Chương 16
Khúc Kim Tích làm kiểm tra sức khỏe toàn thân, kết quả là có hơi thiếu máu, ngoài ra không còn vấn đề gì khác. Điều này có nghĩa là việc cô biến thành động vật có lẽ không phải vì lý do thể chất, hoặc có thể là trình độ kiểm tra y học hiện nay không tìm ra được nguyên nhân.
Sau khi trải qua việc đột nhiên biến thành mèo rồi biến thành rùa, Khúc Kim Tích có một loại cảm giác rằng, có lẽ một ngày một giờ nào đó, mình sẽ đột nhiên biến thành một loài động vật nhỏ nào đó khác. Cảm giác này khiến cho cô thực sự không thể nào vui vẻ nổi.
Loại cảm giác không biết khi nào mình sẽ biến thành động vật này giống như một quả bom hẹn giờ, sau khi biến thành động vật nhỏ, tính mạng của cô lập tức rơi vào nguy hiểm. Điều quan trọng nhất là Thẩm Thính đã cho cô hai cơ hội việc làm, vốn dĩ cô đã quyết định chọn một chương trình truyền hình thực tế, bây giờ kế hoạch này chắc chỉ đành tạm hoãn lại thôi.
Khúc Kim Tích đến chương trình thực tế đó thì sẽ có rất nhiều máy quay hướng về phía cô, nếu như cô đột nhiên biến thành động vật nhỏ trước mặt tất cả mọi người thì cô sẽ trực tiếp bị out ra khỏi vòng giải trí mất.
Nhưng nếu không làm việc thì chẳng lẽ ngày nào cũng ngây ngốc ở nhà, chờ đợi sự biến đổi không biết lúc nào mới đến hay sao? Thế thì cũng chẳng khác gì bị out luôn rồi.
Khúc Kim Tích rất đau đầu, cực kỳ đau đầu.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô rút ra một kết luận - cô cần một người giám hộ, mà người giám hộ này, chọn thế nào thì cũng cảm thấy Thẩm Thính là người thích hợp nhất.
Cha mẹ của nguyên chủ đã mất, được bà nội nuôi dưỡng lớn lên, bà nội nguyên chủ chính là mối tình đầu của ông cụ Thẩm, hiện giờ đã qua đời.
Nguyên chủ có thói quen ghi chép nhật ký, những thứ này đều là Khúc Kim Tích suy luận ra thông qua nhật ký của nguyên chủ, nói cách khác, bây giờ cô đã không còn người thân nào.
Nhưng ngược lại nguyên chủ vẫn còn hai người bạn, một người trong số đó đang ở nước ngoài, đã mấy tháng trời không hề liên lạc, người còn lại hình như là bởi vì từng cướp vai diễn của nguyên chủ nên hai người đã cãi nhau, danh tiếng của đối phương bây giờ tốt hơn rất nhiều so với nguyên chủ.
Nói ra thì nguyên chủ cũng thật thảm, sau này cho dù có lấy Thẩm Thính đi chăng nữa thì cả nhà Thẩm cũng chỉ có ông cụ Thẩm thích cô, những người khác đều coi cô như đồ vật, mỗi tháng cho đồ vật một chút phí sinh hoạt. Đối với bọn họ, Khúc Kim Tích có thể gả vào nhà họ Thẩm thì đã là trèo cao lắm rồi, những cái khác đừng hòng nghĩ đến.
Mà việc bắt Thẩm Thính kết hôn với Khúc Kim Tích cũng thực sự khiến anh chịu ấm ức, vậy nên ông cụ Thẩm cũng không can thiệp nhiều, suy nghĩ của ông rất đơn giản, chỉ là mong hai người có thể chung sống hòa thuận với nhau, với thái độ làm người của Thẩm Thính, sau khi có tình cảm thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Khúc Kim Tích.
Đáng tiếc là nguyên chủ quá vội vã.
Khúc Kim Tích nằm dài trên giường, nghĩ mãi không ra.
Cô đã quay trở về biệt thự, hai ngày nay mọi thứ vẫn bình thường. Hiển nhiên là Thẩm Thính và cô đều có những băn khoăn giống nhau. Khi cô nói với Thẩm Thính rằng cô muốn tham gia chương trình thực tế, anh không từ chối, cũng không đồng ý, chỉ nói rằng: "Vài ngày nữa nói sau."
Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính chỉ muốn thử nghiệm xem vài ngày sau cô còn có thể biến thành động vật nhỏ nữa hay không.
"A a a a a." Cô túm lấy chăn rồi lăn lộn vài vòng, sau khi la hét một trận để phát tiết tinh thần, cả người cũng sảng khoái hơn không ít.
Quên đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Khúc Kim Tích chui ra khỏi chăn, xoa xoa cái bụng xẹp lép đang không ngừng kháng nghị rồi đưa tay chỉnh lại mái tóc sau đó xuống giường. Dù sao thì dân cũng lấy thức ăn làm gốc, lấp đầy cái dạ dày của mình trước đã rồi nói sau.
Sau khi chờ đợi ở nhà hai ngày và liên tục gọi thức ăn nhanh, Khúc Kim Tích quyết định đi ra ngoài mua một ít đồ ăn về tự nấu, còn về việc liệu có đột ngột biến đổi một lần nữa hay không thì cũng chỉ đành mặc cho số phận vậy.
Dù sao thì cũng không thể bởi vì chưa xác định nguyên nhân mà cứ ru rú ở trong nhà không ra khỏi cửa được.
Nghĩ vậy, Khúc Kim Tích đột nhiên có cảm giác mạng mình không dài, nếu đã như thế thì càng nên hưởng cuộc sống nhiều hơn.
Trong biệt thự có một tủ chuyên để quần áo, chỉ là quần áo bên trong cũng không nhiều. Khi cô kết hôn với Thẩm Thính, nhà họ Thẩm đã cử người mang đến, kiểu dáng quần áo rất đoan trang nhã nhặn nên nguyên chủ không thích, lặng lẽ bán nó đi.
Khúc Kim Tích đã đọc được điều này trong nhật ký của nguyên chủ.
Cô chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc váy màu kem nhẹ nhàng, thay giày trắng rồi đội thêm một chiếc mũ. Nhìn hình ảnh mình trong gương trong trẻo như đóa sen trên mặt nước, cô hài lòng cong môi.
Trong điện thoại của nguyên chủ có không ít ảnh selfie, nhưng ảnh nào cũng được trang điểm rất đậm theo kiểu Âu, làm lãng phí khuôn mặt hoàn mỹ này.
Sau khi chuẩn bị xong, Khúc Kim Tích xách một chiếc túi nhỏ đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Thẩm Thính lại một lần nữa nhận được điện thoại của ông cụ Thẩm, giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ rất vui: "Tiểu Thính, gần đây con và Kim Tích có thường xuyên gặp mặt không?"
Thẩm Thính im lặng.
Ông cụ ha ha cười rộ lên, cho rằng lần trước mình thuyết phục đã phát huy tác dụng, Thẩm Thính đã bắt đầu chủ động tiếp xúc với Khúc Kim Tích, đây là một dấu hiệu tốt.
"Bình thường cháu bận làm việc nên thường ở trong căn hộ ở trung tâm thành phố, Kim Tích thì ở Thịnh Cẩm Loan, hai nơi cách nhau cũng khá xa, hơn nữa cô ấy cũng rất bận."
Thẩm Thính biết rõ tiếp theo ông cụ Thẩm sẽ nói gì.
Quả nhiên ――
"Hay là cháu bảo Kim Tích đến ở trong căn hộ cùng cháu đi?" Ông biết rằng đứa cháu trai này của ông đã đón Kim Tích đến căn hộ kia vài ngày trước, người mà ông bí mật sắp xếp đã tận mắt nhìn thấy Khúc Kim Tích đi ra từ căn hộ của Thẩm Thính. Ông cụ Thẩm vô cùng kích động.
Thẩm Thính nói: "Cháu sẽ suy nghĩ."
Câu trả lời này lập tức khiến ông cụ Thẩm hài lòng, ông cũng không dám ép quá nhiều để phòng ngộ nhỡ phản tác dụng nên chỉ dặn dò thêm vài câu rồi vui vẻ cúp máy.
Ông cụ Thẩm luôn cảm thấy rằng ngày ông được ôm chắt trai sẽ còn không xa, ông nhất định phải sống thật tốt cho đến ngày được bế chắt nội. Thẩm Thính đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn về nơi xa, một lúc sau mới nói với Tần Tang: "Gọi Lưu Nguyên Thuật tới đây."
Một lúc sau, một người đàn ông mặc đồ đen đẩy cửa bước vào, anh ta là một trong những vệ sĩ của Thẩm Thính, khi Thẩm Thính tham dự một sự kiện nào đó đông người thì anh ta sẽ đi theo để bảo vệ.
"Thưa ngài, có chuyện gì sao?" Lưu Nguyên Thuật mặt không chút cảm xúc, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong mắt anh ta hiện lên một tia lo lắng. Thẩm Thính nâng mắt lên nhìn thẳng vào anh ta: "Nghe nói anh đã mua nhà để kết hôn rồi?"
Lưu Nguyên Thuật gật đầu, anh ta đã từng học võ thuật, trước đây cũng từng làm bảo vệ trong một công viên giải trí, một lần ngoài ý muốn mới khiến anh ta từ một bảo vệ trở thành vệ sĩ của Thẩm Thính.
Làm vệ sĩ của người nổi tiếng, số tiền kiếm được khác một trời một vực so với khi làm bảo vệ. Hơn nữa, Thẩm Thính mặc dù trông có vẻ lạnh lùng và khó ở chung nhưng thực ra đối xử rất tốt với những người xung quanh, trả lương cũng rất cao, ngày lễ tết còn cho thêm tiền lì xì và quà cáp.
Trước khi Lưu Nguyên Thuật trở thành vệ sĩ của Thẩm Thính, anh ta đã từng đi xem mắt vài lần, nhưng những cô gái đó đều từ chối anh ta vì anh ta vừa không có năng lực lại vừa không có tiền bạc nên đều không thành công.
Sau khi trở thành vệ sĩ, kinh tế của anh ta cũng khá lên rất nhiều, đi theo Thẩm Thính cũng được mở mang thêm kiến thức, sau đó trong một buổi họp fan của Thẩm Thính, anh ta và một người hâm mộ đã nhìn trúng nhau.
Bây giờ cả hai đã đi đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin.
"Chúc mừng." Thẩm Thính nói.
Lưu Nguyên Thuật lộ ra vẻ mặt vui mừng, anh ta sắp kết hôn rồi, là chuyện rất đáng vui mừng.
Thẩm Thính liếc nhìn anh ta, đôi mắt tối sầm.
Tính tình Lưu Nguyên Thuật có hơi chất phác, cũng không nói nhiều, nhưng khi trở nên hung dữ thì vô cùng chấn động. Anh ta đã từng cứu Thẩm Thính.
Tại một sự kiện, có một gã đàn ông điên cuồng lao về phía Thẩm Thính, trong tay cầm một con dao nhỏ. Sự kiện lúc đó có rất nhiều người nên muốn tránh cũng không có nơi nào để tránh, Lưu Nguyên Thuật đứng chắn trước người Thẩm Thính để ngăn gã kia lại, cánh tay cũng bị đâm cho một nhát. Đây mới là lý do tại sao Thẩm Thính đãi ngộ tốt với anh ta hơn.
"Nếu như đã sắp kết hôn rồi thì anh cũng nên chăm lo cho gia đình của mình. Tôi bên này đã có mấy người Mộc Thần rồi." Thẩm Thính thản nhiên nói.
Lưu Nguyên Thuật không thể tin được, anh ta không phải kẻ ngốc, ý tứ của Thẩm Thính là muốn sa thải anh ta.
Anh ta muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được, có chút không cam lòng, nhiều loại cảm xúc khác nhau không ngừng trào dâng trong lòng anh ta, cuối cùng thốt ra một câu: "Tại sao?"
Bất kỳ ông chủ nào khi cho nhân viên nghỉ việc thì cũng phải đưa ra lý do.
Thẩm Thính không muốn nhiều lời, Tần Tang đã kéo Lưu Nguyên Thuật ra khỏi phòng. Cậu ta hiểu rõ Thẩm Thính, nếu anh không giải thích thì chính là vì anh không muốn Lưu Nguyên Thuật khó xử, cho dù người kia oán trách cũng không sao cả.
Nhưng cái gì nên giải thích thì vẫn phải giải thích, cậu ta nhìn Lưu Nguyên Thuật, thấp giọng nói: "Chuyện anh Thẩm và cô Khúc kết hôn rồi lại ly hôn, có phải anh đã kể cho vợ sắp cưới của mình không?"
Sắc mặt Lưu Nguyên Thuật lập tức thay đổi, bối rối nói: "Không phải tôi cố ý nói ra, lúc đó tôi say rượu quá, hơn nữa, hơn nữa Hiểu Điền cũng không nói ra đâu."
Tần Tang thầm thở dài: Cô ta không những đã nói ra rồi, mà còn trực tiếp nhắn đến nói cho ông cụ Thẩm, hại ông ấy hôn mê ngay tại chỗ.
Hôm đó vừa lúc là hôm Khúc Kim Tích bị tai nạn xe biến thành mèo, Tần Tang lúc đó còn nghĩ rằng Khúc Kim Tích là người chủ động đề nghị ly hôn nhưng ngoảnh đầu lại âm thầm cáo trạng với ông cụ Thẩm, mục đích là muốn có lợi ích.
"Còn có, vào sáng ngày mùng 8, cô Khúc rời khỏi căn hộ của anh Thẩm, sau khi anh nhìn thấy cũng về kể với vợ sắp cưới của mình đúng không?" Sắc mặt Lưu Nguyên Thuật trắng bệch, không thể nói được gì.
"Anh Thẩm không muốn nói ra những chuyện này là bởi vì không muốn phá hoại cảm tình giữa anh và vợ sắp cưới, nhưng xuất phát từ thân phận bạn bè đã làm việc với anh hai năm, tôi không thể không nhắc nhở anh một câu, vợ sắp cưới của anh có thực sự thích anh không hay chỉ thích cái thân phận vệ sĩ của anh Thẩm mà thôi."
Tần Tang đã từng gặp vợ sắp cưới của Lưu Nguyên Thuật, đối phương là fan của Thẩm Thính, ngoại hình so với giới giải trí không là gì, nhưng so với những người thường cũng là cấp bậc mỹ nhân.
Mà Lưu Nguyên Thuật tuổi cũng đã lớn, nhìn từ ngoại hình, cả hai không hề hợp nhau chút nào.
Rốt cuộc thật lòng hay chỉ là giả ý, người ngoài không thể nào đoán được, chỉ có thể nhắc nhở vài lời.
"Anh Thẩm, Lưu Nguyên Thuật đi rồi." Tần Tang trở về phòng báo cáo lại với Thẩm Thính.
"Ừ."
Tần Tang có thể phán đoán cảm xúc của anh bằng cách quan sát nét mặt, chẳng hạn lúc này, cậu ta có thể cảm nhận được Thẩm Thính đang có hơi bực bội.
Trong đầu Tần Tang lập tức xẹt qua trạng thái của Thẩm Thính khi anh và Khúc Kim Tích ở chung với nhau.
Nghĩ nghĩ một lúc, cậu ta ngập ngừng nói: "Hay là, tôi gọi cho cô Khúc một cuộc nhé?"
Thẩm Thính đột nhiên ngẩng đầu lên, sự lạnh lùng trong mắt khiến Tần Tang sợ hãi, bắt đầu hối hận không biết có phải mình đã nói sai hay không thì đã nghe thấy Thẩm Thính buông một câu: "Gọi đi."
Tần Tang: "..."
Thẩm Thính: "Dùng điện thoại cậu gọi."
"Được."
Khúc Kim Tích nhận được cuộc gọi từ một người lạ khi đang ở trong một nhà hàng, vốn dĩ cô muốn mua đồ về nấu ăn, nhưng khi đến nơi cô lại đột nhiên không muốn nữa.
Nấu ăn rất phiền phức, ít nhất cũng phải mất một hai tiếng, bây giờ cô đã đói đến mức da bụng liền với da lưng, thực sự không muốn để bụng đói đợi thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.
Vì vậy, cô do dự một lúc, sau đó chọn một nhà hàng Mala Tang có vẻ khá đông khách rồi gọi cho mình một nồi lớn.
"Có thể thêm chút ớt không ~"
―― Thời điểm điện thoại được kết nối, những lời này lập tức vang vọng trong văn phòng.
Tần Tang liếc mắt nhìn Thẩm Thính, thấy mặt anh không có cảm xúc gì, cũng không có ý định nói chuyện nên chỉ đành tự mình mở lời: "Cô Khúc, tôi là Tần Tang."
"A ~~ Anh Tần hả." Khúc Kim Tích rất ngạc nhiên, đại khái là bởi vì chính Tần Tang đã nhặt được cô khi cô biến thành một con rùa nhỏ, vậy nên cô có ấn tượng rất tốt với cậu ta, nói chuyện với Tần Tang cũng không căng thẳng như khí nói chuyện với Thẩm Thính: "Có chuyện gì sao?"
"Cô gọi tôi Tần Tang là được rồi." Tần Tang không nhận được chỉ thị của ông chủ, chỉ đành tự mình phát huy: "Bây giờ cô đang ở bên ngoài sao?"
"Đúng vậy." Đột nhiên Khúc Kim Tích hình như bị ai va phải, kêu lên một tiếng "Oái" rồi vài giây sau mới nói tiếp: "Ở nhà hai ngày lo lắng đề phòng, cứ tiếp tục ở trong nhà thì tôi sẽ chết vì chán mất."
Vấn đề này Tần Tang cũng không có khả năng đưa ra lời an ủi nào có hiệu quả nên chỉ đành im lặng.
"Có phải anh Thẩm có việc cần tôi làm không?" Khúc Kim Tích không tin rằng Tần Tang sẽ vô duyên vô cớ gọi cho cô mà không có lý do, cô coi sự im lặng của Tần Tang thành khó mở miệng, bèn nói: "Không sao đâu cậu cứ nói thẳng đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì cho dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ không chối từ."
Cô cũng không biết rằng ở đầu dây bên kia không chỉ có mình Tần Tang, vì vậy cô liền bày tỏ lòng biết ơn của mình dành cho Thẩm Thính với trợ lý của anh, nói không chừng trợ lý sẽ giúp mình chuyển lời.
Tần Tang: "..."
Thẩm Thính: "..."
Tần Tang nhìn sang Thẩm Thính, trong tay anh không biết từ lúc nào đã cầm một tờ giấy trắng và một cây bút, trên giấy viết mấy chữ như rồng bay phượng múa ―― Hỏi địa chỉ.
"Bây giờ cô đang ở đâu vậy?" Tần Tang làm theo.
Hình như là muốn nói chuyện trực tiếp, Khúc Kim Tích có chút tò mò, nói:
"Tôi sẽ add WeChat của anh rồi gửi vị trí sang."
"Được." Tần Tang nói: "Khi nào gần đến thì tôi sẽ liên lạc lại cho cô."
Cúp điện thoại, Tần Tang nhận được lời mời kết bạn từ WeChat, nhìn định vị mà Khúc Kim Tích gửi, cậu ta thấy công ty cách chỗ của Khúc Kim Tích một đoạn đi khoảng nửa giờ.
Thẩm Thính đứng dậy, Chu Lị đẩy cửa bước vào, thấy anh chuẩn bị rời đi, cô khó hiểu hỏi: "Anh đi đâu vậy? Chiều nay Đằng Huy sẽ tổ chức tiệc ăn mừng, mời anh đến tham gia."
Đằng Huy là một trong bốn công ty giải trí khổng lồ trong giới giải trí.
"Ra ngoài một chuyến." Thẩm Thính dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Gửi thời gian vào WeChat cho tôi, chiều tôi sẽ đi thẳng đến đó."
Khúc Kim Tích đang ngồi ở một chiếc bàn trong góc, trước mặt có một nồi Mala Tang thơm nức mũi, chủ quán cũng thật là phóng khoáng, cô chỉ xin một ít ớt, vậy mà bây giờ trên mặt nồi lẩu toàn ớt là ớt.
"..." Khúc Kim Tích lặng lẽ vớt bớt ra. Ăn một miếng, hương vị vừa phải.
Một lúc sau, có hai cô bé ngồi xuống bàn trước mặt cô, lúc đầu Khúc Kim Tích không để ý tới họ, nhưng khi hai chữ "Thẩm Thính" truyền vào tai cô, cô mới không tự chủ được vểnh tai lên nghe.
Hai cô bé hình như đang lướt xem các đoạn video ngắn, khi lướt đến video liên quan đến Thẩm Thính thì cô bé tóc xoăn lập tức hô lên Thẩm Thính quá đẹp trai, sau đó lại có chút tiếc nuối: "Rõ ràng là trong phim cười ngọt ngào như vậy, sao ra khỏi phim lại không cười nữa rồi, anh ấy cười lên thực sự trông rất đẹp trai."
Cô bé tóc thẳng đi cùng nói: "Cậu không thấy rằng anh ấy rất lạnh lùng sao? Nghe nói anh ấy không bao giờ giao lưu với fan, còn nói thẳng thừng sẽ không ký tên cho fan, chụp ảnh chung cũng không được."
"Đấy đâu phải là lạnh lùng, đó gọi là khốc!" Cô bé tóc xoăn lập tức quên mất mình đang lấy làm tiếc vì thần tượng không cười, lập tức lên tiếng bênh vực thần tượng của mình. "Hơn nữa tính cách của Thẩm Thính là như vậy, không phải là lạnh lùng đâu. Anh ấy không ký tên không chụp ảnh chung là là do không muốn các fan bị lừa chỉ vì muốn có chữ ký của mình."
"Một số người chuyên môn đi xin chữ ký của người nổi tiếng rồi đi rao bán cho người khác. Lần trước có người nói trong tay anh ta có chữ ký của Thẩm Thính, muốn bán ra với giá cao, fan Thẩm Thính thấy vậy lập tức mua, sau khi nhận được mới phát hiện ra vốn không phải là chữ ký thật mà chỉ là bắt chước, hơn nữa còn bắt chước không giống."
"Làm hại Thẩm Thính bị rất nhiều người mắng chửi." Khuôn mặt cô bé tóc xoăn tràn đầy đau lòng.
Khúc Kim Tích nghe xong liền chép miệng, đây chắc hẳn là fan chân chính rồi.
"Được rồi." Cô bé tóc thẳng lắc đầu, thuận miệng nói: "Cậu thích anh ấy như vậy, nếu như anh ấy yêu đương thì cậu sẽ thế nào?"
"Tất nhiên là chúc phúc cho anh ấy rồi, mặc dù tim mình sẽ đau nhưng anh ấy dù sao cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc yêu rồi. Một thần tượng khác mà mình thích cũng bằng tuổi anh ấy, thế mà người ta đã có kế hoạch sinh con thứ hai rồi, quá hạnh phúc luôn."
Khúc Kim Tích cúi đầu âm thầm cười lớn, có một loại xúc động muốn ghi âm lại đoạn nói chuyện này rồi gửi cho Thẩm Thính, để anh ấy nghe một chút các fan quan tâm đến chuyện yêu đương kết hôn của anh ấy như thế nào.
"Nói đến cái này mình lại tức giận, cái con nhỏ Khúc Kim Tích vô liêm sỉ đó ......"
Phụt ――
Đang nghe lỏm chuyện của người khác thì lại đột nhiên nghe thấy tên của mình, Khúc Kim Tích nhất thời không chú ý khiến vị ớt xộc lên mũi. Cô bé tóc xoăn nghe tiếng ho kinh thiên động địa của cô liền hoảng sợ quay đầu lại, thấy lf một cô gái đang cúi thấp đầu nhìn không rõ mặt bèn quan tâm hỏi: "Chị không sao chứ? Có cần giúp gì không?"
Nếu như bị mấy cô bé này phát hiện ra "con nhỏ Khúc Kim Tích vô liêm sỉ" đang ở ngay trước mặt mình, vậy chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao? Khúc Kim Tích vừa cúi đầu vuốt ngực cho bớt ho, vừa vẫy tay ra hiệu tỏ ý mọi chuyện đã ổn.
Cô bé tóc xoăn thấy vậy bèn quay đầu lại, tiếp tục cuộc trò chuyện với người bạn của mình.
"Dưới con mắt của bao nhiêu người vậy mà cô ta lại dám bổ nhào về phía Thẩm Thính, đầu óc cô ta có bệnh rồi à? Dù gì cũng là một ngôi sao tuyến 18, thế mà lại không biết xấu hổ dùng cách này để cọ nhiệt độ của Thẩm Thính, hơn nữa còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của anh ấy, quả thực là có bệnh!"
Cô bé tóc thẳng thở dài: "Haizz... giới giải trí cũng thật lắm loại người, rắc rối quá đi mất!"
"Đúng vậy đó, nếu có cơ hội gặp được Khúc Kim Tích, mình sẽ phun nước bọt chết cô ta."
Khúc Kim Tích: "..."
Cô lẳng lặng lấy kính râm đang đặt trên bàn đeo lên, cũng may là cô cũng đã ăn gần xong rồi. Cô cầm cái túi nhỏ lên, thuận tiện hạ vành mũ xuống một chút rồi đứng dậy rời đi.
Kế bên là một quán trà sữa, Khúc Kim Tích mua một cốc trà sữa rồi tùy ý đi loanh quanh vài vòng. Khi đi ngang qua một cửa hàng, cô lơ đãng liếc mắt nhìn vào trong, sau đó ánh mắt liền dán vào một con búp bê nhỏ.
Con búp bê này có lẽ được chế tác theo khuôn mẫu là Thẩm Thính, khuôn mặt rất giống, nhưng chỉ là phiên bản Q, thoạt nhìn trông khá ngây thơ. Khúc Kim Tích lại ngứa tay, chân cũng không khống chế được cứ thế bước vào.
Khi cô bước ra lần nữa thì trên tay đã cầm một chiếc hộp, bên trong chính là phiên bản Q của Thẩm Thính với giá 300 tệ.
Nghĩ đến hình ảnh lúc trước mình biến thành một con rùa nhỏ bị Thẩm Thính bắt nạt, Khúc Kim Tích liền đưa tay khẽ bóp cổ con búp bê, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trở về nhất định phải treo nó lên!
Vì đợi người nên Khúc Kim Tích cũng không đi quá xa, cô ngồi xuống ghế lướt điện thoại di động, tay khẽ nghịch con búp bê phiên bản Q, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện bóng người, Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên.
Ồ, vậy mà lại là hai cô bé trong quán Mala Tang vừa nãy.
Khúc Kim Tích vội vàng đưa tay gỡ chiếc kính râm đeo trên đỉnh đầu xuống rồi đeo lên, nhưng đã quá muộn.
"Chị là... Khúc Kim Tích?" Cô bé tóc xoăn hỏi với giọng điệu hơi do dự.
"Không phải." Khúc Kim Tích nhanh chóng phủ nhận, sau đó đứng dậy định rời đi thì cô bé tóc xoăn kia lại vô thức đưa tay ngăn cô lại, tay kia giơ điện thoại lên.
Khúc Kim Tích lập tức che mặt, hành động này khiến cho cô bé tóc xoăn càng thêm khẳng định: "Chị là Khúc Kim Tích!"
"..." Khúc Kim Tích đành dứt khoát tháo kính râm ra, thoải mái thừa nhận:
"Đúng vậy, tôi là Khúc Kim Tích."
Cô bé tóc xoăn lại đột nhiên sửng sốt, cô bé và bạn của mình quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, nói: "Cái đó, trông chị không giống trên mạng cho lắm, còn rất... rất xinh đẹp."
Quả thực là không giống với trên mạng, cứ như là hai người khác nhau.
Khúc Kim Tích: "? ? ?"
Không phải đã nói nếu mình có cơ hội nhìn thấy Khúc Kim Tích thì sẽ mắng cô ta sao?
Nhưng cũng không thể tự nhiên mắng người như vậy được.
Đối diện với khuôn mặt như vậy, cô bé tóc xoăn lại ma xui quỷ khiến nói một câu: "Dù sao thì chị cũng là một diễn viên, vẻ ngoài cũng không xấu, nếu chăm chỉ một chút nói không chừng có thể hot lên. Đừng có đi quấy rối Thẩm Thính nữa, làm như vậy low lắm, không những không được lợi ích gì mà còn bị mắng, cần gì phải làm như vậy."
Khúc Kim Tích thấy cô bẻ bày ra vẻ mặt chính nghĩa, không nhịn nổi nói:
"Tôi nói tôi không có quấy rối anh ấy, cô có tin không?"
Khuôn mặt cô bé tóc xoăn hiện rõ hàng chữ "Chị đang lừa ai vậy?" Khúc Kim Tích đột nhiên nói với vẻ vô cùng đắc ý: "Tôi là vợ của anh ấy, gần gũi với anh ấy sao có thể coi là quấy rối được."
Cô bé tóc xoăn có lẽ cảm thấy nữ diễn viên tuyến 18 này quá trơ trẽn liền lập tức phẫn nộ, nổi giận đùng đùng lôi bạn mình đi.
Khúc Kim Tích không cần sử dụng binh đao mà vẫn có thể giải quyết được "kẻ địch" nên vẻ mặt vô cùng sảng khoái, vô thức thả lỏng bàn tay, búp bê phiên bản Q trên tay cũng rơi xuống đất, còn lăn về phía trước một đoạn. Cô lập tức cúi xuống nhặt nó lên, nhưng đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một đôi giày da sạch sẽ đè lên con búp bê.
Khúc Kim Tích vô thức ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt lạnh lùng quen thuộc, lần này cô phản ứng rất nhanh, lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Anh Thẩm, sao anh lại ở đây? Ở đây nhiều người như vậy, cẩn thận bị nhận ra đó."
Thẩm Thính cũng đang đội mũ giống cô, anh nhặt phiên bản Q của mình lên, ánh mắt lướt qua liền nhìn thấy trên môi con búp bê nhỏ ngây ngô đã được vẽ lên hai cọng ria mép, nháy mắt trở thành một nét chấm phá cho con búp bê, khiến nó vừa dễ thương lại vừa có nét lưu manh.
"Đây là cái gì?" Thẩm Thính thờ ơ hỏi.
Đại ca à, đây chính là anh đó.
Khúc Kim Tích hận không thể chặt tay mình, tại sao lại tự dưng rảnh rỗi vẽ thêm hai cọng ria mép làm gì, mà vẽ thì vẽ đi, sao còn để cho Thẩm Thính nhìn thấy nữa vậy.
Cô không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành đáp lại anh bằng một tràng cười "ha ha ha ha ha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro