Chương 57
Nghe A Mật Đóa trấn an, Mẫn Đình lại có cảm giác bất lực hơn.
Xét về tình về lý đây cũng là chuyện tốt cho muôn dân, nhưng nàng chính là đứa bé kia. Nếu như nàng thật sự bị giam giữ thì dễ nói rồi, nhưng sự thật nào phải vậy.
Vì vậy, nàng nên sinh đứa nhỏ này hay là sớm bỏ nó đi?
Trước kia Mẫn Đình luôn cảm thấy có đứa nhỏ nàng mới có thể an tâm. Giờ bỗng nhiên nàng thấy hối hận vì lén nhổ thuốc ra, nhưng không mang thai đứa nhỏ, đưa thiên hạ cho con của An Dịch, nàng lại không làm được. Rõ ràng cái gì nàng cũng thông suốt nhưng tự bản thân không làm gì được.
"Ta muốn được yên tĩnh."
Quả thật giờ lòng nàng rối bời.
Mẫn Đình khoác thêm lớp áo choàng mỏng, vào thu khí trời mát mẻ, nàng bước từng bước mà đi, muốn tìm một lý do thuyết phục bản thân song bước chân không tự chủ đã đến Cống Hưng các.
Nam nhân có thể tính toán được tai họa, số mệnh nhân gian ở nơi này. Trong bóng đêm, Cống Hưng các lộ ra luồng khí âm trầm, cái loại cống phẩm trưng bày trên tường, con đường qua nơi này như là con đường có thể nhìn thấy phồn vinh của thiên hạ.
Giật mình thoát khỏi cảm giác mông lung, Mẫn Đình đẩy cửa lầu, ánh sáng ngọn nến trong phòng rực lên.
An Dịch yên vị trên đệm hương bồ [1], trước mặt bày sẵn hai chén trà, một lư hương đã cháy được nửa. Màn che trong các rủ xuống bị gió đêm thổi bay, nơi đây giống như là nơi thực hiện nghi thức gọi hồn, ngoài cửa sao trời lấp lánh, người trong phòng đã thò tay ra ý mời ngồi.
[1] Đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.
"Cữu cữu." Mẫn Đình cẩn thận ngồi xuống, nhìn chén trà xanh nhạt nói: "Ngươi đã tính được, ta sẽ đến tìm ngươi sao?"
"Không cần phải tính." An Dịch mặc áo gấm trắng thuần, bộ dạng nhắm mắt lại so với ánh trăng lạnh lẽo hơn nhiều.
Mẫn Đình cười xấu hổ, cũng không khách khí nữa, "Độc này thật sự không còn cách nào giải sao? Nếu quả thật không còn cách, ta muốn bỏ đứa nhỏ này..."
"Nếu có thể giải độc, Hoàng thượng nhẫn tâm nhìn nương nương chịu khổ sao? Nương nương muốn bỏ đứa nhỏ, Hoàng thượng có đồng ý sao?"
"Ta không có cách nào tự làm chủ sao!"
Mẫn Đình ủy khuất lại tức giận, chén trà trên tay run lẩy bẩy, hận không thể ném nó vào mặt An Dịch: "Đến bây giờ ta mới biết cái gì ta cũng không làm được. Vừa sinh ra, ta đã bị mẫu thân hạ độc. Nếu không phải Lưu Trí Mẫn một lòng vì ta, có lẽ ta đã thành nữ nô bị nuôi nhốt trong tiểu viện phải không? Bị đưa đến Đại Diễn cũng thế, quay về Ngạo Quốc cũng thế, những chuyện sau này ta cũng không được phép làm chủ! Cữu cữu..."
Rõ ràng nàng sống qua một kiếp, nhưng vẫn bất lực. Mẫn Đình không nghĩ ra tại sao nàng phải sống lại để chịu cảnh này.
"Ta cái gì cũng biết."
An Dịch chỉ vào chén trà trong tay Mẫn Đình nói: "Nói một cách công bằng, Mẫn Đình ngươi có thể đi đến một bước này, đã là tốt hơn nhiều so với những gì ta dự tính rồi."
Một bước này.
"Kỳ thật dù ngươi cái gì cũng không biết, cứ ngoan ngoãn ở trên giường Hoàng thượng cũng chưa hẳn là chuyện tốt."
Một bước kia?
Mẫn Đình đổ mồ hôi lạnh, nàng thậm chí không dám nhìn gương mặt An Dịch dưới ánh đèn cầy.
Quá mức quỷ dị và mờ ảo, phảng phất cách một đời người, giống như cách ba con sông cũng không thấy rõ bộ dạng của hắn.
"Vì sao cái gì ngươi cũng biết..."
"Người Thiên Vân giỏi nhất tính toán số mệnh, ta so với người Thiên Vân còn am hiểu hơn." An Dịch rốt cuộc cũng mở mắt, "Thậm chí ta còn biết rõ ngươi đã chết thế nào."
Mẫn Đình vô thức che lỗ tai không muốn nghe, nhưng An Dịch vẫn nói tiếp: "Tự vẫn, chống đối Thái hậu bị ban chết, tổn thương long căn bị loạn côn đánh chết, cùng thân vương gian díu bị thả vào lồng heo dìm xuống nước, đánh cắp cơ mật Ngạo Quốc truyền tin đến Đại Diễn bị treo đầu lên tường thành..."
"Không thể nào!"
An Dịch nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Rốt cuộc ngươi cũng có chút tiến bộ nhưng không phải vẫn bị loạn tiễn bắn chết hay sao?"
"Ngươi đến cùng là ai?"
Da đầu run lên, Mẫn Đình lại cảm thấy bụng dưới đau xót, sắc mặt trắng bệch ngã trên đệm hương bồ.
"Ngươi đừng cậy mạnh, nếu không sẽ sảy thai, băng huyết mà chết đó." An Dịch bảo Mẫn Đình bình tâm một chút, sau đó đưa chén trà qua.
Rất nóng, còn có mùi vị thuốc an thai nồng đậm đến nỗi Mẫn Đình muốn nôn. Nhưng dược hiệu lại tốt kinh người, bất quá nửa nén hương qua, bụng cũng không đau nữa.
Mẫn Đình được An Dịch dìu lên giường mà vài năm trước Đại Diễn đã tiến cống sang, trên giường còn phủ một lớp lông, sau khi bắt mạch An Dịch nói: "Nếu không có loại thuốc này, ngươi chỉ sợ nửa cái mạng cũng không còn."
Nàng sống hay chết, giống như hắn úp ngửa bàn tay. Mẫn Đình không dám nói một lời, chỉ yên lặng nhìn nam nhân trước mặt.
Dường như hắn cảm thấy bộ dạng bây giờ của Mẫn Đình rất thú vị, thậm chí không kìm được lòng sờ đầu nàng.
Không phải là sự quan tâm của vãn bối với hậu bối, giống như một sủng vật hơn, không đúng, chẳng bằng nói hắn đang lấy ngón tay vuốt ve viên ngọc trong lòng bàn tay.
"Ta có thể tính toán được ngươi sẽ đi đến một bước này, nhưng nhìn ngươi bây giờ thật thú vị."
An Dịch phủ áo gấm lên người Mẫn Đình, châm một nén hương mới, "Cách giải độc đương nhiên có, nhưng mà phải ở Thiên Vân, ngươi muốn đi không?"
"Muốn!"
Mẫn Đình lập tức gật đầu, lại sợ An Dịch đùa bỡn mình, nàng nghiêm túc nói: "Chỉ cần đứa nhỏ này khỏe mạnh, như thế nào cũng được."
Thấy Mẫn Đình bày ra vẻ mặt như gặp đại địch, An Dịch nở nụ cười, bả vai cũng rung lên bần bật. Hắn vẫy tay ý bảo Mẫn Đình không cần kích động, ngồi xuống nói: "Độc này cũng không phải bí thuật ở Thiên Vân, tổ tiên Thiên Vân chế ra loại độc này và giao vào tay hoàng tộc Thiên Vân. Giờ trên đời chỉ có hai người biết cách giải độc, Trường Thọ Vương gia, Giản Minh và đệ tử duy nhất của hắn, cũng là cháu trai hắn, Giản Sơ."
"Nhưng Giản Sơ đã chết!" Nghe thấy tên hai người này, Mẫn Đình lại cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng.
Đến cùng nàng đã bỏ lỡ bao nhiêu? Lúc ấy đến Giang Nam gặp Giản Sơ, nhưng hắn một lòng muốn hại chết nàng.
Hắn cực kỳ hiểu rõ loại độc này, thông qua châm cứu kích thích độc tính phát tác. Nhưng vì sao trước khi chết lại không nói một chữ tới chuyện loại độc này sẽ di truyền cho con cái, mà lại chết đơn giản như vậy?
"Hắn còn châm cứu, cho ngươi uống thuốc. Độc này đã sớm được hắn kích thích qua, đã ăn vào xương tủy ngươi, nếu không thì ngươi cũng không thể mang thai."
An Dịch nói vô cùng nhẹ nhõm, "Ngươi đoán thử xem kiếp này ngươi sẽ chết như thế nào đi? Độc này mà bộc phát thì chỉ sợ bộ dạng khi chết sẽ không đẹp đẽ đâu."
"Vì sao bây giờ ngươi mới nói!" Mẫn Đình tức giận: "Cái gì ngươi cũng biết, vì sao không nói sớm cho ta một chút? Ngươi chán ghét ta, không sao cả, nhưng ngươi là thần tử của Lưu Trí Mẫn, phải dựa vào ả dành thiên hạ không phải sao? Giờ ép ta rời xa ả mới thật sự là có lợi cho ngươi sao?"
"Thật lòng mà nói, ta đã sớm chán thiên hạ này. Nhưng Hoàng thượng có ân với ta, năm đó ở Thiên Vân cứu ta một mạng, ta đương nhiên tận tâm tận lực phụ tá. Sở dĩ ta không muốn nói với nương nương cũng là suy nghĩ cho Hoàng thượng. Ta tính toán số mệnh người khác, duy chỉ không tính đến bản thân, chỉ có thể dựa vào Hoàng thượng mới có thể sống yên ổn."
An Dịch lôi một bọc vải đã sớm chuẩn bị tốt từ dưới giường ra, Mẫn Đình cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Tỷ tỷ tự cho là nàng đã tính toán được tất cả, đánh một canh bạc trên người đứa nhỏ là ngươi, đáng tiếc, ngươi chỉ là chim hoàng yến được Hoàng thượng cưng chiều trong lòng, so với phượng hoàng kém xa. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên Hoàng thượng như vậy cũng không có gì thú vị."
Nói xong, sắc mặt An Dịch hơi thay đổi, lộ ra vài phần ý vị điên cuồng, "Huống hồ chuyện Hoàng thượng thống nhất thiên hạ là chuyện không thể nghi ngờ. Chức Quốc sư này ta đã sớm phiền chán. Nhưng giờ ả và ngươi tâm đầu ý hợp, không có ngươi thì lòng hóa tro tàn, không màng đại cục. Tai họa nhân gian là chuyện nhỏ, ta đã sớm mệt mỏi, lần này sẽ gặp được chuyện gì mới đây? Cái gọi là số mệnh, ta thật sự hiếu kỳ."
"Ngươi dám hạ dược ta!"
Trước mắt ngày càng mơ hồ, Mẫn Đình cố gắng chống đỡ nhìn về lư hương an thần, mí mắt ngày càng nặng: "Ngươi cứ đưa ta đi như vậy, Lưu Trí Mẫn còn có thể trọng dụng ngươi sao? Ả không có khả năng buông tay ta, chờ đến lúc ta trở về... Không quá ba ngày, ngươi chắc chắn phải chết..."
"Nương nương bởi vì không muốn dùng cốt nhục giải độc, sợ Hoàng thượng biết rõ tâm ý nhốt ngươi lại, bức nàng sinh đứa nhỏ, ngay trong đêm nương nương đã trốn khỏi hoàng cung."
"Trên người chúng ta có kết cổ, Trí Mẫn sẽ biết ngươi hạ dược ta... Giờ ả chắc chắn đã choáng váng, chạy đi tìm ta rồi!" Mẫn Đình cố gắng trấn tĩnh nói.
An Dịch cười sâu hơn, "Ngươi cho rằng vì sao ta phải đốt nhiều đèn cầy trắng vậy? Cái này là cổ thuật, ta so với ngươi am hiểu hơn nhiều lắm. Hoàng thượng vẫn còn đang lo lắng quốc sự Nam Cương, không bao lâu nữa sẽ buồn ngủ. Ngươi dù sao cũng là cháu ta, ta sẽ không giết ngươi, có thể giải được độc hay không phải xem bản lĩnh của ngươi rồi."
Mê man thiếp đi, Mẫn Đình hoảng hốt thấy mình bị An Dịch bọc vào một cái áo lông, trong đêm bị người ta mang ra khỏi cung.
Trợn mắt tỉnh dậy, nàng đã nằm trên một chiếc thuyền nhỏ, phiêu đãng giữa lòng sông lớn.
"Trí Mẫn!" Dùng sức hô một tiếng, lại chỉ có tiếng nước vọng về.
Tay trái bị cắt một nhát, bên trong da thịt không biết bị vùi hương liệu gì, đụng một cái nàng đã đau vô cùng. Tuy là vết cắt nhỏ nhưng Mẫn Đình xem chừng cổ độc cũng đã bị cắt đứt rồi.
Mẫn Đình đành phải tỉnh táo lại, mở bọc vải An Dịch để lại cho, bên trong có một phong thư viết tay.
Đoán xem kiếp này ngươi sẽ chết như thế nào đi?
"Tên khốn kiếp này!"
Phẫn nộ xé nát lá thư, Mẫn Đình tin rằng người mà nàng gọi cữu cữu trên thế gian này là một tên điên. Nàng muốn lập tức trở về báo cáo tội trạng của An Dịch cho Lưu Trí Mẫn.
Lúc này trời đã sáng, hai bên bờ sông có khói lượn lờ bay lên, bụng vang ra âm thanh ùng ục, Mẫn Đình lấy một khối lương khô, bất chấp hai má đau nhức mà gặm.
Sờ bụng dưới, Mẫn Đình nhìn phía ngược dòng, những lời muốn nói trong lòng cũng nói hết ra. Nàng phải mau chóng giải độc và sống sót. Nếu giờ quay lại kinh thành, Lưu Trí Mẫn có mang nàng đến Thiên Vân giải độc hay không còn chưa biết được nhưng nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với An Dịch.
Mặc dù An Dịch là người điên nhưng cũng là quân cờ tốt. Không có hắn giúp đỡ, ngai vị hoàng đế mới chỉ ngồi nửa năm của Lưu Trí Mẫn e rằng bất ổn.
Ở kinh thành xa xôi, Lưu Trí Mẫn bừng tỉnh bởi một cơn nhói trong lồng ngực, tâm phúc ngoài cửa đưa lên một bức mật tín nói: "Hoàng thượng, có thư tự viết tay của Quốc chủ Nam Cương."
"Chiến thư sao?"
Ả mở ra, đây lại là một phong thư than thở, khóc lóc, van xin.
"Ta cũng sắp đến lúc buông xuôi, chỉ cầu lúc nhắm mắt xuôi tay có thể nhìn thấy cốt nhục thân sinh."
"Nam Cương Quốc chủ có con nối dõi ở Ngạo Quốc sao?" Lưu Trí Mẫn thầm kêu một tiếng không tốt, ả hoàn toàn không biết chuyện này. Năm đó Hoàng hậu Nam Cương vào cung, ngay cả xuống kiệu cũng không có xuống, trực tiếp bị tiên đế nhốt lại, không bao lâu sau thần tử kiêng kỵ, dâng một lá sớ, sợ Nam Cương lôi chuyện cũ ra nên đã ban chết.
"Năm đó Hoàng hậu là một người khác hoàn toàn. Nàng giống như biết bản thân không thể ở Ngạo Quốc lâu dài, nên đã đổi thân phận với thị nữ."
Tâm phúc chỉ vào ba dòng chữ đầu trong lá thư, Lưu Trí Mẫn cảm thấy lồng ngực bị trúng một quyền vô cùng khó chịu.
"Đình Nhi đâu?" Lưu Trí Mẫn thả phong thư vào chậu đốt, ngăn tâm phúc truyền lệnh đi, lạnh lùng nói: "Lập tức đến cung Thái hậu, trẫm muốn biết năm đó bà và tiên đế, còn có Hoa phi kia tính toán chuyện gì."
Mọi người đọc thấy lỗi chỗ nào thì báo mình nha, mình cảm ơn 💙🤍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro