Chap 35 _ Hủ nữ
Vốn Tuyên Lộ rất vui vì có thể làm quen với Trình Tiêu sẽ mang đến cho cô lợi ích không nhỏ. Chỉ có điều, dạo trước cô nghe nói Vương thiếu đến CLB Yoga đón mẹ cậu ta và Trình Tiêu đi ăn trưa. Sau đó Vương phu nhân rời đi trước, còn hai người kia thì cùng lên một chiếc xe… Rõ là một cặp được phụ huynh ủng hộ. Nhưng mà nếu đã vậy, lỡ Tiêu Chiến biết thì cô biết nói sao đây?
Tuy mặt ngoài Tuyên Lộ vẫn tươi cười, nhưng lòng cô cứ gọi là nóng như lửa đốt, cô không biết nên đồng ý hay từ chối bữa ăn này...
“Sao thế, mau lên xe đi nào.” _ Trình Tiêu nhướng mày.
Tiêu Chiến thấy Tuyên Lộ có vẻ khó xử thì nghĩ mĩ nhân này có lẽ là khách hàng của chị, vì mình mà chị do dự không muốn đi cùng cô ấy. Thế là, Tiêu Chiến chủ động nhận lời _ “Vậy chúng tôi đành cung kính không bằng tuân lệnh.”_ Sẵn tiện mời bà chị và khách quí của chị ăn cơm, tạo thêm quan hệ tốt, chị ấy vui sẽ khoan hồng cho mình.
Tuyên Lộ thấy mình đã hết cách nào xoay chuyển tình thế hiểm nghèo này rồi.
Trình Tiêu chở hai chị em đến một tiệm ăn Nhật từng được giải thưởng quốc tế nào đó về ẩm thực, ba người vào thẳng phòng VIP. Không lâu sau, một đầu bếp đến từ Osaka bước vào, chào bọn họ theo kiểu Nhật, rồi đi đến bệ bếp sau băng chuyền nhỏ trong phòng và bắt đầu chế biến món ăn.
Tuyên Lộ nhấp nhổm lắm, cô chỉ sợ lỡ ai đó không cẩn thận nhắc đến tên Vương thiếu, hoặc nhỡ đâu Vương thiếu gọi điện thoại cho Trình Tiêu. Nhưng may là bình yên vô sự. Cô nghĩ có lẽ Trình Tiêu cho là hai người họ không biết Vương thiếu là ai, nhắc đến cậu ta cũng chả để làm gì.
Thấy Trình Tiêu và Tiêu Chiến tán gẫu với nhau trong hòa bình, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ cầu là cả ba yên ổn ăn xong bữa ăn này, đừng có xảy ra biến cố gì.
Giữa bữa ăn, Tiêu Chiến có tiếp một cuộc điện thoại, anh chỉ nhỏ giọng nói với đầu bên kia mấy câu rồi vội vàng cúp máy.
Trình Tiêu nhấm nháp sushi, nửa cười nửa không, hỏi _ “Bạn trai?”
Tim Tuyên Lộ như ngừng đập.
Tiêu Chiến cười xấu hổ, không phủ định cũng không khẳng định.
"Tôi hỏi anh, có phải đàn ông ai cũng thích mẫu người ôn nhu, dịu dàng, ngoan ngoãn không?” _ Uống mấy chén Sake, đầu óc cũng nguội bớt đi, cô nheo mắt lại hỏi người đàn ông duy nhất trong phòng.
Tiêu Chiến nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đáp trúng trọng tâm _ " Trước kia tôi cũng từng nghĩ, mình sẽ thích con gái như vậy.”
"Thế còn bây giờ?" _ Trình Tiêu vặn hỏi.
Tiêu Chiến cúi đầu cười ngượng, vành tai dần ửng đỏ.
" À! Hiểu rồi! Anh Tiêu này, tôi nhìn thế nào cũng thấy anh là 'tiểu mỹ thụ' trong cái thể loại đam mỹ đang hot gần đây." _ Phải, anh ta cực đẹp, vẻ đẹp này gọi là... phi giới tính nhỉ? Khuôn mặt nhỏ, cổ tay nhỏ, yết hầu nhỏ, đầu mắt đuôi mày ươn ướt, eo thon, mông cong, chân dài... Wow, cực phẩm nha! _ "Người gặp người yêu."
"Tôi xấu tính lắm!" _ Tiêu Chiến xua tay.
“Hừ, chẳng phải ai đẹp người đó có quyền ư.” _ Trình Tiêu cười tự giễu. Là cô quá bướng bỉnh, không sao bỏ đi sự kiêu ngạo, cao giá của mình, kiểu gì cũng phải đợi cậu đến lấy lòng mình trước.
“ Trình tiểu thư, cô cãi nhau với bạn trai à?” _ Nghe giọng điệu của cô nàng, Tiêu Chiến ướm thử một câu.
Tim Tuyên Lộ cứ gọi là đập binh binh trong ngực! Mấy người đang nói cái gì vậy?
“Gã đàn ông đó sắp làm tôi tức chết rồi.”_ Cô lợi dụng cậu để giúp Ninh Ninh là vì tính cách của cô, sự kiêu ngạo của cô không cho phép đi nhờ vả người khác dù người đó có là ai. Sao cậu không thể thông cảm cho cô một chút chứ? Kể từ sau vụ đó, cậu biến đi đâu mất tăm mất tích. Dù là cô dỗi, cô lên giường với Bành Tiểu Xuyên thì cậu cũng chẳng chịu xuất hiện.
Tiêu Chiến tò mò lắm, hóa ra là vẫn có người đàn ông có thể khiến một cô gái vừa đẹp vừa sắc sảo này buồn phiền ư?
Tuyên Lộ nghĩ thầm: cũng chỉ có Vương thiếu mới đủ bản lĩnh mà đối xử với Trình đại tiểu thư kiểu đó!
Điện thoại của Trình Tiêu réo chuông, cô nhìn hai người còn lại một cái, rồi đi ra ngoài tiếp điện thoại.
“ Chiến, Trình tiểu thư đang cãi nhau với bạn trai cô ấy, chúng mình đừng nhắc đến thì hơn.”_ Tuyên Lộ bịa ra một lời nói dối đầy thiện ý.
“Ờ.” _ Tiêu Chiến thật ân hận, sao lúc nãy mình không nghĩ gì đã buột miệng hỏi người ta vậy.
Vậy là hai người tiếp tục tán gẫu, một lát sau, mãi không thấy Trình Tiêu quay vào, bên ngoài lại như có tiếng cãi vã, Tuyên Lộ bảo _ “Tụi mình ra ngoài coi sao đi.”
Hai người bước ra khỏi phòng VIP thì thấy Trình Tiêu đứng với hai cô gái trẻ khác, hình như họ đang cãi nhau. Tuyên Lộ nhìn kỹ hai cô kia xong thì xém xỉu luôn, đó chẳng phải là bạn gái cũ của Vương thiếu – Kỳ Mỹ Hợp ư? Còn cô gái mặc Kimono đứng cạnh cô ta nữa, phải chăng là cô nhân tình người Nhật đang được Vu thiếu sủng ái?
Dù Trái Đất này có biến thành làng thì cũng đừng Cmn nhỏ thế này chứ!
“Hình như có cãi vã, tụi mình qua đó coi sao.”_ Bạn nhỏ Tiêu Chiến không thích tranh cãi với người khác, định qua đó xem có thể giúp hòa giải không.
“Tụi mình đừng qua đó thì hơn…”
“ Trình Tiêu, đừng vì bây giờ A Bác đang cùng một chỗ với cô mà đắc ý vội, ai chẳng biết vụ bê bối của cô với Bành Tiểu Xuyên!” _ Tuy chia tay với Vương Nhất Bác là chuyện từ năm ngoái nhưng Kỳ Mỹ Hợp nghĩ lại thấy là thời gian diễn ra chuyện đó gần với thời gian Trình Tiêu về nước, cô đoán cô nàng là bên thứ ba. Cô nàng chen chân vào nên A Bác mới bỏ rơi cô một cách vô tình. Mối hận cũ được dấy lên, cô mắng cô nàng giữa đường giữa chợ.
Đương nhiên là Trình Tiêu biết đến nhân vật mang tên Kỳ Mỹ Hợp này, cô cười lạnh một tiếng _ “Thế thì sao nào? Người ta không để bụng đâu, bản tiểu thư đâu có giống cô chứ? Tôi đã muốn người đàn ông nào, thì anh ta có làm gì cũng không thoát khỏi tay tôi đâu!”
Kể từ khi biết có rất nhiều người gọi Vương Nhất Bác là A Bác thì Tiêu Chiến khá là mẫn cảm với cái tên này. Anh dừng bước, do dự trong chốc lát rồi hỏi _ “ Lộ Lộ, chị có biết nhân vật nam chính trong câu chuyện của họ là ai không?”
“Tao… không biết.”_ Tuyên Lộ nhả ra mấy chữ trên một cách gian nan.
“ Trình tiểu thư, cô đang cùng một chỗ với Vương thiếu thật à?”_ Nhân tình của Vu Bân hỏi. Cô biết là dạo trước, Vu thiếu mê mẩn Trình Tiêu lắm. Việc này vẫn khiến cô lo lắng suốt, hôm nay gặp được cô nàng, cô muốn xác nhận lại cho chắc ăn.
Ở trước mặt Kỳ Mỹ Hợp nên Trình Tiêu đâu chịu lép vế _ “ Vương Nhất Bác là người đàn ông của tôi, còn gì muốn hỏi không?” _ Cho dù bây giờ không phải nhưng tương lai, nhất định cậu sẽ là của cô.
Tại sao phản ứng của cô chậm chạp vậy, tại sao cô không bịt tai Chiến lại chứ, tại sao! Tuyên Lộ thầm gào lên trong bụng.
A Bác, Vương thiếu, Vương Nhất Bác… tất cả những cách xưng hô đó đều chỉ để gọi một người duy nhất, Tiêu thỏ ngây ra. Mấy cô đó đang thảo luận về lão công mới cưới của anh hả?
Thấy vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Tiêu Chiến, Tuyên Lộ càng tin vào suy nghĩ của mình. Cô không thèm băn khoăn những chuyện khác nữa, vội nói _ “ Chiến, hay là tụi mình đi trước đi.” _ Thằng bé đâu dễ gì lấy lại tinh thần chứ, đừng có vì chuyện hôm nay mà rầu rĩ lại nha.
Tiêu Chiến rất bối rối. Anh tin tưởng Vương Nhất Bác nên biết Trình Tiêu đang nói dối. Nhưng bây giờ, trong tình huống này, nếu anh không nói rõ thân phận của mình ra với họ thì tương lai khi gặp nhau nhất định sẽ rất bấn. Còn nếu bây giờ, anh xông đến và bảo với họ: “Các cô đừng cãi nhau nữa, tôi là lão bà Vương Nhất Bác đây!” thì đến anh cũng sẽ bị cho là hoang tưởng nặng.
Rơi vào đường cùng, anh chợt nghĩ ra một cách. Anh kéo Tuyên Lộ, ra hiệu cho bà chị đừng lên tiếng, ngó ba cô gái đang cãi vã nhau kia một cái, rồi rất nhanh kéo chị quay vào phòng VIP trong im lặng. Đóng luôn cửa lại một cách sẽ sàng.
“ Chiến…”
“Lát nữa em sẽ giải thích sau, tụi mình vờ như không biết chuyện gì cả nhé.”_ Anh vừa kéo chị ngồi vào chỗ cũ, vừa dặn dò.
Thấy hành vi khác thường của em, Tuyên Lộ cho là nó vừa phải chịu sự đả kích lớn, cô không dám đổ thêm dầu vào lửa, đành phải gật đầu.
Khoảng mười phút sau, Trình Tiêu trở lại, sắc mặt không được tốt cho lắm. Cô là tuýp người dễ bị chi phối bởi tâm trạng. Trừ những lúc công việc bắt buộc phải nhẫn nhịn ra thì bình thường khi vui, cô sẽ rất bình dị, dễ gần, nhưng chỉ cần tức giận là cô sẽ xị mặt ra luôn. Về khoản này, cô giống y chang Vương Nhất Bác của thời niên thiếu, chỉ có điều cô không nhận ra thôi.
Tiêu Chiến không ngờ người Trình Tiêu thích hóa ra lại là Vương Nhất Bác. Anh chợt nhớ ra hôm ở quán bar, Vu Bân có nhắc đến “người đẹp Trình” nào đó, rất có thể chính là cô ta, bạn gái cũ của Vương Nhất Bác, người đẹp mà Vu Bân chưa cưa đổ. Không hiểu vì lý do gì, anh bỗng thấy hơi lúng túng khi ngồi với cô ta nên cũng rụt rè hẳn. Cuối cùng ba người họ ăn qua quýt rồi tan cuộc.
Trình Tiêu một mình lái xe rời đi, để lại hai chị em cuối cùng cũng có thể tâm sự riêng với nhau. Hai người vào một quán cà phê, Dương Mật cho là bạn vừa chịu sự đả kích lớn nên lo lắm, không dám hỏi han gì.
Vì chuyện vừa nãy nên Tiêu Chiến thấy bây giờ mà nói cho Tuyên Lộ sự thật thì cứ quái quái sao ý. Nhưng anh vẫn hắng giọng, khi chắc chắn là Tuyên Lộ đang không uống cà phê, anh liền lên tiếng _ “ Lộ Lộ, em kết hôn rồi.”
Nghe vậy, suýt nữa thì Tuyên Lộ ngã từ xích đu xuống _“Mày cưới ai?!”
“À, thì là… Vương Nhất Bác đó.”_ Anh gãi gãi mũi.
Cảm nghĩ đầu tiên của Tuyên Lộ: Tiêu Chiến điên rồi!
Cảm nghĩ thứ hai: Trình Tiêu điên rồi!
Cảm nghĩ thứ ba: cô cũng điên rồi!!
Một lúc lâu sau, Tuyên Lộ run rẩy chìa hai ngón tay ra _ “ Chiến, đây là mấy?”
“…”_ Anh không trách bà chị có phản ứng này, nếu anh không phải đương sự thì cũng sẽ nghi ngờ. Làm gì có ai không ngó ngàng gì đến người đẹp tuyệt trần nọ mà lại lặn lội hàng ngàn cây số đi hứng cơn tức của anh chứ!
“Tao biết là mày ổn, mày không cần đùa tao để chứng minh với tao là mày ổn đâu.”_ Thấy Tiêu _ ngốc nghếch _ Chiến không nói gì, Tuyên Lộ cười gượng gạo. Đừng trêu ghẹo quả tim nho nhỏ đã vất vả suốt cả ngày của cô thế chứ!
“Em không lừa chị mà.”_ Tiêu Chiến đành nhắc lại.
Chỉ có điều, ánh mắt của Tuyên Lộ cho thấy: anh có nói nữa cũng chả tin!
Hai người cùng im lặng, trao đổi bằng ánh mắt với nhau trong chốc lát. Rồi Tiêu Chiến thở dài một hơi, giơ bàn tay trái đeo nhẫn lên, tay phải rút từ trong túi đeo bên người ra quyển album nhỏ _ “Ảnh lễ cưới ở quê.”
Tuyên Lộ trố mắt ra nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón giữa tay trái của anh, tay cô giật phắt cuốn album lại xem cho rõ.
Ối mẹ của con ơi!
Trên bức ảnh là hai khuôn mặt tươi cười kề sát nhau, hai khuôn mặt rất dễ nhận với cô. Một người đã quen đến không thể quen hơn, còn chàng trai còn lại, khuôn mặt cực kỳ không đại chúng đó của anh chàng có muốn nhận nhầm cũng khó! Cả hai đều cực kỳ đẹp trai, cực kỳ hạnh phúc, cái hạnh phúc tràn ra cả bên ngoài tấm ảnh...
Tuyên Lộ lung lay trong gió.
“Bây giờ chị đã tin chưa?”
Bây giờ đã tin chưa? Bây giờ đã tin chưa?
Sao người này có thể vừa giáng một đòn sấm sét xong đã hỏi cô nhẹ bẫng _ “Bây giờ tao đã tin chưa hả?”_ Tuyên Lộ chỉ tay vào anh, cô cực kỳ tiếc nuối vì đã không “dạy dỗ” nó đến nơi đến chốn. Rốt cuộc là thời gian rồi đã xảy ra chuyện gì, mà lại làm nên cái kết cục hết đường cứu chữa này hả giời? Ngay lúc nãy thôi, tim cô còn đập binh binh trong lồng ngực vì lo cho nó. Hóa ra người cô nên lo lắng không phải nó mà là cái cô Trình tiểu thư kia.
“ Tiêu Chiến, tốt nhất là mày có một lý do chính đáng để tao có thể tha cho mày…”_ Cô nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Tiêu Chiến khẽ run lên, bà chị gọi cả họ cả tên anh chứng tỏ đang rất rất rất tức giận. Nhưng mà, vốn dĩ anh chỉ định tìm chị ‘thú tội’ thôi, ai ngờ lại gặp phải nhiều chuyện thế chứ? Thế là anh tỉ mỉ kể rõ đầu đuôi câu chuyện – đương nhiên là lược bỏ tình tiết quan trọng nhất – “Vậy là tụi em cưới nhau luôn.”_ Nói xong, anh nhấp một ngụm cà phê, ngồi đợi bạn xử tội.
Tuyên Lộ thộn ra nghe _“Thế là tụi mày cưới luôn…”_ Thế là, cứ thế cưới luôn? Trong tình huống cô hoàn toàn không biết gì cả, người em tốt nhất của cô đã kết hôn rồi? Đã thế, nó còn kết hôn với một người đàn ông mà không ai có thể nhìn thấu nữa chứ!
“À thì, lần tổ chức ở quê không nói cho chị là không đúng! Em nghĩ dù sao lên Bắc Kinh cũng tổ chức nữa, nên mới không bảo cô không báo cho hai người, đỡ phải bay đi bay về. Chị đừng giận mà.”_ Tiêu Chiến cười nịnh nọt.
Bây giờ, cô làm gì còn sức mà giận? Tuyên Lộ thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống ghế xích đu. Cuối cùng đầu óc cô cũng tiếp nhận được toàn bộ sự thật. Cô im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói _ “Mày đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”_ Vương thiếu không phải người đàn ông có thể dễ dàng kiểm soát, tuy điều kiện vật chất của cậu ta cực tốt, tốt đến ít ai sánh bằng. Nhưng hạnh phúc cả đời của một người không thể chỉ trông vào vật chất.
Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến chuyện này nên thoáng ngẩn ra. Anh ngẫm lại tất cả hành vi, cử chỉ và thái độ của Vương Nhất Bác, ánh mắt ánh bỗng dịu dàng hơn bao giờ hết. Anh cười thẹn và gật đầu.
Lần đầu tiên, Tuyên Lộ bắt gặp bộ dạng của một người hạnh phúc vì được yêu chiều trên khuôn mặt Chiến. Cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn yên tâm, nụ cười tươi rói nở trên môi _ “Thế thì… chúc mừng mày.”
“Cám ơn.”_ Tiêu Chiến cũng mỉm cười hạnh phúc. Lời chúc phúc của Tuyên Lộ rất quan trọng, Tuyên Lộ là người bạn, người chị, người thân thân thiết nhất của anh trong cuộc đời này.
Nói xong chuyện quan trọng, hai người bắt đầu tám chuyện trời nam đất bắc. Tuyên Lộ không kìm nén nổi sự tò mò, hỏi thẳng _ “Theo mày thì sao Vương thiếu lại chọn mày, người như Trình tiểu thư mà cậu ta còn không thèm nữa là.”_ Nhất định là Trình tiểu thư thích Vương thiếu lắm, chứ không thì sao cô ta lại tuyên ngôn giữa đường giữa chợ? May mà Chiến lôi cô đi, nếu không thì lần gặp sau nhất định sẽ lúng túng đến không biết làm thế nào cho hết.
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, ngón tay gõ nhịp lên bàn, anh nghiêng đầu ngắm chiếc đèn hình hoa tulip trên tường, đôi môi cong lên một nụ cười _ “Em cũng không biết, chị đi mà hỏi Vương Nhất Bác ý.”
“Mày kiêu hả.”_ Ngắm khuôn mặt không sao giấu đi vẻ hạnh phúc của anh dưới ánh đèn dịu dàng, Tuyên Lộ mắng yêu, cô hâm mộ nó quá đi mất.
Tiêu Chiến lúng túng cúi đầu, đưa tay lên che miệng.
Đang trò chuyện thì nhân vật nam chính trong câu chuyện gọi điện thoại đến _ “ Vương phu nhân, bây giờ là mấy giờ rồi hả? Anh bỏ mặc ông xã à, có ăn tối thôi mà cũng mấy tiếng đồng hồ lận?”_ Vương lão gia bất mãn oán trách.
“Thì anh còn trò chuyện với Lộ Lộ một lát mà.”_ Tiêu Chiến giải thích. Anh vẫn hơi hơi e thẹn khi nghe cậu gọi “kiểu đó” nha.
“Sau này, hai chị em sẽ có rất nhiều dịp tám chuyện, không vội. Muộn rồi, anh đang ở đâu, em đi đón hai người.”
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ thấy cũng đúng liền đọc địa chỉ cho cậu.
Nửa giờ sau, hai chàng trai, một cô gái đã ở trong chiếc Ferrari đỗ ngoài cửa quán cà phê. Tuyên Lộ nhìn thoáng qua người đàn ông tuấn mĩ đang ngồi hút thuốc trên ghế lái, cô có hơi không được tự nhiên chào hỏi _ “ Vương thiếu.”
Vương Nhất Bác dập thuốc, lịch sự ừ một tiếng. Cậu nhìn sang bảo bối vừa ngồi vào ghế phụ, hỏi _ “Hai chị em tám chuyện gì mà tám lâu thế hở?”
“Mấy chuyện linh tinh ý mà.”
“Buôn dưa lê, bán dưa leo.”_ Cậu cúi người thắt dây an toàn cho anh.
Mắt Tuyên Lộ cứ đảo lia lịa, chút khó tin nho nhỏ trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất tăm. Suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu cô chính là: Chiến thật quá bản lĩnh!
_ _ _
Vì dự định ngày mai mới về nhà tổ nên sau khi đưa Tuyên Lộ về nhà, Vương Nhất Bác chở anh đến một khách sạn năm sao.
“Mình không về nhà hả em?”_ Tiêu Chiến phân vân.
“Chỗ này tiện hơn.”_ Cậu đáp một cách súc tích, rồi kéo anh vào phòng tổng thống của khách sạn. Cậu bảo anh đi tắm trước, còn mình thì ra dặn dò nhân viên phục vụ đôi câu. Đóng cửa phòng và quay đầu lại, cậu chợt thấy một bóng trắng xẹt qua căn phòng.
Vương Nhất Bác nhướng mày bước đến trước cửa, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường và ngắm tiểu bạch thỏ nhà mình đang thực hiện những động tác khởi động ở thành bể bơi.
“Thích bơi lội?”
“Lâu rồi không bơi.”_ Tiêu Chiến vặn cổ, xoay chân để khởi động. Anh mặc áo ba lỗ trắng cùng quần đùi đen, trang phục phổ thông cho nam giới vào mùa hè. Dù gì cũng là đàn ông, cởi trần cũng được. Nhưng trước mặt tên... sắc lang như Vương Nhất Bác thì anh hận không thể trùm kín mít như ninja!!!
Vương Nhất Bác kia nào nghĩ như anh. Chiếc áo ba lỗ khoét sâu để lộ cánh tay trần không ẻo lả như đàn bà, không cơ bắp thô kệch như đàn ông. Cổ tay nhỏ, chiếc cổ thiên nga nhỏ trắng ngần quyến rũ... Chậc... Chân ư? Chân dài miên man, cổ chân chỉ bằng một tay là nắm trọn. Đôi chân đó mặc loại trang phục nào cũng hợp, nhưng hợp nhất vẫn nên quấn trên eo cậu vậy!
Người đàn ông luôn ngắm mãi anh không biết chán híp mắt lại.
Tiêu Chiến bước vào bể bơi nước trong xanh mê say nghịch nước. Như mỹ nhân ngư vừa được về lại biển khơi sau bao ngày xa cách, anh tỏ ra vô cùng thích thú. Bất chợt, từ đáy bể, một bàn tay vươn lên, kéo mạnh anh xuống. Anh hốt hoảng thét lên một tiếng, ngay lập tức bị kéo vào trong làn nước.
Không lâu sau, anh trồi lên mặt nước một cách chật vật, ho sù sụ mà vẫn không quên lườm Vương Nhất Bác cũng vừa chui lên và đang cười đến là gian một cái.
“Anh nhát thế!”_ Người đàn ông vừa lập gia đình nào đó mà cứ như học sinh tiểu học, chỉ biết trêu ghẹo người mà mình thích. Cậu cười phô hàm răng trắng bóc, mặt đến là đắc ý.
“ Hứ!”_ Làm tim anh loạn nhịp rồi nè.
“Kỹ thuật thua người ta thì chấp nhận đi.”
“Em đánh lén anh.”
“Cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu lại để em bắt được thì phải cho em mi từ đầu đến chân.”_ Vương Nhất Bác đưa ra một điều kiện cực kỳ... vàng!
“Không thèm.” _ Anh đâu có ngốc!
“Sợ rồi?”
“Khích tướng cũng vô dụng thôi, không ai mắc mưu của em đâu.”_ Tiêu Chiến liếc xéo cậu một cái, là anh biết tự lượng sức mình, có bơi giỏi mấy thì cũng không thoát được vuốt quỷ.
“Thế nên anh định chủ động nhận thua, ngoan ngoãn để em ăn.”
Đúng là rước lưu manh về nhà mà! Tiêu Chiến chợt phì cười. Trước khi vuốt quỷ quờ đến, anh khéo léo lách mình tránh khỏi cậu, gắng sức bơi ra xa. Khi đã cách cậu một khoảng “an toàn,” anh nói _“Trong vòng mười giây mà không bắt được anh coi như em thua!”_ Dứt lời, anh ngụp hẳn xuống, ra sức bơi về phía trước để trốn.
“Ùm” – tiếng quẫy nước cực mạnh vang lên sau, anh cảm thấy làn nước bao quanh như đang đẩy anh trồi lên. Bất chấp tất cả, anh gắng sức bơi về phía trước, thế nhưng vẫn thua người đàn ông mà thể lực đã đạt đến trình độ quái vật.
“Hết thời gian rồi…”_ Bị cánh tay cường tráng tóm được, Tiêu Chiến dựa vào tấm ngực trần vạm vỡ, cứng cáp đang rỏ nước của cậu, cười khanh khách, giãy giụa.
“Chưa hết, thời gian của anh luôn trôi chậm hơn bình thường.”_ Đôi phu phu trẻ này á, ai cũng chơi xấu như ai. Đôi môi đang cười toe toét của Vương Nhất Bác lướt trên khuôn mặt anh, áp lên đôi môi đang nở nụ cười tươi như hoa.
Hai người nô giỡn một lúc, rồi nằm ôm nhau trên chiếc ghế xếp cạnh bể bơi mà ngắm trời sao đẹp hiếm thấy ở Bắc Kinh, thỏ thẻ với nhau những lời âu yếm.
Hơn một giờ đồng hồ sau, hai nhân vật chính của chúng ta mới quay vào phòng. Tiêu Chiến đi vào phòng thay đồ ngủ, khi anh trở ra thì cả căn phòng rộng lớn đã chìm trong bóng tối mờ ảo. Cách đó không xa, những ngọn nến thơm lập lòe cháy sáng, ánh nến chiếu xuống hai ly rượu nho màu hồng ngọc, khiến chúng như tỏa sáng lấp lánh. Thấy anh bước ra, Vương Nhất Bác kéo ghế _ “Mời anh ngồi, Vương thiếu phu nhân.”
Tiêu Chiến tròn mắt lên nhìn, thong thả đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu rồi lại nhìn bàn rượu ngon mắt trước mặt. Anh máy móc ngồi xuống.
Vương Nhất Bác ngồi đối diện, nâng ly với anh _ “Vẫn chưa chúc mừng anh trở thành bạn cùng giường của Vương Nhất Bác.”
Đến lúc này, Tiêu Chiến đã lĩnh ngộ được sự lãng mạn của đêm nay. Anh phì cười, cũng nâng ly rượu lên _ “Cũng chúc mừng em trở thành bạn đời của Tiêu Chiến.”
“Cách” _ âm thanh giòn vang do hai chiếc ly đế cao cụng nhau, hai người nhìn nhau, một hơi uống cạn ly rượu. Ly rượu này còn say lòng người hơn ly rượu giao bôi họ uống với nhau trong lễ cưới ở quê.
“Em không cầu hôn hẳn hoi, anh có buồn không?”_ Vương Nhất Bác rót rượu cho anh, mỉm cười, hỏi.
“Không…”_ Em đã làm rất tốt rồi.
“Anh có biết vì sao em lại không cầu hôn không?”
Hóa ra là cậu không muốn cầu hôn? Tiêu Chiến nhướng mày.
_ J _
Nếu thấy truyện hay, hãy dành 1 giây để lại bình chọn giúp mình nhé! Love all of u ❤️
❗Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad, tài khoản JASMINE221091.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro