Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Ban Ngày Không Thể Làm Em Sao

Lục Vân dường như rất bận rộn. Ban ngày, thời gian ở nhà của cô khá ít, cô không nói cho Uyển Dương biết là cô đi đâu, cũng không để nàng xuống đất phụ cô một tay.

Khi Uyển Dương về đến nhà Lục Vân vẫn còn chưa về. Nàng nhìn cuốn sách trong tay, nhanh chân trở về phòng ngủ, đóng cửa cài then rồi trốn lên giường để xem sách.

Nội dung của loại sách này nàng đã từng tưởng tượng nhưng chưa từng đọc qua, khi đọc xong mới phát hiện nó hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng! Thực sự là nằm ngoài sức tưởng tượng của nànguôn ấy!

Cốt truyện của nó rất kỳ quái vậy cái gì mà anh trai em gái, em chồng chị dâu... Đủ các thể loại gặp gỡ lãng mạn khác nhau. Còn miêu tả cảnh làm chuyện kia ở ngoài trời nữa... Uyển Dương  xem là mặt đỏ bừng cả lên.

Bên ngoài vang lên tiếng động nhỏ hình như Lục Vân đã về rồi. Nàng hoảng hốt sốc gối lên rồi để quyển sách xuống dưới, hít thở sâu mấy cái từ trên giường bò dậy.

Lục Vân về nhà, đẩy đẩy cửa phòng mấy cái mà không được. Cô phát hiện nó bị khóa lại từ bên trong rồi.

Uyển Dương từ bên trong mở cửa ra, cô liếc mắt một cái đã thấy mặt nàng đỏ bừng, mới lo lắng đưa tay sờ trán nàng.

"Sao vậy? Sao mặt em lại đỏ thế này?"

Uyển Dương hơi né người về sau một chút, không khỏi chột dạ.

"Vừa rồi em ngủ trong phòng hơi sợ nên khóa cửa lại."

"Ừ"

"Chị không ở nhà nên cũng không an toàn lắm, chờ mấy ngày nữa chị sẽ tìm người xây lại tường bao lắp cổng mới."

Lục Vân ở một mình thì cô không cảm thấy gì nhưng Uyển Dương lại nhát gan, tường bao của nhà cô thấp, không phòng được trộm, cô cũng nên sửa sang lại nhà cửa một phen rồi.

"Không cần đâu em chốt cửa lại cũng an toàn rồi."

Lục Vân biết rằng nàng sợ cô lại tiêu tiền đấy mà. Nghĩ nghĩ một chút, cô vào phòng, dịch một đầu cái dương gỗ lớn được đặt ở góc tường ra, bên dưới thế nhưng lại có một trước hộp nhỏ.

Lục Vân ra hiệu cho Uyển Dương đến gần cái hộp gỗ. Uyển Dương  tay nhặt hộp gỗ nhỏ lên, Lục Vân lại thả cái rương lớn về chỗ cũ.

"Mở ra nhìn xem."

Uyển Dương mở nó ra bên trong vậy mà lại là một sắp tiền giấy, tất cả đều là tờ mệnh giá lớn tờ một trăm đồng.

Lục Vân lấy tờ tiền đi, bên dưới có mấy tờ giấy, thì hóa ra là giấy tờ đất đai vậy bên dưới còn có một quyển sổ tiết kiệm nữa chứ!

Cuốn sổ tiết kiệm này là do ba mẹ cô trước khi chết để lại cho cô. Giấy tờ đất đai và số tiền này là do cấp trên bồi thường cho cô sau khi xuất ngũ. Đây là của cải của nhà cô. Lục Vân thật thản nhiên đưa hết tất cả những thứ đáng giá mà cô có đặt lên trên hai tay nàng.

Đầu óc đáng kinh ngạc của Uyển Dương nhất thời trống rỗng, nàng không biết Lục Vân lại có nhiều tiền như vậy còn có cả nhà nữa.

Nàng luôn cho rằng để cưới nàng là đã tiêu hết gia sản của nhà cô rồi, lại không ngờ là nhà cô giàu có đến vậy. Còn không nghĩ rằng cô sẽ dễ dàng trao hết những thứ quý giá đó cho mình nàng.

Uyển Dương đột nhiên cảm thấy chiếc hộp gỗ trong tay mình nó vô cùng quý giá, nàng khó hiểu ngước mắt nhìn Lục Vân.

"Sao chị lại nói với em."

Lục Vân cười với vẻ cưng chiều.

"Bởi vì em là vợ chị và tất nhiên chị phải nộp hết tài sản trong nhà lên cho em rồi!"

Cô nói rất chân thành, dường như đã quên mất thỏa thuận giữa hai người họ, rằng chờ đến khi nàng tốt nghiệp đại học.... Nàng có thể lựa chọn ly hôn, nhưng hiện tại nàng có chút nào không muốn xa cô không?

Uyển Dương đóng chiếc hộp gỗ nhỏ lại, một lần nữa đưa nó cho cô.

"Được rồi em hiểu rồi, chị cất nó lại đi."

Đây đều là của Lục Vân cả, là do cô dùng mạng đổi lấy, nàng không có tư cách giúp cô giữ chúng lại càng không nên nghĩ đến chuyện dùng nó để tiêu pha phung phí.

"Chị đưa số tiền này cho em là để nói cho em biết, nhà chúng ta có tiền, có của cải, em không cần lo lắng đến vấn đề tiền bạc làm gì. Hơn nữa, em là vợ chị, em muốn tiêu bao nhiêu thì cứ tiêu, chồng em sẽ kiếm đủ cho em tiêu. Mấy căn nhà có giấy tờ đất đai này đều đã được cho thuê, cứ ba tháng sẽ gửi tiền thuê nhà tới một lần, thế nên em không cần lo lắng về tiền bạc đâu."

Đối với lời thú nhận của Lục Vân, Uyển Dương chỉ cảm thấy sợ hãi cô không nên nói hết mọi thứ với nàng như vậy.

Nếu lỡ như nàng là một người phụ nữ không đàng hoàng thì sao? Sẽ thế nào nếu nàng trộm hết những thứ này rồi bỏ trốn? Nếu Lục Vân chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này ư? Cô quá tin tưởng nàng.

Uyển Dương có chút sợ hãi đối với sự tin tưởng này.

"Số tiền này đều là của chị cả, chị nên tự mình giữ nó mới tốt."

Lục Vân cau mày, cô đã chẳng hay giữ lại mà đem hết của cải của mình bày trước mặt nàng. Nhưng tại sao nàng bộ dạng cự người ngàn dặm này vậy?

Không, cũng không thể nói là cự người ngàn dặm được, mà là nàng tựa hồ như chẳng thèm để ý đến những thứ này của cô.

"Rốt cuộc thì em muốn gì?"

Lục Vân hỏi nàng.

"Hả?"

Uyển Dương không hiểu ý cô.

"Dương Dương, những gì chị có thể, chị đều sẽ cho em hết. Em còn muốn cái gì nữa thì cứ nói cho chị biết, chị có thể cho thì nhất định đều sẽ cho em!!"

Uyển Dương vô thức trả lời.

"Em không cần. Em không cần gì cả, em cũng không phải vì những thứ này mà gả cho chị.."

Nhưng nghe vào tai Lục Vân thì lại thành nàng chẳng thèm để ý đến chúng, nàng chỉ là không thích chúng mà thôi.

Hầu kết của Lục Vân trượt lên trượt xuống, trong mắt cô ngập tràn sự thất bại. Cô sẵn sàng cho nàng tất cả những gì cô có thể nghĩ ra, vì sao nàng lại chẳng thèm đoái hoài đến chút nào vậy?

"Dương Dương."

Lục Vân đột nhiên gọi tên nàng. Uyển Dương ngước mắt lên, cô nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực. Cách một lớp quần áo, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của cô.

"Cả mạng chị đều có thể cho em!!"

Uyển Dương bị lời cô nói làm cho trái tim rung lên, cả lòng ngực cũng đều chấn động. Nàng khiếp sợ nhìn Lục Vân, vẫn không nhận ra ý cô.

"Em đừng không cần..."

Lời nói của cô tràn ngập cầu xin cùng bi thương. Uyển Dương không thể nếm được mùi vị trong lời nói của cô, giây tiếp theo cô cúi đầu ngẫm lại môi nàng, mút thật mạnh.

"Ừm..đừng..."

Uyển Dương dùng sức đẩy cô ra.

"Bây giờ là ban ngày..."

"Ban ngày không thể làm em sao?"

Tay Lục Vân mò tới bên hông nàng, vén vạt áo của nàng lên rồi sờ soạng tiến vào.

"Không... chỉ là vừa mới làm tối qua sao, sao anh lại muốn nữa rồi?"

Hai tay Lục Vân leo lên ngực nàng, cách áo lót xoa xoa thịt vú của nàng.

"Trước đây chị thường thấy em mặc váy sao kết hôn với chị xong thì lại không mặc nữa rồi."

Đều ở trong cái Rương bên dưới khó lấy. Trước đây khi nàng còn đi học không cần làm ruộng làm việc nên có thể mặc mấy cái váy đẹp đó. Nàng vốn tưởng rằng gả cho Lục Vân thì chắc hẳn là phải theo cô xuống ruộng làm đồng, thế nên đều cất hết mấy cái váy đó đi rồi.

"Em ghét chị lắm à?"

Lục Vân hỏi nàng, Uyển Dương lắc đầu. Lục Vân không biết đây là thật hay là giả, nhưng cho dù có là giả đi nữa thì cô cũng nguyện Ý tin tưởng.

Cô yêu nàng, yêu đến tận xương tủy. Yêu nhiều đến mức không thể tự kiềm chế được bản thân mình, cho dù nàng có hận cô, cô cũng sẽ dùng cách này để biến nàng thành người phụ nữ của mình.

Giờ nàng có hận cô thêm một chút nữa thì có sao?

Một khi con thú ti tiện này thoát khỏi sự không chế thì sẽ chẳng dễ gì nhốt nó lại vào lòng. Lục Vân đã thả con quái thú trong tự sâu đáy lòng mình ra rồi thì dĩ nhiên là không còn cách nào để dễ dàng nhốt lại nữa.

Cô vươn tay cởi nút áo sơ mi của Uyển Dương, cái áo trên người nàng tụt xuống, lại cởi khuy áo ngực của nàng, đôi vú trắng hồng của thiếu nữ nhảy ra, đứng thẳng ngạo nghệ trước ngực nàng.

Uyển Dương đỏ mặt, khoanh tay trước ngực nhầm che lại cảnh xuân lỗ liễu, nàng cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

"Lục Vân..."

Nàng không hiểu cô muốn làm gì.

"Quần cũng cởi ra đi."

Lục Vân không nhịn được mà nói. Quần cũng bị cởi ra, Uyển Dương xấu hổ đến nỗi muốn tìm ngay một cái khe đất để chui vào, thế nhưng cô một hai bắt nàng phải đứng thẳng trước mặt mình.

Uyển Dương bị cô làm cho có chút sợ hãi, rốt cuộc cô muốn làm gì đấy?

Nàng gái duyên dáng cưởi hết quần áo đứng ở nơi đó. Cô nhìn nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cơ thể trần truồng của nàng, nàng đưa một tay che ngực, tay còn lại luôn vào giữa hai chân, che đi vùng Tam giác không quá rậm rạp của mình ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro