CHƯƠNG 17. CẢM ƠN
Sau khi Châu Hiền nghe lời an tĩnh lại, hiệu suất tắm rửa liền trở nên đặc biệt cao, cần quay người liền quay người, cần duỗi thẳng cánh tay liền duỗi thẳng cánh tay, có phải là rất ngoan hay không.
Nhanh chóng thoa sữa tắm lại cọ rửa xong, Châu Hiền đã đợi không nổi muốn trở về phòng ngủ.
Lau khô nước trên người xong, Châu Hiền hưng phấn chạy về phòng ngủ, hai ba lần giật khăn lông trên người xuống, liền nằm xuống giường, sau đó nhìn chằm chằm về phía cửa.
Sáp Kỳ chậm rãi thu dọn tàn cuộc trong phòng tắm xong, mới lảo đảo vào phòng, nhìn thấy Châu Hiền con mắt đều lóe ánh sáng trên giường.
Sáp Kỳ: "......"
"Tới đây, thổi khô tóc trước đã." Sáp Kỳ vẫy vẫy tay gọi Châu Hiền, từ trong ngăn kéo lấy ra máy sấy.
Châu Hiền ngoan ngoãn đi qua, trên người nàng không có lấy một mảnh vải, vòng eo thon gọn, ngực nở mông cong, còn có ẩn ẩn hiện hiện cơ bụng số 11, câu lên dục vọng của Sáp Kỳ.
Hết lần này tới lần khác đối phương cũng không có phát giác gì, bởi vì say rượu mà phản ứng hơi chậm chạp, cười lên có chút ngốc, toàn thân đều tản ra một loại mị lực đáng yêu.
Sáp Kỳ nhắm lại hai mắt, đè xuống dục vọng mới vừa trỗi dậy, đỡ cái người nghiêng nghiêng ngã ngã kia ngồi xuống chiếc ghế trước mặt.
Bật chế độ gió vừa phải, cô chậm rãi thổi tóc cho Châu Hiền, tóc của Châu Hiền rất dài, mỗi lần gội đầu xong đều phải tốn rất nhiều thời gian để sấy khô.
Lúc thổi tóc, Sáp Kỳ dùng ngón tay nhè nhẹ xoa bóp da đầu cho nàng, thanh âm ù ù của máy sấy tóc, cảm giác thoải mái trên da đầu, cùng với tác động của rượu khiến Châu Hiền nhanh chóng trở nên buồn ngủ, nhưng trong lòng nghĩ đến việc sắp được Sáp Kỳ đánh cái mông, nàng một mực cố chống đỡ lấy cơn buồn ngủ.
Nàng cảm thấy hôm nay thổi tóc đặc biệt lâu, lâu đến mức nàng sắp nhịn không nổi cơn buồn ngủ, con mắt nửa híp lại, đầu cũng gục xuống từng chút từng chút một.
Mãi mới chờ đến lúc Sáp Kỳ sấy khô tóc, Châu Hiền lập tức mở mắt, nhanh chóng bò lên giường, trợn to mắt nhìn Sáp Kỳ.
Sáp Kỳ thấy buồn cười, không nói gì, chỉ cất đi máy sấy rồi nói, "Chờ một lát, tôi đi ra ngoài một chút."
Sau khi đi ra, Sáp Kỳ trực tiếp tiến vào phòng bếp, lấy đường và giấm làm nước giấm đường, dù cho động tác khá nhanh, khi cô lần nữa vào phòng ngủ đã phát hiện Châu Hiền sắp ngủ say.
Cô bưng chén nước, đến bên người Châu Hiền, lay người nàng, "Ngồi dậy uống cái này đi, nếu không ngày mai sẽ bị đau đầu."
Châu Hiền miễn cưỡng bị đánh thức, nhìn thấy Sáp Kỳ còn bưng một chén nước, nàng nếm thử một miếng, vô cùng khó uống. "Sáp Kỳ, em gạt chị."
"Tôi gạt chị cái gì?" Sáp Kỳ một bên hờ hững hỏi, một bên đem nước giấm đường đưa tới miệng Châu Hiền.
"A... Lúc nãy đi tắm em đã hứa sẽ đánh cái mông..." Đầu óc nàng mơ hồ lại buồn ngủ, căn bản không tỉnh táo, chỉ chấp nhất nhớ tới vừa rồi Sáp Kỳ đánh nàng mà sinh ra khoái cảm.
"Không có gạt chị, không phải vừa sấy tóc cho chị sao?" Còn một chút nữa là uống xong.
"Vậy sao em còn không đánh chị?"
Sáp Kỳ: "......"
Nàng cứ như vậy muốn ăn đòn?
Xác thực là rất muốn ăn đòn. Sáp Kỳ ở trong lòng bồi thêm một câu.
"Lập tức, chị đem nước trong chén uống hết, tôi liền trở lại đánh chị có được hay không?" Sáp Kỳ nói xong câu đó cả người đều không ổn, nào có ai dùng loại ngữ khí này nói đánh người.
"Được, vậy em nhanh lên nha." Châu Hiền uống say vô cùng dễ thương lượng, Sáp Kỳ nói cái gì nàng liền nghe cái đó, một điểm không đúng nàng cũng không phát giác được, một hơi uống cạn nước giấm đường còn lại.
Sau khi uống xong, Sáp Kỳ cầm chén đặt ở trên tủ bên cạnh đầu giường, sau đó đem Châu Hiền nhét vào ổ chăn, "Tôi ra ngoài cất chén, lập tức trở lại."
Sau khi Sáp Kỳ đi ra Châu Hiền liền ngoan ngoãn nằm, con mắt nhìn chằm chằm phía cửa, sau đó cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, Sáp Kỳ mãi không vào, cuối cùng nàng nhịn không được trực tiếp ngủ thiếp đi.
Mà Sáp Kỳ ra ngoài cất chén xong thì lẳng lặng đứng ở cửa phòng Châu Hiền, cô không muốn đi vào, cô một mực kéo dài thời gian, lúc thổi tóc là kéo dài thời gian, cho nàng uống giấm đường cũng là kéo dài thời gian, chính là muốn để Châu Hiền đi ngủ.
Đánh đòn... Việc hay ho như vậy nhất định phải đợi ngày mai nàng thanh tỉnh mới làm a, xem ra đêm nay nàng say thật rồi. Nếu không, với sự hiểu biết của Sáp Kỳ, người có tính cách cao ngạo như nàng tuyệt đối sẽ không thể nói ra chuyện muốn bị cô đánh đòn như thế.
Đứng ở ngoài cửa một hồi, Sáp Kỳ lặng lẽ hé ra khe cửa nhìn bên trong một chút, thấy Châu Hiền đã ngủ, cô âm thầm tắt đèn đóng cửa, trở lại gian phòng của mình.
Lúc đi đón Châu Hiền đã hơi muộn, lại giày vò tắm rửa thổi tóc uống nước, Sáp Kỳ nhìn đồng hồ đã sắp điểm một giờ, may mắn ngày mai buổi sáng không có lớp.
Tắt đèn đắp chăn, chất lượng giấc ngủ của cô không tệ, hô hấp một hồi liền ngủ thiếp đi.
... ... ...
Châu Hiền mê man tỉnh lại, màn cửa trong phòng cực kỳ chặt chẽ, một tia sáng cũng không xuyên qua được, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã là mười giờ sáng.
Ở trên giường ngồi tỉnh tỉnh thần, không ngờ lại không thấy đau đầu sau cơn say rượu, mới nhớ ra tối hôm qua được Sáp Kỳ cho uống giấm đường giải rượu.
Nàng tối hôm qua chỉ là uống hơi say, đêm qua nói cái gì làm cái gì, ngược lại là nhớ rõ mồn một, tinh tế ngẫm lại, từ tắm rửa thổi tóc cho đến đút nước giấm đường, bên trong hành động đều cảm nhận được Sáp Kỳ đối với mình một phen chiếu cố, nếm ra được từng tia từng tia ngọt ngào.
Chỉnh sửa đầu tóc một chút, nàng mở cửa ra ngoài, ngạc nhiên phát hiện Sáp Kỳ vậy mà không có đi làm, cô ngồi ở trên ghế sa lon, tùy ý cầm một quyển tạp chí xem, Sáp Kỳ đang đưa lưng về phía Châu Hiền, cho nên lúc Châu Hiền đi ra Sáp Kỳ không nhìn thấy.
Châu Hiền ngày bình thường vô cùng chú trọng chuyện ăn mặc, cho nên đôi khi nhìn thấy tạp chí thời trang không tệ lắm nàng sẽ mua về xem, bên trong người mẫu ăn mặc táo bạo, mà trang Sáp Kỳ đúng lúc vừa liếc nhìn là một người mẫu dáng người cực đẹp mặc bikini.
Châu Hiền nhìn thoáng qua hình ảnh phía trên, trong lòng dâng lên một chút chua xót, nàng dùng lý trí đè xuống, chờ một hồi Sáp Kỳ còn chưa có lật sang trang khác, cảm giác chua xót lại càng dâng lên nhiều hơn, Châu Hiền âm thầm ghi nhớ một trang này mới giả bộ ho khan hai lần.
Sáp Kỳ giống như là bị hù dọa, nhanh chóng đóng lại tạp chí, nhìn về phía sau lưng, "Dậy rồi à." Ngữ khí bình tĩnh không dao động, nhưng thật ra đang âm thầm dò xét khí sắc của đối phương.
Xem ra không có di chứng say rượu.
Châu Hiền nhếch miệng, Sáp Kỳ cấp tốc đóng lại tạp chí chẳng khác nào khẳng định phỏng đoán của nàng, "Chị dậy rồi, em không có đi làm sao?"
"Không có... Buổi sáng xin phép nghỉ?" Sáp Kỳ không có ý định nói cho Châu Hiền biết cô đang làm công việc gì, cô không biết Châu Hiền sẽ còn hay không giống như năm đó, lấy chuyện này uy hiếp cô.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
"Ò." Châu Hiền khô khốc trả lời.
Sáp Kỳ không nói gì, lại cúi đầu tùy tiện lật ra một trang.
Châu Hiền: "......"
Làm sao còn nhìn.
"Cái kia... Cảm ơn em tối hôm qua đã tới đón chị."
"Không có gì, thân là khách trọ, đó là chuyện tôi nên làm." Sáp Kỳ mí mắt đều không ngẩng lên.
"Còn có... Cảm ơn em giúp chị tắm rửa thổi tóc."
"Đừng khách khí."
"Còn muốn... Cám ơn em tối hôm qua pha nước giải rượu cho chị, hôm nay mới không đau đầu." Châu Hiền chưa từ bỏ ý định nói tiếp.
"Không sao."
"Cái kia..." Châu Hiền đã hết lời, không biết nên nói gì tiếp theo, nhưng vẫn là muốn nói cái gì đó.
Châu Hiền ấp úng, Sáp Kỳ lại hiểu sai ý tứ của nàng, cho là nàng còn băn khoăn chuyện đánh đòn tối hôm qua, khóe môi nhếch lên cười lạnh, cô cũng không biết mình đang giận cái gì, nhưng chỉ là có chút sinh khí.
Mặc dù cô ngồi ở chỗ này chờ Châu Hiền cũng là có tâm tư như vậy, nhưng Châu Hiền chủ động nhắc tới, cô lại muốn tức giận.
Cô đặt tạp chí trong tay xuống, trực tiếp ôm lấy Châu Hiền, "Tôi biết chị đang nghĩ gì, hai tiếng đồng hồ có đủ không?"
Châu Hiền: ? ? ? ? ? ?
Em ấy đang nói cái gì? Không phải mình chỉ cảm ơn thôi sao?
Thời điểm bị đặt lên giường nàng chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua mình khóc lóc van nài muốn Sáp Kỳ đánh cái mông.
Châu Hiền: "......" Không phải Sáp Kỳ cho rằng nàng mới vừa nói nhiều như vậy là vì chuẩn bị cho chuyện này chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro