em.
Em theo cơn gió chiều len lỏi vào căn phòng tối, nơi những giai điệu sầu bi vẫn cứ văng vẳng trong không gian, nơi nắng chiều tàn chỉ có thể hắt qua ô cửa sổ nhỏ. Em tìm thấy tôi sau làn khói thuốc trắng xóa, mờ ảo. Em lẳng lặng mà ngồi cạnh. Em bật to nhạc hơn nữa, dựa vào vai tôi, người khẽ run.
"Em thân yêu, sao em lại khóc?" Tôi hạ điếu thuốc, nhàn nhạt hỏi em.
Em dụi đầu vào hốc cổ của tôi, khóc nức lên thành tiếng. Lòng tôi quặn đau, vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, ngón tay chai sần luồn qua mái tóc em, khẽ vỗ về.
Nhạc chuyển sang bài khác, giai điệu sầu thảm hơn cả. Em ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt tôi. Em dùng đôi mắt nâu ướt đẫm, yếu đuối nhìn tôi như em đã làm cả hai lần trước. Tôi khó chịu, chỉ nhìn em mà không nói.
Rồi em bật cười, nước mắt em lại lăn dài. Tôi vội vã áp tay lên má em, lau đi những giọt nước mặn chát ấy. Em giữ tay tôi, miết nhẹ những ngón tay.
"Sao lúc nào anh cũng ở đây thế?" Khịt khịt mũi thôi không khóc nữa, em hỏi tôi.
"Chờ em đến." Tôi thở dài, toan lấy bao thuốc bên cạnh chiếc loa. Em vươn tay lấy giúp cho tôi, môi mỉm cười.
"Sao anh biết em sẽ đến?"
"Vì rời xa anh, ngoài kia là bão tố."
"Hì hì..." Em bật cười khúc khích, khuôn miệng nhỏ nhắn nhoẻn lên để lộ hàm răng đều, trắng sáng, còn cả lúm đồng tiền ngọt ngào, đáng yêu nữa.
Thật tốt, khi em cười.
"Anh sến quá." Em đánh nhẹ tôi. Hai mắt vẫn còn đỏ hoe. Nhìn em như thế, tôi bỗng cảm thấy mình có tội, tội đã không giữ chặt em, tội đã không ngăn em khi em bước qua khỏi cánh cửa phòng này, tội đã không nói ra tình mình.
"Anh nói thật." Tôi cười cười đáp lời.
Em nhún vai thôi không tiếp tục chủ đề ấy nữa. Tôi biết, mỗi lần em tìm đến tôi chính là những lần em tổn thương vì một ai đó. Và cũng như vậy, hôm nay em ghé sang khóc một trận cho đã đời, rồi ngồi kể xấu mấy thằng người yêu cũ. Lạ thật, ấy vậy mà tôi lại rất thích em luyên thuyên về những người đó, bởi vì, bọn họ đều đã "cũ". Hiện tại, chỉ có tôi.
Em là người luôn hướng về phía trước, tuyệt nhiên chẳng bao giờ ngoảnh lại xem xem quá khứ đã trôi qua như thế nào. Em cứ vô tư trên con đường em đi, rồi mỗi khi gục ngã, em lại về nơi này, nơi có tôi. Một gã khờ đầy những muộn phiền chất đống.
"Hắn ta toàn bắt em phải làm thế này thế nọ, nhưng chả bao giờ chịu nghe những lời em nói. Hắn còn ở dơ nữa, có khi hắn mặt chiếc sơ mi đen đã hai ngày không giặt đến gặp em, mùi âm ẩm của chiếc áo và mùi nước hoa nồng nặc của hắn khiến em phải cố nín thở khi đứng gần..."
"Em thấy gã đi cùng với một con ả khác, mà lại đi vào đúng nơi em đang làm thêm. Gã chỉ có thể đứng đấy nhìn em, mặt thì xanh đỏ cả lên khi nghe em hỏi lý do. Nói xem, gã có đáng mặt đàn ông không? Gã là thằng chết tiệt, em ghét hắn!..."
Em cứ liến thoắng về mấy gã tồi tệ ấy rồi lại chép miệng "Giá mà em nghe lời anh thì tốt rồi." Em nhìn bầu trời đỏ rực qua ô cửa sổ bé xíu, vươn tay vào không trung đón lấy những cơn gió chiều dịu mát lùa vào phòng.
Ngày tôi gặp em, cũng là vào một chiều hoàng hôn đẹp đẽ thế này. Em ngồi trước mặt tôi với hai dĩa bánh bông lan trứng muối, món mà em thích. Em bắt chuyện cùng tôi, em hỏi về cuốn sách mà tôi đang đọc, về chuyện thời tiết linh tinh gì đấy.
Mà thật ra, em chỉ đang giả vờ để anh chàng nào đó phía bên kia đường phải tức điên lên vì ghen tuông.
Thế mà hai hôm sau đó, em và hắn chia tay. Em lại ngồi trước mặt tôi, vẫn quán cũ, chỗ cũ với hai dĩa bánh trên tay, lần này là cupcake sô cô la thơm lừng. Em cũng hỏi: "Sao anh lúc nào cũng ở đây thế?". Tôi chỉ đáp: "Tôi đến đây và thứ ba, thứ năm, thứ bảy và chủ nhật."
Em bật cười, mắt cong cong thật xinh đẹp.
Em quay đầu, nhìn tôi rồi cười thật rạng rỡ. Tôi đặt tay nơi tim, thấy lồng ngực mình đập mạnh mẽ. Phút chốc ngắn ngủi ấy, tôi muốn ôm lấy em, luồn tay vào mớ tóc nâu thơm mùi hoa ngọt ngọt dịu nhẹ, muốn siết em trong vòng ôm của mình, muốn hôn lên mắt, lên má hồng và cả chút luyến lưu chạm nơi bờ môi nhỏ nhắn.
Tệ thật, tôi nào dám làm vậy. Tôi chỉ khẽ cười đáp lại, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn nghiêng nghiêng theo mấy cánh chim chiều, mái tóc nâu bay nhè nhẹ trong làn gió, cả hoàng hôn ôm trọn lấy bờ vai.
Em thân yêu, em có biết? Tôi đôi lúc chỉ muốn giữ em cho riêng mình, cất em vào nơi trái tim chật chội, giấu em qua những ngày giông bão, để em mãi là của tôi.
Em thân yêu, em có biết? Tôi thật sự không thể làm thế. Vì tôi biết, sẽ mất em. Như cơn gió vừa trôi tuột qua những ngón tay bé nhỏ của em đấy thôi. Em muốn có tình yêu thật đẹp như trong những câu truyện lãng mạn. Còn tôi, chỉ có những xúc cảm rối bời, chỉ có yêu và đơn thuần là tình yêu. Chỉ có thể dành cho em một tình yêu đời thực không bay bổng, không ngôn tình lá hoa.
"Anh đừng hút thuốc nữa, phòng anh chỉ toàn mùi thuốc thôi." Em ngoảnh lại, nói.
Tôi ậm ừ cho qua, cũng chẳng biết từ khi nào tôi đã hút thuốc nhiều đến vậy. Có lẽ là từ khi em bước vào tim tôi.
"Em thật xinh đẹp." Tôi nói.
Em bật cười, ném chiếc gối ôm trên ghế vào mặt tôi. "Anh lại trêu em."
"Anh nói thật mà. Những gì anh nói đều là sự thật cả." Bao gồm cả việc anh yêu em.
"Cũng đúng, mấy gã bồ của em anh đều đoán đúng cả con người họ. Anh siêu thật." Cô gật gù, giơ ngón cái về phía tôi.
Tôi đứng dậy đổi nhạc, rồi ngồi cạnh em nhìn hoàng hôn dần tắt. Em tựa đầu vào vai tôi.
"Cứ bình yên thế này thì tốt quá anh nhỉ?"
"Ừ." Ở yên bên anh như thế này là đủ rồi.
Tôi đặt tay nơi tim, thấy một dòng máu nóng hổi vừa chảy ngang qua đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro