Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Một lát sau, trong mắt Thẩm Thính lóe lên vẻ thì ra là vậy, rồi anh thu hồi tầm mắt, nhướng mày, giơ tay lên sửa sang lại tay áo hơi có chút nếp nhăn, xoay người rời đi.

Anh hiểu cái gì?

Không phải như anh nghĩ đâu!

Nón xanh này là giả! Còn chưa phải thật đâu! Anh đừng nghĩ như vậy mà!

Trong đầu Khúc Kim Tích đều là hình ảnh nguyên chủ té thành thịt vụn như trong sách, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô mạnh mẽ xông tới, giang hai tay cản ở bên người Thẩm Thính: "Thẩm Thính, anh nghe tôi giải thích!"

Nếu không phải vẻ chán ghét và lạnh lùng trong mắt Thẩm Thính quá mức rõ ràng, cô còn muốn xông lên ôm lấy anh.

Hoặc là ý tứ trong mắt của cô quá rõ ràng, Thẩm Thính cau mày lui về phía sau, trợ lý của anh là Tần Tang rất sợ chuyện ngày hôm trước diễn ra lần nữa, tiến lên một bước, cản Thẩm Thính ở phía sau.

Giọng nói của Thẩm Thính không có chút cảm xúc lên xuống nào vang lên: "Chuyện trên mạng ông nội đã biết được, ngày hôm qua lại cấp cứu , bây giờ muốn gặp cô, tôi cho cô mười phút."

Giải thích nguyên nhân tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này.

Nói xong, anh bước qua Tần Tang đi về phía trước, để lại cho Khúc Kim Tích một bóng lưng lạnh như băng.

Khúc Kim Tích nhớ tới, trong sách sở dĩ nguyên chủ may mắn kết hôn được với Thẩm Thính là bởi vì ông nội của Thẩm Thính bị bệnh nặng, mà Khúc Kim Tích là đứa cháu của mối tình đầu mà ông cụ Thẩm muốn mà không có được, một thân một mình, ông lão mới hy vọng Thẩm Thính cưới Khúc Kim Tích.

Ông ấy chỉ có một nguyện vọng như vậy, Thẩm Thính chỉ có thể đồng ý.

Sau khi kết hôn, ông cụ Thẩm lại thật sự qua khỏi tình huống nguy hiểm nhất, cũng coi như là "xung hỉ", vì vậy mặc dù người nhà họ Thẩm không thích Khúc Kim Tích, nhưng mỗi một tháng cũng sẽ cho cô tiền tiêu vặt. Chỉ cần Khúc Kim Tích nghe lời, đừng làm loạn là được.

Mà sở dĩ Thẩm Thính không thể chịu được nữa đòi ly hôn với nguyên chủ là bởi vì mấy lần ông cụ Thẩm cấp cứu đều là bị nguyên chủ kích thích!

Sắc mặt Tần Tang không chút thay đổi nói: "Cô Khúc, xin cô mau nhanh chóng thay quần áo, còn có. . ." Cậu ta liếc nhìn Mạnh Thiên Hạo bị cảnh tượng này làm ngạc nhiên đến mất hồn, lộ ra vẻ mặt giống như ông chủ của mình, "Ông chủ không muốn trong lúc ông cụ bị bệnh lại xuất hiện bất kỳ điều bất trắc nào, cô tự trọng một chút." Tần Tang rời đi.

"Tích Tích, em và Thẩm Thính có quan hệ thế nào?" Mạnh Thiên Hạo rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, "Nếu hai người có quen biết, mấy ngày nay em bị chửi vì anh ta, làm sao anh ta không đứng ra thanh minh giúp em?" Ánh mắt của anh ta không ngừng lóe lên vẻ tính toán.

Khúc Kim Tích đang đau đầu, luôn cảm giác mạng mình không lâu, thật là muốn tát cho quá khứ một cái, cô không nhịn được nói: "Muốn biết tôi và anh ta có quan hệ thế nào thì anh tự mà đi hỏi đi." Nghe lời này, Mạnh Thiên Hạo lại chạy ra ngoài thật. Khúc Kim Tích: ". . ." Mẹ kiếp!

Sai tình nhân đi ra ngoài tìm Thẩm Thính, tưởng tượng hình ảnh Mạnh Thiên Hạo hỏi Thẩm Thính, Khúc Kim Tích rùng mình một cái, theo bản năng đuổi theo, người kia đã chạy mất dạng.

Nhìn trên người mình còn mặc quần áo ngủ, cô cắn răng, trở về phòng nhanh chóng thay đổi quần áo, vội vã buộc tóc lên rồi nhanh chân xuống lầu.

"Cô Khúc." Đang lúc tìm người, Tần Tang đi tới, dẫn cô đến bên cạnh một chiếc xe sang màu đen khiêm tốn, mở cửa xe ra.

Thẩm Thính ngồi ở bên trong, trong tay cầm một cái máy tính bảng, không biết đang làm gì, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái. Khúc Kim Tích bất giác cảm thấy sợ hãi: "Cái đó. . . Mạnh. . ."

Tần Tang: "Cô Khúc, mời lên xe."

Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn là lên xe trước.

Sau khi ngồi lên xe, Tần Tang ngồi ở vị trí tài xế, trước khi nổ máy cậu ta nói một câu: "Cô Khúc, làm phiền cô sau này quản lý tốt người bên cạnh mình, vệ sĩ của ông chủ được huấn luyện chuyên nghiệp, ra tay không mang theo bốn chữ hạ thủ lưu tình đâu."

Cho nên Mạnh Thiên Hạo quả thật đã lao xuống tìm Thẩm Thính, chẳng qua là còn chưa đến gần người ta thì đã bị vệ sĩ của Thẩm Thính đuổi đi? Đơn giản thô bạo như vậy, trong lòng Khúc Kim Tích thầm cảm thấy thoải mái.

Lúc Tần Tang nói những lời này, Thẩm Thính cúi đầu một chữ cũng không nói, Khúc Kim Tích liền biết, đây là Tần Tang nói thay cho anh.

Hoặc là nói, là Thẩm Thính mớm lời cho cậu ta nói như vậy.

Anh ghét nguyên chủ như vậy, ghét đến độ ngay cả nói với cô một lời cũng không muốn.

Trong đầu thoáng qua hình ảnh nguyên chủ ngã nhào vào lòng anh ở hiện trường sự kiện, Khúc Kim Tích nghĩ: Nếu mình mà là Thẩm Thính, mình cũng không muốn để ý.

Người này khí thế quá mạnh mẽ, dù là không nói lời nào, nhưng trong buồng xe đều là hơi thở của anh, Khúc Kim Tích không nhịn được nghiêng đầu quan sát Thẩm Thính. Gò má thật là tuyệt.

Khúc Kim Tích nhớ lại tài liệu tìm kiếm trên mạng có liên quan đến Thẩm Thính, năm nay anh ba mươi tuổi, cao 1m88, sinh ra ở vạch đích, nhưng tiến vào giới giải trí, dựa vào kỹ năng diễn xuất và bề ngoài xuất sắc, qua mấy năm ngắn ngủi đã nổi tiếng toàn thế giới, trở thành ngôi sao lớn quốc tế, có vô số người hâm mộ.

Trong sách rất ít miêu tả kỹ về anh, dù sao anh không phải là nam chính.

Suy nghĩ một chút, chợt thấy trước mắt lạnh như băng, sống lưng cô chợt ưỡn thẳng, lấy lại tinh thần, thì thấy chẳng biết lúc nào, Thẩm Thính đã ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Da đầu Khúc Kim Tích tê rần, không biết nên phản ứng như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhếch môi nở nụ cười.

"Quá xấu." Thẩm Thính nhíu mày, giọng nói rất lạnh lùng, "Nể mặt ông nội, tôi không muốn nói quá khó nghe, đợi lát nữa gặp ông nội, cô nên nói cái gì, không nên nói cái gì, chắc hẳn cô cũng biết." 

Khúc Kim Tích: ". . ." Anh nói ai xấu xí? ? ?

"Nếu như ông nội lại vì cô mà xảy ra chuyện thì đừng trách tôi không khách khí." Đây là lời nói duy nhất của Thẩm Thính đã nói với cô trong toàn bộ quá trình, cũng là lời nói nặng duy nhất.

Ông cụ Thẩm nửa nằm ở trên giường bệnh, có lẽ là vì hôm qua mới được cấp cứu lại nên sắc mặt ông khó coi, nhưng mà không biết hộ sĩ nói gì với ông mà lại làm ông bật cười, tinh thần có vẻ không tệ.

Thẩm Thính cùng Khúc Kim Tích tiến vào phòng bệnh, hộ sĩ tự giác lui ra.

"Tiểu Thính, Kim Tích." Ông cụ Thẩm hơi cố ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn

Khúc Kim Tích, "Hai đứa tới rồi."

Khúc Kim Tích khiếp sợ nhìn ông cụ Thẩm, ngay sau đó trong chớp mắt, ánh mắt cô đỏ lên, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

"Ông nội!" Cô chạy tới, cầm tay của ông cụ Thẩm, khóc bù lu bù loa, biến cố lần này làm hai người đàn ông một già một trẻ đều sửng sốt.

Thẩm Thính nhìn người phụ nữ khóc tỉ tê có vẻ thật lòng thật dạ kia, trong mắt gió bão tụ lại: Cô ta lại đang chơi trò gì đây? !

"Ông nội, ông không sao chứ, thật may ông không làm sao, bằng không. . . cháu. . ." Vẻ mặt Khúc Kim Tích đầy áy náy, nước mắt lại rơi xuống, nghẹn ngào nói không hoàn chỉnh câu từ, nước mắt rơi lã chã, đáng thương vô cùng.

Lần này cô diễn nửa thật nửa giả—— thật sự là ông cụ Thẩm có dáng vẻ giống y như ông nội của cô trước kia, nhưng ông nội cô chết sớm, ấn tượng rất nhạt.

Trong sách viết, nguyên chủ đối với ông cụ Thẩm không có chút cảm tình nào, Thẩm Thính không để ý tới cô ta, cô ta ba lần bốn lượt tìm ông cụ Thẩm tố cáo, dùng đủ mọi tin tức kích thích ông cụ Thẩm, khiến cho ông ấy thường xuyên phát bệnh.

Nếu không phải như vậy, Thẩm Thính cũng sẽ không không nhịn được nữa.

Lúc này Khúc Kim Tích lộ ra áy náy, lo lắng, là muốn cứu vãn chút xíu hình tượng trước mặt Thẩm Thính, thay nguyên chủ chuộc chút tội.

Nửa thật nửa giả làm cho kỹ năng diễn xuất của cô đạt đến trình độ của ảnh hậu, ngay cả Thẩm Thính nhất thời cũng không phân rõ là cô thật lòng hay là giả ý.

Nhưng có một điểm: Sự việc xảy ra khác thường nhất định có điều kỳ lạ. Con ngươi sắc bén của Thẩm Thính khẽ nhúc nhích, mắt lạnh nhìn Khúc Kim Tích "biểu diễn" tiếp.

"Đứa bé ngoan, đừng khóc, ông không sao." Ông cụ Thẩm bị Khúc Kim Tích khóc đến đỏ hốc mắt, người đã già, lòng sẽ càng ngày càng mềm, đứa bé này vẻ bề ngoài giống y như đúc người yêu trong trí nhớ của ông, dù là biết cháu trai không thích cô nhưng ông vẫn bảo anh cưới cô.

Không có cảm tình, có thể bồi dưỡng.

Ông sống không được bao lâu, có thể nhân lúc ông còn sống che chở cho cô cũng coi như là không phụ lòng người yêu, có lẽ xuống đất gặp bà ấy thì sẽ không còn thẹn với bà ấy nữa.

"Cháu tủi thân rồi. Ông biết, chuyện trên mạng nhất định là điều bất trắc, ông sẽ bảo Tiểu Thính xử lý, sẽ không để cho cháu bị người ta mắng nữa." Quay lại nhìn về phía Thẩm Thính, than thở: "Tiểu Thính, Kim Tích đã là vợ của cháu, dù thế nào cháu cũng phải bảo vệ con bé chứ, cháu xem những thứ truyền thông kia viết con bé thế nào kìa. . ."

Không biết nghĩ đến cái gì, ông cụ Thẩm lại kích động, ho khan kịch liệt.

Đợi sau khi lắng lại, tinh thần ông cụ không tốt, bị bác sĩ khuyên cần nghỉ ngơi, ông cụ liền cầm tay Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đặt chung một chỗ vỗ một cái, trong mắt mang theo vẻ mong đợi, sau đó mỏi mệt ngủ thiếp đi.

Khúc Kim Tích cuối cùng cũng biết tại sao nguyên chủ làm nhiều chuyện ở trước mặt Thẩm Thính như vậy mà anh cũng không nói ly hôn, thì ra tất cả cũng bởi vì ông cụ Thẩm.

Đi ra khỏi phòng bệnh, bên tai là giọng nói lạnh như băng của Thẩm Thính:

"Cô còn muốn cầm đến bao lâu?"

Lúc này Khúc Kim Tích mới phát hiện mình còn đang nắm tay của Thẩm Thính, cô ngượng ngùng cười một tiếng, buông ra.

Tần Tang tiến lên, từ trong túi cầm ra một bọc khăn giấy ướt, lấy ra một tờ đưa cho Thẩm Thính.

Thẩm Thính nhận lấy, tỉ mỉ lau qua chỗ vừa nãy bị Khúc Kim Tích cầm, cuối cùng ném vào thùng rác.

Động tác này làm vô cùng thuần thục, chắc chắn không phải lần thứ nhất.

Khúc Kim Tích: "..."

Đây là tội nghiệt của nguyên chủ, tôi nhịn! ! !

Cô không phát hiện, Thẩm Thính nhướng mày một cái, ngay cả đáy mắt Tần Tang cũng lướt qua vẻ bất ngờ.

Lấy hiểu biết của Tần Tang đối với người "Vợ " trên danh nghĩa này của ông chủ, khi ông chủ làm động tác lau tay ở trước mặt cô, thì cô đã sớm nhảy cẫng lên thét chói tai "Sao anh có thể làm như vậy/ Tôi có chỗ nào không sạch sẽ đến mức phải lau tay sao/ Anh làm tôi tổn thương quá, tôi phải nói cho ông nội", nhân tiện khóc dối mấy giây, một giọt lệ cũng không rơi.

Vào lúc này cô lại bình tĩnh như vậy, không khóc không ầm ĩ, không giống tác phong của cô.

Chẳng lẽ đổi phong cách? Tần Tang nghĩ.

Lúc này, điện thoại di động của Thẩm Thính bỗng nhiên vang lên, chờ anh nhận điện thoại xong, phân phó Tần Tang: "Tìm một người đưa cô ta trở về."

Khúc Kim Tích rơi vào trong sương mù, trơ mắt nhìn Thẩm Thính cùng Tần Tang rời đi, chỉ chốc lát sau, một người đàn ông xa lạ mặc âu phục đi tới, cung kính mời cô rời đi.

Khúc Kim Tích liếc nhìn phòng bệnh, cùng người đàn ông mặc âu phục rời đi, nhưng người đàn ông mặc âu phục không đưa cô trở về khách sạn mà lái xe đến nơi nào đó, trong lòng Khúc Kim Tích bồn chồn lo lắng.

Chẳng lẽ Thẩm Thính muốn cô âm thầm "biến mất" ư?

Cái này, đây không phải là người của anh bố trí đó chứ!

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Cô ngồi không yên, hỏi người đàn ông mặc âu phục.

Người đàn ông mặc âu phục nhìn cô qua kính chiếu hậu, nói một cách máy móc: "Đưa cô về nhà."

Khúc Kim Tích phản ứng lại, thở phào nhẹ nhõm: Cô thông qua nhận hàng trong điện thoại di động của nguyên chủ biết được bây giờ cô đang ở trong một căn biệt thự.

"Nhưng đồ của tôi vẫn còn ở khách sạn." "Sẽ có người đưa về giúp cô."

Khúc Kim Tích tức thì không hỏi nữa.

Sau khi cô và Thẩm Thính kết hôn thì ở trong một căn biệt thự lưng chừng núi, kề biển, vị trí và hoàn cảnh cũng cực kỳ tốt.

Sau khi người đàn ông mặc âu phục đưa cô đến nơi thì rời đi, Khúc Kim

Tích vào nhà, phát hiện hành lý cô bỏ ở khách sạn đã được đưa về nhà

trước cô một bước.

Cô đi dạo một vòng biệt thự cũng không tìm được đồ của Thẩm Thính.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ sau khi kết hôn, Thẩm Thính chưa từng tới căn nhà này một lần nào.

Vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng kia của Thẩm Thính, động tác chê bai

——

Ly hôn!

Phải nhanh chóng ly hôn!

Mới vừa rồi ở bệnh viện khó mà nói, bây giờ có cơ hội, Khúc Kim Tích đi tới đi lui vòng quanh phòng khách, sau khi trong lòng sắp xếp từ ngữ xong rồi, cô cầm điện thoại ra, tìm số của Thẩm Thính, hít sâu một hơi, bấm gọi.

Hồi hộp chờ đợi.

Một giây kế tiếp, trong điện thoại truyền tới giọng nữ dễ nghe: "Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại."

Khúc Kim Tích: "... . . ."

Không tìm được người, làm sao còn nói ly hôn?

Khúc Kim Tích gào một tiếng, ngã mình lên trên ghế sa lon rộng lớn mềm mại, thoải mái lăn một vòng, điện thoại di động rung lên, người mối lái gửi tin nhắn tới: Cô bị gãy chân?

Khúc Kim Tích:? ? ?

Người mối lái gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình.

Ký giả trong giới V: # không phải cố ý! Khúc Kim Tích bị gãy chân trái, không cách nào đi lại #.

Đại khái là ngày hôm trước Khúc Kim Tích không phải cố ý té vào lòng Thẩm Thính, mà là trên đất trơn trợt, cô vô tình ngã xuống, chân trái thì gãy xương.

Phía sau thêm mấy tấm ảnh, Khúc Kim Tích nằm ở trên giường bệnh, chân bó thạch cao, còn có một tờ bệnh án do bác sĩ cấp.

Khúc Kim Tích đầu óc mơ hồ, cô sờ chân trái của mình một cái, vẫn còn lành lặn mà.

Người mối lái: Cô cũng biết bỏ tiền mua blogger, cũng không coi là quá ngu xuẩn. Chẳng lẽ cô cố ý đánh gãy chân mình, làm khổ nhục kế sao?

Khúc Kim Tích: ". . ."

Tôi trông ngu ngốc như vậy sao?

Người mối lái có lẽ cũng biết không có khả năng đó, ngay sau đó lại gởi một tin khác: Được rồi, chờ tình hình lắng xuống rồi qua công ty, khoảng thời gian này cô hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm con thiêu thân nữa.

Khúc Kim Tích nằm trên ghế sa lon lướt Weibo, hotsearch liên quan tới việc chửi cô đã biến mất, mà blogger hư hư thực thực kia lại thêm bức ảnh, cô thấy mà không sao nói rõ được. Cô căn bản chưa từng chụp tấm ảnh như vậy.

Nhìn kỹ lại, trong bức ảnh không chụp chính diện "Khúc Kim Tích" mà chỉ có gò má. . . Sẽ không phải là một người nào đó có vẻ ngoài tương tự cô giả trang đó chứ. Mục đích là gì?

Chợt nhớ tới ông cụ Thẩm ở bệnh viện đã nói câu kia "Ông sẽ bảo Tiểu Thính xử lý. . ."

Cho nên, cô có thể cho rằng chuyện này là do Thẩm Thính làm hay không?

Càng làm cho Khúc Kim Tích không nghĩ tới là, đêm đó, trong cơn đói bụng cô mở tủ lạnh ra thì chỉ thấy một hộp mì ly, đành phải nấu nước ăn mì, đang lúc mở nắp lên húp nước mì nóng hừng hực thì cửa ken két một tiếng rồi mở ra.

Thẩm Thính tiến vào.

Thẩm Thính ngẩng đầu, thấy người phụ nữ ở đối diện ôm một ly mì, tóc tai rối như ổ chó, như là không nghĩ tới anh sẽ đến, phốc —— một tiếng, mì gói từ trong miệng cô phun ra ngoài.

Thời gian tựa như trở nên chậm đi.

Thẩm Thính chậm rãi cúi đầu.

Vào giờ phút này, một sợi mì gói treo lắc lẽo trên âu phục cao cấp quý giá của anh.

Khúc Kim Tích: "... ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro