Đưa em đi theo với
Thỉnh thoảng người ta thèm lắm cái cảm giác được chở che, khi lạc lõng giữa một thế giới quá đông, quá phức tạp, có ai đó đến bên cạnh, nắm chặt bàn tay, nhìn mình và nói khẽ: "Đi theo anh!". Rồi cứ thế dắt mình băng băng qua dòng người trên phố. Ấm áp và bình yên lắm!
Đưa em đi theo với
Thế giới mình em tẻ nhạt quá rồi
Chỉ có môi khô,
Hững hờ tóc rối
Chẳng tuyệt vời như thế giới của anh!
Đưa em về cánh đồng cỏ biếc xanh
Con chim nhỏ hót giữa triền hoa trắng
Không có bão giông
Không hanh hao nắng
Bốn mùa vui vầy, bình lặng... thế thôi!
Đưa em đi theo với
Thế giới mình em thấy chán lắm rồi
Nơi em thường ngồi cô đơn vây kín
Khoảng trời ngoài kia cũng úa lắm, chẳng xanh!
Đưa em về cùng thế giới của anh
Thêm em nữa chắc là vui hơn đấy
Bấy lâu cô đơn chắc làm anh chán ngấy
Có em về anh sẽ thấy vui hơn...
Đưa em về kịp trước cơn mưa
Trước những ngày cô đơn thành bão
Trước khi nỗi buồn vò nhàu vai áo
Ngoài kia ồn ào
Em chỉ muốn bình yên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro