Chương 6
Mặt Tra Duyệt lộ vẻ vui mừng, giống như nàng ta vừa hoàn thành một việc vô cùng khó khăn. Nhưng một tỳ nữ khôn lỏi thì sao qua mặt được thánh thượng.
"Sao ngươi dám tự mình làm chủ, chẳng lẽ ngươi đã quên ta mới là chủ tử hay sao?"
Mẫn Đình giận đến phát run, nếu không phải đang mang cùm chân, nhất định sẽ xông lên dùng mạng đổi mạng với nàng ta.
"Công chúa, Duyệt Nhi chỉ muốn tốt cho người mà thôi, tại sao người lại nói như vậy?" Tra Duyệt trợn to hai mắt, cực kỳ không cam lòng căm phẫn nói: "Chẳng lẽ công chúa đã quên, lúc đến Ngạo quốc, đại hoàng tử đã nói hai chúng ta phải giúp đỡ, chiếu cố lẫn nhau hay sao? Duyệt Nhi tốn rất nhiều công sức mới cầu được Lê vương gia đến thăm người, nhưng người lại lãng phí nỗi khổ tâm của nô tỳ, còn tuyệt tình như thế nữa! Công chúa thật sự đã quên mình là ai rồi à! Duyệt Nhi nhất định phải nói với đại hoàng tử, công chúa trải qua hai đêm nhận được ân huệ, đã cam tâm tình nguyện làm quý phi nương nương của Ngạo quốc!"
Nỗi khổ tâm của ngươi chính là mượn sự đau thương của ta để trở thành vương phi của Lê vương gia chứ gì.
Mẫn Đình cười lạnh nói: "Chuyện này không cần ngươi nói với hoàng huynh ta, ta sẽ tự mình nói! Bình thường ngươi liên lạc với hoàng huynh thế nào, vì sao không báo cho ta biết? Nếu thật sự một lòng nghĩ cho Đại Diễn, cần gì phải dây dưa không rõ với hoàng thân vương của Ngạo quốc!"
Nàng cũng không phải là huyết mạch của hoàng thất Đại Diễn, vậy rốt cuộc nàng là ai. Vì sao lại được nuôi lớn như thế. Người duy nhất biết chuyện này chỉ có hoàng huynh mà thôi. Nhưng phương pháp liên lạc chỉ có mình Tra Duyệt biết được.
Chưa từng nhìn thấy bộ dạng nghiêm nghị của Mẫn Đình như thế, Tra Duyệt lập tức chột dạ, nhưng sau đó nàng ta tiếp tục hô hoán: "Đây là chuyện cơ mật, ngàn vạn lần không thể nói cho công chúa biết. Bộ dạng công chúa dưới thân hoàng đế như vậy, chỉ sợ không cần dụng hình, người đã sung sướng đến hồn phi phách tán tự mình nói ra!"
"Ngươi!"
Dám cả gan làm nhục nàng như vậy. Mẫn Đình cầm lấy chiếc gối ngọc trên giường ném đi, Tra Duyệt thét lên tránh thoát, tông cửa xông ra hô to công chúa phát điên rồi.
Kim Ti Uyển to lớn lộ rõ sự lạnh lẽo, một mảnh đen kịt ngay cả người đưa thức ăn đến cũng không có. Những tỳ nữ Lưu Trí Mẫn phái đến trước kia đã sớm bị nàng đuổi đi, trong cung nàng lại không thân cận với ai. Không có Tra Duyệt, bên cạnh nàng cũng chẳng còn ai nữa.
Mẫn Đình đắp chăn cuộn tròn thân thể, nhớ đến chuyện kiếp trước mình bị che mắt, thật sự sống nương tựa với Tra Duyệt trong hoàng cung này. Nàng của hiện tại đã chết đi một lần, rõ ràng không còn ngu xuẩn nữa, lại còn biết được lấy lòng Lưu Trí Mẫn mới có thể khá hơn chút, vì sao nàng lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
Dược lực dần mất đi, gậy ngọc cắm dưới người đã khô đi đem lại cảm giác cực kỳ khó chịu. Mẫn Đình cũng không dám tự tiện lấy ra.
Tính tình của Lưu Trí Mẫn quá mức kì quái, những gì ả nói đều phải làm theo, nếu làm không đúng ý ả sẽ không vui. Nhớ đến lúc Lưu Trí Mẫn cắm gậy ngọc vào hoa huy*t của nàng, rõ ràng Mẫn Đình không nhìn thấy lửa giận trong mắt ả, hẳn là nên vui vẻ mới đúng.
Thôi thì cứ để ở đó, nói không chừng dược liệu sẽ lâu mất tác dụng hơn.
Trong mơ hồ Mẫn Đình khó mà ngủ được, từng trận khó chịu dưới thân lan ra khắp tứ chi, lạnh như hầm băng, nóng như ánh mặt trời, hành hạ đến nỗi Mẫn Đình chỉ muốn cầu cứu, nhưng mở miệng chỉ phát ra được những tiếng rên rỉ khàn khàn.
Đúng rồi, kiếp trước nàng luôn phải uống thuốc theo định kỳ. Viên thuốc màu đen cực kỳ khó ngửi, khi không có thuốc ắt sẽ cảm thấy như hiện tại. Chẳng qua là khi đến Ngạo quốc, nàng không còn được uống thuốc kia nữa, mỗi một lần phát bệnh đều là lúc bị Lưu Trí Mẫn đè dưới thân, sự đau đớn trên người cùng nhục nhã lấn át cả triệu chứng của bệnh.
Đói khát kèm nóng lạnh, Mẫn Đình không ngừng lay chiếc cùm, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Trong tuyệt vọng, có một bàn tay đặt lên gò má Mẫn Đình, hơi thở của người nào đó đang dần đến gần. Chậm rãi ma sát giống như đang vờn con mồi. Rốt cuộc Lưu Trí Mẫn đến đây để bắt nàng làm gì.
"Bệ Hạ, Đình Nhi đói, cho Đình Nhi ăn chút gì đó đi."
Chát.
Khuôn mặt ăn một cái tát, Mẫn Đình bị đánh đến nỗi hoa cả mắt, trong lúc uất ức nàng phát hiện người đứng cạnh giường chính là Lưu Trí Minh.
"Người, sao người vào được đây!"
Hắn ta điên rồi sao, thân là vương gia lại xông vào nơi ở của phi tử, chẳng phải như vậy sẽ mang tội gian dâm hay sao.
"Vừa mới đến đã nghe thấy Tiểu Đình thương nhớ thánh thượng, thật sự khiến cho ta rất đau lòng." Ánh mắt Lưu Trí Minh đầy vẻ châm chọc, hắn ta bày ra vẻ thống khổ nói: "Nghe nói Tiểu Đình bị hoàng muội của ta nhốt lại, ta liền vội vàng đến đây, không ngờ lại trông thấy Tiểu Đình chật vật đến mức này vẫn luôn miệng gọi hoàng muội, ngươi thật sự không biết ả chỉ muốn dạy ngươi trở thành một nô lệ dưới háng thôi hay sao?"
Lưu Trí Minh càng nói càng giận, giọng hắn mang theo mấy phần hả hê: "Hay là Tiểu Đình chỉ mong được làm tiện nô của hoàng đế, hận không thể dang rộng chân cầu ả làm ngươi hàng đêm?"
"Vậy thì thế nào!"
Mẫn Đình hất tay Lưu Trí Minh ra, nàng tức giận đến phát run, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn ta: "Dù Đình Nhi có làm nô lệ dưới háng bệ hạ đi nữa, cũng đường đường là quý phi nương nương, cẩm y ngọc thực ân ái trên long sàng, chẳng lẽ Đình Nhi phải tự hạ thấp mình làm một tiểu thiếp chờ nhận ân huệ dưới người vương gia sao?"
"Ngươi, Tiểu Đình, thật sự ngươi đã thay đổi rồi!" Lưu Trí Minh che ngực: "Quả nhiên Tiểu Đình phát điên rồi, bị hoàng đế làm mấy lần liền phát điên rồi! Không muốn ân nhân cứu mạng của mình sủng ái, chỉ muốn làm một kẻ ti tiện thôi à? Luôn miệng nói cái gì mà thị thiếp, chính thất còn có quý phi nương nương nữa, thì ra Tiểu Đình cũng là một người tầm thường như vậy!"
"Quả thật Đình Nhi chính là quý phi của bệ hạ, thứ cho Đình Nhi không coi trọng sự sủng ái của vương gia! Tiễn khách!"
Mẫn Đình khó khăn thở hổn hển, không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn ta. Nàng không tin Lưu Trí Minh không đi. Cho dù Lưu Trí Minh có bị lửa giận công tâm muốn làm chuyện điên rồ gì đó, Tra Duyệt cũng sẽ vào dụ dỗ hắn.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng báo tin lanh lảnh: "Bệ hạ giá đáo!"
Sao lại thế. Sao buổi lâm triều hôm nay lại kết thúc nhanh như vậy.
Mẫn Đình hoảng sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, Lưu Trí Minh vô cùng khủng hoảng, tay chân luống cuống ngây ra tại chỗ.
"Mau trốn đi! Trốn xuống dưới gầm giường!"
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mẫn Đình liếc nhìn căn phòng ngủ chẳng có chỗ nào nấp được của mình, dù có nhảy cửa sổ cũng không kịp nữa rồi, nàng nhỏ giọng nói: "Người muốn bị chém đầu sao?"
Lưu Trí Minh lập tức làm theo, hắn nằm xuống lách người vào trong.
"Đình Nhi tỉnh rồi à?"
Trên người khoác triều phục màu đen viền vàng, Lưu Trí Mẫn đi từng bước về phía giường nhỏ, dọa Mẫn Đình đến nỗi không dám cử động.
Rõ ràng ả chỉ mới làm hoàng đế được một tháng, nhưng uy nghiêm lại hiển lộ hết ra bên ngoài, không cách nào che giấu được bá khí của đế vương, thủ đoạn lại còn hung ác khiến cho người khác kinh hồn bạt vía.
"Bẩm bệ hạ, Đình Nhi đã tỉnh."
Bởi vì đang bệnh nên giọng nói có phần nhỏ nhẹ kiều mị, Mẫn Đình còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị Lưu Trí Mẫn bóp cằm đút vào một viên thuốc.
Vị đắng quen thuộc nhưng lại giống như khô hạn lâu ngày gặp mưa.
"Trẫm sai người đưa thuốc đến, sao cứ để đấy không uống?"
Lưu Trí Mẫn tự rót cho mình một tách trà, chân mày nhíu một cái, giơ tay ra hiệu cho tỳ nữ thân cận, không bao lâu sau điểm tâm thơm ngon đã được bày lên bàn.
Thật là thơm, Mẫn Đình không kiềm được nuốt một ngụm nước miếng, đây đều là những thứ ngự thiện phòng chuẩn bị riêng cho hoàng đế, nếu đây là bữa ăn cuối cùng thì cũng rất đáng giá.
"Đêm qua ngủ ngon chứ?"
Vén màn lên ngồi xuống giường, Lưu Trí Mẫn đem tách trà ả đã uống một nửa đút cho Mẫn Đình, ngón tay lướt qua gò má ửng đỏ của nàng, ánh mắt đen không thấy đáy mang theo tia dò xét.
Mẫn Đình chỉ chiếc cùm, nàng co đầu lại thủ thỉ: "Không quen với thứ này, nửa đêm không chú ý nên bị đập trúng."
"Vậy à."
Lưu Trí Mẫn nhàn nhạt đáp, ả vén áo ngủ bằng gấm lên, nâng chân nhỏ của nàng cẩn thận dò xét, vuốt ve lên xuống nói: "Đình Nhi rất mềm mại."
Ả có ý gì đây. Mẫn Đình kinh hãi ngồi ngây ra trên giường, tùy ý để tay ả lướt lên trên, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân.
"Ngậm cả đêm đấy à?"
Ngón tay ả vuốt ve quanh cửa vào hoa huy*t, chân mày Lưu Trí Mẫn khẽ nhíu, ả nắm lấy phần dư rút ra bên ngoài, Mẫn Đình đau đến nỗi thở dốc.
"Vâng. Bệ hạ đã nói, ngậm lâu chút dược liệu mới phát huy hết tác dụng."
Lúc rút ra có vang lên một tiếng ọc, thuốc nước màu trắng nhạt nay hơi khô lại vàng ố, giữa hai chân nàng nhỏ xuống mấy giọt trông cực kỳ bắt mắt. Lưu Trí Mẫn thăm dò một ngón tay vào trong, ả ôm Mẫn Đình vào trong ngực, nhẹ nhàng tiến vào bên trong dò xét.
"Còn đau có phải không?"
"Không đau... A..." Mẫn Đình không kiềm được đưa tay siết lấy ống tay áo của ả.
Ngón tay ả giống như con rắn nhỏ, ngọ nguậy qua lại trong hoa huy*t, mặc dù tiến vào không sâu, nhưng mỗi một tấc thịt đều được mơn trớn tỉ mỉ.
"Nước chảy ra rồi. Đình Nhi thật sự rất dâm đãng."
Ả rút ngón tay dính đầy xuân thủy bỏ vào trong miệng nàng, Lưu Trí Mẫn híp mắt, cười mà như không: "Có vẻ ta đã lạnh nhạt với cái miệng nhỏ này Đình Nhi rồi nhỉ, luôn mồm bảo là đói bụng? Lại còn muốn tố cáo với hoàng tử Đại Diễn?"
Mẫn Đình không biết trả lời như thế nào, nàng run rẩy liếm láp hương vị tanh nồng ở ngón tay lấy lòng.
"Đình Nhi không biết à?"
Lưu Trí Mẫn đem lá thư có bút tích của nàng ra, cười lạnh nói: "Đình Nhi chính miệng đọc cho ta nghe đi."
Quả nhiên là bị chặn lại.
Tay chân Mẫn Đình cứng đờ tuân theo thánh ý, nàng mở miệng thì thầm: "Mẫn Đình rất nhớ nhung hoàng huynh, cũng vô cùng nhớ đồng cỏ Đại Diễn, muội rất muốn ăn bánh ngọt làm bằng sữa. Hoàng cung Ngạo quốc lớn như vậy mà chỉ có mấy món điểm tâm tinh xảo vừa thơm vừa ngọt. Kẹo hồ lô hương táo ngon ngọt, quả vải vừa to vừa mọng nước, nhưng lại không có bánh ngọt làm từ sữa nên muội cứ thấy thiếu thứ gì đó. Nhưng mà hoàng đế luôn không để cho Mẫn Đình ăn quá nhiều."
Ngay cả những chuyện này mình cũng viết được à. Sao lại giống như đứa trẻ bảy tám tuổi vậy, cả ngày chỉ biết quanh quẩn bên điểm tâm.
Tuy là kiếp trước nàng được lệnh phải dò xét tâm tư của Ngạo quốc, nhưng mà thu hoạch chẳng có gì đáng nói, nàng không ngừng bảo với hoàng huynh năng lực mình có hạn, lại còn nũng nịu kể khổ cầu hắn ta thương xót cứu nàng ra.
Lúc này nhìn lại chẳng khác gì một đứa ngốc.
"Nói chuyện đi."
Lưu Trí Mẫn bóp cằm Mẫn Đình, ánh mắt uy nghiêm cùng hung ác: "Trẫm bạc đãi nàng à? Ban cho Đình Nhi rất ít điểm tâm nên khiến Đình Nhi ngày đêm nhớ nhung Đại Diễn? Cả ngày chỉ muốn chạy trốn khỏi trẫm?"
Ả hỏi dồn dập, Mẫn Đình không nghe kịp hàm ý trong đó. Nhưng nàng biết, chỉ cần nói một câu chọc ả không vui, bàn tay ả sẽ bóp chặt cổ nàng.
Mẫn Đình chỉ đành phải dựa theo tình hình mà trả lời: "Chỉ là Đình Nhi cảm thấy, những thứ này ăn không ngon như lúc bệ hạ đút cho Đình Nhi."
Lệ khí của Lưu Trí Mẫn biến mất không ít, Mẫn Đình run run chạm vào tay ả, sau khi không thấy ả trách mắng gì nữa mới dám nắm chặt.
"Cả thiên hạ này, Đình Nhi có thể trốn đi đâu chứ, nếu như nhất định phải trốn, Đình Nhi chỉ muốn trốn vào trong ngực bệ hạ."
Nàng đánh bạo ngồi dậy, dùng đôi môi đã không còn huyết sắc hôn lên ngón tay Lưu Trí Mẫn.
Mẫn Đình cảm thấy rối rắm trong lòng, không biết là vì mình sợ hãi, hay là vì sự quan sát của Lưu Trí Mẫn.
"Đình Nhi như vậy là đang làm nũng với trẫm sao, muốn trẫm tự tay đút cho nàng?"
Ả thuận thế bắt được cái lưỡi mềm mại của nàng liền vuốt ve nó: "Đình Nhi nói xem có đúng vậy không?"
Mẫn Đình ngoan ngoãn há mồm mặc cho ả đùa bỡn, con ngươi sáng như sao cố gắng bình tĩnh nhìn Lưu Trí Mẫn gật đầu.
"À."
Môi ả khẽ cười, ánh mắt quét qua thân thể mềm mại bên trong áo ngủ bằng gấm của Mẫn Đình, sau đó lướt qua giường nhỏ, khiến cho Mẫn Đình run sợ không thôi.
Lưu Trí Mẫn có phát hiện động tĩnh bên dưới giường hay không đây, âm thanh cắn răng nghiến lợi của Lưu Trí Minh thật sự quá lớn.
Nhưng sau đó Lưu Trí Mẫn rời khỏi giường, ả truyền tỳ nữ vào dặn dò mấy câu, không lâu sau một đĩa bánh gạo được đem lên, ả cầm một khối đút vào miệng Mẫn Đình, sau đó ả vén tay áo cởi bỏ cùm cho nàng.
"Bệ hạ?"
Như vậy là trả tự do cho nàng à. Mẫn Đình cảm kích rơi nước mắt, vội vàng nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống định quỳ tạ ơn, nhưng Lưu Trí Mẫn lại ôm chặt lấy nàng.
Mấy tỳ nữ cúi đầu đi vào, mang theo mấy hộp tinh xảo đựng thức ăn. Một cái ghế cao có tay vịn, Mẫn Đình nhìn thấy liền thất sắc, nhưng thân thể đã bị ả thả lên.
"Không phải Đình Nhi muốn trẫm tự tay đút cho nàng sao? Vậy thì ngoan ngoãn ngồi đó đi."
Lưu Trí Mẫn điều chỉnh góc độ của ghế, tách hai chân của Mẫn Đình ra, một dải lụa màu trắng cột nàng ngay ngắn trên ghế, ngay cả hai tay cũng bị cột qua đỉnh đầu.
Hai tay bị buộc giơ cao, phía dưới lại phải dang rộng ra, muốn che giấu cũng che giấu không được.
"Bệ hạ, Đình Nhi sẽ tự mình ăn, sao phải làm như vậy."
Mẫn Đình xấu hổ đỏ ửng thân thể, tư thế hiện tại bày ra tất cả trước mắt Lưu Trí Mẫn. Nếu Lưu Trí Minh ngẩng đầu, tuy chỉ có thể nhìn thấy bên hông nàng, nhưng những chuyện phóng túng họ làm chẳng phải hắn ta sẽ thấy hết sao.
"Đình Nhi muốn ăn gì nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro