Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cơ hội chỉ đến một lần mà thôi


Fanfic: You know that you had it once.

Author: megumis

Pairing: Toji Fushiguro & Gojo Satoru

Tag: Love at First Sight, Different First Meeting

Translation by tnln., at Mỗi ngày một Toji Fushiguro

Source: https://archiveofourown.org/works/29332608

Tóm tắt:

Toji không đóng vai một người chồng, một con quái vật, con tốt thí hay bao cát nữa.

Anh đi mua đồ ở chợ dưới phố từ căn hộ của mình.

Cuộc sống của anh ấy trôi đi thật chậm rãi, may mắn thay. Toji làm việc năm ngày một tuần và dành hai ngày cuối cùng chạy bộ. Anh trở về một căn hộ yên tĩnh của mình, bật TV trong khi sửa soạn một bữa tối đúng nghĩa thay vì ăn đồ ăn đóng gói quá hạn sử dụng. Đồ ăn thừa anh để trữ đông. Toji ngủ một mình trên chiếc giường lớn, anh tự đọc sách cho đến khi thiếp đi nếu như xung quanh yên tĩnh quá mức. Trên đầu giường là chồng sách đã đánh dấu nhiều đến sờn mòn.

Toji hài lòng với hiện tại. Anh đã bước ra khỏi thế giới ấy, sống một cuộc đời bình lặng phi biến cố.

Giá như vũ trụ cho phép điều đó.

Toji chẳng việc gì phải quan tâm nếu có bắt gặp người kế thừa Gia tộc Gojo đang một mình, say xỉn và mất khả năng tự vệ. Chẳng bao giờ phải việc của Toji nữa.

...

Chuyện là, Toji từ bỏ.

Trong suốt cuộc đời của mình, ngoại trừ những năm gần đây, Toji đã sống một cuộc đời mà anh chẳng bao giờ mong muốn. Anh tồn tại như một bao cát khi anh còn trẻ và yếu ớt, sau đó như một con tốt thí khi anh trưởng thành và mạnh mẽ hơn.

Rồi sau đó, khi Toji chưa trưởng thành nhưng đủ lớn và mạnh mẽ để bảo vệ chứ không phải phá huỷ, anh trở thành người chồng và sau đó là một người cha.

Một người cha.

Ít nhất Toji nghĩ mình như thế. Lần gần nhất khi anh ấy nghe ngóng bằng cách luồn sau những bức tường, căng tai ra cho đến khi nghe được tin tức về thành viên nhỏ tuổi nhất tộc Zenin đã thực hiện được chú thuật gia truyền, Toji có thể rời đi trong yên bình. Toji vẫn là một người cha.

Rõ là anh không phải người cha tốt. Nếu không thì Toji đã chẳng giao con trai mình cho chính nơi biến anh thành người như hiện tại. Những người cha tốt không nuôi dạy con trai mình trở thành quái vật.

Mọi chuyện đã khác, anh tự nhủ mỗi khi cảm giác tội lỗi trào lên cắn nuốt ruột gan Toji từ trong ra ngoài. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn cho những người như con anh ta. Nó sẽ nên một thần đồng, sau này là một thiên tài và trở thành người được trọng vọng nhất. Gia tộc đó sẽ khiến con trai anh hiển hách.

Để được tự do, Toji đằm mình trong nước hồ là máu và tự đọa mình xuống tầng sâu địa ngục, nhưng giờ đây, mọi sự đã hoàn tất. Bất chấp đó là một cái giá quá đắt, nó mang lại sự thay đổi tốt đẹp. Toji không còn làm con tốt thí của họ nữa.

Toji không nghĩ về khoảng thời gian anh đóng vai một người chồng. Chuyện đã qua lâu rồi nhưng không hiểu sao vết thương ấy vẫn mãi là một vết thương hở không thể lành miệng.

Khi mọi chuyện đau đớn đến mức Toji tưởng rằng vết thương hẳn còn tươi và rỉ máu, anh kiểm tra nó nhưng chỉ nhìn thấy làn da mịn màng, ấm nóng và nguyên vẹn. Chắc là mắt Toji đã kém đi rồi. Nếu nơi đó không phải là vết thương, nó phải là một khoảng trống vì khi nó không đau đớn, nó thành ra tê liệt và trống rỗng. Toji không muốn nghĩ về nó.

Toji không đóng vai một người chồng, một con quái vật, con tốt thí hay bao cát nữa.

Anh đi mua đồ ở chợ dưới phố từ căn hộ của mình.

Cuộc sống của anh ấy trôi đi thật chậm rãi, may mắn thay. Toji làm việc năm ngày một tuần và dành hai ngày cuối cùng chạy bộ. Anh trở về một căn hộ yên tĩnh của mình, bật TV trong khi sửa soạn một bữa tối đúng nghĩa thay vì ăn đồ ăn đóng gói quá hạn sử dụng. Đồ ăn thừa anh để trữ đông. Toji ngủ một mình trên chiếc giường lớn, anh tự đọc sách cho đến khi thiếp đi nếu như xung quanh yên tĩnh quá mức. Trên đầu giường là chồng sách đã đánh dấu nhiều đến sờn mòn.

Toji hài lòng với hiện tại. Anh đã bước ra khỏi thế giới ấy, sống một cuộc đời bình lặng phi biến cố.

Giá như vũ trụ cho phép điều đó.

____

Ca cuối trong ngày thường được giao cho Toji.

Toji không phiền hà gì chuyện đó, xem xét việc những nhân viên duy nhất khác tại cửa hàng nhỏ này là người chủ lớn tuổi và cô cháu gái tuổi teen. Vẻ ngoài của Toji cộng thêm tính cách của anh, thêm việc Toji cũng đã quen làm việc vào ban đêm. Toji chưa từng phải liên hệ bên cung cấp hàng, lau sàn nhà được lót bằng vải sơn, dự trữ tủ đông rồi thông qua đó kiểm tra hàng tồn kho. Nhưng đó là những gì anh đang làm bây giờ. So với công việc cũ, rõ là Toji yêu thích việc này hơn.

​​Vào buổi khuya, lượng khách thường thưa thớt hơn nhiều. Những nhân viên công sở mệt mỏi lê chân vào cửa hàng mua thuốc lá và hamburger thịt bò đông lạnh, các ca làm thêm giờ ghì nặng vai họ; những sinh viên ngẫu nhiên vào mua hàng, dọn sạch quầy mì ăn liền và nước tăng lực nặng đô, gom thêm những thứ như đồ ngọt và kem để giảm stress.

Toji nhìn cuộc sống thoáng qua bình dị này và lưu trữ cẩn thận sâu trong trí nhớ.

Toji có thể đã sống như họ, trong một thế giới khác. Nếu như được sinh ra bình thường, Toji đã có thể đi học. Thay vì bị nhốt vào những căn phòng bụi bặm và chôn vùi trong tối tăm, có lẽ Toji có thể giỏi những thứ mà người bình thường giỏi và kiếm được một công việc cho phép làm vào ban ngày. Đáng ra Toji có thể làm chồng, làm cha trong nhiều thập kỷ thay vì chỉ trong vài năm.

Toji không thích nghĩ về những khả năng. Anh làm việc trong sự chắc chắn. Toji chỉ những nhân viên công sở mệt mỏi sử dụng lò vi sóng phía sau để họ có một bữa ăn nóng hổi. Anh để ý đến những sinh viên có hốc mắt đặc biệt thâm quầng, dúi những gói thạch miễn phí vào túi của họ. Toji thấy những việc anh có thể làm nên anh đã lựa chọn. Anh chẳng hại gì ai.

Anh chẳng thương tổn ai.

Và bởi vì Toji không muốn những việc ấy nữa, anh vẫn tiếp tục bước đi ngay cả khi nhìn thấy một mái tóc bạc trắng, một đôi mắt xanh lóe lên, thân hình đóng trong bộ suit quá nhỏ đang dựa vào phía trước cửa hàng, miệng lẩm bẩm. Toji đã kiểm hàng xong, quét dọn và khóa tất cả các cửa trừ cửa trước. Anh không có lý do gì để không rời đi.

Toji chẳng việc gì phải quan tâm nếu có bắt gặp người kế thừa Gia tộc Gojo đang một mình, say xỉn và mất khả năng tự vệ. Chẳng bao giờ phải việc của Toji nữa. Sau khi đã đóng hàng, Toji có thể về nhà, anh sẽ bật TV trong lúc đang nấu bữa tối, sau đó đọc nốt cuốn sách dang dở từ ngày hôm kia trước khi đi ngủ và—

"Này chú ơi," gã trai nói lảm nhảm, cơ thể nồng nặc mùi rượu rẻ tiền. "Chú có kem không?"

"Không." Toji nheo mắt nhìn chùm chìa khóa cố tìm ra cái phù hợp. "Hơn nữa, tôi vừa mới đóng cửa. Nhóc hông gặp may rồi."

"Chết tiệt," cậu ta rên rỉ, đá gót chân xuống vỉa hè. "Nhưng tôi thật sự muốn ăn."

Toji tạm dừng tìm chìa khoá và liếc nhìn vẻ giận dỗi kia. Toji đúng là hồ đồ rồi.

Đêm đã khuya, trời lạnh nhưng Toji đoán rượu mới là thủ phạm khiến má cậu ta ửng hồng. Đôi má phồng lên trong một cái bĩu môi hờn giận, kết hợp với đôi môi chúm lại cùng đôi lông mày mỏng nhíu. Bên dưới hàng lông mày đó là đôi mắt xanh nhất mà Toji từng thấy, tuy mất đi tiêu cự vì say xỉn nhưng lại sáng và long lanh đáng kinh ngạc. Gã trai chớp mắt, những giọt nước đầy trào ra, bám vào hàng mi dày rồi đua nhau chảy xuống mặt cậu.

"Ưm." Môi dưới của cậu ta mấp máy. Có gì đó trong ngực Toji như thắt lại đau đớn. "Chú coi giúp tôi được không? Xin chú đấy?"

Toji cất chìa khóa. Anh hít một hơi thật sâu, rồi lặp lại lần nữa.

"Được rồi," Toji nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn dự định. "Tôi sẽ coi cho cậu. Ở yên đó, nghe rõ không?"

Cậu trai reo vui và chúi đầu vào chân Toji, một cử chỉ kỳ lạ mà Toji cho là thể hiện sự yêu thích. Nói như thế nào thì má của cậu đang áp vào đùi Toji còn cậu đang ngước nhìn anh bằng đôi mắt đó. Đôi mắt vẫn luôn là điểm yếu của Toji, kể cả trong những quãng thời gian về trước mà anh muốn quên đi nhất.

"Nghe rõ ạ! Cảm ơn chú," cậu trai nấc lên. Cái miệng đang dẩu lên của cậu biến thành một nụ cười nhếch mép đáng yêu khi cậu rúc vào chân Toji. "Chú là nhất."

Một cảm giác chiếm lấy Toji, rằng một bàn chơi khác đã được sắp đặt và Toji đang thua, thậm chí có thể là thua đứt luôn rồi. Không.

Toji không thoả hiệp với những khả năng.

—----

Cậu trai ngủ gật chỉ trong vài phút sau khi Toji rời đi.

Toji tự hỏi liệu cậu ta không cảnh giác vì óc phán đoán đã bị lung lạc do rượu hay vì bản thân đã quen với khả năng tự vệ của chú thuật vốn có.

Trước khi rửa tay gác kiếm, Toji đã nghe đủ những câu chuyện kinh hoảng về gia chủ tương lai Gojo, dù Toji rất nghi ngờ về tính xác thực của chúng. Trẻ trung và dễ uốn nắn thành một vũ khí sắc bén nhưng đủ trưởng thành để nhận thức về mình. Đủ mạnh để san bằng thành phố, bị đồn đoán đã giết chính cha mình, khét tiếng là người chướng tánh và kiêu ngạo. Mọi người xung quanh sợ cậu ta như cách họ làm với Toji.

Toji không sợ.

"Này nhóc." Anh cúi xuống và bẹo má cậu. "Kem đây."

Cậu chớp chớp mắt cho tỉnh và nheo mắt nhìn vào mặt Toji, biểu cảm trở ra rõ ràng hơn khi cậu hồ hồ nhớ ra Toji là ai.

"Chú!" Cậu ta vui đến phát khóc, vỗ vào chỗ bên cạnh, cánh tay quạt quạt lên xuống trông thật buồn cười. "Đây, đây, chú ngồi với tôi. Cho chú ăn chung nè."

"Rộng lượng quá đi," giọng Toji vô cảm, ngồi xuống đất. Đầu gối Toji nhoài ra và cậu ta cười khúc khích. Toji phớt lờ đi người bên cạnh, mở nắp chai nước mà anh tiện tay lấy đi từ cửa hàng.

"Tên tôi là Satoru," cậu trai nói, bàn tay lóng ngóng tìm cây kem. Toji giữ nó ngoài tầm với của Satoru.

"Tên hay đó. Giờ uống cái này đã," Toji ra lệnh, bắt lấy tay Satoru và quấn chúng quanh chai nước. Satoru không đến mức không thể điều khiển tay chân để tự mình uống. Toji bỏ tay ra, cố gắng nhấn chìm nỗi thất vọng đang cuộn trong lòng anh.

Phần nào sự thất vọng đó được xoa dịu khi Satoru cho phép Toji gạt đi nước đang chảy xuống cằm.

"Tôi vẫn say quá," cậu ta vui vẻ nói sau khi uống hết. "Sảng khoái ghê."

"Đợi tới sáng mà xem," Toji rào trước với cậu. "Mà làm sao lại uống nhiều như vậy? Họp hành gặp vấn đề sao?"

Toji chỉ đang nói đùa, nhưng Satoru gật đầu rồi lại bĩu môi. Lần này không phải bĩu môi theo kiểu hờn dỗi mà là loại tức tối, trông không hợp với Satoru chút nào. Toji xé bao bì của que kem rồi đổi vị trí nó với chai nước đã rỗng. Satoru hung ác cắn phần trên của cây kem.

​​"Tôi... Ừm, tôi là người trẻ nhất trong nhóm." Satoru chun mũi. "Phải, thật sự là thế. Dẫu sao thì tôi vẫn phải tham gia mấy buổi họp ngu ngốc này vài tháng một lần. Mấy lão thượng tầng thì thích ăn tối cùng với uống rượu, nhưng ăn tối chỉ là cái cớ thôi cho việc uống rượu. Cách duy nhất để họ chịu nghe tôi nói là uống rượu chung với họ, và nếu tôi không thể khiến họ lắng nghe thì mọi người sẽ chết."

Toji nghiền ngẫm những lời của Satoru. Những ám chỉ mơ hồ của cậu ta về thực tế giới chú thuật sư không phải là không chính xác hoàn toàn.

"Nhóc biết đấy, tôi cũng từng là một kiểu như thế trước khi làm công việc này," Toji nói, chỉ ngón tay cái vào cửa hàng. Anh không đề cập việc anh ấy từng là lí do làm vài người trong đó chết. "Nên là tôi có thể hiểu đại khái những điều nhóc nói và phải nói là nhóc không giống kiểu sẽ để cho người khác lấn lướt mình."

Satoru gật gật theo lời Toji nói và không dừng lại, gục gặc cho đến khi cậu nghiêng người, đầu đáp xuống vai Toji. Ẩn dưới mùi hương của rượu là một mùi thoang thoảng vị ngọt của hoa.

Toji ngồi yên nhưng anh lấy đi cây kem ăn dở đang chảy ra của Satoru. Satoru, một tay thành nắm đấm kê dưới cằm, cuộn người lại như một quả bóng áp vào người Toji. Cậu không phải kiểu nhỏ nhắn nhưng lại đủ nhỏ so với Toji để nằm rúc vào đấy như thể mọi thứ lẽ ra phải thế.

"Đúng là như vậy," Satoru rên rỉ. Thấy tội nghiệp tôi đi, giọng nói của cậu ám chỉ. "Nhưng tôi cũng không thực sự có bất kỳ người bạn nào. Nên là tôi phải hành xử tử tế với mấy người đó, hoặc không chẳng ai nói chuyện với tôi nữa, điều đó thậm chí còn tệ hơn chuyện uống rượu để nói chuyện với nhau."

Bàn tay của Toji đưa lên đặt trên tóc Satoru, lơ đãng vuốt ve những sợi tóc cứng đơ. Satoru rúc lại gần hơn, như rằng nếu cậu cố gắng hết sức để chui vào bên trong thì cậu có thể làm tổ trong đấy và tránh xa bọn trưởng lão xấu tính từ các tộc. Toji cho phép điều đó. Thậm chí là còn mời cậu tiến sâu vào.

"Tôi hiểu rồi," Toji thì thầm. "Tôi cũng không có bạn bè gì ngay cả khi tôi rời khỏi thế giới đó. Những người muốn nói chuyện với tôi đều không còn hoặc biệt tích rồi. Đôi khi tôi nghĩ, chính tôi đã khiến mình ra đơn độc."

Toji không nhiều lời như thế đã khá lâu. Chuyện ấy thật đau lòng, nhưng thật khó để chỉ ra nỗi đau đó là do anh để giọng nói mình phí hoài, hay do việc Toji chỉ muốn thổ lộ cõi mình tới một người mà anh muốn coi là cả thế giới của anh. Toji cũng đã không làm chuyện này trong rất nhiều năm.

Satoru đánh lạc hướng Toji ra khỏi sự buồn đau, cậu ngáp và cố gắng rúc vào gần hơn.

"Chú cũng có tệ lắm đâu," Satoru nói nhỏ. "Tôi sẽ là bạn của chú, chú làm bạn của tôi, rồi không ai phải còn đơn độc nữa. Tôi nghĩ đó là một... một giao dịch cùng có lợi cho cả hai bên. Đồng ý chứ?"

Toji không nghĩ mình sẽ thoả mãn với việc chỉ được làm bạn với Satoru, nhưng cũng chẳng hại ai nếu anh giúp Satoru tiêu khiển lúc này. "Được thôi."

"Rất vui được hợp tác với chú." Toji cảm thấy Satoru ngáp vào cổ mình. Anh ước có thể thấy khung cảnh đó để biết Satoru khi ngáp trông như mèo con hay như rắn nhỏ. Toji muốn biết mọi thứ về Satoru. "Ừm. Ngủ ngon, Toji-san."

Toji chớp mắt. Anh nhớ lại toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người và cam đoan rằng anh chưa bao giờ nói với Satoru tên của mình.

Thay vì như một cơn lũ quét qua vội vã, cảm xúc như một dòng nước ấm áp và tình ý chảy tràn ngập Toji. Toji không quen với việc được người khác nhớ đến, nhưng cảm giác cũng chẳng khó chịu gì. Chẳng phải khi nó không hề đe doạ ai. Chẳng phải khi đó là Satoru.

Bây giờ đã là hai giờ sáng và Satoru đang ngủ trên vai Toji. Đúng ra Toji đã ăn xong bữa tối trong căn hộ yên tĩnh và đang nằm trên chiếc giường trống của mình. Cuộc sống bình lặng phi biến cố của Toji đã bị thay đổi không cách nào cứu vãn. Nhưng trực giác của anh nói rằng anh đã làm điều đúng đắn. Toji đang ở nơi mình thuộc về và cơ thể anh biết cả điều đó.

Toji không bao giờ có ý định trở thành bất cứ thứ gì khác hơn là một nửa trong một tổng hoà hoàn chỉnh.

Cơ thể Toji tự động sắp xếp lại trật tự cấu tạo cơ thể mình, cơ bắp anh co lại dưới trọng lượng của một gánh nặng khác ngoài của chính anh. Nơi không gian từng là trái tim Toji, một con thú bị thương, bị vùi chôn rất sâu ngẩng đầu lên. Con thú ấy như một người bạn cũ. Đã rất lâu kể từ lần cuối cùng nó cục cựa và tỉnh mị.

Người này, nó nói. Của mày. Giữ cậu ấy đi.

Toji lắng nghe giống như cách anh từng làm rất lâu trước đây và kéo người con trai đang ngủ vào vòng tay của mình.

Toji về nhà với những bước đi chắc và cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro