
Chap 30 _ Mưu cầu hạnh phúc (4)
"Tóm lại, tôi đã không thích em rồi, xin em đừng bao giờ đến nhà tôi nữa." _ Tiêu thỏ không nhìn cậu, nói một lèo luôn.
Anh quả nhiên là có bản lĩnh cho cậu vô số thể nghiệm mới, những thể nghiệm không thoải mái chút nào _ "Tốt, vậy anh cố nghiêm túc chút chút đi. Đừng vừa nói vừa gạt nước mắt thế." _ Cậu cố kìm chế cơn giận, nhìn chăm chăm vào anh nói với giọng đều đều. Cậu trăm phương nghìn kế lót đường cho anh, thậm chí còn tính đến khả năng xấu nhất. Hôm nay, khi vấn đề cuối cùng cũng được giải quyết, cậu phấn khởi quá lao đến đây chia vui với anh chứ không phải để nghe những lời đó.
Tiêu Chiến giật bắn mình, chật vật chùi mặt _ "Tôi mới không khóc đâu!"
Thấy anh như con thú nhỏ bị thương, cố giương vuốt lên phòng bị thì không hiểu sao chỉ trong chớp mắt, cậu đã mềm lòng. Cậu thở dài một hơi bước đến, xoay mặt anh lại, nói với vẻ bất đắc dĩ _ "Thế rốt cuộc là em chọc giận anh, hay là mẹ làm anh tủi thân hả? Dù sao anh cũng phải nói ra thì chúng ta mới có cách giải quyết chứ? Lưng em còn đang bỏng rát nhưng không ở Bắc Kinh nằm nghỉ mà hớt hải chạy đến đây tìm anh nè, anh không vui tý nào ư? Anh trai không có lương tâm à, mấy tiếng đồng hồ bay, em ngồi đến khổ đó." _ Tựa lưng vào ghế mà đau, ông cụ cứ như liều mạng đánh cậu.
Nghe cậu dỗ dành với giọng yêu thương, chiều chuộng và đầy bất đắc dĩ đó, Tiêu thỏ thấy mũi mình nghèn nghẹt. Rõ là anh đã ra quyết định, hạ quyết tâm rồi mà.
"Ngoan, nói ra đi, đừng giấu trong lòng nữa. Dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì em cũng sẽ gánh vác giúp anh. Nếu là em đây không cẩn thận chọc tức anh, thì anh cứ đánh vào lưng em đi, chọn chỗ nào bị thương nặng nhất mà đánh." _ Vương Nhất Bác đưa ngón cái lên vuốt đi nỗi ưu sầu giữa hai hàng mày của anh, cưng nựng.
Độ ấm nơi đầu ngón tay cậu như lan đến lòng anh, nhưng ngay lập tức, sự thật như một gáo nước lạnh dội xuống _ " Vương Nhất Bác, em đừng thích tôi nữa, có được không?"
Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy anh _ "Không." _ Cậu từ chối một cách cực kỳ kiên quyết.
" Đừng thích tôi nữa mà!"
"Không."
"Sao em mặt dầy thế hả?"
" Anh véo thử xem?" _ Anh không biết được đâu, khó khăn lắm cậu mới tìm được anh đó.
"Em..." _ Tiêu thỏ cắn môi _ "Tôi không còn thích em nữa, em còn ỳ ra đó làm gì?"
Người đàn ông đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp thì chỉ chú ý đến đôi môi mọng nước, hồng hồng trắng trắng trông như thạch hoa quả đang bấp búng của anh. Mắt cậu như tối lại _ "Tính xấu, của em đó." _ Đè nén lâu lắm rồi, cậu nào có tâm tư đi thảo luận mấy vấn đề thiếu dinh dưỡng này. Cậu nâng mặt anh, hôn say đắm. Kỳ thật Vương Nhất Bác không thích ăn mấy thứ mềm nhũn như thạch hoa quả, nhưng nếu là môi anh thì cậu có muốn ngừng cũng không ngừng được.
Tiêu Chiến thật không dám tin. Hai người họ đang nói chuyện chia tay đó, có được không!
"Không được..."
"Cho em thơm một cái thôi mà!" _ Quả thật cậu thèm đến phát điên lên được, mới rồi chỉ hôn phớt, căn bản không đã nghiền.
" Em căn bản là không nghe tôi nói!"
"Bao giờ anh nói đến vấn đề quan trọng thì em sẽ nghe. Ngoan, cho em mi cái nào." _ Đầu cậu lại thò đến, thơm trái một cái, mi phải một cái.
"Thế nào mới là chuyện quan trọng hả!" _ Cậu mà cứ thế này thì sao anh tiếp tục cho được!
"Những chuyện kiểu như: bao giờ thì anh cho em mi một cái, bao giờ thì anh cho em hầu hạ một phen,..." _ Cậu lập tức tóm lược lại những vấn đề quan trọng.
"Đã bảo là chúng ta..."
"Nếu còn để em nghe được những lời không muốn nghe nữa, thì em sẽ thật sự phạt anh đấy." _ Vương Nhất Bác lạnh lùng ghé vào tai ngắt lời anh.
Tiêu Chiến biết là cậu cố ý chuyển đề tài. Hiện tại, tâm trạng anh vừa sốt ruột lại vừa buồn phiền, anh dùng hết sức bình sinh để đẩy cậu ra _ "Tốt thôi, thế thì cái gì cũng không nói nữa cho xong!" _ Dứt lời, anh chạy mất, "rầm" một tiếng - anh đá cửa xông vào phòng.
Đầy cô nàng còn đỏng đảnh hơn anh nhiều nhé! Vương Nhất Bác thấy khó mà hiểu nổi, cậu cũng nổi giận đi đến, định đập cửa thì điện thoại di động trong túi quần rung lên.
Cậu chép miệng, quyết định nghe điện thoại trước cho bình tĩnh lại.
"Alo?" _ Tâm trạng quá kém nên giọng cậu cũng lạnh hơn bình thường.
" Vương thiếu, em là Tiểu Cường."_ Người ở đầu dây bên kia cung kính _"Em chỉ muốn hỏi là tối nay có đưa hoa đến chỗ anh Tiêu không" thôi ạ?"
Tiểu Cường chính là chàng thanh niên đóng giả nhân viên chuyển phát nhanh. Hai hôm trước, ngay khi cậu ta nghĩ có thể cuốn gói về kinh đô, thì nhận được một nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang - đưa hoa, đồ ăn và gấu bông đến chỗ anh Tiêu.
Vụ đưa đồ này không phải đưa một lúc mà là "tích tiểu thành đại", mỗi khi Vương thiếu nhớ anh Tiêu sẽ sai cậu ta đưa 3 đóa hoa hồng Rose Only đến chỗ anh ấy. Ban đầu, cậu ta còn cho là Vương thiếu quá keo kiệt. Nhưng sau hơn mười lần chạy đi chạy lại trong ngày, hết đưa hoa đến đồ ăn vặt rồi thú bông, thấy biểu cảm của anh Tiêu chuyển từ kiên quyết từ chối sang phân vân, càng lúc càng phân vân, thì cậu ta không khỏi khen cho sự anh minh thần võ của Vương thiếu.
Nghe thế, Vương Nhất Bác quét mắt khắp căn phòng khách không quá lớn. Lúc này, cậu mới phát hiện ra trong phòng, có một lọ hoa đang cắm đầy hoa hồng, trên bàn một giỏ các loại khoai tây chiên, mấy con thú bông loại to chất kín sofa, thế là tâm trạng cậu tốt hơn chút chút _ "Không đưa."
"Gì?" _ Nghe vậy, Tiểu Cường sốc lắm, Vương thiếu bỏ ra bao nhiêu công sức thế chẳng phải là để lấy lòng anh Tiêu ư? Sao đột nhiên lại không đưa nữa vậy? Lẽ nào ngài ấy lại chán rồi? Không thể nào, một người đàn ông xuất sắc như Vương thiếu thì chưa cưa được - chưa dừng tay mới đúng! Huống gì, anh Tiêu quả thật là một người tốt, vừa ôn nhu vừa hiền lành, hai người thành đôi cũng là chuyện tốt... Lẽ nào Vương thiếu cho là chiêu này không hiệu quả? _ " Vương thiếu, em thấy thái độ của anh Tiêu bớt kiên quyết hơn rồi thì phải, ngài nên thừa thắng xông lên nha."
"Thật ư?" _ Vương Nhất Bác nhướng mày, cậu lại không thấy anh có vẻ gì là bớt kiên quyết cả. Lẽ nào bản thân cậu còn kém hơn mấy món đồ này? _"Tôi đang ở nhà anh ấy rồi, cậu không cần đến đây đâu."
Thì ra là thế! Tiểu Cường sực ngộ ra _ " Vương thiếu, ngài tốt với anh Tiêu đến không chê vào đâu được. Ngài đúng là 'tình thánh', là tấm gương để em noi theo!"
"Hừ!" _ Không có tâm trạng nghe lời nịnh hót, cậu cúp luôn điện thoại.
Thật ra, trong khoản tình cảm, Vương Nhất Bác không có loại ham mê, hứng thú của Vu Bân và Bành Tiểu Xuyên. Cậu cần phụ nữ chỉ vì nhu cầu sinh lý, chỉ cần trên giường có thể thỏa mãn nhu cầu, dưới giường không ầm ĩ, không gây chuyện, thì cô nào cũng được. Nếu không gặp Tiêu Chiến thì cậu cũng không biết hiện tại sẽ chung chạ với cô nào. Thật không ngờ hóa ra trên thế giới này còn có một thứ đồ chơi gọi là 'tình yêu', chỉ quan hệ xác thịt không thỏa mãn được nhu cầu của cậu với Tiêu Chiến. Cậu muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa, cũng không rõ phải nhiều thế nào mới đủ. Cậu luôn là người biết mình cần gì, tuy còn trẻ nhưng những chuyện đã trải qua có lẽ còn nhiều hơn tất cả những chuyện mà một người bình thường có thể gặp phải trong đời. Cậu từng đi rất nhiều nước làm nhiệm vụ, từng trải qua sinh tử, cậu hiểu rõ mình hơn những người sống đời yên bình nhiều lắm.
Người cậu muốn là TIÊU CHIẾN, điều đó là hiển nhiên!
Đứng ngắm lọ hoa hồng một lát, cậu lại xoay người ngắm nghía cánh cửa phòng đang khép chặt. Bây giờ, cậu có thừa thời gian thi gan với anh.
Tiêu Chiến thức trắng đêm, anh ngồi ôm chân trong bóng tối suốt một đêm dài. Đến khi vệt sáng trắng xuất hiện nơi chân trời, anh mới giật mình nhận ra một ngày mới đã đến rồi. Anh vẫn không biết phải đối mặt với Vương Nhất Bác kiểu gì, nhưng anh biết rõ thời gian có thể giải quyết tất cả mọi chuyện. Nếu anh cứ hờ hững thì chẳng bao lâu cậu sẽ thấy nhạt nhẽo và bỏ đi thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cách này dùng được, anh xoay người xuống giường, cố võ trang chính mình, sau đó đi ra khỏi phòng.
Trời còn trưa sáng hẳn, nhưng anh từng chung nhà với cậu một thời gian nên rất rõ thời gian biểu của cậu. Ngày nào cậu cũng dậy từ sáng sớm rồi ra ngoài chạy bộ, bất kể nắng mưa. Anh cho là cậu đã ra ngoài, không ngờ lại thấy cửa phòng đóng chặt. Chỉ cần cậu không ở trong phòng, cửa sẽ luôn được mở.
Em ấy thế nhưng vẫn còn trong nhà! Tiêu Chiến cũng không rõ cảm xúc của mình khi này là gì nữa. Anh buộc mình đi vào đánh răng rửa mặt, ép mình từ giờ trở đi coi như không có người kia.
Thế là anh đi đánh răng rửa mặt, sau đó làm bữa sáng cho mình. Ăn xong thì rửa bát, quét nhà một lượt, rồi bật ti vi lên xem tin tức buổi sáng. Tiếng động không lớn, nhưng với sự nhạy bén của Vương Nhất Bác, thì chắc cậu đã thức từ lúc anh đánh răng rửa mặt rồi.
Tiêu Chiến quay vào phòng, bật máy tính lên, cố biến hôm nay thành một ngày bình thường. Trước tiên lên mạng, sau đó bắt đầu làm việc.
Thời gian trôi rất mau, chẳng mấy chốc đã 8h sáng. Phòng dành cho khách vẫn không có động tĩnh gì.
Anh mở đoạn văn đang viết dở ra, ngồi ngẩn ra nhìn màn hình laptop một lúc lâu. Ngó đồng hồ, đã 9h rồi.
Trước giờ, em ấy luôn rời giường trước 9h sáng cơ mà? Phải chăng em ấy vốn không ở lại, phải chăng kỳ thật đã đi rồi? Bàn tay đặt trên bàn phím của Tiêu Chiến siết chặt, từ đáy lòng anh trào dâng một nỗi đau không tên. Sau cùng, anh quyết định đi xem cho ra lẽ.
Anh thong thả đi đến trước cửa phòng dành cho khách, chần chừ nắm tay xoay. Anh cũng không chắc kết quả mà mình muốn là gì nữa... Rốt cuộc anh cũng xoay tay mở cửa ra, đập vào mắt anh là những vết thương đáng sợ trên lưng Vương Nhất Bác, còn cậu đang nằm úp trên giường và say ngủ.
Cặp mày thanh của anh khẽ nhíu lại, anh không biết mình có nên đánh thức cậu không. Do dự một lát rồi anh đưa tay lay cậu.
Nóng quá! Nguồn nhiệt đầu ngón tay chạm vào như làm bỏng anh, khiến anh rụt mạnh tay lại.
" Vương Nhất Bác."_ Căn phòng này đã im ắng quá lâu, nó tựa như con thú hoang đói khát, nuốt đi âm thanh của anh trong chớp mắt.
Vương Nhất Bác vẫn ngủ say, hai hàng mày rậm nhíu chặt. Cậu bỏ ngoài tai câu gọi của anh.
" Vương Nhất Bác." _ Anh gọi to hơn.
Vẫn không có phản ứng.
Tuy trước kia cũng từng xảy ra chuyện tương tự rồi nhưng lần này, anh vẫn lo lắm. Anh không chút do dự đưa tay lên trán cậu.
Ôi trời, nóng quá! Không cần đến nhiệt kế Tiêu Chiến cũng biết nhiệt độ của làn da dưới tay anh đã vượt qua nhiệt độ bình thường của cơ thể người. Nhất thời, anh quên sạch những chuyện khác, vội vàng lục tìm hòm thuốc. Anh đã sống một mình nhiều năm nên trong nhà có chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc cần thiết. Có mấy lần, anh phát sốt vào buổi tối, sốt rất cao, nhưng vẫn gắng gượng tự tìm thuốc uống. Đến sáng hôm sau mà không đỡ mới gọi điện cho cô của anh, nhờ bà đưa đi viện.
Tiêu Chiến nhanh nhẹn lấy ra thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh. Sau đó, anh rót một ly nước vừa đun sôi, ra sức thổi cho nguội, nhấp thử một ngụm xem đã đủ nguội chưa rồi bưng vào phòng dành cho khách.
" Vương Nhất Bác, dậy nào, em cần uống thuốc." _ Tiêu Chiến ra sức lay, nhiệt độ của làn da dưới tay làm anh lo lắm.
Cặp mày kiếm của người đàn ông càng nhíu chặt hơn, cậu gắng gượng mở to mắt ra, mơ mơ màng màng trông thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Tiêu Chiến _"Sao thế?"_ Mở miệng nói chuyện cậu mới thấy cổ họng mình bỏng rát như mắc dao. Cậu khẽ cựa mình, rốt cuộc cái đầu đang quay mòng mòng của cậu cũng phát hiện ra chỗ không ổn _ "Em bị sốt hả?"_ Cậu hỏi, giọng khàn khàn.
"Trán và người em rất nóng. Em cảm thấy thế nào? Có cần đi viện không?"
"Không sao đâu, nuốt vài viên thuốc là ổn thôi... có thuốc không?"_ Tuy đang sốt li bì nhưng cậu vẫn không muốn để anh thấy vẻ yếu đuối lúc này. Cậu chống một tay lên định ngồi dậy.
Tiêu Chiến khom người đỡ cậu dậy, anh dựng chiếc gối lên thành giường, để cậu dựa vào đó, còn cẩn thận điều chỉnh vị trí chiếc gối để nó không chạm vào những chỗ bị thương nặng trên lưng cậu.
Anh tự tay cho cậu uống thuốc, sau đó, anh đỡ cậu nằm xuống nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác cứ thế ngả người nằm xuống luôn, chạm vào miệng vết thương thì khẽ rủa một tiếng.
Tiêu Chiến xót lòng lắm, định xoay cậu nằm sấp. Vương Nhất Bác thì đã nằm sấp cả đêm, vẫn thấy hơi tức ngực, bảo luôn _"Bí lắm, không sao đâu, không đau."
"Vậy sang giường anh ngủ đi, giường anh êm hơn giường này." _ Anh nhẹ giọng nói.
"Không sao đâu, ốm vặt ý mà. Anh ra ngoài trước đi, em ngủ một giấc là khỏe ngay thôi." _ Vừa uống nước xong mà giọng cậu cứ khô không khốc.
"Đi sang giường anh nằm." _ Giường phòng dành cho khách là kiểu giường đơn, anh chỉ để có một tấm nệm mỏng lên. Hôm nay, lưng cậu bị thương, nằm giường này sẽ đau lắm.
Vương Nhất Bác vẫn còn cười được _ "Hôm nay không thể hầu hạ anh rồi."
"Cái tên này..." _ Tiêu Chiến không nói nổi cậu, đành dìu cậu đứng lên, vắt tay qua cậu vai anh.
" Em tự đi được." _ Vương Nhất Bác đẩy đẩy anh _ "Tránh xa em ra nào." _ Cậu thấy thể chất anh có vẻ dễ bị lây bệnh lắm.
"Em lo cho mình trước đi." _ Tiêu Chiến không để cậu đẩy mình ra, dìu cậu vào phòng ngủ chính _ "Em nằm sấp nhé, để anh bôi thuốc cho."
Vương Nhất Bác làm theo lời Tiêu Chiến, cậu rúc đầu vào chiếc gối mềm mại của anh, ngửi mùi hương thoang thoảng còn vương lại - là mùi của anh. Cậu thở phào nhẹ nhõm, thấy khuôn mặt đang nóng hầm hầm của mình như dịu bớt đi.
Tiêu Chiến lại lục tung hòm thuốc lên tìm tuýp thuốc mỡ giúp tan máu bầm. Sau đó, anh đứng cạnh giường, cúi mình xuống, quyệt thuốc mỡ lên ngón trỏ và nhẹ nhàng thoa thuốc lên tấm lưng cường tráng của cậu.
Cơ thể Vương Nhất Bác cảm nhận được bàn tay mềm mại của anh, cảm nhận được cảm giác mát mát của thuốc anh thoa thì khẽ rên lên một tiếng. Tấm lưng vẫn bỏng rát được bôi thuốc, cuối cùng cũng đỡ đau hơn.
"Vết thương của em... Sao lại bị thương?" _ Như muốn dời đi sự chú ý của cậu, Tiêu Chiến hỏi.
"Em bảo xuất ngũ, ông cụ không hài lòng." _ Được người trong lòng chăm sóc tận tình, lại được nằm thoải mái, người bị bệnh cũng bớt cảnh giác hơn bình thường.
"Xuất ngũ? Em không làm bộ đội nữa? Tại sao?" _ Tiêu Chiến ngạc nhiên, chẳng phải nghiệp binh của em ấy đang lên như diều gặp gió ư?
"Em muốn sống hạnh phúc bên anh."
Tay anh dừng xoa thuốc.
"Sao thế? Bôi tiếp đi chứ." _ Đang sướng lưng.
Một giọt chất lỏng ấm áp nào đó rớt lên lưng cậu, cậu không khỏi rầu rĩ nói _ "Anh dùng nước ấm làm gì, mát mát mới sướng lưng."
Mắt anh nhòa đi, cúi đầu khẽ "ừ" một tiếng, dùng tay trái lau đi giọt lệ rơi trên lưng cậu.
Ngay sau hôm Tiêu Chiến rời Bắc Kinh về nhà, cậu phải đi làm nhiệm vụ. Hôm về, cậu vất vả chạy đến Trùng Khánh chỉ để được gặp anh một lát, rồi lập tức ngựa không dừng vó quay về Bắc Kinh. Suốt thời gian qua, cậu gần như chưa có một giấc ngủ ngon nào. Thêm vào đó, cậu vừa bị ông cụ Vương nện cho một trận thật đau, ăn đòn xong không nghỉ ngơi gì đã chạy gấp đến nhà Tiêu Chiến. Đến nhà thì bị anh lơ nên đi tắm nước lạnh, tắm xong lại không thèm lau khô người mà lăn ra ngủ luôn. Sức khỏe cậu có tốt nữa thì cũng ốm.
Ngón tay anh máy móc trượt trên lưng bôi thuốc cho cậu, nước mắt anh tuôn rơi trong thầm lặng. Tại sao, nhất định phải là anh, tại sao nhất định phải là em ấy...
Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến đã bôi thuốc cho Vương Nhất Bác xong, anh đợi thuốc ngấm rồi mới nhẹ nhàng đắp một tấm chăn mỏng. Sau đó, anh ngồi thẫn thờ trên mép giường, say sưa nhìn một bên khuôn mặt anh tuấn của cậu.
Anh cứ ngồi như thế không biết đã bao lâu, đến tận khi chuông cửa réo vang thì mới như sực hồi hồn. Thoát ra khỏi dòng suy tư bất tận. Anh lau đi vệt nước mắt chưa khô trên gò má, nhìn vào gương, xoa xoa mặt mình. Đến khi chắc chắn là không ai có thể nhìn ra anh vừa khóc mới đi ra mở cửa.
"Ai đấy?" _ Anh đứng ở cửa hỏi.
" Chiến Chiến, là nội đây." _ Một giọng nói hiền từ vang lên ngoài cửa.
Tiêu Chiến giật mình, vội mở cửa ra thì thấy cô lớn của anh đang đỡ bà nội đứng trước cửa nhà.
"Nội, cô lớn, sao hai người lại đến đây?" _ Tiêu Chiến hỏi với vẻ ngạc nhiên. Anh mở rộng cửa cho hai người vào nhà rồi bước đến đỡ bà nội. Bà nội anh đã rất già nhưng dáng người của cụ vẫn phương phi, bước đi vẫn nhẹ nhõm lắm.
"Cái thằng bé này, còn dám hỏi hả, chuyện lớn thế này mà dám không cho chúng ta biết. Nếu không phải thằng Gia Dương về kể với chúng ta, thì không biết con còn định giấu chúng ta đến khi nào!" _ Bà cụ Tiêu đưa bàn tay cầm tràng hạt lên nhéo yêu anh, coi như phạt.
"Gì ạ?"
Cô lớn của Tiêu Chiến bán hàng đã nhiều năm, là một phụ nữ tháo vát, lời bà nói cũng gãy gọn hơn _"Tối hôm qua, Gia Dương về nói cho chúng ta là con sắp kết hôn, lại còn với nam nhân. Bà nội con nghe xong không ngồi yên được, đòi sang đây luôn. Cô khuyên mãi mới được. Hôm nay, bà dậy từ sớm, ngồi trên sô pha chờ để cô cùng sang đây. Thấy cô có chút việc gấp còn đòi đi một mình." _ Sau đó, bà quay sang mẹ, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ _"Mẹ cũng sốt sắng quá rồi! Nếu Chiến Chiến mà tính đến chuyện hôn nhân đại sự thì kiểu gì chẳng thưa với mẹ?"
" Sao có thể không sốt ruột? Nó một thân một mình mấy năm nay, cứ ru rú ở nhà không giao thiệp ai. Mẹ chỉ mong sớm tìm bạn đời cho nó, có thêm cô cháu dâu, sớm ngày bế chắt. Ai ngờ nó lại... Mẹ phải hỏi cho ra lẽ."
"Nội, nội đừng nghe Gia Dương luyên thuyên, không có chuyện đó đâu ạ." _ Tiêu Chiến gượng cười nói. Anh liếc nhanh cánh cửa phòng ngủ một cái rồi dìu bà nội ngồi xuống sô pha.
"Không có chuyện đó?" _ Bà cụ Tiêu có phần bối rối, lặp lại.
Bà Tiêu lớn cũng sốt ruột _ "Không có chuyện đó? Chả lẽ cả tối hôm qua, thằng bé Gia Dương nó bịa chuyện, mà quần áo hôm qua thằng bé mặc chẳng phải của bạn trai con ư? Thấy thằng bé bảo cái gì mà hàng hiệu và cực kỳ đắt tiền."_ Bà suy nghĩ rồi chỉ ra vấn đề. Hôm qua, nghe con trai nói anh có bạn trai, thật ra bà cũng hoảng lắm. Anh cả bà mất sớm chỉ để lại một thằng con này, bà cũng muốn chăm sóc cho nó. Nhưng bà cũng có gia đình riêng, trong gia đình riêng còn có hai vị tiểu tổ tông bà phải nuôi. Bà đón mẹ bà về ở cùng, khiến gia đình riêng không lấy gì làm giàu có đó của bà trở nên chen chúc. Tuy ngoài miệng, chồng bà không nói gì, nhưng bà biết trong thâm tâm, ông không quá hài lòng. Tiêu Chiến là một đứa trẻ nhạy cảm, năm đó 23 tuổi, đã đi làm nên từ chối ngay khi bà ngỏ ý muốn anh về ở cùng. Mấy năm nay, kỳ thật bà vẫn thấy áy náy hoặc ít nhiều với nó. Nếu thằng bé yên bề gia thất, bà cũng đỡ day dứt hơn. Nhưng sao lại có chuyện lạ đời này, thế thì không được.
"Không phải đâu ạ, chỉ là một người bạn..."_ Anh cúi đầu nói.
Bà cụ Tiêu là người từng trải nên nhìn bộ dạng của Tiêu Chiến là ra, nếu thật là bạn bè thì chỉ cần bình tĩnh giải thích là xong, sao phải bối rối như bây giờ chứ? _ "Sao thế? Đừng giấu bà!"
Bà Tiêu lớn thì cứ ngó mãi vào buồng dành cho khách, con trai bà bảo cậu ta đã vào đây ở rồi mà, sao không thấy người đâu vậy? Hay là thằng bé nói luyên thuyên, để bọn họ lo nghĩ.
Tiêu Chiến cúi đầu, không biết nên giải thích thế nào cho ổn.
Đúng lúc này, "két" một tiếng - cửa buồng ngủ của chủ nhà được đẩy ra.
Ánh mắt của ba người dồn cả vào người đứng sau cánh cửa buồng vừa mở ra.
Một chàng trai trẻ tuổi, cường tráng và cởi trần từ trong buồng đi ra. Vẻ mệt mỏi vương trên mặt anh chàng, sắc đỏ như bị sốt trên da và chỗ râu lởm chởm vì một ngày chưa cạo khiến cậu càng thêm tiều tụy.
Ối chà, xem ra bà lạc hậu quá rồi, tụi trẻ thời nay lưu hành việc sống chung. Bà Tiêu lớn ôm một bụng hốt hoảng, vậy là thật ư?
Còn nữa, sao thằng bé này nom ốm yếu, bệnh tật thế kia? Bà cụ Tiêu nghĩ thầm.
Tiêu Chiến nào có tâm trí mà nghĩ lắm vấn đề thế _ "Em ra đây làm gì? Có chỗ nào không thoải mái ư?"_ Anh vội đến đỡ cậu, tuy nhìn vẻ mặt thì cậu có vẻ không sao, nhưng thật ra vẫn sốt cao lắm, chưa có hạ sốt đâu.
_ J _
Chúc mừng năm mới!
Nếu thấy truyện hay, hãy dành 1 giây để lại bình chọn giúp mình nhé! Love all of u ❤️
❗Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad, tài khoản JASMINE221091.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro