Chương 1329: Phiên ngoại 8 (Đầu) Thẩm Ức Tiêu, Dương Hoa, Dương Diệu
Editor: Đào Tử
_________________________________
Thẩm Ức Tiêu có một bí mật chỉ mình cô biết.
Cô là người trùng sinh, nói chính xác hơn là trùng sinh vào chính mình ở một thế giới song song.
Kiếp trước, cô là một tác giả tiểu thuyết mạng bình thường, vì một lần tình cờ bước chân vào nghề này may mắn kiếm được chút tiền, cuốn thứ hai cũng gây được tiếng vang nhỏ, tính cả nền tảng chính thức và trang web, lẻ tẻ cũng kiếm được bảy tám chục vạn. Đối với một người vừa tốt nghiệp đại học như cô, đây quả là một khoản tiền khổng lồ. Tự cho mình là người có tài năng thiên bẩm, cô mạnh dạn quyết định nghỉ việc ở nhà viết truyện toàn thời gian.
Tuy nhiên——
Tiêu xài hoang phí, giờ giấc sinh hoạt không điều độ, không có khả năng tự chủ, cô nhanh chóng bị hiện thực dạy dỗ.
Cuốn thứ ba, cuốn thứ tư, cuốn thứ năm...
Cuốn sau còn flop hơn cuốn trước.
Vững tin rằng hoàn thành nhất định sẽ thành thần, cuối cùng cũng bắt đầu làm thái giám, thành tích không tốt thì bỏ dở viết lại.
Thu nhập chỉ đủ sống qua ngày, sự khó hiểu và chế giễu của người thân xung quanh khiến cô gần như không thở nổi.
Cô bắt đầu tự kiểm điểm, nghiên cứu truyện hot, thành tích dần dần khởi sắc, vững vàng cũng có chút danh tiếng, nhưng lúc này giới tiểu thuyết mạng không còn dễ dàng như trước nữa, áp lực cạnh tranh lớn khiến cô rụng tóc nhiều, đường chân tóc dần dần lùi về sau.
Nhìn các tác giả cùng thời phát đạt thăng tiến, nói không ghen tị là giả.
"...Nếu như thời kỳ ban đầu không đi đường vòng, nắm bắt được thời cơ, có lẽ bây giờ cũng đã trở thành đại thần rồi..."
Thẩm Ức Tiêu nhìn nhân vật dưới ngòi bút, thở dài thườn thượt.
Vào năm cô sắp bước sang tuổi bốn mươi, một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống khiến cô choáng váng.
"Cái, cái gì? Bản quyền phim ảnh của 《Kiếm Tiên Nhậm Tiêu Dao》? Bán bán bán, chắc chắn bán, bao nhiêu tiền cũng bán!"
Thật không ngờ có công ty điện ảnh để ý đến cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cô viết, còn chuẩn bị chuyển thể thành phim chiếu mạng.
Tuy là phim chiếu mạng kinh phí thấp, nhưng đoàn làm phim từ đạo diễn biên kịch đến diễn viên, ai cũng chân thành tận tâm, dùng kinh phí cực kỳ hạn hẹp quay ra hiệu ứng của dự án phim ảnh S+. Phát sóng gần như không có quảng bá, cứ ngỡ lại là một phim chiếu mạng siêu dở cung cấp tài nguyên chế ảnh, soi mói cho các nền tảng video ngắn, ai ngờ mỗi tập đều chất lượng cao, vô số cư dân mạng tự nguyện đi quảng bá khắp nơi...
Phim chiếu mạng kinh phí thấp này bắt đầu lọt vào mắt công chúng, hot search nối tiếp hot search.
Tập cuối trực tiếp phong thần!
Các diễn viên chính nổi tiếng, Thẩm Ức Tiêu với tư cách là tác giả gốc đương nhiên cũng được hưởng lợi.
Các tác phẩm khác cũng được các kim chủ để mắt, bất kể giá cao hay thấp lần lượt được bán ra, đúng là kiếm tiền kiếm đến mỏi tay.
Thẩm Ức Tiêu cảm thấy mỗi ngày đều như bước trên bông, lâng lâng không chân thật.
Cô thành công rồi!!!
Cô vậy mà lật kèo thành công rồi!!!
Bắt đầu chú ý nguyên tác và đồng nhân của 《Kiếm Tiên Nhậm Tiêu Dao》, Thẩm Ức Tiêu ngày càng chìm đắm.
Đồng nhân văn mà, chất lượng có cao có thấp.
Cao thì khiến người ta muốn vỗ bàn khen hay, đưa bút cho các đồng nhân phu nhân tiếp tục viết, cũng có cái dở đến mức khiến mặt mày người ta như táo bón, kêu trời cái thứ âm gian gì thế này! Vận may của Thẩm Ức Tiêu không tốt lắm, tối hôm đó liên tục đọc được bảy tám cái truyện đồng nhân như vậy, cả người đều không ổn.
Rõ ràng cô viết một thiếu niên nhỏ bé phấn đấu cả đời, cầu tiên vấn đạo cuối cùng được viên mãn, leo lên đỉnh cao trở thành chưởng môn của đệ nhất tông môn giới tu chân, trở thành Dương Diệu chân quân đáng tin cậy nhất của các sư đệ sư muội. Tại sao trong ngòi bút của những đồng nhân phu nhân này, tất cả hào quang đều dành cho nam phụ?
Cô thừa nhận diễn viên đóng nam phụ Dương Hoa chân quân diễn xuất đỉnh, đẹp trai mê người, xử lý nhân vật lại càng tinh tế xuất sắc...
Những đồng nhân phu nhân này ship CP thì thôi, ship CP đam mỹ cũng chịu ——
Nhưng mà ——
Tại sao ship CP cũng không ship CP sư huynh đệ Dương Diệu x Dương Hoa, lại viết nhiều CP sư đồ âm trì địa ngục tự chế như vậy???
Là nam chính Dương Diệu chân quân của cô không có sức hút sao???
Cô không phục!!!
Thẩm Ức Tiêu dùng acc phụ tranh luận với các đồng nhân phu nhân.
Chưa nói đến việc Dương Hoa chân quân là người thiết lập một lòng cầu đạo, vô dục vô cầu, cho dù hắn yêu đương, yêu sư huynh sư tỷ sư muội cũng có khả năng hơn là yêu đồ đệ chứ? Ai ngờ câu trả lời của những đồng nhân phu nhân này lại giống nhau đến kỳ lạ ——
Nam chính Dương Diệu chân quân quá chững chạc chất phác.
Với biểu hiện chân chất của hắn trong nguyên tác và phim truyền hình, hắn ghép CP với ai cũng có cảm giác hắn là bố.
Không có tình yêu, chỉ có tình cha như núi!
Đây còn là những lời tương đối lịch sự thiện ý, còn có đồng nhân phu nhân cho rằng Dương Diệu không xứng làm nam chính, trí tuệ nhân vật không đủ, không đủ đẹp trai, rõ ràng câu chuyện của nam phụ Dương Hoa có sức hấp dẫn hơn, biểu hiện của diễn viên cũng xuất sắc hơn.
Vì vậy, bọn họ muốn "đòi lại công bằng" cho nam phụ, đổi lại đãi ngộ hắn đáng nhận!
Thẩm Ức Tiêu: "..."
Không hiểu mạch não của các bạn lắm.
Thích nam phụ thì viết những đồng nhân hắc hóa, giam cầm, ngược đãi, cưỡng ép, sỉ nhục, biến nam phụ thành giẻ lau như vậy?
Xem đồng nhân cả một buổi tối, Thẩm Ức Tiêu ôm tim chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, ngủ một giấc không dậy nữa.
Cô đột tử.
Thẩm Ức Tiêu: "..."
Mở mắt ra lần nữa, cô ngồi trước máy tính, nhìn thẻ ngân hàng được bảo vệ bằng mật khẩu sáu chữ số nhưng số dư chỉ có ba chữ số, rơi vào trầm tư.
Sau khi trùng sinh cô thậm chí còn không phải là tác giả mới vào nghề, quyển tiểu thuyết đầu tiên mới chỉ nghĩ ra cái tên, có nghĩa là nếu muốn tiếp tục trụ trong nghề này, cô phải bắt đầu lại từ đầu.
"Mẹ nó!"
Ba phút sau, Thẩm Ức Tiêu ôm đầu đập thẳng vào bàn.
Vạn dặm trường chinh chỉ còn bước cuối cùng là đi xong, vừa mở mắt đã quay về điểm xuất phát, ai mà chịu nổi chứ!
Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô viết cái gì nhỉ???
Nam nữ chính tên gì nhỉ???
Thời gian trôi qua quá lâu, ngoài thể loại tiểu thuyết, đừng nói là viết cái gì, ngay cả cốt truyện đại khái cũng quên sạch.
"...Vậy rốt cuộc những nhân vật chính trong tiểu thuyết trùng sinh làm thế nào mà làm được? Sau khi trùng sinh có thể copy từng chữ từng chữ tiểu thuyết mạng nổi tiếng, trở thành đại thần, trở thành bạch kim???" Thẩm Ức Tiêu túm tóc gào thét. Rõ ràng ngay cả truyện mình viết cũng quên sạch, nhân vật chính trùng sinh vậy mà có thể nhớ được truyện của tác giả khác —— thật là kỳ diệu, rõ bà nó kỳ diệu thế không biết, kỳ diệu mẹ mở cửa cho chui tọt trong nhà!
Thẩm Ức Tiêu nằm bẹp một lúc.
Cuốn tiểu thuyết đầu tiên trực tiếp bị hiệu ứng cánh bướm thay đổi, cô bắt đầu chuẩn bị viết 《Kiếm Tiên Nhậm Tiêu Dao》.
Cảm ơn sự nổi tiếng của bộ phim truyền hình và nỗ lực của các đồng nhân phu nhân, cô vẫn còn ấn tượng với cuốn tiểu thuyết này, nhưng cũng chỉ nhớ được cốt truyện chính, vì vậy nhiều chi tiết cốt truyện phải nghĩ lại.
Dùng văn phong đã trưởng thành viết lại, cuốn này hiệu quả tốt hơn kiếp trước rất nhiều. Kiếm được món tiền đầu tiên sau khi trùng sinh, cô cũng như kiếp trước lựa chọn viết toàn thời gian.
Cô không phải không nghĩ đến việc sao chép những truyện hot kiếp trước, nhưng mà có độ khó thao tác, cô căn bản không nhớ.
Là một người trùng sinh thất bại, ưu thế duy nhất của cô là những ý tưởng mới lạ của hơn mười năm viết truyện, cùng với văn phong, khả năng nắm bắt cốt truyện được rèn luyện gần mười năm toàn thời gian.
Cho dù không sao chép, dựa vào kinh nghiệm vượt trội cũng có thể từ từ lăn lộn đến top đầu nghề.
Cho đến lúc này, Thẩm Ức Tiêu vẫn luôn cho rằng mình trùng sinh về quá khứ.
Cho đến ngày hôm nay cô xuống lầu đổ rác, một gương mặt hoàn toàn xa lạ chuyển đến hộ đối diện.
Cô sững người.
Thẩm Ức Tiêu nhớ rất rõ, hộ đối diện đáng lẽ là một cặp vợ chồng già chứ không phải người phụ nữ nhuộm tóc trắng, xăm hình kín tay, vừa nhìn đã thấy không dễ gần này.
Cô hơi sợ, lùi về phía góc thang máy, lặng lẽ đánh giá đường xương hàm gọn gàng của người phụ nữ.
【Người này cao thật đấy, có thể làm người mẫu được rồi nhỉ?】
Thẩm Ức Tiêu sau khi trùng sinh cố ý kiểm soát cân nặng, nhưng trách sao được lượng vận động quá ít, hai ba năm trôi qua vẫn trở nên mũm mĩm, ghen tị với những người đẹp mảnh mai cân đối nhất. May mà ngũ quan của cô đẹp, béo cũng không phải béo mỡ, thịt chia đều khắp nơi trên cơ thể trừ khuôn mặt.
Chiều cao không nổi bật, chỉ có 1m55, bình thường nhìn người khác đều phải ngẩng đầu.
Người phụ nữ này, chắc cũng gần 1m8 rồi nhỉ?
"Cô là hàng xóm mới chuyển đến?"
Thẩm Ức Tiêu hơi ngại giao tiếp xã hội chủ động chào hỏi.
Người phụ nữ tháo kính râm xuống, cúi đầu nhìn cô một cái, gật đầu: "Ừ."
"Tôi tên là Thẩm Ức Tiêu, ở đối diện nhà cô."
Thẩm Ức Tiêu đến lúc này cũng không nghĩ nhiều, dù sao trùng sinh cũng sẽ có hiệu ứng cánh bướm, đổi hàng xóm thôi mà, không phải chuyện lớn.
Người phụ nữ gật đầu: "Tôi tên là Bùi Diệp."
Giọng nói hơi lạnh lùng nhưng rất êm tai, đúng là kiểu Thẩm Ức Tiêu thích. Vì vậy cô hỏi thêm một câu: "Cô chuyển đến hồi nào? Tôi vẫn là lần đầu tiên gặp cô đấy..."
Bùi Diệp nói: "Hôm nay."
Hàng xóm mới quá lạnh lùng, Thẩm Ức Tiêu lại hơi ngại giao tiếp xã hội, vì vậy bầu không khí rất gượng gạo, cô chỉ đành cười gượng vài tiếng: "À? Hôm nay? Thật là có duyên, tôi thường một tháng hoặc nửa tháng mới ra ngoài một lần... Có dịp đến nhà tôi chơi nhé?"
Bùi Diệp nói: "Ừ."
Thẩm Ức Tiêu: "..."
Thật là muốn chết, người này cũng quá lạnh lùng.
Cô rụt cổ, lê dép chạy về phía thùng rác, như thể có quái vật nào đó đang đuổi theo sau lưng.
Tối hôm đó, có bạn tác giả nói muốn đến thành phố của cô du lịch thăm sở thú, hỏi có thể ở nhà cô hai ngày để tiết kiệm tiền khách sạn không.
Cái này đương nhiên là được rồi.
Tuy nhiên ——
"Cậu vượt nửa đất nước chỉ để đến đây tham quan sở thú?"
Bạn tác giả: "Đương nhiên rồi, Sở thú Vạn Yêu Cốc, danh tiếng lẫy lừng, vang dội khắp nơi."
Thẩm Ức Tiêu: "???"
Hả???
Sở thú Vạn Yêu Cốc???
Vang dội khắp nơi???
Mỗi chữ cô đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì thật kỳ lạ.
Tuy nhiên Thẩm Ức Tiêu cũng không hỏi kỹ, chỉ xắn tay áo lên dọn dẹp ổ chó của mình, kẻo bạn đến lại không có chỗ đặt chân. Ba ngày sau, cô và bạn vui vẻ ở nhà cả ngày, mặt đối mặt cày chữ, hôm sau đi sở thú.
"Sao mình lại không biết thành phố này có Sở thú Vạn Yêu Cốc nhỉ?"
Bạn tác giả: "Cậu quá là 'ếch ngồi đáy giếng' rồi."
Thẩm Ức Tiêu gật đầu: "Cũng đúng..."
Là một tác giả lười biếng, cô thích nhất là ru rú trong nhà chơi game, đọc tiểu thuyết, tra cứu tài liệu, thỉnh thoảng xem vài bộ phim truyền hình, nhưng ra ngoài xem phim thì như đòi nửa cái mạng của cô vậy. Có thể mua online thì mua online, có thể đặt đồ ăn thì đặt đồ ăn, trừ việc đổ rác ra thì kiên quyết không ra khỏi cửa. Không biết thành phố này có sở thú này cũng là chuyện bình thường.
Nửa tiếng sau ——
Thẩm Ức Tiêu: "..."
Bình thường cái nỗi gì!!!
Cô chỉ nhìn cái mông của một con công trắng lâu hơn một chút, nói với bạn tác giả rằng cái mông con công này trắng thật, phồng lên nhìn rất mềm mại đàn hồi, con công trắng đó lại quay đầu nhìn cô, nói tiếng người.
"Thưa cô, bàn tán về mông của người khác là rất bất lịch sự."
Thẩm Ức Tiêu: "???"
Cô ngây người, trợn tròn mắt, lắc lắc đầu như muốn nghe xem trong đầu mình có tiếng nước chảy không.
Cô vậy mà lại nghe thấy con công nói tiếng người???
"Cái đó, Hoa Hoa à, cậu có nghe thấy, nghe thấy nó nói tiếng người không?"
Bạn tác giả: "Hiếm lạ thật!!! Giọng nói quả nhiên dễ nghe. Bạch Trà đại nhân, ngài là thần tượng của tôi, tôi có thể chụp ảnh chung với ngài được không?"
Cô ấy mê mẩn hỏi con công trắng.
Con công trắng khẽ gật đầu, bạn tác giả nhét điện thoại vào tay Thẩm Ức Tiêu: "Tiêu Tiêu, giúp tớ chụp ảnh."
Thẩm Ức Tiêu: "..."
Cô gần như trong trạng thái mơ màng bấm máy liên tục, bạn tác giả nhìn ảnh chụp xong hài lòng gật đầu, kéo cô đi tham quan điểm tiếp theo.
Thế rồi, cô lại thấy cảnh tượng này.
Một con ngỗng màu mè hoa lá hẹ ngồi ung dung bên cạnh bàn đá, quân cờ tự bay lên, tự rơi xuống.
Ngồi đối diện con ngỗng là một con rùa ba đầu.
Ba cái đầu đang tranh cãi xem nước tiếp theo nên đi như thế nào, cãi nhau chí chóe, con ngỗng bất lực đảo mắt.
"Không bao giờ muốn chơi cờ với các ngươi nữa, ba đánh một, đi một nước cũng lề mề, toàn là lũ gà mờ..."
Thẩm Ức Tiêu: "..."
Cũng có con hổ trắng nằm trên cây.
Nó đang bàn luận với con mèo mướp dưới gốc cây lượng khách tháng này nhiều hơn tháng trước, có nên xin Thái tử tăng lương không.
Mèo mướp nói: "Nhưng mà tâm trạng Thái tử dạo này không được tốt meo..."
Hổ trắng nói: "Nghe nói là Yêu Hậu xảy ra chuyện."
Mèo mướp: "Ngài ấy xảy ra chuyện gì?"
Hổ trắng: "Cái này không rõ..."
Còn có một con vẹt bảy màu đứng trên cành cây, một cánh cầm que chỉ huy, ưỡn ngực, lấy hơi, giọng hát vút cao, nó hát một câu, mười mấy con vật nhỏ bên dưới cũng nghiêm túc học theo, du khách xung quanh reo hò "Tuyệt quá"!
Vẻ mặt Thẩm Ức Tiêu càng lúc càng đờ đẫn.
Mọi người xung quanh đều cho rằng cảnh tượng này là hợp lý, bản thân cô hòa vào trong đó lại trở nên lạc lõng.
Rốt cuộc là mọi người xung quanh có vấn đề, hay là cô có bệnh?
Thẩm Ức Tiêu kìm nén suy nghĩ hỗn loạn, về nhà bắt đầu lên mạng tìm kiếm, không tìm thì thôi, vừa tìm cô phát hiện vấn đề lớn rồi!
#Hội đàm chính thức lần thứ XX của đại diện Tam giới Nhân Yêu Ma kết thúc tốt đẹp#
#Lăng Cực Tông lại có Nguyên Anh chân nhân, chúc mừng Lăng Cực Tông!#
#Dương Hoa chân quân, chấp pháp trưởng lão đời thứ XX của Lăng Cực Tông hạ phàm, nghi ngờ vợ chồng bất hòa#
#Chấn động! Ma quân huyền thoại Ma giới Tư Thừa Ngạn hạ phàm, xuất hiện trước cổng Lăng Cực Tông#
#Lại chấn động! Yêu Thánh truyền kỳ đã phi thăng của Yêu Giới Cố Trường Tín cũng hạ phàm, cũng xuất hiện trước cổng Lăng Cực Tông#
#Lại lại chấn động! Kiếm tu Phương Mặc Thanh đã phi thăng cũng hạ phàm, những đại lão này không ở thượng giới lại hạ phàm làm gì#
#Lại lại lại chấn động! Đại lão thần bí Phí Trung Dương đã phi thăng cũng hạ phàm, phải chăng thượng giới đã xảy ra biến cố gì#
#Siêu siêu siêu siêu chấn động, những tu sĩ phi thăng này đều từng là đại lão nữ trang, bạn thích kiểu nào nhất?#
#Tranh chân dung nữ trang của các đại lão bán cháy hàng từng phút, các người thật đáng sợ, không sợ đại lão tối đến gõ cửa sao#
Thẩm Ức Tiêu: "..."
Chờ đã ——
Tại sao những cái tên này lại nghe quen quen thế nhỉ ——
Ngón tay cô run rẩy mở khu vực bình luận của cuốn 《Kiếm Tiên Nhậm Tiêu Dao》.
《Kiếm Tiên Nhậm Tiêu Dao》 dù sao cũng là lần thứ hai viết, cô cũng không mấy quan tâm đến khu vực bình luận, viết liền một mạch từ đầu đến cuối.
Nhưng bây giờ xem lại, cô phát hiện ra rất nhiều bình luận kỳ lạ.
【Oa, đây là tiểu sử cá nhân của Dương Diệu chân quân sao? Viết rất hợp nhân vật, đúng là chân quân trong tưởng tượng của ta.】
【Không hổ là nhân vật trụ cột của thời đại đó, tác giả viết quá tuyệt!】
【Cái này cũng quá chân thực rồi, tác giả không phải người trong cuộc thì cũng là có quan hệ móc nối, có đạo hữu nào của Lăng Cực Tông ra nói vài lời không?】
【Dương Diệu chân quân, Dương Cảnh chân quân, Dương Hoa chân quân, còn có vị Nguyên quân duy nhất, Dương Tiêu nguyên quân, những nhân vật nổi tiếng của thời đại đó! Có ai đọc nhanh rồi nói cho ta biết, Dương Tiêu nguyên quân khi nào xuất hiện không, cô ấy là thần tượng của tôi, tôi đợi đã lâu lắm rồi ——】
【Đọc xong rồi quay lại nói với bà nè, Dương Tiêu nguyên quân không xuất hiện trong quyển sách này, tiếc thật.】
【Tôi là sinh viên khoa XX của đại học Lăng Cực Tông, tác giả có chút bản lĩnh, cơ bản không thấy BUG】
【Cũng không phải là không có BUG chứ? Dương Hoa chân quân trong sách quá mức vô tình, theo đuổi đại đạo, nhưng Dương Hoa chân quân ngoài đời thực lại trải qua kiếp nạn, có đạo lữ, còn có năm cao đồ. Mấu chốt là đều phi thăng thượng giới, kỷ lục này đến nay chưa ai phá được.】
【Dương Hoa chân quân trong sách cũng được, nhưng so với thực tế thì vẫn quá lạnh lùng.】
【Dương Hoa chân quân mãi là thần!】
【Acc phụ Lãng Thanh Hòa của Dương Hoa chân quân cũng rất tuyệt!】
Thẩm Ức Tiêu: "???"
Meo meo meo???
Cô mơ mơ màng màng cảm thấy mình đang nằm mơ.
Hóa ra mình không phải trùng sinh, mà là xuyên vào một thế giới kỳ quái?
Thẩm Ức Tiêu thất hồn lạc phách bước vào thang máy, phát hiện trong thang máy đã có người, có nam có nữ, chiều cao cơ bản từ một mét tám đến một mét chín. Người duy nhất dưới một mét tám là một đại mỹ nhân cao khoảng một mét bảy lăm, dáng người cao ráo, khuôn mặt ngọt ngào.
Tầng bọn họ bấm giống với tầng của cô.
Chẳng lẽ là hàng xóm đối diện?
Thẩm Ức Tiêu miên man suy nghĩ, lại nghe thấy một người đàn ông nói giọng rất "chuunibyou": "Vị kia khó khăn lắm mới đến một lần, sao không đến thượng giới? Còn phải để chúng ta bỏ công việc xuống đây, làm tin tức hạ giới náo loạn cả lên —— Lâu rồi không xuống hạ giới, hạ giới vẫn loạn như vậy..."
Một người đàn ông khác nói: "Chẳng phải là do sư nương của các con đi nhanh quá, ta không thể không đến sao?"
"Dương Hoa sư đệ vẫn cứng miệng như vậy, rõ ràng bản thân cũng muốn đến."
Người đàn ông được gọi là "Dương Hoa sư đệ" nói: "Dương Diệu sư huynh dạo này không phải đang bận rộn công việc của Lăng Cực Tông ở thượng giới sao, sao cũng đến đây?"
"Dương Diệu sư huynh" nói: "Đến tìm vị kia trao đổi chút kinh nghiệm tu luyện, dạo này ta đang gặp phải chướng ngại, mãi không đột phá được..."
Thẩm Ức Tiêu co rúm người lại trong góc.
Cô không nghe nhầm chứ???
Đinh——
Thang máy đến nơi, cô vội vàng chạy về nhà mình, lại thấy mấy người đó bấm chuông cửa nhà hàng xóm đối diện.
Không lâu sau có người ra mở cửa.
Chính là người phụ nữ tóc trắng Bùi Diệp mà cô đã gặp một lần trước đó.
Bùi Diệp nói: "Mọi người đến thật đúng lúc, vừa vặn đến giờ cơm, vào hết đi."
Người đàn ông được gọi là Dương Diệu sư huynh khẽ gật đầu: "Làm phiền rồi, Yêu Hoàng điện hạ."
Dương Hoa sư đệ cũng nói: "Yêu Hoàng điện hạ, đã lâu không gặp."
Bùi Diệp cười nói: "Không cần khách sáo như vậy, chúng ta cũng từng có duyên phận sư huynh đệ một thời gian, coi như là người ngang hàng rồi, cứ gọi tên ta là được."
Thẩm Ức Tiêu lề mề mãi không chịu vào nhà: "..."
Cô càng lúc càng có một dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ mình xuyên vào tiểu thuyết rồi???
Là mẹ ruột, cô chắc chắn trong sách của mình không có nhân vật Phí Trung Dương, Tư Thừa Ngạn, Cố Trường Tín, Phương Mặc Thanh, Liễu Phi Phi... Ngược lại, trong mấy bộ đồng nhân cô đọc tối hôm đó lại có...
Chẳng lẽ mình xuyên vào một bộ đồng nhân tổng hợp???
Lúc này, cô nghe thấy lời mời của hàng xóm phía sau.
Lý do cũng rất chính đáng, vô tình nấu nhiều đồ ăn quá, mời cô sang nhà chơi.
Thẩm Ức Tiêu bối rối, lắp bắp nói: "Cái này... Có phải làm phiền quá không? Tôi còn chưa chuẩn bị quà..."
Bùi Diệp cười tủm tỉm: "Không sao, bạn cũ gặp nhau, cả đám người quen không cần câu nệ như vậy."
Thẩm Ức Tiêu căng thẳng bước vào nhà, toàn bộ quá trình đều như ngồi trên đống lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro