Chương 19
Đã xảy ra chuyện như vậy thì hiển nhiên là không thể nào tham gia tiệc ăn mừng được nữa, Thẩm Thính tìm Tần Tang, bảo cậu ta thu xếp cho anh rời đi.
"Bây giờ rời đi sao?" Tần Tang kinh ngạc, tiệc mừng mới bắt đầu một nửa, Thẩm Thính lại còn là khách mời đặc biệt, anh đột nhiên rời đi như vậy rất dễ khiến cho người ta bàn tán.
Thẩm Thính tránh khỏi đám người, thả lỏng bàn tay, búp bê Khúc Kim Tích phiên bản Q dễ thương đang nằm trong lòng bàn tay, vẫn không nhúc nhích, hai mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Tần Tang cẩn thận kiềm chế vẻ mặt gặp quỷ của mình: "...... Cô Khúc lại biến thân sao?"
Thẩm Thính "ừm" một tiếng, Tần Tang nhịn không hỏi thêm nữa. Hiệu suất làm việc của cậu ta rất nhanh, hết thảy mọi việc đều được xử lý tốt, sau đó cùng vệ sĩ đưa Thẩm Thính rời đi bằng cửa sau.
Cửa trước có quá nhiều phương tiện truyền thông, cửa sau cũng có, thường là để chụp những ngôi sao rời đi sớm. Nhân viên bảo vệ của bữa tiệc cũng đi theo để dẹp đường, mất một thời gian mới vào xe an toàn.
Nhưng ngay khi Thẩm Thính vừa ngồi lên xe, điện thoại của Lục Viễn đã đến.
Thẩm Thính liếc nhìn một cái, đặt phiên bản búp bê của Khúc Kim Tích thẳng đứng dựa vào ghế ngồi, tầm nhìn của cô cuối cùng cũng sáng ngời và trở nên bình thường hơn.
Nhưng ――
Cô vẫn không thể động đậy, với kích thước và vị trí bây giờ, thứ mà cô nhìn thấy chỉ là lưng ghế phía trước, những cái khác đều không nhìn thấy được. Khúc Kim Tích rơi từng giọt nước mắt chua xót, cảm thây vô cùng may mắn, may là mắt của cô còn có thể chuyển động.
Bên tai vang lên giọng Thẩm Thính đang nghe điện thoại: "Có việc nên đi trước."
"Cậu thì có việc gì được chứ? Cậu mới tới được bao lâu hả?" Lục Viễn ở đầu dây bên kia rất tức giận, sau đó lại cười rộ lên: "Chứ không phải là bị người nào đó quấn lấy nên mới không thể không chạy à?" Thẩm Thính: "Không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây."
"Chờ đã ..." Lục Viễn thần bí nói: "Không ngờ cái người tên Khúc Kim Tích kia trang điểm nhẹ trông cũng khá xinh đẹp, sao đột nhiên lại nghĩ tới cách nhờ tôi giải vây hộ thế? Là ý của ông cụ Thẩm sao? Lần trước tôi đi thăm ông cụ, ông ấy nói muốn ôm chắt trai sớm một chút, chẳng lẽ cậu muốn ..."
"Cậu nói nhiều quá rồi." Thẩm Thính nghe xong, mặc kệ bên kia còn đang oa oa kêu lớn, trực tiếp cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, ánh mắt Thẩm Thính lướt qua Khúc Kim Tích, khóe miệng nhếch lên, nói: "Đi Tế Hòa."
Tế Hòa là bệnh viện tư nhân nơi ông cụ Thẩm đang ở.
Đại khái là gần đây có quá nhiều tin vui nên tâm trạng của ông cụ Thẩm đã tốt hơn nhiều, các chức năng khác nhau của cơ thể cũng nhanh chóng khỏe lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, bây giờ đã có thể xuống giường tự mình đi lại.
Khi Thẩm Thính đến, ông cụ đang chơi cờ vây trong vườn hoa dưới lầu cùng với một bệnh nhân, xung quanh cũng có không ít người già mặc quần áo bệnh nhân, người rất nhiều nhưng lại im lặng lạ thường, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ đang đến lượt ông cụ Thẩm hạ cờ. Đợi một hồi lâu không thấy ông động đậy, bệnh nhân ở đối diện càng chờ lại càng thêm sốt ruột: "Ông Thẩm, đến lượt ông đó."
"Ông Thẩm, đi chỗ này." Một ông lão cười ha ha chỉ vào bàn cờ, bệnh nhân đối diện liền trừng mắt nhìn ông ta: "Đứng nhìn thì đứng nhìn đi, không được lên tiếng."
"Ông nội."
Lúc này mấy người xung quanh đã tản ra, ông cụ Thẩm vừa nhìn thấy Thẩm Thính, vẻ mặt nghiêm túc vì bị nước cờ của người kia làm bối rối lập tức tươi hẳn lên. Ông không muốn nhận thua, cũng không muốn chơi xấu, Thẩm Thính đến rất đúng lúc.
"Cháu trai của tôi đến rồi, các ông chơi tiếp đi."
Những bệnh nhân kia: "......"
Sự đắc ý và khoe khoang của ông cụ Thẩm dường như sắp trào ra đến nơi, có cháu trai thì giỏi lắm à??
Ông cụ Thẩm chậm rãi đi tới, câu đầu tiên chính là: "Kim Tích không đi cùng cháu sao?"
Thẩm Thính lấy ra búp bê gốm Khúc Kim Tích, nói: "Cô ấy không đến được."
Ông cụ Thẩm vui vẻ ra mặt. Lời này của cháu trai ông có nghĩa là trước đó đã ở cùng một chỗ với Khúc Kim Tích, không thì sao biết con bé không đến được.
Ông liếc mắt nhìn con búp bê bằng gốm, sau đó cầm lấy nhìn kỹ hơn: "Con búp bê này trông rất giống Kim Tích, cháu cố ý mua đúng không?" Thẩm Thính nghe vậy không trả lời mà hỏi lại: "Ông có thích không? Nếu thích thì cháu để lại đây làm bạn với ông."
Khúc Kim Tích: "..."
Thông qua hai chữ "búp bê" từ trong miệng ông cụ Thẩm, cô đại khái đã đoán ra được mình đã biến thành cái gì.
Chẳng trách cô không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Thẩm Thính muốn làm gì thì làm. Tốt xấu gì thì khi biến một con rùa nhỏ cô còn có thể cử động vài lần để thể hiện cảm xúc của mình, còn có thể ăn gì đó cho no bụng.
Còn bây giờ???
Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy tương lai của mình thật ảm đạm.
Quan trọng hơn là, đạo diễn Hà Chiếu đã lưu lại số điện thoại của cô, lỡ như gọi đến mà cô không nghe máy, vậy chẳng phải là cô sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy sao?
Khúc Kim Tích vô cùng buồn rầu, hận không thể chỉ lên trời kêu to một câu: "Đại ca, đừng đùa với tôi nữa có được không!!!"
Cô luôn cảm thấy việc mình không thể kiểm soát được biến thành động vật nhỏ chính là hình phạt của ông trời khi cô xuyên đến đây.
Làm ơn đi, cũng không phải là cô cố ý muốn xuyên đến, cô cũng không hiểu tại sao mình lại xuyên đến nơi này.
Ông cụ Thẩm nào biết "thâm ý" trong câu nói này, chỉ biết là Thẩm Thính đặc biệt mua cho Khúc Kim Tích, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức lắc đầu: "Đồ cháu tặng cho sao có thể tùy tiện đưa cho ông được." Ông cụ Thẩm trả lại búp bê bằng gốm cho Thẩm Thính, nhưng anh lại hơi nhướng mày hỏi: "Ông thực sự không muốn à?"
Khúc Kim Tích: "........." Thẩm Thính tuyệt đối là cố ý!
Sau đó lại nghĩ, nếu như anh có bản lĩnh thì cứ để tôi lại đây đi, đợi đến khi tôi biến lại thành người dọa ông nội chết khiếp thì đừng có mà hối hận.
Hừ!
Thẩm Thính như có như không liếc nhìn cô một cái.
"Ông thấy rất vui khi cháu bằng lòng ở chung với Kim Tích." Ông cụ Thẩm vỗ vỗ bả vai anh: "Mấy cô gái trẻ tuổi đều sẽ thích những thứ dễ thương như này, cháu mà tặng cho Kim Tích, con bé chắc chắn sẽ thích." Thẩm Thính cũng không giải thích, cùng ông cụ Thẩm đi vài vòng rồi đưa ông quay trở về phòng bệnh.
Sau đó Thẩm Thính lại một lần nữa quay trở lại công ty, Khúc Kim Tích buộc phải theo anh đi khắp nơi, cuối cùng, sau khi quay cuồng di chuyển, cô quyết định thả mình đi ngủ để vượt qua khoảng thời gian dài không thể nói chuyện cũng không thể nhúc nhích.
Tần Tang phát hiện Thẩm Thính vậy mà lại đang nhìn chằm chằm vào con búp bê, hình ảnh vô cùng kỳ dị. Tần Tang biết bây giờ Khúc Kim Tích không thể nói chuyện, không nhịn được tò mò trong lòng cô đang nghĩ gì khi bị anh Thẩm nhìn như vậy.
Hơn nữa cậu ta cũng tò mò về hành động của Thẩm Thính, bèn hỏi: "Anh Thẩm, anh đang nhìn gì vậy?"
Thẩm Thính ngước mắt lên nhìn cậu ta, ánh mắt vô cùng thâm thúy, mấy giây sau mới nói: "Cô ấy vậy mà lại đang ngủ." Anh Thẩm vậy mà lại nói ra từ "vậy mà lại"!!!
Tần Tang sửng sốt đi tới nhìn con búp bê, sau đó lập tức nhíu mày, Khúc Kim Tích biến thành búp bê mở to hai mắt, dáng vẻ ngây thơ khả ái, anh Thẩm sao lại biết được cô ấy đang ngủ vậy?
Dường như hiểu được nghi hoặc của Tần Tang, Thẩm Thính đặt con búp bê lên bàn, chỉ vào đôi mắt to rồi nói: "Khi nãy ở đây có ánh sáng."
Tần Tang rất nhanh đã lý giải được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thính, đồng thời chăm chú nhìn vào đôi mắt của búp bê.
Cậu ta có ấn tượng sâu sắc với đôi mắt của Khúc Kim Tích, những bông hoa đào ở đuôi mắt quá dễ thấy.
Lúc này nhìn vào đôi mắt đã biến thành đồ gốm, sau khi nhìn kỹ liền phát hiện có chỗ không thích hợp.
Đôi mắt quá đờ đẫn.
Nói một cách thông tục là, không có thần thái.
Mà ánh mắt khi nãy của búp bê mặc dù cũng vẫn chỉ là bằng gốm, nhưng dường như có thể nói chuyện.
Đặc biệt là lúc ở bệnh viện, khi Thẩm Thính cố ý thể hiện ra rằng muốn để cô ở lại, đôi mắt của búp bê cực kỳ ủy khuất.
Vậy nên đây mới là nguyên nhân anh Thẩm khẳng định rằng Khúc Kim Tích đang ngủ.
Tần Tang không nhịn được cảm thán một câu: Gan của cô Khúc này lớn thật, vậy mà còn có thể ngủ được.
Do dự một lúc, Tần Tang nói: "Cô Khúc lên hotsearch rồi."
Trước đây Tần Tang sẽ không để ý đến tin tức của Khúc Kim Tích, nhưng bây giờ tình hình đã khác, cậu ta đương nhiên phải quan tâm đến chuyện của Khúc Kim Tích.
Tần Tang quan sát sắc mặt của Thẩm Thính, sau đó dùng điện thoại di động bấm vào hotsearch trên Weibo.
Ánh mắt của Thẩm Thính dời về phía màn hình điện thoại.
Tiêu đề của hotsearch là: Khúc Kim Tích tham gia bữa tiệc ăn mừng của Đằng Huy ―― đằng sau kèm theo biểu tượng "sốc".
Thứ hạng hotsearch không cao, xếp trên đầu là tin tức của các nghệ sĩ khác, hotsearch này chỉ xếp thứ 20, nhấp vào xem liền thấy là một video ngắn kèm theo một vài hình ảnh được một tài khoản blogger share lại.
Có thể thấy khi Khúc Kim Tích đi vào hội trường, cô đã đi như bay trên đôi giày cao gót 10cm.
Chỉ có vài nghìn lượt bình luận, nhưng lượt like và share lại không ít. Thẩm Thính lại nhìn vào búp bê đang ngủ một lần nữa, do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được ấn mở khu bình luận.
Tần Tang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ―― Anh Thẩm bình thường còn không thèm đọc bình luận về mình.
―― "Đùa cái gì vậy, người này sao có thể là Khúc Kim Tích được, cô ta lấy đâu ra tư cách tham gia tiệc mừng của Đằng Huy." 1145 like
―― "Khúc Kim Tích là ai vậy? Tại sao lại mắng cô ấy? Tôi thấy cô gái trong video rất dễ thương, chạy nhanh như vậy mà không sợ ngã, bái phục!" 705 like
―― "Khúc Kim Tích trong ấn tượng của tôi là như thế này [xem ảnh]" 1200 like
Thẩm Thính ấn vào bức ảnh, trong ảnh là Khúc Kim Tích đang tham gia một sự kiện nào đó. Cô mặc một chiếc váy màu tím bó sát người khoe ra vóc dáng vô cùng chuẩn, bên dưới là một đôi tất lưới màu đen, kết hợp với lớp trang điểm đậm khiến anh ta gần như không thể nhận ra cô. Thẩm Thính cau mày thoát ra ngoài không đọc bình luận nữa, sau đó cầm con búp bê lên nhìn lại lần nữa, dường như đang so sánh.
Cuối cùng anh đưa ra một kết luận: trang điểm thực sự có thể thay đổi khuôn mặt.
Khúc Kim Tích đã tỉnh dậy, nói chính xác là cô ấy bị "dụ" thức dậy bởi một mùi hương, sau khi mở mắt ra, cô liền cẩn thận nhớ lại những sự việc đã xảy ra trước đó.
Vì vậy khi đầu óc tỉnh táo lại, cô biết rằng bây giờ mình đang là một con búp bê gốm không thể cử động.
Sau đó cô phát hiện tầm nhìn của mình rất rộng, gần như là có thể thu vào trong tầm mắt một nửa phòng khách, hơn nữa còn có thể nhìn thấy vị trí của phòng bếp.
Có bóng người thoáng qua, trong bếp tỏa ra mùi thơm nức mũi, xem ra Thẩm Thính đang nấu cơm.
Sau đó nữa, cô lại cảm thấy trên lưng có cảm giác trói buộc, như có thứ gì đó quấn quanh eo mình, tay cô không thể động đậy, cũng không thể cúi đầu, nhất thời không rõ đó là cái gì.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, Khúc Kim Tích đành phải tạm thời dời sự chú ý của mình khỏi chuyện cái eo, đưa mắt nhìn liền thấy Thẩm Thính đang mặc quần áo ở nhà, tay bưng hai đĩa đến bàn ăn một đĩa cá kho và một đĩa rau thanh đạm.
Ánh mắt của Thẩm Thính đột nhiên nhìn qua, Khúc Kim Tích đột nhiên đối mắt với anh, theo bản năng rất muốn cười, kết quả lại phát hiện mình cười không nổi.
Khúc Kim Tích: "......" Tâm mệt quá.
"Tỉnh rồi à?" Thẩm Thính đi tới.
Khúc Kim Tích ở trong lòng nói "ừ ừ", mặc dù cô không phải là người nói nhiều, nhưng không thể nói chuyện thực sự rất khó chịu.
Dường như có điều gì đó không thích hợp, Khúc Kim Tích phát hiện tầm nhìn của mình vậy mà lại cao hơn Thẩm Thính - Thẩm Thính đang đặt cô ở chỗ nào vậy? !
Đôi mắt búp bê bằng gốm rất sáng, anh nhìn cô chăm chú, thản nhiên nói:
"Cô có biết cô ngủ bao lâu rồi không?"
Khúc Kim Tích cảm thấy hơi khó hiểu làm thế nào Thẩm Thính biết mình đã ngủ, lại thấy Thẩm Thính tự hỏi tự trả lời: "Bốn tiếng."
"Bây giờ đã là 10 giờ."
Khúc Kim Tích nghĩ thầm: Cô cũng không cố ý ngủ lâu như vậy, đây cũng là chuyện không có cách nào.
"Đói bụng rồi đúng không?" Thẩm Thính lại hỏi.
Khúc Kim Tích: "......"
Cô có thể cảm thấy bụng mình đang réo lên.
"Đói thì tốt." Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: "?"
Một giây sau, cô nhìn thấy Thẩm Thính nở một nụ cười vô cùng mê người, nhất thời bị nụ cười này đánh trúng, đợi đến hoàn hồn lại, cô phát hiện eo đột nhiên thắt lại, sau đó đau quặn bụng dưới, giống như đang chơi trò nhảy bungee vậy. Khúc Kim Tích: "???"
Cô nghe thấy Thẩm Thính nói: "Nắm cô trong tay quá lâu rất dễ ra mồ hôi, cho nên tôi đã dùng biện pháp đơn giản để giúp cô di chuyển." Khúc Kim Tích từ tầm mắt lắc lư của mình và cảm giác từ cơ thể truyền đến liền lập tức hiểu được tình hình hiện tại của mình ――
Thẩm Thính đang buộc một sợi len vào người cô, sau đó Nâng! Cô! Lên! Khi đến bàn ăn Thẩm Thính mới đặt cô xuống, Khúc Kim Tích lúc này mới phát hiện đầu kia của sợi len đang buộc vào một chiếc đũa.
Nói cách khác, bây giờ cô rất giống một miếng mồi trên cần câu, cần câu đang nằm trong tay Thẩm Thính, cô không hề có sức phản kháng. Ánh mắt Thẩm Thính đảo qua, cầm lấy hộp giấy đặt ở phía đối diện, sau đó đặt búp bê gốm lên ngang với tầm mắt của mình.
Làm xong anh mới thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu tao nhã dùng bữa tối. "Mặc dù cô không ăn được gì nhưng tôi thấy cô có vẻ đói rồi, ngửi được mùi thơm cũng không tồi." Thẩm Thính "quan tâm" nói.
Khúc Kim Tích: ".............................."
Cô không nhịn được hét lớn trong lòng: Là ai đã thả người đàn ông hay ghi thù này ra vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro