Chương 26
Yến Vân nằm trên giường, cơ bắp toàn thân đều run lên. Thường ngày nếu trong tình huống này cô sẽ tự cuộn tròn lại, làm cho bản thân giống như bào thai trong bụng mẹ. Lúc này cô lại bị lôi kéo đến khó chịu, cẳng chân hay bụng đều run rẩy.
Nửa người dưới run rẩy nhiều nhất, bởi vì chịu tác động của trứng rung.
Thịt non của cô kẹp chặt, đêm qua bị chị làm sưng đến hôm nay vẫn chưa xẹp bớt. Vậy mà giờ vẫn ngậm chặt trứng rung nuốt vào bên trong được.
Cô liều mạng giãy giụa, đôi môi bị cắn chặt phát ra âm thanh rên rỉ vụn vặt. Bên dưới không chịu được mà phun nước, trứng rung bên trong làm cô mất khống chế. Sống lưng liên tục lên xuống, phía sau bị giang tắc chế trụ làm cho thành ruột mấp máy co rút.
Sợi dây xích làm cho toàn thân cô đong đưa, cong chân phun nước không ngừng. Chăn bông trên người thấm ướt thành một mảng lớn, nhăn nhúm lại. Cô cao trào khá nhiều lần, liên tục giãy giụa để thoát khỏi xiềng xích. Cô phát ra những tiếng rên rỉ hòa dâm đãng, âm cuối còn hơi run rẩy.
Cuối cùng cô cũng kiệt sức, chỉ còn nửa người dưới bởi vì trứng rung mà không thể ngừng run rẩy.
Bất ngờ có tiếng đẩy cửa phòng, trứng rung vẫn kêu ong ong. Ngón chân bấu chặt ga giường, cô cắn môi đến bật máu, sợ hãi run lên.
Nhưng của phòng ngủ kia vẫn bị người ta đẩy ra, cô gái nhỏ sợ hãi không dám phát ra tiếng động. Ngay sau đó toàn thân chợt thấy lạnh, bị mắt hơi rũ xuống mí mắt bị kéo lên, cái gì cũng không nhìn thấy được.
Người đó bước tới xốc chăn cô lên, bàn tay lạng lẽo mơn trớn khắp người cô gái nhỏ. Tuyết Ngân vừa rời khỏi không bao lâu, người này rốt cuộc là ai?
Yến Vân sợ hãi, giọng nói cực kì hoảng loạn, bên dưới không ngừng chảy nước: "Chị, chị là ai?"
Chị không nói lời nào, chỉ là hơi thở nặng hơn nhưng không dừng lại động tác vuốt ve.
Gần như là dừng lại tại tiểu huyệt của cô một chút, ngón tay phác họa hai chữ "lẳng lơ" kia. Cô cảm thấy rất nhục nhã, Yến Vân thét lớn, bất ngờ bị người ta bóp chặt cổ, đầu vú cũng bị người đó thô lỗ cắn mạnh.
Đầu lưỡi ẩm ướt mút cắn nơi đó, so với Tuyết Ngân thì thô bạo hơn nhiều, giống như chị ta muốn nuốt luôn vú cô.
Nửa người dưới bị người kia kéo lấy, thong thả rút trứng rung ra ngoài. Ngón tay mơn trớn thịt non đang co rút, cô gái nhỏ gần như hít thở không thông, sắc mặt cùng đôi môi đều tái mét. Nước mắt lã chã rơi xuống. Trứng rung sắp được lấy ra lại trong lúc cô không đề phòng bất ngờ vị đâm vào. Ngón tay cùng trứng rung thô lỗ tiến vào huyệt động, điên cuồng khuấy loạn bên trong. Người kia gập eo cô lại, bàn tay to lớn bóp chặt cổ cô, khiến cô chỉ phát ra được âm thanh rên rỉ be bé.
Cô sợ muốn chết, liều mạng giãy giụa, trứng rung điên cuồng kích thích miệng tử cung. Làm cho dâm dịch chảy càng lúc càng nhiều, bởi vì giãy giụa khiến giang tắc vào sâu hơn kích thích vách ruột của cô. Bắp chân của cô căng cứng, nỗi gân lên, gần như là mất sức không chống cự nỗi nữa.
Ngón tay chị tàn nhẫn thăm dò trong cô, khiến cho tiểu huyệt non nớt trở nên dâm đãng. Côn thịt thô to có mang bao bất ngờ tiến vào bên trong, nơi đó đã ướt nhẹp đến khó coi.
Yến Vân cái gì cũng không thấy, hình như điều đó khiến cho cơ thể cô mẫn cảm hơn. Quay đầu làm cho trứng rung áp sát cổ tử cung hơn, điên cuồng ra ra vào vào. Tử cung cũng bị biến dạng theo động tác của người đó. Cô khóc lóc giống như đứa trẻ, nhưng bên dưới vì dục vọng lấn át mà chủ động dạng chân.
Từng cú thúc của chị thật sự quá tàn nhẫn, cô run rẩy không biết nói gì chỉ có thể khóc lóc. Nước mắt cùng dâm thủy thi nhau chảy ra.
Cuối cùng trứng rung ướt nhẹp kia cũng được lấy ra, côn thịt chị cũng rút ra theo. Ngón tay thon dài sờ soạng thịt non, phát ra tiếng nước nhóp nhép. Côn thịt chống vào miệng huyệt còn chưa khép lại được, bàn tay giữ chặt eo cô không chần chừ mà đi vào một lần nữa. Lần này không có mang bao, bởi vì chị muốn xuất tinh vào trong.
Tử cung của cô yếu ớt đón nhận, cơ thể nhỏ bé kịch liệt run rẩy. Trước mắt Yến Vân hoàn toàn tối đen, đầu cô tựa vào mép giường, gương mặt tái mét.
Còng tay đang khóa tay cô lạch cạch mở khóa, bịt mắt cũng được kéo xuống. Người đối diện mỉm cười nhìn cô, trong mắt cất giấu nhiều sự cưng chiều.
Là Tuyết Ngân.
Yến Vân vô thức thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cô đẫm lệ ngẩng đầu nhìn chị. Đôi môi run run chủ động tìm đến môi chị, gọi từng tiếng cô thật khẽ, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy chị. Chị đẩy ngã cô trên giường, chị vuốt ve cằm cô: "Sao hả, nhìn thấy người chơi em là tôi khiến em vui vẻ như vậy?"
"Đúng vậy. Yến Vân rất vui.... Vì đó là cô."
Chị đi ra ngoài khoảng tầm đâu 2-3 tiếng gì đó, sau khi trở về cũng không quên mang theo thuốc mỡ trở về. Chị để cô nằm thoải mái trên giường, sau đó nhẹ nhàng tách mở tiểu huyệt.
Động tác thật sự chậm rãi, giọng nói của chị vừa dịu dàng vừa ôn nhu cho cô biết lúc nảy chị đi dùng cơm với ai.
"Người phụ trách vụ án của mẹ em nói muốn cùng tôi ăn bửa cơm."
Chị chỉ giải thích một câu như vậy chứ không nói thêm gì nữa, sự việc cuối cùng giải quyết như thế nào, tốn bao nhiêu tiền, chị cũng không có nhắc tới: "Trưa nay em muốn ăn gì? Sau khi ăn xong tôi đưa em về."
Cảm giác này khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Chị tra tấn cô, sĩ nhục cô, đối với cô vô cùng tàn nhẫn, bên trên tiểu huyệt chữ viết còn chưa phai đi. Nhưng nếu như công tâm mà nói, chỉ trừ những lúc quan hệ tình dục thì bình thường chị là một người rất đáng tin cậy.
Ngón chân Yến Vân cong cong, lòng bàn chân bị chị giữ chặt, lực đạo nhẹ nhàng xoa bóp. Lòng bàn tay xoa xoa mắt cá chân, chị bóp chút ít thuốc mỡ ra tay.
Sau đó ngón tay từ từ hướng lên trên, nhẹ nhàng tách mở hai cánh hoa môi.
"Ư..."
Bắp đùi non mịn của cô bị tím một mảng, huyệt thịt mềm mại đáng thương tràn ra ngoài, vẫn còn chảy ra chút xíu dâm dịch.
Khi ngón tay chị đi vào cô phản ứng có điều kiện hơi co rúm lại, Tuyết Ngân cười nhạo cô: "Bé ngoan, tôi cũng không phải là một tên khốn."
Ánh mắt cô gái nhỏ đáng thương nhìn chị, đôi chân rụt rè mở ra. Chị lau khô tay, lại bóp ra chút thuốc nữa, nhẹ nhàng nâng mông cô lên giúp cô bôi thuốc.
Ngón tay thon dài cẩn thận tiến vào, để ý kỹ sẽ nghe thấy tiếng nước nho nhỏ.
Gương mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, sau khi chị bôi xong phía trước thì sẽ chuyển đến phía sau. Đôi tay chống trên giường hơi run nhẹ, cô hơi cong mông lên. Khi ngón tay vào sâu chút nữa eo cô khẽ cong lại, sương sống lưng run rẩy nhè nhẹ.
Cuối cùng cô gục ngã lên giường, dâm thủy dính đầy lòng bàn tay của chị.
Chị chính là một tên khốn thích trêu đùa cô.
Ánh nắng buổi chiều chói chang, Yến Vân cầm bệnh án của mình trong tay.
Đối với sự việc trước năm 16 tuổi cô không thể nhớ rõ, lâu lâu đôi khi nghe thấy mọi người nhắc đến. Họ nói cô lúc đó tính cách khá cộc cằn, nhưng mà không có gì lạ bởi vì bố cô còn cộc cằn hơn.
Nội dung viết trên giấy cô cũng nhớ mang máng, trên đó viết là cô bị hung khí làm trọng thương, vết thương khá nặng nên phải đưa đến bệnh viện tỉnh để chữa trị. Sau đó cô phải ở lại đó khá lâu, vì vậy bắt buộc phải nghĩ học một năm. Bởi vậy khi học lớp 11 cô đã đủ tuổi thành niên, so với các bạn trong lớp thì lớn hơn một tuổi.
Nhưng cô không hiểu tại sao Tuyết Ngân lại có những thứ này.
Cô cầm hồ sơ bệnh án nhìn Tuyết Ngân, chị lười biếng ngồi bên cửa sổ. Máy tính đặt trên chân chị, trên sống mũi là đôi mắt kính gọng vàng. Chị cảm nhận được ánh mắt của cô nên ngẩng đầu nhìn cô hỏi có chuyện gì.
"Trước đây cô từng gặp em rồi sao?"
Trong đầu Yến Vân có một đoạn ký ức mơ hồ, nhưng suy cho cùng cô vẫn nghĩ không ra.
"Ừ."
Chị lười biếng đáp lại cô: "Năm em 16 phải nhập viện, khi đó phòng bệnh của chúng ta kế nhau. Đêm đó khi bố em đến kiếm chuyện em đã chạy sang phòng tôi trốn."
Giọng nói của chị nhẹ nhàng giống như tùy tiện kể lại một câu chuyện cũ, khi chị kể chuyện ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Yến Vân. Cô quay đầu sang nhìn chị lại bất ngờ bị chị đánh một cái vào mông trừng phạt.
Diễn biến tiếp theo của câu chuyện là gì?
Cô ngẩng đầu chờ chị kể tiếp.
"Sau đó em hoàn toàn quên đi tôi, Yến Vân em đúng là không có lương tâm."
...
Đừng quên follow và vote cho mình nha 🌻❤️.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro