Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Bái Phỏng

Ô Vân tửu phường hiên ngang khai trương, mây đen dày đặc.

Dương Thư Thanh cùng với Tần Vương bàn bạc cách đối phó.

"Vương gia, vẫn không tra ra được chủ nhân phía sau của Ô Vân tửu phường sao?" Ấn đường Dương Thư Thanh nhíu chặt, hung hăng vò nát khăn tay.

Tần Vương trong lòng bực bội, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên vẻ âm u, Thượng Vân tửu phường là túi tiền của Dương Thư Thanh, có lợi nhuận mỗi tháng của Thượng Vân tửu phường nên những khoảng chi của hắn thập phần dư dả.

Nhưng Ô Vân tửu phường vừa xuất hiện trước cửa Thượng Vân tửu phường lập tức có thể giăng lưới bắt chim, thời gian mấy ngày ngắn ngủi chỉ bán ra không đến mười vò rượu dưỡng sinh, vẫn là phú thương từ nơi khác chạy đến mua.

Tiếp tục như vậy lợi nhuận của Thượng Vân tửu phường sẽ giảm đi rất nhiều.

"Vẫn không tra ra được, nhưng ta hoài nghi là người do Tấn Vương phái ra."

Dương Thư Thanh nghe Tần Vương hoài nghi Tấn Vương lông mày của nàng ta không mảy may nhíu một chút nào, từ khi đoạt được cổ phương của Khương Nịnh Bảo nàng ta liền đem bí mật của cổ phương giữ thật chặt chẽ.

Ngay cả Tần Vương cũng không biết được.

"Thiếp thân cảm thấy không phải là Tấn Vương, nếu như là Tấn Vương hắn chắc chắn sẽ ra tay lúc Vương gia ra mặt."Dương Thư Thanh do dự một chút nói ra cái nhìn của mình, kỳ thật nàng ta có hoài nghi một người khác.

Đối với Tấn Vương Dương Thư Thanh còn hiểu rõ hơn Tần Vương.

"Nếu như không phải Tấn Vương chẳng lẽ còn có thể là phủ Định Quốc Công hay sao?"

Lông mày Tần Vương nhăn lại, cả khuôn mặt hiện lên vẻ bực bội, nghĩ đến số lợi nhuận mấy tháng nay không thu được trong lòng hắn không khác nào bị người ta cắt ra một miếng thịt, đau đớn vô cùng.

Dương Thư Thanh mấp máy môi, nói ra người nàng ta hoài nghi: "Ta cảm thấy hẳn là có liên hệ với phủ Định Quốc Công, Vương gia chẳng lẽ đã quên chỗ dựa phía sau quán trà Tấn Giang chính là Định Quốc Công?"

Kỳ thật trong nội tâm nàng ta càng có suy nghĩ chắc chắn là Khương Nịnh Bảo.

Ở kiếp trước cổ phương cất rượu là của Khương Nịnh Bảo, ở kiếp này bị nàng ta sớm cướp vào trong tay, điều này không có ai biết được nhưng vẫn khiến cho Dương Thư Thanh chột dạ.

Tần Vương trong lòng cũng căng thẳng.

"Nếu như là Định Quốc Công thì chuyện này sẽ rất phiền toái."

Cả khuôn mặt Dương Thư Thanh liền trầm xuống, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng là phiền phức, Vương gia, người không nhìn thấy đối phương đặt tên là Ô Vân tửu phường sao, không cần phải nói, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đối phương là muốn nhằm về phía Thượng Vân tửu phường của chúng ta, quả thật là khinh người quá đáng."

"Vương gia, chúng ta không thể ngồi chờ chết, dù sao chủ nhân phía sau của Ô Vân tửu phường cũng không có ai biết được, chúng ta vẫn có thể tiên hạ thủ vi cường, đập Ô Vân tửu phường."

Vừa nhìn thấy cái tên Ô Vân tửu phường Dương Thư Thanh liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Một đám mây đen, nghe xong liền biết điềm xấu.

Đáy mắt Tần Vương liền hện lên một tia ngoan lệ: "Thư Thanh, nàng nói đúng, đã không tra ra chỗ dựa phía sau của Ô Vân tửu phường chúng ta cứ coi như không biết, ta vụng trộm phái người đem Ô Vân tửu phường đập!"

Dương Thư Thanh lại không cao hứng như trong tưởng tượng.

Ngày nào còn chưa tra ra được người nắm giữ cổ phương nàng ta không thể yên tâm.

"Vương gia, người tra lại một chút xem ai là người nấu rượu của đối phương, điều tra ra liền giết chết, ta cũng không tin bọn họ trong thời gian ngắn còn có thể tìm được thợ nấu rượu, ai nấu cho họ liền giết chết, ta cũng không tin còn có thợ nấu rượu dám cất rượu cho Ô Vân tửu phường."

Đã không cách nào trị tận gốc thì chỉ có thể trị phần ngọn.

Dương Thư Thanh không hổ là nữ chính tâm ngoan thủ lạc, nói giết người mà mắt cũng không chớp cái nào.

Tần Vương gật gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia sát khí, điều này không cần Dương Thư Thanh nhắc nhở hắn cũng nghĩ đem thợ nấu rượu của Ô Vân tửu phường từng người từng người giết chết.

"Thư Thanh, cuối cùng là ai tiết lộ cổ phương cất rượu, nàng có từng nói cho ai, hay thợ nấu rượu trong Thượng Vân tửu phường có nội gián không?"

Tần Vương nghĩ tới chính mình cũng không biết cổ phương cất rượu dưỡng sinh của Dương Thư Thanh mà chủ nhân phía sau của Ô Vân tửu phường lại biết rõ, trong lòng hắn liền không thoải mái, thậm chí âm thầm oán trách Dương Thư Thanh.

Dương Thư Thanh không biết suy nghĩ trong lòng Tần Vương, gương mặt nàng ta trở nên lạnh lẽo.

"Vương gia, cổ phương rượu dưỡng sinh trong tay ta, từ khi lấy được cổ phương cất rượu ta liền ghi nhớ kĩ sau đó đem cổ phương đốt đi, cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài."

"Rượu trong tửu phường đều do ta tự tay cất, ta sẽ cho thêm chút thuốc nước tại thời điểm cho vào vò, thang thuốc này ta chưa từng mượn tay người khác, đều là chính ta dựa theo tỉ lệ nhất định tự mình nấu ra cho nên không tồn tại khả năng bị tiết lộ ra ngoài."

"Ta hoài nghi cổ phương ta lấy được cũng không phải bản độc nhất."

Cái suy đoán này khiến Dương Thư Thanh cảm thấy thất bại, rõ ràng ở kiếp trước Khương Nịnh Bảo dựa vào phương thức cất rượu lại gặp được thời thế, căn bản chưa từng xuất hiện chuyện như vậy.

Đến phiên nàng ta lại vẫn cứ xảy ra sơ suất thành dạng này.

Dương Thư Thanh trong lòng không nhịn được oán giận ông trời bất công, kiếp trước hay kiếp này ông trời đều thiên vị tất cả cho Khương Nịnh Bảo.

Tần Vương nghe được Dương Thư Thanh nói như vậy cũng giống như Dương Thư Thanh hoài nghi có người khác có được cổ phương cất rượu, lần này sắc mặt Tần Vương càng khó coi hơn.

Thượng Vân tửu phường chính là một con gà mái biết đẻ trứng vàng.

Đơn thuốc không phải duy nhất khiến cho bọn họ mười phần bị động, dù là đập Ô Vân tửu phường cũng vô dụng, đối phương vừa nhìn liền biết muốn đối đầu với bọn họ tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Thư Thanh, nếu không chúng ta cũng hạ giá bán rượu dưỡng sinh?"

Tần Vương tâm phiền ý loạn đưa ra một chủ ý ngu ngốc.

Dương Thư Thanh sầm mặt lại, trong lòng thầm mắng Tần Vương một câu ngu xuẩn, trách không được kiếp trước bị thua bởi Tấn Vương, càng cùng Tần Vương ở chung nàng càng cảm giác được hắn chênh lệch với Tấn Vương.

"Vương gia không thể xuống giá, rượu dưỡng sinh vốn chính là hàng hiếm, một khi hạ giá Ô Vân tửu phường nhất định sẽ cùng chúng ta xảy ra chiến tranh giá cả một lần nữa hạ giá, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ tiện nghi người khác."

"Huống hồ rượu dưỡng sinh cũng không dễ sản xuất, phú thương nơi khác chạy đến kinh thành rất nhiều, rượu dưỡng sinh của chúng ta không lo bán không được, chỉ là trong một tháng có khả năng bán không được bao nhiêu."

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Vương âm trầm như nước.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Dương Thư Thanh trầm mặc, nàng ta kỳ thật cũng không có biện pháp tốt, Ô Vân tửu phường khí thế hung hãn, nhất là ngay từ đầu hạ giá, càng làm nàng ta hoài nghi Khương Nịnh Bảo có phải là giống như nàng ta, đột nhiên trùng sinh trở về.

Ô Vân tửu phường định giá rượu dưỡng sinh Dương Thư Thanh hết sức quen thuộc, quen thuộc làm nàng ta hãi hùng khiếp vía.

Đây cũng là nguyên nhân nàng ta hoài nghi Khương Nịnh Bảo.

Càng làm Dương Thư Thanh lo lắng chính là nàng ta từng hứa hẹn mỗi tháng xuất ra một phần lợi nhuận làm tiền trợ cấp, vạn nhất lộ ra nàng ta giở trò dối trá...

Dương Thư Thanh lo lắng.

Khương Nịnh Bảo không biết Dương Thư Thanh hoài nghi chủ nhân phía sau Ô Vân tửu phường là nàng, nếu như biết nhất định sẽ im lặng, Dương Thư Thanh suy nghĩ cũng thật nhiều.

"Phu Nhân, Ô Vân tửu phường bị người ta đập."

Xuân Nhạc vừa đến liền hào hứng đem tin tứcnày nói cho Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo đang cho Kỳ nhi bú, nghe được âm thanh của Xuân Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu.

Xuân Hỉ ở một bên cũng hứng thú.

Mấy ngày nay các nàng đều đang chăm chú nhìn xem Ô Vân tửu phường cùng Thượng Vân tửu phường đấu đá nhau.

"Thượng Vân tửu phường trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, người mua lác đác không có bao nhiêu, xem ra Tần Vương rốt cuộc nhịn không được muốn xuất thủ." Khương Nịnh Bảo cười tủm tỉm nói.

"Cái này nô tỳ cũng không rõ lắm, bất quá sau khi Ô Vân tửu phường bị đập mọi người phát hiện trong tửu phường không có một vò rượu nào cả, tới gần buổi trưa có người đem rượu dưỡng sinh vận chuyển tới, chưởng quỹ cùng tiểu nhị của Ô Vân tửu phường trực tiếp đem rượu bày bán trước cửa tửu phường đã bị đập nát."

Xuân Nhạc nói đến chuyện này trên mặt tràn đầy hưng phấn, nàng thật sự là quá bội phục cái người chủ nhân phía sau Ô Vân tửu phường.

Khương Nịnh Bảo phì một tiếng cười to.

"Xem ra chủ nhân của Ô Vân tửu phường sớm đã dự liệu đến tửu phường sẽ bị đập, cho nên đã chuẩn bị chu đáo phòng bị trăm vạn khả năng."

Xuân Nhạc gật đầu thật mạnh, vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Xuân Hỉ đứng một bên cười nói: "Lần này Dương trắc phi cùng Tần Vương sợ là tức muốn chết rồi."

Khương Nịnh Bảo nghe vậy khóe miệng nhếch lên, dịu dàng vỗ Kỳ nhi đang ợ một cái, đem nó đặt ở trên giường mềm mại, ôm lấy Lân nhi cho bú.

Lúc này ở cửa truyền đến một trận tiếng động, thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi bước vào, hắn vòng qua bình phong đi đến chỗ đặt chậu than trong nội thất.

Xuân Nhạc nhìn thấy Định Quốc Công trở về liền lôi kéo Xuân Hỉ lui ra ngoài.

Khương Nịnh Bảo hướng về phía Định Quốc Công Tạ Hành lộ ra một nụ cười xán lạn, nụ cười này xinh đẹp chói mắt, Định Quốc Công đáy mắt xẹt qua ánh sáng lấp lánh, tâm đột nhiên nhảy lên một cái, khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên một tia dịu dàng.

Hắn bước nhanh đến phía trước ngồi ở bên người nàng, ánh mắt vừa vặn rơi xuống bên trên vạt áo mở rộng lộ ra bộ ngực đẫy đà, bỗng nhiên cảm thấy cả người nóng rực, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Khương Nịnh Bảo ôm thật chặt Lân nhi đang bú thật hung hãn, ánh mắt nóng bỏng của Định Quốc Công như muốn đốt cháy nàng, thân thể có chút run nhẹ lên, gương mặt xinh đẹp động lòng người cũng đỏ ửng.

Mỗi lần Định Quốc Công thấy nàng cho con bú ánh mắt nóng bỏng kia khiến Khương Nịnh Bảo toàn thân nóng lên, tựa hồ chỉ cần đụng chạm một cái nàng liền xụi lơ.

Bầu không khí nháy mắt trở nên mập mờ kiều diễm.

"Nịnh Bảo, ta tra ra chủ nhân phía sau của Ô Vân tửu phường." Định Quốc Công âm thanh trầm thấp nói.

Khương Nịnh Bảo nghe vậy trừng to mắt, trong nháy mắt đem không khí mập mờ ném ra sau ót, vội vàng hỏi: "Quốc Công gia, chàng đừng nói mập mờ với ta, nhanh nói, ta muốn biết là ai lợi hại như vậy lấy được cổ phương cất rượu của Dương Thư Thanh."

Khóe miệng Định Quốc công hơi vểnh lên, ánh mắt từ bộ ngực tuyết trắng đẫy đà của nàng dời đi, đem Kỳ nhi đang nằm trên giường không khóc không nháo ôm vào trong ngực, động tác dịu dàng lắc lư.

"Là Cảnh Dực."

Khương Nịnh Bảo kinh ngạc, vậy mà lại là Tạ Cảnh Dực, cái này thật khó mà tưởng tượng, nàng cổ quái lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Dương Thư Thanh từng nói cho Cảnh Dực cách cất rượu?"

Định Quốc Công lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không phải, ta có hỏi qua Cảnh Dực, hắn nói Dương thị lấy được cổ phương cất rượu đã nhớ kĩ sau đó liền đốt đi."

Khương Nịnh Bảo nghe xong trong lòng một trận ảo não, nàng dĩ nhiên đã quên đi việc này, có vẻ như trong sách có ghi qua việc này, vì phòng ngừa bí mật bị tiết lộ Dương Thư Thanh làm cực kì cẩn thận, ngay cả thợ nấu rượu trong tửu phường cũng chỉ biết được một phần, mọi bước quan trọng nhất đều là Dương Thư Thanh tự mình làm.

"Xem ra là Cảnh Dực không biết từ nơi nào lấy được một cái cổ phương y hệt."

Dương Thư Thanh để cho Tạ Nhị phu nhân trước mặt mọi người quỳ xuống bức bách Tạ Cảnh Dực, trong lòng Khương Nịnh Bảo bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, ngay cả nàng cũng có thể đoán được là do Dương Thư Thanh làm không lý nào nam chính Tạ Cảnh Dực lại không tra được.

Nhất là Tạ Cảnh Dực hiện tại còn là thống lĩnh Cấm Vệ quân, nhận được tín nhiệm khá lớn từ Càn Nguyên đế.

Tra chút chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay.

Xem ra hào quang của nam chính cũng không thể xem thường, Tạ Cảnh Dực ra tay lần này liền đâm thẳng vào tử huyệt trong tim Dương Thư Thanh, đây vốn dĩ là bàn tay vàng sau khi trùng sinh của Dương Thư Thanh. 

Nam nữ chủ đối mặt, không biết hươu chết vào tay ai.

Đến cùng vận mệnh của ai mạnh hơn.

Khương Nịnh Bảo có chút chờ mong.

"Ừ, việc này Hoàng thượng cũng biết, ngầm cho phép Cảnh Dực hành động." Định Quốc Công tra lời một câu, nhìn thấy Khương Nịnh Bảo cho Lân nhi ăn no, chỉnh sửa lại vạt áo trước ngực che khuất cảnh xuân, ánh mắt có chút tối sầm lại.

Khương Nịnh Bảo giả vờ không có chú ý đến ánh mắt của hắn, từ khi đứa nhỏ đầy tháng, có lẽ là do nhẫn nhịn quá lâu mà Định Quốc Công ban đêm đều huyên náo cho đến khi nàng cầu xin tha thứ, nàng đem Lân nhi ôm trong ngực dỗ dành.

Hai thằng nhóc mười phần nhu thuận làm cho người ta yêu thích hết sức.

Tạ lão phu nhân thích nhất là mỗi ngày cùn hai thằng nhóc nô đùa.

"Không biết Tần Vương cùng Dương Thư Thanh có hạ giá bán hay không?" Khương Nịnh Bảo mỉm cười, giọng điệu khó nén một chút ý cười trên nỗi đau của người khác.

Định Quốc Công nhìn thấy nàng bày ra bộ dáng này trong mắt liền hiện lên ý cười.

"Cũng khó nói, rượu dưỡng sinh có thể cất vào hầm, cất vào hầm càng lâu hiệu quả dưỡng sinh càng tốt, Dương thị sẽ không cam lòng hạ giá bán ra nhưng Tần Vương thì không nhất định, hắn cần một số tiền lớn.

Khương Nịnh Bảo gật gật đầu: "Đến lúc đó bọn họ đoán chừng sẽ xuất hiện suy nghĩ khác nhau." Dừng một chút, nàng nhớ tới một chuyện khác, giọng điệu có chút tiếc nuối nói, "Có thể là cứ như vậy, Thượng Vân tửu phường tháng sau sợ là sẽ không xuất ra một phần lợi nhuận làm tiền trợ cấp."

Định Quốc Công thần sắc thản nhiên mà hỏi: "Từ năm ngoái khi Thượng Vân tửu phường tuyên bố xuất ra một phần lợi nhuận giúp đỡ người nhà của binh lính tử trận, Nịnh Bảo, nàng có biết Binh Bộ Thượng Thư mấy tháng này thu được bao nhiêu tiền không?"

Khương Nịnh Bảo sững sờ.

"Rất ít sao?"

"Trừ tháng thứ nhất xuất ra một ngàn lượng còn lại mấy tháng sau đều không có vượt qua một ngàn lượng. Dương thị cùng Tần Vương đem sổ sách mỗi tháng đưa cho Binh Bộ Thượng Thư xem qua để "chứng minh" bọn họ xác thực kiếm lợi nhuận không nhiều."

Định Quốc Công giọng điệu không có một tia dao động.

Thượng Vân tửu phường lợi nhuận há sẽ chỉ có một tẹo như thế, thế lực của Tần Vương khuếch trương nhanh như vậy, cái túi tiền Thượng Vân tửu phường này không thể bỏ qua cũng có công lao rất lớn, Dương thị cùng Tần Vương lại làm sổ sách giả gạt bọn họ.

Chỉ là bởi vì nguyên nhân đối phương giữ bí mật cổ phương, bọn họ nói rượu dưỡng sinh dùng dược liệu trân quý chi phí cực cao bọn họ không thể không tin tưởng, dù là trong lòng có hoài nghi cũng không tìm được chứng cứ.

Nhưng Định Quốc Công từ chỗ con nuôi biết được chi phí thật sự của rượu dưỡng sinh, đã tính ra Thượng Vân tửu phường mỗi tháng lợi nhuận chí ít hơn trăm vạn lượng bạch ngân.

Trừ bỏ các khoản phí chi tiêu chí ít có trăm vạn lợi nhuận.

Cũng khó trách Tần Vương cùng Dương thị sẽ không nỡ.

"Mỗi tháng lấy ra ít tiền bạc như thế, còn không bằng không có."

Khương Nịnh Bảo lần này triệt để bó tay rồi, nếu như không thật sự nguyện ý trích ra một phần lợi nhuận trợ cấp cho gia đình binh sĩ tử trận thì cũng không có người dám nói nàng ta, nhưng là Dương Thư Thanh đã muốn thu mua lòng người còn muốn thanh danh liền giở trò dối trá, cái cách này của Dương Thư Thanh thật sự quá đáng.

Ở kinh thành một cửa hàng trang sức bình thường một tháng lợi nhuận đều có tới vài ngàn lượng chớ nói chi là rượu dưỡng sinh giá trên trời.

Nhất là bây giờ Tạ Cảnh Dực còn biết được cổ phương, cái này chi phí nhiều hay ít Quốc Công Gia sợ là đã biết rõ.

Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công trong phòng nói chuyện thật tình không biết Dương Thư Thanh đang tính toán đến nhà "bái phỏng" nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro