Chương 35
Bức tường nhà tù được xây dựng kiên cố, không khí bên trong lạnh lẽo làm người ta sợ hãi nhưng cũng ngăn không nổi tai vách mạch rừng.
Lục Thiên Hành nghe di ngôn trước khi chết của Giản Sơ, chắc chắn không còn động tĩnh bên trong mới thả lỏng bàn tay nắm sẵn độc. Bên trong, Mẫn Đình và hắn cũng đã trò chuyện xong.
"Hoàng thượng?"
Quay người chống lại ánh mắt âm u của Lưu Trí Mẫn, Lục Thiên Hành vội vàng quỳ xuống dâng bình độc còn dư, cung kính nói: "Bẩm báo hoàng thượng, hắn cũng không nói thêm lời gì thừa thãi, nhất là những lời về Thiên Vân và nương nương..."
"Trẫm có nghe được, ngươi làm không tệ. Đi thăm muội muội ngươi đi."
Lưu Trí Mẫn đưa tay cắt ngang lời Lục Thiên Hành, hạ lệnh đuổi người đi, một thân sát ý lạnh lẽo giống như núi băng. Chỉ đến khi thấy được nữ tử từ trong tử lao đi ra, ánh mắt mới trở nên ôn hòa.
"Bệ hạ!"
Lục Thiên Hành không tự chủ nhìn theo hướng giọng nói, quả nhiên, Mẫn Đình đang từ trong tử lao chạy ra.
Nàng chạy vội vã, làn váy đong đưa giữa tiếng trâm ngọc cài tóc phát ra âm thanh thanh thúy, nhào vào lòng Lưu Trí Mẫn sợ hãi khóc ra tiếng.
"Cẩn thận không rơi mất giày thêu đó."
Ôm Mẫn Đình vào ngực, Lưu Trí Mẫn cười nhẹ trách cứ Mẫn Đình.
"Có bị thương không?"
Khoảng cách từ tử lao tới ghế đá trong nội viện không xa, chân nhỏ bị nắm lấy, Mẫn Đình nhìn Lưu Trí Mẫn giống như đang quỳ trước nàng cẩn thận xem xét, bộ dạng còn có chút căng thẳng.
"Không có." Ả giống như vô tình chạm vào lòng bàn chân, Mẫn Đình có chút nhột hừ một tiếng, "Sao bệ hạ ở đây?"
Giờ là lúc tu sửa đê đập, dựa theo ý thủy ti Giang Nam dùng năm vạn công nhân tu sửa lại, Lưu Trí Mẫn dù không tận mắt giám sát cũng phải cùng các đại thần thương lượng chuyện hồi cung nghênh đón tin đánh bại Đại Diễn, làm sao có lòng rảnh rỗi ra ngoài?
"Nếu thích khách còn muốn làm hại Đình Nhi, trẫm cũng có thể bảo vệ nàng." Thấy bộ dạng ngây thơ hiếu kỳ của nàng, Lưu Trí Mẫn hôn lên bắp chân trắng nõn của nàng một cái, "Vết thương trên tay nàng còn chưa khỏi, không nhớ sao? Thích khách kia nói gì với nàng?"
"Hắn chỉ đang vùng vẫy giãy chết mà thôi. Đình Nhi mang đoản đao vào, thị vệ ở bên ngoài mà." Mẫn Đình cảm thấy toàn thân nhũn ra, còn nửa câu không cần bệ hạ lo lắng không nói ra.
Tuy rằng nàng rất muốn biết vì sao Giản Sơ muốn giết nàng, nàng có phải nên sớm chết đi mới tốt không.
Nhưng nếu hỏi, Lưu Trí Mẫn chắc chắn lại cho rằng nàng muốn trốn. Không chừng ả sẽ lại làm ra chuyện gì đó.
Ở kiếp trước nàng đã bị hành hạ mười năm, không phải ả vẫn sống tốt sao?
Mẫn Đình nhìn Lưu Trí Mẫn, cười khẽ một tiếng, vậy mà nàng lại lo lắng cho ả, quả nhiên trùng sinh xong có gan khi quân rồi.
"Thị vệ là thị vệ, trẫm vẫn lo lắng.
Đeo giày lại cho Mẫn Đình, đôi mắt thâm trầm của Lưu Trí Mẫn lóe sáng, rốt cuộc mở miệng nói: "Đình Nhi bị thương, trẫm đau lòng."
"Này..." Mẫn Đình mím môi, "Đình Nhi nhất định sẽ giữ gìn phượng thể mà."
"Đình Nhi ngốc."
Lưu Trí Mẫn thu nụ cười, bộ dạng giận dỗi làm Mẫn Đình sợ hãi nhưng ả lại đưa tay xoa đầu nàng.
Mẫn Đình cảm thán một tiếng nguy hiểm thật, nhắm mắt lại, xác định yên ổn mới mở mắt ra: "Trí Mẫn, người đừng đánh ta có được không? Sáng nay người vừa nói thương ta đấy."
Ngón tay ả đột nhiên dùng sức nắm chỗ da thịt mềm mại, Mẫn Đình đau đến há miệng.
"Đau không?"
"Đau... Đau lắm!"
Dấu ấn đỏ tươi in trên cổ, Mẫn Đình ủy khuất cắn môi: "Người còn nói cưng chiều ta cơ đấy!"
"Trẫm đồng ý đưa nàng xuống Giang Nam vì muốn xem vũ khúc, lâu như vậy nàng cũng không múa cho trẫm xem, trẫm còn chưa trị nàng tội khi quân còn không tính là cưng chiều nàng sao?"
Mẫn Đình hít một hơi thật sâu, nhào vào lòng Lưu Trí Mẫn cọ cọ, "Vội không bằng khéo, hôm nay thời tiết vừa đẹp, không bằng hôm nay được không?"
"Ừ."
Ngón tay thuận theo vạt áo nàng trượt xuống, Lưu Trí Mẫn thấp giọng nói: "Hoa đào trong hành quán cũng đã nở."
Các Đế Vương đời trước thường đến Giang Nam vui chơi nên hành quán thường xuyên được tu sửa, hoa viên so với ngự hoa viên trong cung cũng không thua kém, suối chảy róc rách sau vườn, giữa vườn hoa có một cây đào nở rộ, gió lướt qua từng cánh đào hồng phấn bay bay, cá chép dưới nước nô đùa, nơi đây giống như tiên cảnh.
"Thật đẹp! Thật lớn nha!"
Tại hành lang gấp khúc, Mẫn Đình từ trong ngực Lưu Trí Mẫn chạy lại chỗ cây đào, sờ sờ nhìn ngắm.
Ở Đại Diễn không có hoa đào, trong cung nàng cũng chưa từng thấy, bị nhốt trong cung mười năm nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng mai góc tường, cánh mai rơi bên cửa sổ.
"Không được trèo lên đấy."
Ôm Mẫn Đình lại, Lưu Trí Mẫn lắc đầu nói: "Hoa đào ở đây, Đình Nhi ở đây thế nhưng nàng không thực hiện lời hứa hả?"
"Không có đàn, ta biết múa thế nào đây?"
Sau vườn yên tĩnh, không có bóng dáng một thị vệ hay cung nữ, chuyện này thật khác thường.
"Trẫm chuẩn bị cho Đình Nhi cái khác."
Lưu Trí Mẫn dắt tay Mẫn Đình đi qua hành lang gấp khúc đến nhà thủy tạ, trên bàn đá bày biện một đống đồ vật.
"Bệ hạ!"
Nhìn qua một cái gương mặt Mẫn Đình đã ửng đỏ. Nàng thấy một bộ y phục hồng phấn bằng sa, tuy rằng trước ngực không có khoét lỗ nhưng đồ mỏng như cánh ve vậy có thể che được nơi nào? Kiếp trước Lưu Trí Mẫn cũng từng bức nàng mặc bộ đồ này lấy lòng ả.
Bốn cái chuông nhỏ bằng đồng kích cỡ khác nhau, Mẫn Đình nhận ra thứ này là thứ bỏ vào trong cơ thể sẽ không ngừng rung động, được làm rất tinh xảo, chắc hẳn là mang từ trong cung ra.
Hai đoạn dây đỏ nhỏ nối hai quả chuông lại, Mẫn Đình không biết cái này dùng để làm gì nhưng Lưu Trí Mẫn đã thò tay cầm lấy quơ quơ.
Âm thanh thanh thúy vang lên, ả thản nhiên nói: "Cởi ra đi."
"Đừng mà..." Mẫn Đình ủy khuất, "Không phải là vũ khúc sao? Tại sao phải... làm chuyện này..."
"Nữ tử Đại Diễn không có sở trường vũ khúc, chủ yếu hành động hoang dã, nóng bỏng thôi, nhưng có một điệu nhảy cổ xưa thường được nhảy trong bữa tiệc để lấy lòng người khác."
Ngón tay đem thắt lưng của Mẫn Đình cởi bỏ, lúc cởi xiêm y nàng, Lưu Trí Mẫn cười nhẹ hỏi: "Đình Nhi từng thấy chưa?"
Nàng sao chưa từng thấy chứ. Đừng nói là điệu nhảy Đại Diễn, dù là điệu nhảy của Ngạo Quốc, Nam Cương hay thậm chí Thiên Vân, nàng cũng từng được mama dạy bảo qua.
Mẫn Đình nhẹ nhàng gật đầu, Lưu Trí Mẫn nhẹ giọng, "Nàng có tình nguyện múa cho trẫm nhìn không?"
"Có."
Nàng muốn nói không nhưng Lưu Trí Mẫn nói không chừng sẽ bóp chết nàng.
Lưu Trí Mẫn cởi bỏ áo yếm của Mẫn Đình, bộ dạng không mảnh vải che thân của nàng bị ả ôm lên, mái tóc xõa xuống dấu ấn trên cổ cực kỳ mập mờ. Lưu Trí Mẫn xoa nắn hai bầu ngực trắng mềm, vuốt ve quầng vú hồng nhạt, ấn đầu v* xuống sau đó lại kéo dài ra.
“Ư... Trí Mẫn, đừng..."
Nơi mẫn cảm bị ả đùa giỡn làm cả bầu ngực phiếm hồng, căng lên, còn bị Lưu Trí Mẫn liếm láp, màu sắc óng ánh cực kỳ.
"Đình Nhi ướt này."
Một ngón tay dò vào hoa huy*t, nước đã chảy tới cúc huyệt đang đóng chặt rồi, Lưu Trí Mẫn đưa thử ngón tay vào, Mẫn Đình lắc đầu nói không muốn.
"Còn chưa có đi vào... " Thấy ả cầm ngọc thể trên bàn đặt lên mông nàng, Mẫn Đình sợ tới mức toàn thân căng thẳng, "Đừng lấy cái này!"
"Thương Đình Nhi nơi này còn chưa bị trẫm làm, đặt nó vào được không?"
Ngọc thể đã bôi thuốc cao được xâu thành một chuỗi ngọc, mỗi viên to bằng ngón tay.
Đây không phải một viên mà là thật nhiều!
"Đừng... Đừng... Đau..."
"Không đau." Lưu Trí Mẫn nắm vòng eo nàng, tăng lực đạo, tách cúc hoa nhỏ ra, sau đó nhét viên thứ nhất vào.
Không đợi cúc huyệt khép lại, viên thứ hai đã đi vào, viên thứ ba, thứ tư... Một chuỗi thật dài tiến vào đường ruột, Mẫn Đình không ngừng thở dốc, bờ mông ngày càng đầy, cơ thể nóng bỏng hòa tan thuốc cao.
"Trí Mẫn, đừng nhét nữa..."
"Hả?" Lưu Trí Mẫn thật sự thích nhìn bộ dạng Mẫn Đình rên rỉ mỗi khi bị đẩy một viên vào, ả thò tay sờ, vậy mà chỉ còn một viên bên ngoài.
"Cúc hoa nhỏ của Đình Nhi thật dâm đãng, nhiều như vậy cũng có thể nuốt vào."
Mẫn Đình kêu oan ức, Lưu Trí Mẫn nắm lấy đầu chuỗi ngọc, đột nhiên rút ra.
"A!!!"
Chuỗi ngọc ma sát thành ruột, khoái cảm khi rút ra làm Mẫn Đình sướng muốn phát điên, nàng run rẩy lắc mông, bên tai nghe được tiếng thanh thúy chuỗi ngọc phát ra.
"Ra nhiều lắm." Lưu Trí Mẫn một bên ra vẻ xin lỗi, một bên lại đẩy từng viên vào, "Giữ lại ba khối bên ngoài là đủ rồi."
"Ô ô..."
Đường ruột co rút, khoái cảm cuồn cuộn, thỉnh thoảng co thắt siết chuỗi ngọc, Mẫn Đình thấy Lưu Trí Mẫn đem ba viên còn thừa bên ngoài nhắm ngay hoa huy*t chảy đầy xuân thủy của nàng nhét vào.
"Đừng, đừng mà, như vậy sẽ... hư mất đấy... hoa huy*t Đình Nhi sẽ hư mất!"
"Ngoan, long căn trẫm còn nhét vào được, làm sao hỏng được?"
Hoa huy*t ướt át không ngừng co rút, vừa nhét vào chút, nếp thịt đã nuốt một viên vào. Lưu Trí Mẫn cố ý đẩy nó vào thật sâu, đầu dây đỏ dính đầy d*m thủy, nương theo lực tay ả, chuỗi ngọc chuyển động càng nhanh.
"Hoa huy*t Đình Nhi vừa nóng vừa ướt, nàng rất thích sao?"
"A... Ừ... Ừ..."
Dưới thân bị nhét tới chướng, khoái cảm làm sắc mặt Mẫn Đình ửng đỏ, yết hầu bật ra tiếng rên rỉ, "Không tồi, đây là bệ hạ ban cho..."
"Còn có nhiều."
Đầu v* dựng thẳng bị vuốt, Mẫn Đình khó nhịn ưỡn ngực vào lòng bàn tay ả, hy vọng ả vuốt ve nhiều thêm nhưng Lưu Trí Mẫn lại ngừng lại.
Chuỗi chuông bạc lượn từng vòng trên đầu v*.
"Trí Mẫn!"
Hai bên đều bị siết một cái, Mẫn Đình nhìn bộ dạng của mình như đang cho trẻ con bú sữa thì thấy xấu hổ, túm tay Lưu Trí Mẫn đang nâng bầu ngực nàng lên.
Đinh đinh... đinh đinh…
Không rõ là trước ngực hay hạ thân, Mẫn Đình cảm thấy nàng sắp mắc cỡ mà chết. Dây đỏ siết đầu v* đến đau đớn, nàng cảm thấy chướng vô cùng, sợ hãi nhếch môi.
"Đứng dậy, mặc sa y vào."
Thân thể trắng nõn như nung trong lửa, Lưu Trí Mẫn hài lòng nhìn hai chân nhỏ bé của Mẫn Đình phát run, hoa huy*t d*m thủy chảy róc rách, thuận theo bắp đùi chảy xuống.
Cúc huyệt nhét ba khối ngọc, hoa huy*t là một đầm lầy ướt át đỏ hồng, trước ngực buộc lục lạc, cổ họng của ả chuyển động một cái, chỉ vào chỗ cây đào nói: "Đi ra đó múa."
Mỗi bước đi, thứ trong hoa huy*t rung lên như có động đất, d*m thủy đọng thành một đường trên cỏ xanh.
Khó khăn đi đến bên cây đào, Mẫn Đình đã chịu đựng không nổi, bởi vì căng thẳng mà mồ hôi thấm vào sa y, bộ dạng hoạt sắc sinh hương của nàng càng kích thích Lưu Trí Mẫn.
Ả vẫn đang đợi.
"Đình Nhi... vì bệ hạ múa một khúc..."
Dịu dàng nói, mị nhãn còn vương hờn dỗi, ngón tay thon dài thuận theo bụng phẳng trượt xuống, quyến rũ ánh mắt dâm đãng của Lưu Trí Mẫn dính lấy da thịt trần trụi của nàng.
Nàng há mồm cắn ngón tay của mình, đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện, mỹ nhân mềm mại như rắn bò vào lòng Lưu Trí Mẫn, lưỡi nhả động cắn lấy ả.
Mẫn Đình đong đưa vòng eo, âm thanh thanh thúy vang lên. Hai chân tách ra, eo nhỏ trùng xuống, một mảnh lầy lội lộ rõ trong không khí.
Vốn là điệu múa cầu hoan ái, mỗi động tác đều phô bày nơi bí ẩn. Ôm lấy hai vú lay động, nàng nâng chân lên d*m thủy văng ra thành một đường trên cỏ, Mẫn Đình thở gấp quỳ sấp xuống, tư thế cầu hoan giống như động vật đưa mông tới trước mặt Lưu Trí Mẫn.
"Bệ hạ..."
Nàng đứng dậy, tay trái đặt lên cây đào, tay phải dính nước bọt rời xuống hạ thân, mở ra cánh hoa mê người đẫm dịch thủy, Mẫn Đình chớp đôi mắt mờ mịt, nhút nhát hỏi: "Đình Nhi đứng im múa, bệ hạ dùng long căn... thay roi quất Đình Nhi đi?"
Lưu Trí Mẫn uống một hơi cạn sạch chén trà, đi đến sau lưng Mẫn Đình, nhào nặn bờ mông nàng, đè eo nhỏ sau đó rút chuỗi ngọc ra toàn bộ.
"Ô a!"
Thậm chí nàng còn chưa kịp phản ửng, long căn như sắt nóng phát vào giữa bờ mông nàng, sau đó nhắm ngay vào cúc huyệt còn phun dịch ruột non của nàng dùng sức cắm vào.
"Trí Mẫn... Đau.."
Lần đầu tiên bị xâm nhập cúc huyệt, cảm giác đau đến xé rách, chướng đến chua xót làm Mẫn Đình run lên, vòng eo dựa trên thân cây, nước mắt rơi xuống.
"Ngoan, trẫm sẽ động chậm một chút."
Nhẹ nhàng ra vào mấy cái, Lưu Trí Mẫn khuây khỏa thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm Mẫn Đình, cúc huyệt nho nhỏ từng chút nuốt lấy ả, nếp thịt hồng nhạt căng ra, co rúm lại cực kỳ đáng thương.
Ả bỗng nhiên ôm nửa người Mẫn Đình lên, cơ hồ đặt nàng lên thân cây mà ra vào, hôn đôi môi bị nàng cắn nát, nuốt lấy tiếng rên rỉ của nàng.
"Trí Mẫn, đau... đau!"
Cả trước và sau thân thể đều bị ma sát đến đau nhức, nước mắt Mẫn Đình lại tràn ra nhưng Lưu Trí Mẫn ngày càng ác độc thúc mạnh, khoái cảm dưới thân như mồi lửa thiêu rụi tất cả.
Âm thanh da thịt va chạm hòa lẫn với tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc trong cổ họng Lưu Trí Mẫn cũng dần không khống chế được.
Ở phía cuối hành lang, cũng có người nước mắt không thể ngừng.
"Viên phi nương nương! Không thể nhìn!"
Thị nữ vội vàng che mắt nàng, nhưng Lục Ninh Nhã lại đẩy thị nữ ra, giống như muốn tự làm khổ mình mà chăm chú nhìn hai người đang quấn lấy nhau bên cây đào.
Mẫn Đình vươn cái cổ trắng ngần, từng mảnh hoa đào rơi xuống. Tuy cả hai làm chuyện không biết xấu hổ nhưng trong khung cảnh như vậy lại lộ ra vẻ đẹp không nói nên lời.
"Vì sao nàng ta có thể nhìn bệ hạ? Vì sao bệ hạ lại hôn nàng ta? Hậu cung phi tử nhiều vô kể, chưa người nào có thể trợn tròn mắt nhìn bệ hạ lúc hầu hạ người? Nàng ta lại càng không phải chính thê!"
Từng chuyện một dồn nén trong lồng ngực hầu như nàng ta đều thốt ra, nhưng Lục Ninh Nhã lại chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng động tình vô cùng dịu dàng thâm tình của Lưu Trí Mẫn, nàng há miệng lực bất tòng tâm khóc không thành tiếng.
Tuy rằng Lục Ninh Nhã không nhìn thấy người trong ngực Lưu Trí Mẫn là ai nhưng từ nơi này có thể nghe được tiếng nói nũng nịu gọi thẳng kỳ danh Trí Mẫn, người có can đảm như vậy ngoại trừ công chúa Đại Diễn ra còn có ai?
"Nương nương, đừng nhìn nữa!"
Sợ Lục Ninh Nhã làm ra chuyện điên rồ cắt đứt nhã hứng của Lưu Trí Mẫn, thị nữ lo lắng mở miệng: "Chúng ta mau đi nhanh đi, Lục thiếu gia... Ca ca người còn đang ở trong phòng chờ người đó!"
"Huynh trưởng?"
Lục Ninh Nhã tỉnh táo lại nhưng sau lưng đã xuất hiện một người, người ấy xuất quỷ nhập thần khiến thị nữ kinh ngạc một phen, sau đó một bàn tay mạnh mẽ che kín miệng Lục Ninh Nhã, che luôn ánh mắt nàng.
"Không ngờ muội muội thậm chí còn rình mò hoàng thượng hoan ái sao?"
Kéo Lục Ninh Nhã ra ngoài, mới đi qua góc hành lang, động tĩnh dưới cây đào càng lớn hơn.
"Ô ô... A ừ... Trí Mẫn... Quá sâu, đừng nhanh như vậy... Muốn... Muốn ngừng... Mông cũng muốn hỏng rồi..."
Đáp lại là tiếng va chạm mãnh liệt hơn, thúc giục bước chân Lục Thiên Hành bước nhanh ra ngoài, không chút quan tâm Lục Ninh Nhã đã bị lôi đến mức túng quẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro