Chương 21
"Nàng nói cái gì?"
Lưu Trí Mẫn ôm chặt Mẫn Đình, nhưng nàng lại lấy hết sức lực để chạy trốn.
Quyền cước đấm đá, thậm chí là móng tay, hàm răng không ngừng công kích ả.
Nàng cắn cánh tay ả, cách y phục lưu lại một vết son môi, Lưu Trí Mẫn bị đau mà buông tay, Mẫn Đình lăn xuống đất, chống đỡ thân thể chạy đi nơi khác.
"Người đừng tới đây, người đừng tới gần thiếp..."
Bởi vì đau đớn mà giọng nói thê lương của nàng so với tiếng gào thét cũng không khác nhau mấy: "Thiếp không nên cùng người làm!"
Lưu Trí Mẫn giận tái mặt, kiềm chế cơn giận, ôm lấy nàng, ôn nhu dỗ dành: "Đình Nhi nghe lời, chúng ta lên giường nói, được không?"
"Thiếp không muốn! Thiếp không muốn cùng người làm!"
Tuy rằng nàng không biết rốt cuộc ả muốn nhìn bộ dạng đau đớn của nàng, hay thật sự dùng dương khí áp chế độc tính, Mẫn Đình cũng không muốn nợ ân tình với ả, nàng còn sợ độc sẽ ăn mòn thân thể ả nữa.
Bị người ngược đãi mình cứu, chuyện này thật sự quá kỳ lạ.
"Tóm lại thiếp không muốn người, người tránh xa thiếp một chút... Càng xa càng tốt!
"Kim Mẫn Đình!"
Mạnh mẽ ôm nàng từ dưới đất lên, tròng mắt Lưu Trí Mẫn chứa đầy tức giận, mím chặt môi nói lời cay nghiệt.
"Trẫm còn tưởng nàng thay đổi tính tình, nhưng nàng vẫn muốn chạy trốn? Nàng cho rằng nàng thoát được sao?"
Mẫn Đình giãy giụa, lại muốn cắn, nàng bị Lưu Trí Mẫn nắm cổ.
"Chớ ép trẫm động thủ. Ngoan ngoãn theo trẫm lên giường."
"Không... không muốn... Người đánh thiếp, quất thiếp, thiếp cũng không theo người đi!"
Mẫn Đình kêu la tới mức cổ họng nếm được vị tanh của máu, sau cổ là một cơn đau nhói, trước mắt nàng nhập nhòe. Cảm giác đau nhức dồn xuống, nàng hôn mê bất tỉnh.
"Hoàng thượng!"
Thị vệ ngoài cửa thấy trong phòng yên tĩnh trở lại, mới dám bước vào phòng.
"Quay về hành quán."
Lưu Trí Mẫn ôm Mẫn Đình trong ngực, nàng co rúc một chỗ, trên khuôn mặt non mịn chảy mồ hôi lạnh vì đau đớn, mỗi bước đi của ả nàng đều run rẩy. Mặt Lưu Trí Mẫn đen lại, cơ hồ cắn răng trở lại hành quán.
Bởi vì Lưu Trí Mẫn đột nhiên rời đi mà dở dang trao đổi chuyện sông Trường Giang với quần thần ở Giang Nam, thấy Lưu Trí Mẫn trở lại bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bệ hạ, chuyện này vô cùng lớn. Dựa theo ghi chép bao năm, thần suy đoán..."
Thủy Ti vừa mới mở lời, đã bị Lưu Trí Mẫn đẩy ra.
"Trẫm có chút chuyện quan trọng, rất nhanh sẽ trở lại."
Thấy thần tử tưởng ả mê sắc đẹp mà bỏ quên chuyện lớn, Lưu Trí Mẫn gọi Tiểu Hoàn và mấy cung nữ, giao Mẫn Đình cho các nàng.
"Trói nàng lại, nhất là tay và chân, cuốn vải quanh miệng ngăn nàng cắn lưỡi."
Lưu Trí Mẫn hạ lệnh: "Phải cột chắc."
"Hoàng thượng yên tâm."
Đám cung nữ hầu hạ hoàng đế đã lâu đương nhiên thông minh hiểu rõ.
"Nói đi."
Lưu Trí Mẫn ngồi trên ghế, tay cầm chén trà, lạnh lẽo nói: "Nói ngắn gọn."
Chúng thần lúc này chia làm hai phe bàn luận. Tranh nhau tự thuật khả năng sông Trường Giang vỡ đê và cách ứng phó.
Tán thành việc dùng đá vây bờ, cho rằng sông Trường Giang ngàn năm nếu vỡ đê lũ lụt, hậu quả sau vỡ đê rất khó tưởng tượng.
Cũng có người nói, Ngạo Quốc và Đại Diễn khai chiến, quốc lực khan hiếm, nếu điều động quân binh đúc đá có thể dẫn tới quốc lực thiếu hụt, các nước khác thừa dịp xâm lược.
"Thủy lợi sông Trường Giang đã xây dựng nhiều năm, bình thường phí tu sửa chưa bao giờ cắt giảm, năm trước tiên đế đã tăng phí gấp ba lần, các vương hầu cũng tự mình áp tải đá thép sửa chữa, việc gặp lũ lụt trăm năm làm vỡ đê khó xảy ra."
Thủy Ti Giang Nam lộ vẻ mặt khó xử: "Xây dựng nhiều năm coi như là đổi mới, nhưng tác dụng cũng có hạn. Lũ lụt lần này là nghìn năm có một, đương nhiên phải cẩn thận hơn! Nếu Trường Giang vỡ đập, Giang Nam nhất định là trở thành một mảnh đại dương mênh mông!"
Năm trước quả thật xây dựng đê đập bằng đá thép vô cùng tốt. Người chịu trách nhiệm giám sát là thái tử Lưu Trí Minh và một vị vương hầu.
Lưu Trí Mẫn thấy hai bên nói đều có lý, nhất thời không quyết định được, xoa huyệt thái dương nói: "Chờ ngày mai trẫm tự mình tới sông Trường Giang xem xét, sau đó quyết. Thủy Ti Giang Nam, ngày mai đem những việc sửa chữa bao năm qua trình lên. Những người còn lại tính toán chuyện xây đập mới, tính các nhu cầu chi tiêu, ngày mai tới sông Trường Giang lại bàn tiếp."
"Bất quá chỉ là một con sông sao phiền bệ hạ tự mình đến?"
Lời này đi ngược lại ý kiến nhất trí của mọi người. Nhưng Lưu Trí Mẫn đã truyền thánh ý, phất tay bảo mọi người lui ra hết.
Phòng nghị sự chỉ còn mình ả. Lưu Trí Mẫn cầm chén trà nhỏ, uống cạn, sau đó chịu đựng cơn ho trào máu trong cổ họng.
"Bệ hạ, thần thiếp mang thuốc tới cho người."
Lục Ninh Nhã cung kính cúi đầu, bưng chén thuốc tới bên cạnh Lưu Trí Mẫn nói: "Chúc mừng bệ hạ, cuộc chiến với Đại Diễn đã giành thắng lợi."
"Lục Liên Hành đã trở về rồi sao?"
Lưu Trí Mẫn uống một hơi cạn sạch, sau đó ho khan vài tiếng: "Còn chuyện gì nữa?"
"Thần thiếp không rõ. Gia huynh chỉ truyền tin không lâu nữa sẽ đến Giang Thành, sau đó tới hành quán, cũng sắp tới rồi. Bệ có có muốn gặp huynh ấy luôn không?"
"Không. Trước tiên bảo hắn cứ nghỉ ngơi đi, chờ ta."
Lúc đứng lên, Lưu Trí Mẫn thấy cung nữ Tiểu Hoàn vội vã chạy tới, bèn bảo Lục Ninh Nhã lui ra.
"Quý phi nương nương giống như điên rồi!"
Tiểu Hoàn thấy trong sảnh không có người, sợ hãi quỳ xuống: "Vừa rồi nương nương tỉnh lại, một mực giãy giụa chạy trốn, nô tỳ dùng hết cách mới trói chặt nàng lại, nhưng nương nương lại nói... nói những lời dâm loạn..."
Người quỳ trên mặt đất mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng hốt: "Hôm nay người kể chuyện kia cực kỳ tuấn mĩ, nói với nương nương những chuyện hay mới mẻ, nhưng lại vội vàng rời đi khi chưa nói xong. Nô tài thấy vẻ mặt nam tử kia tràn đầy gió xuân..."
"Nói tiếp đi."
Lưu Trí Mẫn nhìn chằm chằm người dưới chân: "Không cần che giấu."
"Nô tài đáng chết!" Tiểu Hoàn nặng nề dập đầu xuống sàn: "Thật sự không dám giấu giếm, nô tỳ ở ngoài nghe ngóng thấy trong phòng không có động tĩnh, vừa rồi lúc hoàng thượng ôm quý phi nương nương trở về, rõ ràng nàng hôn mê, dưới thân là một mảng xuân thủy. Sau khi tỉnh lại lại luôn nói những lời dâm đãng, nô tỳ không dám lừa gạt bệ hạ... Nương nương có khả năng..."
"Tiểu Hoàn."
Giọng Lưu Trí Mẫn bình tĩnh, giống như bình thường, lạnh lùng cao ngạo.
"Ngươi theo trẫm ba năm rồi phải không?"
"Vâng... Đúng vậy..." Tiểu Hoàn không tự chủ rùng mình một cái, "Nhận được thánh ân, từ khi hoàng thượng còn là công chúa, nô tỳ đã hầu hạ cuộc sống hàng ngày của người."
"Những lời ngươi nói không uổng ta trọng dụng ngươi. Ngươi thật sự là người trung thành với chủ."
Lưu Trí Mẫn nhấp môi mỏng, Tiểu Hoàn vừa mừng vừa sợ, ả thò tay bóp cổ nàng, chậm rãi nói: "Ngươi thật sự đáng chết."
Dưới tay phát ra âm thanh gẫy vụn, Lưu Trí Mẫn chán ghét buông ra, lau đi vết máu dính trên tay, bước ra khỏi phòng. Bắt gặp ngay Lục Ninh Nhã ở bên ngoài.
"Tìm cho trẫm một nô tài thật trung thành."
Lưu Trí Mẫn nhìn chằm chằm Lục Ninh Nhã, ngữ khí giống như nói tối hậu thư: "Viên phi rất am hiểu cách nhìn người, đúng không?"
"Thần thiếp rõ."
Hai chân Lục Ninh Nhã run lên, vẻ mặt kinh hoàng, vội quỳ xuống dập đầu đáp ứng. Sau đó nàng ta đánh bạo vào phòng nghị sự, nhìn thấy thi thể Tiểu Hoàn, mặt mày xám như tro lập tức ngất đi.
Bước nhanh về phòng, Lưu Trí Mẫn đuổi toàn bộ cung nữ bên ngoài đi.
Đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng làm ả cứng họng.
Trên giường, toàn thân Mẫn Đình trần trụi, dải lụa đỏ thẫm cột hai tay nàng sau lưng, cuốn thành nhiều vòng. Đề phòng nàng đạp loạn hai chân, chân cũng bị buộc chặt.
Một cây gậy gỗ buộc ở cẳng chân tránh cho nàng lăn qua lăn lại, Lưu Trí Mẫn lại gần mới phát hiện Mẫn Đình nằm sấp, dưới thân một mảng xuân thủy óng ánh.
"Ẩm ướt như vậy còn không muốn?"
Lưu Trí Mẫn nâng mặt nàng lên, nước miếng sớm thấm ướt miếng vải, ả chậm rãi bỏ miếng vải ra, xoay nàng lại đã thấy đôi mắt thất thần và cái lưỡi quậy loạn xạ.
"Không muốn, thiếp không muốn..."
"Cậy mạnh miệng."
Đối với việc nàng thì thào tự nói, ả chỉ cảm thấy buồn cười, Lưu Trí Mẫn trượt tay xuống lưng nàng, lướt qua da thịt bị tơ lụa siết chặt, cuối cùng dừng ở hoa cốc của nàng.
Thần sắc của ả lập tức lạnh lẽo.
Hai ngón tay đẩy vào trong hoa huy*t ướt đẫm, rút ngọc thể ra, Mẫn Đình vừa vui thích, vừa thống khổ rên rỉ, lập tức hét lên: "Ô ô, đừng... đừng..."
"Không muốn trẫm, lại muốn ngọc thể?"
Cầm ngọc thể dính đầy xuân thủy, Lưu Trí Mẫn đặt đầu ngọc thể trước hoa huy*t nàng, nghiến răng hỏi: "Nàng đang nghĩ cái gì?"
"Thiếp không nên cùng người làm."
Mẫn Đình bị đau đớn trong hoa huy*t giày vò đến mức suýt nổi điên, nhưng vẫn cố gắng kiên trì giữ lại chút lí trí cuối cùng: "Không cùng người làm, không cùng người làm... Chỉ cần không cùng người làm đều tốt... Thiếp sẽ có biện pháp vượt qua ..."
"A!"
Nàng thét một tiếng thống khổ chói tai, ngọc thể bị cắm sâu vào trong cơ thể, Lưu Trí Mẫn dùng lực đẩy ngọc thể vào trong thân thể nàng: "Như thế này cũng tốt?"
"Ô ô... A... Như vậy tốt rồi... Chỉ cần không phải người là được!"
"Thật sao? Nàng cho rằng nàng chịu đựng được?"
Lưu Trí Mẫn ho khan vài tiếng, nâng gương mặt đầy nước mắt của Mẫn Đình lên, lửa giận trong lòng biến ả trở thành mãnh thú. "Không làm nàng đau, nàng sẽ không nhớ lâu."
Ả đứng dậy, gọi cung nữ mang ngọc thể đầy đủ kiểu dáng vào, cuối cùng thở dài một tiếng: "Mấy ngày nay, trẫm quá nhân từ với nàng rồi."
Ngọc thể đúc bằng đồng lạnh như băng bị ả chậm rãi đẩy vào trong thân thể, Mẫn Đình thét lên.
Nàng chỉ muốn chịu đựng, không muốn mượn Lưu Trí Mẫn áp chế độc trong người, không muốn thiếu nợ ả cũng không muốn hại ả, vì sao khó khăn như vậy.
Ngoài phòng yên tĩnh, nhưng trong phòng là cảnh xuân tình kiều diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro