Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Ký ức ùa về

Hôm nay, tôi lại mất ngủ.

Những ký ức tồi tệ trong quá khứ ấy, hằng đêm đều tái hiện lại trong giấc mơ.

Dù đã làm mọi cách nhưng tình hình vẫn không khả quan. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc tôi sẽ phát điên mất thôi!

"Reng... reng... reng..."

Chuông điện thoại bất chợt vang lên trong không gian tĩnh mịch. Tôi giật nảy người, nhìn đăm đăm về phía tủ đầu giường mà không hề có ý định bắt máy. Và có vẻ như người ở đầu dây bên kia cũng đoán được nên không hề có ý định bỏ cuộc. Tôi mím môi, chần chừ đến khi hồi chuông thứ năm vang lên, mới vươn người, cầm điện thoại.

Nhìn tên người gọi vài giây, biết sẽ chẳng có gì tốt đẹp khi nhận cuộc gọi này nhưng tôi vẫn ấn nghe theo bản năng đã được mài giũa từ lâu.

"Mày làm gì mà mãi mới nghe máy thế hả?" Đầu dây bên kia hét to, tôi nhíu mày, đưa điện thoại ra xa.

"Mày biết tao tốn bao nhiêu tiền để có thể đăng ký lớp học luyện thi cho mày không mà mày dám nghỉ vô tội vạ như thế hả? Đã ngu đần rồi thì phải biết điều, biết cố gắng mà phấn đấu. Mày muốn trở thành một đứa vô dụng thì tùy mày nhưng đừng hòng làm mất mặt cái nhà này."

"Tao đã chịu đủ những điều tiếng từ mày rồi. Tao với bố mày phải đeo mặt mo ra đường mới vừa lòng mày phải không? Mày có để cho cái nhà này yên ổn một chút không hả Dư!"

"Nếu biết suy nghĩ thì ngay lập tức..."

Tôi giằng tóc, mặt mày nhăn nhó khi hàng ngàn, hàng vạn âm thanh bắt đầu vang lên trong đầu, hòa làm một với âm thanh phía bên kia đầu dây.

"Mày làm tao quá thất vọng, sao mày không thể bình thường một chút?"

"Mày không biết khóc biết cười à? Người ta chào hỏi thì cười lên cho tao!"

"Dư, em ổn không?"

...

"Dư này, nếu cô gặp nguy hiểm, cháu có đến cứu cô không?"

"Chị hỏi khó thế, hỏi đơn giản hơn đi. Nếu cô muốn ăn kẹo, cháu có cho cô không?"

"Con này chắc bị đần thật rồi, cả ngày thơ thơ thẩn thẩn, hỏi gì cũng không đáp."

"Số con Ly cũng khổ."

...

"Mẹ tao bảo con Dư điên rồi nên mới phải đi gặp bác sĩ tâm lý đấy!"

"Mày bảo giờ tao ném đá nó, nó có chạy tới cắn tao không? Ha ha ha."

"Không đâu. Hôm trước tao choảng nó vỡ đầu mà nó vẫn không phản ứng gì cơ."

"Mẹ tao dặn không được đến gần nó không bị lây bệnh điên đấy."

"Đi thôi... Đi về thôi."

...

"Tên mày là Dư. Dư trong dư thừa. Mày là kẻ thừa thãi trong cái gia đình này. Chẳng ai quan tâm, hay đứng về phía mày đâu. Chỉ có tao mới hạ mình tới sống với mày thôi. Ngoài tao ra, chẳng ai cần mày cả! Mày cũng muốn tao bỏ mày mà đi ư? Nếu không muốn thì ngậm miệng lại!"

"Con đần chết tiệt! Mau khóc lóc gọi bố mày về đây!"

"Im đi!" Tôi lẩm bẩm. Nhiều đêm mất ngủ khiến tinh thần tôi luôn trong trạng thái căng thẳng, chỉ muốn làm tất cả âm thanh chửi rủa kia biến mất ngay tức khắc.

Tức thì, người bên kia hét lớn: "Cái gì? Sao mày dám nói với tao như thế? Lớn quá rồi phải..."

"Im đi. Im hết đi. Tất cả im hết đi! Đừng có la hét bên tai tôi nữa!"

Tôi nghiến răng, ném vỡ chiếc điện thoại trong tay rồi vùng dậy, vứt hết mọi thứ trong tầm mắt mình. Như chưa thỏa, tôi đạp đổ tủ đầu giường, hất văng chiếc gương dài xuống đất rồi lao tới, kéo bung rèm cửa sổ... Chỉ đến khi không còn thứ gì nguyên vẹn, tôi mới dừng lại, từ từ lùi về sau rồi ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển. Những âm thanh luôn văng vẳng bên tai theo đó mà biến mất.

Tôi ngồi thừ ở đấy cho đến khi nắng hắt vào mặt gương làm tôi chói mắt. Đang tính dùng chân đẩy những mảnh vỡ đó đi thì chợt bị thu hút bởi bóng dáng trong gương kia trông thật điên rồ và lạ lẫm.

Vẫn ngoại hình ấy nhưng tóc tai lại rối bù như lâu ngày chưa chải, mặt mũi thất thần, áo quần xộc xệch, khác hẳn vẻ chỉn chu hàng ngày nhưng không hiểu sao tôi lại nhìn đến mê mẩn. Trong lòng như vừa ngộ ra một thứ gì đó mà chẳng thể nói rõ thành lời.

Tôi cứ ngồi nhìn thế cho đến khi vệt nắng cuối cùng cũng tàn, mặt gương chỉ còn phản chiếu bầu trời trong xanh qua khung cửa sổ và bụng thì bắt đầu réo liên hồi, tôi mới loạng choạng đứng dậy, xuống lầu tìm đồ ăn.

Bật điện phòng bếp, tôi mở tủ lạnh, thấy bên trong chẳng còn gì đành men theo bàn, lấy gói mì tôm còn sót lại trên giàn bếp.

Mùi rác thối xộc thẳng vào mũi khiến tôi không khỏi cau mày. Bát đũa bẩn vứt chất chồng trong chậu rửa bát, ruồi và muỗi thì bay lởn vởn xung quanh. Tôi tự hỏi, đã bao lâu rồi cô giúp việc không đến đây dọn dẹp? Đứng thừ người một lúc tôi mới nhớ ra, hình như, chính tôi đã bảo cô ấy đừng đến thì phải?

Tôi cầm gói mì, lảo đảo bước ra phòng khách. Nhưng một gói mì tôm lúc này lại chẳng là gì với người đang lên cơn đói cồn cào, nhức đầu và bụng dạ khó chịu cả. Tôi tính lấy điện thoại gọi cho cô giúp việc nhưng chợt nhớ ra lúc nãy mình đã ném hỏng nên đành phải tự thân vận động.

Tôi đội mũ, chậm chạp bước ra đường. Nhà tôi nằm trong con ngõ nhỏ, ngoài hai khung giờ đi làm và tan tầm có chút ồn ào ra thì còn lại đều vô cùng yên tĩnh nên lúc bước ra đường lớn, thấy khung cảnh tấp nập, còi xe inh ỏi khiến tôi đã chóng mặt nay càng chóng mặt hơn. Trước mắt chợt tối sầm, chân tay bủn rủn, cả người đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa là lao đầu vào chiếc xe máy đi ngược chiều.

Hơi hoảng, tôi loạng choạng lùi về sau, ngồi sụp bên vệ đường, bên tai là tiếng người đàn ông đang chửi:

"Mẹ con ranh! Đi không nhìn đường à!"

Xả vài câu trút nỗi bực dọc, người đàn ông khởi động xe rồi rời đi.

oOo

Mùa hè, dù đã sáu rưỡi tối nhưng vẫn còn oi lắm. Đám trẻ con sau khi tan học liền ùa ra sân chơi trong xóm cũng dần bị phụ huynh gọi về ăn cơm, giờ chỉ còn lác đác vài đứa. Tôi kéo mũ sụp xuống, che kín cả khuôn mặt, ngửa đầu tựa vào thành ghế.

Không khí ngột ngạt, sức nóng từ ghế đá đang tỏa ra sau một ngày chịu nhiệt từ mặt trời khiến tôi thấy khó chịu nhưng lại chẳng muốn về. Bởi, ngoài bị quá khứ làm phiền ra, tôi thực sự không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Giọt mồ hôi chảy xuống khóe môi, mặn chát. Tôi ngồi dậy, nhấc mũ lưỡi trai lên lau mặt. Bất chợt, một đôi giày thể thao màu đen xuất hiện trước mặt, tiếp theo đó là cả gương mặt đập vào mắt.

Cậu ta ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, chiếc khuyên tai bằng bạc hình chữ thập lấp lánh dưới ánh chiều tà. Ai vậy nhỉ? Vô duyên quá!

Thấy đã thu hút được sự chú ý của tôi, cậu ta cười tươi rói, lộ ra chiếc răng khểnh nho nhỏ:

"Đúng là Dư này, không ngờ được gặp cậu ở đây đấy!"

Nghe giọng, tôi càng khẳng định bản thân không quen người trước mặt, còn cậu ta có vẻ khá quen thân với tôi? Tuy nhiên, hiện tại tôi không có tinh thần chào hỏi ai cả, chân cũng chưa muốn nhấc, đành úp mặt vào lòng bàn tay, ngỏ ý từ chối giao tiếp.

Nhưng người nào đó không hiểu, cứ ngồi trước mặt tôi mà lải nhải một thôi một hồi.

"Tớ tên Phong, học trường bên nhưng cùng làng với cậu nè. Hôm nay cậu không phải đi học thêm ơ? Trời nóng thế này, ngồi ngoài đây làm gì? Khát nước không, tớ mua cho cậu nhé. Ừm, cậu mệt lắm hả?"

Tôi ngẩng đầu, khó chịu nói, giọng có hơi khàn do đang ốm và lâu không nói chuyện: "Biết rồi sao còn chưa đi!"

Dứt lời, tôi mím môi, ngoảnh mặt đi nơi khác vì cảm giác không được tự nhiên khi lên giọng với ai đó.

Phong dường như không mấy bận tâm, xua tay đáp: "Không sao. Không sao."

Cậu ta... biết tôi đang nghĩ gì à? Thế vừa nãy, là giả vờ không hiểu?

"Đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy." Phong gãi ót, mặt có phần gượng ghịu. "Tớ thấy cậu ngồi đây đã lâu mà trời thì nóng. Chỉ tính lại gần hỏi han xem thế nào. Ừm, những lúc tớ buồn, tớ thường vào quán net chơi game. Chơi một hồi thì cũng hết, rồi lại trở về nhà như không có chuyện gì."

"..." Gương mặt tôi lộ rõ hai chữ "buồn chán" lắm hả? Để đến một người không thân cũng nhìn ra.

"À, chắc cậu chưa đi bao giờ nhỉ? Ở đó hơi lộn nhộn, nhưng nếu cậu đi cùng tớ thì không sao đâu. Chơi game, chửi tục cũng là một cách để xả stress mà." Phong nhìn tôi, mong chờ hỏi: "Đi nhé?"

Thấy tôi vẫn không trả lời, cậu ta quyết luôn:

"Đi thôi. Mà cậu ổn không? Hay để tớ cõng cậu nhé?"

Tôi lắc đầu, nhìn Phong, cảm thấy cậu bạn này có phần quái lạ. Mệt thì phải bảo người ta về nhà, đằng này lại đề nghị cõng tới quán net... Hơn nữa, khi tôi từ chối, Phong còn lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro