[Zhihu] - Bí mật của anh chàng đỉnh lưu - Phần cuối
[Zhihu] - Bí mật của anh chàng đỉnh lưu - Phần cuối
Dịch giả: Lynn
Ảnh: Dog Là Mèo
* Tên truyện đã được cải biên theo dịch giả cho phù hợp. Bản dịch chỉ được đăng trên page và Wattpad của Lynn. Vui lòng không re-up ở bất cứ đâu, xin cảm ơn!
---------------------------------------------------------------------
15.
Trời đất, ai mà chịu cho nổi cái giọng điệu này?
Tôi xoay người lại, ngã nhào vào Châu Kỳ Nghiên. Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hoà quyện vào nhau.
Nụ hôn kết thúc, cả hai chúng tôi đỏ bừng mặt mũi.
Châu Kỳ Nghiên bị tôi đè trên giường, khoé môi có một vết rách hơi rướm máu. Hai hàng mi anh ươn ướt, nước mắt rưng rưng.
Nhìn bộ dạng anh lúc này, tôi chợt thấy mình giống hệt một tên biến thái.
Cố hít một hơi thật sâu, thở ra thật bình tĩnh, tôi đứng dậy định bỏ đi. Châu Kỳ Nghiên bất ngờ nắm chặt tay tôi, tôi mất thăng bằng lại ngã đè lên người anh lần thứ hai.
Anh vòng tay qua eo tôi, nhỏ giọng: "Hôn một cái nữa đi!"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chưa kịp phản ứng lại. Anh đảo khách thành chủ, đè tôi xuống giường, áp môi xuống hôn tôi lần nữa.
Hoá ra vừa nãy không phải anh hỏi tôi mà là đang thông báo.
Tôi bị hôn đến xây xẩm mặt mày. Không ngờ cái cây xấu hổ nhỏ này học hành nhanh phết.
Đêm đã về khuya. Châu Kỳ Nghiên hôn tôi xong cứ vùi mặt vào hõm cổ tôi mãi, không nói năng gì.
Không gian xung quanh đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Tôi vẫn còn khúc mắc một chuyện. Nhân cơ hội này, tôi xoa xoa mái tóc bù xù của anh, bất ngờ hỏi: "Em còn một điều muốn xác nhận lại. Có phải anh thích em chỉ vì em đã huỷ hoại sự trong trắng của anh không?"
Châu Kỳ Nghiên ngồi thẳng người dậy, sửng sốt trừng mắt nhìn tôi, lắp ba lắp bắp hồi lâu cũng không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Tôi gật đầu chắc nịch: "Ra vậy, anh thật sự là cây xấu hổ."
Dấu vết của nụ hôn ban nãy biến mất. Anh nhỏ giọng hỏi: "Em không sợ sao?"
Trong câu hỏi ấy mang cả sự lo âu, thấp thỏm.
Tôi nhoài người tới, ôm lấy anh: "Không sợ. Anh đáng yêu như vậy, em sợ gì chứ? Em cũng biết vì thích em nên anh mới tin tưởng giao chậu cây xấu hổ ngoài kia cho em chăm sóc. Ban đầu em rất bất ngờ, nhưng sau nghĩ lại, em chăm sóc nó cũng chính là chăm sóc anh, nếu em làm lơ nó thì thật là tệ."
Châu Kỳ Nghiên gật đầu, vòng tay ôm lại tôi, hai cánh tay anh siết chặt tôi như thể muốn rút hết sức lực tôi đi luôn.
Tôi biết anh đang cảm thấy an toàn, vậy nên cứ giữ nguyên tư thế.
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định thành thật: "Thực ra, em có thuật đọc tâm. Chỉ cần chạm nhẹ vào anh, cho dù là chính anh hay bản thể của anh, em đều có thể nghe được tiếng lòng chân thật của anh trong một khoảng thời gian ngắn."
Vừa dứt lời, tôi đã bị anh bạn trai này đẩy ra xa và nhìn bằng ánh mắt hung hăng: "Em!"
Tôi hiểu cảm giác của anh, vừa tức giận vừa xấu hổ. Nhưng tôi không tin được là ngay trong ngày đầu xác định quan hệ yêu đương, tôi đã bị bạn trai túm cổ tống ra ngoài luôn đấy!
16.
Tôi và Châu Kỳ Nghiên chính thức bước vào giai đoạn bí mật hẹn hò. Giai đoạn mới bắt đầu yêu luôn ngọt ngào như mật, tình nồng ý đậm, nhưng tôi vẫn thấy ngờ ngợ dường như bản thân đã bỏ quên điều gì đó, cho đến khi nhận được tin nhắn của quản lý Lộc Kỳ.
Tôi: "..."
"Sao thế?" Châu Kỳ Nghiên hỏi tôi, đôi môi vẫn còn hơi sưng.
Tôi xấu hổ cụp mắt xuống. Đối với tin nhắn của Lộc Kỳ, tôi đột nhiên có cảm giác mình như một con nhóc yêu sớm bị phụ huynh phát hiện vậy.
"Cứ nói thật luôn đi."
Châu Kỳ Nghiên liếc sang, không thèm cau mày một cái mà cướp luôn điện thoại của tôi, tay chuẩn bị soạn tin nhắn trả lời lại.
Tôi vội vàng chồm tới cản anh: "Đừng! Làm ơn đi, anh là một thần tượng đấy. Anh cũng nên ngó lại cái đầu của Lộc Kỳ, cho người ta có thời gian mọc lại tóc nữa chứ. Chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn nữa."
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng tôi, không ngờ lời Lộc Kỳ nói lại thành sự thật, cuối cùng tôi lại biến mình thành cái kiểu "kim ốc tàng kiều" với Châu Kỳ Nghiên. Tôi đã đánh mất lòng tin về tôi trong lòng Lộc Kỳ.
Khoảng thời gian vừa qua, Châu Kỳ Nghiên hoàn toàn không có lịch trình. Tin nhắn này của Lộc Kỳ tới báo hiệu một chu kỳ làm việc mới đã bắt đầu.
Thời thế luôn thay đổi. Chẳng ai có thể ngồi im một chỗ không làm gì trong một thời gian dài cả.
Lộc Kỳ báo đã nhận cho Châu Kỳ Nghiên một hợp đồng quảng cáo. Ngày mốt anh sẽ phải bay tới Giang Thành bắt đầu quay.
Nhận được thông báo lịch trình, Châu Kỳ Nghiên buồn bã suốt mấy tiếng liền.
"Sao em lại không đi? Em là trợ lý của anh mà."
Chúng tôi mới chỉ xác nhận yêu đương không lâu. Con người ta sẽ luôn vô thức nhìn về phía người mình thích. Nếu tôi đi theo anh, chắc chắn chỉ trong vài giờ, mối quan hệ này sẽ bị khui ra ánh sáng ngay.
Tôi kiên nhẫn giải thích. Anh chỉ "ồ" lên một tiếng.
Vừa sắp xếp xong hành lý, Lộc Kỳ đã tìm tới tận cửa. Nhìn thấy sắc mặt u ám, nước da xấu xí của anh ta, tôi giật nảy mình. Chẳng lẽ chúng tôi bị phát hiện rồi sao? Chuyện tình cảm của chúng tôi bị bế lên hotsearch và Lộc Kỳ đã đọc được???
"Này, cậu đã đắc tội với ai à?"
Lộc Kỳ hỏi bằng ngữ khí nghiêm túc, sắc mặt lạnh lùng.
Tôi và Châu Kỳ Nghiên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên đầy vẻ bối rối.
Tôi cẩn thận hỏi lại: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chúng ta bị mất hợp đồng rồi. Không chỉ một cái. Rõ ràng là đã thương lượng xong, nhưng đến ngày hẹn ký kết hợp đồng thì bên kia đột nhiên rút lui. Nếu chỉ diễn ra một, hai lần, chúng ta hoàn toàn có thể xem như tai nạn. Nhưng nhiều hơn thế, chứng tỏ có gì đó không bình thường. Có một đối tác quen đã ám chỉ chuyện có liên quan tới một bữa tiệc tối."
Anh ta thở dài, nhìn sang Châu Kỳ Nghiên: "Cho nên hôm nay tôi tới tìm cậu là muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Thời gian vừa rồi cậu hoàn toàn không có lịch trình gì, chỉ tập trung nghỉ dưỡng. Lần duy nhất tham gia hoạt động chính là bữa tiệc gây quỹ từ thiện. Hình như không còn..."
Anh ta đột nhiên trừng mắt: "Bữa tiệc gây quỹ từ thiện tổ chức vào buổi tối. Đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa nhắc đến bữa tiệc tối, tôi lập tức hiểu ra, nhịp tim vô thức chậm lại. Tống Linh chắc chắn có liên quan tới vụ này.
Câu nói cuối cùng của Tống Linh khẳng định tôi sẽ phải đến tìm anh ta, nghĩa là chắc chắn anh ta sẽ tìm cách trả thù.
Chỉ là tôi không ngờ Châu Kỳ Nghiên vì tôi mà bị liên luỵ.
Phong cách làm việc của hai cha con nhà họ Tống rất giống nhau, luôn luôn đe doạ. Nếu chỉ là chuyện của một mình tôi, tôi đương nhiên sẽ chiến đấu đến cùng. Nhưng đây lại là chuyện liên quan tới Châu Kỳ Nghiên nữa. Tôi không còn cách nào khác, đành kể lại thật ngắn gọn chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.
"Tại sao lại làm thế chứ?" Lộc Kỳ nhìn hai chúng tôi bằng ánh mắt không hề tán đồng, rõ ràng là đang phản đối cách xử lý của cả hai ở thời điểm đó.
"Hạ Miên là vợ tôi, tôi không đánh anh ta là may lắm rồi."
Châu Kỳ Nghiên đột ngột lên tiếng, thể hiện rõ sự chiếm hữu.
17.
Lộc Kỳ tức xì khói. Tôi vội rót cho anh ta một ly nước: "Đừng kích động. Chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện."
Anh ta đánh mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc lẹm, ngữ khí nhàn nhạt: "Tiểu Hạ, anh bảo em để mắt tới tên tiểu tử này, canh chừng cậu ta cho anh. Hoá ra đây là cách em canh chừng đấy à?"
Nghe thấy câu chất vấn này, tôi thật sự không dám trả lời câu nào. Đây là lỗi của tôi.
Trái lại, Châu Kỳ Nghiên vẫn bình thản như không có lỗi: "Hai chúng tôi yêu nhau."
"Được rồi, đừng đứng trước mặt tôi bày tỏ tình cảm yêu đương gì nữa đi." Lộc Kỳ chán nản ôm trán: "Mấu chốt bây giờ là nên giải quyết như thế nào cho phải. Chúng ta đã đắc tội với nhà họ Tống, cũng đã đánh mất kha khá hợp đồng quảng cáo. Nếu lại để cho đám paparazzi có cơ hội vạch trần mối quan hệ của hai người thì sự nghiệp của cậu..."
"Người mà Tống Linh nhắm đến là em. Để em đi tìm anh ta nói chuyện."
Châu Kỳ Nghiên ôm eo tôi, hờ hững nói: "Không cần. Anh không quan tâm mấy chuyện đó."
Tôi nắm tay anh dỗ dành: "Nào, đừng gây thêm rắc rối nữa."
"Anh không gây thêm rắc rối."
Châu Kỳ Nghiên không hài lòng với cách nói của tôi, anh gạt phắt đi: "Mấy nhãn hàng đó muốn nhưng chưa bao giờ gặp được bố mẹ tôi. Chỉ cần nhà họ Châu lên tiếng yêu cầu giải thích, họ lại chả chạy xoắn xuýt cả lên. Mấy nhãn hàng đó lần trước tôi quay quảng cáo, mẹ tôi đã chê rồi, quá tệ."
Tôi: "..."
Lộc Kỳ: "..."
Tuy nhiên dù gì anh ta cũng đã dạn dày sương gió, chỉ im lặng vài giây, anh ta đã do dự xác nhận lại: "Nói vậy, cậu là thiếu gia nhà họ Châu, chính là gia tộc họ Châu giàu có nhất Bắc Kinh ư?"
Châu Kỳ Nghiên gật đầu xác nhận.
Lộc Kỳ đột nhiên trở nên gấp gáp: "Thật xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi không ngờ đại thiếu gia của Châu gia lừng lẫy kinh thành lại dấn thân vào con đường ca hát."
Châu Kỳ Nghiên kiêu ngạo liếc một cái, sau đó rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc. Sau đó anh thông báo với chúng tôi giọng điệu vô cùng thoải mái: "Đã giải quyết xong."
Tôi và Lộc Kỳ đưa mắt nhìn nhau. Đây đích thực là cuộc sống của những người giàu có.
Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên cảm giác bất an. Vì gia thế không tương xứng, chênh lệch giàu nghèo quá rõ ràng, nhà họ Tống đã kiên quyết lựa chọn một cô con dâu môn đăng hộ đối, không chấp nhận một đứa con gái có xuất thân quá mức tầm thường như tôi.
Bây giờ, khoảng cách địa vị giữa tôi với Châu Kỳ Nghiên có vẻ còn lớn hơn thế nữa. Cái này có phải là tôi đang đâm đầu nhảy vào một hố tận hai lần không?
18.
"Em đang nghĩ thế? Có phải đang tính chuyện chia tay với anh không?"
Châu Kỳ Nghiên nhìn tôi đăm đăm, hỏi tôi bằng ngữ điệu bất bình.
Tôi nghẹn họng, nở nụ cười trào phúng. Cái người này có thể đọc được suy nghĩ của tôi luôn hả trời? Sao biết tôi đang nghĩ gì hay vậy?
"Em thật sự muốn chia tay anh." Châu Kỳ Nghiên tức giận: "Em không hề yêu anh."
"Em đâu có nói em không yêu anh."
"Nhưng ý của em chính là như vậy. Nếu thật sự yêu anh thì tại sao em lại muốn chia tay anh?"
Tôi ra sức dỗ dành: "Em không có nói vậy mà. Nếu nói thì em nói khi nào chứ?"
Anh vẫn một mực khăng khăng: "Ánh mắt của em nói cho anh biết. Vừa rồi anh nói như thế, em không hề phản bác."
Lộc Kỳ ở bên cạnh, dè dặt hỏi: "Cái đó... Có thể cho tôi nói vài lời được không?"
Ôi, tôi thực sự quên mất bên cạnh còn có một người khác. Cuộc cãi vã vô cùng trẻ con vừa rồi của chúng tôi lại bị anh ta nghe hết rồi. Xấu hổ muốn chui xuống đất luôn!
Lộc Kỳ vuốt vuốt tóc: "Chuyện Tống gia gây sự đã có Châu gia đứng ra giải quyết, vậy còn mối quan hệ của hai người thì sao?"
"Cũng đơn giản thôi. Tôi sẽ giải nghệ."
Châu Kỳ Nghiên nói rất nhẹ nhàng nhưng với tôi và Lộc Kỳ lại như sét đánh ngang tai. Không đợi chúng tôi hỏi, anh chủ động giải thích: "Tôi đã tính đến chuyện này lâu rồi, nếu không cũng chẳng báo vắng mặt thường xuyên làm gì cả."
Tôi kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng: "Anh không cần làm vậy..."
"Anh muốn giải nghệ, đúng là có liên quan đến em, nhưng chỉ là vô tình trùng hợp thôi. Bố mẹ anh từ lâu đã không tán thành việc anh bước chân vào ngành giải trí rồi. Nhưng vì anh cứng đầu, bố mẹ đành phải thoả hiệp, cho anh thời gian năm năm rong ruổi bên ngoài làm điều anh thích, sau đó quay về tập trung tiếp quản công ty gia đình."
Nói đến đây, đột nhiên anh bĩu môi, mặt mày đỏ ửng: "Nguyên nhân chính là họ sốt ruột muốn anh dẫn em về ra mắt."
"Bố mẹ anh biết rồi á? Biết khi nào?"
Châu Kỳ Nghiên khịt mũi, nói bằng giọng tự hào: "Biết từ cái đêm em tỏ tình với anh đấy."
Tôi sửng sốt. Sao mà công khai sớm vậy?
Dường như thấu hiểu sự lo lắng của tôi, anh đưa tay nắm chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau: "Bố mẹ anh rất thích em, em đừng lo. Chỉ cần là người anh thích, họ sẽ không phản đối."
Toàn thân tôi như có một dòng điện chạy qua, đặc biệt ấm áp. Hoá ra anh thực sự rất để tâm tới cảm xúc của tôi. Anh hiểu nỗi lo lắng của tôi sau chuyện của tôi với Tống Linh. Vậy nên anh đã lựa chọn thời điểm thích hợp để dàn xếp ổn thoả.
Bỏ qua sự tồn tại của Lộc Kỳ, tôi chủ động ôm lấy anh, thì thầm với anh lời cảm ơn chân thành nhất. Hai tai anh lập tức đỏ bừng, anh không dám nhìn tôi, lúng búng nói câu gì không rõ.
Lộc Kỳ bất lực kêu trời: "Ê, này, hai người nỡ dọng cơm chó cho tôi thế luôn à?"
19.
Tôi nhận được một cuộc gọi đến từ Tống Linh.
Cũng không ngạc nhiên lắm khi đại thiếu gia nhà họ Tống dễ dàng có được số điện thoại của tôi. Qua điện thoại, anh ta nói muốn hẹn tôi ra nói chuyện.
Tôi lạnh lùng: "Tống Linh, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không có gì để nói cả. Những gì cần nói đều nói ra hết rồi. Chúng ta đã chia tay nhau lâu như vậy, tôi thấy vẫn nên tôn trọng lẫn nhau và hướng bản thân về phía trước thì hơn đấy."
Vì anh ta xúc phạm đến cả Châu Kỳ Nghiên, tôi càng không thể không tức giận.
"Chẳng lẽ anh không được phép tức giận à? Em đột nhiên chia tay anh, không cho anh một lời giải thích. Em bỏ đi đâu không ai biết, anh lục tung thành phố cũng không tìm ra em."
"Hạ Miên, em nói đi. Vì sao em lại đột nhiên chia tay anh? Em đá anh đi theo người khác mà không cho anh một câu náo trước. Em nói anh nghe đi, lý do là gì cũng được, chỉ cần là em nói, anh đều tin."
Tôi á khẩu không biết làm sao. Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Tống Linh còn xen lẫn tiếng khóc.
Trước giờ tôi chỉ mới thấy anh ta khóc một lần đầu tiên và duy nhất, chính là khi bệnh tình của tôi trở nên trầm trọng, anh ta cứ nắm tay tôi, vừa khóc vừa cầu xin tôi cố gắng hoài niệm, tìm kiếm những điều tốt đẹp hiện hữu đâu đó trên thế gian này.
Ở thời điểm đó, tôi hoàn toàn không chút hoài nghi về sự chân thành của con người anh ta. Tôi từng nghĩ đến việc sẽ ở bên anh ta cả đời. Nhưng rõ ràng, chẳng ai có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Người chân thành đến mấy rồi cũng sẽ có lúc đổi thay.
Cổ họng nghẹn lại, tôi cố gắng xác nhận lại một chuyện khiến tôi canh cánh mãi trong lòng.
"Tống Linh, tôi hỏi anh, khoảng thời gian mẹ tôi ngã bệnh, anh thường xuyên mất tích cả ngày, tôi có làm cách nào cũng không tìm được anh, lúc đó anh đi đâu làm gì? Trả lời tôi cho thành thật, tôi không tin những cái cớ anh nói khi đó."
Anh ta im lặng một lúc lâu, sau đó mới cất giọng: "Em biết được chuyện gì rồi sao?"
"Tôi muốn chính miệng anh nói."
"Mẹ anh qua đời vì căn bệnh trầm cảm. Bà nhảy từ tầng năm xuống, tự tử ngay trước mắt anh. Cảnh tượng đó đã trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh anh trong nhiều năm liền. Một tay cha nuôi anh khôn lớn. Vốn dĩ ông ấy không hay để tâm tới hoàn cảnh, địa vị của bất cứ ai, nhưng vì anh kể về em, nói thích em, thế nên ông ấy mới cho người điều tra về em."
Tôi hiểu rồi: "Cha anh biết chuyện tôi bị trầm cảm, cho nên mới không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau."
"Phải!" Tống Linh thở dài: "Anh đã đấu tranh rất lâu nhưng vẫn không được cha chấp thuận. Mãi tới một hôm, ông ấy lấy cớ hẹn anh ra ngoài ăn tối, tới lúc đó anh mới biết cha anh đã lên kế hoạch sắp xếp một cuộc gặp mặt."
"Thời điểm đó, công ty của cha anh gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn nên ông phải nhờ tới sự trợ giúp của nhà họ Chân. Dù lúc đó phát hiện mình bị lừa, anh cũng không thể nào đứng dậy bỏ đi được."
Lúc này, tôi đã hiểu nguồn gốc của những bức ảnh đó. Chắc chắn là do cha của Tống Linh sai người cố tình chụp ảnh khủng bố tinh thần tôi, khiến tôi bỏ cuộc.
"Cha anh nói, chỉ cần anh lấy lòng Chân Ý, giúp công ty vượt qua được giai đoạn khó khăn, ông ấy sẽ chấp thuận cho tình yêu của anh với em. Lúc đó, anh thật sự rất muốn nói cho em biết nhưng cha anh lại nói như vậy sẽ rất khó giấu được Chân gia, cho nên anh mới không nói với em."
Những ngón tay tôi siết chặt điện thoại đến mức trắng bệch. Cuối cùng thì sự thật cũng đã được phơi bày.
20.
Mọi thứ từ đầu đến cuối đều do cha của Tống Linh giật dây điều khiển.
Lần đầu tiên đưa ra đề nghị nhưng bị tôi thẳng thừng từ chối, ông ta đã dừng lại, không can thiệp thêm gì. Tôi cứ nghĩ đơn giản, chắc là ông ta đã bỏ cuộc. Mãi cho tới khi mẹ tôi bị bệnh, ông ta biết đó là cơ hội để ép buộc tôi làm theo lời mình.
Ông ta biết Tống Linh sẽ không dễ gì đồng ý việc hẹn hò với Chân Ý cho nên lợi dụng việc công ty gặp khó khăn làm cái cớ khiến con trai mủi lòng và chấp nhận nghe lời. Sau đó lại cho người theo dõi, chụp những bức ảnh thân mật của hai người đó. Ông ta tiếp tục tới tìm tôi lần thứ hai, như một đấng tối cao ban cho tôi chút lòng từ bi và quyền lựa chọn.
Kế hoạch của ông ta hoàn toàn thắng lợi. Ông ta biết rõ kể cả khi tôi tìm gặp Tống Linh để chất vấn, anh ta cũng sẽ không mở miệng nói ra sự thật. Mục đích nói dối của Tống Linh là có sự chấp thuận của cha mình trong chuyện tình cảm của hai chúng tôi, còn mục đích của cha anh ta lại là muốn ép tôi bỏ cuộc. Thông qua việc này, lòng tin giữa tôi với Tống Linh sẽ ngày càng mong manh.
Cơ hội tốt nhất là khi mẹ tôi đổ bệnh, thời gian chờ không nhiều. Khi tôi cảm thấy tuyệt vọng, tôi chắc chắn sẽ không buông tay với người mang cho tôi niềm hy vọng lớn lao. Cha của Tống Linh đã mong chờ cơ hội này từ lâu. Ông ta là người làm ăn, hiểu rất rõ bản chất con người. Ông ta biết chắc chắn tôi sẽ tới tìm mình.
Nói gì đi nữa, tôi khi ấy cũng chỉ là một cô sinh viên nghèo. Kể cả khi tôi và Tống Linh bình yên vượt qua được mà không chia tay, những điều tương tự vẫn có thể xảy đến. Khi tôi đã là người con dâu mà ông ta không chấp nhận, tôi làm gì cũng là sai trái.
Tôi và anh ta đã được định sẵn không thể ở bên nhau. Nếu cha của Tống Linh không ngăn cản thì sớm hay muộn, chúng tôi cũng sẽ vì những lý do khác mà chán nhau, cãi vã rồi chia tay. Chi bằng cứ như thế này, nút thắt trong lòng cũng đã được gỡ bỏ, dù xa cách vẫn cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
"Miên Miên, em có đang nghe đó không?"
Tống Linh hạ giọng, gọi tên bằng cái tên thân thuộc ngày trước. Vẫn rất nhẹ nhàng như khi ấy, nhưng có quá nhiều thứ ngăn cách ở giữa chúng tôi.
"Sao em vẫn còn nghe điện thoại nữa?"
Một cái đầu bù xù ló ra, mắt nhắm mắt mở hỏi tôi bằng giọng ngái ngủ. Châu Kỳ Nghiên mở toang cửa, dang hai tay ôm lấy tôi.
Tôi chợt cảm thấy trái tim lang thang của mình cuối cùng cũng đã tìm thấy một ngôi nhà rồi.
"Tống Linh, anh hãy tự nói chuyện với cha của anh đi. Tất cả những gì anh muốn biết, cha anh đều có thể cho anh câu trả lời. Hãy kết thúc mọi chuyện ở đây. Đây là kết cục tốt đẹp nhất cho cả hai chúng ta rồi. Cuối cùng, thật sự cảm ơn anh vì đã đưa tay ra cứu tôi ngày ấy."
Nói xong tôi vội cúp điện thoại, tiện tay cho số anh ta vào danh sách chặn. Chuyện cũ giữa chúng tôi cũng nên kết thúc ở đây thôi.
"Hừ, lại là cái tên Tống Linh đó."
Cây xấu hổ nhỏ lại bắt đầu hờn dỗi, ghen tuông!
Tôi cười khẽ, hôn anh một cái, dỗ dành: "Từ nay về sau sẽ chỉ nói về anh thôi, em yêu anh nhất."
Anh hài lòng trở về phòng ngủ.
Ngắm bộ dạng yên lặng nằm ngủ của anh, trái tim nhỏ bé của tôi chợt thấy yên bình đến lạ.
Thật vui khi được gặp anh!
Thật may mắn khi được có anh trong đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro