Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Khi Mẫn Đình tỉnh lại, trong phòng ngủ không có nổi một bóng người, chỉ có ngọn nến sắp tàn chập chờn bên cửa sổ.

Mẫn Đình sững sờ nhìn qua màn trướng lụa màu xanh, xiềng xích khóa chân nàng giờ nằm một góc. Mắt cá chân không còn nặng nề như trước nữa.

Nghe thấy tiếng động, một bàn tay lập tức vén màn trướng lên, Mẫn Đình vô thức nhắm chặt mắt.

"Đình Nhi còn muốn ngủ sao?"

Lưu Trí Mẫn thò tay vuốt đuôi lông mày nàng, xẹt qua tai, nâng cổ nàng dậy: "Đã hai ngày hai đêm rồi, nàng đứng lên ăn một chút rồi ngủ tiếp được không?"

Mẫn Đình không mở mắt.

"Ít nhất cũng uống miếng nước."

Người trên giường cũng không quan tâm lời ả, ngoan cường nhắm mắt giả bất tỉnh, Lưu Trí Mẫn dịu dàng kêu hai tiếng cũng không có kết quả.

"Đứng lên." Uy nghiêm hạ lệnh, Mẫn Đình run lên một cái, sau đó quay người vùi đầu vào trong chăn, một tay Lưu Trí Mẫn kéo áo ngủ bằng gấm của nàng lại, một tay bóp miệng nàng nhưng Mẫn Đình vẫn không há mồm.

Lưu Trí Mẫn nhíu lông mày, bịt mũi của nàng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đỏ ửng rồi xanh mét, cuối cùng nàng cũng hé miệng ra.

Lúc nàng chửi bới, nửa muôi cháo lạnh bị ả trực tiếp đút vào cổ họng.

Mặc cho Mẫn Đình yếu ớt vùng vẫy, đánh ả, chén cháo cuối cùng cũng vào hết bụng nàng. Chỉ là khi ả không để ý nàng đã phun ra ngoài hơn nửa.

Mắt nhìn mặt đất đầy uế vật và tiếng ho khan của nàng bên tai, đầu Lưu Trí Mẫn đau đến nỗi muốn nứt ra.

"Uống nước đi." Ả xách ấm trà qua, "Nước mắt không có mà khóc nữa, nàng còn không uống sao?"

Sau khi nôn ọe cổ họng đau rát, Mẫn Đình hé môi, nước trong ấm lập tức chảy vào miệng nhưng nàng đóng chặt răng, trọn ấm trà của ả chảy xuống dưới cằm và cổ.

Lúc sau gần như hít thở không thông, Lưu Trí Mẫn đứng dậy gọi Hạ Chu dọn dẹp sạch sẽ, sau đó cởi bỏ quần áo ngoài.

Trên giường không có chăn, Mẫn Đình lạnh tới phát run, lúc ả nằm xuống ôm lấy nàng, Mẫn Đình vội vã đẩy ra.

"Sao thế?"

May mà lúc này nàng không có nhiều sức lực, nắm đấm cũng chỉ nện vào ngực ả. Lưu Trí Mẫn nhíu mày nhìn nàng phí công giãy giụa thở dài, "Đình Nhi đừng náo loạn. Nàng có chỗ nào không khỏe, ta gọi quốc sư đến xem bệnh nhé?"

"Lưu Trí Mẫn..."

Cổ tay bị ả nắm lấy, chống lại đôi mắt đen láy tràn đầy lo âu, một chút sức lực cuối cùng trong lòng Mẫn Đình cũng sụp đổ, "Ta... Ta nên gọi người là gì đây?"

Ả cũng không do dự: "Cứ theo ý Đình Nhi đi, Trí Mẫn hoặc bệ hạ, nếu nàng chán, khi chỉ có ta và nàng gọi lương nhân cũng được."

Mẫn Đình nhắm mắt, bộ dạng chực khóc.

Lưu Trí Mẫn có chút hoảng hốt: "Gọi tướng công thì sao?"

"Chẳng lẽ không nên gọi là hoàng tỷ sao?" Mẫn Đình nỗ lực nở nụ cười, tách rời bản thân và Lưu Trí Mẫn, "Người còn muốn giấu ta bao lâu nữa?"

Động tác đang muốn hôn nàng lập tức dừng lại, tối tăm nói: "Đình Nhi tin sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Mẫn Đình buồn khổ nói: "Quốc quân Đại Diễn nói khi ta bị đưa sang Đại Diễn làm con tin, người cũng ở đó! Chẳng lẽ đó là khổ nhục kế treo đầu dê bán thịt chó của ông ta sao, thật ra ta cũng không phải con gái Hoa phi, chỉ là đứa con hoang được nhặt ở ven đường thế thân cho muội muội bị đưa sang Đại Diễn làm con tin của người sao?"

Lưu Trí Mẫn che miệng nàng, "Đình Nhi không phải là con hoang. Nàng có tên của nàng, không cho phép nàng làm nhục bản thân như vậy."

Mắt Mẫn Đình mờ mịt hơi nước, mọi thứ ngày càng mờ ảo: "Vậy sao người cái gì cũng không nói cho ta? Nếu như không phải như lời Quốc quân Đại Diễn nói, ta tới chết cũng không biết người ngày đêm mây mưa với ta lại là hoàng tỷ của ta đúng không? Thậm chí còn sinh ra một đứa trẻ ngốc không biết chừng?!"

"Mẫn Đình!" Lưu Trí Mẫn ôm chặt nàng vào ngực, lặp lại: "Nàng sẽ không sinh một đứa trẻ ngốc nghếch, sẽ không."

"Ta căn bản không sinh được."

Mẫn Đình hung hăng cắn ả một cái: "Người cũng biết rõ mà! Ta uống loại thuốc kia thì không thể có thai, dù có cũng không giữ được, vậy mà người vẫn muốn ta ngậm côn ngọc, người biết rõ... Người rõ ràng là thích khi dễ ta, trong lòng người chưa bao giờ có ta!"

Nhớ tới đủ loại đau khổ kiếp trước, Mẫn Đình càng thêm kích động, lời nói càng thêm tàn nhẫn: "Có phải người đã sớm biết ta là muội muội người phải không? Đừng nói người không biết ta lớn lên như thế nào như Lưu Trí Minh, bằng không vì sao khi dẫn binh đến Đại Diễn lại chỉ đích danh ta?"

Lưu Trí Mẫn gật đầu nói: "Hai năm trước trẫm phát binh đánh Đại Diễn, trẫm chỉ muốn đưa nàng trở về. Đây mới là nhà của nàng."

Giống như sợ Mẫn Đình không tin, ả thậm chí đã tháo xích cho nàng rồi.

"Nhà ta?" Mẫn Đình lắc đầu, "Đình Nhi không có nhà. Người tự mình hộ tống ta tới Đại Diễn, sau đó chịu không nổi cướp ta trở về, lại muốn thân thể ta, muốn ta sinh con cho người. Đến cùng người muốn làm gì... Chẳng lẽ người thật sự muốn tỷ muội tư thông?"

Lưu Trí Mẫn thấy nàng khóc lóc, lời nói đứt quãng tổn thương lòng ả, lực đạo bóp cổ nàng càng nặng thêm, lưu lại trên cổ nàng dấu tay đỏ thẫm.

"Vì sao lại là ta?"

Bị bóp cổ tới nỗi không còn bao nhiêu sức lực, Mẫn Đình nhìn gương mặt bỗng nhiên giận dữ của Lưu Trí Mẫn, rõ ràng mưu trí vô song, thế gian còn biết bao người nguyện ý cùng ả mây mưa, vậy tại sao phải giữ chặt nàng không buông tay?

Nàng suy nghĩ thật lâu mới hỏi: "Người khác không được sao? Bởi vì thuở nhỏ ta là đứa trẻ bị Ngạo Quốc bỏ rơi, vậy nên người mới không cố kỵ mà làm những chuyện này với ta?"

Mẫn Đình đột nhiên cảm thấy buồn cười. Nàng bị ả đưa ra ngoài, lại bị ả cướp về, đặt dưới thân. Nàng chẳng qua là món đồ xinh đẹp mà thôi.

Cho nên khi nàng hỏi ả mẫu thân là ai, khi nàng muốn tìm mẫu thân Lưu Trí Mẫn mới tức giận như vậy.

"Đừng nói nữa."

Lưu Trí Mẫn lật người Mẫn Đình lại, môi mỏng giống như bão táp mưa rào hạ xuống, Mẫn Đình không theo thì cắn nàng, ôm lấy nàng, đưa đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng nàng, không cho nàng chỗ trống hít thở. Mẫn Đình cũng chẳng còn sức lực giãy giụa nữa. Hai ngày hôn mê, chỉ ăn có chút cháo loãng, đừng nói là rơi vài giọt nước mắt, khi bị Lưu Trí Mẫn thúc vào cũng không có bao nhiêu nước.

Đường tiến vào khô khốc rất nhanh, Mẫn Đình đau đớn, Lưu Trí Mẫn cũng đau.

"Tên khốn kiếp này!" Bị đau tới khó thở, Mẫn Đình tức giận nhíu mày nhìn chằm chằm nữ nhân, "Làm muội muội của mình rất thoải mái sao?"

"Câm miệng."

Dưới háng ả lại dùng sức, hoa tâm bị xỏ xuyên tới nỗi tê dại chí mạng và đau nhức vô cùng. Thân thể suy yếu dần dần chảy nước, ả còn cố ý xoay tròn ở tử cung, không bao lâu lui ra sau đó côn thịt cực nóng lại thúc vào, Mẫn Đình như bị phỏng run bắn.

"Đau..." Thậm chí nàng còn không cắn được tay mình, cổ họng bật ra tiếng khóc đứt quãng, Mẫn Đình bỗng nhiên nở nụ cười: "Không bằng người cứ như vậy giết ta. Dù sao ta cũng không có gì cả, có chết cũng không ai quan tâm."

Vậy là xong hết mọi chuyện. Cái gì nàng cũng không cần, không cần.

Mẫn Đình cảm giác nàng thật sự quá buồn cười, lại bị thân nhân duy nhất còn sót lại đối đãi như vậy, ả còn ở trong thân thể nàng rong ruổi, đau đớn nhưng cũng vô cùng thoải mái.

Cỗ tinh dịch nóng bỏng rót vào tử cung làm bụng dưới chướng lên, Mẫn Đình trông thấy Lưu Trí Mẫn lại lấy côn ngọc nhét vào người nàng thì lập tức òa khóc.

"Đừng! Ta không muốn sinh con cho người! Ta không muốn sinh ra kẻ ngu đần! Khốn kiếp, người là súc sinh sao? Ta hận người!"

"Trẫm không biết." Lưu Trí Mẫn cố chấp nhét côn ngọc vào hoa huyệt sưng đỏ của nàng, thò tay vuốt ve thân thể lấm tấm mồ hôi của nàng, một hồi sau, nhìn ánh mắt tuyệt vọng như tro tàn của nàng mới thở dài.

"Đình Nhi, nhìn trẫm."

Mẫn Đình im lặng nhìn ả. Không khác ngày xưa, chỉ là có thêm mấy phần cô đơn. Ánh mắt vẫn kiên nghị như thế, lúc này lại cuồn cuộn thứ gì đó.

Ả há miệng, lại khép miệng, cổ họng chuyển động, cuối cùng vẫn im lặng.

Giằng co hồi lâu như vậy, Mẫn Đình nghiêng đầu, co người ngủ thiếp đi.

Nàng không quan tâm ả nói gì, ả đã chẳng còn trong lòng nàng nữa, không có ả cũng không quan trọng, ấm hay lạnh cũng không quan trọng, nàng cứ như vậy chờ chết đi.

"Kim Mẫn Đình."

Phát hiện nàng càng lúc càng xa, giống như một phiến lá khô chìm sâu xuống đáy biển, biến mất không dấu vết. Lưu Trí Mẫn lập tức ôm chặt nàng, dù là nàng không thương ả nữa ả cũng không buông tay, "Trẫm không phải hoàng tỷ nàng."

Mẫn Đình mở mắt, vẻ mặt trêu tức, cũng không tin tưởng hay đau khổ mà là khinh thường: "Năm đó đoàn hộ tống ta tới Đại Diễn làm con tin chẳng phải có người sao? Tội gì phải lừa mình dối người như thế."

"Đúng là trẫm tự mình đưa nàng đi."

Lưu Trí Mẫn ngồi dậy, khua tay múa chân nói: "Lúc ấy nàng còn nhỏ, chỉ mới hai tuổi, nói cũng không nói rõ. Bím tóc cũng rất ngắn, mỗi lần trẫm trải đầu cho nàng cũng chẳng kéo nổi tóc ra, đi đường nàng cũng chẳng chạy nhanh được, trẫm đành phải ôm nàng đi lang thang trong nội viện."

Nàng hai tuổi, ả chín tuổi. Khi đó tiên đế vừa lập Thái Tử, ả thì không được sủng ái.

Trước mắt dường như trông thấy hình ảnh một công chúa chơi đùa với em bé miệng còn hơi sữa, vô cùng ấm áp, nhưng trong lòng Mẫn Đình lại chua xót một hồi.

"Người đã thương ta như vậy, vì sao phải đưa ta đi..." Ả nói chưa dứt, nói đến chuyện này Mẫn Đình càng ủy khuất, "Ta ở Đại Diễn, phụ hoàng và hoàng tỷ đều không thích ta, ta cũng không có mẫu thân che chở. Mỗi ngày ngoại trừ thầy giáo ra thì là ma ma quản thúc, trong phòng lạnh lẽo, mọi thứ nhuốm màu xám tro. Ma ma nói thân thể ta yếu ớt phải rèn luyện, đói bụng uống nước cũng bị ăn đòn, nửa đêm xuống bếp cũng bị đánh, sau này chỉ dám xin Lục Thiên Hành vào mùa đông lén lút mang bánh sữa đến."

Mùi vị kia không được ngon, ăn xong cũng vẫn đói. Mỗi khi học xong, phải học thuộc lòng Mẫn Đình sẽ ăn một chút, tuy không yêu thích nhưng cũng không có không ăn

"Nghe nói công chúa, hoàng tử trong đoàn con tin đó chỉ có mỗi ta, những người khác đều chết cả rồi." Nói tới đây, Mẫn Đình run rẩy nhìn Lưu Trí Mẫn: "Người có biết ta sống ra sao không... Hoàng tỷ vô tình đi ngang qua viện cho ta đồ ăn, dù không ngon ta cũng giữ như bảo bối. Hàng năm rất khó khăn mới có thể tham dự yến tiệc, ta đều giấu trong tay áo chút bánh ngọt, bọn tỷ muội đều chê cười ta."

"Trẫm biết rõ." Ngữ khí Lưu Trí Mẫn cũng run rẩy, "Giờ Đình Nhi muốn gì trẫm đều cho nàng."

"Ta... Ta muốn về nhà..." Mẫn Đình che mặt, "Nhưng vì sao ta lại trở về đây? Tại sao người lại gạt ta như thế, giấu giếm ta... Không bằng người đừng yêu thích ta, cứ để ta chết ở Đại Diễn là được rồi!"

"Nói bậy bạ gì đó! Khi đó thế lực của trẫm đơn bạc, hôm nay sao có thể bỏ Đình Nhi một mình?" Lưu Trí Mẫn kéo tay nàng xuống, hôn một cái, "Trẫm thật lòng yêu nàng, mới cùng nàng làm chuyện này. Cũng là vì muốn tốt cho Đình Nhi..."

"Tốt cho ta?" Mẫn Đình hừ lạnh, "Hoàng thượng nói gì thì đều là như thế sao?"

"Trẫm không muốn Đình Nhi hận trẫm, Đình Nhi không biết sao?"

Mẫn Đình trầm mặc lắc đầu: "Người ép buộc ta, yên bình là giả tạo."

"Nàng hận trẫm lúc trước đưa nàng đi hay hận trẫm giờ giấu giếm nàng?" Lưu Trí Mẫn tự hỏi tự đáp: "Đều có, đúng không?"

Nếu như biết rồi thì sao còn hỏi. Mẫn Đình yên lặng xuống giường, nhặt áo ngủ ả ném lên mặt đất lúc trước trải ra đất, muốn nằm xuống ngủ. Lưu Trí Mẫn kéo nàng lên giường, Mẫn Đình dùng cả tay chân thậm chí cả răng, ả cũng không buông tay.

Nàng dứt khoát ôm chăn màn ngủ trong góc phòng, mặt hướng vào tường, chăn che kín vai. Lưu Trí Mẫn cũng không cố chấp, ngồi trên sàn gạch lạnh buốt, đỡ bả vai nàng.

"Đừng quậy, Đình Nhi, nơi này lạnh."

Nàng không náo. Chỉ là không muốn gặp ả.

Góc tường còn đẹp hơn ả. Mẫn Đình cảm giác nước mắt đang tràn từ hốc mắt ra.

"Đừng ép trẫm động thủ."

Nhưng Mẫn Đình không nghe. Lưu Trí Mẫn làm bộ đánh nàng, nàng cũng không né. Ả đành phải cách xa nàng, yên lặng rời khỏi phòng. Ngày thứ hai đẩy cửa vào đã thấy Mẫn Đình co thành một khối tại góc tường.

Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba...

Hè nóng bức, thân thể Mẫn Đình lại lạnh băng, mỗi ngày ăn cơm uống nước, nhưng không ai thấy nàng nói lời nào.

Lưu Trí Mẫn hôn môi nàng, thậm chí tiến vào thân thể nàng, chỉ có thể làm nàng khóc lóc, ánh sáng trong mắt càng lúc càng mờ nhạt.

An Dịch vội vã tới, tự mình bắt mạch cho nàng cũng lắc đầu.

"Bất quá là vùng vẫy giãy chết mà thôi." Thấy Lưu Trí Mẫn mang dược phẩm trân quý nhất ra, An Dịch mở miệng nói: "Hoàng thượng không nói ra chuyện đó sao?"

Lưu Trí Mẫn ngừng sắc thuốc, cúi đầu nói: "Trẫm không nói nên lời, Đình Nhi sẽ hận trẫm, chỉ trách lúc đó trẫm mới chín tuổi, không có năng lực, bị nữ nhân kia lừa gạt."

"Nếu không nói, đời này Hoàng thượng cũng không cần phải nói nữa."

An Dịch mở bao châm y (bao châm cứu), máu độc màu thâm đen mùi gay mũi, "Hoa phi hạ độc thế nào, Hoàng thượng cũng rõ. Dù sao nàng cũng sẽ chết, không bằng cho nàng chết rõ ràng."

Thấy Lưu Trí Mẫn do dự, An Dịch bổ sung: "Hoàng thượng cũng không thể ngay cả nàng chết thế nào cũng không cho nàng biết."

"Nói cho nàng biết thì sẽ có cách sao?"

An Dịch nhún vai: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên."

Lưu Trí Mẫn biết mình chắc chắn thất bại, nhưng vẫn hướng Kim Ti Uyển mà đi. Ả nhìn thấy Mẫn Đình ngồi bên giường, thân thể mảnh mai không dư mấy lạng thịt, so với hai năm trước khi mới từ Đại Diễn tới còn làm cho người ta sợ hãi hơn.

"Ăn chút điểm tâm đi." Ả mang bánh ngọt tới đút cho nàng, hôn nhẹ nàng, "Đình Nhi, trẫm thật sự không phải hoàng tỷ của nàng."

Mẫn Đình cười: "Ừ, Đình Nhi nghe."

Trong đầu nàng bây giờ chỉ có tiếng ong ong, gì cũng không rõ. Số lần phát bệnh ngày càng nhiều, Lưu Trí Mẫn cùng nàng ân ái cũng nhiều nhưng bệnh tình cũng không có chút chuyển biến.

Mỗi sáng nàng đều uống thuốc đến no.

"Trẫm nói thật." Lưu Trí Mẫn dứt khoát ngồi xổm xuống trước giường nàng, nhìn thẳng nàng.

Mẫn Đình nghiêng đầu.

"Lúc Hoa phi tiến cung, Đình Nhi đã ở trong bụng nàng." Lưu Trí Mẫn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, không ngừng vuốt ve: "Tuy rằng tiên đế thật sự cùng mẫu thân nàng ân ái, nhưng lúc đó Đình Nhi đã sớm hoài thai, vậy nên phụ thân nàng không phải tiên đế."

"Là ai?" Hồi lâu, mắt Mẫn Đình mới giật giật, nhìn Lưu Trí Mẫn thống khổ hỏi: "Vậy nên ta là... Con hoang? Nên mới đưa ta đến Đại Diễn sao? Vậy nên ta ở nơi đó cả mười mấy năm, dù Ngạo Quốc hùng mạnh cũng không có đón ta về... Mặc ta ở Đại Diễn tự sinh tự diệt?"

"Không phải!"

Lưu Trí Mẫn ôm Mẫn Đình vào ngực, sự thật không cách nào phủ nhận, bộ ngực ả phập phồng, chậm chạp nói: "Là trẫm không tốt, bị mẫu thân nàng tính toán."

Mẫn Đình nghe không hiểu. Trong đầu hỗn loạn vô cùng.

"Vì sao?" Mẫn Đình nghĩ không ra, "Mẫu thân của ta tính toán người, còn đưa ta tới Đại Diễn?"

"Bởi vì mẫu thân nàng là Hoa phi, là người Thiên Vân." Lưu Trí Mẫn thò tay sờ mặt Mẫn Đình nói: "Ở Nam Cương làm loạn một phen sau đó đến Ngạo Quốc làm mưa làm gió, cuối cùng nhìn trúng trẫm."

Người Thiên Vân am hiểu cái gì? Mẫn Đình nhớ tới lời Giản Sơ, thầy bói xem tướng số, mỹ nhân làm loạn lòng vương, phụng dưỡng phụ mẫu ở Thiên Vân.

"Bởi vì tiên đế làm chuyện đó với mẫu thân nàng, khi Đình Nhi sinh ra thân thể rất yếu ớt. Mẫu thân nàng nói nếu không dùng cổ độc, Đình Nhi sinh ra mấy tháng sẽ chết non. Trẫm đồng ý."

Thấy Lưu Trí Mẫn nghẹn ngào, Mẫn Đình có cảm giác, cảm thấy từ lời ả nói có gì đó lóe lên trong đầu nàng.

"Chẳng bằng thần thay Hoàng thượng nói rõ, về chuyện người Thiên Vân, thần rõ ràng hơn một chút." Người bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay bưng chén thuốc đắng, Mẫn Đình nhận lấy uống hết.

An Dịch thấy Mẫn Đình nghe lời như vậy, gật đầu với Lưu Trí Mẫn, ý bảo có thể cứu được.

"Cổ độc Nam Cương, tuy rằng sống chết khó nói, nhưng có thể mượn sinh khí của người khác kéo dài tính mạng. Cung nữ A Mật Đóa kia cũng từng dùng qua."

Mẫn Đình gật đầu, nói: "Vậy tính mạng ta, là Lưu Trí Mẫn cho sao?"

"Có thể nói thế. Cũng có thể nói tính mạng của ngươi cũng là do Hoàng thượng làm hại." An Dịch không để ý sắc mặt Lưu Trí Mẫn, nói thẳng: "Hoa phi được đưa tới Ngạo Quốc bất quá chỉ được phong làm Mỹ Nhân, hậu cung tiên đế phi tử nhiều không xuể, sao có thể nhìn trúng nàng? Chẳng qua ngay lúc đó nàng ta gặp Hoàng thượng, thấy hắn bị thương nên dùng y thuật chữa trị cho hắn mới lọt vào mắt tiên đế, sau đó cả ngày lẫn đêm triền miên không ngừng nghỉ, đáng thương lúc ấy ngươi còn đang trong bụng Hoa phi, suýt nữa chết non."

"Chuyện này không phải là lỗi Lưu Trí Mẫn..." Mẫn Đình có cảm giác mình lại chết đi sống lại, đầu óc sắp hỏng mất rồi.

An Dịch khẽ cười: "Nghe ta nói hết đã. Khi ngươi sinh ra, Hoa phi nói ngươi sẽ chết trẻ, cần một người có dương khí dồi dào sung túc để lấy máu, chọn khắp nơi không bằng chọn Hoàng thượng, ả tự mình cùng ngươi làm khế ước cổ độc. Chính vì cổ độc đó, sau này ngươi cần có thuốc dẫn, ngươi sinh ra không lâu đã bị phá thân, chính là để lấy sơ huyết."

Không tự chủ xoa bụng dưới, Mẫn Đình nhìn gương mặt Lưu Trí Mẫn, cuối cùng phun ra hai chữ: "Khốn kiếp!"

"Vậy bệnh của ta cũng là do cổ độc này mang đến hay sao?" Mẫn Đình hoàn hồn, nghĩ đến chuyện Lưu Trí Mẫn cùng mình không phải quan hệ huyết thống cảm thấy có chút may mắn. Nhưng thế thì sao, ả sủng qua nàng, còn không phải vẫn đem nàng ném tới Đại Diễn hay sao!

Rõ ràng không phải hờn dỗi, lại khiến lòng Lưu Trí Mẫn biến hóa.

Nhưng An Dịch vẫn nói tiếp: "Ngươi không mắc bệnh mà là trúng độc."

"Nếu ngươi không nhận tinh huyết (máu và tinh dịch) của người khác, toàn thân ngươi sẽ thối rữa, mưng mủ đến chết."

Mẫn Đình mở to mắt: "Chuyện này là thật sao?"

"Ngoài độc ra, Thiên Vân còn có sở trường về thuật giường chiếu, độc này là dùng nuôi tình nô đấy." An Dịch nói: "Lúc đó Hoàng thượng đáp ứng."

"Lưu Trí Mẫn!" Mẫn Đình tức giận nhảy dựng lên, tay chân lại nhũn ra, lảo đảo ngã trong ngực ả, "Lời hắn nói là thật?"

"Thật." Lưu Trí Mẫn ôm bả vai nàng, không dám nhìn nàng, "Lúc đó mẫu thân nàng nói độc này sẽ khiến Đình Nhi chỉ thuộc về mình trẫm, nếu nàng thay lòng đổi dạ nàng sẽ chết, trẫm lập tức đáp ứng."

Mẫn Đình cảm thấy hai từ khốn kiếp không đủ, nàng hé miệng, cắn cổ ả, "Ta giết chết người!"


3842 từ để bắt đầu một hành trình tình yêu mới 🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro