Chương 20: Ba Mẹ Vợ
Ầm....
" Dĩnh Dĩnh, con còn chưa ngủ sao?"
Âm thanh chốt cửa chuyển động truyền đến, ba mẹ Nhã nghi hoặc mà đứng ngoài phòng ngủ hỏi.
Không nghĩ tới, cách một cánh cửa, con gái bảo bối của họ đang trần truồng bị ấn vào trong lòng ngực của nữ sinh mà thao lộng, cắm đến thở hổn hển.
Thần kinh Nhã Dĩnh căng chặt, hai mắt mở to, cái miệng nhỏ đỏ thắm bị nữ sinh che đến vững chắc, nước mắt chảy đầy mặt.
Nàng khẩn trương đến cực điểm mà nhìn chằm chằm chốt cửa, không dám tưởng tượng nếu ba mẹ vào mà nhìn thấy cảnh này, hẳn là sẽ bị dọa cho ngất xỉu?
Trong lòng càng khẩn trương, thân thể càng căng chặt, tiểu huyệt kẹp chặt đến nổi Sầm Vy có loại ảo giác rằng mình sẽ bị bấm gãy, vừa đau vừa sướng, Sầm Vy vô cùng hưởng thụ.
" Tiểu dâm đãng! Sợ hãi hả?"
Cô bám vào bên tai nàng, tiếng nói trầm thấp, hơi thở gợi cảm, làm Nhã Dĩnh cả người bủn rủn.
" Chị nói xem nếu lát nữa hai người họ tiến vào mà nhìn thấy bộ dáng dâm đãng này của chị, sẽ có thái độ gì?"
Nước mắt Nhã Dĩnh trong nháy mắt lại rơi xuống càng nhiều.
Nàng gắt gao cắn môi, lại khắc chế không được kêu lên tiếng, nàng cảm thấy chính mình thật sự dâm đãng như Sầm Vy nói, rõ ràng rất sợ hãi, rất khẩn trương, nhưng phản ứng cơ thể lại rất thành thật, bởi vì sung sướng mà kích thích da đầu từng đợt tê dại, phía dưới ào ạt chảy ra dâm thủy, từng đợt run rẩy do cao trào.
Nàng không trả lời cô, Sầm Vy có ý xấu mà buông lỏng miệng nàng.
" A...."
Không kịp phòng ngừa mà phát ra tiếng kêu kiều mị, thân mình Nhã Dĩnh không ổn định, chặt chẽ mà chống trên ban công.
Nàng nâng mông cao cao, vòng eo tinh tế đang vặn vẹo, tư thế sắc tình không thôi, khiến Sầm Vy một phen đè nàng lại, lại hung hăng mà cắm mấy chục cái.
" A a ~ không....không cần...."
Cô cắm thật sự vừa sâu vừa mạnh, cho dù Nhã Dĩnh liều mạng không phát ra âm thanh, nhưng lại bị đâm đến khép miệng không được, thanh âm đứt quãng tràn ra tới.
Phòng ngủ bị khóa trái, ba mẹ Nhã xoay vài cái cũng không mở ra được, lại loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ bên trong, hai người nhìn nhau, thần sắc không khỏi rùng mình.
Đùng đùng đùng..
" Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh, con làm sao vậy? Nói chuyện đi!"
" Con...."
Nhã Dĩnh vừa định nói chuyện, cả người lại bị Sầm Vy ôm lên.
Cô ôm nàng giống tư thế xi tiểu, từ phía sau nâng mông nàng lên, hướng về phía trước vừa đi vừa làm.
Hai chân Nhã Dĩnh bỗng nhiên treo trên không, suýt nữa kêu lên tiếng.
Đôi tay nàng che miệng, ức chế lại tiếng kêu, nhưng tư thế này quá kích thích, cắm quá sâu, cả người nàng run rẩy, nước mắt tuôn ra như mưa.
" Ha....Kẹp thật chặt, thật mẹ nó sướng, dâm đãng!"
Sầm Vy đĩnh hông, một bên làm nàng một bên ôm nàng đi đến trước cửa.
Chỗ tương giao của hai người chảy ra dâm thủy màu trắng đục, phảng phất như đang đánh dấu thứ gì.
Nhã Dĩnh bị kích thích mà khóc ra tiếng, nhưng khi thấy Sầm Vy ôm nàng đi đến trước cửa, nhất thời sợ đến mặt trắng bệch.
" Không cần, không cần ~"
Nàng điên cuồng lắc đầu kháng cự, nhưng Sầm Vy cười tà ác buông nàng ra, duỗi tay vén lên mái tóc đang ướt dầm dề của nàng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đang đắm chìm trong tình dục, môi mỏng nhẹ nhàng thổi vào khuôn mặt phấn hồng của nàng.
" Không cần cái gì? Không cần làm trò bị làm trước mặt bọn họ? Nhưng em thấy chị rất hưởng thụ, tiểu huyệt đều chảy ra nhiều nước như vậy! Một ba mẹ đang ở bên ngoài, một ông xã đang ở trong thân thể chị, có phải hay không cảm thấy đặt biệt sướng? Nói, chị dâm hay không dâm? Hửm?"
"Ô ô ô..."
Nhã Dĩnh nhìn khuôn mặt ác liệt của cô, không ngừng lắc đầu.
Đều bị khi dễ thành bộ dạng này rồi mà còn ngoan như vậy!
Sầm Vy đem nàng ấn ở trên ván cửa, một bàn tay thưởng thức cặp vú tròn trịa của nàng, một tay khác bóp eo nàng, đem mông nàng nâng lên, đưa đến dưới háng của mình.
Không biết vì cái gì, trước đây vô luận là gặp được động vật nhỏ yếu hay người đáng thương, cô đều sinh tâm thương tiếc, luôn luôn giúp đỡ, nhưng khi gặp Nhã Dĩnh, khi nàng khóc cô chỉ muốn làm nàng khóc lợi hại thêm, khi nàng xin tha cô chỉ muốn khi dễ nàng nhiều hơn nữa, khi đó, cô có thể đạt được khoái cảm vô tận.
Thật là điên rồi!
Nghĩ vậy, Sầm Vy cắn chặt răng, tàn nhẫn mà làm nàng, mỗi một chút đều muốn làm hư nàng.
" Dĩnh Dĩnh?"
" Dĩnh Dĩnh?"
Ba mẹ Nhã bên ngoài đập cửa nửa ngày, không nghe được tiếng đáp lại nhưng lại nghe được âm thanh kì lạ, nhất thời hoài nghi trong nhà có trộm hay con gái bị làm sao, sợ hãi mà vẫn luôn gõ cửa.
" Con làm sao vậy? Trong phòng có cái gì sao? Ba mẹ sẽ báo cảnh sát!"
Nghe được hai người muốn báo cảnh sát, Sầm Vy cũng không có một chút hoảng loạn, cô giống như lâm vào đầm lầy của dục vọng, trong đôi mắt đỏ bừng chỉ có cô gái trước mặt, vô luận là âm thanh gì cũng không nghe thấy, là người nào cũng đều không nhìn thấy.
Nhưng Nhã Dĩnh lại hoảng loạn không thôi, nàng xoay đầu, hai mắt đẫm lệ mà cầu xin cô.
" Sầm, Sầm Vy, dừng lại đi, bọn họ muốn...muốn báo cảnh sát."
" A?"
Văn Sâm véo khuôn mặt nhỏ của nàng.
" Vậy chị Nhã Dĩnh trả lời bọn họ đi, nghe thấy thanh âm của chị, thì sẽ không báo cảnh sát."
" Nhưng.....A ~"
Ba mẹ Nhã đã lấy di động ra định gọi cho cảnh sát, lại nghe được thanh âm trong phòng.
"Dĩnh Dĩnh?"
" Ba ba mẹ.....Mẹ, con, con,.....A, con không có việc gì!"
Nhã Dĩnh vừa muốn mở miệng, Sầm Vy liền ác ý mà đâm thật mạnh vào bên trong, đâm nàng đến thanh âm đứt quãng, còn kèm theo một chút cảm giác mê người.
Ba mẹ Nhã rốt cuộc cũng nghe được âm thanh của con gái, hơi hơi yên tâm.
" Dĩnh Dĩnh, con làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không? Ba mẹ nghe tiếng con không thích hợp."
" Là....Đúng vậy a ~"
Nhã Dĩnh lại bị Sầm Vy đâm mạnh một phát.
Ô ô ô ô....
Nàng bị khi dễ sắp chết, Sầm Vy thấy nàng khóc như đứa trẻ, cười càng thêm vui vẻ.
" Không sai, chị Nhã Dĩnh sinh bệnh, đang được bác sĩ chích. Bé ngoan khi bị chích không thể khóc, thuốc đều bắn cho chị."
Nhã Dĩnh bị cô nói đến sắc mặt đỏ bừng, tức giận mà duỗi tay đẩy cô ra, tay nhỏ mềm mại chạm vào hông của nữ sinh ở thời điểm này lại giống như đang ôn nhu mà chơi đùa cơ bụng của cô.
" Tiểu dâm đãng! Cư nhiên còn dám câu dẫn em? Xem ra còn chưa chích đủ liều."
Sầm Vy bị nàng sờ đến cả người căng chặt.
Nhã Dĩnh đáng thương bị cô gắt gao đè trên ván cửa, thật mạnh mà va chạm, dương vật thô dài màu đỏ tím của nữ sinh như muốn trực tiếp đâm vào tử cung của nàng, đâm cho nàng cả người run rẩy, mắt đầy mơ màng, toàn bộ thân thể bị khoái cảm cọ rửa như không còn ở nhân gian.
Nàng rốt cuộc không thể ức chế được tiếng kêu trong cổ họng.
" A a a a không cần a, quá sâu, đại dương vật cắm quá sâu, buông tha tôi, a ~ Muốn chết...Sầm Vy đừng....a, muốn ra, không được.... A a ô ô, cứu mạng, đừng cắm nữa, muốn chết....."
Giọng nói của nàng như bị rò rỉ, lập tức đều kêu ra ngoài, cho dù hiệu quả cách âm của cửa phòng rất tốt, ba mẹ Nhã ở bên ngoài cũng nghe được một chút.
Vợ chồng hai người giống như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, phản ứng thật lâu sau trong đầu mới vụt ra một ý nghĩ.
Con gái có người yêu? Hay là...con gái bị cưỡng gian?!
Ý nghĩ phía sau mãnh liệt trong đầu hai người nhất, bởi vì không ai hiểu con gái mình hơn bọn họ, tích cách Dĩnh Dĩnh thẹn thùng như thế, sẽ không có khả năng đem người yêu về nhà, cũng không thể kêu như vậy....
Ba Nhã ngốc.
" Ai a? Ai ở bên trong, buông Dĩnh Dĩnh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
" Không, không cần....."
Trong phòng không có vang lên tiếng của người khác, lại vang lên tiếng của Nhã Dĩnh.
" Dĩnh Dĩnh?"
" Nói cho bọn họ, em là ai!"
Sầm Vy bóp khuôn mặt nhỏ của Nhã Dĩnh, ánh mắt thật sâu, giống như uy hiếp nói.
" Ba, mẹ, là....là bạn gái của con."
Ba mẹ Nhã nghe được, đầu tiên là khiếp sợ, rồi sau đó yên tâm, cuối cùng đỏ mặt mà chạy đi.
" Cái kia...."
Mẹ Nhã có chút hoảng loạn.
" Các con cứ tiếp tục, ba mẹ đi xem TV."
Mỗi ngày bà đều thúc giục con gái đi tìm đối tượng, cầu mong nó có thể gả ra ngoài thật sớm, không nghĩ tới con bé lén lút có bạn gái, hơn nữa nghe đâu.... Cô ta còn rất lợi hại.
Sầm Vy nghe được hai chữ ' bạn gái', vừa lòng mà hôn nàng.
" Tiểu bảo bối thật ngoan!"
Cô rất thù dai, còn nhớ rõ khi lần đầu đến thăm Nhã gia, cô chua xót mà bị Nhã Dĩnh nhốt bên ngoài rồi còn bị nói là người xa lạ.. Cô muốn khắp thiên hạ đều biết, Nhã Dĩnh là của cô, là của một mình cô!!
Nhã Dĩnh cảm thấy thể diện của mình đều mất hết, cảm thấy không còn mặt mũi mà đối mặt với ba mẹ nữa, nhưng giờ này khắc này.... Nàng khó chịu nhất là bị làm đến nhịn không được nữa.
" Sầm Vy...Sầm Vy, em tha tôi đi, tôi thật sự không chịu được ô ô ô...."
Nàng khóc thút thít, đáng thương không thôi, Sầm Vy thế nhưng lại thiện tâm mà ra khỏi thân thể nàng.
Một khắc khi nữ sinh ra ngoài, thân thể Nhã Dĩnh bủn rủn thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, Sầm Vy một phen bế nàng lên.
"Chị Nhã Dĩnh hiện tại lại nói không được, vừa rồi là ai bày ra bộ dáng dâm đãng để câu dẫn em?"
" Ô ô ô...."
"Chị Nhã Dĩnh không thể ích kỉ như vậy a, chính mình sướng liền mặc kệ em, nếu đã dám câu dẫn em thì cũng phải dám gánh vác hậu quả! Đem em hầu hạ thoải mái, tới, ăn vào đi."
Sắc mặt Sầm Vy hung ác, một tay đem nàng đến trên giường lớn, thân mình cao lớn của cô phủ lên người nàng.
" A!"
Dương vật thô to của cô lại cắm vào tiểu huyệt lầy lội còn chưa khép lại của Nhã Dĩnh. Cô bóp eo nàng, giống như muốn mạng nàng mà điên cuồng làm.
" Không.....A a a quá mạnh, nhẹ một chút... ~ Quá lớn, ông xã tha mạng a, muốn căng hỏng rồi ~ Dĩnh Dĩnh sắp bị chơi hỏng rồi, a a...."
Nàng bị cắm tới chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt, điểm G mẫn cảm bị cô chạm vào mà run rẩy chảy ra từng đợt dâm thủy.
Nàng thét chói tai cao trào cô cũng bị huyệt thịt của nàng xoắn chặt mà bắn ra.
" A...."
Nàng ngửa đầu lên cao, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, không biết bắn nhiều hay ít, cô gái nhỏ dưới thân từng đợt run rẩy, sướng đến hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng khách, âm thanh của TV đều không thể lấn át được tiếng thét chói tai từ trong phòng ngủ truyền ra khiến hai vợ chồng đỏ mặt không thôi.
Đúng là cô bé khỏe mạnh!
Phúc khí con gái thật tốt, động tĩnh này so với bọn họ khi còn trẻ còn kịch liệt hơn gấp mười lần...
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm lụa mỏng chiếu vào phòng ngủ, cô gái trên giường mới ung dung tỉnh dậy.
Nhã Dĩnh khó khăn xoay người lấy di động.
Đã 10 giờ!
Đồng hồ báo thức như thế nào.....
Nàng nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đã bị người tắt đi, bức màn cũng được đóng thật kĩ, dường như sợ nàng bị ánh sáng chiếu vào đánh thức, ngoài phòng khách truyền ra tiếng nói chuyện cùng tiếng cười, kí ức hôm qua như lũ lụt mà ùa vào đầu Nhã Dĩnh.
Ngày hôm qua, nàng bị ba mẹ bắt gặp mình đang làm bậy! Xong rồi xong rồi, nàng làm sao có thể đối mặt với ba mẹ đây? Còn có.... Sầm Vy đâu? Sẽ không phải là bị ba mẹ nàng đuổi đi rồi chứ?
Nàng còn chưa mang dép vào đã sốt ruột rời giường, còn chưa có mở cửa đã nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.
" Thật khéo a! Ba của Dĩnh Dĩnh cũng làm việc ở tập đoàn Sầm thị?"
" Chỉ là một công nhân nhỏ thôi."
Thanh âm của ba ba, còn có một thanh âm của một người đàn ông xa lạ, không phải Sầm Vy.
Nhã Dĩnh nhẹ nhàng mở cửa ra, giống như một động vật nhỏ mà lặng lẽ dò ra nửa cái đầu.
Phòng khách trên bàn trà, chất đầy một đống quà tặng, trên sô pha là một người đàn ông trung niên cùng.... Cái nhỏ lộ ra nửa góc áo kia, hẳn là Sầm Vy?
" Giám đốc bộ phận tiếp thị có phải đã bỏ trống thật lâu không?"
" Đúng vậy, tiểu thư."
" Bác trai đã làm việc được 5 năm, luận lý lịch cùng năng lực đều hẳn là người thích hợp nhất."
" Vâng, tôi đã thông báo cho bộ phận nhân sự"
" Không, không, sao lại thế được....."
Ba Nhã nghe được Sầm Vy nói như vậy, mở to hai mắt, có chút thụ sủng nhược kinh mà đứng dậy, đáy mắt mẹ Nhã cũng hiện lên kinh ngạc, bất quá thật nhanh đã bị hưng phấn thay thế, bà lấy trà đưa qua cho thiếu niên.
" Mời vị uống ~"
" Bác gái không cần khách khí như vậy, kêu con là Tiểu Vy là được rồi!"
Sầm Vy lễ phép mà tiếp nhận trà, khóe mắt ngay sau đó cong lên.
Cô vốn có diện mạo soái khí tỏa sáng, khi cười lên khóe miệng sẽ ẩn ẩn hiện lên hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn càng thêm phúc hậu và vô hại, chọc người yêu thích.
" Tay nghề của bác gái thật tốt, Dĩnh Dĩnh nấu cơm ăn ngon như vậy, đều là được bác dạy dỗ sao?"
Miệng cũng ngọt.
Mẹ Nhã cười tủm tỉm nhìn cô, lúc sau mới phát giác... Tay nghề của Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh đã làm cơm cho cô ta ăn rồi sao?
" Nào có, cũng giống với người khác thôi."
" Không có, trà của bác gái là ngon nhất trong các loại trà mà con uống!"
" Ha ha ha ~"
Mẹ Nhã bị cô nịnh đến cười không ngừng.
Nhã Dĩnh: "......."
Bản lĩnh nói lời ngon tiếng ngọt của Sầm Vy quả nhiên ngày càng cao siêu.
Bất quá so với trong dự đoán, cảnh tượng cãi nhau cũng không xuất hiện, Nhã Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám mở cửa đi ra.
Thân ảnh của nàng xuất hiện trước mặt mọi người, Sầm Vy liền đứng lên, lập tức hướng nàng đi đến.
Nhã Dĩnh hơi hơi cúi đầu, có chút thẹn thùng không dám nhìn ba mẹ, càng sợ lúc này Sầm Vy đứng bên cạnh nàng.
Sầm Vy không chỉ đi đến, mà còn quen thuộc kéo tay nàng.
" Chào buổi sáng."
Nữ sinh kéo tay nàng, hôn một cái xuống mu bàn tay.
Tay Nhã Dĩnh giống như bị lửa đốt mà rụt lại, khóe miệng Sầm Vy cười tà ác.
Cô, cô là cố ý..!!!
" Ngủ xong cảm thấy thế nào?"
" Còn.....Còn tốt."
" Dĩnh Dĩnh, mau đi đánh răng rửa mặt, Tiểu Vy còn ở đây đấy, xem bộ dạng con khó coi chưa kìa!"
Mẹ Nhã ở một bên thúc giục, Nhã Dĩnh có chút ngốc.
" ???".
Nàng khó coi? Mẹ không nên chất vấn quan hệ của bọn họ, tra hỏi Sầm Vy sao? Như thế nào lại nói chuyện giống như.... Sầm Vy là con gái của bà ấy?
" A.."
Sầm Vy khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy ra vài vụn tóc đen trên mí mắt của Nhã Dĩnh.
" Sẽ không, bộ dáng nào của Dĩnh Dĩnh cũng đẹp cả!"
" Tiểu Vy nói chuyện thật sự làm cho người ta thích."
"......."
Nhã Dĩnh xấu hổ chạy đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Sầm Vy cũng đi theo.
"Chị Nhã Dĩnh, có muốn em giúp chị không?"
Cô ở nhà nàng, làm chuyện kia trước mặt ba mẹ của nàng mà còn có thể càn rỡ như vậy, thật sự làm Nhã Dĩnh bất ngờ.
Nhã Dĩnh chuyển tròng mắt, điên cuồng ám chỉ cô cách xa nàng một chút, Sầm Vy lại bất chấp mà tiến đến ôm nàng, đè thấp thanh âm.
" Sáng sớm liền muốn câu dẫn em?"
" Em...."
" Yên tâm, em đã thu phục được bác trai bác gái"
" Cái gì?!"
Nhã Dĩnh khiếp sợ, ba mẹ nàng khó như vậy, cô sao chỉ có thể một buổi sáng đã thu phục được?
" Em không gạt tôi chứ?"
" Chị cảm thấy em sẽ gạt chị sao?"
" Đơn giản như vậy?"
" Rất đơn giản, chỉ có chị Nhã Dĩnh là tương đối khó để thu phục"
" Tôi nào có...."
Nhã Dĩnh cầm bàn chải đánh răng, trong miệng có bọt nước, thanh âm mơ hồ lại đáng yêu, khiến Sầm Vy nhịn không được mà xoa nhẹ mặt nàng.
" Không sao, dù sao cũng đã thu phục được!"
" Em...."
Khác với ba mẹ Nhã, Nhã Dĩnh giận cô một phen, Sầm Vy cười cầm tay nàng sờ vào hạ thân của cô.
"Chị Nhã Dĩnh sờ nó đi, nó rất đáng thương, ngạnh từ sáng sớm nhưng chị Nhã Dĩnh không có tỉnh!"
"......."
Nhã Dĩnh cảm thấy cô còn ở nhà nàng một giây, nàng phải lo lắng đề phòng một giây.
" Mẹ, cơm xong rồi sao?"
" Chỉ chờ con nữa thôi."
Ba mẹ Nhã đã bày đồ ăn ra vô cùng chỉnh tề, đối xử vô cùng nhiệt tình và ân cần với Sầm Vy.
" Tới đây, Tiểu Vy, nếm thử món cá của bác làm đi!"
" Cái này là món gà do bác trai con tự tay xuống bếp làm, con cũng nếm thử đi".
" Cảm ơn bác gái."
Sầm Vy gấp miếng thịt cá, rút xương sạch sẽ rồi bỏ vào chén của Nhã Dĩnh.
Nhã Dĩnh kì quái nhìn cô, Sầm Vy cúi đầu tiếp tục gỡ xương cá. Ba mẹ Nhã ngẩn ra, hài lòng mà gật gật đầu.
Một bữa cơm gia đình tràn đầy vui vẻ, nhưng Nhã Dĩnh lại lo lắng đề phòng cho đến khi kết thúc bữa ăn, nàng kích động mà buông chiếc đũa.
" Mẹ, con đưa Sầm Vy ra ngoài."
" Về sớm vậy làm gì?"
" Em ấy... Còn có việc học."
" Nhưng Sầm Vy đã nói học kì này đã kết thúc rồi mà."
" Còn...."
Nhã Dĩnh nói dối không thành, chớp chớp mắt.
Sầm Vy chủ động đứng lên.
" Buổi chiều còn một bài thi, liền không quấy rầy mọi người nữa, về sau con sẽ thường xuyên đến hỏi thăm hai người."
" Được được....."
"Chị Nhã Dĩnh gấp không chờ nổi mà muốn đuổi em đi sao?"
Trong thang máy, vẻ mặt Sầm Vy không hài lòng mà híp mắt nhìn nàng.
" Tôi.... Còn chưa thích ứng với bầu không khí này."
" Không sao, về sau còn có rất nhiều cơ hội để thích ứng, ngày mai em sẽ tiếp tục đến."
" Ngày mai? Không được, ngày mai chị họ tôi kết hôn, ba mẹ cùng tôi đều phải tham gia hôn lễ."
" Em không thể đi theo sao?"
" Em.... Lấy thân phận gì đi theo?"
" Chị nói xem là thân phận gì?"
Sầm Vy bức nàng vào góc trong của thang máy, đưa tay ép nàng vào trong ngực.
" Xem ra tối hôm qua em đối với chị Nhã Dĩnh còn quá nhân từ."
" Không có, không có!"
Nhã Dĩnh liên tục xua tay.
" Ngày mai... Mang em đi theo được không?"
" Được"
Sầm Vy tốt tính mà không dọa nàng nữa.
" Ngày kia là sinh nhật em, làm party, em đến đón chị."
" Sinh nhật?"
" Đúng vậy."
"Ô ~"
Nhã Dĩnh bị cô hôn đến sưng miệng, khi về đến nhà, ba mẹ Nhã đã ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, một bộ dạng nghiêm túc chờ đợi nàng.
" Ba, mẹ....."
" Dĩnh Dĩnh, con lại đây cho mẹ."
" Có bạn gái khi nào? Tại sao không nói với chúng ta?"
" Đúng vậy, nuôi con lớn như vậy, đều đã mang về nhà rồi mà còn lừa gạt chúng ta!"
" Hơn nữa còn nhỏ tuổi hơn con nhiều như vậy cũng chưa nghe con nhắc đến một lần."
" Con muốn dọa hai vợ chồng này sinh bệnh tim sao?"
Vừa tới đã chất vấn liên tục, Nhã Dĩnh bị dọa sợ, lắp bắp hỏi bọn họ.
" Ba mẹ, hai người... Không thích Sầm Vy sao?"
Ba mẹ Nhã hơi hoãn lại một chút.
" Con nói cái gì thế, cô ấy đó lớn lên đẹp như vậy, miệng ngọt lại hiểu lễ phép, chúng ta thích còn không kịp nữa là"
" Vậy tại sao lại tức giận?"
" Chúng ta tức giận là vì trước nay con không hề nói qua."
Mẹ Nhã kéo nàng qua, trong giọng nói mang theo hưng phấn.
" Dĩnh Dĩnh à, con như thế nào lại tìm được một người bạn gái là tiểu thư tập đoàn mà ba con làm việc thế?"
" A?"
" Đúng vậy, ba ba cần cù chăm chỉ làm việc ở Sầm thị 5 năm, đều chưa dám nghĩ đến một ngày có thể làm tổng giám, hiện tại chỉ cần một câu của con bé, bộ phận nhân sự đều phát tin tức, cái hiệu suất này...."
Ba Nhã còn đang đắm chìm trong cảm giác thăng quan tiến chức, mẹ Nhã sờ tay nàng, lời nói thấm thía hỏi nàng.
" Dĩnh Dĩnh, mẹ như thế nào lại có chút cảm giác không chân thật, con cùng tiểu Vy thật sự là người yêu sao? Con bé đó là thiếu gia tập đoàn Sầm thị đấy"
" Là....."
Nhã Dĩnh cẩn thận ngẫm lại, nàng trước nay đều không quan tâm đến thân phận của Sầm Vy, mà vẫn luôn quan tâm đến khoảng cách tuổi tác giữa hai người.
" Ai nha, mẹ thật sự không nghĩ tới...."
Mẹ Nhã thổn thức không thôi, Nhã Dĩnh thử hỏi bà.
" Mẹ, mẹ không ngại tuổi của em ấy sao?"
" Thân phận chênh lệch lớn như vậy, bốn tuổi thì tính cái gì, hơn nữa khi ăn cơm mẹ cũng đã nhìn ra, Tiểu Vy đối với con là thật lòng quan tâm, nó sẽ chăm sóc tốt cho con, nhưng mà... Mẹ không phải là nói xấu Tiểu Vy, nhưng mà hôm nay trên tin tức có một tin là hào môn con nhà giàu đùa bỡn nữ sinh linh tinh, mẹ có chút sợ hãi, Tiểu Vy có phải chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào hay không, rốt cuộc thì mấy công chúa nhà giàu vẫn luôn rất tùy hứng, nó có phải chỉ để ý đến con vì con lớn lên xinh đẹp hay không?"
Mẹ Nhã biết rõ tính cách của Nhã Dĩnh, nội liễm, thẹn thùng, nhưng một khi đã động tâm thì rất khó quên đi.
Nhã Dĩnh khi còn nhỏ đã lưu lại bóng ma tâm lí quá lớn, những năm nay tích cực trị liệu mới dần trở lại bình thường, nếu như bị lừa gạt sẽ là đả kích rất lớn...
" Sẽ không đâu mẹ."
Nhã Dĩnh nắm tay bà, không biết chính mình tại sao lại nói một cách tự tin như vậy.
Có lẽ.... Nàng thật sự đã mê muội rồi.
" Như vậy thì tốt."
Mẹ Nhã đang nói, di động đột nhiên vang lên, bà lấy ra xem, là một tin tức.
" Ai u, con nhìn xem tin tức này, quá thảm, ba nó à, mau nhìn xem, về sau còn dám lái xe khi say rượu thử xem."
Mẹ Nhã đưa di động đến trước mặt ba Nhã, Nhã Dĩnh cũng thuận tiện nhìn một cái.
Một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng tại quận Hoa Tây, thành phố Giang Thành vào lúc 9 giờ sáng nay, theo thông tin cho biết 5 người trên xe ô tô đâm vào lan can cầu do say rượu và chết đuối. Danh tính của 5 nạn nhân vẫn chưa được xác nhận, theo kết quả điều tra sơ bộ cho biết là người lang thang thất nghiệp đã nhều năm.
Nhã Dĩnh chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng lại cảm thấy chiếc xe kia.... Có chút quen mắt.
" Tiểu thư, việc ngài giao đã hoàn tất."
Trước tiểu khu có một chiếc Bugatti màu đen, quản gia hướng tới thiếu niên gật đầu.
" Ừm."
" Còn có một việc...."
..............
" Cái gì?!"
Đại học A, khi Phương Ngữ Tư nhận được điện thoại, sợ tới mặt tái nhợt.
" Đều...đều đã chết hết?"
" Phương tiểu thư, người yên tâm, chỉ là ngoài ý muốn đơn thuần."
" Thật không?"
Phương Ngữ Tư trấn định lại tinh thần, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm như cũ.
Dù sao cũng là giúp ả làm việc mới xảy ra chuyện.... Nếu như không phải là ngoài ý muốn, vậy......Sầm Vy ?
Tâm tư của Phương Ngữ Tư luôn luôn mẫn cảm đa nghi, nhưng ý niệm này thực nhanh đã bị ả quên đi.
Sầm Vy tốt đẹp như vậy, lại rộng rãi như ánh mặt trời, nhiệt tình đơn thuần, căn bản sẽ không làm nên loại việc trả thù này, liền nói đến ngày đó cô cứu Nhã Dĩnh, cũng chỉ sẽ cảm thấy là lưu manh nhìn thấy Nhã Dĩnh xinh đẹp nên nổi lên thú tính đi!
Tự mình an ủi một phen, ả hơi hơi bình tĩnh xuống.
Chỉ là mấy tên lưu manh đã chết mà thôi, cùng ả không có quan hệ gì, hiện tại mấu chốt chính là.... Kế hoạch lần trước thất bại, không chỉ không chia rẽ được Sầm Vy với Nhã Dĩnh, mà còn củng cố thêm cho tình cảm của bọn họ.
Nếu tiếp tục như vậy, mộng tưởng được bên cạnh Sầm Vy, trở thành thiếu phu nhân của tập đoàn Sầm thị hoàn toàn sẽ sụp đổ mất! Ả tuyệt đối không cho phép!
Ả nữ sinh siết chặt di động trong tay, đáy mắt nổi lên hận ý cùng ghen ghét.
Ả mở ra danh bạ, tìm được một người trong đó.
Cao Sùng Quang
Là anh em tốt của Sầm Vy từ khi còn nhỏ, cũng là người yêu thầm ả ba năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro