Chương 7
Chân tay Khúc Kim Tích mềm nhũn, không phải bị đau, mà là bị dọa cho sợ!
Cô vô cùng sợ hãi nhìn Thẩm Thính, không ngờ rằng Thẩm Thính lại nhận ra bản thân mình.
Thẩm Thính vô cùng chán ghét cô, chính vì vậy mà không có tiếp xúc quá nhiều với cô, tất cả mọi người đều cho rằng cô chính là con mèo mà anh nuôi trước kia, ngay cả khi viết bằng bút mực thì đến cả Tần Tang cũng cảm thấy không có gì là không hợp lý, những nghi hoặc từ trước đến nay đều không còn nữa.
Vốn dĩ cô định sử dụng một vài thủ đoạn, nhưng nhìn Thẩm Thính kiên quyết như vậy, hơn nữa ánh mắt. . . Trong lòng Khúc Kim Tích không thể không thấp thỏm, lo sợ.
Khó trách Thẩm Thính lại không nói một lời nào, cương quyết kêu Tần Tang trở về, bởi vì anh biết cô chính là Khúc Kim Tích.
Anh thậm chí còn không ngạc nhiên khi biết một người sống bình thường lại biến thành một con mèo!
Điều này chứng minh được gì?
Nghĩ đến thái độ của anh đối với cô. . .
Đừng nói anh muốn thừa dịp không có ai ở đây mà hiện tại định ra tay trả thù!
Khúc Kim Tích nghĩ đến chuyện này, lại nhìn lại đôi mắt của Thẩm Thính, ánh mắt âm trầm, đen tối đại diện cho thế lực phản diện.
Thấy nguy hiểm hiện ra ở trước mắt, đôi mắt con mèo ở trong một góc tối tăm mở to ra, trong đôi mắt chứa đầy cảnh giác, lỗ tai vểnh lên, tứ chi khẽ động đậy, run rẩy mà lui về phía sau.
Thẩm Thích: ". . ."
Tâm trạng của anh có chút phức tạp.
Anh vẫn không nói gì.
Đoán được con mèo này chính là Khúc Kim Tích cũng không có gì quá khó khăn.
Chỉ cần tin rằng một con người bình thường có khả năng biến thành con mèo thì mọi chuyện đều sẽ trở nên hợp lý.
Vì sao sau khi xảy ra vụ tai nạn xe, Khúc Kim Tích liền biến mất không chút dấu vết, hơn nữa trong xe lại chỉ thấy một con mèo.
Vì sao con mèo chưa đầy tháng này lại có thể thông minh đến vậy, còn có thể nhớ rõ số điện thoại của Thẩm Thích.
Điều quan trọng nhất chính là Khúc Kim Thiên chưa từng nuôi mèo.
Thẩm Thính nghe nói bên trong biệt thự không hề có mèo, ví dụ cô có nuôi mèo, nhưng sao anh lại không thấy, cô đi đến bệnh viện thăm ông, cũng không thấy mang theo mèo con.
Hơn nữa, một con mèo con vừa đủ tháng, sao cô có thể huấn luyện nó viết chữ, mới hơn một tháng tuổi đã biết viết chữ sao?
Cho dù có là con mèo thần đồng đi chăng nữa thì cũng phải được huấn luyện qua một thời gian dài mới đủ khả năng đủ viết chữ.
Một con mèo con?
Ngoài khả năng kia ra thì không còn khả năng nào khác được.
Có lẽ thoạt nhìn qua sẽ thấy con mèo con này vô cùng đáng thương, Thầm Thích nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện, con mèo lại nhẹ nhàng bước tới, dùng đầu cọ cọ vào mắt cá chân anh, sau đã chậm rãi ngước đầu lên, kêu nhỏ một tiếng: "Meo." Thẩm Thính: ". . ."
Có lẽ là muốn ngụy trang.
Khúc Kim Tích quyết định làm ra dáng vẻ không hiểu chuyện gì.
Muốn cô làm ra dáng vẻ hưng phấn tột độ khi nhìn thấy Thẩm Thính, cô không tự nguyện làm chuyện này, nhưng lại không khống chế được bản thân, điều này chứng minh việc cô biến thành mèo thật sự có liên quan đến Thẩm Thính.
Hiện tại cũng không có biện pháp gì để biến trở lại hình dạng như trước, điều duy nhất có thể làm chính là đi theo Thẩm Thính, nói không chừng ngày mai còn có thể biến trở lại!
Nhưng trước hết, tuyệt đối không thể để cho anh biết bản thân chính là Khúc Kim Tích.
Vì cái mạng nhỏ của mình, cô tạm thời phải từ bỏ mặt mũi!
Sau khi Khúc Kim Tích cọ mặt vào mắt cá chân của anh, phát hiện Thẩm Thính không có phản ứng, trong đầu cô bắt đầu tính toán, vì thế liền dùng lưỡi liếm liếm, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thính mà kêu.
Meo meo, tiếng kêu non nớt của một con mèo con, mãi một lúc lâu sau ánh mắt của Thẩm Thính mới có sự chuyển biến.
Khúc Kim Tích bị tai nạn xe rồi biến thành mèo, sau khi anh xác nhận một lúc liền lắc đầu, anh hiểu rõ ràng chuyện này không khoa học, đặc biệt những tình huống như vậy chỉ xảy ra trong phim ảnh, ngoài đời không thể xảy ra.
Thậm chí anh còn tự hỏi bản thân.
Rốt cuộc là Khúc Kim Tích biến thành mèo, hay vốn dĩ cô là mèo biến thành người.
Hay nói cách khác, Khúc Kim Tích liệu có phải yêu quái?
Hiện tại. . . anh thu hồi những suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
Trên đời này không có chuyện vô lý như vậy xảy ra.
Có lẽ vụ tai nạn xe kia đã xảy ra tình huống kỳ lạ gì mới khiến Khúc Kim Tích biến thành mèo.
Anh nhìn dáng vẻ bán tín bán nghi của bản thân, bỗng nhiên muốn thăm dò Khúc Kim Tích, nếu hiện tại anh không vạch trần cô, liệu cô có thể làm ra chuyện gì?
Suy nghĩ trong đầu đột nhiên thay đổi, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm khác thường, Thẩm Thính ngồi xổm xuống, con mèo con vì động tác bất ngờ của anh mà bị dọa cho cả người run lên, anh nheo mắt lại, nói: "Chủ nhân của mày là Khúc Kim Tích, nếu như cô ấy đã dạy người nhận thức các ký tự, vậy thì tao chính là bố mày, vậy mày mau nói cho tao biết, cô ấy đâu?"
Khúc Kim Tích: ". . ." Cô hơi bối tối.
Thẩm Thính tin cô không phải là Khúc Kim Tích?
Hay căn bản ba từ "Khúc Kim Tích" phát ra từ miệng anh chỉ để lừa cô? Vừa rồi cô giả bộ làm ra những động tác đó đã khiến cho anh mất cảnh giác?
Khúc Kim Tích càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ là do nguyên nhân này, người bình thường đang sống sờ sờ làm sao có thể biến thành một con mèo, nếu không phải chính cô biến thành mèo thì nhất định cô cũng không tin chuyện này xảy ra, thậm chí còn nghĩ người nói với cô bị bệnh thần kinh.
Nói như vậy, tạm thời cô đã an toàn?
Từ trước đến giờ Thẩm Thính vô cùng ghét Khúc Kim Tích, nhưng cũng không đến mức chán ghét một con mèo nhỏ, con mèo vô tội!
Khúc Kim Tích nhẹ nhàng thở ra một hơi, giả bộ ngốc nghếch mà đi đến cạnh anh, vì sợ Thẩm Thính sẽ nghi ngờ, cô đành phải lắc đầu.
Thẩm Thính đưa cây bút ra trước mặt con mèo, trong đôi mắt ánh lên sự dịu dàng.
Khúc Kim Tích: ''. . ."
Không thể viết, nếu viết thì phải viết thế nào, không thể nói mọi chân tướng cho anh, nếu không nhất định cô sẽ xong đời.
Nếu viết, cô nên viết như thế nào?
Cũng không thể làm ra dáng vẻ không hiểu gì được?
Khúc Kim Tích dùng móng vuốt cào lên bút, sau đó dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Thẩm Thính.
Meo một tiếng, trên người Thẩm Thính thơm quá!
Ngay khi anh đến gần hơn, trái tim nhỏ bé của cô lại không khống chế được mà đập loạn xạ.
Thẩm Thính vẫn bất động, đưa cây bút cho con mèo.
Phát hiện không thể tránh được, Khúc Kim Tích đành phải tái hiện lại cảnh tượng kia, cố gắng dùng bộ móng vuốt ở hai bàn chân trước mà viết ký tự, Thẩm Thính ở phía trên, đứng từ trên cao nhìn thấy cô đang cố gắng viết.
Có thể nói bức ảnh khá đẹp.
Cứ tưởng tượng đến chuyện con mèo này chính là Khúc Kim Tích biến thành, Thẩm Thính lại không khỏi đau đầu.
Hôm nay vốn dĩ là ngày ly hôn của anh cùng Khúc Kim Thích, cô lại biến thành một con mèo. . . Giống như ngay cả ông trời cũng không tán thành việc anh ly hôn.
Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Thẩm Thính lạnh như băng, lúc này Khúc Kim Tích biết xong, nhưng vì viết trong bộ dáng của một con mèo lên mệt đến mức nằm rạp trên mặt đất, thở không ra hơi.
Thẩm Thính xoay người nhặt tờ giấy lên, chỉ thấy vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: mẹ đã biến mất.
"Meo." Khúc Kim Tích dốc toàn sức lực còn lại mà kêu lên một tiếng, thể hiện cho sự đau khổ khi "Mẹ biến mất".
Thẩm Thính: ". . ."
Anh bắt đầu tự hỏi vì sao bản thân lại lãng phí thời gian để ở đây, Mặc kệ Khúc Kim Tích biến thành cái gì đều không liên quan gì đến anh.
Nhưng tưởng tượng đến chuyện giấy ly hôn vẫn chưa được ký. Chẳng lẽ anh lại mang một con mèo đến gặp luật sư rồi nói con mèo này chính là Khúc Kim Tích?
Cách duy nhất hiện tại chính là chờ cô khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Thính lại liếc nhìn Khúc Kim Tích, đôi mắt nheo lại đảo qua cô trong thân thể một con mèo con, tai phải có vết thương, toàn thân đều là vết máu, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ run rẩy vừa rồi của cô.
Lại nhìn thấy những đồ dùng dành cho mèo mà Trần Tấn mua ở bên cạnh. .
.
Ngón tay đặt bên hông của Thẩm Thính có chút lay động, nếu cứ vất cô ở đây mà không quan tâm, cô lại ở trong dáng vẻ như hiện tại, có lẽ sau ba ngày nữa, toàn thân con mèo này sẽ chết cứng ngắc. Anh có chút phiền muộn, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.
Đối với anh mà nói, Khúc Kim Tích còn khiến anh cảm thấy chán ghét hơn cả người xa lạ, nếu không phải ông cụ Thẩm, anh và Khúc Kim Tích cũng sẽ không có một chút liên quan gì đến nhau.
Lần đầu tiên nhìn thấy Khúc Kim Tích, Thầm Thính đã biến đây là một người phụ nữ có dã tâm. Hơn nữa còn là một người không biết điều.
Ánh mắt anh nhìn anh giống như hai từ "Thẩm Thính" là nơi tốt để cô chú ngụ, còn ánh mắt cô nhìn "Ông cụ Thẩm" lại giống như ông cụ Thẩm chính là người có thể đem lại lợi ích cho Khúc Kim Thích. Nể mặt ông cụ Thẩm.
Con mèo nhỏ với vẻ ngoài đáng thương này chính là do Khúc Kim Tích biến thành, chỉ sợ cô có dã tâm, nhưng nếu cứ bỏ mặc con mèo này tự sinh tự diệt, khả năng nó sẽ chết, anh không thể làm được.
"Nếu như vậy, mày ở lại đây chờ người đến đón đi." Thẩm Thính lấy ra di động, chuẩn bị gọi cho Tần Tang, bảo anh ta tìm một người. . . Là Mạnh Thiên Hạo.
Người biến thành mèo, tốt nhất vẫn nên giao cho Mạnh Thiên Hạo thì hơn, chờ sau khi cô khôi phục lại dáng vẻ bình thường thì đến ký tên vào tờ ly hôn cũng chưa muộn.
Có ý gì chứ?
Khúc Kim Tích hoảng loạn, nhìn động tác của Thẩm Thính, anh phải đi? Đúng lúc này, trước khi Thẩm Thính gọi điện đi liền nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
Sắc mặt Thẩm Thính thay đổi, có dự cảm không lành.
"Anh Thẩm, không hay rồi! Ông cụ Thẩm đột nhiên ngất đi!" Giọng của người chăm sóc bối rối.
Thẩm Thính: "Tôi lập tức đến đó."
Anh đi nhanh về phía trước, Khúc Kim Tích không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi anh nghe điện thoại, sắc mặt liền trở nên xấu đi, sau đó đi nhanh ra ngoài, cô theo bản năng mà đi sát phía sau anh.
Thẩm Thính bước rất nhanh, Khúc Kim Tích ra sức chạy mới có thể đuổi kịp.
Cô vừa mới viết chữ xong, cả người lại bị thương, cơ thể vốn dĩ vô cùng mệt mỏi, lại phải chạy nhanh như vậy, cả người có chút nghiêng ngả, Thẩm Thính dừng bước lại, vươn hai ngón tay dài kéo lấy chân cô mà ném vào trong xe.
Bởi vì sáng hôm nay ông cụ Thẩm luôn được Khúc Kim Tích chăm sóc, tinh thần luôn vui vẻ, sau khi tỉnh dậy, dưới sự giúp đỡ của người chăm sóc, ông cụ ăn cơm chiều xong sau đó muốn đi ra bên ngoài dạo một chút, liền bảo người chăm sóc tìm xe lăn rồi đẩy ông cụ ra ngoài.
Người chăm sóc cũng vô cùng cẩn thận hỏi ý kiến bác sĩ, sau khi bác sĩ nói có thể ra ngoài, người chăm sóc mới giúp ông cụ xuống lầu.
Phía dưới bệnh viện có hoa viên, phong cảnh không tệ, suốt một chặng đường, người chăm sóc không ngừng nói chuyện vui cho ông cụ nghe, ông cụ nói muốn bế cháu trai, người chăm sóc cũng chọn những từ ngữ hoa mỹ nhất để nói.
Nói cong, điện thoại của ông cụ vang lên.
Ông cụ nghe điện thoại, ngay sau đó sắc mặt liền thay đổi, sau đó đột ngột ngất xỉu, người chăm sóc sợ hãi, nhìn trên màn hình thấy điện thoại hiển thị một dãy số lạ, không biết là ai gọi tới, cô ấy gọi bác sĩ tới để đưa ông cụ vào phòng cấp cứu, sau đó liền gọi điện thoại cho Thẩm Thính.
Sau khi Thẩm Thính đến bệnh viện, người chăm sóc không chút giấu giếm liền nói với anh mọi nguyên nhân và hậu quả.
Cơ thể ông cụ Thẩm vốn dĩ không tốt, cứ hay ngày lại phải cấp cứu một lần, hôm nay lại phải cấp cứu, bác sĩ nói có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn bất kỳ lúc nào.
Thẩm Thính nghe thấy vậy sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo, đứng chết lặng ngoài phòng cấp cứu, không nói một lời nào.
Người chăm sóc vừa lo lắng cho tình trạng của ông cụ vừa không khỏi tò mò mà đánh giá Thẩm Thính.
Ở trong ấn tượng của cô ấy, mỗi lần người đàn ông họ Thẩm này đến bệnh viện sẽ mang theo Tần Tang bên cạnh, chuyện gì cũng giao cho Tần Tang giải quyết.
Nhưng lần này anh không chỉ đến một mình mà điều khiến người khác cảm thấy kỳ lạ hơn chính là bên chân trái của anh còn có một con mèo con màu trắng.
Mới đầu cô ấy không nhận ra đó là con mèo, còn tưởng rằng đó là một quả cầu lông. Rất đột ngột.
Cũng may nửa tiếng sau truyền đến một tin tức tốt, ông cụ không có chuyện gì đáng lo ngại, chỉ bị ngất đi một chút, bác sĩ cấp cứu đẩy ông cụ đang nằm trên giường bệnh ra ngoài, lúc này ông cụ cũng đã tỉnh.
"Thẩm Thính, cháu đến rồi." Giọng nói của ông cụ Thẩm có chút yếu ớt:
"Khúc Kim Tích đâu, sao con bé không đi cùng cháu?"
Thẩm Thính trầm mặc, xoay người bế con mèo con đang đứng cạnh anh:
"Cô ấy có việc không tới được, đây là con mèo của cô ấy."
"Meo meo meo." Khúc Kim Tích vô cùng phối hợp mà kêu lên vài tiếng, vươn bộ móng vuốt nhỏ nhắn ra chạm vào lòng bàn tay ông cụ.
Ông cụ Thẩm vô cùng kinh ngạc, ông cụ không nhìn con mèo mà khẽ thở dài một tiếng, nói với Thẩm Thính: "Không phải hôm nay cháu với Khúc Kim Tích ly hôn sao?"
Ánh mắt Thẩm Thính trầm xuống: "Ai nói với ông chuyện này?"
"Trước hết cháu hãy trả lời câu hỏi của ông."
"Đúng vậy."
Ông cụ Thẩm: "Ông không đồng ý!"
Sắc mặt Thẩm Thính đột nhiên lạnh như khối băng.
Hai ông cháu nhìn nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm.
Thấy thế, Khúc Kim Tích ra sức giãy dụa, trong lòng Thẩm Thính vô cùng tức giận, ngón tay khẽ buông ra, Khúc Kim Tích liền rơi xuống giường, cô khẽ kêu meo một tiếng, tiến lên muốn trấn an ông cụ Thẩm.
Meo! Cô nguyện ý ly hôn!
Ông cụ Thẩm bởi vì kích động mà giật giật thân thể, chân cô đứng không vững liền lăn theo mép chăn mà rơi đến cạnh giương, mắt thấy bản thân sắp rơi xuống giường.
"Meo!"
Bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt bị phá vỡ bởi tiếng kêu gấp gáp này, cúi đầu nhìn xuống liền thấy hai chân trước của con mèo gắt gao bám chặt lấy thành giường, hai chân còn lại không ngừng đung đưa trên không trung, ý đồ muốn một lần nữa quay lại giường, hơn nữa hoàn toàn có thể chứng minh được ''thế nào là việc sử dụng toàn bộ năng lượng để cứu chính mình."
Thẩm Thính: ". . ." Thẩm Thính vươn tay ra.
Nhưng anh không phải kéo con mèo đó lên mà là hất hai chân trước của cô đẩy xuống. "Khúc Kim Tích: "?" Chết tiệt, đồ quỷ!
Cô lập tức rơi trên mặt đất, may mắn dưới đất có tấm thảm nên mới không thấy đau. Cơn đau đớn duy nhất đến từ chiếc móng vuốt ở hai chân trước, cô lại bất đắc dĩ dùng chân để cố gắng trèo lên giường.
Cô sửng người ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Thẩm Thính, không biết có phải ảo giác không, Khúc Kim Tích cảm thấy trong mắt anh ánh lên tia cười chế nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro