Chương 14
Ngoài xe là cảnh đẹp ngày xuân, hai kiếp mới được rời khỏi thâm cung khiến Mẫn Đình khó nén được tò mò.
Người ta nói Ngạo quốc là nơi hưởng phúc, cảnh sông núi cực kỳ đẹp. Thu hút người khác hơn so với đồng cỏ hoang mạc của Đại Diễn.
Vết hôn cùng dấu răng trên người Mẫn Đình đã được thoa thuốc, mặc dù nhìn qua xanh xanh tím tím vô cùng thê thảm nhưng thuốc này có hiệu quả rất tốt, không bao lâu sau đã chẳng còn đau nữa.
"Muốn nằm hay là quỳ đây?"
Lưu Trí Mẫn lấy ra một cây gậy ngọc trong suốt, ả quẹt dược cao lên, sau đó chờ Mẫn Đình lựa chọn.
Đương nhiên là nằm xuống thoải mái hơn, tư thế quỳ xuống đưa lưng về phía Lưu Trí Mẫn rất giống chó nhỏ, thật sự quá mức xấu hổ. Nhưng Mẫn Đình rất sợ Lưu Trí Mẫn sẽ tức giận, nàng mím môi, chậm rãi đưa lưng về phía ả.
Eo ép xuống, hai chân tách ra. Áo lụa màu hồng nhạt rủ xuống bên hông, chọc cho ả miệng khô lưỡi đắng.
Hôm nay lên đường quả thực vội vàng, mái tóc đen nhánh của Mẫn Đình vẫn đang xõa, tóc nàng cứ thế tán loạn trên miếng lót bằng gấm.
Xuân quang nơi bí mật hiện ra trọn vẹn. Cánh hoa mọng nước đang sưng lên, xuân thủy chưa khô vẫn còn bám trên đó. Lối vào hoa huy*t không thể khép lại được vì bị giày vò quá độ làm lộ ra phần thịt đỏ hồng bên trong. Ánh mắt nóng bỏng của ả làm cho thân thể Mẫn Đình run lên, đúng lúc này một dòng xuân thủy trào ra khỏi hoa huy*t rồi rơi xuống.
Bên trong buồng xe thoang thoảng mùi hương cơ thể Mẫn Đình, còn có mùi ngấy của xuân thủy và mùi tanh của tinh khí.
Tư thế phóng túng của nàng khiến lòng Lưu Trí Mẫn ngứa ngáy, dưới háng ả phồng lên một cục, chỉ muốn lập tức để vật đó tiến vào hoa huy*t đang ẩm ướt của nàng, sau đó mạnh mẽ giày vò khiến Mẫn Đình khóc lóc xin tha.
"Mới bị trẫm nhìn một cái mà Đình Nhi đã ướt như vậy rồi à?"
Ngón tay ả khẽ lướt qua cánh hoa, sau đó chạm đến nhụy hoa của nàng, dường như Lưu Trí Mẫn đang muốn chơi đùa: "Bên trong nhiều nước như vậy, có thoa dược cao cũng vô ích thôi."
"Bệ hạ... Đình Nhi không chịu nổi nữa."
Mẫn Đình uốn éo khẽ rên rỉ, bị ả đè suốt một đêm cộng thêm chuyện phát bệnh, lúc này nàng làm gì còn sức để ả giày xéo hung bạo nữa.
"Trẫm biết thân thể Đình Nhi không ổn. Đêm qua còn khóc đáng thương như vậy, mồ hôi tiết ra ướt cả giường."
Lưu Trí Mẫn dừng động tác ở tay, hai ngón tay ả đẩy cánh hoa ra cẩn thận kiểm tra: "Yên tâm, không có rách."
Mẫn Đình nên cảm tạ thân thể trẻ trung đầy sức sống của mình, hay là cảm tạ Lưu Trí Mẫn đã hạ thủ lưu tình không làm nàng đến chết đêm qua đây.
Thật sự là càng nghĩ càng tủi thân, mỗi lần gậy ngọc dính đầy dược cao đi vào một tấc, Mẫn Đình liền rơi một giọt lệ. Cho đến khi hoa huy*t ngậm hết gậy ngọc, dược cao được thoa đều lên, Lưu Trí Mẫn ôm lấy nàng thì mặt nàng đã đầy nước mắt. Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn vô cùng đáng thương.
Ả cầm lấy khăn gấm cẩn thận lau khô cho nàng.
"Trẫm làm Đình Nhi đau à?"
"Vâng." Mẫn Đình cảm thấy chỗ đó của ả lại ngóc đầu lên dưới mông, nàng nhìn ả với ánh mắt ẩm ướt cùng đáng thương: "Bệ hạ, đừng làm trên xe ngựa có được không?"
"Trẫm biết Đình Nhi thẹn thùng."
Lưu Trí Mẫn đè ngón tay lên môi nàng, ả có hơi nghiền ngẫm nói: "Đình Nhi muốn bên trên ngậm hay bên dưới ngậm đây?"
Tại sao vẫn phải làm vậy. Nàng rất muốn từ chối đấy.
Mẫn Đình suy tư trong chốc lát, đang định nói muốn dùng miệng hầu hạ ả thì Lưu Trí Mẫn đã lên tiếng trước: "Đình Nhi không muốn xem phong cảnh ngoài cửa sổ à?"
Nàng thấy Lưu Trí Mẫn vén màn xe lên, cảnh tượng chưa thấy bao giờ ập vào mắt nàng thông qua cửa sổ. Những cái cây lớn nhỏ khác nhau cao ngất, bên trên còn có tổ chim, ruộng nương và những con trâu ven đường cũng khiến Mẫn Đình cảm thấy mới lạ.
Lưu Trí Mẫn ôm Mẫn Đình vào ngực, chậm rãi rút gậy ngọc dưới thân đã thoa đều dược cao ra, đặt vật cứng rắn nổi đầy gân xanh chạm vào miệng hoa huy*t, ả hỏi: "Trẫm cứ thế cắm vào Đình Nhi, để cho nàng nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài có được không?"
"Vâng ạ."
Giọng ả vừa trầm thấp vừa khàn, để lộ ra lửa dục mãnh liệt, giống như thạch tín được bao một lớp mật bên ngoài. Thế nhưng Mẫn Đình lại thích ăn mật.
Nữ nhân từng cầm tù nàng mười năm, hiện tại lại nguyện ý để nàng nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Bất kể là phúc hay họa, cứ xem trước rồi tính sau.
Hai cánh hoa ướt đẫm non mềm ngậm lấy long căn, ả tiến vào một cách chậm rãi nên nàng không đau cho lắm, trái lại dược cao lại được thoa sâu vào trong nhờ cự vật của ả, phần đầu của ả chạm vào hoa tâm khiến nàng tê dại.
Mẫn Đình không nhịn được liền híp mắt rên rỉ, lưng eo mềm nhũn tựa vào ngực Lưu Trí Mẫn.
Thỉnh thoảng có những cơn gió mát mẻ thổi vào trong xe làm cho Mẫn Đình say mê, Lưu Trí Mẫn nâng bộ ngực trắng nõn của nàng lên, vừa thoa thuốc vừa vuốt ve.
Hóa ra ngày xuân càng khiến người khác động tình hơn nữa. Mẫn Đình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nửa gương mặt của Lưu Trí Mẫn, biểu tình của ả vô cùng nhu hòa.
Có vẻ như ả không tức giận.
"Trí Mẫn."
Nàng vô thức gọi một tiếng, đặt một bên ngực bị bóp đau tối qua vào lòng bàn tay ả: "Có hơi đau."
"Trẫm bôi thuốc cho Đình Nhi."
Ả cười khẽ, xoa xoa một bên nhũ hoa nàng cho cứng lên, Lưu Trí Mẫn chậm rãi luồn tay xuống chỗ hai người đang giao nhau, ngón tay dính dược cao của ả vuốt ve chỗ cánh hoa, ngay cả nhụy hoa cũng không bỏ qua.
"Ưm..." Thật thoải mái, những chỗ được bôi dược cao vô cùng mát. Cảnh xuân ngoài cửa sổ động lòng người, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vang lên cực kỳ vui tai.
Dưới thân phun ra một dòng xuân thủy nhưng lại bị long căn to lớn ngăn lại toàn bộ bên trong hoa huy*t. Tay Lưu Trí Mẫn thì đang xoa nắn bụng nàng.
"Hoa huy*t của Đình Nhi đang ngậm chặt trẫm đấy." Ngón tay ả giống như đang mô phỏng hình dạng long căn trên bụng nàng, cuối cùng ngừng lại chỗ rốn Mẫn Đình, Lưu Trí Mẫn chậm rãi nói: "Có phải bị trẫm lắp đầy rồi không?"
"Còn không phải long căn của bệ hạ quá lớn à." Mẫn Đình lim dim có hơi buồn ngủ, nhẹ giọng nói: "Cắm vào hoa huy*t rất trướng, nước muốn chảy ra cũng chẳng được, dĩ nhiên là lắp đầy rồi ạ."
Vốn dĩ nàng trả lời rất thật thà, còn kèm theo chút tố cáo. Ai ngờ Lưu Trí Mẫn lại cảm thán một tiếng, sau đó cúi xuống hôn lên tai nàng.
"Đình Nhi của trẫm thật ngoan."
Như vậy đã lấy lòng được ả rồi á. Mẫn Đình nghe được âm thanh mập mờ khi Lưu Trí Mẫn mút tai nàng, hoa huy*t bên dưới không tự chủ co rút lại, mút chặt long căn khiến ả khẽ rên. Thân thể nàng nóng lên, có chút ham muốn ả.
Mẫn Đình không ngại để cho thân thể nhạy cảm này tiết ra nhiều nước chút, như vậy lúc ả làm sẽ thoải mái hơn, dù gì cũng chạy không thoát, chi bằng cứ hưởng thụ đã. Như vậy nàng đỡ phải ăn roi, không bị dạy dỗ thành tiện nô dâm đãng trong miệng Lưu Trí Mẫn.
Mông nhỏ nàng vừa mới nâng lên đã bị ả phát hiện và đè lại.
"Ha a..."
Khoái cảm tê dại làm cho Mẫn Đình vừa sảng khoái vừa xấu hổ, nàng đưa tay định đóng rèm lại sau đó cùng Lưu Trí Mẫn hưởng thụ một phen. Thế mà ả lại ngăn động tác của Mẫn Đình lại, lập tức nhìn thấu trêu chọc nàng: "Nói không muốn làm là Đình Nhi, giờ muốn làm cũng là Đình Nhi."
Đầu mày khóe mắt Mẫn Đình đều là vẻ quyến rũ, nàng nghiêng người vươn lưỡi khẽ liếm yết hầu Lưu Trí Mẫn chậm rãi nói: "Bệ hạ không muốn à."
Long căn bên trong hoa huy*t nàng có hơi co giật, thỉnh thoảng còn đẩy vài cái.
"Đình Nhi đoán xem trẫm có muốn hay không?"
Ả nâng eo nàng lên, long căn chỉ cắm vào có phần đầu lúc này đột nhiên mạnh mẽ tiến vào, bị kích thích bất ngờ khiến Mẫn Đình đạt khoái cảm, nàng trợn mắt cảm nhận bên dưới không ngừng phun ra xuân thủy, uất ức nhìn Lưu Trí Mẫn.
Ả hiểu nàng quá rồi. Rõ ràng kiếp này mới bị ả làm có mấy lần thôi mà.
"Trẫm cho Đình Nhi thử thứ khác."
Nhìn con ngươi ươn ướt dụ người của Mẫn Đình, Lưu Trí Mẫn dùng một dải lụa trắng che mắt nàng. Ả khẽ gõ vào thành xe, xe ngựa lập tức dừng lại, giọng nói cung kính truyền đến: "Thánh thượng có gì phân phó?"
"Đi đường nhỏ."
Lưu Trí Mẫn đè lại Mẫn Đình đang bất an trong ngực, dùng ngón tay vuốt ve nhụy hoa đang ẩn nấp bên trong cánh hoa, giọng ả lạnh như sương sớm.
Đường mòn bằng phẳng không đi lại đi đường nhỏ là thế nào. Thế nhưng người bên ngoài lại không dám nói nhiều, chỉ lớn tiếng đáp lại rồi đổi hướng.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm ken két lại vang lên lớn hơn.
"Cảnh vật đường mòn rất nhàm chán, đi đường nhỏ sẽ thú vị hơn."
Lưu Trí Mẫn đưa đầu ngón tay vào trong miệng Mẫn Đình, vuốt ve lưỡi của nàng, nói: "Lúc này Đình Nhi phải bị bịt mắt thì mới đúng."
Mắt chẳng nhìn thấy gì, áo lụa trên người bị Lưu Trí Mẫn lột ra. Nàng lõa thể ngồi trong lòng ả ngậm long căn, làn gió ấm áp thổi vào từ bên ngoài khiến Mẫn Đình mềm nhũn, nước dưới thân càng chảy càng nhiều.
"Cạch."
"Ư!"
Đột nhiên bánh xe đi qua một hòn đá, khiến long căn lui ra một khoảng sau đó lại mạnh mẽ tiến vào chạm đến hoa tâm. Mẫn Đình vốn đã nhạy cảm nay còn bị giày vò như vậy, vì để không phát ra tiếng rên rỉ nàng liền cắn lấy tay Lưu Trí Mẫn.
"Mới có chút vậy mà đã không chịu nổi."
"Ô ư..."
Mẫn Đình dùng lưỡi liếm mút ngón tay ả, lúc xe rung lắc mặc dù cả hai không chuyển động nhưng chỗ giao hợp lại ướt đẫm nước. Không biết lúc nào sẽ bị cắm vào nên trong lòng đầy mong đợi cùng khẩn trương, âm thanh ken két xen lẫn với tiếng thở dốc của Mẫn Đình.
"Thật là chặt."
Đột nhiên Lưu Trí Mẫn ôm lấy eo Mẫn Đình, ả mạnh mẽ chuyển động mấy cái, ngay sau đó tiến sâu vào đến hoa tâm phun ra tinh khí nồng đậm.
Mẫn Đình mềm nhũn nằm trong ngực ả, nàng rất muốn hỏi đã có thể mở bịt mắt ra chưa.
Rốt cuộc bên ngoài có gì. Nàng vô cùng hiếu kỳ muốn xem.
Đúng lúc này xe dừng lại.
"Thánh thượng, đã đến bến tàu rồi. Mời người lên thuyền." Người ngoài xe nói vọng vào.
Mẫn Đình tủi thân chép chép miệng.
Phong cảnh đẹp gì đó nàng căn bản không được nhìn thấy.
Giọng nói thánh thót uyển chuyển truyền đến như gió xuân: "Bệ hạ, thần thiếp chờ người ở đây đã lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro