nay đạm bạc nay lại hiện ra ý cười, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Đến khi bóng dáng đội ngũ xe ngựa không còn trước cửa thành, hắn liền vương tay đặt lên dây cương, nhàn nhạc nói:" Đi thôi."

Dứt lời, Tiêu Vô Hành liền giục ngựa vào thành, tướng sĩ thấy hắn rời đi liền theo sát phía sau. Chờ đội ngũ đi hết tiểu tâm bị treo lên của dân chúng đứng hai bên rốt cũng rơi xuống, thậm chí không ít người con vươn tay lên mồ hôi trên trán. Rốt cuộc vị sát thần này cũng rời đi.

........

Mà lúc này tại viện Sùng An , phủ Thành Quốc công. Ngồi trên giường La Hán, là một lão phụ nhân đầu tóc bạc trắng, tinh thần sung túc, nàng mặc áo màu đỏ xẫm cổ tròn thêu tiên hạc, phía dưới là váy mã diện màu đỏ xẫm, đeo một đai buộc trán màu đỏ sậm, đang nhắm hai mắt vân vê chuỗi Phật châu.

Không ít nha hoàn, bà tử đang chờ hai bên sườn, phía dưới cũng ngồi không ít người, một vị phu nhân mặc trường bào chu sắc bưng một chén trà nhỏ, mặt hơi nhăn, thanh âm cũng mang bộ oán trách:" Nhị tẩu cũng thật là, nửa canh giờ trước đã đưa tin là sắp tới, giờ trà đã uống cạn đáy mà một bóng người cũng không thấy."

Nàng ta vừa dứt lời, một vị phu nhân tố y ngồi đối diện liền trả lời:" Nhị đệ muội là một người giữ lời, có lẽ là trên đường về bị trì hoãn."

Trên mặt vị tố y phu nhân sạch sẽ, trên người cũng không mang trang sức gì, là bôn dạng của người đang giữ đạo hiếu. Nàng là đại thái thái trong phủ, khuê danh Lâm Thanh. Mà nói chuyện ban đàu là tam thái thái trong phủ, khuê danh Phùng Uyển.

Tên Phùng Uyển tuy rằng có từ Uyển, tính tình lại không dịu dàng một chút nào, bây giờ nghe được câu này, nàng ta để ly trà đang cầm trên tay sang một bên, cầm khăn tay đặt lên môi cười như không cười nói:" Đại tẩu đúng thật là...." Chỉ là không đợi nàng ta dứt lời, Dữu lão phu nhân đang ngồi trên giường La Hán kia liền mở mắt nhàn nhạc nói:" Hảo, nếu không nghĩ chờ ngươi liền về trước đi, bây giờ cũng không có người ngoài."

Thanh âm lão phu nhân nhàn nhạc, nhưng truyền đến tai Phùng Uyển lại đốt đến mặt nàng.

Thôi Nhu liền thôi, nhưng Lâm Thanh là tức phụ của con vợ lẽ lại được lão thái thái yêu thích hơn nàng, cái này làm cho nàng thế nào không ghét? Lão thái thái tuy rằng lớn tuổi, ngày thường cũng không quản chuyện trong phủ, nhưng uy danh vẫn còn, nàng ta không thể nói thêm gì, chỉ có thể hậm hực ngậm miệng lại.

Hai mẹ con vừa mới tới cửa vừa lúc nghe hết động tĩnh trong phòng. Khuôn mặt Thôi Nhu không có biến hóa gì có lẽ đã sớm thành thói quên, nhưng Vương Quân nghe đến âm thanh này khuôn mặt rốt cuộc cũng biến hóa.

Tổ mẫu....

Đã mấy năm nàng chưa được nhìn thấy tổ mẫu. Năm đó, sau khi mẫu thân cũng đệ đệ chết, thân mình tổ mẫu trở càng trở nên gầy yếu, sau lại thêm một trận bệnh không dậy nổi. Nghĩ tới vị lão phu nhân đối với nang hiền lành trong trí nhớ, hốc mắt Vương Quận không nhịn được mà chảy ra nước mắt.

" Kiều Kiều, làm sao vậy?" Thôi Nhu ban đầu đang muốn đi vào thì nhận thấy được người bên cạnh không thích hợp, liền dừng chân lại đè thấp giọng hỏi.

Vương Quân nghe thấy vội cúi đầu nhắm mắt, chờ thu hồi nước mắt, mới cười nói:" Mẫu thân con không có chuyện gì, chúng ta mau vào thôi, đừng để cho tổ mẫu các nàng đợi lâu." Thôi Nhu nhìn khuôn mặt nàng không có gì, cũng không nói thêm, chỉ gật đầu cười tiến vào.

Nha hoàn bên ngoài bẩm báo xong, hai người liền tiến vào bên trong. Trong phòng lúc này vì câu nói ban nãy của lão phu nhân mà một lần nữa an tĩnh, thấy các nàng tiến vào người người đang ngồi trong phòng không nhịn được mà liếc nhìn thêm.

" Mẫu thân." Vào bên trong, Thôi Nhu như thường lệ là nghiên người tới hành lễ.

Mà Vương Quân khi nhìn thấy thân ảnh đang ngồi trên giường La Hán, nước mắt vẫn không nhịn được mà chảy ra, để cho người khác không nghi ngờ nàng liền đè giọng thỉnh an:" Tổ mẫu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro