Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Cuộc Thi Mùa Xuân

Tiếng dây pháo bông đầu tiên của năm mới vang lên, Nhâm Tường coi như đánh mất tôn nghiêm của đàn ông.

Cả người anh rã rời nằm trên người Hạ Thiên, bị rút sạch khí lực toàn thân, đầu óc trống rỗng, trong mắt tỏa ra ánh sao.

Hạ Thiên đẩy anh một cái, dịu dàng hỏi: “Anh Nhâm Tường, anh vẫn tốt chứ?”

Đầu Nhâm Tường chôn giữa ngực cô, căn bản không còn mặt mũi gặp người khác, phát ra một tiếng trầm thấp khàn khàn: “Ừ.”

“Anh…bị thương sao?”

Hạ Thiên thật sự có chút lo lắng cho anh.

Anh bị thương, tâm hồn bị thương.

Nhâm Tường không nghĩ tới lại có thể thua trong tay một tiểu nha đầu chưa trải nghiệm bao giờ.

Mẹ nó, cô thật sự là tuyệt vời, một chút xíu run rẩy nhỏ cũng có thể giày vò chết anh, cái loại cảm giác mất hồn đó, trước đó chưa từng có.

“Anh không sao, anh nghỉ ngơi một chút là được.”

Nhâm Tường xoay người nằm ngang, còn không quên kéo chăn cho cô để phòng cảm mạo, cẩn thận chăm sóc không giống giả bộ, mà là xuất phát từ bản năng.

Trong lòng Hạ Thiên cảm thấy ấm áp.

Cô hít hà trong chăn, có hương vị triền miên vừa nãy, cô chui vào chăn lăn một vòng, còn cầm lấy điện thoại mở đèn pin.

Trong chăn bỗng có một ánh sáng vàng sáng ngời.

Nhâm Tường hỏi cô: “Em tìm cái gì?”

“Không có chảy máu.” Hạ Thiên thò đầu ra: “Trong phim truyền hình, lần đầu tiên đều sẽ chảy máu.”

Gò má Nhâm Tường ma xui quỷ khiến thế nào lại đỏ bừng, anh bất đắc dĩ kéo cô ra, tay nắm bả vai trơn bóng của cô.

Cơ thể xương cốt cô gầy yếu, toàn bộ đều bị anh ôm vào trong ngực.

Nhâm Tường trịnh trọng phổ cập khoa học cho cô: “Cái đó…có vài cô gái sẽ không chảy máu, cũng có vài cô gái trước kia bởi vì vận động mạnh hoặc là vô tình, mà màng trinh bị rách, cho nên lần đầu tiên cũng không có chảy máu…”

Có thể nói láo đến mặt không đổi sắc tim không đập mạnh như vậy, lần đầu tiên Nhâm Tường phải thán phục diễn xuất của mình.

Dù sao cũng không thể nói ra anh không có thật sự đi vào liền vội vàng ra, cái này quá mất mất mặt rồi.

“Khó trách, em cũng không có cảm giác quá đau.” Hạ Thiên gật đầu một cái: “Kỹ thuật của anh Nhâm Tường thật sự rất tốt.”

“Ách, vậy em cảm giác thế nào, có rất sung sướng hay không.”

Hạ Thiên nằm trên ngực rắn chắc của Nhâm Tường, nhẹ nhàng gật đầu: “Có, nhưng mà…”

Tim của Nhâm Tường đập lỡ nhịp: “Nhưng mà cái gì?”

“Có chút chưa thỏa mãn.”

Nhâm Tường: …

Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, lỗi của anh, anh không giữ vững, không chăm sóc tốt, không phục vụ chu toàn.

“Em…đợi lát nữa, anh chuẩn bị lại, lại…lại lần nữa.”

Hạ Thiên lắc đầu một cái: “Không cần, trên mạng nói không nên nhiều lần, tổn hại cơ thể.”

Ngược lại là quan tâm.

Cô ôm chặt eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt trên ngực anh: “Ngủ ngon, anh Nhâm Tường.”

Ôi…

Anh rũ mắt xuống nhìn cô, khuôn mặt trắng noãn của cô đỏ ửng, hàng mi che đi những đường nét mượt mà của đôi mắt, khẽ run.

Liên tưởng đến vừa nãy cô làm cho người khác tim đập nhanh thở gấp cùng vẻ mặt rung động lòng người, cảm xúc Nhâm Tường dâng trào.

Nhưng không biết tại sao, sâu trong nội tâm anh lại có một tia vui mừng như vậy, anh cảm thấy cô gái này tốt như vậy, mình hoàn toàn không xứng.

Mặc dù bây giờ anh ôm lấy cơ thể đẹp đẽ trần trụi của cô mà ngủ, nhưng anh cảm thấy mình thật không xứng với cô.

Nửa đời trước chơi đùa nhân sinh.

Nhâm Tường lần đầu tiên cảm giác được sự hối tiếc, cảm giác mình là một tên khốn khiếp, biểu hiện đêm nay của anh cũng rất khốn nạn, nói năng tùy tiện.

Anh muốn tát chính mình một cái, nhưng cô lại gối lên cánh tay anh, không thể động đậy.

Nhâm Tường cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Cứ như vậy đi, thật may không có thật sự tổn hại cô.

_____

Đêm hôm đó mọi người cùng nhau uống rượu chơi trò chơi, tửu lượng của Lục Mạn Mạn yếu nhưng cũng uống không ít, một đám người ngã trái ngã phải ngủ trên ghế salon phòng khách. Lục Mạn Mạn ngay cả mình ngủ như thế nào cũng không biết, nhưng khi tỉnh lại lại phát hiện mình ngủ trên giường lớn xanh đậm của Nguyên Tu.

Cái này lại khiến cho cô rất bất an.

Cô dè dặt đi ra khỏi phòng, lại phát hiện Nguyên Tu ngủ trên ghế salon, chân thon dài chìa ra mép ghế salon, một chiếc giày rơi trên mặt đất, một chiếc khác trên chân anh.

Cố Chiết Phong tựa như con mèo nằm trong ngực anh, ngủ say.

Anh ngước cằm, luồng ánh sáng mặt trời sáng sớm đầu tiên vừa vặn chiếu rọi trên gò má anh.

Lấp lánh rực rỡ.

Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng đi tới, nhẹ nhàng lấy mặt nạ màu bạc của anh xuống, đặt trên bàn uống trà nhỏ bên cạnh.

Dung mạo anh tuấn liền lộ ra.

Anh làm sao biết, cô thích Phantom chứ.

Là trùng hợp thôi…

Cô nhặt áo khoác trên mặt đất lên, nhẹ nhàng khoác lên trên người anh.

“Nguyên Tu, tôi đi đây.”

Cô nhỏ giọng nói, không có đánh thức anh, tránh đống “thi thể” ngổn ngang trên mặt đất, đi ra câu lạc bộ.

Buổi sáng hôm đó, cô ở đại sảnh trung tâm thư viện gặp Trình Ngộ, cùng cô ấy nói chuyện một hồi lâu, sau khi hai cô cãi nhau, các cô vẫn luôn dè dặt tránh nói đến chuyện thành lập chiến đội chuyên nghiệp, để tránh thuyền tình bạn nhỏ lại lật nữa.

Nhưng mà một mực trốn tránh cũng không phải là cách chung sống đúng đắn giữa bạn bè với nhau, Lục Mạn Mạn vẫn không từ bỏ ý nghĩ này, cho nên cô còn phải cố gắng thử một chút.

“Tôi cảm thấy xác suất thành công của chuyện này, giống như xác suất hai người Hạ Thiên và Nhâm Tường hoàn toàn bất đồng lại có thể kết duyên thành một đôi, hoặc xác suất cậu đến phòng phát thanh của trường để biểu diễn khẩu lệnh vè đọc nhịu (*) giành được thành công cũng mong manh như thế.”

(*) Vè đọc nhịu: Vè khó đọc nên dễ líu lưỡi.

Trình Ngộ không phải là loại con gái dễ dàng thuyết phục được.

Những việc từng trải từ thuở nhỏ đã khiến cho cô có suy nghĩ và cách nhìn của chính mình, sẽ không dễ dàng bị Lục Mạn Mạn dẫn đi.

“Nếu như tôi cản trở con đường chuyên nghiệp của cậu, tôi lập tức rút khỏi.”

Cô ấy nhìn cô, bình tĩnh nói: “Tối hôm qua tôi mới nghe A Hoành nói, X từ chối cho cậu gia nhập là bởi vì cậu cố chấp muốn dẫn tôi, thật xin lỗi, trước kia tôi không biết chuyện này, bây giờ tôi rút khỏi, tôi hy vọng cậu có thể ở trên con đường đúng đắn, đi được xa hơn.”

Cô ấy xoay người rời đi.

“Cho nên còn chưa có thử qua, cậu cũng biết rõ cái gì là đúng cái gì là sai?” Lục Mạn Mạn hướng bóng lưng của cô ấy lớn tiếng chất vấn: “Không thử một chút làm sao có thể biết được!”

“Không cần thử, tôi chính là biết rõ.” Trình Ngộ chắc chắn nói.

_____

Mấy ngày này Lục Mạn Mạn thức dậy rất sớm, mà Hạ Thiên lại thức dậy rất muộn, mặt trời đã lên cao rồi còn ở trên giường.

Hai người giống như đối ngược nhau, Trình Ngộ không thể hiểu được hai người đang làm gì.

Mà cũng kỳ lạ không kém, Trình Ngộ phát hiện điện thoại của Hạ Thiên gần đây thường xuyên vang lên, nhưng mà phần lớn thời điểm, cô ấy đều không nhận.

“Chuyện gì xảy ra?” Trình Ngộ hỏi cô ấy: “Điện thoại của ai?”

Hạ Thiên nhàn nhạt nói: “Nhâm Tường.”

Trình Ngộ khó có thể tin: “Cái gì cái gì! Nhâm Tường!”

“Ừ.” Hạ Thiên gật đầu: “Anh ấy đang theo đuổi tôi.”

Trình Ngộ trợn to hai mắt: “Có phải chủ ý của nha đầu Lục Mạn Mạn kia không, mua chuộc cậu cố ý nói như vậy!”

Hạ Thiên mờ mịt lắc đầu: “Có quan hệ gì với Mạn Mạn à?”

Nhìn vẻ mặt không giống giả bộ của cô ấy, Trình Ngộ cảm thấy mình giống như bị flag, cô lập tức ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nghiêm túc hỏi: “Cậu và Nhâm Tường xảy ra chuyện gì.”

Hạ Thiên hé miệng, chuyện đêm đó dường như khó mà mở miệng.

“Tóm lại anh ấy đang theo đuổi tôi.”

“Ngàn vạn lần đừng đồng ý, anh ta không phải chàng trai tốt.”

Cái loại ong bướm Nhâm Tường, tại sao có thể hold cục cưng bé bỏng Hạ Thiên được.

Hạ Thiên cúi đầu suy nghĩ một chút: “Ừ.”

Đêm đó chỉ là một bất ngờ, đầu cô nóng lên, sáng ngày hôm sau liền hối hận.

Trên mạng nói không ít chuyện liên quan đến Nhâm Tường phong lưu, giống như loại người như anh, sau một đêm không chừng ngay cả tên người khác cũng sẽ không nhớ.

Mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều kiên trì không ngừng gọi điện thoại cho cô, rốt cuộc có chuyện gì chứ.

Chương trình phát thanh buổi chiều của trường đến đúng hạn, Trình Ngộ đứng trong tiệm nước giải khát trong sân tường mua một ly kem, lúc này trong radio truyền tới âm thanh của Lục Mạn Mạn làm người ta hít thở khó khăn.

“Tôi là M4, mọi người buổi chiều khỏe.”

Nghe được tên M4, trạch nam bên cạnh Trình Ngộ chợt run rẩy, phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “A a a a! Nữ thần của tôi Nữ thần của tôi!”

“Tôi muốn vì mọi người biểu diễn một đoạn khẩu lệnh vè đọc nhịu tiếng Trung, luyện rất nhiều ngày, gửi cho đồng đội tôi Trình Ngộ tiểu tỷ tỷ, mặc dù cô ấy vẫn một mực đả kích tôi không tin tôi còn mắng tôi ngu ngốc, nhưng mà tôi trước sau như một yêu cô ấy, ai bảo cô ấy đẹp như vậy.”

Ly kem trên tay Trình Ngộ bị dọa sợ cũng rơi xuống, vội vàng đem mũ đội lên che kín mặt, đề phòng bị người khác nhận ra.

Ngay sau đó toàn bộ sân trường tràn ngập giọng nói ma tính của Lục Mạn Mạn: “Phân hóa học đen biến thành xám, phân hóa học xám biến thành đen, phân hóa học đen xám sẽ bốc hơi; phân hóa học xám sẽ biến thành phân hóa học đen bốc hơi biến thành bột xám sẽ bay, phân hóa học xám bốc hơi biến thành bột hoa đen bay…”

Nguyên Tu mới vừa tan lớp đi ra cửa phòng học, xuống cầu thang nghe được âm thanh ma tính này, suýt nữa trượt chân vồ ếch.

Cmn, bệnh thần kinh!

Lục Mạn Mạn đọc đến đoạn sau cả người cũng điên cuồng: “Phân hóa học xám đen sẽ bốc hơi biến thành màu đen xám phân hóa học xám đen tỏa ra hóa đen, phân hóa học đen hóa đen xám sẽ bốc hơi thành phân hóa học xám đen phân hóa học xám đem hóa bốc hơi; phân hóa học xám hóa phân hóa học xám đen phân hóa học xám đen sẽ biến thành phân hóa học đen xám phân hóa học đen xám bốc hơi.”

Làm cho người ta khó tin chính là, cô lại không có đọc sai, khi ngữ tốc nói nhanh thì sẽ xen lẫn tiếng Anh hoặc nuốt táo cả hột (*) của nước Mỹ, rõ ràng một chữ cũng không đọc sai.

(*) Nuốt táo cả hột (囫囵吞枣): thành ngữ Trung Quốc biểu thị khi học tập hoặc làm một việc gì đó, không phân tích cẩn thận mà tiếp nhận một cách vội vàng.

Tốn không ít thời gian luyện tập đi.

Cmn, cô rốt cuộc nhàm chán đến mức nào mới có thể luyện được thứ này còn chạy đến phòng phát thanh của trường thể hiện tiếng Trung của cô!

Đợi một chút, vẻ mặt thần thánh và biểu tình si mê của người xung quanh là chuyện gì?!

“Qùy a a a a!”

“M4 lợi hại của tôi!”

“Bùng nổ soái!”

“Đừng cản tôi, tôi muốn thổ lộ với tiểu tỷ tỷ của tôi!”

“Phân hóa học xám đen sẽ bốc hơi biến thành phân hóa học đen xám phân hóa học đen xám bốc hơi hóa đen.”

Không ít người đi theo cô cùng nhau đọc vè đọc nhịu.

Nguyên Tu đỡ trán.

Có độc.

_____

Buổi tối hôm đó, ba người phòng ký túc đến quán cà phê sân trường, triển khai một buổi họp tọa đàm trịnh trọng.

Cho đến nay, đây đã là ly nước chanh thứ ba Lục Mạn Mạn uống hết.

Trình Ngộ mắt một mí trợn trắng thành mắt hai mí, cô ấy hỏi cô: “Khẩu lệnh vè đọc nhịu cậu luyện bao lâu?”

“Từ khi cậu điên cuồng chửi mắng người đánh thức cậu khỏi mộng xuân sáng sớm, bắt đầu từ khi Hạ Thiên biến thành tôi, mỗi ngày luyện tập hai giờ.”

Khóe miệng Trình Ngộ co giật: “Con mẹ nó cậu thật đúng là rãnh rỗi nhạt nhẽo.”

Lục Mạn Mạn duỗi móng vuốt chó ra, bắt được tay Trình Ngộ, Trình Ngộ rụt tay về: “Làm gì!”

“Loại phương thức chứng minh bản thân này có thể khá ngây thơ.” Cô nhìn cô ấy, thành kính nói: “Dự tính ban đầu khi thành lập chiến đội không phải là vì kiếm tiền, dĩ nhiên nếu như có thể đánh ra tên tuổi, thì chúng ta nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

“Đừng hòng dùng tiền tài đến hấp dẫn tôi.” Trình Ngộ kiên cường chính trực hào hùng thể hiện chiêu này vô dụng: “Cậu có kiếm tiền dễ như thế?”

“Có thể giống như đánh thi đấu vậy, chúng ta có thể kiếm được tiền, tôi có thể dẫn các cậu đánh như thi đấu vậy.”

Trình Ngộ thật sự cảm thấy áp lực quá lớn: “Cậu muốn tùy hứng thành lập chiến đội, nói ra chắc chắn có rất nhiều em gái bằng lòng gia nhập, tôi bé nhỏ không đáng kể, tại sao cậu nhất định cứ phải cố chấp thuyết phục tôi.”

Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút, nói: “Trước kia ở Mỹ, W chưa bao giờ gặp được bất kỳ một người đồng đội nào sẵn lòng vì cô ấy chặn súng, sau đó xảy ra chuyện giải nghệ, tôi thậm chí một dạo mất đi lòng tin muốn đấu một mình, khi đó W vẫn như cũ không biết trời cao đất rộng, cảm thấy chỉ dựa vào mình cô ấy cũng có thể hành hạ đám người kia bối rối mất phương hướng.”

“Sự thật chứng minh cậu làm được.” Trình Ngộ nhìn cô: “Sau cục diện kia, cậu đã đánh cho bọn họ tan tác, vô cùng xuất sắc.”

“Ý nghĩa của trò chơi này đối với tôi, tuyệt đối không phải báo thù đơn giản như vậy.”

Lục Mạn Mạn hé miệng, nghiêm túc nói: “Tôi thích thi đấu nhiều người, thích hợp tác đoàn đội, thích cùng đồng đội cùng ăn gà, loại cảm giác đó là tốt nhất, giống như lần đầu tiên cùng ba chơi người thật CS, cảm giác tín nhiệm giao phó sau lưng lẫn nhau, mới là nguyên nhân tôi thích loại thi đấu này.”

“Tôi cân nhắc một chút.” Trình Ngộ cũng không lập tức trả lời.

Ba ngày sau, cô ấy đem tài liệu của mình đưa cho Lục Mạn Mạn: “Nghĩ xong, thành lập chiến đội không thực tế.”

Lục Mạn Mạn đang muốn mở miệng, nhưng Trình Ngộ lại nói: “Cuộc thi đấu CRLC mùa xuân sắp bắt đầu thi đấu, tuyển thủ nghiệp dư cũng có thể tham gia, nếu như có thể dùng thân phận nghiệp dư bộc lộ hết tài năng, đánh bại đám tuyển thủ chuyên nghiệp kia, cậu cảm thấy những câu lạc bộ chuyên nghiệp kia còn có thể để ý đến giới tính cậu sao?”

Lục Mạn Mạn biết cuộc thi đấu CRLC mùa xuân, là cuộc thi cấp bậc cao nhất của thi đấu người thật trong nước, được đánh giá rất cao.

Cuộc thi CRLC chia làm thi đấu một người, thi đấu hai người, thi đấu ba người tới năm người cùng nhiều hạng thi đấu khác, nếu như có thể giành được hạng nhất năm cuộc thi đấu, thì có thể giành được đại mãn lâu trong nước.

Cuộc thi đấu này các chiến đội chuyên nghiệp toàn quốc cũng sẽ tham gia, nhưng bởi vì chỉ có trăm người sinh tử, vì góp đủ số người, cho nên cũng sẽ thu nhận không ít tuyển thủ nghiệp dư biểu hiện xuất sắc nhất trong thi đấu, cùng nhau dự thi.

Trên căn bản, cuộc thi CRLC mùa xuân, tỉ lệ tuyển thủ nghiệp dư và tuyển thủ chuyên nghiệp đại khái là 7:3.

Nói cách khác cuộc thi này thật ra phần lớn người dự thi đều là tuyển thủ nghiệp dư, nhưng mà cuối cùng có thể đi vào top 100 người mạnh nhất lại vĩnh viễn là đội viên chuyên nghiệp, dù sao cũng chênh lệch chỗ đó.

Nói dễ nghe, thì tuyển thủ nghiệp dư là bồi luyện của tuyển thủ chuyên nghiệp, nói khó nghe chính là bia đỡ đạn, cống hiến điểm tích lũy đầu người cho tuyển thủ chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, vẫn có một số lượng lớn tuyển thủ nghiệp dư đổ xô đăng ký dự thi hàng năm, cho dù không giành giải, nhưng có thể đánh nhau với đội viên chuyên nghiệp mình sùng bái, cũng không tệ đi.

Cho nên đề nghị của Trình Ngộ, chính là muốn cùng Lục Mạn Mạn họp thành đội tham gia cuộc thi CRLC mùa xuân.

“Cho dù là thành lập chiến đội chuyên nghiệp hay là gia nhập chiến đội khác, bây giờ chúng ta thi CRLC mùa xuân giành được kết quả tốt, rồi nói sau.”

Lục Mạn Mạn nhìn ánh mắt của cô ấy, rốt cuộc gật đầu: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro