có biết?
"Xin lỗi vì đã gọi anh vào lúc này. Nhưng mà, anh có phiền không nếu phải ra ngoài cùng em uống vài ly? "
Em biết tôi chẳng bao giờ từ chối mọi cuộc hẹn từ em. Kể cả khi nó diễn ra vào lúc hai giờ ba lăm phút sáng, khi tôi vừa chợp mắt được một tí sau khi hoàn thành bản thảo. Đầu tôi chếnh choáng, ghi lại nơi gặp mặt rồi loay hoay mặc quần áo.
Ngoài đường trời lạnh buốt, em ngồi nơi cửa hàng tiện lợi 24h với một ly mì vừa ăn xong, cười hì hì nhìn tôi.
"Sao không về ngủ đi, ngoài này trời lạnh." Tôi ngồi xuống bên cạnh em, lòng xót xa.
Mắt em nhem nhuốc, chóp mũi ửng đỏ, tóc tai bay tán loạn xì xụp húp hết nước mì bốc khói còn thừa lại. Em quẹt miệng, thỏa mãn xoa xoa cái bụng, vẫn chưa chịu trả lời tôi.
Mãi một lúc sau khi nhìn đăm đăm ra đường phố vắng tanh, em mới cất tiếng.
"Anh này, sao con người ta cứ phải nhân danh tình yêu để mà làm tổn thương nhau thế hả anh? "
"Anh không biết. Anh không thể hiểu nổi tình yêu." Vì chính anh cũng bị thứ tình cảm bí ẩn của nhân loại này trói buộc mãi, nhân danh nó để được ở bên cạnh em. Đôi khi, anh cũng nghĩ về điều ấy, nhưng lại không sao giải thích nổi.
"Ừ, chả ai hiểu nổi cả. Hồi trước, cô giáo của em có nói rằng, khi con người ta yêu, họ thường có một khả năng chịu đựng đến không ngờ. Nó đúng thật..." Em lại trầm ngâm.
Tôi nhịp ngón tay lên mặt bàn, trong đầu thoáng qua một vài suy nghĩ không rõ ràng. Chưa kịp hé môi, em lại nhìn tôi.
"Em vừa quay lại với anh ta. Cách đây ba hôm thôi. Nhưng mà, anh ta lại tiếp tục làm những điều tồi tệ đối với em."
Em thân yêu, xin em đừng đau lòng.
Trước khi nước mắt em kịp rơi, tôi đã vội vã ôm em vào lòng mình. Tôi sợ, sợ mình cứ thấy em phải đau lòng vì một kẻ khốn nạn nào đó. Em úp mặt vào lòng tôi, bờ vai nhỏ khẽ run lên, em chưa bao giờ khóc thành tiếng. Lồng ngực tôi ươn ướt, tôi vuốt lại mái tóc nâu của em, nhẹ vỗ về, lặng im ở cạnh em.
"Người xứng đáng với em sẽ chẳng để em phải chịu tổn thương, uất ức."
"Hôm nay, em thấy anh ta đi uống với một ả. Em đến chất vấn thì hắn và em cãi cọ lớn tiếng, em đều có thể cho qua." Em không khóc nữa. Cô bé của tôi kiên cường lắm, khóc một trận đã đời rồi lại kiên cường đứng dậy.
"Hắn đánh em." Em uất ức nằm trong lồng ngực tôi nói.
Tay tôi khẽ run, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn ra.
"Em không hiểu vì sao, em không đánh trả được. Lúc đấy, em chỉ biết là tim em đã vỡ tan tành." Em thở dài, tôi biết lòng em đang nặng trĩu những nỗi buồn và tổn thương.
"Hắn là gã tồi. Nhưng có lẽ anh còn tồi hơn." Tôi nói.
"Vì sao?"
"Vì đã để em thành ra thế này." Tôi cụp mi mắt. Tôi giận bản thân mình ghê gớm.
Em cười cười, đứng dậy đến khu bán đồ uống, trở lại với mấy lon bia ôm trong lòng.
"Uống nào. Hôm nay say ngất một bữa xem."
"Em sẽ chẳng để ai có quyền làm đau mình thêm nữa." Em ngửa đầu uống một hơi. Uống cạn lòng tôi trong phút chốc.
"E hèm..."
"Này em ơi, trăm năm sau. Những ưu phiền kia sẽ về đâu?" Tôi cất giọng, hát cho em nghe, điều mà chẳng bao giờ làm cho em trước đây.
Em bật cười, nhìn tôi thích thú. Đưa chai nước rỗng cho tôi giả làm micro.
"Biết cuộc đời mình phù du lắm em ơi..."
"Mà này có biết khi mình cười, em rạng ngời nhiều trông thấy..."
Em đung đưa, vỗ tay theo nhịp của lời ca. Đôi mắt đen láy vui vẻ và nụ cười của em treo trên môi còn rực rỡ hơn cả ánh bình minh.
Khoảnh khắc này, giây phút này trước mắt tôi như chầm chậm lại giống một thước phim. Từng khung hình đều là em. Cô gái bé nhỏ của tôi. Em có biết, tôi yêu em nhiều không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro