Chương 3: Tôn Thừa Hoan- Kim Nghệ Lâm
Ở một nơi yên bình tĩnh lặng trong mùa xuân hoa nở, Kim Nghệ Lâm ngồi dưới gốc cây gần dòng sông Hàn đang chảy ngược, cô một quả bóng thảy lên thảy xuống, nhưng trong đầu nghĩ nghĩ cái gì mà bắt trượt quả bóng. Quả bóng nhỏ trong tay liền lăn nhanh xuống vực kia,Kim Nghệ Lâm vì thế mà hoảng hốt chạy theo, rốt cuộc vấp một nhánh rễ của cái cây lúc nãy.
'Ầm'
Cả thân thể nữ nhân mỏng manh rơi xuống dòng sông chảy ngược, vốn không biết bơi, muốn mở miệng cầu cứu càng khó khăn. Kim Nghệ Lâm khóc đến thương tâm dưới nước thẳm sâu, thần trí dần mơ màng, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Thế quái nào ở phía trước có một vòng tròn ánh sáng, Kim Nghệ Lâm lập tức bị cuốn vào trong cái vòng tròn phát sáng đó, khi ánh sáng đó biến mất, vòng thể xung quanh liền hiện ra. Nơi này chính là một khu rừng, thân thể kia lại nằm trên một vách đá. Cái váy trắng tinh khiết đã bị rách đi vài chỗ, vẫn còn chưa tỉnh mộng.
Khung cảnh này vô tình lọt vào tầm nhìn từ một vách đá đối diện, ở vách đá kia là một, phải nói như thế nào đây. Chính là giống một hồ yêu, khác xa với hồ yêu bình thường, hồ yêu này lại cao dấp dáng hơn Kim Nghệ Lâm. Hồ yêu kia chính là Đại Vương của Tộc Hồ Yêu, có danh xưng tên là Tôn Thừa Hoan, hắn rảnh rỗi ra chỗ này phơi nắng, vô tình gặp được con người, lại còn là nữ nhân.
Tôn Thừa Hoan phốc một cái liền biến thành nam nhân cường tráng, thân thể trong một bộ đồ tộc rừng, cái quần màu nâu đất rộng rãi được dùng dây cột lại ở thắt lưng, dưới ống chân cũng được cột lại, không mang giày. Phía trên trán còn in dấu chấm đỏ của hồ yêu, mái tóc ngắn xẻ ra hai bên rũ xuống, hắn đi đến, ngồi xổm bên nữ tử kia xem, còn đưa ngón tay bóp mũi người ta xem còn sống hay đã đi thăng rồi.
Hồ Yêu sau khi tu luyện 1000 năm sẽ trở thành Lục Vĩ Ma Hồ và cứ như vậy, khi đến được cảnh giới là 9 đuôi Cửu Vĩ Thiên Hồ thì chúng có thể hóa thành người. Mỗi chiếc đuôi là một mạng của chúng. Muốn giết chết một con Hồ Yêu thì phải chặt hết đuôi của chúng trước. Tôn Thừa Hoan hiện tại là Cửu Vĩ Thiên Hồ, nắm trong tay quản giữ Tộc Hồ Yêu, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có vợ, haizz, thật là oan uổng.
*Tưởng tượng ra một bộ đồ của tộc hồ yêu rất đẹp, nhưng lại không biết miêu tả thế nào cho phù hợp.
Bị bóp mũi mất đi không khí khiến cô cựa quậy tỉnh giấc, hù một cái vô cùng doạ người, vừa mở mắt đã thấy gương mặt nam nhân đang nhìn chằm chằm vào người mình. Liền ngồi dậy, lấp bấp hốt hoảng.
"Ngươi, đây là đâu, tại sao.?"
Đại vương hiểu ra, nữ tử này cũng giống như những nữ nhân khác chết vô lý, mới ung dung hiền thục giải thích.
"Em đừng lo, ở đây có rất nhiều nữ nhân con người được xuyên đến Tộc Hồ Yêu, em cũng như vậy đấy."
Thật ra thì trong một năm luôn có những trường hợp con người xuyên đến Tộc Hồ Yêu của hắn, sau đó lần lượt những nữ nhân đó hắn đem gả cho các thân dân trong bộ tộc, vì Tộc Hồ Yêu chỉ có nam nhân, từ khi nữ nhân xuyến đến cũng đã ghép hết cho bọn họ, chỉ có Đại Vương của bọn họ là chưa được ghép thôi a.
Đại vương nhìn gương mặt đang sợ hãi đã giãn ra, mới trực tiếp bế cô lên, làm Kim Nghệ Lâm bị doạ một lần nữa, cô chỉ cao có một mét sáu, người này cao tận một mét chín, bị ôm cao như vậy dĩ nhiên là sợ rồi.
"A, thả ta ra.."
"Ngoan, em ở ngoài này rất nguy hiểm, sẽ bị bọn ác bắt đi." Nói vậy chứ Tộc Hồ Yêu do một thân hắn làm chủ, quản đến nghiêm khắc, cho nên trong Tộc, có nhân tội ác đều bị khai trừ.
Hiển nhiên làm cho Kim Nghệ Lâm ngoan ngoãn, hắn một tay nâng mông cô để cô có tư thế ngồi dễ chịu, một tay vừa đi vừa hái những quả ngọt chín cây đưa cho cô.
"Em tên gì?"
Kim Nghệ Lâm vừa ăn quả ngọt, vừa đung đưa chân trả lời hắn:"Ta tên Kim Nghệ Lâm, lúc nãy hình như trượt chân té xuống sông, mới xuyên qua đây."
Đại vương khẽ gật đầu, cẩn thận đi theo con đường thẳng đến trong một ngôi thôn, thôn ở đây giống như thời xưa, những ngôi nhà thay vì làm bằng lá thì nơi đây được xây bằng đá như biệt thự, vô cùng lớn, vô cùng hoa mắt tráng lệ.
"Ta là Tôn Thừa Hoan, là Đại Vương ở Tộc Hồ Yêu, đã đên thôn rồi, phía bên này chính là nhà của ta."
Hắn dẫn cô đi thẳng về vách đá cao hơn ở phía sau, ở trên vách đá chính là một ngôi nhà, rộng rãi, ở trên mái đều được che bằng lá cây, thoáng mát che đi ánh nắng gắt. Kim Nghệ Lâm nhìn thấy xung quanh toàn là hồ yêu cùng hồ phi của mình đang cùng nhau ngồi ở trên bàn tre, nô đùa cùng tiểu hồ hồ.
"Cái này, tất cả hồ yêu đều có vợ rồi sao?"
"Đúng vậy, chỉ có ta là chưa có."
Phụt.
Cái gì? Thân là một Đại vương lại chưa có vợ, điều này làm Kim Nghệ Lâm che miệng cười sặc sụa.
"Nhưng em hiện tại là vợ của tôi rồi."
Lời này cô nghe như sét đánh ngang tai, ô, ô, miệng há hốc nhìn người kia đang cười. Cái gì mà vợ với chả con? Cô nghe nhầm sao? Đại vương nhìn sắc mặt của nàng cười một cái, ai nói nàng cười ta làm chi. Tôn Thừa Hoan đem nàng đi vào nơi gọi là nhà, một mực đặt nàng nằm trên giường bằng trúc, ở phía trên lót thêm tấm lông mềm mại.
"Nghệ Lâm, ngủ một chút, đến tối lại dậy đi ngắm đóm đèn."
Nói rồi nhanh chóng nằm xuống giường, kéo nàng lại ôm rồi thả lỏng tâm, chìm vào giấc ngủ. Kim Nghệ Lâm cũng vì mệt mà ngủ trước hắn. Cái kia tính sau đi, hiện tại cô muốn ngủ một chút.
Nhưng trong giấc ngủ Kim Nghệ Lâm cảm thấy không yên ổn, giống như thân thể đang bị sờ soạng, cảm thấy thiếu không khí mới mở mắt ra nhìn. Đại vương chen vào giữa hai chân cô, dùng cái thân thể to tướng che chắn, đang không ngừng chiếm lấy môi Kim Nghệ Lâm.
"Ưm.. Đại vương.."
Cô cảm thấy hôn không quen, đây là nụ hôn đầu đời của cô đó a, tay muốn đưa tay đẩy người kia cũng bị giữ lại, ổn định lấy sức mới ra sức vùng vẫy. Đại vương cảm thấy nữ tử này vùng vẫy mạnh như vậy, làm hắn hứng thú mà vừa tách khỏi nụ hôn lại tiếp tục nụ hôn khác, hôn tới tấp.
Kim Nghệ Lâm là hai mươi mốt vẫn chưa có mối tình vắt vai, vừa đơn phương một nam nhân soái ca lại bị người ta tạt cho một thùng nước đá, tuyên bố kết hôn cùng nữ thần làm chung công ty, làm Kim Nghệ Lâm đau buồn u sầu muốn chết. May cơ xuyên qua cái Tộc Hồ Yêu, vô tình được Đại vương để lọt vào tầm mắt, đột nhiên cô xuất hiện một người chồng là hồ yêu, vừa vui mừng vừa lo sợ.
Đối với thể loại hôn hít thì Kim Nghệ Lâm có biết một chút kinh nghiệm, chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn không né tránh, dù sao thì cũng đã lọt vào tay sói, muốn thoát đến lúc nào cũng vô ích. Khoé môi Đại vương nhếch, cái nữ tử này quả nhiên không sợ hãi, mới cuồng nhiệt dùng lưỡi cạy miệng người phía dưới, đem nước bọt của cô hoà trộn với nước bọt của mình, rồi nuốt xuống cổ họng một cái, hài lòng tách khỏi môi cô.
Sau đó Tôn Thừa Hoan ôm cô đổi tư thế, bản thân nằm ở dưới, để cho cả thân thể bé nhỏ kia ngồi trên bụng dưới của mình. Kim Nghệ Lâm một tay chống xuống bụng của hắn, một tay đưa lên chùi nước bọt ở khoé môi, hai cánh môi mọng không ngừng khép mở thổi khí thở u lan, ánh mắt nổi lên một tầng sương phủ lấy, gương mặt kiều diễm bị nhiễm một tầng phiếm hồng, mái tóc dài đen mượt thả xuống càng làm cho cô ma mị, cuốn hút đến kì lạ. Làm cho Đại vương ở phía dưới nghẹn họng cắn môi, làm sao đây, Đại vương 'lên' rồi.
Bàn tay nhịn không được vươn lên xé đi cái váy mỏng trên người Kim Nghệ Lâm, ở trên thân thể còn vướng víu áo ngực cùng quần lót, Tôn Thừa Hoan không biết cách mở đi dây áo ngực kia, gào thét trong lòng. Kim Nghệ Lâm nhìn nam nhân phía dưới gấp gáp, biết rằng hắn không mở được cái áo hiện đại này, mới thẹn quá nắm lấy tay hắn đưa ra xa.
"Đại vương.. cái này, cái này em tự mở.."
Nói xong chậm rãi đưa tay ra phía sau lưng, nhanh chóng áo ngực được cởi ra rơi xuống, để đôi gò bông phập phồng trong không khí, phô bày trước ánh mắt đen sầm của Tôn Thừa Hoan, miệng lưỡi cùng cổ họng khô khan nuốt xuống một cái, hắn ngồi thẳng dậy đem Kim Nghệ Lâm ôm vào trong lòng, kích động ôm nàng lên cao để gương mặt đối diện với hai khoả đào đào mềm mại, hắn ngắm nhìn một chút, há miệng ngậm một bên khảo đào đào, liếm mút nhũ hoa, phát ra tiếng chụt chụt rõ ràng. Để Kim Nghệ Lâm nghe thấy, ngượng ngùng cắn môi phả ra hơi thở hắt, thật là kích thích con người của Đại vương.
Mùi hương trên người Kim Nghệ Lâm vừa thơm tho vừa dịu nhẹ, cái mũi của Tôn Thừa Hoan tham lam ngửi ngửi, hai tay ôm lấy thắt lưng cô rảnh rỗi, mới di chuyển xuống phía dưới. Vì nơi đây không có cái gọi là quần lót và áo ngực như hiện đại, nên hồ yêu chỉ có thể đợi nữ tử tự thoát y, tiếp theo tái sử dụng nhiều lần, sau này mới tìm hiểu, thiết kế được vài cái.
Kéo xuống cái quần lót màu trắng mỏng đáng yêu kia, bàn tay to lớn bao bọc cả một bên cánh mông của Kim Nghệ Lâm dùng sức nắn bóp đến đỏ ửng, cô thở gấp, đưa tay xuống ý muốn Tôn Thừa Hoan nhẹ lại, đương nhiên hắn sẽ nhẹ lại, hắn là Cửu Vĩ Thiên Hồ, sức mạnh gấp bội, nữ tử trước mặt là con người, dùng sức bình thường thôi cũng sẽ bị đau. Cho nên hắn cực kỳ để động tác nhẹ lại, không làm Kim Nghệ Lâm đau.
Vừa xoa nắn vừa để ngón tay chen vào kẽ mông của cô, trượt xuống phía dưới xấu xa ấn ấn ngón tay vào cánh hoa, làm Kim Nghệ Lâm xấu hổ, đánh nhẹ vào vai hắn một cái. Chịu không nổi liền muốn rời khỏi hắn, lại bị hắn xoay người lại, lưng áp vào lồng ngực săn chắc kia. Hai tay đều ôm lấy hai chân cô giơ lên cao, Kim Nghệ Lâm thì ngồi trên bụng dưới của hắn, cảm nhận được cái thứ doạ người nóng như lửa kia đang dán vào hoa huyệt của cô. Cắn môi rên lên một tiếng.
"Ai..Đây là lần đầu, ngươi nhẹ một chút, nếu không ta liền cắn chết ngươi..!"
Trong cái tư thế quái dở này, Kim Nghệ Lâm có thể nhìn thấy ở hoa huyệt nhô lên cây gậy kia của hắn, ngượng ngùng nhìn chỗ khác, cái cây gậy kia cư nhiên to lớn không giống như người bình thường, chính là to hơn cây gậy của nam nhân bình thường. Có thể nói là nó to gấp bội của mấy vị nam nhân tổng tài trong truyện tranh mà cô hay đọc lén.
"Em xem sức lực của hồ yêu có thể nhẹ sao?"
Đại vương thì thâm trầm giọng đáp trả, hai bàn tay đều vịn lấy hai bắp đùi của cô dạng ra, để côn thịt của hắn rộng rãi ma sát với hoa huyệt hồng hào kia. Kim Nghệ Lâm dùng cả hai tay che miệng, khó khăn kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng muốn phát ra ngoài, cái nam nhân hư thối, cái cây gậy kia giống như cánh tay của nam nhân ở độ tuổi đang dậy thì, phân thân đều hiện rõ lên đường chỉ gân đáng sợ, đầu khấc như hai quả trứng gà hợp lại, nói chung là đáng sợ bội phần. Kim Nghệ Lâm nức nở trong miệng, nếu cái này đi vào bên trong nàng, không chừng cả bên trong thao đến lục phủ ngũ tạng a. Nam nhân tổng tài trong truyện nhìn đã muốn rách, huống hồ hắn chính là hồ yêu, khóc đến thành sông cũng không thoát nổi.
Đầu khấc trơn mớn ở trước hai cánh hoa hồng hào đỉnh nhẹ một cái, hắn xác định có thể đi vào mới dụ dỗ Kim Nghệ Lâm thả lỏng người, sau đó liền đỉnh lên trực tiếp đi vào bên trong, đầu khấc kia vừa đi vào đã chạm vào một lớp màn mỏng, không do dự liền đâm thẳng. Bất ngờ bị xâm nhập to lớn, phía dưới hoa huyệt truyền đến cảm giác đau muốn rách toạt ra, Kim Nghệ Lâm kịch liệt vùng vẫy, tấm xử nữ rốt cuộc đã bị phá, cô đau đến rơi lệ.
"Hức.. không làm nữa, đau quá.. ức.. Đại vương, mau đi ra..!"
Nhìn cô khóc đến thương tâm, hắn cẩn thận đặt nàng nằm dưới thân, côn thịt cùng hoa huyệt dán chặt một chỗ. Tôn Thừa Hoan ôn nhu cúi xuống hôn lấy vành tai cô, dịu dàng vỗ về. Bởi vì hắn thật sự động tâm với nữ nhân này mất rồi, nhìn cô khóc lớn như vậy, tâm làm sao không đau chứ.
"Bảo bối ngoan, hôn ta, đợi một lát nữa sẽ không đau."
Đợi đến khi Kim Nghệ Lâm thả lỏng thích ứng với côn thịt, hắn nhẹ thúc hông, một phân nửa côn thịt được hoa huyệt nuốt vào trong. Tôn Thừa Hoan không biết làm thế nào, chỉ vào có một nửa, bụng nhỏ của cô đã phồng to ra, hắn còn cảm nhận đầu khấc đã chạm đến tử cung của cô.
Hắn một tay nâng mông cô lên cao, để phía dưới dễ dàng hhoạt động hơn, động tác càng lúc càng nhanh, côn thịt hung hăng tàn phá bên trong vách thịt tươi mềm mại bên trong hoa huyệt, cánh hoa bên ngoài bị trừu sáp đến sưng lên đỏ ửng. Kim Nghệ Lâm vừa cảm thụ từng cú thúc đến động đất động trời, một tay đưa lên vai hắn cấu xé, tay còn lại che ngang đôi mắt mê tình, cái miệng nhỏ bóng loáng dịch bọt liên tục khép mở, nhả ra từng câu rên rỉ ngọt như mật ong.
Thân mật với nhau đã đến xế chiều, Kim Nghệ Lâm khốn khổ lên đỉnh ra rất nhiều lần, cô oán giận khi Tôn Thừa Hoan vẫn chưa đến cực điểm, hắn không ngừng đổi tư thế, khiến cho thân thể mềm mại không còn chút sức lực như cô phải chiều theo ý hắn.
Rốt cuộc hắn đã lên tới cực hạn, hoàn toàn đem tinh dịch giải phóng, lắp đầy hoa huyệt toàn là tinh dịch nóng hổi. Kim Nghệ Lâm cong ngón chân đón nhận cái thứ như sữa nóng kia ở bên trong mình, bụng bằng phẳng bắt đầu nhô lên phồng to.
Kim Nghệ Lâm mệt muốn chết, nhướn người muốn côn thịt rời khỏi hoa huyệt, bên dưới bây giờ thật bỏng rát, thật ấm nóng, cô nhích người một tí liền thấy hạ thân cùng cơ thể nhức mỏi một trận, nên không nhúc nhích nữa, im lặng oan ức khóc.
Đại vương nhìn thấy nữ nhân trong lòng mình lại khóc, động hông đem côn thịt còn sưng cứng ra bên ngoài, hắn vốn dĩ muốn làm thêm nữa, nhưng nhìn đến bảo bối nức nở không dám khóc lớn, mới trực tiếp ôm lấy cô vào lòng.
Kim Nghệ Lâm thừa cơ hội, há miệng cắn ngón tay của hắn, vừa cắn vừa nức nở. Hành động này vô tình làm cho hắn nuốt nước bọt, nữ nhân này đáng yêu như vậy, lại khiến cho Đại vương rục rịch nội tâm, phía dưới nóng như lửa áp vào bụng cô. Đem dục vọng kìm hãm xuống, hắn nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô vào lòng.
"Tiểu Lâm ngoan, nín đi, một lát ta đi làm thịt gà nướng cho em."
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro