Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Cản đường và nghi ngờ

Khoé miệng Khương Nịnh Bảo giật giật. Nàng nhìn vào cặp mắt hoa đào đang sáng kinh người của Tiểu vương gia, không biết trong não hắn đã nghĩ đến cái gì. Nàng thừa nhận mình quả thật từng có ý nghĩ này.

Nhưng về sau lại cảm thấy đây là sự khinh nhờn đối với Định Quốc Công.

Định Quốc Công bảo vệ quốc gia, là chiến thần của Đại Việt, Định Hải Thần Châm. Có hắn ở đây, bách tính của Đại Việt mới an cư lạc nghiệp, không phải chịu chiến loạn, lao dịch khổ sai.

"Không, Tiểu vương gia nói vậy là vũ nhục Định Quốc Công. Từ nhỏ, ta đã kính nể, ngưỡng mộ Định Quốc Công, chờ có thể trở thành người một nhà với Định Quốc Công. Hiện giờ, Tạ thế tử huỷ hôn, dù ta thất vọng nhưng lại không lưu luyến."

"Có lẽ có người cảm thấy ta điên rồi, nhưng ta vẫn muốn nói, có thể được gả cho Định Quốc Công, dù chết cũng không hối hận!"

Hai đầu lông mày của Khương Nịnh Bảo sắc bén, âm vang mạnh mẽ lặp lại lời của mình đã nói. Hai đầu lông mày lộ ra một sự kiên quyết và trang nghiêm.

Định Quốc Công khiến nàng nhớ tới người đó ở tận thế có dị năng giả mạnh nhất. Trong lúc tiêu diệt Hoàng Hậu tang thi, người đó đã trúng độc của Vua tang thi, khi chưa hoàn toàn chuyển hoá thành một Vua tang thi mới thì tự phát nổ mà chết.

Lúc ấy, Khương Nịnh Bảo là người không có dị năng, nàng đứng ngay trên tường thành, nàng đã khắc sâu cảnh đó trong đầu.

Sống lại lần nữa, nàng cũng chưa từng quên.

Nghĩ đến trong sách nói, Định Quốc Công chỉ có ba mươi năm tuổi thọ, Khương Nịnh Bảo lại lần nữa cảm thấy may mắn mình có được kỹ năng ủ rượu thần kỳ.

Đã có nàng ở đây thì việc Định Quốc Công sống lâu trăm tuổi không thành vấn đề.

Những tia nắng mặt trời nhỏ vụn phá mây mà bao phủ xuống bên dưới. Bên cạnh xe ngựa, cả người nữ tử nhỏ bé yếu đuối tựa như dát lên một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, giống như một gốc hàn mai ngạo nghễ đứng thẳng trong gió lạnh, cứng cỏi mỹ lệ.

Đám người đều im lặng.

Tiểu vương gia chấn kinh, rất lâu không nói gì.

Đột nhiên hắn cảm thấy trước đó mình có cử chỉ quá mức ngả ngớn, hắn tỉnh táo lại, khó chịu nói: "Khương Tứ tiểu thư, xin lỗi, vì vừa rồi bản thế tử đã đường đột."

Đáy mắt Khương Nịnh Bảo nổi lên kinh ngạc. Xem ra, Tiểu vương gia này cũng không phải hết thuốc chữa, hắn có can đảm thừa nhận sai lầm. Ấn tượng về hắn trong lòng nàng khá hơn một chút.

"Ta chấp nhận lời xin lỗi của Tiểu vương gia. Xin hỏi ta có thể rời đi chưa?"

"Các ngươi tránh hết ra, đừng vây quanh xe ngựa của Khương Tứ tiểu thư nữa." Trên lưng ngựa, Tiểu vương gia phất tay ra hiệu bọn hộ vệ nhường đường, không còn vây quanh xe ngựa của Khương Nịnh Bảo nữa.

"Cảm ơn Tiểu vương gia."

Khương Nịnh Bảo ngầm nhẹ nhàng thở ra. Xét cho cùng, Trường Ninh Bá phủ quá yếu, cố ý lôi Định Quốc Công ra quả nhiên là đúng. Nàng hơi cúi người với Tiểu vương gia, sau đó dẫn theo Xuân Hỉ đang hoảng hốt bước lên xe ngựa cùng hai tên hộ vệ xe ngựa rời đi.

"Tiểu thư, vừa rồi hù chết nô tỳ." Trên xe ngựa, Xuân Hỉ lau mồ hôi lạnh, sợ hãi vỗ ngực.

Trong mắt Khương Nịnh Bảo hiện lên tia sáng rạng rỡ, cười khẽ: "Không phải đã bình an vô sự sao, Tiểu vương gia là người biết rõ đạo lý." Trong lòng nàng lại thở dài một tiếng, vì muốn thoát thân từ trong tay Tiểu vương gia, mà ở trước công chúng, nàng đưa ra tuyên cáo muốn gả cho Định Quốc Công. Nàng cũng không có lựa chọn nào khác.

May mắn nàng vốn có thiện cảm với Định Quốc Công.

Nếu như không gả được cho Định Quốc Công, nàng cũng có thể một mình trôi qua thật vui vẻ.

Xuân Hỉ: "..."

Ai chưa từng nghe qua thanh danh của Tiểu vương gia Thuỵ Vương. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe người ta nói qua Tiểu vương gia là người biết nói đạo lý.

Quần chúng còn ở lại chưa giải tán, hứng thú vây xem, không ngờ lại xem được náo nhiệt, dĩ nhiên là nghe được tin tức động trời.

Tiểu Vương gia Tiêu Nhiên ngồi trên tuấn mã nheo cặp mắt hoa đào, nhìn theo xe ngựa dần đi xa. Trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

“Đi, đi tra cho gia, rốt cục là ai đang tính kế gia.”

Hôm nay, trong lúc vô tình hắn nhận được tin nói, Khương Tứ tiểu thư là mỹ nhân hiếm thấy, mà lại bị Tạ thế tử huỷ hôn. Nếu là một mỹ nhân bị huỷ hôn, đương nhiên khiến Tiểu Vương gia có phần cảm thấy hứng thú. Chỉ cần chớp mắt, hậu viện của hắn lại có thêm một mỹ nhân.

Thế là hắn như lửa đốt mà kéo nguyên một đội hộ vệ chạy đến.

Lúc đầu nghĩ dùng một mũi tên đẩy rơi chiếc mũ che mặt của Khương Tứ tiểu thư, ai ngờ Khương Tứ tiểu thư lại nhanh nhẹn minh mẫn tránh khỏi mũi tên. Tuy quá trình không giống nhau nhưng cuối cùng cũng thấy được dung nhan của Khương Tứ tiểu thư.

Dung nhan của Khương Tứ tiểu thư được lộ ra, chính xác là một mỹ nhân mỹ lệ yếu đuối, có khí chất đặc biệt, sẽ là mỹ nhân nổi bật trong hậu viện dung chi thục phấn của hắn, hận không thể bắt đi.

Đáng tiếc mỹ nhân như vậy mà lại thề phải gả cho Định Quốc công.

Tiểu vương gia Tiêu Nhiên không ngốc. Hắn yêu thích mỹ nhân, nhưng xưa nay sẽ không ép buộc. Hôm nay, hắn dám ra tay bắt người, hủy danh tiết của nàng thì ngày mai phụ vương hắn sẽ dám đánh gãy chân hắn.

Được vị hôn thê trước của nghĩa tử coi trọng, cho dù ý của Định Quốc Công ra sao, nếu hắn thật sự động đến Khương Tứ tiểu thư, thì trên một mức độ nào đó chính là khiêu khích phủ Định Quốc Công.

"Chủ tử, thuộc hạ vừa mới được biết, quản gia Triệu của phủ Định Quốc Công nói, Tạ lão phu nhân rất hài lòng với Khương Tứ tiểu thư." Một gã hộ vệ nơm nớp lo sợ tiến lên nói.

Lần này, sắc mặc của Tiểu vương gia Tiêu Nhiên nặng nề như có thể chảy ra nước, giống như một con sư tử bị chọc cho nổi giận, khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Hắn nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.

"Tra, nhất định phải tra tới cùng là ai đã tính kế gia!"

...

Trên đường hồi phủ, xe ngựa đang đi đến một chỗ rẽ không người thì bỗng nhiên bị dừng lại, ngay sau đó âm thanh của mã phu* vang lên.

*mã phu: người điều khiển xe ngựa

"Tứ tiểu thư, phía trước có vị công tử cản đường."

Khương Nịnh Bảo sững sờ, nàng vén rèm xe lên thò đầu ra nhìn, đập vào mắt là một tuấn mã màu đen. Ngồi trên tuấn mã là một nam tử mặc cẩm bào, tuấn tú, đẹp tựa như ngọc, khí chất lạnh lùng, cao ngạo.

Khương Nịnh Bảo vô cùng quen thuộc khuôn mặt của nam tử mặc cẩm bào kia.

Rõ ràng đây là vị hôn phu trước, cho dù muốn huỷ hôn cũng không xuất hiện, là nam chính trong sách, Tạ Cảnh Dực.

Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày.

Tạ Cảnh Dực cản xe ngựa của nàng làm gì?

Hai tên hộ vệ hành lễ với Tạ Cảnh Dực, sau đó mỗi người đứng một bên chăm chú che chở xe ngựa.

Khương Nịnh Bảo không xuống xe ngựa, đôi mắt đẹp của nàng nhìn đôi mắt lạnh lùng của vị hôn phu trước.

Xuân Hỉ nhận ra là Tạ thế tử, nàng hơi khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người nói xem, đã huỷ hôn rồi, vì sao Tạ thế tử lại cản xe ngựa của chúng ta?"

Khương Nịnh Bảo khẽ lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Trong lòng nàng lại đang âm thầm đoán, chẳng lẽ Tạ Cảnh Dực biết được lời nói của nàng tại cửa phủ nha với Tiểu vương gia, cố ý tới cảnh cáo nàng.

Lúc này, Tạ Cảnh Dực thúc vào bụng ngựa, giục ngựa tiến lên.

Trong đầu Khương Nịnh Bảo lướt qua không ít suy nghĩ, nhưng ở thời điểm Tạ Cảnh Dực giục ngựa tới, nàng cũng không xuống xe, mà tựa ở cửa xe ngựa, lộ ra một nụ cười lễ phép, giọng điệu nhẹ nhàng chào hỏi: "Thế tử gia, đã lâu không gặp!"

Giống như hai người là bạn bè lâu ngày gặp lại.

Trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút khổ sở đau lòng gì đối với việc mình bị hủy hôn.

Tạ Cảnh Dực bị nụ cười đầy lễ phép của nàng làm lung lay một chút, dây cương trong tay bị lôi kéo, không tự chủ nắm lại thật chặt. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một sự phức tạp và áy náy: “Đã lâu không gặp.”

"Thế tử gia, xin hỏi có việc gì?"

Khương Nịnh Bảo xem nhẹ áy náy trên mặt hắn, nàng bình tĩnh hỏi.

Ba năm không gặp, nam chính Tạ Cảnh Dực càng thêm phong thần tuấn lãng, rút đi vẻ non nớt của thiếu niên, có thêm mấy phần trầm ổn và khí thế hơn xưa.

Đáng tiếc lại là người vong ân phụ nghĩa.

“Khương Tứ tiểu thư, ta một mực mong muốn coi ngươi như muội muội, chỉ cần ngươi đồng ý thì vẫn có thể trở thành người một nhà. Ngươi... ngươi đừng lấy tính mạng của mình ra đùa."

Tạ Cảnh Dực ngồi trên lưng ngựa chần chờ một chút, mở miệng khuyên nhủ, âm thanh trong trẻo như suối, từ tính trầm thấp.

Khương Nịnh Bảo bừng tỉnh đại ngộ, xem ra lời nói hùng hồn của nàng tại cửa phủ nha đã truyền đến tai Tạ thế tử. Nàng giơ tay nghịch mấy sợi tóc, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

“Nghe lời của Tạ thế tử, ta chỉ muốn nói, Tạ thế tử, làm vị hôn phu của ta nhiều năm như vậy, thật sự là thiệt thòi cho ngài."

“May mắn ta cũng không muốn làm muội muội của Thế tử gia, mong Thế tử gia chớ nhắc lại."

"Bát tự của ta và Định Quốc Công cực kì tương hợp, là người thích hợp nhất đối với Định Quốc Công. Nếu thế tử gia không chấp nhận được vị hôn thê trước kia của mình ngưỡng mộ dưỡng phụ của mình, cảm thấy phải chịu vũ nhục, thì không gặp cũng được, không can thiệp cũng được, cứ tuỳ ý ngài."

"Nếu Thế tử gia không còn chuyện gì khác, có thể nhường đường hay không, trong phủ chờ cũng sốt ruột rồi."

Khương Nịnh Bảo mỉm cười nói, giọng điệu của nàng thoải mái, nhưng lời nói ra lại không có chút khách sáo nào. Sau khi nói xong, hai mắt nàng không hề chớp nhìn Tạ Cảnh Dực, lẳng lặng chờ vị hôn phu cũ nhường đường.

Trong xe ngựa, Xuân Hỉ khẩn trương trộm liếc sắc mặt của Tạ thế tử một cái, lòng bàn tay không tự chủ tiết ra mồ hôi lạnh.

Tiểu thư nói thật hay.

Trong nội tâm nàng rất đồng ý với lời của tiểu thư nhưng lại sợ Tạ thế tử nổi giận.

Tạ Cảnh Dực im lặng nửa ngày, môi hắn mím chặt, cuối cùng hắn đưa mắt nhìn nàng thật sâu, không nói gì, trực tiếp kéo dây cương giục ngựa tránh qua một bên, nhường ra đường lớn.

"Cảm ơn Thế tử gia."

Khương Nịnh Bảo cười nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn, gọn gàng, linh hoạt hạ màn xe xuống, che tầm mắt của Tạ Cảnh Dực. Trong xe ngựa, cuối cùng Xuân Hỉ nhẹ nhàng thở ra.

Nói thật, Xuân Hỉ thật sự sợ Tạ thế tử nổi giận.

May mắn là hắn không nổi giận

Trở về phủ Trường Ninh Bá, Khương Nịnh Bảo suy nghĩ một lát, quyết định không đi gặp Trương thị và Khương lão phu nhân. Nàng phái tỳ nữ Xuân Hỉ đi chính viện Thọ Kim đường thông báo một tiếng, còn mình thì trở về viện. Nàng mới vừa ngồi xuống uống một ngụm trà thơm, thưởng thức phong cảnh trong viện, thì bên ngoài viện liền vang lên tiếng bước chần dồn dập đi vào trong viện, ngay sau đó là một tỳ nữ mặc y phục màu xanh xinh xắn dẫn theo mấy gã sai vặt đang nâng mấy cái rương lớn tiến vào.

“Tứ cô nương, nô tỳ là Hồng Hạnh, là tỳ nữ bên cạnh lão phu nhân, đền bù của Thế tử phủ Quốc Công đưa tới đã kiểm kê tạo sổ sách, xin người nhận lấy."

Hồng Hạnh hành lễ với Khương Nịnh Bảo, cung kính dâng sổ lên.

Khương Nịnh Bảo có chút kinh ngạc.

Lão phu nhân nhanh như vậy đã cho người đưa đền bù của phủ Định Quốc Công tới.

Tiếp nhận sổ, Khương Nịnh Bảo cũng không lật ra xem, tùy ý đặt lên chiếc bàn nhỏ, thản nhiên gật đầu: "Ừm, quay về nói với tổ mẫu, đồ ta nhận." Sau đó phất tay ra hiệu bọn họ có thể rời đi.

Hồng Hạnh sững sờ: "Tứ cô nương, người không kiểm tra một chút?"
“Không cần, ta tin tưởng tổ mẫu." Khương Nịnh Bảo hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười đầy tín nhiệm.

Khương lão phu nhân đã thể hiện thái độ như vậy ở trước mặt mọi người ở đại sảnh, thì sẽ không làm mất hết mặt mũi, huống hồ lúc ấy Triệu quản gia đã từng khẳng định, những đền bù kia đều là cho nàng.

Khương lão phu nhân không phải là loại người có kiến thức hạn hẹp.

Chuyện mất hết mặt mũi này một lần là đủ rồi.

Còn đối với Đại phu nhân Trương thị, có Khương lão phu nhân trấn áp, bà ta không dám làm loạn.

Thần sắc Hồng Hạnh có chút dừng lại, lập tức lộ ra nụ cười thật tình. Nàng ta hành lễ với Khương Nịnh Bảo, mang theo bọn sai vặt rời đi, để lại mấy cái rương lớn.

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Khương Nịnh Bảo xuất ra một hộp hoa hồng tự chế có hương vị tự nhiên, bỏ vào trong lư hương đốt lên. Nửa ngày, trong phòng tràn đầy hương hoa hồng tươi mát, khiến tinh thần thoải mái.

So với đàn hương, trầm hương, An tức hương... Khương Nịnh Bảo càng thích hương hoa thiên nhiên hơn.

Thủ thuật chế hương là do mẫu thân Dương thị của nàng chỉ dạy. Sau khi Khương Nịnh Bảo học được, liền dựa trên cơ sở đó làm ra hương hoa thiên nhiên. Hàng năm, nàng đều sẽ bảo Diêu chưởng quỹ thu thập các loại hoa, trừ cất rượu, nàng hay dùng để chế hương.

Khương Nịnh Bảo lẳng lặng ngồi trên trường kỉ, tiện tay ngâm một bình trà, trong đầu lại hiện ra vẻ mặt Tiểu vương gia Tiêu Nhiên. Khương Nịnh Bảo luôn cảm thấy hành vi hôm nay của Tiểu vương gia hơi kỳ lạ.

Ai lại ở trên đường bắn tên vào một vị nữ tử không có chút liên quan nào. Đây cũng không phải có thâm cừu đại hận gì.

Người ở phủ Trường Ninh Bá cũng không với tới Tiểu Vương gia phủ Thụy Vương. Nàng lại cực ít xuất phủ, không thể kết thù với người ta. Chỉ có Dương Thư Thanh, nàng từng gặp qua Dương Thư Thanh. Hai người tan rã trong không vui, thậm chí nàng còn vạch trần lời nói dối của nàng ta ngay tại chỗ.

Nữ chính là loại người tâm ngoan thủ lạt.

Nàng đã khơi ra bí mật việc nữ giả nam trang để qua lại với Tạ Cảnh Dực của nàng ta, tất nhiên sẽ bị nàng ta nhớ thương.

Khương Nịnh Bảo khẽ nhấm một hớp trà thơm. Lần này nghĩ tới, dường như có thể kết luận là Dương Thư Thanh ra tay, nhưng đáng tiếc trừ nam phụ Tần Vương là số một, dĩ nhiên không người nào biết được Dương Thư Thanh và Tạ Cảnh Dực đã quen biết qua lại hơn hai năm.

Nếu biết tuôn ra đúng lúc thì chỉ làm người ta nghi ngờ vô căn cứ là do nàng - vị hôn thê trước đây không cam tâm âm thầm trả thù giội nước bẩn, thì Khương Nịnh Bảo đã sớm làm như vậy.

Theo Khương Nịnh Bảo, nam phụ số một là Tần Vương cũng khổ cực. Đời trước bị Dương Thư Thanh bẫy một phen, ngã gãy đôi chân, vô duyên với hoàng vị.

Đời này, bởi vì Dương Thư Thanh áy náy muốn đền bù, đồng thời muốn báo thù đời trước trượng phu Tấn Vương, nên có tâm tới gần trợ giúp hắn, dùng thế lực của phủ An Viễn Hầu trợ giúp hắn leo lên hoàng vị, mà trở thành người thủ hộ.

"Hào quang của nữ chính thật phiền phức."

Khương Nịnh Bảo nheo lại hai con ngươi, khẽ nhấp trà thơm, còn nhiều thời gian, các nàng về sau rất có thể sẽ trở thành mẹ chồng nàng dâu, đến lúc đó lại tính sổ cũng không muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro