Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Hết

Những ngày tháng trôi qua trong căn phòng kín đáo của Arlecchino, Furina dần nhận ra một điều kỳ lạ: sự chú ý của Arlecchino, từng luôn sắc bén và đầy chiếm hữu, giờ đây bắt đầu mờ nhạt đi. Những buổi sáng cô ta đến thăm, giờ chỉ còn lại những cái nhìn thoáng qua, như thể chỉ để kiểm tra, chứ không còn là sự quan tâm sâu sắc mà Furina đã từng cảm nhận.

Arlecchino không còn ngồi xuống cạnh cô mỗi buổi tối để thì thầm những lời khẳng định chiếm hữu, không còn chạm vào cô bằng bàn tay lạnh lẽo ấy nữa. Thay vào đó, cô ta dành phần lớn thời gian cho công việc của mình, những cuộc họp không ngừng với các thành viên trong Fatui, những kế hoạch và mưu đồ mà Furina không thể tham gia.

Furina cảm thấy như một cái bóng trong chính căn phòng của mình. Cô đã từng tự hào về quyền lực và sự tôn kính của Fontaine, nhưng giờ đây, cô chỉ là một người phụ thuộc, bị giam giữ trong một không gian mà người giam giữ không còn quan tâm đến mình.

Một buổi tối, khi Arlecchino bước vào phòng với vẻ mặt mệt mỏi và không mấy hứng thú, Furina không thể kìm được cảm giác hụt hẫng. Cô nhìn Arlecchino, trong lòng đầy sự thất vọng không thể diễn tả.

"Ngươi không còn cần ta nữa sao?" – Furina hỏi, giọng cô khẽ run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì nỗi buồn sâu thẳm.

Arlecchino nhìn cô, mắt hơi nhướn lên, như thể không hiểu tại sao Furina lại hỏi câu này. Cô ta thở dài, rồi lắc đầu.

"Cần ngươi?" – Arlecchino nhếch môi cười, nhưng nụ cười không còn vẻ dịu dàng như trước. – "Ta không cần phải 'cần' ngươi. Ngươi đã là một phần của ta rồi, Furina. Giờ ngươi chỉ là một đồ vật, một thứ mà ta có thể kiểm soát. Không cần phải làm gì thêm."

Lời nói của Arlecchino lạnh lùng như dao cắt vào trái tim Furina. Cảm giác bị xem như một món đồ, một phần phụ trong cuộc chơi của Arlecchino, khiến cô cảm thấy nhỏ bé và vô giá trị.

Arlecchino tiến lại gần, nhưng thay vì những cử chỉ nhẹ nhàng như trước, cô ta chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát Furina. Một khoảng cách vô hình đã được tạo ra giữa họ.

"Ngươi đã không còn thú vị nữa, Furina." – Arlecchino nói, giọng điệu trống rỗng. – "Ta đã chiếm được ngươi, và bây giờ ngươi không còn gì để khiến ta quan tâm nữa."

Câu nói của Arlecchino như một nhát dao xuyên qua tâm trí Furina. Cô cảm thấy như mình đang chìm vào bóng tối, nơi mà ngay cả sự chú ý của kẻ đã chiếm lấy mình cũng không còn.

Furina không nói gì, chỉ cúi đầu. Trong lòng cô, những cảm xúc hỗn loạn đan xen: sự thất vọng, sự tức giận, và một nỗi đau khó nói thành lời. Cô từng là Archon, là nữ thần của Fontaine, nhưng giờ đây cô chỉ là một vật vô tri, một phần của trò chơi mà Arlecchino đã chán.

Khi Arlecchino bước vào phòng một lần nữa, Furina không còn phản ứng như trước. Cô không giận dữ, không phản kháng. Thay vào đó, cô chỉ ngồi đó, im lặng, như một bức tượng vô hồn.

Arlecchino không khỏi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy sự thờ ơ của Furina. Đó là điều cô ta chưa bao giờ nghĩ tới. Cô ta bước đến, hất cằm lên, cố gắng làm ra vẻ tự mãn, nhưng không thể tránh khỏi một sự thất vọng mơ hồ trong lòng.

"Ngươi không còn quan tâm à?" – Arlecchino nói, dù không có vẻ gì là quan tâm thực sự.

Furina không đáp, chỉ nhìn cô ta, đôi mắt trống rỗng.

Arlecchino im lặng một lúc lâu, rồi quay lưng bước ra ngoài, không một lời cuối. Cô ta có thể cảm nhận được sự nhàm chán trong chính mình, nhưng không biết phải làm gì với nó.

Những ngày tiếp đó, là toàn bộ những chuỗi ngày tâm tối của cuộc đời Furina

Căn phòng vẫn yên lặng, nhưng không khí như nặng nề hơn bao giờ hết. Arlecchino bước vào, sự im lặng giữa cô và Furina như một vết nứt không thể hàn gắn. Dù vậy, hôm nay có điều gì đó khác biệt. Arlecchino không thể phủ nhận sự tức giận đang dâng lên trong lòng mình, một sự giận dữ không thể kiểm soát.

Furina, ngồi ở góc phòng như một bóng ma, không còn thèm quan tâm đến những gì Arlecchino làm. Cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ, như thể mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại.

Và đó là lúc Arlecchino không thể kiềm chế được cơn giận nữa. Mắt cô ta đỏ ngầu, ánh nhìn sắc lạnh như dao.

"Ngươi đang làm gì vậy, Furina?" – Arlecchino gầm lên, giọng đầy sự chán ghét. – "Ngươi đang thách thức ta phải không?"

Furina không trả lời, chỉ cúi mặt xuống, không hề nhìn lên. Đó là sự thờ ơ mà Arlecchino không thể chịu đựng được.

Cô ta bước lại gần, tay nắm chặt thành đấm. Sự kiên nhẫn của Arlecchino đã cạn kiệt.

"Ngươi nghĩ ngươi là ai?" – Cô ta hét lên, tiếng vang trong căn phòng rộng lớn. – "Ngươi không còn gì ngoài một con rối! Ta đã lấy đi tất cả của ngươi, và ngươi lại dám phớt lờ ta?"

Arlecchino không còn giữ được vẻ kiên nhẫn hay sự kiểm soát mà trước đây cô ta vẫn áp dụng. Cô ta túm lấy tóc Furina, kéo mạnh, khiến Furina ngẩng đầu lên trong sự đau đớn. Ánh mắt Arlecchino tối tăm, sự tức giận cháy bỏng trong mắt cô ta.

"Ngươi tưởng ngươi vẫn là Archon của Fontaine sao?" – Arlecchino cười khẩy, rồi thả tóc Furina ra, đẩy cô ngã mạnh vào tường. – "Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối, một kẻ không còn giá trị."

Furina, dù đau đớn và nhục nhã, không đáp lại. Cô chỉ cúi đầu, không muốn đối mặt với cơn giận dữ của Arlecchino. Nhưng điều đó lại càng khiến Arlecchino tức giận hơn

"Câm miệng đi!" – Arlecchino hét lên, bước lại gần, không ngừng lắc mạnh đầu Furina. – "Ngươi không có quyền im lặng. Ngươi đã không còn quyền gì nữa rồi!"

Cô ta đưa tay lên, tát mạnh vào mặt Furina, khiến cô ngã sang một bên. Máu từ miệng Furina bắt đầu chảy ra, nhưng cô không hề phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn Arlecchino bằng ánh mắt đau đớn.

Arlecchino đứng đó, thở hổn hển, nhìn thấy Furina nằm gục dưới chân mình. Cơn giận vẫn không dịu đi, nhưng một cảm giác lạ lùng bắt đầu lan tỏa trong lòng cô ta – cảm giác quyền lực.

"Ngươi không có giá trị gì nữa, Furina." – Arlecchino thì thầm, cúi xuống gần mặt Furina. – "Vì vậy, ngươi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tay ta."

Furina, dù đau đớn, không nói gì, chỉ để mặc cho Arlecchino. Nhưng trong sâu thẳm, cô biết một điều: cô không còn là chính mình nữa. Và Arlecchino, với cơn giận dữ đã qua, sẽ không dừng lại cho đến khi cô hoàn toàn thuộc về cô ta.

Sau cơn giận dữ hôm đó, một điều gì đó thay đổi trong cách Arlecchino nhìn Furina. Cô ta không còn coi Furina là một nữ thần của Fontaine, không còn nhìn cô như một đối thủ hoặc một mục tiêu cần phải chiếm hữu. Thay vào đó, Furina giờ đây chỉ là một công cụ giải trí, một món đồ chơi để Arlecchino xả giận mỗi khi công việc căng thẳng, mỗi khi cô cảm thấy cần phải trút bỏ mọi sự mệt mỏi và thất vọng.

Mỗi buổi sáng, Arlecchino bước vào căn phòng mà Furina bị giam giữ, như thể đây là một phần trong chu trình thường nhật của cô. Furina, với bộ dạng mệt mỏi và rã rời, không còn phản kháng nữa. Cô đã quá quen với những ngày tháng này, nơi mỗi khoảnh khắc đều bị điều khiển bởi sự chán ghét và sự coi thường của Arlecchino.

"Sáng nay ta có một cuộc họp căng thẳng," Arlecchino bắt đầu, ngồi xuống chiếc ghế gần giường của Furina, thả lỏng cơ thể. Cô ta không nhìn Furina, mà chỉ gõ nhẹ ngón tay lên bàn. – "Nhưng không sao, ngươi ở đây để giúp ta thư giãn mà."

Furina không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó, đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống sàn. Cô đã mất hết hy vọng, mất hết kiên trì, và giờ đây, chỉ còn lại một người làm trò chơi từ chính cô. Arlecchino bắt đầu đứng dậy, bước tới gần, và lấy một chiếc gậy dài từ bên cạnh, giơ lên.

"Ngươi là một công cụ giải trí," Arlecchino tiếp tục, giọng điệu trầm tĩnh. "Một món đồ chơi để ta giải trí, Furina. Ngươi sẽ là nơi ta chút giận mỗi khi cảm thấy áp lực. Chẳng phải vậy sao?"

Arlecchino vung chiếc gậy xuống, không phải để gây thương tích, mà chỉ là một cú đánh nhẹ lên vai Furina. Lực không mạnh, nhưng đủ để khiến Furina cảm thấy nhói đau, và cũng đủ để khiến cô phải chịu đựng một cách thụ động. Đây không phải là lần đầu tiên, và chắc chắn không phải lần cuối cùng.

"Ta không còn muốn nói chuyện với ngươi như trước," Arlecchino nói, nhìn thẳng vào mắt Furina. "Ngươi đã mất đi tất cả giá trị. Giờ đây, ngươi chỉ là một món đồ chơi cho ta thôi. Một thứ để xả giận, một phần của sự giải trí."

Furina không phản kháng, chỉ cúi đầu xuống. Những giọt nước mắt đã cạn kiệt, sự tổn thương đã trở thành quen thuộc đến mức cô không còn cảm nhận rõ rệt nữa. Sự nhục nhã và tủi hờn đã dần trở thành một phần trong cuộc sống của cô. Cô là nữ thần một thời, và giờ đây chỉ còn là một công cụ giải trí cho kẻ chiếm hữu cô.

Arlecchino bước tới gần hơn, nhẹ nhàng vuốt tóc Furina, nhưng lần này không phải để âu yếm hay quan tâm. Đó chỉ là một cử chỉ lạnh lùng, như một con thú nuôi đã quá quen thuộc với chủ nhân của mình.

"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, Furina," Arlecchino thì thầm, cười nhạt. "Nhưng ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi ta, vì ngươi là của ta. Mãi mãi."

Furina, dù cảm thấy mình đã bị vùi dập hoàn toàn, cũng không thể tìm ra lối thoát. Cô đã từng là nữ thần, từng có quyền lực và tự do, nhưng giờ đây, tất cả đã bị cướp đi. Và Arlecchino, với sự lạnh lùng và độc ác của mình, tiếp tục sử dụng cô như một món đồ chơi để giải khuây, một phần trong trò chơi quyền lực mà cô ta đang điều khiển.

Căn phòng tối om, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn duy nhất phản chiếu lên những bức tường lạnh lẽo, vẽ nên những bóng mờ không tên. Furina ngồi ở góc phòng, co người lại như một đứa trẻ bị bỏ rơi, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không. Mọi âm thanh dường như mờ đi, chỉ còn lại tiếng thở của cô và cảm giác tê tái trong tim.

Arlecchino đã đi rồi, để lại Furina một mình trong sự im lặng. Mọi thứ quanh cô bây giờ đều trở nên lạnh lẽo và xa lạ. Không có bàn tay nào để chạm vào, không có những lời âu yếm hay cơn giận bùng nổ nữa. Chỉ còn lại nỗi cô đơn và sự trống rỗng, như một hố sâu không đáy mà Furina không thể thoát ra.

Cô đã không còn là Furina của ngày xưa nữa. Người từng tự hào, kiêu hãnh, đầy quyền lực giờ đây chỉ là một kẻ vỡ vụn, không còn sức mạnh, không còn sự tôn trọng. Mỗi lần nhớ lại những gì đã xảy ra, cô cảm thấy tim mình quặn đau.

Đột nhiên, Furina không thể kìm nén được nữa. Những giọt nước mắt, đã bị đè nén quá lâu, bắt đầu tràn ra. Cô không khóc vì đau đớn thể xác, mà vì một nỗi đau vô hình, nỗi đau của sự mất mát. Mất đi sức mạnh, mất đi tự do, mất đi bản thân mình.

Nước mắt lăn dài trên gò má cô, lặng lẽ và tủi thân. Những giọt nước mắt ấy không còn là những giọt nước mắt của một nữ thần, mà là của một con người bị vùi dập, bị xem thường. Furina không thể dừng lại, mặc dù cô không biết mình đang khóc vì điều gì. Là vì sự phản bội? Là vì sự yếu đuối của bản thân? Hay là vì cô đã hoàn toàn bị đánh mất, không thể trở lại nữa?

Trong nỗi tuyệt vọng đó, Furina chỉ biết ôm chặt lấy mình, để không bị cuốn trôi trong cơn sóng của nỗi đau. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể ngừng khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ ấy chính là tiếng lòng không thể diễn đạt, là dấu hiệu của một cô gái không còn hy vọng vào chính bản thân mình nữa.

Mỗi giọt nước mắt rơi xuống như một lời than thở trong lòng. Và Furina, mặc cho mọi thứ xung quanh có im lặng đến mức nào, vẫn không thể xóa bỏ cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên, và bị chính kẻ chiếm hữu của mình vứt bỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro