Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Chính Thức Hủy Bỏ Hôn Ước

Mùng mười tháng ba hôm đó, trời không trong xanh, trên bầu trời khắp kinh thành được bao phủ bởi một tầng mây đen đầy đặc, giống như đang sắp nổi lên một trận mưa rền gió dữ.

Triệu quản gia chuẩn bị đăng môn Trường Ninh Bá Phủ lần nữa, mang theo một xe ngựa đầy quà để nhận lỗi, đi nghênh ngang trên đường, thu hút không ít những người hiếu kì vây xem.

"Xem trận thế này, Tạ thế tử muốn tới cửa cầu hôn hay chính thức từ hôn, đúng là khó phân biệt."

"Tất nhiên là từ hôn rồi, không thấy chỉ có Triệu quản gia ra mặt sao?"

"Trước kia ta rất sùng bái Tạ thế tử, cho rằng Tạ thế tử là tấm gương để ta noi theo, hiện tại, ta cảm thấy có lẽ lúc đó mắt ta bị mù, không cần biết như thế nào, một nam nhân không nên vì một nữ nhân khác mà tổn hại thanh danh vị hôn thê vô tội của mình."

"Ta còn tưởng rằng với lời đồn đãi ầm ĩ như thế thì Tạ thế tử sẽ cắn rứt lương tâm mà không từ hôn, xem ra là ta nghĩ quá nhiều, đáng thương cho Khương Tứ tiểu thư."

"Nếu đem so sánh giữa vị hôn thê không tiếng tăm đó thì tướng mạo xuất chúng, tài nghệ vô song như Dương đại tiểu thư. thì cũng đồng là chịu trách nhiệm, ta đã có thể hiểu vì sao Tạ thế tử lại lựa chọn Dương đại tiểu thư rồi."

không biết có phải do Tạ Cảnh Dực và Dương Thư Thanh âm thầm tung tin tẩy trắng không ngừng, hay do ánh hào quang nữ chính của Dương Thư Thanh quá lớn, nên không ai lan truyền tin đồn Tạ thế tử và Dương đại tiểu thư bày kế ám hại Khương Tứ tiểu thư.

"Kỳ thật Tạ thế tử cũng có thể noi theo Nga Hoàng Nữ anh, cần gì phải tổn hại thanh danh của Khương Tứ tiểu thư như thế, Khương Tứ tiểu thư cực kì vô tội."

"Các người đang nói đùa đấy à, chẳng lẽ không có ai cho rằng là do dung mạo của Khương Tứ tiểu thư cực kì xấu xí, còn Dương đại tiểu thư lại quyến rũ vô song, nên Tạ thế tử mới bỏ Khương Tứ tiểu thư mà lựa chọn Dương đại tiểu thư?"

"Tạ thế tử mới không phải người nông cạn như thế."

"Với lại, nếu quả thật diện mạo của Khương tứ tiểu thư xấu như Chung Vô Diệm thì làm sao có thể đảm đương nổi vị trí thế tử phu nhân chứ, chi bằng làm đại tiểu thư của phủ Quốc công, sau này gả cho người khác, cũng không ai dám khinh thường."

" Đúng, đúng thế, ta cũng cảm thấy như thế."

Dưới sự dẫn dắt cố tình của người nào đó, đề tài đã đem Khương Nịnh Bảo tạo thành hình tượng nữ nhân có gương mặt xấu xí như quỷ, ai bảo Khương Nịnh Bảo quá mức thần bí, ngoài người của Trường Ninh Bá Phủ, thật đúng là không có ai gặp qua dung mạo thật sự của nàng.

Bên ngoài nghị luận ầm ĩ, phủ Trường Ninh Bá nhận được tin lại trận địa sẵn sàng đón quân địch.

một đám người tập tung đầy đù ở đại sảnh chính viện, bên ngoài mây đen giăng đầy, bên trong lại tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Khương lão phu nhân ngồi trên cao đường, mái tóc được búi cẩn thận tỉ mỉ, khí sắc cả người thoạt nhìn vô cùng tốt, nhất là đôi mắt sắc bén có thần

Hôm nay cũng đúng ngày hưu mộc của Trường Ninh Bá, ông đang cùng đại phu nhân Trương thị ngồi phía dưới lão phu nhân, chung quanh còn có vài phu nhân thứ xuất của các chi khác đã chia phủ ở riêng cũng dùng danh nghĩa thỉnh an Khương lão phu nhân lấy cớ đến xem náo nhiệt.

Duy nhất kỳ quái là, không thấy Khương Minh Dao.

Khương Nịnh Bảo nghĩ lại, loại trường hợp mất mặt phủ Trường Ninh Bá như thế này thì ngoài đương sự phải xuất hiện là nàng ra thì những tiểu thư và thiếu gia khác quả thật không tiện xuất hiện.

Các phu nhân thứ xuất rất ít khi nhìn thấy Tứ tiểu thư Khương Nịnh Bảo của Bá phủ len lén liếc Khương Nịnh Bảo lãnh đạm thờ ơ đứng bên cạnh Trương thị, châu đầu ghé tai xì xào.

"thì ra Tứ tiểu thư chi thứ hai lại xinh đẹp như thế."

"Đẹp chỗ nào vậy? Yếu a yếu ớt, nhìn thấy phản cảm rồi, hèn chi mà Tạ thế tử muốn từ hôn, bộ dạng của Tứ tiểu thư như thế này có chỗ nào xứng đáng làm chính thê, giống di nương thiếp thất thì có."

"Quả thật làm người ta phản cảm mà, nhìn đến khuôn mặt đó của nàng ta, ta liền nhớ đến đám hồ ly tinh trong hậu viện, rốt cục ta đã hiểu vì sao Tạ thế tử lại lựa chọn như thế, loại nữ nhân như thế này mà làm chính thê thì quá mất mặt rồi!"

"Kỳ thật cũng không tệ như các ngươi nói đâu, dung mạo là trời sanh, không thấy ánh mắt của Tứ tiểu thư đứng đắn trong sạch, có lẽ người ta cũng không giống như các ngươi thấy đâu."

"Hừ, ngươi cứ cố làm người tốt đi."

Những lời này rơi vào Khương Nịnh Bảo trong tai, nàng khẽ vuốt hoa vân tường văn trên vòng tay bằng ngọc bích, đôi mắt xinh đẹp kia như có tia sáng hiện lên.

Dung mạo xinh đẹp dịu dàng nhu nhược, ai cũng có thể bức hiếp này của nàng, thật đúng là thu hút sựđố kỵ ganh ghét của nữ nhân.

Khoảng giờ Tỵ, có ma ma vội vã bước vào hồi bẩm.

"Lão phu nhân, có Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công đến."

Khương lão phu nhân giật mình, nhưng trong mắt lại loé lên tia sáng: "Mời bọn họ vào phủ."

Trường Ninh Bá và Trương thị hai người lập tức ngồi thẳng người.

Các phu nhân thứ xuất lập tức dừng miệng, trong mắt đều mang theo vẻ xem kịch vui, ánh mắt của bọn họ thường xuyên bay về hướng Khương Nịnh Bảo thoạt nhìn nhu nhược mảnh khảnh đang khẽ cau mày, vừa thương hại lại vui sướng khi người gặp họa.

Khương Nịnh Bảo đem tất cả thần sắc của những người có mặt trong chính sảnh thu vào đáy mắt, nhất là các vị phu nhân thứ xuất đến để xem náo nhiệt, khóe môi khẽ cong cong, lặng lẽ nở nụ cười.

Triệu quản gia dẫn một đám hộ vệ đem từng rương quà mang vào đại sảnh, sau đó cung kính chắp tay hành lễ với Khương lão phu nhân và Trường Ninh Bá.

"Triệu mỗ bái kiến lão phu nhân, Bá gia cùng với các vị phu nhân."

"Mục đích mà hôm nay Triệu mỗ đến cửa thì có lẽ các vị có mặt ở đây đều đã hiểu, chính là thay mặt cho thế tử gia đến để trả lại hôn thư và thiếp canh, chính thức cùng Khương Tứ tiểu thư giải trừ hôn ước, ngoài hai điều kiện không thay đổi từng nói qua, thế tử gia còn mang thêm một số lễ vật khác để bồi thường."

Triệu quản gia cũng giống như lần trước, vừa vào đã đi thẳng vào vấn đề chính, nói xong ông phất tay ra hiệu cho bọn hộ vệ, hộ vệ do ông mang tới lập tức đem tất cả các rương hòm toàn bộ mở ra.

Là lụa là gấm vọc thượng hạng, vàng bạc châu báu lấp lánh, những bức hoạ trân quý của danh nhân, còn có hai rương vàng óng vàng cực to nhất nhất bày ra ở trước mặt mọi người.

Cả đại sảnh đều là vàng bạc châu báu sáng ánh lên, thiếu chút nữa làm mù mắt những người có mặt ở đây.

Những phu nhân thứ xuất vặn vẹo chiếc khăn trong tay mình, nhìn chòng chọc vào những thứ trong rương kia, hô hấp dồn dập, phì phò hổn hển, ngay cả mắt cũng gần như tái dại đi.

Trái tim của đại phu nhân Trương thị đập thình thịch, thiếu chút nữa kích động nhảy dựng lên.

Của bà ta, tất cả những thứ này điều là của bà ta!

Lòng Trương thị đang âm thầm gào thét.

Đừng thấy Trường Ninh Bá với bộ dáng trấn định, nhưng ánh mắt ông ta đang trợn trừng, tay xiết chặt ly trà tiết lộ kích động cùng hưng phấn của ông ta, trong lòng e là đang mừng đến mức nở hoa luôn.

Chỉ có Khương lão phu nhân phi thường không hài lòng.

Chút vật chất bồi thường này trong mắt của Khương lão phu nhân chỉ xem như tàm tạm, nhưng lại khó mà nói ra khỏi miệng, kẻo mang tiếng là lòng tham không đáy, bán cháu gái cầu danh.

Bởi vậy Khương lão phu nhân chỉ có thể nín, trừng mắt liếc đám con trai con dâu, thậm chí đám con dòng thứ cuất coa kiến thức hạn hẹp kia, thầm mắng một tiếng, thật đúng là đồ vô dụng.

Triệu quản gia mặt mỉm cười nhìn phản ứng của những người ở phủ Trường Ninh Bá, cố ý chú ý xưm phản ứng của Khương Tứ tiểu thư, phát hiện thần sắc nàng trong sáng, cặp mắt cực xinh đẹp kia khô nghề có chút dao động.

Trong lòng thầm gật gù, vị Khương Tứ tiểu thư này quả nhiên không làm ông thất vọng.

"Triệu quản gia, những thứ này đều là bồi thường cho ta?" Khương Nịnh Bảo cong môi, thanh âm mềm mại vang lên, tựa như sấm dậy đất bằng, đập tỉnh mọi người đang có mặt ở đây.

Mọi người đồng loạt nhìn chăm chú Khương Nịnh Bảo.

Đại phu nhân Trương thị hừ lạnh một tiếng, cái gì gọi là bồi thường cho nàng ta chứ, nằm mơ đi, chờ chính thức huỷ cuộc hôn nhân này, bà ta sẽ phái người đem tất cả những đồ bồi thường này dời đến khố phòng.Triệu quản gia mỉm cười, có chút dứt khoát gật đầu: "Đúng vậy, đều là bồi thường cho Khương Tứ tiểu thư."

Khương lão phu nhân thoáng nhìn sắc mặt không cam lòng của vừa lộ ra, da mặt giật giật, Trương thị thích tìm đường chết này thật sự là kiến thức hạn hẹp, lại trừng mắt liếc đám vô dụng bị vàng che mờ mắt kia, lớn tiếng quát.

"Ta cảnh cáo trước, những thứ này đều là do phủ Quốc công bồi thường cho Tứ nha đầu, các ngươi không được có ý định chạm vào những thứ này, nếu không sẽ xử ký theo gia pháp, có nghe hay không?"

Trương thị ngẩn người, vặn vẹo chiếc khăn trong tay, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng không cam lòng, lão phu nhân nói lời này là có ý gì.

Sắc mặt của Trường Ninh Bá cũng trầm xuống, rồi lại khôi phục bình tĩnh, trong lòng âm thầm thầm oán thói sĩ diện đến chết của mẫu thân, chẳng qua chỉ là một đứa cháu gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, cần gì giữ mặt mũi chứ.

Ở trong lòng ông ta, chắc chắc những thứ này đều sẽ được ông ta bỏ vào trong túi.

Mấy phu nhân thứ xuất vừa nghe lão phu nhân lên tiếng, liền đè lại tham lam cũng ganh tị vào lòng, tỉnh táo lại, phủ Định Quốc Công có bồi thường nhiều hơn nữa cũng không có phần của bọn họ.

Nếu mấy thứ này thật sự rơi vào trong tay của Tứ tiểu thư trong tay, ít ra bọn họ còn có thể có chút ích lợi, nghe nói trong tay của Tứ tiểu thư còn nắm giữ số của hồi môn của Nhị phu nhân quá cố, lại cũng nhớ rất rõ số của hồi môn phong phú mà năm xưa Nhị phu nhân gả đến Trường Ninh Bá Phủ, đủ để làm người bên ngoài ghen tị chết được.

Càng nghĩ càng thèm muốn.

Tứ tiểu thư năm nay tuổi đã tròn mười sáu, sau khi hủy hôn, nếu không nhanh chóng định ra một mối hôn sự khác thì sau này làm mai sợ sẽ càng khó khăn hơn, vừa vặn bọn họ có thể trở về nhà mẹ đẻ tìm hiểu một phen, xem có người vừa độ tuổi nào để chọn hay không.

Những phu nhân thứ xuất này không hẹn mà đều đang có chung một ý nghĩ.

Đem phản ứng của mọi người thu vào đáy mắt, khóe môi Khương Nịnh Bảo nở nụ cười loé rồi biến mất, hướng lão phu nhân nhún người thi lễ, vẻ mặt cảm kích nói: "Đa tạ tổ mẫu."

Khương lão phu nhân yêu thương nhìn Khương Nịnh Bảo, trong ánh mắt bà đầy phức tạp, khẽ thở dài: "Những thứ này vốn chính là của ngươi, ngươi không trách tổ mẫu tự chủ trương huỷ mối hôn sự này là tốt rồi."

Khương Nịnh Bảo cười lạnh trong lòng, rõ ràng là bọn họ động lòng với sự đền bù của Tạ thế tử, nôn nóng huỷ đi mối hôn sự này, tổn hại thanh danh của nàng, còn làm ra vẻ là vì muốn tốt cho nàng, bộ dạng này của lão phu nhân thật sự dối trá, trên mặt lại cười thật tươi: "Tổ mẫu là vì muốn tốt cho cháu gái, thì làm sao cháu gái lại trách tổ mẫu chứ."

"thật sự là đứa bé ngoan." Khương lão phu nhân hài lòng gật đầu.

Triệu quản gia: "..."

Sao ông lại cảm thấy nụ cười của Khương Tứ tiểu thư hơi là lạ.

"Triệu quản gia, chuyện đã đến mức này, trước đó ta cũng đã từng nói qua, sẽ không cưỡng cầu, đây là hôn thư cùng với thiếp canh của thế tử."

Khương Nịnh Bảo quay đầu nhìn về hướng Triệu quản gia, cười tủm tỉm lấy hôn thư được nha môn công chứng năm xưa từ ống tay áo cùng thiếp canh của Tạ Cảnh Dực ra, nhưng vẫn chưa giao cho Triệu quản gia.

Phần hôn thư này vốn được chia làm ba phần.

Song phương mỗi người đều giữ một phần, nha môn một phần.

Chỉ có người bị huỷ hôn tự mình đến nha môn chính thức gạch bỏ mới thực sự giải trừ hôn ước.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà Khương lão phu nhân cùng đại phu nhân Trương thị không dám bức bách Khương Nịnh Bảo, bởi hôn thư cùng thiếp canh của thế tử đều ở trong tay Khương Nịnh Bảo.

"Khương Tứ tiểu thư, chẳng biết lúc nào chúng ta đến nha môn?" Triệu quản gia có chút thưởng thức tính dứt khoát của Khương tứ tiểu thư.

Ngón tay trắng noãn thon dài của Khương Nịnh Bảo khẽ vuốt qua hôn thư trong tay, trong mắt không có một tia lưu luyến, nàng bình tĩnh nhìn Triệu quản gia, chậm rãi mở miệng.

"Triệu quản gia, trước khi trả lại hôn thư và thiếp canh, ta có hai chuyện muốn hỏi rõ." Khương Nịnh Bảo ngữ tốc thong thả, thanh âm mềm mại dịu dàng, làm người ta nhịn không được sinh lòng hảo cảm.

Lời vừa nói ra, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng đến tất cả mọi người có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Lúc này tất cả mọi người hiếu kì Khương Nịnh Bảo sẽ hỏi cái gì.

Khương lão phu nhân cùng Trường Ninh Bá gia Trương thị đều nhìn về phía Khương Nịnh Bảo, cùng nhau nhíu mày lại, thầm nói không biết sẽ lại ra cái gì thiêu thân a?

Lặng nhìn Khương Nịnh Bảo như vậy không nhanh không chậm, thần sắc không buồn không giận, con thứ mấy Phòng phu nhân ánh mắt lóe lên một cái, có thể các nàng thật sự nhìn sai rồi, cái này Tứ cônương có gì đó quái lạ.

Triệu quản gia trong mắt dâng lên một vòng hứng thú, nói: "Khương Tứ tiểu thư xin hỏi."

"Chuyện thứ nhất, ta nghĩ hỏi Định Quốc công phủ đền bù từ Ngũ phẩm chức quan rơi xuống người nào trong tay?" Khương Nịnh Bảo câu lên bờ môi, ôn nhu mảnh khí mà hỏi.

Câu hỏi vừa dứt, Khương lão phu nhân cùng Trường Ninh Bá hai người thần sắc hơi hơi trầm xuống mộtcái.

Triệu quản gia kinh ngạc nhìn Khương Tứ tiểu thư, trả lời chi tiết: "Đương nhiên là cho Bá gia."

Khương Nịnh Bảo mày cau lại, trên mặt không tự chủ hiển hiện nét yếu đuối, khiến cho lòng người sinh ra không đành lòng, nàng giả bộ không hiểu mở miệng hỏi.

"Ta nhớ được cái này chức quan Ngũ phẩm là đền bù của việc huỷ hôn, không phải sao?"

"Cho nên chức quan Ngủ phẩm hẳn là rơi xuống đích thân đại ca Khương Cẩn của ta mới đúng, đại ca ta hắn đã tuổi tròn mười tám, trước kia thi đậu tú tài công danh, năm nay chuẩn bị kiểm tra thi Hương."

"Dựa vào cái gì?"

Đại phu nhân Trương thị tâm hoảng hốt, sợ Triệu quản gia thay đổi chủ ý, hung tợn trừng Khương Nịnh Bảo một chút, bật thốt lên chất vấn.

Người luôn thập phần bình tĩnh Khương lão phu nhân ánh mắt lạnh lạnh, không vui trừng mắt đối với Trương thị không kịp chờ đợi mà nhảy ra một chút.

thật là một cái ngu xuẩn.

Bình thường khôn khéo đi nơi nào?

Trường Ninh bá Khương Đông Minh trên mặt hiện lên một tia không đổi, trong lòng bất mãn hết sức, hắn thấy, cháu gái này vậy mà như thế vô tri, liền luật lệ của triều Đại Việt đều không có biết rõ ràng, liền náo ra bực này trò cười.

"Tứ nha đầu, căn cứ vào luật lệ của Đại Việt, người phải có chức quan viên mới có thể đi lên tấn thăng, ta bây giờ chức quan là chính lục phẩm, đi lên chính là Ngũ phẩm, cử nhân trở lên không công danh hay con em thế gia nếu không được đảm nhiệm chức quan từ chính lục phẩm trở lên đều không được."

Trường Ninh Bá vừa nói xong, Đại phu nhân Trương thị mới phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, thoáng nhìn một đám con thứ của mấy Phòng phu nhân trong mắt mỉa mai, còn có lão phu nhân lạnh lùng ánh mắt, sắc mặt của bà trở nên hơi hơi trắng lên.

Khương Nịnh Bảo sững sờ.

Trách không được Đại ca hồi âm cũng không nói, thì ra Đại ca đã sớm biết chức quan này sẽ không rơi xuống trên người hắn.

Nhưng là, trong sách tình tiết giống như không phải như vậy, cái này từ Ngũ phẩm chức quan cuối cùng là rơi xuống Trương thị đích thứ tử, cũng chính là nàng nhị đường ca Khương Việt trên thân, làm sao bây giờ lại là Đại bá?

Khương Nịnh Bảo nhịn không được cẩn thận nhớ lại một chút ký ức xuyên sách kia, đem đoạn nội dung trong sách lần nữa ôn lại một chút, thì ra là nàng sơ sẩy, đem thời gian là nhầm lẫn.

Trong sách Khương Nịnh Bảo chết sống không từ hôn, hắc hóa hãm hại nữ chính, kéo thời gian gần đến một năm, thành ra trong sách lớn nhất nữ phụ ác độc là chất xúc tác cho nam nữ chủ tình cảm tăng cao.

Nữ chính bản thân cũng không phải là loại lương thiện, mặt ngoài từng bước nhượng bộ, vụng trộm lại nâng đỡ Trường Ninh Bá phủ xuất thủ đối phó Khương Nịnh Bảo.

Có An Viễn Hầu cùng Tạ thế tử phía sau Quốc Công phủ cùng Tạ gia hành động, Trường Ninh Bá không đến thời gian một năm, chức quan từ chính lục phẩm tấn thăng từ tứ phẩm, đương nhiên không cần công bộ viên ngoại lang cái này từ Ngũ phẩm chức quan nhàn tản.

Cho nên chức quan này cuối cùng rơi xuống nhị đường ca Khương Việt trong tay.

"Bá gia nói không sai, Khương Tứ tiểu thư, cái này đền bù chức quan chỉ có thể rơi xuống Bá gia trên thân." Triệu quản gia nghiêm túc gật đầu.

Thế tử gia lúc trước hướng lão phu nhân muốn đền bù là chức quan từ Ngũ phẩm này, thật ra là cho Trường Ninh bá.

Khương Nịnh Bảo bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lộ ra một nụ cười khổ, ngượng ngùng giải thích một câu: "thì ra là thế, là ta quá vô tri, quá nóng vội, chỉ muốn cha mẹ không ở, để Đại ca sớm một chút đem chi thứ hai đứng lên."

Ba năm trước đây, Đại ca Khương Cẩn mới mười lăm, còn chưa làm mai liền chợt nghe tin dữ song thân gặp nạn, huynh muội ba năm tang hiếu, đầu năm nay mới hết tang hiếu.

Đại ca cũng ở nhà đọc ba năm sách, năm nay vừa vài xuân liền đi thư viện Thanh Sơn.

Ai ngờ trước đó vài ngày, Khương Nịnh Bảo lại phải biết mình là xuyên sách, cha mẹ còn sống đang mộtnơi nào đó.

Đây quả thực là ông trời mở ra trò đùa lớn.

Thôi, mọi chuyện không thể đều như ý.

Xem ra nàng sớm đáp ứng từ hôn, tránh đi hiệu ứng bươm bướm sẽ phát sinh tình tiết không rõ, về sau đại bộ phận tình tiết trong sách chỉ có thể làm tham khảo.

Ăn chút thiệt thòi liền ăn chút thiệt thòi, về sau cha mẹ sẽ còn trở về, Đại ca chỉ là một cái tú tài, còn chưa thi đậu cử nhân công danh, ngoại tổ gia rời kinh thành quá xa, ngoài tầm tay với, nàng vẫn là không nên cùng Trường Ninh bá gây quá căng.

Miễn cho đại phòng vụng trộm ra ám chiêu, ảnh hưởng đại ca năm nay thi Hương.

Khương Nịnh Bảo ở trong lòng âm thầm phân tích lợi và hại.

"Khương Tứ tiểu thư cùng Khương Tam thiếu huynh muội tình thâm, tiện sát người bên ngoài."

Triệu quản gia lý giải cười cười, Khương gia nhị phòng chỉ có Khương Tứ tiểu thư cùng Khương Tam thiếu, nhìn vào hàng động của Khương gia đại phòng - phu nhân Bá gia, sợ là không có trông cậy vào, duy nhất có thể dựa vào chỉ có Khương Tam thiếu.

Trường Ninh Bá gia sắc mặt lúc này mới chuyển biến tốt đẹp, thì ra nguyên nhân cháu gái nói chuyện này là bởi vì nghĩ tới Cẩn Ca nhi sớm một chút đứng lên nhị phòng mới sẽ như vậy mất phân tấc, trong lòng điểm bất mãn này lui tán một chút.

"Về sau nên tìm hiểu thêm về luật lệ Đại Việt, miễn cho làm trò cười."

Khương Nịnh Bảo thụ giáo gật đầu: "Vâng, rất cám ơn đại bá chỉ điểm." Xác thực cần phải cẩn thận nghiên cứu một chút luật lệ Đại Việt, có nhiều thứ dù là không dùng đến, cũng muốn tìm hiểu một chút.

Có lẽ là trải qua dài dằng dặc tận thế, sớm đã quên mất thời đại hòa bình cần luật pháp giữ gìn ổn định, những năm này trôi qua có chút an lành.

"Tứ nha đầu, Bá phủ cũng là hậu thuẫn của ngươi, không được nghĩ xoá đi, gia tộc có tốt, ngươi mới có thể hưởng thụ gia tộc che chở."

Khương lão phu nhân thật sâu liếc nhìn đứa cháu gái, ngày thường nhu thuận, nhịn không được khuyên bảo một câu, xem ra Tạ thế tử huỷ hôn, khiến cho nàng thụ đả kích thật lớn, dẫn đến tính tình đại biến.

Vạn nhất làm ra có hại Bá phủ danh dự sự tình... Khương lão phu nhân không thể không phòng ngừa chu đáo.

"Tổ mẫu nói đúng lắm, cháu gái ghi nhớ lời dạy bảo."

Khương Nịnh Bảo kính cẩn nghe theo đáp.

Trong lòng cười lạnh, gia tộc che chở... Lão phu nhân không thích cháu gái này, Đại bá mẫu Trương thị lại là như vậy bợ đỡ người, không ép khô giá trị lợi dụng huynh muội bọn họ là thủ hạ lưu tình.

Ba năm này có thể trôi qua an ổn thư thái, chỉ vì nàng là vị hôn thê của thế tử Quốc Công phủ, nói không chừng rất nhanh sẽ gả vào Quốc Công phủ.

Nhưng tại Đào Hoa Yến xảy ra việc ngoài ý muốn, Tạ thế tử huỷ hôn.

Lão phu nhân cùng Đại phu nhân Trương thị trở mặt, số lượng đồ ăn từng ngày càng giảm bớt, cái gọi là gia tộc che chở, chính là một chuyện cười.

"Khương Tứ tiểu thư, ngài muốn hỏi chuyện thứ hai là cái gì?" Triệu quản gia mắt thấy sắc trời không còn sớm, hỏi vội.

Khương Nịnh Bảo khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười, như hoa trà nở rộ trong ngày xuân, chói lọi mê người, nàng mang chút một tia mong đợi hỏi.

"Triệu quản gia, trước đó ta từng nói qua không muốn đương thời làm muội muội của thế tử gia, lại bị người ta hủy hôn, ta nuốt không trôi một hơi này, liền buông lời nói muốn gả Định Quốc công, qua đi ta càng nghĩ càng thấy thoả đáng, làm mẹ của vị hôn phu trước kia của mình rất tốt, không biết Tạ lão phu nhân có đồng ý như vậy không?"

Lời nói vừa nói ra, con thứ mấy Phòng phu nhân trợn mắt há mồm, nhìn về phía Khương Nịnh Bảo với ánh mắt mang theo một tia dị sắc.

Tứ cô nương chẳng lẽ bị kích thích điên rồi.

Dĩ nhiên là nghĩ làm mẹ của vị hôn phu trước kia.

Ngẫm lại liền đáng sợ.

Trong lòng mấy phu nhân do dự, Tứ cô nương đồ cưới là phong phú, nhưng cái này Tứ cô nương bị huỷ hôn, giống như thụ gai lớn kích, váng đầu, vạn nhất làm ra chuyện gì không tốt, chẳng phải là hố nhà mẹ đẻ.

Lúc đầu Khương lão phu nhân cùng Đại phu nhân Trương thị coi như bình tĩnh, chỉ là các nàng khôngnghĩ tới đều qua vài ngày nữa, Khương Nịnh Bảo vẫn còn chưa từ bỏ, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Nhất là Trương thị, bà ta đã vụng trộm nhìn cho cháu gái này một cửa hôn nhân "Tốt"

Đợi nàng lui thân liền vui vẻ mà trừng trị nàng.

Bây giờ cháu gái lại ngay trước đám con thứ mấy Phòng phu nhân nói muốn làm mẹ của vị hôn phu ban đầu.

Trương thị trong lòng thầm hận cháu gái không phân trường hợp nói lung tung, sắc mặt cực kỳ khó coi, bà ta không cần nghĩ, chỉ cần tất cả chuyện này Triệu quản gia vừa đi ra Bá phủ, không cần nửa ngày, kinh thành khẳng định lời đồn đại bay đầy trời.

Từ trước đến nay không quá quan tâm hậu viện, Trường Ninh Bá gia hiển nhiên là lần đầu tiên biết được cháu gái lại có bực này suy nghĩ, sắc mặt đại biến, giận dữ mắng mỏ một tiếng: "Hồ nháo, hoang đường!"

"Đại bá gia, việc quan hệ cháu gái chung thân đại sự, xin cho cháu gái tùy hứng một lần." Khương Nịnh Bảo hướng Đại bá Khương Đông Minh có chút phúc thân, ngữ khí kiên định nói.

"Phanh" một tiếng, Khương Đông Minh vỗ một cái thật mạnh mặt bàn, thanh sắc câu lệ hô: "Ta tuyệt không đồng ý!"

Đại phu nhân Trương thị bị trượng phu đột nhiên bộc phát nộ khí dọa sắc mặt trắng bệch, hãi hùng khiếp vía, tâm không ngừng chìm xuống dưới, nàng phát hiện, trượng phu tựa hồ quan tâm quá sâu xem cô cháu gái này.

"Đại bá!"

"Im miệng, hôn nhân đại sự, môi chước chi ngôn, các loại huỷ hôn về sau, để đại bá ta cùng bá mẫu lựa chọn một cửa hôn nhân tốt." Trường Ninh Bá gia Khương Đông Minh sắc mặt tái xanh, lần nữa hung hăng vỗ mặt bàn.

Con thứ mấy Phòng phu nhân sắc mặt trắng bệch, nhịn không được che ngực lui lại một bước, không nghĩ tới Trường Ninh Bá gia phát giận lên đáng sợ như vậy.

Tứ cô nương lá gan thật to lớn.

Khương Nịnh Bảo không có bị cơn giận của hắn hù đến, hai đầu lông mày yếu đuối tan hết, bình tĩnh không lay động nhìn thấy hắn, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn ngẩng lên, quyết không thỏa hiệp mở miệng.

"Đại bá, tha thứ cháu gái bất hiếu!"Triệu quản gia không nghĩ tới Khương Tứ tiểu thư nhanh như vậy hỏi việc này, vừa vặn lão phu nhân đối với Khương Tứ tiểu thư phi thường hài lòng, để giảm đi chuyện bá gia nổi trận lôi đình, kiệt lực phản đối, nhịn không được nhíu mày lại, hắn uyển chuyển trả lời.

"Bá gia, nhà ta lão phu nhân nói, rất thích Tứ tiểu thư."

Trường Ninh Bá gia một hơi bị tắt cứng tại trong cổ họng, sắc mặt khó coi trừng Khương Nịnh Bảo một chút.

"Chuyện này là tại lễ không hợp."

Triệu quản gia cười nói: "Bá gia, Tứ tiểu thư từng nói muốn gả Quốc Công gia, lão phu nhân nhà ta tại hai ngày trước tìm cao tăng hợp Quốc Công Gia cùng Tứ tiểu thư bát tự, vui mừng chính là, hai người mệnh cách cực kì tương hợp."

"Lão phu nhân cao hứng phi thường."

Thông tin vừa đưa ra, mọi người sắc mặt đại biến.

Triệu quản gia ý tứ trong lời nói ai ai cũng hiểu, Tạ lão phu nhân coi trọng Khương Nịnh Bảo.

Khương Nịnh Bảo trong lòng một trận vui vẻ, thì ra nàng cùng Định Quốc công mệnh cách thế mà tương hợp, trên khuôn mặt xinh đẹp nhu hoà nhịn không được hiện ra nụ cười vui mừng, trong tay giương lên hôn thư, giọng điệu nhẹ nhàng nói.

"Ta đã hỏi rõ ràng, Triệu quản gia, chúng ta cùng đi phủ nha đi, sớm một chút giải trừ hôn ước cũng tốt, miễn cho Tạ thế tử một mực nhớ thương."

Lần này không ai ngăn cản, Trường Ninh Bá gia nghẹn thở ra một hơi, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt đen tối không rõ.

Khương lão phu nhân ánh mắt phức tạp xem xét Khương Nịnh Bảo một chút, Trương thị không thèm để ý chút nào Khương Nịnh Bảo phải chăng đã rời đi đại sảnh, cặp mắt của bà lưu lại trên mấy cái rương lớn, trong mắt tràn đầy kích động.

"Tổ mẫu, chúng ta có phải là trước đem đền bù của Định Quốc công phủ thu lại?"

Khương lão phu nhân không mặn không nhạt lườm ở đây mấy vị con thứ con dâu một chút, thầm mắng Trương thị là đồ ngu xuẩn.

"Hồng Hạnh, gọi người kiểm lại một chút, mọi thứ chờ Tứ nha đầu trở về đưa đến viện tử của nàng."

Trương thị sững sờ, lập tức gấp đến đỏ mắt, hô to một tiếng: "Mẫu thân!

Trường Ninh Bá gia cũng nhịn không được nhìn mẫu thân một chút.

Khương lão phu nhân nhắm mắt.

Ra đại sảnh, Khương Nịnh Bảo đi tới Xuân Hỉ, Xuân Hỉ sớm đã chuẩn bị xong mũ có rèm cho tiểu thư đội lên, che đậy đi dung nhang tinh xảo ôn nhu kia.

"Triệu quản gia, đi thôi, xe ngựa của ta sớm đã ở bên cửa chờ." Khương Nịnh Bảo thản nhiên cười khẽ, thanh âm uyển chuyển êm tai tựa như lộ ra sự vui vẻ.

Triệu quản gia mỉm cười, mang theo một đám hộ vệ đi theo phía sau xe ngựa của Khương Tứ tiểu thư xe, rời đi Trường Ninh Bá phủ, trùng trùng điệp điệp phương hướng thẳng đến phủ nha.

Mọi ngươi quang minh chính đại nhìn chằm chằm Bá phủ động tĩnh, thấy thế liền dồn dập đi theo xem náo nhiệt.

Cho đến khi gặp Triệu quản gia cùng một vị có dáng người nổi bật mang theo mũ che chắn nữ tử dung nhan cùng nhau tiến vào phủ nha, đám người lập tức nổ tung.

"Vị đi bên người Triệu quản gia kia là Khương Tứ tiểu thư đi, làm sao phải mang theo mũ che, chẳng lẽ đúng như lời đồn nói mặt xấu như Chung Vô Diệm?"

"Có khả năng, trách không được Tạ thế tử muốn lui cửa hôn sự này."

"Triệu quản gia đến phủ nha làm cái gì?"

"Nhìn tình huống, bọn hắn hẳn là đến phủ nha gạch bỏ hôn thư, chắc hẳn lúc trước kết thân rất trọng, nói không chừng bên trong có nội tình gì?"

"Ngươi suy nghĩ nhiều, có thể có nội tình gì, tại phủ nha công chứng hôn thư, bất quá là coi trọng cửa hôn sự này mà thôi."

"Cái này chưa chắc đã nói được."

"không phải là đang nói Khương Tứ tiểu thư dung mạo mặt xấu như Vô Diệm sao?"

Đám người vây xem thật lâu chưa tán, chủ đề lại dẫn tới dung mạo Khương Tứ tiểu thư.

Đau khi tại nha môn gạch bỏ việc hôn nhân, Triệu quản gia cùng Khương Nịnh Bảo mỗi người cầm lại thiếp canh riêng phần mình, cùng nhau đem ba phong hôn thư xé bỏ.

Từ đó, Khương Nịnh Bảo cùng Tạ thế tử chính thức giải trừ hôn ước.

Từ đây hai không liên quan đến kết hôn.

Ra tới cửa lớn phủ nha, Triệu quản gia hướng Khương Nịnh Bảo chắp tay hành lễ, mở miệng cười: "Tứ tiểu thư, Triệu mỗ cáo từ."

Bên trong rèm màu đen của mũ che Khương Nịnh Bảo lộ ra một nụ cườiôn nhu, tâm tình vô cùng tốt nói: "Triệu quản gia đi thong thả!"

Triệu quản gia cùng một đoàn người trùng trùng điệp điệp rời đi, Khương Nịnh Bảo ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện trên không mây đen tan đi, chân trời sáng lên một vệt ánh sáng, ánh nắng từ tầng mây lộ ra, tung xuống một mảnh ánh sáng nhu hòa.

Đột nhiên, có một mũi tên từ không trung bay tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro