Chương 18: Em Giúp Chị
" Chết tiệt! Trước nay còn chưa thấy qua cô gái mềm như vậy, đến tính tình cũng mềm, cắn người cũng không dám, nhìn đến khiến ông đây luyến tiếc không thể thô lỗ được!"
Tên đàn ông vóc dáng thấp đem Nhã Dĩnh kéo tới ngõ nhỏ, lộ ra bản chất, mắt anh ta hiện lên sự thèm khát, một tay đem nàng ném vào góc.
Nhã Dĩnh sợ tới mức tay chân rụng rời, thân mình phát run, vừa định chạy đi, nhưng từ ngõ nhỏ đi ra một đám đàn ông quần áo bất chính, đem nàng chặt chẽ vây kín lại.
Mỗi người đều có hình xăm trên người, đầu tóc nhiễm đủ mọi màu sắc, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, một bộ dáng lưu manh đường phố.
Tên đàn ông cầm đầu nhìn thấy mặt của Nhã Dĩnh, đôi mắt phát sáng, mấy tên đàn em cũng thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
" Triệu ca, cô gái này thật quyến rũ, so với cô gái họ Phương kia.... Còn xinh đẹp hơn!"
" Đâu chỉ có vậy, cô gái họ Phương kia còn không có đẳng cấp để so sánh cùng cô ta."
" Không biết khi ở dưới thân chúng ta sẽ sướng đến mức nào a.."
Bầu trời đã đen, đám đàn ông không ngừng đến gần nàng, trước mắt một mảnh ảm đạm không ánh sáng, phía sau là vách tường lạnh băng.
" Cô gái đừng sợ, cho anh em chúng tôi làm một chút, thoải mái rồi liền để cô đi."
" A!"
Kí ức được nàng chôn sâu vào trong lòng, kí ức đáng sợ nhất thời thơ ấu giống như tấm lưới đen khổng lồ, sự ngột ngạt không thể thở được bao phủ lấy nàng, những mảnh vỡ kí ức chồng chéo vào trong tâm trí nàng, Nhã Dĩnh sợ hãi đến cực điểm, ôm đầu cuộn tròn trong một góc hét lên.
Đại học A, tại địa điểm thi quản lí công thương, không đến một giờ Sầm Vy đã làm xong bài thi, nhưng nghe lời Nhã Dĩnh dốc lòng dạy dỗ, cô không nộp bài trước, chán muốn chết mà ngồi xoay bút, nhịn không được trộm lấy ra điện thoại không nộp lên, mở ra ở dưới bàn.
Tính thời gian, hôm nay thi xong, chương thình dạy học của Nhã Dĩnh cũng kết thúc, xem nàng còn lấy cớ gì mà không gặp cô nữa.
Trong Wechat, mấy ngày nay cô gửi tin nhắn cho nàng mà nàng còn chưa trả lời.
Sầm Vy lại gửi tin nhắn cho nàng, vẫn như cũ không có ai trả lời.
Cô nhìn thời gian, nhíu mày, không đúng, kinh tế học phương Tây chắc đã thi xong rồi, nàng còn đang làm gì?
Sầm Vy mở ICloud, xem định vị mà mấy ngày trước cô lén cài vào cho nàng. Định vị cho một ví trí, nàng đang chậm rãi đi đến cuối hẽm.
Đã sắp tối, nơi đó vừa vắng vừa hẹp, nàng đi qua làm gì?
Trên bục, lão sư giám thị chú ý tới Sầm Vy vẫn luôn cúi đầu, đi qua, quả nhiên phát hiện cô dùng di động.
" Vị bạn học này, đem điện thoại giao lên!"
" Tránh ra."
Không nghĩ tới, Sầm Vy vẻ mặt ngưng trọng đứng dậy, đẩy giám thị ra rồi chạy như bay ra khỏi phòng thi.
" Em...."
Giám thị tức giận không nhẹ, nhìn bóng dáng cô hô to.
" Gian lận khi thi, tôi sẽ cho em 0 điểm!"
Nhưng bước chân của nữ sinh không hề dừng lại.
--------
" Đều cút ra một bên! Đừa dọa cô gái nhỏ người ta!"
Tên cầm đầu tên là Triệu Cường, nhận được điện thoại của Phương Ngữ Tư liền dẫn mấy anh em tới giáo huấn Nhã Dĩnh một chút, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của nàng liền thay đổi ý định.
Hắn quát lớn một tiếng, mấy tên đàn em cũng không dám lỗ mãng.
" Cô gái nhỏ, đừng sợ, không bằng như thế này đi, chỉ cần em ngủ cùng ông đây một đêm, ông đây liền tha cho em!"
" Còn suy xét gì nữa! Bị một người ngủ so với một đám sẽ thoải mái hơn chứ?"
" Ha ha ha ha....."
Bên tai vang lên một trận tiếng cười đáng khinh, Nhã Dĩnh sợ hãi đến da đầu tê dại, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất.
" Cút, cút ngay! Đừng chạm vào tôi...."
Tay nàng lén lút sờ đến di động trong túi quần, bị Triệu Cường phát hiện đoạt lấy.
" Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Thế nào, còn muốn kêu cứu?"
Anh ta đoạt lấy di động, sau đó đập nát xuống đất.
" Trả tôi!"
Sầm Vy vừa mới chạy đến ngõ nhỏ đã nghe thấy tiếng Nhã Dĩnh khóc cùng tiếng di động bị đập nát.
Trong góc, năm sáu tên đàn ông vây lấy cô gái nhỏ, đáng khinh trêu đùa, Sầm Vy nhìn đến hô hấp nặng nề, huyết khí dâng lên, đôi mắt đỏ bừng.
Cô lấy một cây gậy bóng chày bị vứt ở bên cạnh, hướng vào trong góc đi đến.
Nhã Dĩnh nhìn chiếc di động bị đập nát, mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Sầm Vy đằng sau đám người.
Trong tay thiếu niên cầm một cây gậy, thân ảnh gống như một con mãnh thú vọt ra từ trong rừng rậm.
Cô đập một phát vào đầu Triệu Cường trước mặt nàng.
" A!"
Một đập này, trực tiếp làm Triệu Cường hoa mắt chóng mặt.
Mấy tên đàn em phản ứng lại, sợ tới mức luống cuống tay chân, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, sôi nổi vén tay áo lên.
" Ranh con nơi nào!"
Nhưng Sầm Vy căn bản không cho họ cơ hội phản ứng, một chân đem tên đàn ông vóc dáng thấp đạp đến quỳ trên đất, cây gậy bóng chày đập vào tay hai tên đàn ông đang vén tay áo đến trật khớp tại chỗ.
" A!..."
" Mẹ kiếp!"
Mấy tên đó đau đến nhe răng trợn mắt, liền đánh trả.
" Sầm Vy... Sầm Vy....."
Tiếng đánh nhau truyền đến, cảnh tượng bắt đầu hỗn loạn, Nhã Dĩnh lúc này thấy Sầm Vy tưởng đâu do nàng quá sợ hãi mà gây ra ảo giác, nhưng khi nghe xung quanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết mới hồi phục tinh thần lại, biết cô thực sự đã đến.
Nhưng đám lưu manh này vừa nhìn đã biết thường hay đánh đấm ngoài xã hội, tuy rằng trong tay cô có gậy, nhưng nàng vẫn sợ cô không đánh lại được đám đông như vậy, lo lắng mà từng tiếng kêu cô.
Cảnh tượng đánh nhau quá loạn, nhưng một lát liền yên tĩnh xuống.
Sầm Vy giống như dã thú nổi cơn điên, mấy tên lưu manh có người bị cô đánh đến gãy cánh tay, có tên bị cô đánh đến rụng răng, chỉ chốc lát sau đã bại trận.
Đám người ý thức được đánh không lại thiếu niên trước mặt, điên cuồng muốn chạy trốn, nhưng gương mặt âm trầm của cô nghiễm nhiên là không tính toán sẽ buông tha cho bọn họ.
Bộ dáng kia chính là muốn đem bọn họ đánh chết.
" Tha mạng, đừng đánh...".
Sầm Vy hướng đến Triệu Cường mà vung cây gậy lên, Triệu Cường sợ tới mức quỳ xuống dập đầu xin tha.
" Sầm Vy!"
Thời khắc mấu chốt, Nhã Dĩnh gọi tên cô một tiếng, cô mới bình tĩnh lại mà ném cây gậy đi. Mấy tên lưu manh thấy thế thì liên tục chạy trốn.
" Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh, chị không sao chứ?"
Sầm Vy chạy đến trước mặt nàng, con ngươi màu đen mãnh liệt rung động, một tay đem nàng ôm vào trong ngực.
" Đều do em, đều do em tới chậm, ngoan, đừng sợ....."
Nhã Dĩnh vẫn là lần đầu tiên thấy sự sợ hãi trong mắt cô, vừa rồi nắm chặt cây gậy như vậy, hiện tại ôm nàng tay cùng giọng nói đều run nhè nhẹ.
Ngửi được mùi hương quen thuộc trong ngực cô, thần khinh căng chặt cũng thả lỏng, Nhã Dĩnh nhịn không được mà khóc ra tiếng.
Sầm Vy nghe được tiếng khóc của nàng, nắm chặt nắm tay, mặt mày sắc bén đến cực điểm, hận không thể đem mấy người kia nghiền thành tro bụi.
" Tôi không có việc gì, may mắn em đã đến rồi.... Em..."
Nàng giữ lấy lòng bàn tay nóng bỏng của cô, sờ soạng bàn tay đầy máu của cô, sợ tới mặt sắc mặt trắng bệch.
" Sâm, Sầm Vy, em chảy máu!"
Nàng không nói, Sầm Vy cũng không chú ý tới, vừa rồi đánh nhau có tên kia đột nhiên lấy dao rạch một đường trên tay cô.
" Không có việc gì."
" Sao lại không có việc gì? Mau đi đến bệnh viện!"
" Không cần...."
Sầm Vy không để ở trong lòng, nhưng thấy nàng khóc thảm như vậy, gật đầu rồi ôm nàng rời đi.
" Tôi có thể tự đi, tay em đều bị thương".
Nhã Dĩnh vừa đau lòng vừa tự trách mà nhìn cánh tay bị thương của cô, từ trong ngực cô mà giãy giụa thoát ra.
Sầm Vy nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, nhịn không được cười.
" Chị đau lòng?"
" Em đi nhanh đi! Đừng nói chuyện."
Nhã Dĩnh lau nước mắt, cởi áo khoác ra quấn tay cô kín mít.
" Những người đó là ai?"
" Tôi không quen biết, ban đầu có người hỏi đường đem tôi lừa gạt tới đây."
Lừa? Nàng hàng năm làm việc ở trường học, tính tình lại ôn nhu như vậy, không có khả năng sẽ trêu chọc đến đám lưu manh đó.
Mà ở Giang Thành lại rất ít khi xuất hiện trường hợp bị bạo hành trên đường, trừ khi là có âm mưu!
Sầm Vy càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, cuối cùng móc di động ra.
Người có chủ ý lên chị Nhã Dĩnh.... Đều phải chết!
Ra khỏi bệnh viện, cánh tay trái của Sầm Vy đã được bao kín bởi băng vải màu trắng, Nhã Dĩnh một tay cầm thuốc trị thương, một tay đỡ cô đi đường, phảng phất cô là đứa trẻ cần sự chăm sóc của người lớn.
Bất quá Sầm Vy không có cự tuyệt, ngược lại rất hưởng thụ loại đãi ngộ này, thậm chí hi vọng tay cô không cần khỏi quá sớm.
Ngày thường, chị Nhã Dĩnh đều hận không thể trốn xa cô, không muốn bị bất luận kẻ nào nhìn thấy, hiện tại lại gắt gao dựa sát vào cô, chủ động ôm cánh tay của cô.
"Em cầm thuốc rồi sớm về nhà nghỉ ngơi đi, đều thi xong rồi, trong khoảng thời gian này em đừng ra ngoài chơi, đem vết thương dưỡng tốt rồi lại chơi."
Trên đường, Nhã Dĩnh đem thuốc giao cho cô, cũng dặn dò cô đừng để vết thương chạm vào nước. Sầm Vy vừa nghe, tâm tình ngọt ngào vừa rồi cũng âm u xuống.
"Chị Nhã Dĩnh mặc kệ em?"
" Ừm?.. Vậy em muốn đi đâu?"
" Em muốn cùng chị Nhã Dĩnh ở bên nhau, muốn đến nhà chị."
" Cái này..."
Nhã Dĩnh nhớ đến không lâu nữa ba mẹ nàng sẽ trở lại, vạn nhất đột nhiên đến khi cô ở đó, nhưng nếu cô lại phải nhảy xuống từ tầng năm, cánh tay cô không cho phép. Sầm Vy giống như nhìn ra ý nghĩ của nàng.
" Không đến nhà chị Nhã Dĩnh cũng được, em có một đống cái biệt thự ở vùng ngoại ô phía đông, bằng không chị Nhã Dĩnh đến đó chăm sóc em."
" Không, không được."
Sầm Vy vừa định nói đó là nhà của chúng ta, Nhã Dĩnh đã lắc đầu từ chối. Liên tiếp bị cự tuyệt, Sầm Vy thoạt nhìn có chút mất mát.
" Vậy được rồi, em tự mình về nhà, về nhà tắm rửa trước."
" Không thể tắm rửa, bác sĩ đã nói trong vòng một tuần em không thể tắm
" Cái này cũng không được? Không sao cả, thân thể của em rất tốt, băng vải cũng phải tháo ra, không thể để ba mẹ nhìn thấy em bị thương, bằng không bọn họ sẽ lo lắng...."
Vẻ mặt Nhã Dĩnh kinh ngạc mà nhìn Sầm Vy đang tháo dần băng vải, nhất thời nóng nảy.
" Không được, em... Em không được cởi ra."
Sầm Vy nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng, tiếp tục tủi thân nói.
" Tháo hay không tháo đều giống nhau, dù sao thời điểm tắm rửa đều có thể đụng tới nước, cũng sẽ không có ai giúp em."
" Tôi, tôi giúp em."
Tiểu bạch thỏ thiện lương lại lần nữa rơi vào bẫy của sói sám..
Sầm Vy vui vẻ ra mặt, ôm nàng, đầu để ở hõm cổ nàng, giống như một con sói lớn làm nũng.
"Chị Nhã Dĩnh thật tốt."
Về đến nhà, Nhã Dĩnh xuống bếp làm đồ ăn, hương khí bốn phía, đem kẻ ngốc đang đứng ở cửa nhìn nàng thèm thuồng.
"Chị Nhã Dĩnh cần em giúp gì không?"
" Không cần, em ngồi trên sô pha đừng nhúc nhích, coi chừng miệng vết thương nứt ra."
" Em không yếu đuối như vậy, hơn nữa bộ dáng nấu ăn của chị Nhã Dĩnh rất đẹp, em luyến tiếc bỏ qua."
Nhã Dĩnh bị cô chọc cười, không rõ bộ dáng nấu ăn chỗ nào đẹp, toàn nghĩ cô nói giỡn. Nhưng Sầm Vy nói rất nghiêm túc.
Cô tuy sinh ra ở hào môn, là một trong hai người thừa kế của tập đoàn Sầm thị ai ai cũng hâm mộ, nhưng chưa từng được ăn qua cơm do chính ba mẹ mình làm.
Khi còn nhỏ, ba mẹ cô đều bận rộn sự nghiệp, rất ít khi về nhà, mỗi khi từ trường học trở về, chờ cô đều là đồ ăn do người giúp việc làm.
Trên một chiếc bàn dài, chỉ có cô cùng người chị gái trầm mặc ít lời, bị một đống người xa lạ nhìn chằm chằm.
Cảnh tượng lạnh như băng kia không thể so được với cô gái đang chuyên chú cùng ôn nhu trước mặt này của cô.
Nhã Dĩnh nấu cháo, hơi hơi nghiêng thân mình nếm thử một cái, hơi nóng mờ mịt nhẹ nhàng phất phơ, có hai dúm tóc mái trong lúc lơ đãng từ lỗ tai nàng trượt xuống.
Sầm Vy nhìn đến mê mẩn, cô nhịn không được nuốt nước miếng.
Nhã Dĩnh dùng muỗng nhỏ nếm một ngụm, vừa định kêu Sầm Vy, liền cảm giác được có người ôm mình từ phía sau.
Sầm Vy không biết từ khi nào đã vào phòng bếp, đôi tay từ phía sau ôm nàng, cằm đặt trên vai nàng.
"Chị Nhã Dĩnh, chị Nhã Dĩnh...."
Thanh âm cô trầm thấp, mang theo điểm yêu thích quá độ mà toát ra ý vị sắc tình.
Nhã Dĩnh mẫn cảm mà nhận thấy được có một thứ thô dài chạm vào mông nàng.
Thân mình nàng bỗng dưng cứng đờ, trên mặt không phải thẹn thùng như mọi ngày mà là một mảnh tái nhợt.
" Sầm, VSầm Vy, em buông tôi ra trước, ăn cơm thôi."
" Nhưng em rất muốn ăn chị Nhã Dĩnh."
" Tôi.....Tôi đói bụng."
Nhã Dĩnh nói rất quyết tuyệt, Sầm Vy cố áp xuống dục vọng đang dâng trào.
" Được."
"Em ăn cháo đi."
Sầm Vy nhìn cháo nàng đưa tới, nổi lên ý xấu.
" Nhưng tay của em bị thương không thể động".
".....Tôi đút em?"
" Chỉ được dùng miệng đút"
Nhã Dĩnh hơi giãy giụa trong người cô, thân thể cô căng chặt, có chút không thích hợp. Sầm Vy bị nàng cọ thật sự khó chịu.
"Chị Nhã Dĩnh đừng nhúc nhích, em chịu không nổi."
"......"
Khi Sầm Vy đang ăn, cô giống như một con chó sói ánh mắt sắc nhọn mà nhìn nàng chăm chú, ánh mắt kia chính là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Sau khi ăn xong, Nhã Dĩnh muốn dọn chén, lại bị Sầm Vy ôm vào lòng.
" Trên người nóng quá, chị Nhã Dĩnh giúp em tắm rửa được không?"
Cùng cô tiếp xúc đã lâu, Nhã Dĩnh nhiều ít cũng quen thuộc ý tứ trong lời nói của cô, khẳng định... Không phải tắm rửa đơn giản như vậy.
" Chờ, chờ một chút đi..."
" Em không muốn chờ."
Sầm Vy đưa tay vào trong quần áo nàng, da đầu Nhã Dĩnh một trận căng chặt, đột nhiên kêu lên tiếng.
" A!"
Nàng ôm đầu, Sầm Vy bị hoảng sợ.
" Chị, chị làm sao vậy?"
" Tôi....tôi sợ quá."
Khi cô tiếp xúc đến làn da của nàng, cả người Nhã Dĩnh run rẩy, trong đầu không khống chế được mà hiện lên hình ảnh của những tên đàn ông kinh tởm đứng trước mặt nàng.
Càng nghĩ về nó, cảm xúc của nàng càng sụp đổ.
"Em đừng chạm vào tôi!"
Bộ dạng này của nàng làm Sầm Vy nhớ lại lần cô chạm vào nàng trong văn phòng, nàng cũng phản ứng kịch liệt như vậy.
Không hề khác nhau.
" Chị, chị Nhã Dĩnh."
Sầm Vy chạm vào khuôn mặt đang hoảng loạn của nàng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng.
" Nhìn em, em là Sầm Vy."
" Sầm Vy...."
Nhã Dĩnh nhìn cô, hình ảnh kia dần ảm đạm đi, chỉ còn lại có cô.
Cảm xúc bắt đầu chậm rãi bình phục.
" Nói cho em, chị làm sao vậy?"
" Tôi..."
Ngữ khí Nhã Dĩnh có chút run rẩy.
Nàng vốn tưởng rằng, những bóng ma thời thơ ấu có thể biến mất hoàn toàn, vĩnh viễn không bại lộ trước mặt cô, vốn tưởng rằng tích cực tiếp thu trị liệu, một ngày nào đó sẽ tốt thôi.
Nhưng sự tình đột ngột phát sinh hôm nay giống như một cây gậy đánh nàng trở về nguyên hình.
" Tôi khi còn nhỏ cũng đã từng gặp qua loại sự việc giống hôm nay, ba tôi đến nhà xưởng làm việc và bỏ lại tôi. Lúc đó từ đâu xuất hiện một cô bé ở đó chung với tôi. Vào buổi tối, vài tên đàn ông đến nhưng cô bé đó đã kêu tôi trốn đi, sau khi tôi vừa trốn họ đến vây quanh cô bé. Vô tình lúc đó một con chuột chạy qua theo phản xạ tôi liền la lên, bọn họ đã thấy tôi.... Họ đem tôi và cô bé đó ép vào góc, chê cười rồi muốn chạm vào tôi và cô bé đó, đôi mắt thực sự rất khủng bố...."
Nàng còn chưa nói xong, Sầm Vy nắm tay nàng trong giận dữ kêu lên.
"Chị Nhã Dĩnh còn nhớ rõ những người đó không?"
" Sau đó tôi bị dọa ngất rồi, ba tôi nói bọn họ bị dọa chạy...."
Nàng cơ hồ nói với giọng nức nở, Sầm Vy cắn răng, cực kì đau lòng, ôm chặt lấy thân mình đang run rẩy của nàng, trong lòng ngoài căm giận đám người kia còn có ảo não với chính mình.
Trách không được lúc trước khi cô chạm vào nàng, nàng lại phản ứng lớn như vậy.
Vì nhiều lần tinh trùng lên não của cô, cái gì cũng không biết lại còn cưỡng bức, khi dễ nàng.
" Từ đó về sau, tôi phát hiện mình thật sự sợ đám đông, thật sự sợ hãi cùng người khác tiếp xúc, thật sự rất sợ..... Không sợ, không sợ.. Mấy năm nay, tôi vẫn luôn tích cực tiếp thu trị liệu, bệnh tình cũng dần chuyển biến tốt đẹp hơn."
Nhã Dĩnh nghĩ đến sự sợ hãi khi tiếp xúc với người khác của nàng tốt đẹp hơn từ khi nào? Giống như là từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy cô, từ khi cô bắt đầu chơi bóng ở dưới nhà nàng.
Nàng lần đầu tiên phát hiện chính mình không sợ hãi cùng căm ghét người khác như thế, cư nhiên có thể tỏa sáng, nụ cười càng ngày càng tươi lên, ánh mắt nàng một khắc cũng không muốn dời khỏi cô.
" Nhưng hôm nay...."
Nhã Dĩnh nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, nghĩ đến vừa rồi khi Sầm Vy chạm vào nàng, trong lòng vẫn từng đợt phát lạnh, nàng phát hiện chính mình từ trước đến nay vẫn chưa tốt lên.
" Sầm Vy, em nghĩ bệnh tình của tôi có thể sẽ khoẻ hơn được nữa không? Em có ghét bỏ tôi không?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt lập lòe nước mắt. Sầm Vy bị ánh mắt này của nàng nhìn cảm giác tim cô giống như bị người bóp nát, hận không thể đập nát đầu của những tên lưu manh hôm nay.
" Đồ ngốc, chị nói cái gì thế? Em...."
Bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên, Sầm Vy nhìn đến tên người gọi, sắc mặt ngưng trọng, buông lỏng cánh tay đang ôm Nhã Dĩnh.
Nhưng lúc này Nhã Dĩnh rất mẫn cảm, cô vừa buông ra liền nắm chặt cánh tay cô.
" Sầm Vy, em muốn đi đâu?"
" Em trả lời điện thoại...."
Cô còn chưa nói xong, Nhã Dĩnh nhón chân lên, như là hạ quyết tâm rất lớn, hôn lên môi cô.
Đồng tử Sầm Vy co rụt, ném di động ra, bế thân mình nàng lên, một chân đá văng cánh cửa.
Bệnh tự kỉ của Nhã Dĩnh, thật ra chính là do tự ti.
Loại tự ti này khi bắt đầu gặp được Sầm Vy, càng ngày càng nghiêm trọng.
Nàng sợ hãi bản chất xấu xí của mình bị cô biết được sẽ ghét bỏ, thậm chí nàng còn không xác định được chính mình khi còn nhỏ có bị xâm phạm qua hay không. Nhưng vào ngày hôm đó của cô nàng đã biết rồi.
Màn đêm đen nhánh, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Sầm Vy ôm Nhã Dĩnh ngã vào giường lớn. Hai người ngã vào trên giường, biết trước được sự việc sắp phát sinh, thân mình Nhã Dĩnh không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng ngoài dự đoán, Sầm Vy, người chưa bao giờ dừng lại giữa chừng lúc này lại đột nhiên dừng lại.
"Chị Nhã Dĩnh là người sạch sẽ nhất trên thế giới này! Những kẻ dơ bẩn khác, căn bản không xứng làm chị Nhã Dĩnh sợ hãi."
Sầm Vy nghĩ đến những lần làm tình trước đây, chị Nhã Dĩnh luôn trốn tránh ánh mắt của cô, cho dù bị khoái cảm mãnh liệt bao phủ, trong miệng vẫn là cự tuyệt.
Thì ra đó không phải là thẹn thùng, mà là từ tâm lí kháng cự mà ra.
Mà hành vi lỗ mãng trước đây của cô, căn bản không bận tâm đến cảm thụ của nàng, làm cho cô đối với chuyện này vẫn luôn thật sự sợ hãi.
"Chị Nhã Dĩnh không biết chính mình có bao nhiêu tốt đẹp...."
Sầm Vy vén tóc mái của nàng, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi nàng, tay chậm rãi cởi bỏ quần áo của nàng.
Nhã Dĩnh nghe được những lời an ủi của cô, thân thể dần dần không run rẩy nữa.
" Sầm Vy."
" Em đây."
Nhã Dĩnh muốn ôm cô, lại cảm giác cô từ trên người nàng đi xuống, nàng hơi hơi ngẩng đầu, liền phát hiện cô mở hai chân nàng ra.
Vốn dĩ cho rằng cô lại muốn chơi trò mới, lại không nghĩ đến, nương theo ánh trăng, Sầm Vy gục đầu vào giữa hai chân của nàng.
" Sầm Vy...."
Nhã Dĩnh như là ý thức được điều gì sắp xảy ra, khẩn trương kẹp chặt hai chân, lại bị Sầm Vy chặt chẽ đè lại.
" Không cần, nơi đó....Dơ."
" Nơi nào dơ? Rõ ràng rất xinh đẹp."
Phía dưới của cô gái nhỏ giống như một đóa hoa yêu kiều, hơi hơi mở ra, liền lộ ra hai cánh hoa phấn hồng, mềm mại kiều nộn.
Nơi đó nhỏ như vậy lại luôn phải nuốt vào vật khổng lồ của cô.
Sầm Vy nhìn, hô hấp nặng nề, đôi mắt cũng có chút đỏ. Cô cuối đầu ngậm lấy hạ thân của nàng.
Cánh môi ấm áp thấm ướt lập tức đem chỗ mẫn cảm của cô gái ngậm vào trong miệng, Nhã Dĩnh nhịn không được kêu một tiếng, đôi tay nắm chặt khăn trải giường.
" Không cần, không... Không cần liếm nơi đó...."
" Thơm quá, thật ngọt ~"
Sầm Vy vươn đầu lưỡi, liếm láp cánh hoa kiều nộn của nàng, đầu lưỡi hữu lực mà đẩy ra khe hở nhỏ.
" A a....Không cần, khó chịu, Sầm Vy... a~"
Môi lưỡi nữ sinh nóng bỏng mà hữu lực, phía trên như có một lớp gai, hỗn hợp ướt nóng bá đạo mà liếm láp tiểu huyệt của nàng.
Từng đợt khoái cảm mãnh liệt ập vào đầu Nhã Dĩnh, bởi vì quá thoải mái, làn da nàng nhanh chóng biến thành màu hồng nhạt, tay chân đều có chút run rẩy, hạ thể không nhịn được mà trào ra từng luồng dâm thủy.
Mới vừa trào ra đã bị Sầm Vy hút đi, giống như em bé si mê uống sữa.
" Chị thật nhiều nước, có phải biết em khát hay không?"
" A a a a...."
Nhã Dĩnh bị cô hút đến cong eo, hai chân không tự chủ được mà khép lại kẹp lấy đầu Sầm Vy, ngón chân đều cuộn tròn lại.
" Chị đừng kẹp, em biết chị sướng!"
" A a a , Sầm Vy, Tiểu Vy, đừng hút, muốn chết.....A sướng quá a, đừng dừng lại...."
Nhã Dĩnh bị tình dục xa lạ mãnh liệt thao túng, không tự giác được kêu lên khiến mặt nàng đỏ bừng.
Sầm Vy lại cười khẽ, đôi tay chạm vào cặp đùi trắng bóng của nàng.
" Chị yên tâm, sẽ không dừng lại, em phải dùng đầu lưỡi làm chị, đem chị làm đến cao trào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro