Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1

Remake lại nha các cô, đọc lại thấy đợt trước mình xàm thật sự, vậy mà còn được khen viết hay=))))

* * *

Từ lúc mặt trời ló rạng, nó đã lật đật ngồi dậy, quần áo có xộc xệch do tài lăn lộn trong lúc ngủ của nó, gương mặt ngái ngủ, nửa tỉnh nửa mơ nhìn đồng hồ báo, miệng còn lớ mớ nói. "7 giờ..."

Hoàn toàn chưa nhận ra bản thân đã muộn học, đợi cho đến khi nó bị mẹ gọi vọng từ dưới tầng mới thực sự tỉnh ngủ.

Nó cầm đồng hồ báo thức, đã muộn đến từng này rồi, nó còn ngồi lì lợm trên giường suốt mười mấy phút.

Hoảng loạn chạy vào phòng tắm, luống cuống cụng đầu trúng tường, tê tái xuýt xoa vầng trán nhỏ của mình. Nó vừa nhìn đồng hồ vừa thay quần áo, tay chân luống cuống nhiều khi không biết nên làm gì tiếp theo, mãi mới có thể mang cặp mà chạy thục mạng xuống lầu.

Thấy dáng vẻ hổn hển của nó, mồ hôi chảy dài cho dù hiện tại đang là tháng mười hai, bà bất lực đưa cho nó miếng bánh mì đã được phết sẵn mứt. "Ăn đi này."

Rin cầm lấy miếng bánh mì, ăn ngấu nghiến cho xong, mặc dù bà đã nhắc nó ăn từ tốn nhưng với bản tính nó, chẳng bao giờ chịu nghe ai. Chính cái tính cách cứng đầu đó, báo hại nó bị sặc, với tay lấy ly sữa gần đó. Bà lắc đầu chán nản, thật chẳng biết đây có phải con gái bà không.

Nó đưa tay lên xem đồng hồ, uống thêm một ngụm sữa rồi vội vàng mang giày. Thấy cái hành động nhanh vội của nó, như dự đoán được điều gì đó, bà nhắc nhở. "Cẩn thận đừng để té đó."

Rin nheo mắt nhìn bà, nó có phải trẻ con đâu cơ chứ, làm sao có thể như đám nhóc con, mắt để sau lưng, đụng đâu ngã đó được. Bực bội trả lời cho có. "Con không phải trẻ nhỏ đâu." Bà cũng mặc kệ, cứng đầu cũng kệ nó, vừa quay lưng đi liền nghe thấy tiếng cụng đầu, nói rồi, bà biết được hết tương lai, nhất là tương lai của nó.

"Nói hay nhỉ?" Nghe thấy giọng mỉa mai của bà, nó chẹp miệng, cứ coi như bà đúng, giờ nó phải đi học trước, thời gian không còn để đôi co với bà.

Dồn toàn bộ sức lực xuống đôi chân, nó gắng sức chạy tới trường, thật may, vừa tròn vài giây cuối nó vào được cổng trường trước khi bị đóng. Thở hổn hển, nếu lần nào cũng dậy muộn như hôm nay, chắc nó sẽ tẩu hoả nhập ma vì mất sức.

"Rin - chan" Giọng nói chanh chua nhưng được đám nam sinh coi là dễ thương này, nó sẽ chẳng nghĩ đến ai ngoài cô.

Ngoái lại nhìn, nó bị cô ôm đến cứng ngắc, không giữ vững người chắc cũng đã té ngã cả đôi rồi. Thấy dáng vẻ hào hứng hơn thường ngày, nó tò mò hỏi. "Làm gì mà cậu hào hứng đến vậy?"

Nghe được câu này, cô tách người ra khỏi nó, gương mặt phấn khởi nhìn nó. "Trường chúng ta sẽ có hai cậu bạn đẹp trai đến đó."

"Eh?" Khó hiểu, thì ra cũng chỉ là trai đẹp, làm gì mà cô phải phấn khích đến vậy, trên đời này, thiếu quái gì trai đẹp? Nhưng có lẽ riêng trường này thì không.

"Eh là sao? Cậu sẽ không thể ngờ được đâu, nhan sắc của họ là tuyệt sắc giai nhân đấy." Có thái quá lắm không, nó biết trai đẹp trong mắt Lenka cũng không phải dạng vừa, không phải muốn lọt vào mắt xanh của cô thì đều lọt vào, nhưng miêu tả như vậy, sến đến mức khiến nó rùng mình.

"Tớ không quan tâm. Lên lớp." Dáng vẻ lạnh lùng của nó khiến cô tức chết, rõ là không chung sở thích, còn dám lơ.

Trong lớp học hiện giờ, chẳng giống một cái lớp, nếu lập thành một bang sẽ đúng. Nó ngồi một chỗ, vẫn còn mệt lả vì chuyện chạy từ nhà đến trường, nhất định phải ngủ một giấc trước khi thầy vào.

Tiếng chuông vào giờ vang lên, thông thường, sau hồi chuông, phải mất mười mấy phút thầy cô mới vào, còn người thầy chủ nhiệm của họ, chẳng biết vào sớm để làm gì, khiến cho toàn bộ phải chạy tán loạn mới về được chỗ.

Tiếng cửa tạo ra khá lớn, uy quyền của thầy chủ nhiệm chưa bao giờ khiến họ ngưng sợ hãi, thầy gằng giọng để trật tự lớp, gọi người nào đó vào lớp.

Bước vào lớp là hai người con trai, chỉ với sự xuất hiện đầy bất ngờ này, hầu như những nữ sinh trong lớp đều hét lớn, cũng phải thôi, lớp này hiếm có khó tìm một đứa con trai đẹp, vậy mà giờ lại có sự xuất hiện của hai người trai, nhan sắc không thể xem thường, thật sự đốn tim họ.

Cũng chính vì những đợt hét lớn, nó bị đánh thức, còn đáng sợ hơn cả chuông báo thức nhà nó. Ngáp ngắn ngáp dài, nó nhìn lên bục, thì ra là học sinh, chẳng lẽ đây là hai "vị nam thần" mà cô vừa nhắc đến đây sao.

Khuôn mặt Lenka rất đỏ, tay không kiểm soát vỗ liên tục vào vai khiến nó đau đớn kêu lên "Làm sao?".

"Là... là hai cậu bạn đó đẹp trai mà tớ mới nói đó." Cô cũng chẳng khác gì, cũng chết mê chết mệt hai tên mới vào, nhưng ít nhất là không hú hét. Nó chỉ ậm ừ, muốn nằm xuống ngủ thêm một giấc.

Thầy giới thiệu từng người, nhưng nó chẳng nghe câu nào, vẫn đang mơ màng với giấc nồng. Cho đến khi thầy hỏi họ muốn ngồi đâu, một người con trai lạnh nhạt chỉ tay phía cuối lớp, toàn bộ nữ sinh trông lớp tìm xem người may mắn đó là ai, bất ngờ thế nào, người được chỉ định là nó.

Trong lúc mơ màng, nó lại bị cô đánh thức, lay lay người. "Rin, Rin."

Ngẩng đầu dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn cô, chưa kịp nói gì, thầy đã chấp nhận lời đề nghị của người đó. Cậu ta cứ vậy tiên tới chỗ nó ngồi, chẳng chào hỏi cũng chẳng có biểu cảm gì, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nó.

Nó lim dim mắt muốn ngủ, chẳng để ý tới người bên cạnh, gục đầu xuống bàn mà ngủ. Người bạn mới còn lại dĩ nhiên ngồi ngay chỗ trống phía trước Lenka, cô lúng tung khi cậu ta vừa ngồi xuống, còn được chào hỏi, cô cũng vui mừng mà đáp lại.

Giấc ngủ của nó phải trôi qua khoảng ba tiết đầu, đến khi thức dậy liền cảm thấy khoẻ khoắn, định quay sang gọi cô thì phát hiện một kẻ lạ mặt đang ngồi bên cạnh, nó chợt hoảng loạn lùi vào trong tường.

Tên quái dị nào đây? Trong lúc chẳng hiểu chuyện gì, cũng chẳng dám động vào, chỉ là nó thấy tên này có mùi nguy hiểm, nghiêng người gọi Lenka.

"Nè, ai đây?" Nó chỉ thì thào, đủ cho cô nghe thấy, Lenka có hơi bất ngờ, lúc sau mới hiểu rằng do trong suốt giờ đó nó không tập trung, mới giải thích cho nó hiểu.

"Học sinh mới đó." Hiểu ra sự việc, lại thêm một điều nữa khiến nó thắc mắc, tên khỉ gió này, sao lại chọn chỗ phong thuỷ của nó mà ngồi chứ. Bây giờ, nó thực lòng chỉ muốn đạp tên này ra, lại cảm nhận được những ánh mắt hình viên đạn từ những nữ sinh khác trong lớp, nó nuốt nước bọt, ngậm ngùi chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro