Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68

Chương này mình tặng cho các bạn đã ủng hộ mình 👍👍👍

“Nương nương, ngài đoán xem nô tỳ thấy ai ở Ngọc Hi Cung?” Ngâm Tuyết thần bí nói.

Tuyên Linh tà tà liếc nàng một cái, đại sự mà úp úp mở mở, hỏi: “Ngươi thấy ai?”

Rõ ràng là không có ai, Ngâm Tuyết vẫn là tiến đến bên tai Tuyên Linh nói.

Tuyên Linh nghe xong lập tức cau mày nhăn mặt: “Thật là nàng, nàng tìm hoàng thượng làm gì?”

Ngâm Tuyết: “Nô tỳ cách khá xa, không nghe được thái phi cùng hoàng thượng nói gì mà nhìn sắc mặt hoàng thượng như mất hứng, còn tức giận hất đổ cả bàn trà.”

Tuyên Linh lắp bắp kinh hãi: “Thật sao?” Đây chính là chuyện chưa từng xảy ra.

Ngâm Tuyết gật đầu: “Mặc dù không phải trực tiếp hướng về phía nô tỳ, nhưng là làm trò đánh đập trước mặt nô tỳ, hơn nữa hoàng thượng còn kêu nô tỳ nói cho nương nương một câu.”

“Nói cái gì?” Tuyên Linh trầm giọng hỏi, mơ hồ có dự cảm bất hảo.

Ngâm Tuyết không dám giấu diếm, biết rõ nương nương nghe xong sẽ không vui nhưng vẫn nói: “Hoàng thượng nói, ‘Mẫu hậu trẫm là đương kim thái hậu, Đại Sở nếu không có thái hậu, trẫm cũng sẽ không có mẫu hậu’.”

Ngực giống như bị đánh một quyền thật mạnh, Tuyên Linh lui ra sau vài bước, vịn lấy cái bàn mới đứng vững được. Lẫm Nhi còn nhỏ tự sẽ không nói như vậy, nhất định là bị người xúi giục. Dung Doanh Nguyệt dám  ngang nhiên ly gián mẫu tử hai người bọn họ mà không kiêng nể gì sao.

Mấy ngày nay, Tuyên Linh cũng có ý tránh Lẫm Nhi, bởi vì thẹn trong lòng không mặt mũi nào mà đối mặt, mẫu tử bất hòa không ít mới làm cho người ta thừa cơ. Máu mủ tình thâm, mẫu tử bọn họ có hiềm khích thì cũng không tới phiên Dung Doanh Nguyệt ngoại nhân đến châm ngòi ly gián, thật đáng giận!

Tuyên Linh trong lòng rất rất buồn, chỉ nói: “Ai gia đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”

Ngâm Tuyết không dám nói nữa định lui ra, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhìn sắc mặt Tuyên Linh, thật cẩn thận nói: “Khi nô tỳ rời khỏi thư phòng, hình như còn thấy thái phó đứng sau mành.”

Tuyên Linh ngẩng đầu lên, ngâm tuyết là tập võ người, so với thường nhân mẫn tuệ-sâu sắc hơn. Nàng nói nhìn thấy Cao Hành, vậy sẽ không nhìn lầm. Cao Hành trốn một nơi bí mật gần đó, hiển nhiên là không muốn cho người ta biết, như vậy hắn là không muốn đối mặt Dung Doanh Nguyệt, hay là không muốn cho nàng biết đây? Bất kể như thế nào, nàng tựa hồ quá mức lơi lỏng. Lẫm Nhi là chỗ dựa duy nhất  của nàng trong cung, nếu mẫu tử họ có ngăn cách thì không biết có bao nhiêu người vừa ý.

Tuyên Linh còn đang trầm tư, nghe được phía sau có tiếng bước chân, tưởng Ngâm Tuyết đi mà quay lại, nói: “Đêm nay không cần hầu hạ, sớm đi nghỉ ngơi đi.”

“Đang suy nghĩ gì?”

Đầu tiên là sau lưng thấy nặng nặng, sau đó thanh âm ôn nhu ở bên tai vang lên, Tuyên Linh ngay cả đầu cũng lười quay lại, tâm tình chìm đến đáy cốc. Giờ phút này,  người nàng không muốn gặp nhất chính là người phía sau ôm nàng.

Hạ Sí Tú gặp Tuyên Linh không để ý tới nàng, liền ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cầm tay nàng trên đầu gối hỏi: “Ngâm Tuyết nói gì mà sắc mặt khó coi như vậy.”

Tuyên Linh trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói: “Hạ Sí Tú, ta không thể gả cho ngươi.”

Hạ Sí Tú đứng thẳng lên, Tuyên Linh mặc dù vẫn không đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt. Theo nàng đối Tuyên Linh  hiểu biết, đó là ngầm đồng ý. Không ngờ chuyện gần xong, đột nhiên chắc chắn cự tuyệt như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện gì  mới để cho Tuyên Linh thay đổi chủ ý, mà có thể dễ dàng lung lay Tuyên Linh ý chí là chỉ có con trai bảo bối của nàng, hiển nhiên Ngâm Tuyết mang đến  tin tức là hoàng thượng bị bắt giam, liền hỏi: “Vì Lẫm nhi?”
Tuyên Linh đã có quyết định cùng nàng nói rõ ràng, gật đầu: “Đúng vậy.”

Hạ Sí Tú hỏi lại:  “Vậy Lẫm nhi đã nói gì với nàng?”

Tuyên Linh cũng không gạt nàng, đem lời Ngâm Tuyết thuật lại.

Hạ Sí Tú nghe xong nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn: “Bởi vì Lẫm nhi một câu như vậy mà nàng cự tuyệt  ta?” Nàng làm nhiều như vậy mà vẫn không bằng một câu của Hạ Du Lẫm, hơn nữa còn bị người xúi giục. Trong lòng suy sụp.

Tuyên Linh biết nàng gần đây luôn luôn chuẩn bị hôn lễ và cũng biết nàng toàn tâm toàn ý vì mình, thậm chí vì nàng mà không tiếc bị cô lập hoàn toàn. Không lưu tình cự tuyệt nàng như thế thì đúnglà có vô tình,  nhưng nếu đáp ứng Hạ Sí Tú, thì Lẫm Nhi có thể sẽ  không tha thứ nàng. Vì sao nàng phải ở vị trí khó xử như thế, quyết định khó khăn như thế?
“Hạ Sí Tú, lòng ta đã quyết, ngươi không nên ép ta.”

Hạ Sí Tú muốn nói ta chưa từng ép ngươi, mà nghĩ lại, đã đến nước này, nàng cũng ép Tuyên Linh vài lần rồi. Tuyên Linh là bị nàng ép đi đến hoàn cảnh hôm nay, thân xác Tuyên Linh cũng là nàng ép, nàng muốn Tuyên Linh cam tâm tình nguyện nhưng  tính tình Tuyên Linh rất lạnh, trái tim Tuyên Linh tựa hồ làm như thế nào cũng không mở ra, nếu không làm như vậy thì chỉ sợ đời này đều không có được Tuyên Linh. Cùng Tuyên Linh danh chính ngôn thuận là muốn dùng nó buộc nàng cả đời.

“Nếu ta quyết ý thú nàng thì sao?” Hạ Sí Tú tiến tới sát môi nàng nói.

Tuyên Linh theo bản năng lui ra sau, mà bị Hạ Sí Tú vây ở ghế dựa căn bản là không có đường lui, thậm chí không thể nhúc nhích, chỉ có thể nâng mắt đối diện nàng. Trong mắt Hạ Sí Tú mặc dù mang theo phẫn nộ, nhưng lại dị thường trong suốt sạch sẽ, như tình cảm đơn thuần không tạp chất của Hạ Sí Tú dành cho nàng, làm nàng không thể cự tuyệt, được người cưng chìu như vậy là chuyện hạnh phúc nhất rồi. Tay xoa dọc theo khuôn mặt nàng, chóp mũi, cuối cùng dừng ở trên môi, tâm vừa động, nâng cằm lên hôn nàng.
Còn đang trong phẫn nộ, Hạ Sí Tú đột nhiên bị diễm phúc tập kích, cả người đều đần ra. Lúc sau rời môi ra  mới hồi phục tinh thần lại, Tuyên Linh vừa mới hôn nàng? Hạ Sí Tú nhìn Tuyên Linh, vẻ mặt tràn ngập không thể tin.

Tuyên Linh cũng nhất thời thất thần, giống như đột nhiên tâm trí bị mê hoặc, hoàn toàn không có suy nghĩ gì mà dám hành động lớn mật như vậy. Mặt đỏ bừng, lại thấy vẻ mặt Hạ Sí Tú kinh ngạc sợ hãi, không khỏi buồn cười, khóe môi giơ lên.

Nụ cười khuynh thành, Hạ Sí Tú lại bị hấp dẫn, còn thở một hơi dài thỏa mãn. Xác định được Tuyên Linh vừa mới hôn nàng, vui sướng tràn ngập trái tim lan tràn đến đáy mắt, thâm tình chân thành  gọi: “Linh  nhi.”

Không khí giương cung bạt kiếm nháy mắt tiêu thất trở thành lưu luyến triền miên, hai người đồng thời nhớ lại lúc mây mưa trước đó không lâu.
Hạ Sí Tú ôm lấy Tuyên Linh đi vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt lên giường, chính mình cũng leo lên giường, hạ màn che xuống, tay không nhanh không chậm đặt lên ngực Tuyên Linh, cách lớp y phục mà chậm rãi vuốt ve.

Tuyên Linh run rẩy và căng thẳng, tuy có trải qua một lần suиɠ sướиɠ, nhưng bóng ma thâm căn cố đế vẫn chưa hoàn toàn biến mất, khi sinh hoạt vợ chồng vẫn còn cảm thấy có chút khẩn trương.

Hạ Sí Tú đã nhịn nhiều ngày, giờ phút này mỹ nhân ngay tại trước mặt, có chút không chịu nổi muốn ăn nàng một hơi, bất quá cũng hiểu Tuyên Linh cố kỵ, cũng không nóng nảy. Chậm rãi trêu chọc  nàng, dù sao đêm nay Tuyên Linh chạy không thoát.

Tuyên Linh cảm thấy khô nóng, mặt nóng giống như bị đốt, mà tay Hạ Sí Tú thủy chung cách lớp y phục chạy loạn trên người nàng, không khỏi nóng lòng không rụt rè e lệ, thầm nghĩ hôm nay sao như thế…
Hạ Sí Tú cũng cảm giác Tuyên Linh bất đồng, thấy nàng vẻ mặt ửng hồng, hiển nhiên là bộ dáng động tình, còn vặn vẹo vòng eo, phảng phất đón ý hùa theo nàng, Hạ Sí Tú lập tức hiểu được vì sao. Thầm nghĩ, Tần ngự y quả nhiên không có gạt ta, thuốc bổ này rốt cuộc cũng hữu hiệu. Nhìn Tuyên Linh cảm thấy tâm dương khó nhịn, tay luồng vào trong lớp y phục, vuốt ve làn da Tuyên Linh nóng bỏng bóng loáng, cười hỏi: “Linh  nhi, có phải hay không cảm thấy hơi nóng?”

Còn hơn là nóng nữa! Quả thực… Tuyên Linh tự cao rụt rè, sẽ không cầu xin Hạ Sí Tú nhưng vẫn nhịn không được dán lại gần Hạ Sí Tú, cảm thấy ngón tay lạnh lẽo của Hạ Sí Tú có thể giải quyết thống khổ của nàng.

Hạ Sí Tú sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ không được Tuyên Linh, tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Canh gà hôm nay, ta có cho vào mấy vị thuốc bổ.” Còn nhấn mạnh thêm hai chữ  “thuốc bổ”.
“Cái gì? Ngươi!” Khó trách cảm thấy có chút không ổn thì ra là thế, Tuyên Linh cảm thấy càng nóng hơn, thậm chí còn có cảm giác có dục hỏa đốt người, đồng thời hận nghiến răng, sẽ mắng chửi  Hạ Sí Tú một trận, nhưng lại nói không nên lời, chỉ khó nhịn  □  một tiếng.

Hạ Sí Tú không cho nàng cơ hội mắng chửi, hôn môi nàng. Một cái hôn triền miên, vài cái liền lột sạch trên người Tuyên Linh chỉ còn bộ đồ lót. Làn da trắng như tuyết của Tuyên Linh lộ ra trong không khí, đẹp cực kỳ, Hạ Sí Tú nhịn không được mà tán thưởng, chân để ở giữa hai chân Tuyên Linh, nhẹ nhàng đụng vào đó, trêu chọc câu dẫn nàng.

Tuyên Linh bị nàng dụ dỗ thở hổn hển, hơn nữa dược lực phát tác, cả người đều hư không khát khao, giờ khắc này luôn hy vọng Hạ Sí Tú tiến vào nàng, thỏa mãn nàng.  Bản năng rụt rè làm cho nàng vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt mê ly  nhìn Hạ Sí Tú. Hạ Sí Tú môi hồng răng trắng khuôn mặt xinh đẹp thoạt nhìn dị thường gợi cảm mê người. Tuyên Linh nhịn không được nuốt  nước miếng, đáy lòng có chút khác thường, Hạ Sí Tú nhìn qua, chậc, thực ngon miệng…
Hạ Sí Tú kéo vật che trên người Tuyên Linh ra, hai ngọn núi cao nhất thời nhìn một cái không sót gì, mỹ cảnh làm cho người ta không chớp mắt được, lại thầm than kiệt tác của tạo hóa. Vuốt ve nó lên căng cứng, ngậm hạt anh đào cứng rắn kia mà yêu thích không thôi.

Tuyên Linh ứng càng kịch liệt hơn, cảm giác tê dại kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng, trong đầu một mảnh hỗn độn, theo bản năng ôm cổ Hạ Sí Tú, động thân đón ý hùa theo… Động tình đến mức tận cùng.

Hạ Sí Tú lưu luyến không muốn rời ngực Tuyên Linh, nhưng nàng biết Tuyên Linh có địa phương cần nàng hơn. Trườn người xuống, đẩy hai đùi thon dài đẹp đẽ Tuyên Linh ra, tham lam thưởng thức đóa hoa đang đợi phía dưới, hoa cũng như chủ nhân của nàng rụt rè thẹn thùng, run nhè nhẹ, tản mát ra hương thơm mê người. Tay nhẹ nhàng xoa lên, thấy ẩm ướt hết cả, tâm thần càng nhộn nhạo hơn, không nhẫn nại được nữa, xông thẳng vào chỗ sâu thẳm kia…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro