
Nếu Furuya Rei là người yêu bạn
Nếu Furuya Rei là người yêu bạn, tình yêu ấy sẽ không giống bất kỳ ai bạn từng biết. Nó mang hương vị của những buổi đêm muộn, ánh đèn đường vàng vọt, và những cuộc trò chuyện dở dang vì một cuộc gọi khẩn cấp.
Anh là kiểu đàn ông không bao giờ xuất hiện chỉ vì "rảnh rỗi". Khi Rei bước đến bên bạn, nghĩa là anh đã dành ra phần thời gian hiếm hoi trong một lịch trình bị xé vụn bởi công việc, nguy hiểm và những bí mật mà anh chưa thể nói.
Furuya yêu theo cách của một người luôn sống giữa ranh giới sinh – tử: nồng nhiệt nhưng kỷ luật, dịu dàng nhưng kiềm chế. Anh sẽ không nói "Anh nhớ em" mỗi ngày, nhưng khi nói, giọng anh sẽ thấp và trầm đến mức khiến trái tim bạn co lại. Anh sẽ không hứa "Anh sẽ luôn ở bên", nhưng từng lần xuất hiện của anh đều mang theo cảm giác... như thể bạn là nơi anh phải quay về, dù thế giới ngoài kia có cháy rực đến đâu.
Anh chú ý đến mọi thay đổi nhỏ nhất của bạn. Nếu tối hôm qua bạn ngủ muộn, sáng nay anh sẽ đặt cà phê ít caffeine hơn trước mặt bạn. Nếu bạn trầm ngâm hơn thường lệ, anh sẽ không hỏi dồn, chỉ nghiêng người về phía bạn khi đi bộ, bàn tay vô thức đặt lên lưng bạn như một sự trấn an thầm lặng.
Nhưng yêu Furuya Rei không bao giờ là một câu chuyện chỉ có màu hồng. Sẽ có những ngày bạn chờ điện thoại đến mức chìm vào giấc ngủ trên ghế sofa, và khi mở mắt, đã thấy anh ngồi bên, áo khoác còn vương mùi khói và bụi đường. Anh sẽ chạm khẽ lên mái tóc bạn, thì thầm:
— Xin lỗi vì về muộn.
Nhưng bạn biết, đó là tất cả những gì anh có thể nói. Lý do thì không bao giờ đầy đủ.
Với Furuya, tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự bảo vệ. Anh sẽ giữ bạn tránh xa khỏi những thứ anh thấy nguy hiểm, ngay cả khi điều đó nghĩa là giấu đi một phần sự thật. Anh tin rằng, an toàn của bạn quan trọng hơn sự tò mò hay giận dỗi của bạn.
Và có lẽ, điều vừa đẹp vừa đau khi yêu một người như Furuya Rei... là bạn không bao giờ biết anh sẽ ở bên bạn bao lâu. Nhưng bạn biết, chỉ cần anh còn tồn tại, bạn vẫn là điểm dừng mà anh tìm đến. Không cần lời hứa, không cần những tấm ảnh đôi, chỉ cần khi bạn mở cửa, anh vẫn đứng đó, mắt ánh lên tia mệt mỏi lẫn nhẹ nhõm:
— Anh về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro