Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Hoàng đế luôn cao cao tại thượng phóng mắt nhìn dân chúng. Thiên hạ đối với ả giống như một món đồ có thể tùy ý đùa bỡn. Mẫn Đình rất rõ ràng, chỉ cần là thứ Lưu Trí Mẫn mong muốn, trước giờ chưa từng không đạt được.

Đôi mắt ả nhìn nàng một cách lõa lổ, lướt đến đâu da nàng biến từ màu trắng thành hồng đến đó, giống như ả đang chơi một món đồ chơi rất yêu thích. Mẫn Đình vừa xấu hổ vừa sợ, bị ánh mắt của ả gian dâm, hoa huy*t phun ra một ít xuân thủy, lập tức bị thanh kẹo sữa trong tay ả quệt lấy.

"Cái miệng này của Đình Nhi cũng chảy nước dãi này, đói lắm à?"

Tay ả cầm thanh kẹo sữa ngăn xuân thủy nàng lại, cuối cùng thanh kẹo trượt xuống chỗ cúc hoa của nàng. Mẫn Đình bị dọa đến nỗi căng cứng cả người, lắc đầu liên tục cầu xin tha thứ: "Bệ hạ, Đình Nhi vẫn chưa tắm... Không được... A..."

Không ngờ rằng ả sẽ nhét thanh kẹo vào trong cơ thể, Mẫn Đình kinh sợ cả người toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng chỉ mới vào được hai đốt ngón tay liền dừng lại.

Không khó chịu cho lắm nhưng cũng không được xem là thoải mái. Mẫn Đình nghĩ đến chuyện mông mình đang ngậm thấy thanh kẹo bằng sữa liền xấu hổ đến muốn khóc, không nói đến việc Lưu Trí Mẫn vẫn đang vuốt ve cửa vào hoa huy*t nàng.

"Đình Nhi phải sớm tiếp nhận sự dạy dỗ của ma ma, có như vậy trẫm mới thoải mái làm nàng."

Cánh hoa bị ả chậm rãi tách ra, miệng hoa huy*t run run khẽ khép mở, cao dược đêm qua đã hòa cùng xuân thủy chảy hết ra bên ngoài, một cỗ mùi hương thoang thoảng thật là say lòng người.

Lưu Trí Mẫn đứng dậy, vuốt lọn tóc phủ xuống trán Mẫn Đình, sau khi đặt lên đó một nụ hôn ả ra lệnh cho người cởi triều phục giúp mình. Lưu Trí Mẫn ngồi trước mặt nàng, ả bày ra dáng vẻ chuẩn bị bắt đầu bữa ăn.

Rõ ràng ả chỉ ngồi một chỗ phê duyệt tấu chương, vậy mà gân cốt bắp thịt vẫn săn chắc như người luyện võ. Đường cong của ả vô cùng đẹp mắt, vậy mà khi áp bức nàng lại rất có lực, không hề sợ nàng trốn thoát chút nào.

"Bệ hạ, hiện tại đang là ban ngày."

"Thỉnh thoảng trẫm cũng muốn nếm thử mùi vị của việc hoan ái vào ban ngày."

Lưu Trí Mẫn cầm một cây kẹo hồ lô lên, lớp đường trong suốt bao quanh từng viên kẹo đỏ thẩm, lạnh lẽo giống như vừa lấy ra từ hầm băng.

"Có muốn ăn không?"

Thấy ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi của Mẫn Đình sáng rực lên, Lưu Trí Mẫn lè lưỡi liếm một cái. Mê hoặc khiến cho hô hấp Mẫn Đình đông lại.

So với kẹo hồ lô, nàng càng muốn liếm môi mỏng của ả hơn.

"Muốn lắm à!"

Chỉ ăn được có một khối bánh ngọt, Mẫn Đình vẫn còn đói, dường như nàng có thể tưởng tượng ra âm thanh giòn tan khi răng nàng cắn vào lớp vỏ bọc bằng đường, nước bọt trong miệng không ngừng ứa ra.

"Ngoan. Ta đút nàng ngay đây."

Lưu Trí Mẫn cầm kẹo hồ lô đặt lên cánh môi nàng, Mẫn Đình chỉ có thể miễn cưỡng liếm mấy cái, mới vừa há to mồm ngậm được một nửa đã bị ả rút ngay lại.

Đang nghi hoặc, cuối cùng ả đem cây kẹo hồ lô nhắm vào hạ thân nàng.

"Bệ hạ......"

Dĩ nhiên là muốn đút vào chỗ đó rồi. Ngay cả lớp đường bên môi Mẫn Đình cũng không kịp liếm, tiếng cầu xin tha thứ lại bị Lưu Trí Mẫn nuốt toàn bộ vào trong bụng.

Nụ hôn xâm lược buộc nàng không thể né tránh, lưỡi nàng bị ả mút vào ngậm chặt, khắp khoang miệng nàng đều là mùi hương thanh lãnh của ả. Mẫn Đình thở dốc liên tục, ngay cả cổ họng nàng cũng gần như bị ả chiếm lấy, nàng bị thụ động tiếp nhận sự xâm chiếm của Lưu Trí Mẫn.

Mãi đến khi Lưu Trí Mẫn buông nàng ra thì Mẫn Đình đã bị hôn đến choáng váng, kẹo hồ lô bên dưới bị nuốt vào ba viên.

"Đình Nhi thật sự tham ăn."

Tay ả chạm vào thân dưới nàng, xuân thủy dính đầy lớp đường ngọt quấn quanh tay ả, khép ngón tay lại tách ra còn có thể tạo thành sợi.

Mẫn Đình rất muốn nói với ả đừng làm nhục nàng như thế, nhưng Lưu Trí Mẫn thật sự rất thích nhìn bộ dạng nàng bị đùa bỡn đến chật vật, sau khi bôi hết xuân thủy lên ngực nàng, ả cầm lấy cây kẹo hồ lô đẩy hết vào bên trong.

"A...... Ư a...... căng quá......"

Cảm giác lạnh lẽo cùng dính dớp quấn giao trong hoa huy*t nàng, mỗi một lần co thắt đều cực kỳ tra tấn.

"Đình Nhi ngoan, thả lỏng và ăn hết chúng đi."

Cảnh trước mắt khiến cho Lưu Trí Mẫn vô cùng hưng phấn. Nếu là ngày xưa, ả sẽ trực tiếp trói và tra tấn nàng chứ không làm những việc này. Mẫn Đình sớm đã không còn tâm trí để chửi rủa ả.

Lúc này, thân hình mềm mại của nàng dính đầy chất dịch trắng nhạt, luôn miệng nói không muốn nhưng hạ thân lại không ngừng ứa ra xuân thủy. Hoa huy*t non mềm nuốt chửng từng viên kẹo hồ lô, không biết là mật đường hay ái dịch của nàng đang chảy ra bên ngoài ướt cả một mảnh.

Lưu Trí Mẫn cực kỳ kích thích khi nhìn thấy Mẫn Đình rên rỉ vì bị lắp đầy, tiếng rên đè nén như tiếng kêu của mèo nhỏ khiến cho lòng ả ngứa ngáy. Ả lấy một viên ra ngoài, sau đó ả lại nhét vào hai viên, Mẫn Đình co quắp cả bàn chân lại, hoa huy*t căng chặt đến nỗi đỏ ửng, xuân thủy không ngừng nhỏ tí tách xuống dưới.

"Bệ hạ, bệ hạ......"

Mẫn Đình bị mấy viên kẹo hồ lô giày vò đến phát điên, dưới thân vang lên tiếng rút ra cắm vào rõ mồn một. Nàng khó khăn nhìn chằm chằm Lưu Trí Mẫn, không ngừng thở gấp: "Đình Nhi muốn...... Muốn a......"

"Muốn cái gì?"

Ả rút cây kẹo hồ lô ra chỉ chừa lại một viên để chọc ngoáy cửa hoa huy*t, thừa dịp Mẫn Đình đang nhíu mày nhẫn nhịn ả lập tức đâm sâu vào trong, hoa huy*t ướt đẫm bị đâm vào đến chỗ sâu nhất, Mẫn Đình run run phun ra rất nhiều xuân thủy.

Quả nhiên những người mới bị phá thân đều vô cùng mẫn cảm và dâm loạn.

"Ăn ngon không?"

Ả rút cây kẹo hồ lô ra, cửa huyệt liền tràn ra ngoài một lượng lớn xuân thủy, mật đường phía trên đã tan đi toàn bộ, ngay cả thanh tre để xiên kẹo cũng trở nên ẩm ướt. Lưu Trí Mẫn cúi đầu, đâm toàn bộ thanh kẹo sữa ở mông nàng vào bên trong, Mẫn Đình thét lớn một tiếng, thanh âm khàn khàn khiến người khác vô cùng thương xót: "Ăn ngon. Nhưng Đình Nhi đói......"

"Há mồm."

Kẹo hồ lô dính đầy chất dịch của nàng bị đẩy vào trong miệng, Mẫn Đình nuốt hết toàn bộ, nếu không có hương vị của nàng thì kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng.

"Đình Nhi còn muốn ăn gì khác nữa không?"

Lưu Trí Mẫn thấy nàng đã có chút khí lực, ả lập tức cúi người hôn nàng. Từ mặt cho đến cổ, nơi nào ả cũng lưu lại hồng ấn, Lưu Trí Mẫn dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh mảnh khảnh của nàng, đột nhiên ả dùng lực, Mẫn Đình đau đến nỗi căng cứng cơ thể, bộ ngực theo thế trượt vào miệng ả.

Hai đỉnh đứng thẳng như nụ anh đào, Lưu Trí Mẫn vươn lưỡi vẽ vòng tròn qua lại, sau đó ả nuốt toàn bộ bầu ngực nàng vào miệng.

Khoang miệng ấm áp bao bọc bầu ngực mẫn cảm, đột nhiên ả dùng lưỡi miết nhẹ, dùng răng khẽ cắn, Mẫn Đình sướng đến nỗi cả người phát run. Thân thể của tuổi mười lăm vẫn còn rất ngây ngô mẫn cảm, hơn nữa phần kí ức bị ả hung bạo hoan ái vẫn còn đó, chỉ cần một ngón tay ả sờ vào thôi đã không chịu được rồi, đừng nói là đùa bỡn như thế này.

Lưu Trí Mẫn lần lượt thưởng thức hai bầu ngực nàng, hai đỉnh trướng lên hơn phân nửa kích thước ban đầu, xuân dịch dưới thân nàng tuôn ra làm ướt tiết khố ả. Từng mảng nước ẩm nước nhìn qua vô cùng ngượng ngùng.

"Nước của Đình Nhi còn nhiều hơn quả vải nữa đấy."

Nhưng Lưu Trí Mẫn không có ý định cởi quần lót ra, ả ngồi lại ghế, sau đó lấy một quả vải bắt đầu lọt bỏ phần vỏ.

Phần thịt vải trong suốt lộ ra bên ngoài, ả đặt ở cửa vào hoa huy*t Mẫn Đình cọ xát qua lại: "Đình Nhi muốn ăn mấy quả?"

"A...... Một quả...... Một quả là được rồi!"

Tuy rằng vừa được bàn tay ả chạm vào, nhưng quả vải vẫn vô cùng lạnh lẽo.

"Thứ này được ngựa chở về từ Tỉnh Nam đêm qua, căng mọng ngọt ngào, Đình Nhi chỉ ăn một quả thôi sao?"

Ả cười, rõ ràng là đang chờ mong nàng nói muốn ăn nhiều quả.

Những quả vải này vừa nhìn đã biết là loại thượng hạng, chỉ một quả đã có thể lắp đầy hoa huy*t, cho nhiều quả vào bên trong nhất định sẽ vô cùng khó chịu. Mẫn Đình lạnh run đáp lại: "Hai quả......"

"Chiều theo ý nàng."

Lưu Trí Mẫn nhét quả vải vào hoa huy*t nàng khiến nó căng cứng, quả thứ hai ả còn chẳng thèm bóc vỏ. Bề ngoài đỏ hồng thô nhám của vỏ vải cọ xát vào hoa huy*t non mềm của Mẫn Đình, mỗi một tấc tiến vào đều khiến cho nàng run rẩy toàn thân, rên rỉ cực kỳ đáng thương.

"Đừng, bệ hạ...... Đừng mà......"

Mẫn Đình uất ức cầu xin tha thứ: "Đình Nhi ăn không được rồi, có vẻ Đình Nhi không thích ăn thứ này...... Đổi thứ khác nhỉ......"

Mắt Lưu Trí Mẫn đảo quanh phòng, cuối cùng ả gật đầu, nhấc tay đánh vào mông nàng một cái chát: "Nàng tự đẩy nó ra đi."

Mẫn Đình lập tức co thắt hoa huy*t, cắn môi cố đẩy quả vải ra ngoài, hai tay sau lưng đều siết chặt thành quyền, xuân thủy chảy xuôi ra ngoài, cuối cùng hoa huy*t nàng phun ra quả vải đã nát nhừ, trong lúc thở hổn hển nàng nhìn thấy lửa dục chảy mãnh liệt trong mắt Lưu Trí Mẫn.

Đột nhiên ả đứng lên cởi tiết khố ra một nửa, ngay lúc Mẫn Đình thả lỏng cơ thể ả lập tức tiến vào.

Sau một trận chơi đùa, hoa huy*t non mềm ướt đẫm xuân thủy, ấy vậy mà vẫn không chịu nỗi long căn cực đại đầy gân xanh của ả, Mẫn Đình khóc nức nở, ả tùy ý nắm lấy hai chân nàng, ra vào mạnh mẽ giống như đã bị bỏ đói lâu ngày.

Lực đạo mãnh liệt khiến cho Mẫn Đình không ngừng rên rỉ, ả tiến sâu vào trong dưới tư thế dâm mỹ của nàng, gậy th*t cứng rắn nhiều lần chạm vào hoa tâm mềm mại, Mẫn Đình kêu khóc van xin nhưng Lưu Trí Mẫn vẫn quyết mặc kệ nàng.

Dịch hoàn của ả va chạm vào cặp mông Mẫn Đình, thanh kẹo sữa phía sau cũng tiến vào sâu hơn, chỗ giao hợp của hai người ướt đẫm xuân thủy, mỗi một lần ả đẩy vào đều giống như chạm tới bụng nàng.

"Bệ hạ...... A a...... A......"

Mẫn Đình mê loạn mở miệng van xin, Lưu Trí Mẫn cúi đầu hôn nàng: "Trẫm cho phép nàng."

Cả trên và dưới đều bị ả chiếm trọn, Mẫn Đình chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trắng xóa, không phân định rõ là sợ hãi hay là sảng khoái, xuân thủy mãnh liệt phun ra ngoài ướt cả bụng ả.

"Bên dưới của Đình Nhi thật là dâm đãng, cứ hút chặt trẫm không chịu buông tha."

Sau hai lần dùng sức rút ra cắm vào ả liền phóng tinh, cặp mắt tối đen như mực của Lưu Trí Mẫn nhiễm lên một tầng hơi nước, trông có vẻ cực kỳ thỏa mãn.

Ả cởi dải lụa trói buộc Mẫn Đình, sau đó bế nàng lên với tư thế ân ái đi về phía giường, đột nhiên long căn lại cứng rắn lên trong cơ thể nàng.

"Đứng vững."

Mắt Lưu Trí Mẫn không có nhìn nàng, ả ra lệnh: "Xoay lưng lại, tách hai chân ra cho trẫm xem hoa huy*t có bị sưng đỏ hay không."

Mẫn Đình nhanh chóng làm theo ý ả, nàng khẽ tách hai chân, bả vai và đầu đặt trên cạnh giường, hai tay tách bờ mông ra cho ả xem.

Hoa huy*t bị giày vò cả buổi lúc này trở nên đỏ hồng đầy dâm mị, chất dịch của ả và nàng quyện lại thành dòng, cặp chân trắng nõn run lẩy bẩy. Nàng sợ ả không vừa lòng nên dùng ngón tay thon dài tách hai cánh hoa ra, đong đưa cái mông nhỏ đang bị cắm thanh kẹo sữa bên trong.

"Bệ hạ làm dũng mãnh như thế khiến Đình Nhi có hơi đau." Nàng nhỏ giọng nói: "Bên dưới chỉ hơi đau thôi."

Quả nhiên bộ dạng mềm mại yêu kiều, thấp giọng cầu ả hoan ái có thể khiến ả vui vẻ.

Giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu hiện tại của nàng rất hợp với tình huống.

"Xoa xoa thì sẽ không đau nữa."

Lưu Trí Mẫn giữ lấy eo Mẫn Đình, ả kéo nàng về sau hai bước, ả đẩy toàn bộ phân thân vào giữa hai chân nàng. Mẫn Đình ngửa đầu rên rỉ một tiếng, mái tóc đen nhánh không ngừng tung bay theo mỗi động tác rút ra cắm vào của ả, thân thể nàng mãnh liệt lay động trong không trung.

Bàn tay ả ôm trọn bầu ngực của nàng, khiến Mẫn Đình càng dựa sát ả hơn, trên dưới chơi đùa chỗ mẫn cảm nhất của nàng.

"Hư a...... Bệ hạ...... Bệ hạ......"

Bị tiến vào từ phía sau cực kỳ thoải mái làm cho mặt Mẫn Đình hiện đầy vẻ xuân tình, sự tê dại dưới thân cùng với bàn tay ấm áp của ả trước ngực khiến nàng vô cùng sảng khoái.

Long căn tráng kiện không ngừng cắm vào tiểu huyệt, âm thanh hoan ái vang lên khắp phòng làm cho Mẫn Đình rất vui sướng.

Thì ra một người rất hay nổi giận như Lưu Trí Mẫn, về phương diện tình dục lại khiến nàng khoan khoái như vậy. Mỗi một chỗ mẫn cảm đều được ả chiếu cố kỹ càng, hoặc nhẹ hoặc mạnh lúc nào cũng làm đúng ý nàng, ngay cả hoa huy*t cũng hận không thể ngậm chặt ả mãi.

Ngón tay ả miết nhẹ đỉnh anh đào, chốc chốc lại xoa nắn, kết hợp với long căn bên dưới làm nàng càng thoải mái rên rỉ hơn.

"Thật là thoải mái...... Đình Nhi muốn nữa, muốn nữa......"

"Đình Nhi, cố chịu nào, trẫm đang làm nàng đây! Kiếp này đừng hòng thoát khỏi ta!" Lưu Trí Mẫn cắn mạnh vào cổ Mẫn Đình, in lên đó một dấu răng thật sâu.

"Hu hu...... Đau...... Đình Nhi không trốn, đừng cắn thiếp......"

Bị ả làm cho lên cao trào, thân thể nàng vô lực dựa hẳn vào Lưu Trí Mẫn, ả nhấc hai chân mềm nhũn của Mẫn Đình lên, hoa huy*t lộ ra toàn bộ mặc cho ả vùi dập.

Thân thể không còn chút sức lực, Mẫn Đình quay đầu muốn hôn ả, Lưu Trí Mẫn miễn cưỡng mới ngăn chặn được ý nghĩ sẽ làm nàng đến khóc mới thôi, ả chiều theo ý nàng vừa hôn vừa chậm rãi ra vào.

Mẫn Đình không nhớ nổi mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần. Chỗ hai người giao hợp ướt đẫm một mảng trông cực kỳ dâm mỹ, xuân thủy của nàng rơi vãi đầy trên đất.

"Bệ hạ, Đình Nhi chịu không nỗi nữa, chắc phía dưới cũng đã sưng đỏ hết rồi......" Long tinh trong cơ thể không ngừng chảy ra bên ngoài, Mẫn Đình làm nũng cầu xin tha thứ: "Không chịu nỗi nữa."

Nếu ả có thể gấp rút cắm vào vài cái liền ra thì tốt quá.

Giây tiếp theo, quả thật Lưu Trí Mẫn khựng lại, sau khi hít sâu một cái ả rút khỏi thân thể nàng.

Dưới con mắt kinh ngạc của Mẫn Đình, ả nhấc tay xoa nắn long căn đang cương cứng vài cái, trầm giọng ra lệnh: "Quỳ xuống há mồm."

Mẫn Đình ngơ ngác quỳ xuống, vừa mới há miệng ra thì Lưu Trí Mẫn đã lập tức nhét long căn vào đầy ứ cả miệng nàng, ả rên rỉ bắn đầy khoang miệng Mẫn Đình.

"Hư...... Khụ khụ......"

Chưa bao giờ trải qua việc này, Mẫn Đình nuốt được một nửa thì bị sặc, nàng ôm yết hầu nhổ toàn bộ tinh dịch ra ngoài, kinh sợ nhìn Lưu Trí Mẫn trước mặt.

"Đình Nhi muốn đi tắm cho sạch sẽ."

Lưu Trí Mẫn lau chất lỏng ở khóe miệng nàng, cười khẽ: "Trẫm lấy cho nàng chút điểm tâm."

"Vâng ạ."

Coi như kết thúc rồi. Mẫn Đình nén chịu cảm giác tê dại đau nhức dưới thân, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm phía sau.

Nàng vừa rời khỏi phòng ngủ, cỗ hơi thở âm lãnh độc ác lại phủ quanh thân Lưu Trí Mẫn.

Ả nhặt áo ngoài khoác qua loa, sau đó nghiêm túc ngồi lên ghế.

"Trẫm không ngờ rằng, Lê vương gia lại thích xem xuân cung đồ đến vậy." Ả đá chiếc ghế dính ái dịch của Mẫn Đình về phía gầm giường, Lưu Trí Mẫn lạnh lùng nói: "Đình Nhi đã chính miệng nói nàng là người của trẫm rồi, Lê vương gia còn có ý định gì nữa."

Dưới giường vẫn chưa có động tĩnh gì. Lưu Trí Mẫn nghiễm nhiên ngồi uống trà, ả không đến đó vạch trần.

Lưu Trí Mẫn đứng dậy đang định rời đi thì ả nghe được động tĩnh ngoài cửa. Nhớ tới bộ dạng đói khát của Mẫn Đình cùng người bên ngoài Tinh hoa viên hôm qua, đột nhiên Lưu Trí Mẫn nở nụ cười lạnh: "Nếu Lê vương gia muốn nếm thử tư vị của nữ nhân Đại Diễn, trẫm sẽ ban tỳ nữ bên cạnh Đình Nhi làm nha hoàn thông phòng cho vương gia, đỡ cho ngươi phải chạy đi chạy lại giữa hoàng cung và vương phủ, nhớ đừng phụ lại tấm lòng của trẫm."

Trong lúc nhất thời, người bên trong và ngoài phòng giống như bị sét đánh, đứng yên không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro